Chương 40
Vũ Nguyệt1628
17/12/2023
Đến nơi dừng lều, Dạ Huyền đứ mắt xung quanh tìm kiếm bóng hình người mình yêu, nhưng tìm một lúc vẫn không thấy đâu. Quay qua hỏi phó đạo diễn ‘’ Tối nay có lịch quay? ‘’.
Phó đạo diễn tỏ vẻ nịnh hót, nêu cao tinh thần của đoàn phim ‘’ Vâng, vâng. Chúng ta luôn cố gắng quanh nhanh nhất có thể để không lãng phí… ‘’. Ông chưa nói xong thì bị Dạ Huyền cắt lời ‘’ Dừng, quay ở đâu. Tôi muốn đi xem thử ‘’.
Trước khi dẫn anh đến chỗ quay, phó đạo diễn có hỏi anh ‘’ Ờm… Dạ tổng. Đồ ăn này, để ở đây hay đem theo ạ ‘’.
Dạ Huyền mất kiên nhẫn nhìn ông ‘’ Đem theo, dẫn đường ‘’.
Ông sợ hãi trước khí thế hung thần của anh, vội vàng đi trước dẫn đường.
Sau 10p đi bộ thì cũng đến nơi, lúc này đạo diễn đang bấm máy quay. Còn cậu thì đang nhập tâm diễn, anh ngước lên nhìn cậu ở phía xa, người thiếu niên lúc này khoác lên mình đồ cổ trang đẹp đến động lòng người. Nhưng ngắm nhìn cậu chưa lâu thì lại bắt gặp cảnh quay ôm người bạn diễn kia vào lòng sưởi ấm, trong lòng dâng lên cảm giác bực bội, cùng sự ghen tuông đang bị anh kìm lại.
Phó đạo diễn lâu lâu lại quan sát biểu cảm của đại cổ đông là anh, sợ có việc gì phật ý tổ tông này. Lúc này ông cảm nhận được áp suất lạnh lẽo được tỏa ra từ anh. Khiến ông rét run mà lùi ra xa vài bước, giữ lấy khoảng cách an toàn cho mình, ông sợ rằng anh sẽ quay qua đấm mình lúc nào không hay.
Dạ Huyền nén lại cơn ghen tuông, bước đến chỗ đạo diễn lên tiếng chào hỏi ‘’ Tiền bối ‘’.
Đạo diễn đang tập trung thì bị tiếng tiền bối của anh làm cho giật mình, bực bội định lên tiếng chửi thì nhìn lên thấy là anh thì lập tức tỏ vẻ khúm núm, nhường ghế cho anh ngồi, còn mình kêu trợ lý lấy ghế khác lại ngồi xuống ‘’ Dạ tổng, mời ngài ngồi ‘’.
Phí đạo diễn nhanh chóng thay thế chỗ ông để quay, còn đạo diễn ở một bên tiếp Dạ Huyền.
Dạ Huyền cũng không khách sáo mà ngồi xuống, để đồ ăn trên tay qua một bên. Rồi quay sang lên tiếng trách cứ ‘’ Ông biết tôi thích Nam An không ‘’.
Đạo diễn toát cả mồ hôi hột khi anh thẳng thắn hỏi câu này, ông dè dặt lên tiếng ‘’ Vâng, biết ạ ‘’.
Dạ Huyền khó chịu ra mặt với ông ‘’ Vậy ông biết em ấy bệnh không ‘’.
Đạo diễn trong lòng lúc này đang kêu trời ‘’ Không biết ạ ‘’. Tôi mà biết cũng sẽ không để cậu ta đi quay đêm vậy đâu, trời ơi Nam An ơi cậu hại chết tôi rồi.
Dạ Huyền thấy ông không biết cậu bệnh, nên cũng không truy cứu việc này tiếp, dời tầm mắt chuyên chú nhìn cậu ‘’ Quay xong cảnh này thì nghỉ đi, về ngủ ‘’.
Đạo diễn hiểu ý của anh, vội đáp lời ‘’ Vâng ‘’.
Dạ Huyền không nói chuyện tiếp nữa, chăm chú nhìn cậu đang thực hiện ước mơ.
Còn cậu phía bên này vẫn chưa hay Dạ Huyền đến, vẫn đang tập trung diễn.
Cảnh diễn:
Sau khi hai người bị truy sát thì đi sâu vào rừng trú ẩn, bọn họ chọn một hang động nấp tạm. Hạ Minh đi tìm vài cành củi khô để nhóm lửa lê sưởi ấm, còn Vũ Yến vì đỡ thay anh một mũi tên mà chảy máu không ngừng, cơ thể cũng bắt đầu sốt cao, ý thức dần mơ hồ.
Hạ Minh thấy vai cô vẫn đang chảy máu, liền xé rách y phục của mình băng bó vết thương cho cô. Thấy cô vì sốt mà lạnh đến run rẫy, liền đem cô ôm vào lòng sưởi ấm.
Anh nhìn người đang ngủ trong lòng mình, lúc này đây vô cùng yếu ớt, rất dễ bắt nạt. Anh đưa tay đặt ngay cổ cô, nếu giờ đây anh bóp mạnh, cô chắc chắn sẽ chết. Nhưng anh lại do dự không xuống tay, anh biết truy sát hôm nay là do tam hoàng tử phái đến, còn cô cũng không phải vì yêu mà đỡ tên thay anh, cô chỉ muốn dùng việc này khiến anh tin cô nguyện hy sinh mạng sống cứu anh, để sau này dễ ra tay hơn mà thôi.
Anh biết mọi thứ, nhưng anh lại do dự không ra tay giết cô. Vì anh biết mấy tháng ở bên nhau, anh đã thật sự đem lòng yêu cô rồi. Dù biết cô là kẻ sau này sẽ ở sau lưng đâm anh một kiếm.
Sau vài khắc do dự, anh cuối cũng vẫn không xuống tay được. Anh bỏ tay ra khỏi cổ của cô, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô ‘’ Nàng nói, ta phải làm sao với nàng được đây ‘’, giọng nói mang theo sự bất lực, cùng chút yêu chiều.
Thực tại:
Diễn đến đây, phó đạo diễn dùng loa hô ‘’ Cắt, tốt lắm. Hôm nay đến đây thôi, mọi người dọn dẹp rồi về nghỉ ngơi đi ‘’.
Cậu từ trong nhân vật thoát vai, Uyển Như sau tiếng hô cũng mở mắt ra rồi đứng dậy, sau đó đưa tay muốn đỡ cậu dậy.
Cậu cũng không cạy mạnh, mượn lực từ tay cô mà đứng dậy. Khi đứng lên cơ thể choáng váng lung lây muốn ngã, may nhờ có Uyển Như nhanh tay đỡ cậu ‘’ Em có sao không, từ lúc nắt đầu quay chỉ đã thấy em không ổn rồi, người còn nóng đến thế ‘’.
Cậu lắc đầu với cô, vỗ vỗ tay cô trấn an ‘’ Em không sao, chủ là có chút choáng đầu mà thôi ‘’.
Cậu còn định nói thêm gì đó thì cả người bị nhấc bỗng lên, hoảng sợ mà vùng vẫy ‘’ Ai vậy, bỏ xuống ‘’.
Dạ Huyền bế bỗng cậu lên, thấy cậu bị dọa sợ liền lên tiếng an ủi ‘’ Là anh, đừng sợ ‘’.
Khi biết người bế là anh thì cậu mới ngừng vùng vẫy, vòng tay ôm lấy cổ anh lên tiếng hỏi ‘’ Sao anh lại đến đây, chẳng phải lúc này anh nên ở lại bệnh viện chăm sóc ba anh sao ‘’.
Dạ Huyền không trả lời cậu, đưa bịch đồ ăn bảo cậu cằm rồi quay sang Uyển Như người đang còn đứng ngẩn ngơ nhìn hành động của hai người. Anh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ‘’ Em ấy bị bệnh, nên tôi xin phép dẫn em ấy đi trước ‘’.
Cô bừng tỉnh, nhanh chóng đáp lời ‘’ Vâng, anh cứ tự… ‘’.
Dạ Huyền cũng không chờ cô nói xong mà nhanh chóng bế cậu rời đi.
Ở phía không xa, Trẫn Viễn đã đứng đứng đợi cậu quay nãy giờ, trên tay còn cầm hộp đựng cháo nóng hổi. Anh định đợi cậu quay xong thì đem đến cho cậu ăn, khi quay xong anh định tiến đến bên cậu. Nhưng một bóng dáng của một người khiến anh sựng lại, anh thấy Dạ Huyền không biết ở đâu chui ra đến bên cạnh cậu.
Tay anh khẽ nắm chặt, khi nhìn thấy hai người nói chuyện vui vẻ, cùng hành động vô cùng thân mật, anh biết lúc này mình qua đó cũng chỉ dư thừa.
Trái tim nơi lòng ngực lúc này đã ẩn ẩn nhói đau, anh cầm hộp cháo mình cất công chuẩn bị thất vọng quay người rời đi.
Bên này, Dạ Huyền bế cậu trở lại lều. Để cậu ngồi xuống, rồi mình đi rót cho cậu một ly nước. Tiếp đó là lấy bịch đồ ăn mình đem từ dưới núi lên đây, lấy hộp cháo, hộp trái cây gọt sẵn, vài gói bim bim để trên bàn, tiếp theo là vài bịch sữa để tối cậu đói còn có đồ để lót dạ. Cuối cùng là thuốc uống hạ sốt.
Cậu ngạc nhiên nhìn những đồ ăn được anh đem đến ‘’ Có nhiều quá không anh ‘’.
Dạ Huyền đem tay sờ trán cậu kiểm tra ‘’ Không nhiều, đủ ăn. Đừng dành dụm là em sẽ ăn hết ‘’. Thấy vẫn còn nóng nên anh lên tiếng bảo cậu mau ăn cháo, cậu cũng đói bụng nên nhanh chóng ăn hết hộp cháo anh đem đến.
Thấy cậu ăn hết hộp cháo, anh mỉm cười hài lòng đem hộp cháo để sang một bên, đưa tay xoa đầu cậu ‘’ Em uống thuốc bao lâu rồi ‘’.
Cậu nghĩ nghĩ một lúc rồi trả lời anh ‘’ Chắc hơn 4 tiếng rồi ‘’.
Dạ Huyền nghe hơn 4 tiếng thì yên tâm đem thuốc hạ sốt đưa qua để vào tay cậu, rồi anh đi lấy một chai nước để cậu uống thuốc.
Thấy cậu uống thuốc xong hết, thì đem hộp trái cây khui ra đưa cho cậu ‘’ Ăn tráng miệng ‘’.
Cậu cầm qua, đem ẩu dâu tây bỏ vào miệng, nơi đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt cùng chút chua nhẹ. Ăn cảm thấy ngon nên cậu quay qua đút một trái cho anh ‘’ Anh dâu ngon lắm ‘’
Dạ Huyền thuận theo mở miệng cắn lấy trái dâu, nhai vài lần nuốt xuống.
Cậu nhìn thấy Dạ Huyền nuốt xuông, lên tiếng hỏi anh ‘’ Ngọt không anh ‘’. Đôi mắt đầy trong đợi nhìn anh.
Dạ Huyền đưa tay vuốt chớp mũi của cậu ‘’ Ngọt lắm, em còn sốt nên ăn xong rồi thì đi ngủ ‘’.
Cậu từ khi uống thuốc vào thì có chút buồn ngủ, nên cũng không phản bác anh mà thuận theo ‘’ Được ạ ‘’.
Cả hai người vừa ăn trái cây vừa trò chuyện với nhau, Dạ Huyền cũng kể lại những chuyện hồi sáng với cậu. Cậu cũng không tự ý xen vào việc gia đình của anh, chỉ cười cười rồi đổi sang chủ đề khác.
Cả hai dựa vào nhau nói chuyện, nói được một lúc thì Dạ Huyền thấy cậu không nói nữa, quay sang thì thấy cậu đã tựa vào vai mình ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Anh nhẹ nhàng bế cậu lại nệm, cẩn thận đỡ cậu nằm xuống. Sau đó lấy chăn tỉ mỉ đắp lên cho cậu, đợi khi xong xuôi anh cuối người xuống hôn trộm vào môi cậu rồi nhanh chóng lui ra.
Anh đứng dậy đi đến chỗ ăn hồi nãy, dọn dẹp lại một chút rồi đem bỏ những thứ đã xài qua. Khi vứt đồ xong, anh quay trở lại lều rồi thuận theo lí do không có chỗ ngủ mà chen chút nằm chung một nệm với cậu.
Tiếp đó không tử tế mà vương tay ôm cậu vào lòng mình, đầy thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ.
Phó đạo diễn tỏ vẻ nịnh hót, nêu cao tinh thần của đoàn phim ‘’ Vâng, vâng. Chúng ta luôn cố gắng quanh nhanh nhất có thể để không lãng phí… ‘’. Ông chưa nói xong thì bị Dạ Huyền cắt lời ‘’ Dừng, quay ở đâu. Tôi muốn đi xem thử ‘’.
Trước khi dẫn anh đến chỗ quay, phó đạo diễn có hỏi anh ‘’ Ờm… Dạ tổng. Đồ ăn này, để ở đây hay đem theo ạ ‘’.
Dạ Huyền mất kiên nhẫn nhìn ông ‘’ Đem theo, dẫn đường ‘’.
Ông sợ hãi trước khí thế hung thần của anh, vội vàng đi trước dẫn đường.
Sau 10p đi bộ thì cũng đến nơi, lúc này đạo diễn đang bấm máy quay. Còn cậu thì đang nhập tâm diễn, anh ngước lên nhìn cậu ở phía xa, người thiếu niên lúc này khoác lên mình đồ cổ trang đẹp đến động lòng người. Nhưng ngắm nhìn cậu chưa lâu thì lại bắt gặp cảnh quay ôm người bạn diễn kia vào lòng sưởi ấm, trong lòng dâng lên cảm giác bực bội, cùng sự ghen tuông đang bị anh kìm lại.
Phó đạo diễn lâu lâu lại quan sát biểu cảm của đại cổ đông là anh, sợ có việc gì phật ý tổ tông này. Lúc này ông cảm nhận được áp suất lạnh lẽo được tỏa ra từ anh. Khiến ông rét run mà lùi ra xa vài bước, giữ lấy khoảng cách an toàn cho mình, ông sợ rằng anh sẽ quay qua đấm mình lúc nào không hay.
Dạ Huyền nén lại cơn ghen tuông, bước đến chỗ đạo diễn lên tiếng chào hỏi ‘’ Tiền bối ‘’.
Đạo diễn đang tập trung thì bị tiếng tiền bối của anh làm cho giật mình, bực bội định lên tiếng chửi thì nhìn lên thấy là anh thì lập tức tỏ vẻ khúm núm, nhường ghế cho anh ngồi, còn mình kêu trợ lý lấy ghế khác lại ngồi xuống ‘’ Dạ tổng, mời ngài ngồi ‘’.
Phí đạo diễn nhanh chóng thay thế chỗ ông để quay, còn đạo diễn ở một bên tiếp Dạ Huyền.
Dạ Huyền cũng không khách sáo mà ngồi xuống, để đồ ăn trên tay qua một bên. Rồi quay sang lên tiếng trách cứ ‘’ Ông biết tôi thích Nam An không ‘’.
Đạo diễn toát cả mồ hôi hột khi anh thẳng thắn hỏi câu này, ông dè dặt lên tiếng ‘’ Vâng, biết ạ ‘’.
Dạ Huyền khó chịu ra mặt với ông ‘’ Vậy ông biết em ấy bệnh không ‘’.
Đạo diễn trong lòng lúc này đang kêu trời ‘’ Không biết ạ ‘’. Tôi mà biết cũng sẽ không để cậu ta đi quay đêm vậy đâu, trời ơi Nam An ơi cậu hại chết tôi rồi.
Dạ Huyền thấy ông không biết cậu bệnh, nên cũng không truy cứu việc này tiếp, dời tầm mắt chuyên chú nhìn cậu ‘’ Quay xong cảnh này thì nghỉ đi, về ngủ ‘’.
Đạo diễn hiểu ý của anh, vội đáp lời ‘’ Vâng ‘’.
Dạ Huyền không nói chuyện tiếp nữa, chăm chú nhìn cậu đang thực hiện ước mơ.
Còn cậu phía bên này vẫn chưa hay Dạ Huyền đến, vẫn đang tập trung diễn.
Cảnh diễn:
Sau khi hai người bị truy sát thì đi sâu vào rừng trú ẩn, bọn họ chọn một hang động nấp tạm. Hạ Minh đi tìm vài cành củi khô để nhóm lửa lê sưởi ấm, còn Vũ Yến vì đỡ thay anh một mũi tên mà chảy máu không ngừng, cơ thể cũng bắt đầu sốt cao, ý thức dần mơ hồ.
Hạ Minh thấy vai cô vẫn đang chảy máu, liền xé rách y phục của mình băng bó vết thương cho cô. Thấy cô vì sốt mà lạnh đến run rẫy, liền đem cô ôm vào lòng sưởi ấm.
Anh nhìn người đang ngủ trong lòng mình, lúc này đây vô cùng yếu ớt, rất dễ bắt nạt. Anh đưa tay đặt ngay cổ cô, nếu giờ đây anh bóp mạnh, cô chắc chắn sẽ chết. Nhưng anh lại do dự không xuống tay, anh biết truy sát hôm nay là do tam hoàng tử phái đến, còn cô cũng không phải vì yêu mà đỡ tên thay anh, cô chỉ muốn dùng việc này khiến anh tin cô nguyện hy sinh mạng sống cứu anh, để sau này dễ ra tay hơn mà thôi.
Anh biết mọi thứ, nhưng anh lại do dự không ra tay giết cô. Vì anh biết mấy tháng ở bên nhau, anh đã thật sự đem lòng yêu cô rồi. Dù biết cô là kẻ sau này sẽ ở sau lưng đâm anh một kiếm.
Sau vài khắc do dự, anh cuối cũng vẫn không xuống tay được. Anh bỏ tay ra khỏi cổ của cô, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô ‘’ Nàng nói, ta phải làm sao với nàng được đây ‘’, giọng nói mang theo sự bất lực, cùng chút yêu chiều.
Thực tại:
Diễn đến đây, phó đạo diễn dùng loa hô ‘’ Cắt, tốt lắm. Hôm nay đến đây thôi, mọi người dọn dẹp rồi về nghỉ ngơi đi ‘’.
Cậu từ trong nhân vật thoát vai, Uyển Như sau tiếng hô cũng mở mắt ra rồi đứng dậy, sau đó đưa tay muốn đỡ cậu dậy.
Cậu cũng không cạy mạnh, mượn lực từ tay cô mà đứng dậy. Khi đứng lên cơ thể choáng váng lung lây muốn ngã, may nhờ có Uyển Như nhanh tay đỡ cậu ‘’ Em có sao không, từ lúc nắt đầu quay chỉ đã thấy em không ổn rồi, người còn nóng đến thế ‘’.
Cậu lắc đầu với cô, vỗ vỗ tay cô trấn an ‘’ Em không sao, chủ là có chút choáng đầu mà thôi ‘’.
Cậu còn định nói thêm gì đó thì cả người bị nhấc bỗng lên, hoảng sợ mà vùng vẫy ‘’ Ai vậy, bỏ xuống ‘’.
Dạ Huyền bế bỗng cậu lên, thấy cậu bị dọa sợ liền lên tiếng an ủi ‘’ Là anh, đừng sợ ‘’.
Khi biết người bế là anh thì cậu mới ngừng vùng vẫy, vòng tay ôm lấy cổ anh lên tiếng hỏi ‘’ Sao anh lại đến đây, chẳng phải lúc này anh nên ở lại bệnh viện chăm sóc ba anh sao ‘’.
Dạ Huyền không trả lời cậu, đưa bịch đồ ăn bảo cậu cằm rồi quay sang Uyển Như người đang còn đứng ngẩn ngơ nhìn hành động của hai người. Anh lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô ‘’ Em ấy bị bệnh, nên tôi xin phép dẫn em ấy đi trước ‘’.
Cô bừng tỉnh, nhanh chóng đáp lời ‘’ Vâng, anh cứ tự… ‘’.
Dạ Huyền cũng không chờ cô nói xong mà nhanh chóng bế cậu rời đi.
Ở phía không xa, Trẫn Viễn đã đứng đứng đợi cậu quay nãy giờ, trên tay còn cầm hộp đựng cháo nóng hổi. Anh định đợi cậu quay xong thì đem đến cho cậu ăn, khi quay xong anh định tiến đến bên cậu. Nhưng một bóng dáng của một người khiến anh sựng lại, anh thấy Dạ Huyền không biết ở đâu chui ra đến bên cạnh cậu.
Tay anh khẽ nắm chặt, khi nhìn thấy hai người nói chuyện vui vẻ, cùng hành động vô cùng thân mật, anh biết lúc này mình qua đó cũng chỉ dư thừa.
Trái tim nơi lòng ngực lúc này đã ẩn ẩn nhói đau, anh cầm hộp cháo mình cất công chuẩn bị thất vọng quay người rời đi.
Bên này, Dạ Huyền bế cậu trở lại lều. Để cậu ngồi xuống, rồi mình đi rót cho cậu một ly nước. Tiếp đó là lấy bịch đồ ăn mình đem từ dưới núi lên đây, lấy hộp cháo, hộp trái cây gọt sẵn, vài gói bim bim để trên bàn, tiếp theo là vài bịch sữa để tối cậu đói còn có đồ để lót dạ. Cuối cùng là thuốc uống hạ sốt.
Cậu ngạc nhiên nhìn những đồ ăn được anh đem đến ‘’ Có nhiều quá không anh ‘’.
Dạ Huyền đem tay sờ trán cậu kiểm tra ‘’ Không nhiều, đủ ăn. Đừng dành dụm là em sẽ ăn hết ‘’. Thấy vẫn còn nóng nên anh lên tiếng bảo cậu mau ăn cháo, cậu cũng đói bụng nên nhanh chóng ăn hết hộp cháo anh đem đến.
Thấy cậu ăn hết hộp cháo, anh mỉm cười hài lòng đem hộp cháo để sang một bên, đưa tay xoa đầu cậu ‘’ Em uống thuốc bao lâu rồi ‘’.
Cậu nghĩ nghĩ một lúc rồi trả lời anh ‘’ Chắc hơn 4 tiếng rồi ‘’.
Dạ Huyền nghe hơn 4 tiếng thì yên tâm đem thuốc hạ sốt đưa qua để vào tay cậu, rồi anh đi lấy một chai nước để cậu uống thuốc.
Thấy cậu uống thuốc xong hết, thì đem hộp trái cây khui ra đưa cho cậu ‘’ Ăn tráng miệng ‘’.
Cậu cầm qua, đem ẩu dâu tây bỏ vào miệng, nơi đầu lưỡi cảm nhận được vị ngọt cùng chút chua nhẹ. Ăn cảm thấy ngon nên cậu quay qua đút một trái cho anh ‘’ Anh dâu ngon lắm ‘’
Dạ Huyền thuận theo mở miệng cắn lấy trái dâu, nhai vài lần nuốt xuống.
Cậu nhìn thấy Dạ Huyền nuốt xuông, lên tiếng hỏi anh ‘’ Ngọt không anh ‘’. Đôi mắt đầy trong đợi nhìn anh.
Dạ Huyền đưa tay vuốt chớp mũi của cậu ‘’ Ngọt lắm, em còn sốt nên ăn xong rồi thì đi ngủ ‘’.
Cậu từ khi uống thuốc vào thì có chút buồn ngủ, nên cũng không phản bác anh mà thuận theo ‘’ Được ạ ‘’.
Cả hai người vừa ăn trái cây vừa trò chuyện với nhau, Dạ Huyền cũng kể lại những chuyện hồi sáng với cậu. Cậu cũng không tự ý xen vào việc gia đình của anh, chỉ cười cười rồi đổi sang chủ đề khác.
Cả hai dựa vào nhau nói chuyện, nói được một lúc thì Dạ Huyền thấy cậu không nói nữa, quay sang thì thấy cậu đã tựa vào vai mình ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Anh nhẹ nhàng bế cậu lại nệm, cẩn thận đỡ cậu nằm xuống. Sau đó lấy chăn tỉ mỉ đắp lên cho cậu, đợi khi xong xuôi anh cuối người xuống hôn trộm vào môi cậu rồi nhanh chóng lui ra.
Anh đứng dậy đi đến chỗ ăn hồi nãy, dọn dẹp lại một chút rồi đem bỏ những thứ đã xài qua. Khi vứt đồ xong, anh quay trở lại lều rồi thuận theo lí do không có chỗ ngủ mà chen chút nằm chung một nệm với cậu.
Tiếp đó không tử tế mà vương tay ôm cậu vào lòng mình, đầy thỏa mãn mà chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.