Chương 52
Vũ Nguyệt1628
12/02/2024
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Đặt điện thoại xuống bàn, cậu cầm theo áo khoác mở cửa ra ngoài. Đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhất ghé vào, tìm mua vài gói mì rồi đi thanh toán.
Nhân viên thanh toán quét mã xong ‘’ Của anh tổng cộng hết 15 nghìn ‘’.
Cậu đem tiền ra trả, nhân viên thối lại tiền thừa cho cậu xong, mỉm cười ‘’ Cảm ơn quý khách đã ghé mua, chúc quý khách buổi chiều vui vẻ ‘’.
Mua mì xong, cậu cảm thấy buồn chán nên đã đi dạo quanh hồ gần đấy một lúc mới trở về. Khi lên tới phòng, cậu ngỡ ngàng khi thấy Dạ Huyền đang chuẩn bị phá cửa xông vào.
Nghĩ đến đây không phải là nhà của mình, nên cậu đã chạy đến cản anh lại ‘’ Anh… Làm ơn dừng lại, đừng làm hỏng cửa ‘’.
Dạ Huyền nhìn thấy cậu đang đứng trước mặt, nổi lo lắng từ từ nguôi xuống. Anh kéo cậu xoay vài vòng kiểm tra xem có làm sao không, thấy cậu vẫn bình an anh mới thở phào một hơi, vòng tay ôm chặt cậu vào lòng ‘’ Em đi đâu vậy, sao không nghe máy ‘’.
Nguyên nhân anh đến đây và định phá cửa xông vào là do lúc nãy anh đang làm việc cảm thấy nhớ cậu, điện video cho cậu mà không thấy cậu nghe, liên tiếp mấy cuộc gọi vẫn như vậy. Anh hoảng lên, sợ cậu có việc gì mà lái xe từ công ty lao đến chỗ cậu, đến trước cửa phòng gõ rất nhiều lần vẫn không thấy cậu đâu, điện thoại thì cứ reo mãi bên trong.
Lòng bấn an càng lúc càng lớn, lại nhớ đến cảnh lần đầu gặp lại cậu ở kiếp trước cũng như vậy khiến anh không tài nào bình tĩnh được, quyết định dùng lực phá cửa xông vào xem xét tình hình.
Nhưng cũng may cậu trở về kịp lúc, cản được anh nên cửa vẫn còn nguyên vẹn ‘’ Em đi mua mì, đừng hoảng, đừng hoảng ‘’. Vừa nói cậu vừa dùng tay vỗ vỗ lưng anh trấn an.
Dạ Huyền cảm nhận hơi ấm từ người cậu, lần này mới buông xuống nổi bất an. Đặt tay lên vai, mắt đối mắt nhìn cậu ‘’ Sau này, em có thể đem theo điện thoại bên người không?! ‘’.
Cậu đánh mắt sang chỗ khác, không chắc mà trả lời anh ‘’ Cái này, em không chắc lắm. Nhưng… Em sẽ cố gắng ‘’.
Dạ Huyền phì cười, gõ vào trán cậu một cái ‘’ Được rồi, bỏ qua chuyện này đi. Anh còn việc chưa xử lý xong, nên anh đi trước nhá ‘’.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu đáp ‘’ Vâng, đi cẩn thận ‘’.
Dạ Huyền nhìn cậu đáng yêu vô cùng, tiến đến hôn lên trán cậu, dịu dàng dặn dò ‘’ Đừng ăn mì, anh gọi người đem đồ ăn qua rồi. Không được bỏ bữa, anh đi nhé ‘’. Dặn dò đôi câu, anh quay bước rời khỏi.
Còn cậu đứng đó nhìn bóng dáng anh dần khuất xa, mới mở cửa đi vào.
Đem áo khoác đặt vào vị trí cũ, tiến vào nhà vệ sinh rữa tay sạch sẽ xong, cậu lấy một quyển sách mới, ngồi xuống sofa đọc.
Đâu đó khoảng 15 phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. Cậu buông bỏ sách trong tay xuống, bước ra mở cửa lấy đồ ăn vào nhà.
Khi cánh cửa được mở ra, cậu ngỡ ngàng khi thấy người đứng trước mặt lại là Dạ Huyền, bất giác hỏi ‘’ Chẳng phải anh còn việc sao? ‘’.
Dạ Huyền tay xách đồ ăn, tay kia xách thêm bịch hoa quả đưa lên trước mặt cậu ‘’ Không sao, có gì mai làm. Giờ anh nghỉ rồi ‘’.
Cậu bật cười ‘’ Anh làm vậy được sao ‘’. Dạ Huyền lách người sang cậu bước vào nhà ‘’ Được hết, với lại anh cũng cho nhân viên nghỉ sớm hôm nay rồi nên không sao hết. Em mau vào đây ăn nào ‘’.
Cậu lắc đầu chỉ biết cười trừ trước thái độ làm việc hời hợt này của anh ’ Sau này phải chú ý việc nói chuyện ăn uống của mình với anh rồi, nếu ngày nào cũng như vậy thì tiêu mất '. Cậu đóng cửa bước tới bàn ăn.
Trên bàn anh đem mấy món ăn bày lên, bữa ăn Dạ Huyền đặt có 3 món mặn, 1 canh và trái cây. Khi nhìn đến món bánh ngọt vị chanh dây cậu bất giác mỉm cười ’ Anh ấy vậy mà vẫn còn nhớ mình thích ăn vị chanh dây '.
Cậu cầm đũa lên dưới sự hối thúc của anh, đem mấy món ăn từ từ thưởng thức.
Dạ Huyền biết cậu một khi ăn sẽ không nói chuyện, nên anh đợi một lúc sau khi cậu ăn xong mới hỏi ‘’ Bánh có ngon không ‘’.
Cậu vui vẻ khen ‘’ Rất ngon ạ ‘’.
Dạ Huyền thấy cậu ăn ngon đến mức dính kem trên khóe miệng như vậy, khiến anh không khỏi mỉm cười. Vươn stay lấy khăn giấy lau đi vết kem trên khóe miệng cho cậu ‘’ Từ từ thôi, lần sau lại mua cho em ‘’.
Cậu nhìn anh lắc đầu nói ‘’ Thôi ạ, ăn nhiều quá, béo lắm ‘’.
Anh nghe thấy từ béo, dùng ánh mắt nhìn kĩ cậu từ trên xuống dưới rồi đưa ra kết luận ‘’ Được rồi, ngày ba bữa của em đều sẽ có bánh ngọt. Mập lên ôm sẽ càng tốt hơn, giờ em gầy quá ‘’.
Đang nói chuyện đàng hoàng thì anh chuyển sang chuyện này, khiến cậu không khỏi đỏ mặt ‘’ Anh nói gì thế ‘’.
Dạ Huyền nhìn mặt đỏ ửng khi bị trêu chọc của cậu, khiến anh không kiềm nổi muốn trêu chọc cậu thêm nữa ‘’ Không được sao, anh muốn ôm em như thế này này ‘’. Anh bổ nhào đến, vòng tay ra sau lưng không an phận mà vuốt ve vùng eo nhỏ nhắn của cậu.
Cậu bị anh vuốt eo rùng mình một cái, cố né tránh đẩy tay anh ra khỏi eo mình ‘’ Anh không biết liêm sỉ ‘’.
Dạ Huyền dụi đầu vào hõm cổ, tham lam hít lấy hương vị của riêng cậu. Mỉm cười khúc khích bảo ‘’ Em là người yêu của anh, anh ôm eo như vậy có gì mà không biết liêm sỉ chứ ‘’.
Bị anh dụi nhột, cậu cố gắng đẩy anh ra ‘’ Ây… Nhột, nhột quá. Anh đừng dụi nữa ‘’. Mặc cậu than nhột, kêu anh đừng dụi nhưng anh vẫn tiếp tục dụi.
Vì cổ là chỗ nhạy cảm của cậu, anh dụi như vậy khiến cậu bất lực đành chấp nhận nói ‘’ Được, được rồi. Cho anh ôm, cho anh ôm mà. Đừng dụi nữa, nhột quá ‘’.
Lúc này Dạ Huyền mới ngừng lại, mỉm cười mắt đối mắt với cậu ‘’ Em đáng yêu thật ‘’. Sau đó dán xuống nụ hôn vào đôi môi mọng nước của cậu.
Tuy nụ hôn chỉ là chạm nhẹ rồi thôi, nhưng cũng khiến lòng của hai người gợn sóng.
Dạ Huyền nhìn đôi môi của cậu, tuy còn muốn hôn tiếp. Nhưng thấy còn quá sớm, sợ cậu không chấp nhận được nên thôi. Kìm chế ham muốn xuống, xoắn tay áo đứng dậy dọn dẹp chén đũa trên bàn ăn ‘’ Em rữa tay xong thì ra phòng khách xem TV đi, anh rữa nốt đóng chén rồi ra sau ‘’.
Cậu đứng dậy, định mở miệng nói mình rửa cho thì đã bị anh nhìn thấu chặn lời trước ‘’ Ra ngoài ngồi chơi đi. Ngoan… ‘’. Giọng nói chứa đầy sự cưng chiều hết mực.
Anh đã nói thế, cậu chỉ có thể xoay người ra phòng khách ngồi lên ghế, mở TV lên xem.
Khoảng 5 phút sau, Dạ Huyền rửa chén bát xong đi ra, trên tay còn cầm theo đĩa táo được gọt sẵn đặt lên bàn, rồi ngồi xuống cạnh cậu.
Dạ Huyền thây cậu đang chuyên chú xem phim, anh cũng tò mò nhìn xem phim nào khiến cậu tập trung coi đến thế. Vừa nhìn vào TV anh đã giật mình trợn mắt vì sợ hãi.
Trong TV đang chiếu cảnh một con ma nữ, tóc tay đen dài đang chạy nhanh về phía nữ chính. Đôi mắt nó chảy hai hàng huyết lệ, bụng bên dưới thì lũng một lỗ lớn, máu me bê bết, ruột non ruột già gì đó đều rớt lòng thòng ra bên ngoài trông cực kì đáng sợ.
Còn cậu đang chăm chú coi phim ma, cảm nhận được Dạ Huyền ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng vì đang là khúc kịch tính cậu không muốn rời mắt nên không để ý anh mà tập trung vào phim. Nhưng rất nhanh sao đó, cậu cảm nhận được Dạ Huyền bị hình ảnh trong phim dọa sợ. Cúi mặt vào người cậu ôm chặt không buông.
Lúc này cậu mới dời tầm mắt nhìn xuống người đang ở trong lòng mình không ngừng run run, cậu ôm lấy anh mà vỗ về ‘’ Không sao, không sao. Em ở đây sẽ không có ma nào chạm được anh đâu ‘’. Cậu thật sự không ngờ, người bề ngoài trầm ổn, dịu dàng như anh vậy mà bên trong lại có một mặt yếu đuối là sợ ma như vậy. Thật sự không ngờ tới, điều này khiến cậu nhịn cười đến nội thương.
Dạ Huyền cảm nhận được cậu đang cố nhịn cười, giận dỗi bảo ‘’ Không được cười ‘’. Ây mất mặt chết đi được.
Cậu nhịn cười, khụ khụ vài tiếng nói ‘’ Được, không cười, không cười. Phụt… ‘’. Cậu vội che miệng lại để không phát ra tiếng động.
Dạ Huyền lộ ra tính khí trẻ con, giận dỗi thoát khỏi vòng tay cậu, quay đầu sang chỗ khác ‘’ Hừ… Không chơi với em nữa ‘’.
Ai mà không muốn mình trong lúc giận dỗi sẽ có người dỗ mình chứ, cậu hiểu được điều đó nên đã tiến tới làm cho anh mắt đối mắt với mình, dùng đôi mắt lấp lánh như ánh sao, cùng giọng nói nũng nịu dỗ dành anh ‘’ Bảo bối nhỏ của em đừng giận mà, em sẽ đuổi con ma muốn tiếp cận anh đi hết. Nên là… Đừng giận em nữa, nha~ ‘’.
Dạ Huyền bị ánh mắt cùng giọng nói cậu làm cho xiêu lòng, vui vẻ trở lại ôm lấy cậu ‘’ Hihi… Bảo bối thật tốt, chịu được tính khí trẻ con của anh ‘’.
Cậu thấy việc anh giận dỗi vu vơ thế này cũng không có gì là không ổn cả, cậu còn cảm thấy anh như vậy rất tốt nữa là ‘’ Anh không cần cố gượng ép mình trở nên hoàn hảo hơn khi ở cạnh em. Hãy là chính mình, như vậy sẽ thoải mái hơn đôi chút ‘’.
Anh cảm động trước câu nói của cậu, cảm giác được một người hiểu và chấp nhận mình thì ra lại tuyệt đến vậy ‘’ Cảm ơn em ‘’. Anh vùi đầu vào người cậu, cảm xúc hạnh phúc không ngừng dâng trào mà bày tỏ ‘’ Anh yêu em, đừng bỏ anh nhá ‘’.
Cậu nhẹ nhàng xoa đầu anh, dịu dàng nói ‘’ Sẽ không ‘’.
Lời nói ấm áp cùng sự khẳng định của cậu trong lời nói khiến anh cảm nhận được sự an tâm trước nay chưa từng có ‘’ Anh cũng sẽ không buông tay em ‘’. Dạ Huyền ngồi thẳng người, đối diện với ánh mắt của cậu, che giấu đi cảm xúc mãnh liệt bên trong. Ở tận sâu trong đáy lòng anh đang thực hiện một lời thề.
* Dạ Huyền tôi dùng linh hồn này để thề, nếu có một ngày tôi buông tay mối tình này, khiến Nam An tổn thương. Thì sẽ nhận lại bội phần những tổn thương em ấy từng trãi, chết không được yên thân *.
Đặt điện thoại xuống bàn, cậu cầm theo áo khoác mở cửa ra ngoài. Đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhất ghé vào, tìm mua vài gói mì rồi đi thanh toán.
Nhân viên thanh toán quét mã xong ‘’ Của anh tổng cộng hết 15 nghìn ‘’.
Cậu đem tiền ra trả, nhân viên thối lại tiền thừa cho cậu xong, mỉm cười ‘’ Cảm ơn quý khách đã ghé mua, chúc quý khách buổi chiều vui vẻ ‘’.
Mua mì xong, cậu cảm thấy buồn chán nên đã đi dạo quanh hồ gần đấy một lúc mới trở về. Khi lên tới phòng, cậu ngỡ ngàng khi thấy Dạ Huyền đang chuẩn bị phá cửa xông vào.
Nghĩ đến đây không phải là nhà của mình, nên cậu đã chạy đến cản anh lại ‘’ Anh… Làm ơn dừng lại, đừng làm hỏng cửa ‘’.
Dạ Huyền nhìn thấy cậu đang đứng trước mặt, nổi lo lắng từ từ nguôi xuống. Anh kéo cậu xoay vài vòng kiểm tra xem có làm sao không, thấy cậu vẫn bình an anh mới thở phào một hơi, vòng tay ôm chặt cậu vào lòng ‘’ Em đi đâu vậy, sao không nghe máy ‘’.
Nguyên nhân anh đến đây và định phá cửa xông vào là do lúc nãy anh đang làm việc cảm thấy nhớ cậu, điện video cho cậu mà không thấy cậu nghe, liên tiếp mấy cuộc gọi vẫn như vậy. Anh hoảng lên, sợ cậu có việc gì mà lái xe từ công ty lao đến chỗ cậu, đến trước cửa phòng gõ rất nhiều lần vẫn không thấy cậu đâu, điện thoại thì cứ reo mãi bên trong.
Lòng bấn an càng lúc càng lớn, lại nhớ đến cảnh lần đầu gặp lại cậu ở kiếp trước cũng như vậy khiến anh không tài nào bình tĩnh được, quyết định dùng lực phá cửa xông vào xem xét tình hình.
Nhưng cũng may cậu trở về kịp lúc, cản được anh nên cửa vẫn còn nguyên vẹn ‘’ Em đi mua mì, đừng hoảng, đừng hoảng ‘’. Vừa nói cậu vừa dùng tay vỗ vỗ lưng anh trấn an.
Dạ Huyền cảm nhận hơi ấm từ người cậu, lần này mới buông xuống nổi bất an. Đặt tay lên vai, mắt đối mắt nhìn cậu ‘’ Sau này, em có thể đem theo điện thoại bên người không?! ‘’.
Cậu đánh mắt sang chỗ khác, không chắc mà trả lời anh ‘’ Cái này, em không chắc lắm. Nhưng… Em sẽ cố gắng ‘’.
Dạ Huyền phì cười, gõ vào trán cậu một cái ‘’ Được rồi, bỏ qua chuyện này đi. Anh còn việc chưa xử lý xong, nên anh đi trước nhá ‘’.
Cậu ngoan ngoãn gật đầu đáp ‘’ Vâng, đi cẩn thận ‘’.
Dạ Huyền nhìn cậu đáng yêu vô cùng, tiến đến hôn lên trán cậu, dịu dàng dặn dò ‘’ Đừng ăn mì, anh gọi người đem đồ ăn qua rồi. Không được bỏ bữa, anh đi nhé ‘’. Dặn dò đôi câu, anh quay bước rời khỏi.
Còn cậu đứng đó nhìn bóng dáng anh dần khuất xa, mới mở cửa đi vào.
Đem áo khoác đặt vào vị trí cũ, tiến vào nhà vệ sinh rữa tay sạch sẽ xong, cậu lấy một quyển sách mới, ngồi xuống sofa đọc.
Đâu đó khoảng 15 phút sau, tiếng chuông cửa vang lên. Cậu buông bỏ sách trong tay xuống, bước ra mở cửa lấy đồ ăn vào nhà.
Khi cánh cửa được mở ra, cậu ngỡ ngàng khi thấy người đứng trước mặt lại là Dạ Huyền, bất giác hỏi ‘’ Chẳng phải anh còn việc sao? ‘’.
Dạ Huyền tay xách đồ ăn, tay kia xách thêm bịch hoa quả đưa lên trước mặt cậu ‘’ Không sao, có gì mai làm. Giờ anh nghỉ rồi ‘’.
Cậu bật cười ‘’ Anh làm vậy được sao ‘’. Dạ Huyền lách người sang cậu bước vào nhà ‘’ Được hết, với lại anh cũng cho nhân viên nghỉ sớm hôm nay rồi nên không sao hết. Em mau vào đây ăn nào ‘’.
Cậu lắc đầu chỉ biết cười trừ trước thái độ làm việc hời hợt này của anh ’ Sau này phải chú ý việc nói chuyện ăn uống của mình với anh rồi, nếu ngày nào cũng như vậy thì tiêu mất '. Cậu đóng cửa bước tới bàn ăn.
Trên bàn anh đem mấy món ăn bày lên, bữa ăn Dạ Huyền đặt có 3 món mặn, 1 canh và trái cây. Khi nhìn đến món bánh ngọt vị chanh dây cậu bất giác mỉm cười ’ Anh ấy vậy mà vẫn còn nhớ mình thích ăn vị chanh dây '.
Cậu cầm đũa lên dưới sự hối thúc của anh, đem mấy món ăn từ từ thưởng thức.
Dạ Huyền biết cậu một khi ăn sẽ không nói chuyện, nên anh đợi một lúc sau khi cậu ăn xong mới hỏi ‘’ Bánh có ngon không ‘’.
Cậu vui vẻ khen ‘’ Rất ngon ạ ‘’.
Dạ Huyền thấy cậu ăn ngon đến mức dính kem trên khóe miệng như vậy, khiến anh không khỏi mỉm cười. Vươn stay lấy khăn giấy lau đi vết kem trên khóe miệng cho cậu ‘’ Từ từ thôi, lần sau lại mua cho em ‘’.
Cậu nhìn anh lắc đầu nói ‘’ Thôi ạ, ăn nhiều quá, béo lắm ‘’.
Anh nghe thấy từ béo, dùng ánh mắt nhìn kĩ cậu từ trên xuống dưới rồi đưa ra kết luận ‘’ Được rồi, ngày ba bữa của em đều sẽ có bánh ngọt. Mập lên ôm sẽ càng tốt hơn, giờ em gầy quá ‘’.
Đang nói chuyện đàng hoàng thì anh chuyển sang chuyện này, khiến cậu không khỏi đỏ mặt ‘’ Anh nói gì thế ‘’.
Dạ Huyền nhìn mặt đỏ ửng khi bị trêu chọc của cậu, khiến anh không kiềm nổi muốn trêu chọc cậu thêm nữa ‘’ Không được sao, anh muốn ôm em như thế này này ‘’. Anh bổ nhào đến, vòng tay ra sau lưng không an phận mà vuốt ve vùng eo nhỏ nhắn của cậu.
Cậu bị anh vuốt eo rùng mình một cái, cố né tránh đẩy tay anh ra khỏi eo mình ‘’ Anh không biết liêm sỉ ‘’.
Dạ Huyền dụi đầu vào hõm cổ, tham lam hít lấy hương vị của riêng cậu. Mỉm cười khúc khích bảo ‘’ Em là người yêu của anh, anh ôm eo như vậy có gì mà không biết liêm sỉ chứ ‘’.
Bị anh dụi nhột, cậu cố gắng đẩy anh ra ‘’ Ây… Nhột, nhột quá. Anh đừng dụi nữa ‘’. Mặc cậu than nhột, kêu anh đừng dụi nhưng anh vẫn tiếp tục dụi.
Vì cổ là chỗ nhạy cảm của cậu, anh dụi như vậy khiến cậu bất lực đành chấp nhận nói ‘’ Được, được rồi. Cho anh ôm, cho anh ôm mà. Đừng dụi nữa, nhột quá ‘’.
Lúc này Dạ Huyền mới ngừng lại, mỉm cười mắt đối mắt với cậu ‘’ Em đáng yêu thật ‘’. Sau đó dán xuống nụ hôn vào đôi môi mọng nước của cậu.
Tuy nụ hôn chỉ là chạm nhẹ rồi thôi, nhưng cũng khiến lòng của hai người gợn sóng.
Dạ Huyền nhìn đôi môi của cậu, tuy còn muốn hôn tiếp. Nhưng thấy còn quá sớm, sợ cậu không chấp nhận được nên thôi. Kìm chế ham muốn xuống, xoắn tay áo đứng dậy dọn dẹp chén đũa trên bàn ăn ‘’ Em rữa tay xong thì ra phòng khách xem TV đi, anh rữa nốt đóng chén rồi ra sau ‘’.
Cậu đứng dậy, định mở miệng nói mình rửa cho thì đã bị anh nhìn thấu chặn lời trước ‘’ Ra ngoài ngồi chơi đi. Ngoan… ‘’. Giọng nói chứa đầy sự cưng chiều hết mực.
Anh đã nói thế, cậu chỉ có thể xoay người ra phòng khách ngồi lên ghế, mở TV lên xem.
Khoảng 5 phút sau, Dạ Huyền rửa chén bát xong đi ra, trên tay còn cầm theo đĩa táo được gọt sẵn đặt lên bàn, rồi ngồi xuống cạnh cậu.
Dạ Huyền thây cậu đang chuyên chú xem phim, anh cũng tò mò nhìn xem phim nào khiến cậu tập trung coi đến thế. Vừa nhìn vào TV anh đã giật mình trợn mắt vì sợ hãi.
Trong TV đang chiếu cảnh một con ma nữ, tóc tay đen dài đang chạy nhanh về phía nữ chính. Đôi mắt nó chảy hai hàng huyết lệ, bụng bên dưới thì lũng một lỗ lớn, máu me bê bết, ruột non ruột già gì đó đều rớt lòng thòng ra bên ngoài trông cực kì đáng sợ.
Còn cậu đang chăm chú coi phim ma, cảm nhận được Dạ Huyền ngồi xuống bên cạnh mình, nhưng vì đang là khúc kịch tính cậu không muốn rời mắt nên không để ý anh mà tập trung vào phim. Nhưng rất nhanh sao đó, cậu cảm nhận được Dạ Huyền bị hình ảnh trong phim dọa sợ. Cúi mặt vào người cậu ôm chặt không buông.
Lúc này cậu mới dời tầm mắt nhìn xuống người đang ở trong lòng mình không ngừng run run, cậu ôm lấy anh mà vỗ về ‘’ Không sao, không sao. Em ở đây sẽ không có ma nào chạm được anh đâu ‘’. Cậu thật sự không ngờ, người bề ngoài trầm ổn, dịu dàng như anh vậy mà bên trong lại có một mặt yếu đuối là sợ ma như vậy. Thật sự không ngờ tới, điều này khiến cậu nhịn cười đến nội thương.
Dạ Huyền cảm nhận được cậu đang cố nhịn cười, giận dỗi bảo ‘’ Không được cười ‘’. Ây mất mặt chết đi được.
Cậu nhịn cười, khụ khụ vài tiếng nói ‘’ Được, không cười, không cười. Phụt… ‘’. Cậu vội che miệng lại để không phát ra tiếng động.
Dạ Huyền lộ ra tính khí trẻ con, giận dỗi thoát khỏi vòng tay cậu, quay đầu sang chỗ khác ‘’ Hừ… Không chơi với em nữa ‘’.
Ai mà không muốn mình trong lúc giận dỗi sẽ có người dỗ mình chứ, cậu hiểu được điều đó nên đã tiến tới làm cho anh mắt đối mắt với mình, dùng đôi mắt lấp lánh như ánh sao, cùng giọng nói nũng nịu dỗ dành anh ‘’ Bảo bối nhỏ của em đừng giận mà, em sẽ đuổi con ma muốn tiếp cận anh đi hết. Nên là… Đừng giận em nữa, nha~ ‘’.
Dạ Huyền bị ánh mắt cùng giọng nói cậu làm cho xiêu lòng, vui vẻ trở lại ôm lấy cậu ‘’ Hihi… Bảo bối thật tốt, chịu được tính khí trẻ con của anh ‘’.
Cậu thấy việc anh giận dỗi vu vơ thế này cũng không có gì là không ổn cả, cậu còn cảm thấy anh như vậy rất tốt nữa là ‘’ Anh không cần cố gượng ép mình trở nên hoàn hảo hơn khi ở cạnh em. Hãy là chính mình, như vậy sẽ thoải mái hơn đôi chút ‘’.
Anh cảm động trước câu nói của cậu, cảm giác được một người hiểu và chấp nhận mình thì ra lại tuyệt đến vậy ‘’ Cảm ơn em ‘’. Anh vùi đầu vào người cậu, cảm xúc hạnh phúc không ngừng dâng trào mà bày tỏ ‘’ Anh yêu em, đừng bỏ anh nhá ‘’.
Cậu nhẹ nhàng xoa đầu anh, dịu dàng nói ‘’ Sẽ không ‘’.
Lời nói ấm áp cùng sự khẳng định của cậu trong lời nói khiến anh cảm nhận được sự an tâm trước nay chưa từng có ‘’ Anh cũng sẽ không buông tay em ‘’. Dạ Huyền ngồi thẳng người, đối diện với ánh mắt của cậu, che giấu đi cảm xúc mãnh liệt bên trong. Ở tận sâu trong đáy lòng anh đang thực hiện một lời thề.
* Dạ Huyền tôi dùng linh hồn này để thề, nếu có một ngày tôi buông tay mối tình này, khiến Nam An tổn thương. Thì sẽ nhận lại bội phần những tổn thương em ấy từng trãi, chết không được yên thân *.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.