Chương 10
Vũ Nguyệt1628
17/12/2023
...ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ...
Cậu ăn xong phần của mình, đứng dậy dọn dẹp lau sơ qua chỗ mình ăn lúc nãy. Tiếp theo đi qua chỗ quầy pha chế lau dọn một chút, rồi lại đi một vòng bàn ghế dọn dẹp, cầm chổi quét sơ qua.
Đợi khi cậu đã dọn dẹp ổn thõa một chút, thì mọi người đi ăn bên ngoài cũng quay trở về. Nhìn quán được cậu dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp như vậy khiến họ ngạc nhiên. Khi ngạc nhiên qua đi, họ tới cạnh kéo cậu ngồi xuống ghế hỏi '' Sao không nghĩ trưa đi, đợi bọn chị về rồi cùng dọn dẹp chung ''.
Cậu chỉ cười nói với họ '' Em ăn xong rồi, lại thấy rảnh tay nên dọn dẹp sơ qua mà thôi ạ ''.
Quản lý cũng góp ý nhỏ với cậu '' Đó là thời gian nghĩ trưa, em nên chú trọng nghĩ ngơi một xíu, sáng giờ em cũng bận xỉu rồi. Không cần phải dọn dẹp một mình như vậy, đợi bọn anh về rồi chúng ta dọn cùng nhau. Hiểu chứ ''.
Cậu ngại ngùng nói lại '' Vâng ạ, em sẽ chú ý ''.
Dù sau mọi người cũng chỉ muốn tốt cho cậu, nên khi thấy cậu như vậy cũng không nỡ nói tiếp.
Chị Ly thấy cậu đáng yêu quá, bổ nhào qua người cậu cười đùa '' Ây da, sao lại hiểu chuyện như vậy chứ ''.
Mọi người cùng nhau trò chuyện vui đùa một chút, rồi tới giờ mở lại cửa quán, tiếp tục công việc bận rộn đến hết cả một ngày.
Lúc trước khi về, nhờ có quản lý nói với chủ quán nên cô đã đồng ý tuyển thêm nhân viên pastime để phụ giúp, chắc có lẽ ngày mai sẽ đỡ hơn một chút.
Cậu chào mọi người rồi nhanh chóng đi đến chỗ làm tiếp theo, trên đường đi cậu vô tình bắt gặp một đứa nhóc đang ngồi khóc một mình. Nhìn vào thời gian trên điện thoại, cách giờ vào làm còn hơn 25p nên cậu quyết định tiến đến hỏi thử xem. Cậu vỗ nhẹ vào vai của đứa nhóc, dịu dàng hỏi '' Em sao lại ngồi đây khóc vậy, người nhà em đâu ''.
Đứa bé kiềm lại tiếng khóc, vẻ mặt có chút sợ hãi nói với cậu '' Em... Em bị lạc mẹ rồi, tại em chạy.. Chạy nhanh quá, huhu..... ''.
'' Em đừng khóc, từ từ kể rõ tình hình cho anh nghe đi ''. Sau đó cậu lấy điện thoại gọi cho công an, rồi ngồi nghe lại cẩn thận lời bé nói. Nhóc bị lạc vì buông tay mẹ chạy đuổi theo một chú mèo hoang, chạy đến một đoạn thì quay đầu lại không thấy mẹ đâu, vì vậy nhồi khóc ở đây nãy giờ.
Cậu nghe xong liền cố gắng chấn an đứa bé, đợi đâu đó thêm 10p nữa thì công an cũng tới nơi, có thêm một người phụ nữ bước xuống xe, cậu đoán có lẽ là mẹ của bé. Nhìn đồng hồ đã thấy mình sắp trễ, nên cậu nhanh chóng giao người lại cho cảnh sát, trước khi đi còn xoa đầu nhóc trấn an nói '' Không sao rồi, đã ổn rồi. Sau này đừng chạy lung tung nữa nhé ''. Bỏ lại câu nói đó, cậu dùng hết sức chạy đến chỗ làm. Đến nơi thì vừa mai đúng giờ, nếu không chắc sẽ để lại ấn tượng không tốt với chủ rồi.
Cậu chào hỏi chủ xong, liền đi vào phòng nhân viên bỏ đồ của mình vào trong. Rồi nhanh chóng ra ngoài làm việc.
Cậu đứng bán đâu đó được 2 tiếng, thấy quán đã ít khách đi cậu liền tìm cho mình một hộp mì ăn liền, tính tiền xong liền đi đun nước sôi, châm vào rồi đợi thêm 5p nữa.
Trong thời gian đợi, cậu nhận được tin nhắn của Dạ Huyền:
- Em buổi chiều ăn gì.
Cậu cầm lấy điện thoại trả lời lại với anh:
- Chiều nay ăn cơm hộp ấy.
Dạ Huyền ngồi trong xe, nhìn cậu đang lay hoay cầm hộp mỳ ăn vội, trong lòng có hơi đau nhói:
- Em có chắc mình ăn cơm hộp không, hay lại ăn mỳ gói.
Cậu đọc dòng tin nhắn anh gởi, lập tức đứng người, thấy không đúng lắm liền qua ra hướng cửa thì thấy anh đẩy cửa bước vào. Cầm phần cơm trên tay để lên trước mắt cậu, tiện tay đem ly mỳ theo luôn '' Ăn cái này đi, mỳ hoài không tốt ''.
Cậu ngượng ngùng gãi đầu nói '' Sau anh lại biết chỗ em làm mà đến đây ''.
Anh gõ đầu cậu nói '' Anh đến quán đưa cơm chiều cho em, thấy em đi đến chỗ làm mới nên đi theo luôn để biết, tiện sau này tới đưa cho em ''.
Cậu hạnh phúc mở hộp cơm ra, bên trong có đầy đủ 3 món, tuy hình thức trình bày hơi xấu, vị cũng có hơi mặn, nhưng cậu lại ăn vô cùng vui vẻ. Đợi khi cậu ăn hết hộp cơm, Dạ Huyền mới hài lòng thu hộp cơm về.
Anh xoa đầu cậu dịu dàng nói '' Anh khuyên không nổi em, nên chỉ còn cách đưa cơm cho em, không để em ăn mỳ nữa mà thôi. Nhớ chú ý giữa sức khỏe, đừng gồng mình quá ''.
Cậu cảm nhận cái xoa đầu ấm áp từ bàn tay truyền đến, ấm áp vô cùng '' Vâng ạ ''.
Dạ Huyền cũng không ở lâu cản trở việc làm của cậu, tuy có chút không nỡ nhưng vì tôn trọng việc cậu chọn nên đành tạm biệt cậu quay về nhà, trước khi đi cũng không quên dặn '' Nào về điện cho anh, ban đêm giờ đó về rata nguy hiểm. Nhớ phải gọi ''. Câu cuối anh đặc biệt nhấn mạnh, sợ cậu quên.
Cậu cười gật gật đầu với anh, ra ngoài tiễn anh, chờ khi xe khuất tầm mắt mới trở về cửa hàng, tiếp tục công việc của mình.
Đợi đến khi giao ca, cũng đã 1h sáng. Bụng cậu lúc này đã réo âm ỉ, còn mí mắt thì kháng nghĩ muốn đi ngủ, đầu óc vì lâu rồi không làm việc nhiều như vậy có hơi quay cuồng. Cậu đi vài bước thì cơn choáng ập đến, mất đi thăng bằng cậu ngã nhào xuống đất '' Úi..... ''. Cú ngã khá là mạnh khiến cậu trong một lúc không thể đứng dậy được, vì vậy sau một lúc cậu mới dùng tay đỡ thân thể ngồi dậy.
Vì không có cảm giác đau nên cậu đã không chú ý đến phần khủy tay bị va chạm lúc nãy đã xước một mảnh, rơm rớm máu. Cậu chỉ lay hoay lấy điện thoại xem xém mặt mình có bị gì không, gương mặt này dùng để kiếm cơm đấy. Nhìn ngó một hồi thì cậu mới yên tâm buông điện thoại xuống.
Cậu nhìn xung quanh, vì giờ cũng đã hơn 1h sáng rồi, đoạn đường này bây giờ cũng không có xe qua lại, nên cậu chỉ có thể ngồi đây nghỉ một lát, đợi khi không còn cơn choáng nữa mới đứng dậy đi về.
Còn Dạ Huyền ở nhà nhìn đồng hồ rất nhiều lần, đoạn khi đồng hồ điểm qua 1h10p rồi mà không thấy cậu gọi cho mình, trong lòng có hơi không yên tâm lắm. Đứng dậy quơ lấy áo khoác đang móc trên móc, cùng chìa khóa. Lái xe đi đến chỗ cậu làm, đi được nữa đường thì thấy cậu đang đi bộ. Anh nhanh chóng quay đầu xe, chạy đến chỗ cậu rồi dừng lại xuống xe.
Còn cậu đang đi thì thấy một chiếc xe dừng lại cạnh mình, cơ thể bắt đầu bật chế độ cảnh giác, đợi khi nhìn thấy là anh mới buông lỏng chút '' Huyền ca ''.
Huyền ca nhìn cậu thở dài đầy bất lực, mọi sự lo lắng trên đường đi lúc này mới giảm xuống, bước đến nhìn cậu, đôi mày có hơi nhíu lại '' Đã bảo phải gọi cho anh mà ''.
Cậu vì còn hơi choáng, cũng mệt mỏi nên lúc này chỉ cố gượng cười nói nhỏ với anh '' Đã trễ vậy rồi, không nên làm phiền anh ngủ ''.
Đến cuối cùng cũng sợ vì phiền mà không điện, cơn tức của anh vì câu này mà làm nhân đôi '' Anh đã bảo với em như vậy, thì sẽ không thấy phiền. Em có biết về giờ này một mình rất nguy hiểm hay không, một chút võ cũng không có, lỡ có gì thì sao hả ''.
Cậu thấy anh nổi giận, biết là anh lo cho mình nên cũng để yên cho anh mắng, đôi tay của cậu khẽ nắm lấy góc áo của anh đung đưa nhẹ '' Em xin lỗi ''.
Dù giận nhưng anh rất nhanh bị hành động này làm cho dịu đi, thở dài nói '' Được rồi, không có lần sau nữa. Về thôi ''.
Cậu mỉm cười cùng anh lên xe về nhà, đợi khi cậu chuẩn bị vào nhà thì lúc này Dạ Huyền mới thấy cánh tay của cậu chảy máu, anh hốt hoảng bắt lấy tay cậu lại gần kiểm tra '' Sao lại chảy máu thế này, nhà em có hòm thuốc không ''.
Cậu đứng im cho anh xem qua, còn trong đầu lại suy nghĩ xem trong nhà có hòm thuốc không '' Không ạ ''.
Anh mở cửa nhà, kéo cậu vào trong, để cậu ngồi xuống ghế sofa, còn mình đi lấy hòm thuốc. Lay hoay một hồi cũng đã băng bó cho cậu xong, lúc này anh mới bắt đầu hỏi '' Làm sao chảy máu như vậy mà không đi băng bó ''.
Thật ra cậu cũng không biết đến việc tay mình bị vậy nữa '' Em không biết ''.
Dạ Huyền biết là từ nhỏ cậu đã không cảm nhận được cảm giác đau, nhưng tay chảy máu đến mức này cũng không phát hiện được thì '' Vậy em bị té hay sao ''.
'' Em không cẩn thận vấp té mà thôi, không đáng ngại, em cũng không biết đau ''.
Dạ Huyền cóc đầu cậu '' Đi cũng không cẩn thận, không biết đau thì cũng phải cẩn thận vào chứ ''.
Cậu cười ngốc nhìn anh '' Được ạ ''.
Anh nhìn đồng hồ, giờ đã 2h7p rồi. Anh đứng dậy rồi đỡ cậu lên, dẫn cậu đi đến trước nhà '' Trễ rồi, về nhớ tắm bằng nước ấm, không nên gội đầu bây giờ. Uống ly nước ấm trước khi ngủ ''.
Cậu ghi nhớ lời của anh, chân thành nói '' Cảm ơn anh, anh cũng ngủ đi ạ. Trễ quá rồi, sao này không cần đón em đâu, em tự mình về được mà ''.
Dạ Huyền nhíu mày, không vui nói '' Em không thích anh đến đón sao ''.
Câu nói này khiến cậu bối rối '' Không có, em biết anh làm việc một ngày cũng mệt rồi, không cần thiết phải rước em nữa, thời gian đó anh có thể ngủ được 1 giấc ngon.... ''.
Lời còn chưa nói hết anh đã vội đẩy cậu vào trong nhà '' Không cần nói nữa, anh khuyên không được em bỏ việc làm thêm. Nên em phải cho anh đón em về chứ, vậy nhá. Ngủ ngon ''.
Sau đó, anh nhanh chóng về nhà đóng cửa lại. Cậu nhìn cánh cửa được đóng lại, chỉ có thể cười bất lực '' Thật là, sao lại tự làm khó mình đến vậy chứ ''.
Cậu cũng vào nhà, khóa cửa cẩn thận thì nghe lời anh đun một ấm nước sôi để tắm, trước khi đi ngủ uống một ly nước ấm.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cậu cuối cùng cũng được tựa lưng xuống giường mềm mại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Cậu ăn xong phần của mình, đứng dậy dọn dẹp lau sơ qua chỗ mình ăn lúc nãy. Tiếp theo đi qua chỗ quầy pha chế lau dọn một chút, rồi lại đi một vòng bàn ghế dọn dẹp, cầm chổi quét sơ qua.
Đợi khi cậu đã dọn dẹp ổn thõa một chút, thì mọi người đi ăn bên ngoài cũng quay trở về. Nhìn quán được cậu dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp như vậy khiến họ ngạc nhiên. Khi ngạc nhiên qua đi, họ tới cạnh kéo cậu ngồi xuống ghế hỏi '' Sao không nghĩ trưa đi, đợi bọn chị về rồi cùng dọn dẹp chung ''.
Cậu chỉ cười nói với họ '' Em ăn xong rồi, lại thấy rảnh tay nên dọn dẹp sơ qua mà thôi ạ ''.
Quản lý cũng góp ý nhỏ với cậu '' Đó là thời gian nghĩ trưa, em nên chú trọng nghĩ ngơi một xíu, sáng giờ em cũng bận xỉu rồi. Không cần phải dọn dẹp một mình như vậy, đợi bọn anh về rồi chúng ta dọn cùng nhau. Hiểu chứ ''.
Cậu ngại ngùng nói lại '' Vâng ạ, em sẽ chú ý ''.
Dù sau mọi người cũng chỉ muốn tốt cho cậu, nên khi thấy cậu như vậy cũng không nỡ nói tiếp.
Chị Ly thấy cậu đáng yêu quá, bổ nhào qua người cậu cười đùa '' Ây da, sao lại hiểu chuyện như vậy chứ ''.
Mọi người cùng nhau trò chuyện vui đùa một chút, rồi tới giờ mở lại cửa quán, tiếp tục công việc bận rộn đến hết cả một ngày.
Lúc trước khi về, nhờ có quản lý nói với chủ quán nên cô đã đồng ý tuyển thêm nhân viên pastime để phụ giúp, chắc có lẽ ngày mai sẽ đỡ hơn một chút.
Cậu chào mọi người rồi nhanh chóng đi đến chỗ làm tiếp theo, trên đường đi cậu vô tình bắt gặp một đứa nhóc đang ngồi khóc một mình. Nhìn vào thời gian trên điện thoại, cách giờ vào làm còn hơn 25p nên cậu quyết định tiến đến hỏi thử xem. Cậu vỗ nhẹ vào vai của đứa nhóc, dịu dàng hỏi '' Em sao lại ngồi đây khóc vậy, người nhà em đâu ''.
Đứa bé kiềm lại tiếng khóc, vẻ mặt có chút sợ hãi nói với cậu '' Em... Em bị lạc mẹ rồi, tại em chạy.. Chạy nhanh quá, huhu..... ''.
'' Em đừng khóc, từ từ kể rõ tình hình cho anh nghe đi ''. Sau đó cậu lấy điện thoại gọi cho công an, rồi ngồi nghe lại cẩn thận lời bé nói. Nhóc bị lạc vì buông tay mẹ chạy đuổi theo một chú mèo hoang, chạy đến một đoạn thì quay đầu lại không thấy mẹ đâu, vì vậy nhồi khóc ở đây nãy giờ.
Cậu nghe xong liền cố gắng chấn an đứa bé, đợi đâu đó thêm 10p nữa thì công an cũng tới nơi, có thêm một người phụ nữ bước xuống xe, cậu đoán có lẽ là mẹ của bé. Nhìn đồng hồ đã thấy mình sắp trễ, nên cậu nhanh chóng giao người lại cho cảnh sát, trước khi đi còn xoa đầu nhóc trấn an nói '' Không sao rồi, đã ổn rồi. Sau này đừng chạy lung tung nữa nhé ''. Bỏ lại câu nói đó, cậu dùng hết sức chạy đến chỗ làm. Đến nơi thì vừa mai đúng giờ, nếu không chắc sẽ để lại ấn tượng không tốt với chủ rồi.
Cậu chào hỏi chủ xong, liền đi vào phòng nhân viên bỏ đồ của mình vào trong. Rồi nhanh chóng ra ngoài làm việc.
Cậu đứng bán đâu đó được 2 tiếng, thấy quán đã ít khách đi cậu liền tìm cho mình một hộp mì ăn liền, tính tiền xong liền đi đun nước sôi, châm vào rồi đợi thêm 5p nữa.
Trong thời gian đợi, cậu nhận được tin nhắn của Dạ Huyền:
- Em buổi chiều ăn gì.
Cậu cầm lấy điện thoại trả lời lại với anh:
- Chiều nay ăn cơm hộp ấy.
Dạ Huyền ngồi trong xe, nhìn cậu đang lay hoay cầm hộp mỳ ăn vội, trong lòng có hơi đau nhói:
- Em có chắc mình ăn cơm hộp không, hay lại ăn mỳ gói.
Cậu đọc dòng tin nhắn anh gởi, lập tức đứng người, thấy không đúng lắm liền qua ra hướng cửa thì thấy anh đẩy cửa bước vào. Cầm phần cơm trên tay để lên trước mắt cậu, tiện tay đem ly mỳ theo luôn '' Ăn cái này đi, mỳ hoài không tốt ''.
Cậu ngượng ngùng gãi đầu nói '' Sau anh lại biết chỗ em làm mà đến đây ''.
Anh gõ đầu cậu nói '' Anh đến quán đưa cơm chiều cho em, thấy em đi đến chỗ làm mới nên đi theo luôn để biết, tiện sau này tới đưa cho em ''.
Cậu hạnh phúc mở hộp cơm ra, bên trong có đầy đủ 3 món, tuy hình thức trình bày hơi xấu, vị cũng có hơi mặn, nhưng cậu lại ăn vô cùng vui vẻ. Đợi khi cậu ăn hết hộp cơm, Dạ Huyền mới hài lòng thu hộp cơm về.
Anh xoa đầu cậu dịu dàng nói '' Anh khuyên không nổi em, nên chỉ còn cách đưa cơm cho em, không để em ăn mỳ nữa mà thôi. Nhớ chú ý giữa sức khỏe, đừng gồng mình quá ''.
Cậu cảm nhận cái xoa đầu ấm áp từ bàn tay truyền đến, ấm áp vô cùng '' Vâng ạ ''.
Dạ Huyền cũng không ở lâu cản trở việc làm của cậu, tuy có chút không nỡ nhưng vì tôn trọng việc cậu chọn nên đành tạm biệt cậu quay về nhà, trước khi đi cũng không quên dặn '' Nào về điện cho anh, ban đêm giờ đó về rata nguy hiểm. Nhớ phải gọi ''. Câu cuối anh đặc biệt nhấn mạnh, sợ cậu quên.
Cậu cười gật gật đầu với anh, ra ngoài tiễn anh, chờ khi xe khuất tầm mắt mới trở về cửa hàng, tiếp tục công việc của mình.
Đợi đến khi giao ca, cũng đã 1h sáng. Bụng cậu lúc này đã réo âm ỉ, còn mí mắt thì kháng nghĩ muốn đi ngủ, đầu óc vì lâu rồi không làm việc nhiều như vậy có hơi quay cuồng. Cậu đi vài bước thì cơn choáng ập đến, mất đi thăng bằng cậu ngã nhào xuống đất '' Úi..... ''. Cú ngã khá là mạnh khiến cậu trong một lúc không thể đứng dậy được, vì vậy sau một lúc cậu mới dùng tay đỡ thân thể ngồi dậy.
Vì không có cảm giác đau nên cậu đã không chú ý đến phần khủy tay bị va chạm lúc nãy đã xước một mảnh, rơm rớm máu. Cậu chỉ lay hoay lấy điện thoại xem xém mặt mình có bị gì không, gương mặt này dùng để kiếm cơm đấy. Nhìn ngó một hồi thì cậu mới yên tâm buông điện thoại xuống.
Cậu nhìn xung quanh, vì giờ cũng đã hơn 1h sáng rồi, đoạn đường này bây giờ cũng không có xe qua lại, nên cậu chỉ có thể ngồi đây nghỉ một lát, đợi khi không còn cơn choáng nữa mới đứng dậy đi về.
Còn Dạ Huyền ở nhà nhìn đồng hồ rất nhiều lần, đoạn khi đồng hồ điểm qua 1h10p rồi mà không thấy cậu gọi cho mình, trong lòng có hơi không yên tâm lắm. Đứng dậy quơ lấy áo khoác đang móc trên móc, cùng chìa khóa. Lái xe đi đến chỗ cậu làm, đi được nữa đường thì thấy cậu đang đi bộ. Anh nhanh chóng quay đầu xe, chạy đến chỗ cậu rồi dừng lại xuống xe.
Còn cậu đang đi thì thấy một chiếc xe dừng lại cạnh mình, cơ thể bắt đầu bật chế độ cảnh giác, đợi khi nhìn thấy là anh mới buông lỏng chút '' Huyền ca ''.
Huyền ca nhìn cậu thở dài đầy bất lực, mọi sự lo lắng trên đường đi lúc này mới giảm xuống, bước đến nhìn cậu, đôi mày có hơi nhíu lại '' Đã bảo phải gọi cho anh mà ''.
Cậu vì còn hơi choáng, cũng mệt mỏi nên lúc này chỉ cố gượng cười nói nhỏ với anh '' Đã trễ vậy rồi, không nên làm phiền anh ngủ ''.
Đến cuối cùng cũng sợ vì phiền mà không điện, cơn tức của anh vì câu này mà làm nhân đôi '' Anh đã bảo với em như vậy, thì sẽ không thấy phiền. Em có biết về giờ này một mình rất nguy hiểm hay không, một chút võ cũng không có, lỡ có gì thì sao hả ''.
Cậu thấy anh nổi giận, biết là anh lo cho mình nên cũng để yên cho anh mắng, đôi tay của cậu khẽ nắm lấy góc áo của anh đung đưa nhẹ '' Em xin lỗi ''.
Dù giận nhưng anh rất nhanh bị hành động này làm cho dịu đi, thở dài nói '' Được rồi, không có lần sau nữa. Về thôi ''.
Cậu mỉm cười cùng anh lên xe về nhà, đợi khi cậu chuẩn bị vào nhà thì lúc này Dạ Huyền mới thấy cánh tay của cậu chảy máu, anh hốt hoảng bắt lấy tay cậu lại gần kiểm tra '' Sao lại chảy máu thế này, nhà em có hòm thuốc không ''.
Cậu đứng im cho anh xem qua, còn trong đầu lại suy nghĩ xem trong nhà có hòm thuốc không '' Không ạ ''.
Anh mở cửa nhà, kéo cậu vào trong, để cậu ngồi xuống ghế sofa, còn mình đi lấy hòm thuốc. Lay hoay một hồi cũng đã băng bó cho cậu xong, lúc này anh mới bắt đầu hỏi '' Làm sao chảy máu như vậy mà không đi băng bó ''.
Thật ra cậu cũng không biết đến việc tay mình bị vậy nữa '' Em không biết ''.
Dạ Huyền biết là từ nhỏ cậu đã không cảm nhận được cảm giác đau, nhưng tay chảy máu đến mức này cũng không phát hiện được thì '' Vậy em bị té hay sao ''.
'' Em không cẩn thận vấp té mà thôi, không đáng ngại, em cũng không biết đau ''.
Dạ Huyền cóc đầu cậu '' Đi cũng không cẩn thận, không biết đau thì cũng phải cẩn thận vào chứ ''.
Cậu cười ngốc nhìn anh '' Được ạ ''.
Anh nhìn đồng hồ, giờ đã 2h7p rồi. Anh đứng dậy rồi đỡ cậu lên, dẫn cậu đi đến trước nhà '' Trễ rồi, về nhớ tắm bằng nước ấm, không nên gội đầu bây giờ. Uống ly nước ấm trước khi ngủ ''.
Cậu ghi nhớ lời của anh, chân thành nói '' Cảm ơn anh, anh cũng ngủ đi ạ. Trễ quá rồi, sao này không cần đón em đâu, em tự mình về được mà ''.
Dạ Huyền nhíu mày, không vui nói '' Em không thích anh đến đón sao ''.
Câu nói này khiến cậu bối rối '' Không có, em biết anh làm việc một ngày cũng mệt rồi, không cần thiết phải rước em nữa, thời gian đó anh có thể ngủ được 1 giấc ngon.... ''.
Lời còn chưa nói hết anh đã vội đẩy cậu vào trong nhà '' Không cần nói nữa, anh khuyên không được em bỏ việc làm thêm. Nên em phải cho anh đón em về chứ, vậy nhá. Ngủ ngon ''.
Sau đó, anh nhanh chóng về nhà đóng cửa lại. Cậu nhìn cánh cửa được đóng lại, chỉ có thể cười bất lực '' Thật là, sao lại tự làm khó mình đến vậy chứ ''.
Cậu cũng vào nhà, khóa cửa cẩn thận thì nghe lời anh đun một ấm nước sôi để tắm, trước khi đi ngủ uống một ly nước ấm.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, cậu cuối cùng cũng được tựa lưng xuống giường mềm mại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.