Quyển 2 - Chương 47: [LN.BN] Vô Đề [End]
Khuynh Linh Nguyệt
23/07/2020
Rất nhiều rất nhiều năm sau đó, rất nhiều rất nhiều người đều đã trở thành thiên cổ, và nơi địa phủ mọi người ngồi quây làm một bàn trà.
“Ninh Lãng à, kiếp này làm khổ ngươi, bản thiếu quả thực rất áy náy, kiếp sau…” Lan Thất còn chưa nói hết, Minh Nhị đã ngắt lời: “Kiếp sau chúng ta sẽ tìm giúp ngươi một cô gái tốt, sẽ tìm giúp ngươi một mối hôn sự tốt.”
“Chuyện này…” Ninh Lãng gãi gãi đầu, “Hai vị không cần để trong lòng. Ta nghe A Nguyệt nói, bây giờ Thiên triều đã bị độc vật xâm chiếm khắp nơi, đất đai không còn thuộc về con người nữa. Mà Diêm Vương bảo ta khi còn sống tích rất nhiều công đức cho nên cho phép ta chọn chỗ, kiếp sau ta định đầu thai trên sao Thổ, chắc không gặp được các ngươi rồi.”
“Ồ, thật thế à?”
Mọi người kinh ngạc.
“Ừm… Hoành Ba, chúng ta đầu thai lên sao Kim đi.” Vũ Văn Lạc nói.
Thu Hoành Ba mỉm cười gật đầu, thuỳ mị dịu dàng, “Chàng đi đâu ta đi theo đó.”
“Hoành Ba…” Vũ Văn Lạc kích động cầm lấy tay vợ.
Hai vợ chồng không coi ai ra gì mà thắm thiết nhìn nhau, khiến mọi người ngồi bên nổi đầy da gà, đồng thời cũng hâm mộ đôi vợ chồng tình thâm này.
Tiếp đó Hoa Phù Sơ trực tiếp hỏi Mai Hồng Minh, “Ta muốn đầu thai lên sao Hoả, ngươi có đi không?”
“Ừm, đi thôi.” Mai Hồng Minh đứng dậy.
“Này, trà còn chưa uống xong mà, ngươi vội cái gì.” Hoa Phù Sơ đưa tay kéo Mai Hồng Minh ngồi lại trên ghế, lời nói có vẻ rất bất mãn, nhưng trong ánh mắt lại ngọt ngào như mật.
“Ngươi muốn đầu thai ở đâu?” Liệt tam gia hỏi Vân thiếu chủ.
“Chắc sao Thuỷ, nơi đó hẳn có rất nhiều nước, ta sinh ở biển lớn ở biển, không rời nước được.” Vân thiếu chủ đáp.
“Ờ.” Liệt tam gia gật đầu.
“Hay ngươi đi với ta luôn? Đến lúc đó chúng ta lại tiếp tục luận bàn võ nghệ.” Vân thiếu chủ thầm nghĩ một mình ở sao Thuỷ cũng nhàm chán lắm.
“Cũng được.” Liệt tam gia chỉ cần có người luyện võ cùng là thoả mãn.
“Nghĩa phụ, sư phụ, hai người đều có chỗ để đi, thế còn con?” Ninh Hoa Âm dù đang hỏi Ninh Lãng, Liệt tam gia, song ánh mắt lại liếc sang Lan Thất, Minh Nhị.
Nghe thế Ninh Lãng vốn tốt bụng bèn hỏi: “Âm Âm, cô định đi đâu?”
Bích mâu Lan Thất khẽ chuyển, đôi mắt ấy vẫn đầy vẻ mị hoặc, “Bản thiếu định đầu thai lên Mặt Trăng.”
“Vậy chúng ta cùng đi nhé.” Ninh Hoa Âm lập tức đưa tay phải cầm ống tay áo Minh Nhị, tay trái kéo ống tay áo Lan Thất.
Lan Thất không nói gì, chỉ phe phẩy ngọc phiến, nét mặt tỏ vẻ thích thú.
“Vì sao lại đến Mặt Trăng, nghe A Nguyệt nói ở đó khắp nơi đều là hố. “Vũ Văn Lạc hỏi.
Lan Thất chớp chớp mắt, “Bởi vì sẽ thường xuyên có vài con khỉ trèo lên Trăng, có thể trêu chọc bọn chúng lấy làm vui. Quan trọng nhất là… có thể dùng ánh trăng trừng phạt các ngươi!”
“Á?” Vũ Văn Lạc kinh hãi, lập tức nghĩ đến việc có nên đầu thai đến một hành tinh khác hay không?
Đúng lúc này, Diêm Vương tới, “Chư vị, bản vương dù muốn để mọi người uống trà thêm chốc nữa, nhưng mà canh giờ đã đến, không thể để trễ được.”
Thế là mọi người đứng dậy.
“Chờ một chút, xem xong Thánh Chiến đã rồi đi.” Ninh Hoa Âm đứng trước máy vi tính không chịu động.
“Ninh Lãng à, kiếp này làm khổ ngươi, bản thiếu quả thực rất áy náy, kiếp sau…” Lan Thất còn chưa nói hết, Minh Nhị đã ngắt lời: “Kiếp sau chúng ta sẽ tìm giúp ngươi một cô gái tốt, sẽ tìm giúp ngươi một mối hôn sự tốt.”
“Chuyện này…” Ninh Lãng gãi gãi đầu, “Hai vị không cần để trong lòng. Ta nghe A Nguyệt nói, bây giờ Thiên triều đã bị độc vật xâm chiếm khắp nơi, đất đai không còn thuộc về con người nữa. Mà Diêm Vương bảo ta khi còn sống tích rất nhiều công đức cho nên cho phép ta chọn chỗ, kiếp sau ta định đầu thai trên sao Thổ, chắc không gặp được các ngươi rồi.”
“Ồ, thật thế à?”
Mọi người kinh ngạc.
“Ừm… Hoành Ba, chúng ta đầu thai lên sao Kim đi.” Vũ Văn Lạc nói.
Thu Hoành Ba mỉm cười gật đầu, thuỳ mị dịu dàng, “Chàng đi đâu ta đi theo đó.”
“Hoành Ba…” Vũ Văn Lạc kích động cầm lấy tay vợ.
Hai vợ chồng không coi ai ra gì mà thắm thiết nhìn nhau, khiến mọi người ngồi bên nổi đầy da gà, đồng thời cũng hâm mộ đôi vợ chồng tình thâm này.
Tiếp đó Hoa Phù Sơ trực tiếp hỏi Mai Hồng Minh, “Ta muốn đầu thai lên sao Hoả, ngươi có đi không?”
“Ừm, đi thôi.” Mai Hồng Minh đứng dậy.
“Này, trà còn chưa uống xong mà, ngươi vội cái gì.” Hoa Phù Sơ đưa tay kéo Mai Hồng Minh ngồi lại trên ghế, lời nói có vẻ rất bất mãn, nhưng trong ánh mắt lại ngọt ngào như mật.
“Ngươi muốn đầu thai ở đâu?” Liệt tam gia hỏi Vân thiếu chủ.
“Chắc sao Thuỷ, nơi đó hẳn có rất nhiều nước, ta sinh ở biển lớn ở biển, không rời nước được.” Vân thiếu chủ đáp.
“Ờ.” Liệt tam gia gật đầu.
“Hay ngươi đi với ta luôn? Đến lúc đó chúng ta lại tiếp tục luận bàn võ nghệ.” Vân thiếu chủ thầm nghĩ một mình ở sao Thuỷ cũng nhàm chán lắm.
“Cũng được.” Liệt tam gia chỉ cần có người luyện võ cùng là thoả mãn.
“Nghĩa phụ, sư phụ, hai người đều có chỗ để đi, thế còn con?” Ninh Hoa Âm dù đang hỏi Ninh Lãng, Liệt tam gia, song ánh mắt lại liếc sang Lan Thất, Minh Nhị.
Nghe thế Ninh Lãng vốn tốt bụng bèn hỏi: “Âm Âm, cô định đi đâu?”
Bích mâu Lan Thất khẽ chuyển, đôi mắt ấy vẫn đầy vẻ mị hoặc, “Bản thiếu định đầu thai lên Mặt Trăng.”
“Vậy chúng ta cùng đi nhé.” Ninh Hoa Âm lập tức đưa tay phải cầm ống tay áo Minh Nhị, tay trái kéo ống tay áo Lan Thất.
Lan Thất không nói gì, chỉ phe phẩy ngọc phiến, nét mặt tỏ vẻ thích thú.
“Vì sao lại đến Mặt Trăng, nghe A Nguyệt nói ở đó khắp nơi đều là hố. “Vũ Văn Lạc hỏi.
Lan Thất chớp chớp mắt, “Bởi vì sẽ thường xuyên có vài con khỉ trèo lên Trăng, có thể trêu chọc bọn chúng lấy làm vui. Quan trọng nhất là… có thể dùng ánh trăng trừng phạt các ngươi!”
“Á?” Vũ Văn Lạc kinh hãi, lập tức nghĩ đến việc có nên đầu thai đến một hành tinh khác hay không?
Đúng lúc này, Diêm Vương tới, “Chư vị, bản vương dù muốn để mọi người uống trà thêm chốc nữa, nhưng mà canh giờ đã đến, không thể để trễ được.”
Thế là mọi người đứng dậy.
“Chờ một chút, xem xong Thánh Chiến đã rồi đi.” Ninh Hoa Âm đứng trước máy vi tính không chịu động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.