Chương 72
Vũ Nguyệt1628
16/03/2024
Hơn 23h Dạ Huyền đã về tới nhà như lời đã hứa, anh về phòng tắm rửa tẩy đi hương nước hoa của Lâm Tư Nhu xịt khi trong xe bám vào.
Đợi khi tắm xong, anh nhẹ nhàng vào phòng cậu. Nhìn cậu nằm ngủ trên giường, anh nhẹ bước đến bên cạnh khẽ đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, thấy nhiệt độ bình thường anh mới an tâm thu tay lại.
Ngước nhìn lên điều hòa thấy nhiệt độ mở đến tận 16 trong khi bên ngoài đang có tuyết rơi, không chỉ vậy mà cậu còn không đắp chăn, tay chân cậu sờ vào lúc này đã lạnh hết rồi.
Anh khẽ thời dài, thầm trách cậu ‘’ Đã hay bệnh vặt, lại không chú ý chăm sóc bản thân. Như vậy làm sao mà người ta yên tâm được chứ ‘’. Miệng thì trách mắng, nhưng tay lại cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ lên cao. Nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cậu, xong xuôi hết anh thả nhẹ nụ hôn lên trán cậu thì thầm ‘’ Bảo bối ngủ ngon nhé ‘’.
Hôn ngủ ngon xong, anh nhẹ bước ra khỏi phòng. Thẳng bước đến thư phòng, bật máy tính lên làm những công việc còn đọng lại của những ngày hôm trước.
Khi đồng hồ điểm qua 1h sáng, điện thoại của Dạ Huyền reo lên, nhìn tên được hiển thị bên trên là của Lâm Tư Nhu. Anh xoa xoa huyệt thái dương, cầm điện thoại lên nghe, giọng nói lộ rõ sự khó chịu ‘’ Chuyện gì ‘’.
Lâm Tu Nhu bên kia không để ý đến thái độ khó chịu của anh, giọng nói run rẫy đầy sợ hãi truyền đến ‘’ A Huyền, cậu đến chỗ tớ có được không. Ở đây… Ở đây có nhiều chuột với gián quá, tớ sợ ‘’.
Dạ Huyền có chút bực mình nói ‘’ Lâm Tư Nhu, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không? ‘’.
Bên này, cô ta định dùng sự yếu đuối của mình làm Dạ Huyền lung lây đến bên cạnh cô. Nào ngờ anh không những không lo lắng mà còn tỏ thái độ bực bội với cô. Nước đi của anh không hề giống với kịch bản mà cô nghĩ a ‘’ A Huyền, tớ thật sự rất sợ ‘’. Nhưng cô vẫn cố chấp, không tin anh lại không đỗ trước sự yếu đuối này.
Dạ Huyền nhìn đống văn kiệt chất thành núi, còn bị cô làm phiền vào giờ này. Tính khí vốn không tốt của anh lập tức bùng nổ, không chút nể mặt mà nói thẳng với cô ta ‘’ Tư Nhu, nếu cô ở không được thì dọn đi. Lúc đầu tôi nghĩ cô mới về nước còn chưa quen nên tôi giúp cô tìm chỗ để ở tạm, nhưng hết lần này đến lần khác cô cứ chê tới chê lui không muốn ở, một mực muốn đến nhà tôi trong khi tôi đã nói mình có người yêu đang ở đó. Tôi không có ngốc đến mức không nhìn ra tâm tư của cô, tôi xem cô là bạn nên mới không vạch trần chừa lại chút mặt mũi để tránh mối quan hệ nứt vỡ. Nhưng cô hết lần này đến lần khác, đụng vào giới hạn của tôi. Vậy nên, Lâm Tư Nhu, cô lớn rồi, tự lo liệu vấn đề của mình đi. Sau này đừng tìm đến làm phiền tôi nữa ‘’. Trong lòng anh, tình bạn này của cả hai cũng không thân thiết đến mức khiến anh phải kiềm lại tính khí của mình. Và dĩ nhiên tình bạn này có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Nói xong anh lập tức ngắt máy, còn tiện tay đem cô chặn luôn. Giải quyết xong chuyện này, anh quăng điện thoại sang một bên, tiếp tục công việc dang dở của mình.
Đâu đó được một lúc, cánh cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Trong thư phòng, ngoài quản gia và cậu ra những người khác không được bước vào, giờ này quản gia cũng đã ngủ, giờ chỉ có khả năng là cậu thôi.
Đúng như anh đoán, cậu cầm theo ly nước gì đó tiến lại chỗ anh.
Dạ Huyền thấy ly nước đầy, còn đang bốc hơi nóng lên. Anh lập tức đứng dậy, đi đến cầm lấy ly nước lên tiếng trách ‘’ Ly nóng như vậy, em nên lấy khây bưng lên chứ. Lỡ nước nóng đổ vào tay bỏng thì thế nào ‘’.
Cậu gãi gãi đầu, cười bảo ‘’ Không nóng a ‘’.
Dạ Huyền đặt ly xuống bàn, quay người kéo ghế lại cho cậu ngồi xuống, không nỡ trách cậu thêm nên chỉ xoa đầu dịu dàng bảo ‘’ Em đấy… Sao giờ này không ngủ, qua đây làm gì ‘’.
Cậu kêu anh ngồi xuống ghế, rồi đẩy ly nước mình đem vào qua cho anh ‘’ Đây là trà hoa cúc, anh uống đi rồi đi ngủ. Thức như vậy không tốt cho sức khỏe ‘’.
Dạ Huyền cầm lấy ly trà, thổi thổi rồi uống xuống một ngụm, vị trà ngọt nhẹ rất dễ chịu.
Cậu ở bên nhìn anh uống hết ly trà, đợi khi nhìn anh uống xong cậu lại thúc giục anh mau về phòng ngủ.
Dạ Huyền ngoan ngoãn nghe lời, lưu thông tin vào máy xong anh liền tắt máy về phòng ngủ.
Dạ Huyền nằm lên giường không quên chừa một chỗ cho cậu, còn cậu giả vờ không biết ngồi xuống chỗ anh chừa ra. Kéo chăn lên đắp cho anh, dùng tay vỗ vỗ vào ngực anh ‘’ Ngủ đi, em canh anh ngủ ‘’.
Dạ Huyền có chút thất vọng khi cậu không muốn nằm xuống ngủ cùng mình, tuy có chút thất vọng bên trong, nhưng bên ngoài anh vẫn vui vẻ ngoan ngoãn nhắm mắt lại ‘’ Ngủ ngon, bảo bối ‘’.
Không biết là do uống ly trà đó hay là vì có cậu bên cạnh mà rất nhanh anh đã cảm thấy buồn ngủ và thiếp đi lúc nào không hay.
Còn cậu ngồi dỗ anh bên cạnh, nhận thấy anh đã chìm vào giấc ngủ sâu. Cậu liền nhẹ nhàng rời giường, đắp chăn lại cẩn thận cho anh, rồi hôn lên trán anh ‘’ Ngủ ngon, bảo bối của em ‘’. Hôn xong cậu liền rời đi, trở về phòng mình ngủ.
Sáng ngày hôm sau, cậu đã thức sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh. Đợi khi Dạ Huyền thức dậy, bữa sáng cậu đã chuẩn bị xong hết.
Cậu ngồi vào bàn ăn, vẫy tay với Dạ Huyền đang bước xuống cầu thang ‘’ A Huyền, mau mau đến đây nếm thử tay nghề của em ‘’.
Dạ Huyền đang bước từng bước chậm rãi xuống cầu thang, nghe thấy tiếng cậu gọi vội đưa ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của cậu, nhìn thấy cậu đang ngồi bàn ăn đợi mình. Anh nhanh chóng bước lẹ xuống dưới, chạy đến phòng ăn ngồi xuống cạnh cậu.
Nhìn bữa sáng trên bàn ăn còn đang bốc khói, mang theo mùi hương thơm ngon khiến bụng anh réo lên ‘’ Nhìn ngon quá, anh ăn nhá ‘’.
Cậu mỉm cười, gật đầu bảo ‘’ Ăn đi, em đi lấy nước cho anh ‘’.
Dạ Huyền kéo tay cậu ngồi xuống ‘’ Để anh, em ăn đi ‘’ còn mình đứng dậy đi lấy nước cho cả hai.
Rất nhanh anh đem hai ly nước đi lại, để một ly cho cậu một ly cho mình.
Anh tràn ngập hạnh phúc thưởng thức món ăn của người yêu làm cho mình, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ khi thức sớm của cậu lại khiến anh không đành lòng.
Nên khi ăn xong hết đồ ăn trên bàn, anh đã lên tiếng nói với cậu ‘’ Sau này em đừng thức sớm làm bữa sáng cho anh nữa nhá ‘’.
Cậu mỉm cười nói ‘’ Không sao, em vẫn có đủ khả năng để nấu bữa sáng cho anh ‘’.
Dạ Huyền lên tiếng cắt ngang, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu ‘’ Nhưng anh xót, anh không muốn em thức sớm như thế chỉ để nấu bữa sáng cho anh ‘’.
Cậu còn định lên tiếng bảo mình không sao, lại bị anh nói tiếp ‘’ Đổi lại, em có thể nấu bữa trưa và đưa đến công ty cho anh có được không ‘’. Sỡ dĩ anh muốn cậu đưa cơm đến công ty là vì anh đang ghen tỵ với trợ lý của mình, bữa trưa nào của trợ lý nam kia đều có người yêu tự tay đưa đến công ty. Anh cũng muốn được người yêu đưa cơm đến cho mình, nhất là khi cậu còn chưa nổi tiếng.
Chuyện gì chứ chuyện này đối với cậu quá dễ, nên đã đồng ý với anh ‘’ Được, trưa em sẽ đem cơm đến cho anh ‘’.
Dạ Huyền vui vẻ như đứa trẻ, chạy đến định hôn cậu nhưng lại bị cậu ngăn lại, chủ chỉ vào miệng còn dính chút dầu của anh ‘’ Anh đi rửa sạch đi rồi hẵng hôn nhá ‘’.
Dạ Huyền lập tức đi rửa, còn cẩn thận đem giấy lau khô mới tiến đến hôn vào má cậu ‘’ Hihi… Cảm ơn bảo bối nhiều, anh đi làm nhá ‘’.
Cậu cũng đứng dậy, tiễn anh ra khỏi nhà. Trước khi đi, cậu tiến đến choàng khăn quàng lên cho anh ‘’ Nhớ giữ ấm cơ thể nhá, hôm nay có tuyết rơi cẩn thận đường trơn anh nhá ‘’.
Dạ Huyền giờ phút này đột nhiên anh muốn ôm cậu, nên mở rộng vòng tay ôm cậu vào lòng, cảm nhận hơi ấm của cậu kề bên khiến anh cảm thấy yên lòng ‘’ Em đến đưa cơm nhớ kêu tài xế chở em nhá, còn nếu trưa nay tuyết rơi em không cần đưa cơm đến công ty cho anh đâu ‘’.
Cậu vòng tay ôm lại anh, nhẹ giọng đáp ứng ‘’ Vâng ‘’.
Dạ Huyền nhìn đồng hồ sắp trễ, anh có chút không nỡ mà buông cậu ra. Lại lưu luyến tiến đến đặt nụ hôn lên trán cậu ‘’ Anh đi làm nhá. Yêu em ‘’.
Nói lời yêu thương xong, anh mở cửa ra ngoài, lên chiếc xe đã đợi sẵn chạy đến công ty.
Đợi khi tắm xong, anh nhẹ nhàng vào phòng cậu. Nhìn cậu nằm ngủ trên giường, anh nhẹ bước đến bên cạnh khẽ đưa tay lên trán kiểm tra nhiệt độ, thấy nhiệt độ bình thường anh mới an tâm thu tay lại.
Ngước nhìn lên điều hòa thấy nhiệt độ mở đến tận 16 trong khi bên ngoài đang có tuyết rơi, không chỉ vậy mà cậu còn không đắp chăn, tay chân cậu sờ vào lúc này đã lạnh hết rồi.
Anh khẽ thời dài, thầm trách cậu ‘’ Đã hay bệnh vặt, lại không chú ý chăm sóc bản thân. Như vậy làm sao mà người ta yên tâm được chứ ‘’. Miệng thì trách mắng, nhưng tay lại cầm điều khiển chỉnh nhiệt độ lên cao. Nhẹ nhàng đắp chăn lên cho cậu, xong xuôi hết anh thả nhẹ nụ hôn lên trán cậu thì thầm ‘’ Bảo bối ngủ ngon nhé ‘’.
Hôn ngủ ngon xong, anh nhẹ bước ra khỏi phòng. Thẳng bước đến thư phòng, bật máy tính lên làm những công việc còn đọng lại của những ngày hôm trước.
Khi đồng hồ điểm qua 1h sáng, điện thoại của Dạ Huyền reo lên, nhìn tên được hiển thị bên trên là của Lâm Tư Nhu. Anh xoa xoa huyệt thái dương, cầm điện thoại lên nghe, giọng nói lộ rõ sự khó chịu ‘’ Chuyện gì ‘’.
Lâm Tu Nhu bên kia không để ý đến thái độ khó chịu của anh, giọng nói run rẫy đầy sợ hãi truyền đến ‘’ A Huyền, cậu đến chỗ tớ có được không. Ở đây… Ở đây có nhiều chuột với gián quá, tớ sợ ‘’.
Dạ Huyền có chút bực mình nói ‘’ Lâm Tư Nhu, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không? ‘’.
Bên này, cô ta định dùng sự yếu đuối của mình làm Dạ Huyền lung lây đến bên cạnh cô. Nào ngờ anh không những không lo lắng mà còn tỏ thái độ bực bội với cô. Nước đi của anh không hề giống với kịch bản mà cô nghĩ a ‘’ A Huyền, tớ thật sự rất sợ ‘’. Nhưng cô vẫn cố chấp, không tin anh lại không đỗ trước sự yếu đuối này.
Dạ Huyền nhìn đống văn kiệt chất thành núi, còn bị cô làm phiền vào giờ này. Tính khí vốn không tốt của anh lập tức bùng nổ, không chút nể mặt mà nói thẳng với cô ta ‘’ Tư Nhu, nếu cô ở không được thì dọn đi. Lúc đầu tôi nghĩ cô mới về nước còn chưa quen nên tôi giúp cô tìm chỗ để ở tạm, nhưng hết lần này đến lần khác cô cứ chê tới chê lui không muốn ở, một mực muốn đến nhà tôi trong khi tôi đã nói mình có người yêu đang ở đó. Tôi không có ngốc đến mức không nhìn ra tâm tư của cô, tôi xem cô là bạn nên mới không vạch trần chừa lại chút mặt mũi để tránh mối quan hệ nứt vỡ. Nhưng cô hết lần này đến lần khác, đụng vào giới hạn của tôi. Vậy nên, Lâm Tư Nhu, cô lớn rồi, tự lo liệu vấn đề của mình đi. Sau này đừng tìm đến làm phiền tôi nữa ‘’. Trong lòng anh, tình bạn này của cả hai cũng không thân thiết đến mức khiến anh phải kiềm lại tính khí của mình. Và dĩ nhiên tình bạn này có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Nói xong anh lập tức ngắt máy, còn tiện tay đem cô chặn luôn. Giải quyết xong chuyện này, anh quăng điện thoại sang một bên, tiếp tục công việc dang dở của mình.
Đâu đó được một lúc, cánh cửa phòng đột nhiên bị mở ra. Trong thư phòng, ngoài quản gia và cậu ra những người khác không được bước vào, giờ này quản gia cũng đã ngủ, giờ chỉ có khả năng là cậu thôi.
Đúng như anh đoán, cậu cầm theo ly nước gì đó tiến lại chỗ anh.
Dạ Huyền thấy ly nước đầy, còn đang bốc hơi nóng lên. Anh lập tức đứng dậy, đi đến cầm lấy ly nước lên tiếng trách ‘’ Ly nóng như vậy, em nên lấy khây bưng lên chứ. Lỡ nước nóng đổ vào tay bỏng thì thế nào ‘’.
Cậu gãi gãi đầu, cười bảo ‘’ Không nóng a ‘’.
Dạ Huyền đặt ly xuống bàn, quay người kéo ghế lại cho cậu ngồi xuống, không nỡ trách cậu thêm nên chỉ xoa đầu dịu dàng bảo ‘’ Em đấy… Sao giờ này không ngủ, qua đây làm gì ‘’.
Cậu kêu anh ngồi xuống ghế, rồi đẩy ly nước mình đem vào qua cho anh ‘’ Đây là trà hoa cúc, anh uống đi rồi đi ngủ. Thức như vậy không tốt cho sức khỏe ‘’.
Dạ Huyền cầm lấy ly trà, thổi thổi rồi uống xuống một ngụm, vị trà ngọt nhẹ rất dễ chịu.
Cậu ở bên nhìn anh uống hết ly trà, đợi khi nhìn anh uống xong cậu lại thúc giục anh mau về phòng ngủ.
Dạ Huyền ngoan ngoãn nghe lời, lưu thông tin vào máy xong anh liền tắt máy về phòng ngủ.
Dạ Huyền nằm lên giường không quên chừa một chỗ cho cậu, còn cậu giả vờ không biết ngồi xuống chỗ anh chừa ra. Kéo chăn lên đắp cho anh, dùng tay vỗ vỗ vào ngực anh ‘’ Ngủ đi, em canh anh ngủ ‘’.
Dạ Huyền có chút thất vọng khi cậu không muốn nằm xuống ngủ cùng mình, tuy có chút thất vọng bên trong, nhưng bên ngoài anh vẫn vui vẻ ngoan ngoãn nhắm mắt lại ‘’ Ngủ ngon, bảo bối ‘’.
Không biết là do uống ly trà đó hay là vì có cậu bên cạnh mà rất nhanh anh đã cảm thấy buồn ngủ và thiếp đi lúc nào không hay.
Còn cậu ngồi dỗ anh bên cạnh, nhận thấy anh đã chìm vào giấc ngủ sâu. Cậu liền nhẹ nhàng rời giường, đắp chăn lại cẩn thận cho anh, rồi hôn lên trán anh ‘’ Ngủ ngon, bảo bối của em ‘’. Hôn xong cậu liền rời đi, trở về phòng mình ngủ.
Sáng ngày hôm sau, cậu đã thức sớm chuẩn bị bữa sáng cho anh. Đợi khi Dạ Huyền thức dậy, bữa sáng cậu đã chuẩn bị xong hết.
Cậu ngồi vào bàn ăn, vẫy tay với Dạ Huyền đang bước xuống cầu thang ‘’ A Huyền, mau mau đến đây nếm thử tay nghề của em ‘’.
Dạ Huyền đang bước từng bước chậm rãi xuống cầu thang, nghe thấy tiếng cậu gọi vội đưa ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của cậu, nhìn thấy cậu đang ngồi bàn ăn đợi mình. Anh nhanh chóng bước lẹ xuống dưới, chạy đến phòng ăn ngồi xuống cạnh cậu.
Nhìn bữa sáng trên bàn ăn còn đang bốc khói, mang theo mùi hương thơm ngon khiến bụng anh réo lên ‘’ Nhìn ngon quá, anh ăn nhá ‘’.
Cậu mỉm cười, gật đầu bảo ‘’ Ăn đi, em đi lấy nước cho anh ‘’.
Dạ Huyền kéo tay cậu ngồi xuống ‘’ Để anh, em ăn đi ‘’ còn mình đứng dậy đi lấy nước cho cả hai.
Rất nhanh anh đem hai ly nước đi lại, để một ly cho cậu một ly cho mình.
Anh tràn ngập hạnh phúc thưởng thức món ăn của người yêu làm cho mình, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ khi thức sớm của cậu lại khiến anh không đành lòng.
Nên khi ăn xong hết đồ ăn trên bàn, anh đã lên tiếng nói với cậu ‘’ Sau này em đừng thức sớm làm bữa sáng cho anh nữa nhá ‘’.
Cậu mỉm cười nói ‘’ Không sao, em vẫn có đủ khả năng để nấu bữa sáng cho anh ‘’.
Dạ Huyền lên tiếng cắt ngang, ánh mắt dịu dàng nhìn cậu ‘’ Nhưng anh xót, anh không muốn em thức sớm như thế chỉ để nấu bữa sáng cho anh ‘’.
Cậu còn định lên tiếng bảo mình không sao, lại bị anh nói tiếp ‘’ Đổi lại, em có thể nấu bữa trưa và đưa đến công ty cho anh có được không ‘’. Sỡ dĩ anh muốn cậu đưa cơm đến công ty là vì anh đang ghen tỵ với trợ lý của mình, bữa trưa nào của trợ lý nam kia đều có người yêu tự tay đưa đến công ty. Anh cũng muốn được người yêu đưa cơm đến cho mình, nhất là khi cậu còn chưa nổi tiếng.
Chuyện gì chứ chuyện này đối với cậu quá dễ, nên đã đồng ý với anh ‘’ Được, trưa em sẽ đem cơm đến cho anh ‘’.
Dạ Huyền vui vẻ như đứa trẻ, chạy đến định hôn cậu nhưng lại bị cậu ngăn lại, chủ chỉ vào miệng còn dính chút dầu của anh ‘’ Anh đi rửa sạch đi rồi hẵng hôn nhá ‘’.
Dạ Huyền lập tức đi rửa, còn cẩn thận đem giấy lau khô mới tiến đến hôn vào má cậu ‘’ Hihi… Cảm ơn bảo bối nhiều, anh đi làm nhá ‘’.
Cậu cũng đứng dậy, tiễn anh ra khỏi nhà. Trước khi đi, cậu tiến đến choàng khăn quàng lên cho anh ‘’ Nhớ giữ ấm cơ thể nhá, hôm nay có tuyết rơi cẩn thận đường trơn anh nhá ‘’.
Dạ Huyền giờ phút này đột nhiên anh muốn ôm cậu, nên mở rộng vòng tay ôm cậu vào lòng, cảm nhận hơi ấm của cậu kề bên khiến anh cảm thấy yên lòng ‘’ Em đến đưa cơm nhớ kêu tài xế chở em nhá, còn nếu trưa nay tuyết rơi em không cần đưa cơm đến công ty cho anh đâu ‘’.
Cậu vòng tay ôm lại anh, nhẹ giọng đáp ứng ‘’ Vâng ‘’.
Dạ Huyền nhìn đồng hồ sắp trễ, anh có chút không nỡ mà buông cậu ra. Lại lưu luyến tiến đến đặt nụ hôn lên trán cậu ‘’ Anh đi làm nhá. Yêu em ‘’.
Nói lời yêu thương xong, anh mở cửa ra ngoài, lên chiếc xe đã đợi sẵn chạy đến công ty.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.