Chương 70
Vũ Nguyệt1628
16/03/2024
…ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ…
Ở trên xe, Dạ Huyền đã đưa đoạn video cho cậu coi, cũng nói rằng sau này anh sẽ không lại gần cô ta nữa. Cậu nhận thấy vấn đề không phải lỗi của anh, nên đã lên tiếng xin lỗi về hành động nóng tính lúc đó của mình với anh. Và cả hai vui vẻ tha thứ, làm lành với nhau.
Về đến nhà, Dạ Huyền không nói không rằng bế cậu thẳng một đường lên đến phòng của anh. Còn ân cần lấy quần áo mới cho cậu, giục cậu đi tắm. Còn mình chạy xuống lầu, lục đục trong bếp đích thân nấu món cậu thích dưới sự hướng dẫn của đầu bếp.
Còn cậu, sau khi tắm ra. Nhìn quanh trong phòng không thấy bóng dáng của anh đâu. Nên quyết định xuống lầu tìm, khi vừa đặt chân xuống cầu thang cậu đã nghe một tiếng nổ lớn phát ra từ bên dưới
Cậu nghĩ có chuyện chẳng lành, lật đật chạy xuống lầu còn mém té mấy lần. Đi thẳng vào bếp, cậu thấy trong bếp rất hỗn loạn, dầu bắn tứ tung, nắp, nồi ở một hướng, khói đen bay nghi nghút đến nghẹn thở.
Khiến cậu ho khụ khụ mấy lần, rồi mới ngẩng mặt lên tìm kiếm bóng dáng của anh. Ngay khi ánh mắt chạm đến, ngay lập tức cậu bật cười ra tiếng.
Dạ Huyền bây giờ, mặt mày nhem nhuốc, biểu cảm phờ phạc trong vô cùng buồn cười ‘’ Haha… Anh… Haha… Anh làm cái gì vậy, có sao không. Lại đây em xem nào ‘’. Cười đã rồi, cậu kéo anh lại chỗ mình xem xét tình hình. Tỉ mỉ quan sát, thấy anh chỉ bị dầu bắn vào cánh tay có chút sưng đỏ ra, thì mọi thứ vẫn ổn.
Dạ Huyền mếu máo nắm lấy tay cậu đang sờ vào chỗ đau của mình bảo ‘’ Hức… Anh chỉ muốn nấu cho em bữa cơm, ai ngờ… Ai ngờ sẽ thành như vậy chứ… ‘’.
Cậu vừa thương vừa buồn cười, dìu anh lại vòi nước xả nước lên vết bỏng làm dịu cơn đau cho anh trước ‘’ Được rồi, em phục anh rồi. Làm bản thân bị thương thành như vậy, tốt nhất sau này anh đừng vào bếp nữa. Về sau muốn ăn gì, em rảnh để em nấu cho anh ăn ‘’.
Dạ Huyền ngay khi tay chạm vào nước lạnh có hơi rát, muốn rút tay ra lại bị cậu vỗ vào đầu ‘’ Không được, phải ngâm 30p, như vậy vết bỏng sẽ không bị sâu và lan ra các vùng khác ‘’.
Dạ Huyền nghe đến việc cậu sẽ nấu ăn cho mình lúc rảnh ( mà anh nghe thành mỗi ngày). Tự nhiên cảm giác đau ở tay lập tức biến mất không chút dấu vết, hai mắt sáng rực nhìn cậu ‘’ Thật sao, em thật sự sẽ nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày sao? ‘’.
Cậu buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh ‘’ Không phải mỗi ngày, lúc rảnh sẽ nấu cho anh. Không rảnh thì anh tự úp mì mà ăn ‘’.
Dạ Huyền lập tức bĩu môi ‘’ Em sao lại sửa lời mình nói vậy ‘’.
Cậu cốc vào đầu anh bảo ‘’ Có anh nghe ra từ mỗi ngày thì có, em chỉ nói lúc rảnh thôi ‘’.
Dạ Huyền bắt đầu chơi xấu ‘’ Anh không biết đâu, anh chỉ muốn em nấu cho anh ăn thôi. Không thì anh nhịn đói đến chết luôn ‘’.
Cậu bất lực trước một mặt trẻ con này của anh, dịu dàng bảo ‘’ Em không chắc được, anh cũng biết công việc của em sẽ không ở cạnh anh nhiều. Nên chỉ những lúc rãnh rỗi như thế này, không quay phim, không làm gì cả em sẽ nấu cho anh ăn. Còn những lúc em phải vào đoàn phim để quay, anh bắt buộc phải ăn cơm đúng giờ không được bỏ bữa ‘’.
Dạ Huyền thấy cậu không phàn nàn về mặt trẻ con này của mình, nên anh được nước làm tới, nhõng nhẽo nói ‘’ Anh mặc kệ, anh chỉ ăn cơm em nấu thôi ‘’.
Cậu cười trong bất lực, tiếp tục dỗ dành bảo bối của mình ‘’ Được rồi, đợi khi mỗi lần quay phim về em sẽ nấu bữa thịnh soạn bù cho anh có được không. Còn những ngày rãnh sẽ nấu cho anh ăn ‘’.
Dạ Huyền biết tính chất công việc của cậu, sự nhõng nhẽo này cũng chỉ nói ra cho vui thôi. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt anh vẫn giả vờ gượng ép thỏa hiệp ‘’ Vậy được thôi, nhưng đổi lại em phải dạy anh nấu ăn ‘’.
Nói đến đây, cậu mới chợt nhớ ra. Nếu tài nấu ăn của anh thượng thừa đến thế này, vậy những phần cơm trưa anh đem đến cho mình nói là hộp cơm tình yêu anh làm thì tính sao.
Nhận ra mình bị lừa, cậu bực bội dùng tay hất nước vào anh ‘’ Anh không biết nấu ăn, vậy mà lúc đó dám lừa em nói cơm anh tự tay làm. Em lúc đó vậy mà còn cảm động trước sự lừa dối của anh nữa chứ ‘’.
Dạ Huyền bị phát hiện ra lời nói dối, chột dạ né tránh ánh mắt của cậu, ấp úng nói ‘’ Anh… Anh chỉ là muốn tạo ấn tượng tốt với em nên mới làm vậy, anh biết lừa em là sai. Anh biết lỗi rồi, anh xin lỗi. Em tha lỗi cho anh có được không ‘’.
Giọng nói thành khẩn cùng gương mặt đáng thương của anh, thành công chọc vào điểm yếu khiến cậu mềm lòng tha thứ. Cậu nhìn anh chỉ chỉ vào vết bỏng hỏi ‘’ Anh thấy hết nóng rát, khó chịu chưa ‘’.
Dạ Huyền sớm đã hết khó chịu rồi, nên mỉm cười khen cậu ‘’ Em giỏi thật, anh vậy mà hết đau rồi này ‘’.
Tuy lời khen này của anh nghe ra vẫn còn chút miễn cưỡng, nhưng vẫn chấp nhận được.
Cậu buông tay anh ra, đi lấy nước muối sinh lý, băng gạc từ hộp y tế lại. Cậu dùng nước muối sinh lý rửa qua vết bỏng trên tay, rồi cầm lấy miếng gạc băng bết bỏng lại.
Động tác của cậu nước chảy mây trôi, tỉ như đã từng làm qua rất nhiều lần ‘’ Thay băng gạc đều đặn hàng ngày là ổn, tuy vết bỏng của anh không nặng lắm nhưng nếu anh thấy vết bỏng sưng đỏ lên kèm theo là đau nhức anh nên sử dụng thuốc kháng sinh để vết thương mau lành. Còn nếu vết bỏng chảy máu hoặc mủ thì ngay lập tức đến bệnh viện cho em. Nhớ rồi chứ ‘’.
Dạ Huyền cẩn thận ghi nhớ lại lời cậu nói, tâm tình vui vẻ vì được cậu quan tâm ‘’ Em thật tốt ‘’.
Những hành động thân mật của cả hai, cùng biểu hiện trẻ con, tính cách khác xa trời vực của Dạ Huyền đều bị quản gia thu vào mắt. Ông có chút không dám tin mà nhìn cậu chủ của mình thầm nghĩ ’ Đây có còn là cậu chủ của mình không vậy, cậu chủ từ khi nào biết làm nũng, nhõng nhẽo, hạ mình trước người khác như vậy chứ. Người trước mặt này ngoài trừ gương mặt giống cậu chủ ra, còn lại đều khác xa a… Chuyện này nhất định phải nói lại với lão phu nhân mới được '.
Cậu nhận thấy ánh mắt quản gia nhìn hai người bọn cậu có chút lạ, giờ phút này cậu mới chợt nhận ra cả hai đã dính nhau như vậy trước mặt biết bao nhiêu người ’ Aaaa… Mất mặt chết đi được '.
Vì xấu hổ, cậu vội kéo anh ra khỏi phòng khách ngồi xuống, tuềnh hể né bếp ra cho người hầu dọn dẹp.
Ra phòng khách, không khí có chút ngượng ngạo khi cả hai không ai lên tiếng. Dạ Huyền thấy vậy liền phá vỡ bầu không khí này với tiếng ‘’ Ọt… Ọt… ‘’ của bụng đói.
Cậu còn đang xấu hổ, gặp phải cảnh này còn bật cười ‘’ Haha… ‘’.
Gương mặt Dạ Huyền lập tức đỏ lên, có chút xấu hổ nói ‘’ Em… Em đừng cười mà ‘’.
Cậu cố nén lại tiếng cười, lên tiếng nói ‘’ Được, không cười. Nếu anh không ngại, em dẫn anh đến quán này ăn. Đảm bảo bao ngon ‘’.
Dạ Huyền không chút do dự đáp ‘’ Anh ăn, chúng ta đi thôi ‘’.
Nói rồi, anh đứng dậy túm đại lấy chìa khóa đặt ở phòng khách. Cả hai lái xe ra ngoài, chạy đâu đó hơn 1 tiếng cuối cùng cũng đến nơi cậu bảo. Trước khi ra bên ngoài, anh lấy hai cái áo khoác không biết từ đâu ra, một cái mặc cho cậu, một cái mặc cho anh. Mặc xong áo cậu nghĩ là xuống được rồi, nào ngờ anh lại môi đâu ra khăn quàng cổ, mũ len.
Anh vừa đội mũ vừa dặn cậu ‘’ Bây giờ rất lạnh, bên ngoài thấp nhất cũng -5º. Thân thể em vốn không tốt, lại còn hay bệnh vặt. Vì vậy ra ngoài nhớ mặc ấm, đeo khăn choàng cổ, đội mũ len vào kẻo bị cảm lạnh đấy ‘’.
Cậu bị anh quấn thành một cục, gật gật đầu đáp ‘’ Vâng ‘’.
Dạ Huyền nhìn cậu vô cùng đáng yêu, nhịn không được kéo cậu gần mình hôn một cái cho đã ‘’ Người yêu của anh đáng yêu quá ‘’.
Cậu đột nhiên được anh khen, ngại ngùng mở cửa bước xuống xe. Anh cười tủm tỉm nhìn dáng vẻ ngại ngùng đáng yêu của cậu. Hạnh phúc mà mở cửa xuống xe ‘’ Chờ anh với, đi hai người sẽ ấm hơn đấy ‘’
Không phải một mình Dạ Huyền bị sự đáng yêu của cậu làm cho đổ gục, mà những người xung quanh khi nhìn thấy cậu cũng không ngừng tóm tắt khen ngợi ‘’ Người kia là ai mà đẹp trai quá dạ, đáng yêu xỉu luôn ‘’.
‘’ Thằng nhóc đó đẹp thật đấy ‘’.
Dạ Huyền thu hết những lời khen ngợi từ mọi người về cậu, người yêu được khen ai mà không tự hào đúng không. Anh cũng thế, tự hào đến nổi mặt hướng lên tận trời rồi.
Nhưng lại nghĩ đến cậu được nhiều người chú ý như thế không hiểu sao lại khiến anh khó chịu trong lòng.
Vì thế anh quyết định, bước nhanh để sánh đôi cùng cậu, còn tuyên bố chủ quyền với mấy bạn nữ kia bằng cách hôn vào má cậu một cái.
Cậu bị anh hôn đột ngột, còn ở chốn đông người, vì vậy mặt cậu đỏ lên nhanh chóng. Thì thầm trách anh ‘’ Gì vậy, đây có quá trời người. Anh tém lại chút đi ‘’.
Dạ Huyền vui vẻ vì mình đã đánh chủ quyền xong, nhìn những nữ sinh kia mặt trầm xuống làm tâm trạng anh cũng phi thường vui sướng ‘’ Được, nghe em ‘’.
Cậu nhìn gương mặt đắc ý của anh, rồi nhớ lại lời khen của mấy bạn nữ ban nãy. Cộng thêm vụ hôn má, khiến cậu hiểu ra lí do vì sao anh vui đến thế.
Ở trên xe, Dạ Huyền đã đưa đoạn video cho cậu coi, cũng nói rằng sau này anh sẽ không lại gần cô ta nữa. Cậu nhận thấy vấn đề không phải lỗi của anh, nên đã lên tiếng xin lỗi về hành động nóng tính lúc đó của mình với anh. Và cả hai vui vẻ tha thứ, làm lành với nhau.
Về đến nhà, Dạ Huyền không nói không rằng bế cậu thẳng một đường lên đến phòng của anh. Còn ân cần lấy quần áo mới cho cậu, giục cậu đi tắm. Còn mình chạy xuống lầu, lục đục trong bếp đích thân nấu món cậu thích dưới sự hướng dẫn của đầu bếp.
Còn cậu, sau khi tắm ra. Nhìn quanh trong phòng không thấy bóng dáng của anh đâu. Nên quyết định xuống lầu tìm, khi vừa đặt chân xuống cầu thang cậu đã nghe một tiếng nổ lớn phát ra từ bên dưới
Cậu nghĩ có chuyện chẳng lành, lật đật chạy xuống lầu còn mém té mấy lần. Đi thẳng vào bếp, cậu thấy trong bếp rất hỗn loạn, dầu bắn tứ tung, nắp, nồi ở một hướng, khói đen bay nghi nghút đến nghẹn thở.
Khiến cậu ho khụ khụ mấy lần, rồi mới ngẩng mặt lên tìm kiếm bóng dáng của anh. Ngay khi ánh mắt chạm đến, ngay lập tức cậu bật cười ra tiếng.
Dạ Huyền bây giờ, mặt mày nhem nhuốc, biểu cảm phờ phạc trong vô cùng buồn cười ‘’ Haha… Anh… Haha… Anh làm cái gì vậy, có sao không. Lại đây em xem nào ‘’. Cười đã rồi, cậu kéo anh lại chỗ mình xem xét tình hình. Tỉ mỉ quan sát, thấy anh chỉ bị dầu bắn vào cánh tay có chút sưng đỏ ra, thì mọi thứ vẫn ổn.
Dạ Huyền mếu máo nắm lấy tay cậu đang sờ vào chỗ đau của mình bảo ‘’ Hức… Anh chỉ muốn nấu cho em bữa cơm, ai ngờ… Ai ngờ sẽ thành như vậy chứ… ‘’.
Cậu vừa thương vừa buồn cười, dìu anh lại vòi nước xả nước lên vết bỏng làm dịu cơn đau cho anh trước ‘’ Được rồi, em phục anh rồi. Làm bản thân bị thương thành như vậy, tốt nhất sau này anh đừng vào bếp nữa. Về sau muốn ăn gì, em rảnh để em nấu cho anh ăn ‘’.
Dạ Huyền ngay khi tay chạm vào nước lạnh có hơi rát, muốn rút tay ra lại bị cậu vỗ vào đầu ‘’ Không được, phải ngâm 30p, như vậy vết bỏng sẽ không bị sâu và lan ra các vùng khác ‘’.
Dạ Huyền nghe đến việc cậu sẽ nấu ăn cho mình lúc rảnh ( mà anh nghe thành mỗi ngày). Tự nhiên cảm giác đau ở tay lập tức biến mất không chút dấu vết, hai mắt sáng rực nhìn cậu ‘’ Thật sao, em thật sự sẽ nấu cơm cho anh ăn mỗi ngày sao? ‘’.
Cậu buồn cười khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh ‘’ Không phải mỗi ngày, lúc rảnh sẽ nấu cho anh. Không rảnh thì anh tự úp mì mà ăn ‘’.
Dạ Huyền lập tức bĩu môi ‘’ Em sao lại sửa lời mình nói vậy ‘’.
Cậu cốc vào đầu anh bảo ‘’ Có anh nghe ra từ mỗi ngày thì có, em chỉ nói lúc rảnh thôi ‘’.
Dạ Huyền bắt đầu chơi xấu ‘’ Anh không biết đâu, anh chỉ muốn em nấu cho anh ăn thôi. Không thì anh nhịn đói đến chết luôn ‘’.
Cậu bất lực trước một mặt trẻ con này của anh, dịu dàng bảo ‘’ Em không chắc được, anh cũng biết công việc của em sẽ không ở cạnh anh nhiều. Nên chỉ những lúc rãnh rỗi như thế này, không quay phim, không làm gì cả em sẽ nấu cho anh ăn. Còn những lúc em phải vào đoàn phim để quay, anh bắt buộc phải ăn cơm đúng giờ không được bỏ bữa ‘’.
Dạ Huyền thấy cậu không phàn nàn về mặt trẻ con này của mình, nên anh được nước làm tới, nhõng nhẽo nói ‘’ Anh mặc kệ, anh chỉ ăn cơm em nấu thôi ‘’.
Cậu cười trong bất lực, tiếp tục dỗ dành bảo bối của mình ‘’ Được rồi, đợi khi mỗi lần quay phim về em sẽ nấu bữa thịnh soạn bù cho anh có được không. Còn những ngày rãnh sẽ nấu cho anh ăn ‘’.
Dạ Huyền biết tính chất công việc của cậu, sự nhõng nhẽo này cũng chỉ nói ra cho vui thôi. Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt anh vẫn giả vờ gượng ép thỏa hiệp ‘’ Vậy được thôi, nhưng đổi lại em phải dạy anh nấu ăn ‘’.
Nói đến đây, cậu mới chợt nhớ ra. Nếu tài nấu ăn của anh thượng thừa đến thế này, vậy những phần cơm trưa anh đem đến cho mình nói là hộp cơm tình yêu anh làm thì tính sao.
Nhận ra mình bị lừa, cậu bực bội dùng tay hất nước vào anh ‘’ Anh không biết nấu ăn, vậy mà lúc đó dám lừa em nói cơm anh tự tay làm. Em lúc đó vậy mà còn cảm động trước sự lừa dối của anh nữa chứ ‘’.
Dạ Huyền bị phát hiện ra lời nói dối, chột dạ né tránh ánh mắt của cậu, ấp úng nói ‘’ Anh… Anh chỉ là muốn tạo ấn tượng tốt với em nên mới làm vậy, anh biết lừa em là sai. Anh biết lỗi rồi, anh xin lỗi. Em tha lỗi cho anh có được không ‘’.
Giọng nói thành khẩn cùng gương mặt đáng thương của anh, thành công chọc vào điểm yếu khiến cậu mềm lòng tha thứ. Cậu nhìn anh chỉ chỉ vào vết bỏng hỏi ‘’ Anh thấy hết nóng rát, khó chịu chưa ‘’.
Dạ Huyền sớm đã hết khó chịu rồi, nên mỉm cười khen cậu ‘’ Em giỏi thật, anh vậy mà hết đau rồi này ‘’.
Tuy lời khen này của anh nghe ra vẫn còn chút miễn cưỡng, nhưng vẫn chấp nhận được.
Cậu buông tay anh ra, đi lấy nước muối sinh lý, băng gạc từ hộp y tế lại. Cậu dùng nước muối sinh lý rửa qua vết bỏng trên tay, rồi cầm lấy miếng gạc băng bết bỏng lại.
Động tác của cậu nước chảy mây trôi, tỉ như đã từng làm qua rất nhiều lần ‘’ Thay băng gạc đều đặn hàng ngày là ổn, tuy vết bỏng của anh không nặng lắm nhưng nếu anh thấy vết bỏng sưng đỏ lên kèm theo là đau nhức anh nên sử dụng thuốc kháng sinh để vết thương mau lành. Còn nếu vết bỏng chảy máu hoặc mủ thì ngay lập tức đến bệnh viện cho em. Nhớ rồi chứ ‘’.
Dạ Huyền cẩn thận ghi nhớ lại lời cậu nói, tâm tình vui vẻ vì được cậu quan tâm ‘’ Em thật tốt ‘’.
Những hành động thân mật của cả hai, cùng biểu hiện trẻ con, tính cách khác xa trời vực của Dạ Huyền đều bị quản gia thu vào mắt. Ông có chút không dám tin mà nhìn cậu chủ của mình thầm nghĩ ’ Đây có còn là cậu chủ của mình không vậy, cậu chủ từ khi nào biết làm nũng, nhõng nhẽo, hạ mình trước người khác như vậy chứ. Người trước mặt này ngoài trừ gương mặt giống cậu chủ ra, còn lại đều khác xa a… Chuyện này nhất định phải nói lại với lão phu nhân mới được '.
Cậu nhận thấy ánh mắt quản gia nhìn hai người bọn cậu có chút lạ, giờ phút này cậu mới chợt nhận ra cả hai đã dính nhau như vậy trước mặt biết bao nhiêu người ’ Aaaa… Mất mặt chết đi được '.
Vì xấu hổ, cậu vội kéo anh ra khỏi phòng khách ngồi xuống, tuềnh hể né bếp ra cho người hầu dọn dẹp.
Ra phòng khách, không khí có chút ngượng ngạo khi cả hai không ai lên tiếng. Dạ Huyền thấy vậy liền phá vỡ bầu không khí này với tiếng ‘’ Ọt… Ọt… ‘’ của bụng đói.
Cậu còn đang xấu hổ, gặp phải cảnh này còn bật cười ‘’ Haha… ‘’.
Gương mặt Dạ Huyền lập tức đỏ lên, có chút xấu hổ nói ‘’ Em… Em đừng cười mà ‘’.
Cậu cố nén lại tiếng cười, lên tiếng nói ‘’ Được, không cười. Nếu anh không ngại, em dẫn anh đến quán này ăn. Đảm bảo bao ngon ‘’.
Dạ Huyền không chút do dự đáp ‘’ Anh ăn, chúng ta đi thôi ‘’.
Nói rồi, anh đứng dậy túm đại lấy chìa khóa đặt ở phòng khách. Cả hai lái xe ra ngoài, chạy đâu đó hơn 1 tiếng cuối cùng cũng đến nơi cậu bảo. Trước khi ra bên ngoài, anh lấy hai cái áo khoác không biết từ đâu ra, một cái mặc cho cậu, một cái mặc cho anh. Mặc xong áo cậu nghĩ là xuống được rồi, nào ngờ anh lại môi đâu ra khăn quàng cổ, mũ len.
Anh vừa đội mũ vừa dặn cậu ‘’ Bây giờ rất lạnh, bên ngoài thấp nhất cũng -5º. Thân thể em vốn không tốt, lại còn hay bệnh vặt. Vì vậy ra ngoài nhớ mặc ấm, đeo khăn choàng cổ, đội mũ len vào kẻo bị cảm lạnh đấy ‘’.
Cậu bị anh quấn thành một cục, gật gật đầu đáp ‘’ Vâng ‘’.
Dạ Huyền nhìn cậu vô cùng đáng yêu, nhịn không được kéo cậu gần mình hôn một cái cho đã ‘’ Người yêu của anh đáng yêu quá ‘’.
Cậu đột nhiên được anh khen, ngại ngùng mở cửa bước xuống xe. Anh cười tủm tỉm nhìn dáng vẻ ngại ngùng đáng yêu của cậu. Hạnh phúc mà mở cửa xuống xe ‘’ Chờ anh với, đi hai người sẽ ấm hơn đấy ‘’
Không phải một mình Dạ Huyền bị sự đáng yêu của cậu làm cho đổ gục, mà những người xung quanh khi nhìn thấy cậu cũng không ngừng tóm tắt khen ngợi ‘’ Người kia là ai mà đẹp trai quá dạ, đáng yêu xỉu luôn ‘’.
‘’ Thằng nhóc đó đẹp thật đấy ‘’.
Dạ Huyền thu hết những lời khen ngợi từ mọi người về cậu, người yêu được khen ai mà không tự hào đúng không. Anh cũng thế, tự hào đến nổi mặt hướng lên tận trời rồi.
Nhưng lại nghĩ đến cậu được nhiều người chú ý như thế không hiểu sao lại khiến anh khó chịu trong lòng.
Vì thế anh quyết định, bước nhanh để sánh đôi cùng cậu, còn tuyên bố chủ quyền với mấy bạn nữ kia bằng cách hôn vào má cậu một cái.
Cậu bị anh hôn đột ngột, còn ở chốn đông người, vì vậy mặt cậu đỏ lên nhanh chóng. Thì thầm trách anh ‘’ Gì vậy, đây có quá trời người. Anh tém lại chút đi ‘’.
Dạ Huyền vui vẻ vì mình đã đánh chủ quyền xong, nhìn những nữ sinh kia mặt trầm xuống làm tâm trạng anh cũng phi thường vui sướng ‘’ Được, nghe em ‘’.
Cậu nhìn gương mặt đắc ý của anh, rồi nhớ lại lời khen của mấy bạn nữ ban nãy. Cộng thêm vụ hôn má, khiến cậu hiểu ra lí do vì sao anh vui đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.