Chương 50
Vũ Nguyệt1628
20/01/2024
Trở lại phía cậu, cả hai đã về đến khách sạn. Cậu bảo Dạ Huyền đi tắm trước, đợi anh ra rồi tới mình vào tắm cho vơi đi mùa rượu trong bữa tiệc tối.
Đợi khi cả hai tắm xong xuôi, Dạ Huyền đang ngồi trên sofa, còn cậu đang chỉnh điều hòa cho ấm lên.
Dạ Huyền ngồi trên ghế, đứa mắt ngắm nhìn cậu đang chỉnh nhiệt độ ấm lên cho mình, lòng tràn ngập vui sướng.
Cậu chỉnh nhiệt độ xong, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy anh đang nhìn mình chăm chú. Thế là cậu tiến đến ngồi xuống chỗ anh, đưa tay nắm lấy tay anh xoa xoa ‘’ Hôm nay trời lạnh xuống còn 1º, anh đến tận đây làm gì thế ‘’.
Dạ Huyền ngục đầu vào vai cậu, đem những ngón tay đan xen vào tay cậu nắm chặt ‘’ Nghe nói em hôm nay quay xong, nên anh đến đón em, cũng như tạo bất ngờ cho em luôn. Ai ngờ ‘’. Nói đến đây, anh ngước mặt lên nhìn cậu ‘’ Em vẫn còn qua lại với Trần Viễn kia sao ‘’.
Cậu có chút không hiểu mà hỏi anh ‘’ Sao anh lại không thích A Viễn vậy, với lại thái độ của anh dành cho anh ấy như tình địch ấy ‘’. Trong khi đó, kiếp này cậu và Trần Viễn chưa hề xác định yêu đương, làm sao mà anh biết được. Điều này luôn là thắc mắc đối với cậu.
Dạ Huyền bị hỏi cho chột dạ, vội vàng đổi chủ đề ‘’ Chỉ là nhìn ra hắn thích em thôi, à mà anh muốn hỏi em cái này này ‘’.
Nói rồi anh đem điện thoại, mở diễn đàn bấm vào nick của cậu. Tâm trạng kích động mà chỉ vào bài đăng mới nhất cho cậu xem ‘’ Em đây là công khai chuyện chúng ta yêu nhau sao ‘’.
Cậu nhìn vào điện thoại thấy bài đăng lúc chiều của mình, mỉm cười trêu chọc anh ‘’ Sao, tình yêu của chúng ta không được công khai à. Nếu vậy thì em sẽ gỡ bài viết ‘’. Vừa nói cậu vừa lấy điện thoại ra.
Hành động này của cậu dọa anh một trận, anh vội chụp lấy điện thoại cậu rồi giấu ra phía sau mình ‘’ Anh, anh không có ý đó. Em đừng xóa ‘’, em ấy chịu công khai mình đã vui đến tận trời rồi ‘’ Làm gì có chuyện đăng rồi xóa chứ, anh… thích lắm ‘’. Anh chồm lên hôn vào môi cậu một cái *chụt* ‘’ Yêu em ‘’.
Sau đó nằm vào lòng cậu, mặt đối mặt nhìn cậu ‘’ Anh cứ nghĩ em sẽ không công khai ‘’.
Cậu đặt tay lên tóc, nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mượt của anh ‘’ Sao lại nghĩ em không công khai chứ ‘’.
Dạ Huyền nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác được cậu xoa đầu ‘’ Vì em làm diễn viên, nếu công khai sẽ gây bất lợi cho em. Với lại, em cũng không hề giới thiệu anh với bạn bè của em. Nên anh đã nghĩ thế ‘’.
Cậu yêu chiều cúi đầu hôn lên trán anh ‘’ Diễn viên dù công khai hay không cũng sẽ không ảnh hưởng lắm, cả việc em không giới thiệu anh cho bạn bè biết thì thật ra em không hề có bạn. Những người thân thiết của em cũng chỉ có chị Ly và Tú Tú thôi, em định sẽ nói anh với họ vào lần tới. Nên… Anh đừng nghĩ nhiều nhá, có gì khó chịu thì cứ nói với em. Em sẽ giải thích cũng như sửa đổi lại ‘’.
Dạ Huyền khẽ lắc đầu, đưa tay đặt lên mặt cậu, dịu dàng bảo ‘’ Không, em không cần sửa đổi. Không phải lỗi của em, chỉ là do anh nghĩ quá nhiều. Lúc nào cũng lo được lo mất mà thôi ‘’.
Cậu búng vào trán của anh, cười bảo ‘’ Em không cho anh đủ cảm giác an toàn sao ‘’.
Dạ Huyền im lặng, những hình ảnh cậu cùng Trần Viễn vào đêm hôm đó khiến anh không thể ngừng lo sợ, sợ cậu vẫn còn tình cảm với Trần Viễn, sợ cậu sẽ mềm lòng trước những lời nói của anh ta. Sợ một ngày cậu và anh ta sẽ quay lại, còn anh chỉ biết đứng một bên nhìn bọn họ hạnh phúc. Nghĩ đến đây thôi trái tim đã bắt đầu ẩn ẩn đau rồi.
Nam An nhìn Dạ Huyền im lặng không nói gì, liền nhận ra mình từ lúc quen anh cho đến giờ không hề cho anh cảm giác an toàn khi yêu. Thế nên cảm giác áy náy trỗi dậy, đỡ anh ngồi dậy rồi vòng tay ôm lấy anh vỗ về ‘’ Xin lỗi, vì đã không cho anh cảm giác an toàn ‘’.
Dạ Huyền mỉm cười, lắc đầu bảo ‘’ Là do anh nghĩ nhiều, không phải lỗi của em ‘’.
Cậu nhìn ra được tâm trạng của anh đã không còn vui như lúc đầu, thấy việc này cậu sai nhiều hơn anh. Nhưng anh vẫn cứ nghĩ mình sai nhiều, vì vậy cậu quy thành cả hai sai bằng nhau cho anh cảm thấy dễ chịu hơn ‘’ Vậy thì việc này cứ cho là lỗi của hai chúng ta, sau này anh nghĩ gì, lo sợ đều gì hãy nói em nghe, còn em sẽ dùng hành động tạo cho anh cảm giác an toàn tuyệt đối ‘’.
Dạ Huyền phút chốc được cậu vỗ cho vui trở lại, nằm trong lòng cậu, tay đan tay cười đùa hỏi ‘’ Vậy anh có thể giới thiệu em cho bạn bè của anh không ‘’. Mặc dù không dám nắm chắc cậu có dồng ý không.
Còn cậu thì không ngần ngại đáp ‘’ Có thể ‘’.
Dạ Huyền vui càng thêm vui, hỏi cậu thêm những điều anh muốn. Còn cậu ngồi bên cạnh, cưng chiều đáp ứng vô điều kiện với điều anh muốn.
Và sau đó cả hai nói sang chuyện khác, Dạ Huyền hớn hở chia sẻ những chuyện thú vị mình gặp với cậu, còn cậu nói ra những chuyện thú vị trong đoàn cho anh nghe. Đến khi cậu mệt mỏi muốn ngủ, Dạ Huyền liền đứng dậy bế cậu lên giường. Anh cũng thuận thế nằm xuống ngủ chung, xoay người hạ xuống trán nụ hôn chúc ngủ ngon, rồi ôm cậu vào lòng, đắp chăn cho cả hai ‘’ Bảo bối, ngủ ngon ‘’.
Cậu nằm rúc trong lòng Dạ Huyền, cảm nhận hơi ấm từ người anh tỏa ra. An tâm nhắm mắt lại, cũng không quên chúc anh ‘’ Chúc anh ngủ ngon, bảo bối nhỏ của em ‘’.
Dạ Huyền đang say sưa ôm cậu trong lòng, đột nhiên nghe cậu gọi mình là bảo bối nhỏ. Não loading chưa kịp, đợi vài phút trôi qua anh mới phản ứng lại vui sướng đến điên người. Cúi đầu nhìn thẳng vào cậu, nghiêm túc bảo ‘’ Anh cực kỳ cực kỳ thích em gọi anh như thế, sau này em có thể gọi anh như thế không ‘’.
Cậu chỉ là học theo anh nói mà thôi, không ngờ anh lại phản ứng vui mừng lớn đến thế khiến cậu không khỏi phì cười ‘’ Chỉ là cách xưng hô, anh vui đến thế sao ‘’.
Dạ Huyền mặt mày nghiêm túc đáp ‘’ Rất vui, anh rất thích ‘’.
Cậu bật cười ‘’ Được, sau này em sẽ luôn gọi anh như thế. Bảo bối nhỏ của em, giờ có thể ngủ được rồi chứ ‘’.
Được cậu đồng ý, anh vui như một đứa trẻ, cánh tay ôm cậu cũng chặt hơn ‘’ Ngủ ngon, bảo bối ‘’. Thế rồi cả hai nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng qua vài phút sau, cậu đã ngủ rồi, còn anh vẫn chưa ngủ vì anh thấy gì đó không đúng lắm ’ Em ấy gọi mình là bảo bối nhỏ, vậy bảo bối lớn là ai '.
Anh nằm nhìn cậu đang ngủ say trong lòng mình, khẽ thầm thì với cậu mặc dù cậu đang ngủ ‘’ Bảo bối nhỏ là anh, vậy bảo bối lớn là ai. Em có thể giải thích cho anh không ‘’.
Anh hỏi rất nhỏ, cậu thì hôm nay quay cho kịp tiến độ, tối đến còn dự tiệc nên giờ đã thấm mệt, ngủ rất say nên không nghe anh nói gì.
Còn anh thấy cậu ngủ say, không nỡ đánh thức cậu dậy chỉ để giải đáp thắc mắc ngớ ngẩn này của mình nên thôi. Anh mang theo suy nghĩ vu vơ này của mình mà trằn trọc mất ngủ cả đêm.
Sáng ngày hôm sau, cậu nghe anh kể lí do mất ngủ là vì vấn đề này làm cậu không nhịn được cười ‘’ Ây da, anh… Haha… Anh đợi em một xíu ‘’. Cậu quay đầu ra sau, cố nén tiếng cười của mình xuống, mới quay lại nói ‘’ Chẳng phải anh gọi em là bảo bối sao, nên khi tối lúc em gọi anh là bảo bối nhỏ thì trong đầu đang nghĩ em là bảo bối lớn của anh đấy. Chỉ có vậy thôi ‘’.
Dạ Huyền ngại không biết giấu mặt ở đâu, anh thấy mình thật ngớ ngẩn chỉ vì một câu nói vô tư này lại khiến mình mất ngủ.
Cậu thấy anh ngại đến đỏ cả mặt, nên cũng không trêu anh nữa. Đứng dậy kéo vali trong góc ra, đưa mắt nhìn anh ‘’ Bảo bối nhỏ của em, chúng ta đi ăn thôi ‘’.
Dạ Huyền thấy cậu không trêu chọc mình nữa, nên thở phào trong lòng. Đứng dậy dành lấy vali từ tay cậu xách đi ‘’ Đi, anh đưa em đi ăn một quán ngon ở đây ‘’.
Vì tối hôm qua cậu có điện cho Trần Ly và Lâm Tú nói sáng nay mình có việc nên rời đi sớm, nên giờ cậu cùng anh đi xuống sảnh, tiến đến quầy lễ tân trả phòng. Sau đó lên xe rời khỏi khu vực quay phim, ghé vào nhà hàng đồ ăn ngon mà Dạ Huyền nói.
Đợi khi cả hai tắm xong xuôi, Dạ Huyền đang ngồi trên sofa, còn cậu đang chỉnh điều hòa cho ấm lên.
Dạ Huyền ngồi trên ghế, đứa mắt ngắm nhìn cậu đang chỉnh nhiệt độ ấm lên cho mình, lòng tràn ngập vui sướng.
Cậu chỉnh nhiệt độ xong, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy anh đang nhìn mình chăm chú. Thế là cậu tiến đến ngồi xuống chỗ anh, đưa tay nắm lấy tay anh xoa xoa ‘’ Hôm nay trời lạnh xuống còn 1º, anh đến tận đây làm gì thế ‘’.
Dạ Huyền ngục đầu vào vai cậu, đem những ngón tay đan xen vào tay cậu nắm chặt ‘’ Nghe nói em hôm nay quay xong, nên anh đến đón em, cũng như tạo bất ngờ cho em luôn. Ai ngờ ‘’. Nói đến đây, anh ngước mặt lên nhìn cậu ‘’ Em vẫn còn qua lại với Trần Viễn kia sao ‘’.
Cậu có chút không hiểu mà hỏi anh ‘’ Sao anh lại không thích A Viễn vậy, với lại thái độ của anh dành cho anh ấy như tình địch ấy ‘’. Trong khi đó, kiếp này cậu và Trần Viễn chưa hề xác định yêu đương, làm sao mà anh biết được. Điều này luôn là thắc mắc đối với cậu.
Dạ Huyền bị hỏi cho chột dạ, vội vàng đổi chủ đề ‘’ Chỉ là nhìn ra hắn thích em thôi, à mà anh muốn hỏi em cái này này ‘’.
Nói rồi anh đem điện thoại, mở diễn đàn bấm vào nick của cậu. Tâm trạng kích động mà chỉ vào bài đăng mới nhất cho cậu xem ‘’ Em đây là công khai chuyện chúng ta yêu nhau sao ‘’.
Cậu nhìn vào điện thoại thấy bài đăng lúc chiều của mình, mỉm cười trêu chọc anh ‘’ Sao, tình yêu của chúng ta không được công khai à. Nếu vậy thì em sẽ gỡ bài viết ‘’. Vừa nói cậu vừa lấy điện thoại ra.
Hành động này của cậu dọa anh một trận, anh vội chụp lấy điện thoại cậu rồi giấu ra phía sau mình ‘’ Anh, anh không có ý đó. Em đừng xóa ‘’, em ấy chịu công khai mình đã vui đến tận trời rồi ‘’ Làm gì có chuyện đăng rồi xóa chứ, anh… thích lắm ‘’. Anh chồm lên hôn vào môi cậu một cái *chụt* ‘’ Yêu em ‘’.
Sau đó nằm vào lòng cậu, mặt đối mặt nhìn cậu ‘’ Anh cứ nghĩ em sẽ không công khai ‘’.
Cậu đặt tay lên tóc, nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mượt của anh ‘’ Sao lại nghĩ em không công khai chứ ‘’.
Dạ Huyền nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác được cậu xoa đầu ‘’ Vì em làm diễn viên, nếu công khai sẽ gây bất lợi cho em. Với lại, em cũng không hề giới thiệu anh với bạn bè của em. Nên anh đã nghĩ thế ‘’.
Cậu yêu chiều cúi đầu hôn lên trán anh ‘’ Diễn viên dù công khai hay không cũng sẽ không ảnh hưởng lắm, cả việc em không giới thiệu anh cho bạn bè biết thì thật ra em không hề có bạn. Những người thân thiết của em cũng chỉ có chị Ly và Tú Tú thôi, em định sẽ nói anh với họ vào lần tới. Nên… Anh đừng nghĩ nhiều nhá, có gì khó chịu thì cứ nói với em. Em sẽ giải thích cũng như sửa đổi lại ‘’.
Dạ Huyền khẽ lắc đầu, đưa tay đặt lên mặt cậu, dịu dàng bảo ‘’ Không, em không cần sửa đổi. Không phải lỗi của em, chỉ là do anh nghĩ quá nhiều. Lúc nào cũng lo được lo mất mà thôi ‘’.
Cậu búng vào trán của anh, cười bảo ‘’ Em không cho anh đủ cảm giác an toàn sao ‘’.
Dạ Huyền im lặng, những hình ảnh cậu cùng Trần Viễn vào đêm hôm đó khiến anh không thể ngừng lo sợ, sợ cậu vẫn còn tình cảm với Trần Viễn, sợ cậu sẽ mềm lòng trước những lời nói của anh ta. Sợ một ngày cậu và anh ta sẽ quay lại, còn anh chỉ biết đứng một bên nhìn bọn họ hạnh phúc. Nghĩ đến đây thôi trái tim đã bắt đầu ẩn ẩn đau rồi.
Nam An nhìn Dạ Huyền im lặng không nói gì, liền nhận ra mình từ lúc quen anh cho đến giờ không hề cho anh cảm giác an toàn khi yêu. Thế nên cảm giác áy náy trỗi dậy, đỡ anh ngồi dậy rồi vòng tay ôm lấy anh vỗ về ‘’ Xin lỗi, vì đã không cho anh cảm giác an toàn ‘’.
Dạ Huyền mỉm cười, lắc đầu bảo ‘’ Là do anh nghĩ nhiều, không phải lỗi của em ‘’.
Cậu nhìn ra được tâm trạng của anh đã không còn vui như lúc đầu, thấy việc này cậu sai nhiều hơn anh. Nhưng anh vẫn cứ nghĩ mình sai nhiều, vì vậy cậu quy thành cả hai sai bằng nhau cho anh cảm thấy dễ chịu hơn ‘’ Vậy thì việc này cứ cho là lỗi của hai chúng ta, sau này anh nghĩ gì, lo sợ đều gì hãy nói em nghe, còn em sẽ dùng hành động tạo cho anh cảm giác an toàn tuyệt đối ‘’.
Dạ Huyền phút chốc được cậu vỗ cho vui trở lại, nằm trong lòng cậu, tay đan tay cười đùa hỏi ‘’ Vậy anh có thể giới thiệu em cho bạn bè của anh không ‘’. Mặc dù không dám nắm chắc cậu có dồng ý không.
Còn cậu thì không ngần ngại đáp ‘’ Có thể ‘’.
Dạ Huyền vui càng thêm vui, hỏi cậu thêm những điều anh muốn. Còn cậu ngồi bên cạnh, cưng chiều đáp ứng vô điều kiện với điều anh muốn.
Và sau đó cả hai nói sang chuyện khác, Dạ Huyền hớn hở chia sẻ những chuyện thú vị mình gặp với cậu, còn cậu nói ra những chuyện thú vị trong đoàn cho anh nghe. Đến khi cậu mệt mỏi muốn ngủ, Dạ Huyền liền đứng dậy bế cậu lên giường. Anh cũng thuận thế nằm xuống ngủ chung, xoay người hạ xuống trán nụ hôn chúc ngủ ngon, rồi ôm cậu vào lòng, đắp chăn cho cả hai ‘’ Bảo bối, ngủ ngon ‘’.
Cậu nằm rúc trong lòng Dạ Huyền, cảm nhận hơi ấm từ người anh tỏa ra. An tâm nhắm mắt lại, cũng không quên chúc anh ‘’ Chúc anh ngủ ngon, bảo bối nhỏ của em ‘’.
Dạ Huyền đang say sưa ôm cậu trong lòng, đột nhiên nghe cậu gọi mình là bảo bối nhỏ. Não loading chưa kịp, đợi vài phút trôi qua anh mới phản ứng lại vui sướng đến điên người. Cúi đầu nhìn thẳng vào cậu, nghiêm túc bảo ‘’ Anh cực kỳ cực kỳ thích em gọi anh như thế, sau này em có thể gọi anh như thế không ‘’.
Cậu chỉ là học theo anh nói mà thôi, không ngờ anh lại phản ứng vui mừng lớn đến thế khiến cậu không khỏi phì cười ‘’ Chỉ là cách xưng hô, anh vui đến thế sao ‘’.
Dạ Huyền mặt mày nghiêm túc đáp ‘’ Rất vui, anh rất thích ‘’.
Cậu bật cười ‘’ Được, sau này em sẽ luôn gọi anh như thế. Bảo bối nhỏ của em, giờ có thể ngủ được rồi chứ ‘’.
Được cậu đồng ý, anh vui như một đứa trẻ, cánh tay ôm cậu cũng chặt hơn ‘’ Ngủ ngon, bảo bối ‘’. Thế rồi cả hai nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng qua vài phút sau, cậu đã ngủ rồi, còn anh vẫn chưa ngủ vì anh thấy gì đó không đúng lắm ’ Em ấy gọi mình là bảo bối nhỏ, vậy bảo bối lớn là ai '.
Anh nằm nhìn cậu đang ngủ say trong lòng mình, khẽ thầm thì với cậu mặc dù cậu đang ngủ ‘’ Bảo bối nhỏ là anh, vậy bảo bối lớn là ai. Em có thể giải thích cho anh không ‘’.
Anh hỏi rất nhỏ, cậu thì hôm nay quay cho kịp tiến độ, tối đến còn dự tiệc nên giờ đã thấm mệt, ngủ rất say nên không nghe anh nói gì.
Còn anh thấy cậu ngủ say, không nỡ đánh thức cậu dậy chỉ để giải đáp thắc mắc ngớ ngẩn này của mình nên thôi. Anh mang theo suy nghĩ vu vơ này của mình mà trằn trọc mất ngủ cả đêm.
Sáng ngày hôm sau, cậu nghe anh kể lí do mất ngủ là vì vấn đề này làm cậu không nhịn được cười ‘’ Ây da, anh… Haha… Anh đợi em một xíu ‘’. Cậu quay đầu ra sau, cố nén tiếng cười của mình xuống, mới quay lại nói ‘’ Chẳng phải anh gọi em là bảo bối sao, nên khi tối lúc em gọi anh là bảo bối nhỏ thì trong đầu đang nghĩ em là bảo bối lớn của anh đấy. Chỉ có vậy thôi ‘’.
Dạ Huyền ngại không biết giấu mặt ở đâu, anh thấy mình thật ngớ ngẩn chỉ vì một câu nói vô tư này lại khiến mình mất ngủ.
Cậu thấy anh ngại đến đỏ cả mặt, nên cũng không trêu anh nữa. Đứng dậy kéo vali trong góc ra, đưa mắt nhìn anh ‘’ Bảo bối nhỏ của em, chúng ta đi ăn thôi ‘’.
Dạ Huyền thấy cậu không trêu chọc mình nữa, nên thở phào trong lòng. Đứng dậy dành lấy vali từ tay cậu xách đi ‘’ Đi, anh đưa em đi ăn một quán ngon ở đây ‘’.
Vì tối hôm qua cậu có điện cho Trần Ly và Lâm Tú nói sáng nay mình có việc nên rời đi sớm, nên giờ cậu cùng anh đi xuống sảnh, tiến đến quầy lễ tân trả phòng. Sau đó lên xe rời khỏi khu vực quay phim, ghé vào nhà hàng đồ ăn ngon mà Dạ Huyền nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.