Chương 47
Vũ Nguyệt1628
20/01/2024
Cảm thấy nhiệt độ của nước đã lạnh dần, anh liền đứng dậy lau người, vươn tay lấy áo choàng tắm cậu đưa mặc vào người rồi đi ra ngoài.
Bước ra ngoài, Dạ Huyền nhìn thấy cậu đang ngồi trên ghế sofa ngủ gật, tay còn đang cầm kịch bản.
Anh thả nhẹ bước chân đến chỗ sofa, cúi người xuống cẩn thận bế cậu trở về giường, nhẹ nhàng đặt cậu xuống, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, rồi kéo chăn đắp lên người sợ cậu lạnh.
Làm xong mọi việc, anh ra ngoài ban công điện cuộc gọi ‘’ Alo ‘’.
Đầu giây bên kia truyền đến tiến la hét của người phụ nữ, sau đó liền im bật. Giọng nói của trợ lý cũng truyền qua ‘’ Alo sếp ‘’.
Anh châm một điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi rồi phả ra không khí, không nhanh không chậm nói ‘’ Mọi việc xong hết rồi? ‘’.
Trợ lý nhanh chóng đáp ‘’ Vâng đã xử lý ổn thỏa rồi ạ, giờ chỉ việc vứt cô ta ra ngoài đường cho truyền thông đăng tin nữa là được ‘’.
Dạ Huyền nghe thấy động tỉnh bên trong, nghĩ cậu đã tỉnh nên quăng điếu thuốc xuống đất giẫm nát, lấy chai xịt miệng ra xịt rồi nói với trợ lý ‘’ Xử lý sạch sẽ một chút ‘’. Nhanh chóng tắt máy quay trở lại chỗ cậu.
Còn bên này, trợ lý nghe giọng của sếp có chút gấp gáp, chắc có việc nên cũng không nghĩ nhiều mà cất điện thoại vào túi.
Quay đầu lại nhìn người phụ nữ từng xinh đẹp, tỏ sáng rực rỡ trên tivi nay lại trở thành một người dung nhan hủy hoại, xấu xí tột cùng không khỏi cảm thán vài câu ‘’ Xinh đẹp mà lại không có não, chậc… chậc ‘’.
Người phụ nữ nằm dưới đất không ngừng giãy giụa trong đau đớn, mắt thấy người đàn ông mặc đồ tây trang đứng trước mặt chắc là người cầm đầu. Cô ta ráng lết thân mình đến chân trợ lý mà cầu xin ‘’ Cầu xin anh, xin anh tha cho tôi đi mà. Tôi không gây thù chuốc oán với anh, tại sao lại làm vậy với tôi ‘’.
Trợ Lý ( Lâm Giang) ngồi xỏm xuống đưa tay nâng mặt cô ta lên, cười bảo ‘’ Cô không gây thù thì tôi kiếm cô làm gì ‘’.
Người xấu xí trước mắt này không ai khác là Y Nhược, cô ta không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội ai mà tất cả thành tựu mà cô ta có được đều biến mất hết, cô bị cả công ty vứt bỏ. Gánh trên mình khoảng nợ hơn 10 tỷ, chỉ sau một tháng cô mất đi hết tất cả. Còn bị bắt cóc, bị đánh đập hành hạ mỗi ngày. Gương mặt đi câu dẫn người khác cũng bị hủy hoại, khiến cô trở thành kẻ xấu xí trước kia mình từng căm ghét nhất.
Càng nghĩ lòng cô ta càng dâng lên cơn phẫn nộ ‘’ Rốt cuộc là tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy ‘’.
Lâm Quang nhìn người xấu xí trước, lòng nảy lên chút thương cảm. Anh nâng mặt cô qua lạicô nhìn kĩ ‘’ Cô thật sự có nhan sắc cùng kĩ thuật, nếu tính cách của cô tốt hơn thì sẽ không có kết cục như hôm nay. Đáng tiếc, trong đoàn phim, chọc ai không chọc cô cứ thích chọc chúng bảo bối của tổ tông kia không vui. Mà thôi coi như cô cũng xui, kiếp này đã lầm lỡ thì ráng kiếp sau sống tốt chút nhá ‘’.
Anh hất cô ta ra phía sau, đứng dậy lấy trong túi ra một chiếc khăn, lau đi vết dơ bẩn trên tay rồi nhìn đám người kia ra hiệu ‘’ Quăng cô ta ra giữa phố, nhắn cho phóng viên ra làm chụp là xong việc. Làm ăn gọn gàng một chút ‘’. Sau đó Lâm Quang liền lái xe rời đi.
Bên Dạ Huyền lúc này, sau khi anh đi vào thì thấy cậu vẫn còn ngủ say trên giường. Thế nên anh cũng đi nhẹ lại, cẩn thận nhất có thể nằm xuống cạnh cậu. Dùng cánh tay mình làm gối đầu, vòng tay ôm cậu vào lòng. Môi khẽ cúi xuống hôn lên trán cậu ‘’ Chúc ngủ ngon, bảo bối ‘’. Sau đó thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
5 giờ sáng ngày hôm sau, cậu tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Dạ Huyền và thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là cơ ngực rắn chắc của anh khiến cậu ngại đỏ mặt, nhưng tay lại không yên phận mà khẽ sờ lên.
Dạ Huyền bị cậu sờ nhột đến tỉnh giấc, nhận thấy tay bảo bối nhà mình đang không an phận mà sờ mó lung tung như kẻ háo sắc. Thế nhưng anh không làm hành động gì, tiếp tục nằm yên dung túng cho cậu sờ chỗ nào tùy thích.
Đợi khi sờ thỏa mãn rồi, cậu liền cẩn thận rời giường, đi vệ sinh cá nhân.
Dạ Huyền thấy cậu đi vào phòng tắm, anh mới từ từ ngồi dậy, nụ cười nở rộ trên mặt ‘’ Em ấy đáng yêu quá ‘’. Sau đó anh vò vò tóc mình, bước xuống giường lấy điện thoại gọi nhân viên phục vụ đem đồ đến.
Một lát sau, cậu từ trong phòng tắm ra, thì thấy Dạ Huyền đang mở cửa nhận lấy quần áo từ nhân viên.
Anh nhận lấy quần áo, đóng cửa phòng rồi quay người đi vô thì giật mình thấy cậu đang đứng nhìn mình ‘’ Sao vậy ‘’.
Cậu lắc đầu cười bảo ‘’ Không có gì, em lấy bàn chải mới cho anh rồi. Vào đi ‘’.
Dạ Huyền cũng không nghĩ quá nhiều, cầm quần áo vào phòng tắm. Đi vào thì đúng như cậu đã nói, bàn chãi mới tinh được cậu nặng luôn cho kem đánh răng để trên kệ. Dạ Huyền không khỏi hạnh phúc ‘’ Vẫn tỉ mỉ như thế ‘’.
Sau khi Dạ Huyền vệ sinh cá nhân xong, cả hai cùng nhau ra khỏi khách sạn, tìm một quán ăn đi vào ăn buổi sáng.
No nê xong, Dạ Huyền chào tạm biệt cậu. Anh lên xe taxi ra sân bay trở lại đế đô làm việc.
Còn cậu thì vẫn như thường ngày đến đoàn phim thay y phục, trang điểm cùng làm tóc phù hợp cho cảnh quay hôm nay.
Quay tới buổi trưa, cả đoàn được nghỉ ngơi, ăn uống lấy lại sức. Cậu cùng Uyển Như tìm một chỗ vắng để bàn về việc rời công ty ‘’ Giám đốc em nói, nếu tiền vi phạm hợp đồng dưới 5 tỷ, chị ấy sẽ đền. Bù lại, trước khi đền cho chị, chị phải kí hợp đồng cam kết với công ty trước mới được ‘’.
Uyển Như vui mừng, nhào đến ôm cậu cảm ơn không ngừng ‘’ Không ngờ, có ngày chị có thể thoát khỏi công ty hút máu đó ‘’.
Cả hai hàn huyên với nhau về chuyện này thêm lúc nữa, rồi đổi sang chuyện khác thú vị hơn.
Uyển Như móc điện thoại từ trong túi ra, mở NZ ( diễn đàn) bấm vào mục hot search đầu tiên cho cậu xem ‘’ Hôm nay mọi người đều có quả dưa lớn ăn này, em nhìn xem người này có quen không ‘’.
Cậu ngó đầu vào nhìn người trong điện thoại, chỉ là thoáng qua nhưng cậu đã nhận ra người đó là ai ‘’ Đó là Y Nhược? ‘’.
Uyển Như gật đầu, tay thì kéo xuống những thông tin bên dưới, nói cậu nghe những gì mình biết ‘’ Chị nghe nói, cô ta hình như đắc tội nhân vật lớn nào đó mới bị đuổi khỏi đoàn làm phim, sau đó chỉ trong một đêm những việc xấu cô ta làm như lên giường với đạo diễn, hoặc bắt nạt diễn phim phụ không có bối cảnh. Đều bị phanh phui hết, thế là cô ta bị công ty vứt bỏ, gánh khoảng nợ rồi mất tích. Mới tối hôm qua thì xuất hiện giữa thành phố đế đô với khuôn mặt chi chít những vết sẹo ghê rợn, đầu tóc thì bù xù như ăn mày mà có khi ăn mày còn gọn hơn cả cô ta. Và trùng hợp là cô ta bị phóng viên nhận ra, chụp ảnh đăng lên mạng. Nên mới có hot search này ‘’. Thấy cậu không nói gì, dường như bị dọa sợ nên cô lên tiếng an ủi cũng như có ý tốt nhắc nhở ‘’ Em là người mới nên thấy những việc này lần đầu tiên có lẽ sẽ khá sốc, nhưng từ từ em sẽ quen dần với nó. Chị dùng kinh nghiệm của tiền bối nói cho em một điều, rằng giới giải trí này dơ bẩn lắm. Nên có chuyện gì xảy ra, nhịn được thì em cố nhịn. Tuyệt đối không nên lo chuyện bao đồng, nếu không sẽ rước họa vào thân ‘’.
Cậu tiếp lời cô ‘’ Em biết, trong giới này tuyệt đối không được lơ là. Vì ai biết được hôm nay mình đứng trên đỉnh vinh quang, ngày mai lại không rớt xuống vực thẩm chứ ‘’.
Uyển Như bất ngờ trước lời nói sâu sắc này, có lúc cô luôn thắc mắc rằng tại sao một người mới như cậu. Lại toát ra sự thăng trầm từng trãi qua bao sóng gió của bậc lão luyện ‘’ Em đã từng gặp phải rồi sau ‘’.
Câu khẽ lắc đầu, mỉm cười với cô nói ‘’ Không có, chỉ là em có một người bạn. Bạn ấy cũng từng là người đứng trên đỉnh vinh quang đó, nhưng chỉ vì một lời bịa đặt vô căng cứ mà cậu ấy đã rớt xuống vực thẩm sâu không thấy đáy. Khiến cho cậu ấy… Mất đi ý chí sống… ‘’. Nói đến đây, cậu liền dừng lại không nói nữa.
Đứng dậy, cười chào tạm biệt cô ‘’ Mà thôi, đã qua rồi nên thôi vậy. Em sắp đến giới quay rồi, đi trước đây ạ ‘’.
Uyển Như nghĩ có lẽ cậu đã chứng kiến người bạn của mình mất đi nên tâm trạng mới tuột xuống như vậy, cũng không tiện hỏi thêm cô cười đáp lại với cậu ‘’ Ừm, em đi đi ‘’. Nhưng có lẽ điều cô không ngờ tới, người bạn đó lại chính là cậu trong kiếp trước.
Còn cậu, vì nhớ lại chuyện quá khứ không tốt đẹp nên tâm trạng đã trùng xuống, cố điều chỉnh lại trạng thái rồi tiếp tục quay phim.
Bước ra ngoài, Dạ Huyền nhìn thấy cậu đang ngồi trên ghế sofa ngủ gật, tay còn đang cầm kịch bản.
Anh thả nhẹ bước chân đến chỗ sofa, cúi người xuống cẩn thận bế cậu trở về giường, nhẹ nhàng đặt cậu xuống, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp, rồi kéo chăn đắp lên người sợ cậu lạnh.
Làm xong mọi việc, anh ra ngoài ban công điện cuộc gọi ‘’ Alo ‘’.
Đầu giây bên kia truyền đến tiến la hét của người phụ nữ, sau đó liền im bật. Giọng nói của trợ lý cũng truyền qua ‘’ Alo sếp ‘’.
Anh châm một điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi rồi phả ra không khí, không nhanh không chậm nói ‘’ Mọi việc xong hết rồi? ‘’.
Trợ lý nhanh chóng đáp ‘’ Vâng đã xử lý ổn thỏa rồi ạ, giờ chỉ việc vứt cô ta ra ngoài đường cho truyền thông đăng tin nữa là được ‘’.
Dạ Huyền nghe thấy động tỉnh bên trong, nghĩ cậu đã tỉnh nên quăng điếu thuốc xuống đất giẫm nát, lấy chai xịt miệng ra xịt rồi nói với trợ lý ‘’ Xử lý sạch sẽ một chút ‘’. Nhanh chóng tắt máy quay trở lại chỗ cậu.
Còn bên này, trợ lý nghe giọng của sếp có chút gấp gáp, chắc có việc nên cũng không nghĩ nhiều mà cất điện thoại vào túi.
Quay đầu lại nhìn người phụ nữ từng xinh đẹp, tỏ sáng rực rỡ trên tivi nay lại trở thành một người dung nhan hủy hoại, xấu xí tột cùng không khỏi cảm thán vài câu ‘’ Xinh đẹp mà lại không có não, chậc… chậc ‘’.
Người phụ nữ nằm dưới đất không ngừng giãy giụa trong đau đớn, mắt thấy người đàn ông mặc đồ tây trang đứng trước mặt chắc là người cầm đầu. Cô ta ráng lết thân mình đến chân trợ lý mà cầu xin ‘’ Cầu xin anh, xin anh tha cho tôi đi mà. Tôi không gây thù chuốc oán với anh, tại sao lại làm vậy với tôi ‘’.
Trợ Lý ( Lâm Giang) ngồi xỏm xuống đưa tay nâng mặt cô ta lên, cười bảo ‘’ Cô không gây thù thì tôi kiếm cô làm gì ‘’.
Người xấu xí trước mắt này không ai khác là Y Nhược, cô ta không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội ai mà tất cả thành tựu mà cô ta có được đều biến mất hết, cô bị cả công ty vứt bỏ. Gánh trên mình khoảng nợ hơn 10 tỷ, chỉ sau một tháng cô mất đi hết tất cả. Còn bị bắt cóc, bị đánh đập hành hạ mỗi ngày. Gương mặt đi câu dẫn người khác cũng bị hủy hoại, khiến cô trở thành kẻ xấu xí trước kia mình từng căm ghét nhất.
Càng nghĩ lòng cô ta càng dâng lên cơn phẫn nộ ‘’ Rốt cuộc là tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy ‘’.
Lâm Quang nhìn người xấu xí trước, lòng nảy lên chút thương cảm. Anh nâng mặt cô qua lạicô nhìn kĩ ‘’ Cô thật sự có nhan sắc cùng kĩ thuật, nếu tính cách của cô tốt hơn thì sẽ không có kết cục như hôm nay. Đáng tiếc, trong đoàn phim, chọc ai không chọc cô cứ thích chọc chúng bảo bối của tổ tông kia không vui. Mà thôi coi như cô cũng xui, kiếp này đã lầm lỡ thì ráng kiếp sau sống tốt chút nhá ‘’.
Anh hất cô ta ra phía sau, đứng dậy lấy trong túi ra một chiếc khăn, lau đi vết dơ bẩn trên tay rồi nhìn đám người kia ra hiệu ‘’ Quăng cô ta ra giữa phố, nhắn cho phóng viên ra làm chụp là xong việc. Làm ăn gọn gàng một chút ‘’. Sau đó Lâm Quang liền lái xe rời đi.
Bên Dạ Huyền lúc này, sau khi anh đi vào thì thấy cậu vẫn còn ngủ say trên giường. Thế nên anh cũng đi nhẹ lại, cẩn thận nhất có thể nằm xuống cạnh cậu. Dùng cánh tay mình làm gối đầu, vòng tay ôm cậu vào lòng. Môi khẽ cúi xuống hôn lên trán cậu ‘’ Chúc ngủ ngon, bảo bối ‘’. Sau đó thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
5 giờ sáng ngày hôm sau, cậu tỉnh dậy trong vòng tay ấm áp của Dạ Huyền và thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là cơ ngực rắn chắc của anh khiến cậu ngại đỏ mặt, nhưng tay lại không yên phận mà khẽ sờ lên.
Dạ Huyền bị cậu sờ nhột đến tỉnh giấc, nhận thấy tay bảo bối nhà mình đang không an phận mà sờ mó lung tung như kẻ háo sắc. Thế nhưng anh không làm hành động gì, tiếp tục nằm yên dung túng cho cậu sờ chỗ nào tùy thích.
Đợi khi sờ thỏa mãn rồi, cậu liền cẩn thận rời giường, đi vệ sinh cá nhân.
Dạ Huyền thấy cậu đi vào phòng tắm, anh mới từ từ ngồi dậy, nụ cười nở rộ trên mặt ‘’ Em ấy đáng yêu quá ‘’. Sau đó anh vò vò tóc mình, bước xuống giường lấy điện thoại gọi nhân viên phục vụ đem đồ đến.
Một lát sau, cậu từ trong phòng tắm ra, thì thấy Dạ Huyền đang mở cửa nhận lấy quần áo từ nhân viên.
Anh nhận lấy quần áo, đóng cửa phòng rồi quay người đi vô thì giật mình thấy cậu đang đứng nhìn mình ‘’ Sao vậy ‘’.
Cậu lắc đầu cười bảo ‘’ Không có gì, em lấy bàn chải mới cho anh rồi. Vào đi ‘’.
Dạ Huyền cũng không nghĩ quá nhiều, cầm quần áo vào phòng tắm. Đi vào thì đúng như cậu đã nói, bàn chãi mới tinh được cậu nặng luôn cho kem đánh răng để trên kệ. Dạ Huyền không khỏi hạnh phúc ‘’ Vẫn tỉ mỉ như thế ‘’.
Sau khi Dạ Huyền vệ sinh cá nhân xong, cả hai cùng nhau ra khỏi khách sạn, tìm một quán ăn đi vào ăn buổi sáng.
No nê xong, Dạ Huyền chào tạm biệt cậu. Anh lên xe taxi ra sân bay trở lại đế đô làm việc.
Còn cậu thì vẫn như thường ngày đến đoàn phim thay y phục, trang điểm cùng làm tóc phù hợp cho cảnh quay hôm nay.
Quay tới buổi trưa, cả đoàn được nghỉ ngơi, ăn uống lấy lại sức. Cậu cùng Uyển Như tìm một chỗ vắng để bàn về việc rời công ty ‘’ Giám đốc em nói, nếu tiền vi phạm hợp đồng dưới 5 tỷ, chị ấy sẽ đền. Bù lại, trước khi đền cho chị, chị phải kí hợp đồng cam kết với công ty trước mới được ‘’.
Uyển Như vui mừng, nhào đến ôm cậu cảm ơn không ngừng ‘’ Không ngờ, có ngày chị có thể thoát khỏi công ty hút máu đó ‘’.
Cả hai hàn huyên với nhau về chuyện này thêm lúc nữa, rồi đổi sang chuyện khác thú vị hơn.
Uyển Như móc điện thoại từ trong túi ra, mở NZ ( diễn đàn) bấm vào mục hot search đầu tiên cho cậu xem ‘’ Hôm nay mọi người đều có quả dưa lớn ăn này, em nhìn xem người này có quen không ‘’.
Cậu ngó đầu vào nhìn người trong điện thoại, chỉ là thoáng qua nhưng cậu đã nhận ra người đó là ai ‘’ Đó là Y Nhược? ‘’.
Uyển Như gật đầu, tay thì kéo xuống những thông tin bên dưới, nói cậu nghe những gì mình biết ‘’ Chị nghe nói, cô ta hình như đắc tội nhân vật lớn nào đó mới bị đuổi khỏi đoàn làm phim, sau đó chỉ trong một đêm những việc xấu cô ta làm như lên giường với đạo diễn, hoặc bắt nạt diễn phim phụ không có bối cảnh. Đều bị phanh phui hết, thế là cô ta bị công ty vứt bỏ, gánh khoảng nợ rồi mất tích. Mới tối hôm qua thì xuất hiện giữa thành phố đế đô với khuôn mặt chi chít những vết sẹo ghê rợn, đầu tóc thì bù xù như ăn mày mà có khi ăn mày còn gọn hơn cả cô ta. Và trùng hợp là cô ta bị phóng viên nhận ra, chụp ảnh đăng lên mạng. Nên mới có hot search này ‘’. Thấy cậu không nói gì, dường như bị dọa sợ nên cô lên tiếng an ủi cũng như có ý tốt nhắc nhở ‘’ Em là người mới nên thấy những việc này lần đầu tiên có lẽ sẽ khá sốc, nhưng từ từ em sẽ quen dần với nó. Chị dùng kinh nghiệm của tiền bối nói cho em một điều, rằng giới giải trí này dơ bẩn lắm. Nên có chuyện gì xảy ra, nhịn được thì em cố nhịn. Tuyệt đối không nên lo chuyện bao đồng, nếu không sẽ rước họa vào thân ‘’.
Cậu tiếp lời cô ‘’ Em biết, trong giới này tuyệt đối không được lơ là. Vì ai biết được hôm nay mình đứng trên đỉnh vinh quang, ngày mai lại không rớt xuống vực thẩm chứ ‘’.
Uyển Như bất ngờ trước lời nói sâu sắc này, có lúc cô luôn thắc mắc rằng tại sao một người mới như cậu. Lại toát ra sự thăng trầm từng trãi qua bao sóng gió của bậc lão luyện ‘’ Em đã từng gặp phải rồi sau ‘’.
Câu khẽ lắc đầu, mỉm cười với cô nói ‘’ Không có, chỉ là em có một người bạn. Bạn ấy cũng từng là người đứng trên đỉnh vinh quang đó, nhưng chỉ vì một lời bịa đặt vô căng cứ mà cậu ấy đã rớt xuống vực thẩm sâu không thấy đáy. Khiến cho cậu ấy… Mất đi ý chí sống… ‘’. Nói đến đây, cậu liền dừng lại không nói nữa.
Đứng dậy, cười chào tạm biệt cô ‘’ Mà thôi, đã qua rồi nên thôi vậy. Em sắp đến giới quay rồi, đi trước đây ạ ‘’.
Uyển Như nghĩ có lẽ cậu đã chứng kiến người bạn của mình mất đi nên tâm trạng mới tuột xuống như vậy, cũng không tiện hỏi thêm cô cười đáp lại với cậu ‘’ Ừm, em đi đi ‘’. Nhưng có lẽ điều cô không ngờ tới, người bạn đó lại chính là cậu trong kiếp trước.
Còn cậu, vì nhớ lại chuyện quá khứ không tốt đẹp nên tâm trạng đã trùng xuống, cố điều chỉnh lại trạng thái rồi tiếp tục quay phim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.