Chương 9: chương 9
Mộc Chan
15/10/2018
Lúc Khải Minh tỉnh lại đã là trưa hôm sau. Edgard thì rời đi từ sớm, cậu thì cả người đau nhức.
Cậu từ từ ngồi dậy, lại nhìn thấy đĩa trái cây đầy ắp bên cạnh, nghĩ đến nam nhân hoang dã kia còn có thể biết chu đáo như vậy, tâm tràn ngập một cảm giác ấm áp.
" Khải Minh, ngươi tỉnh chưa?" Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, là giọng của A Hanh.
A Hanh là một giống cái Khải Minh quen gần đây, không giống Lạp Á bận bận rộn rộn, cậu ta ngoài ăn và ngủ ra, lại thích đi đây đó tám chuyện, quen được A Hanh cũng là giúp mấy ngày rảnh rỗi của cậu bớt nhàm chán.
" Đã dậy rồi. Ngươi vào đi."
A Hanh mở cửa vui vẻ đi vào. Nhìn cậu ta dáng người mảnh khảnh hơn những thú nhân khác, nhưng so với Khải Minh vẫn cao lớn hơn một chút. Làn da màu đồng khoẻ khoắn làm cậu nhớ đến những người chiến hữu ở quê hương, nhịn không được cũng thấy thân thiết.
" Thế nào, hắn không làm khó ngươi chứ?" A Hanh cười vô hại nói.
Khải Minh ho khan, nhanh chóng chuyển chủ đề " Bọn họ đi đâu rồi, không phải là đi săn chứ?"
" Không phải, không phải. Thức ăn săn được lần trước còn đủ dùng mấy ngày nữa, họ là đang tụ tập chỗ tộc trưởng, sắc mặt ai cũng không tốt, còn không cho giống cái chúng ta lại gần."
Toàn bộ giống cái trong bộ lạc chỉ có mình cậu muốn lại gần. Khải Minh thầm nói trong lòng.
" A Hanh, những người đi cùng chúng ta hôm đó thế nào rồi, lần đi từ Rừng Tối trở về?"
" Mấy ngày đầu thân thể có chút không khoẻ, nhất là 2 anh em sinh đôi, họ bây giờ bị đưa vào hang động sau núi, nghe nói là Lạp Á đang chữa trị cho họ."
Khải Minh nghĩ là họ không giống cậu, sống ở đây quen rồi, cơ thể sinh ra phản kháng chống lại, xem ra họ cũng bị nhiễm phóng xạ không nhẹ. Nhưng mà phóng xạ dễ lây lan, những người bên cạnh ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Khải Minh nhanh chóng dùng sóng não liên lạc với T, một lúc không lấy hồi âm, liền nhớ lại chuyện hôm trước. T tách rời cậu, đúng là có chút không quen.
" Khải Minh, sao ngươi lại ngây người rồi?" A Hanh thấy người đối diện bỗng nhiên im lặng, sắc mặt không tốt. Cậu ấy chắc là đang lo cho bạn đời.
" Ngươi yên tâm, Edgard không có chuyện gì. So với những người trở về, hắn là khoẻ mạnh nhất. Mà không phải ngươi cũng biết rồi sao, lo lắng làm chi." A Hanh nói xong, thấy miệng có chút khô, liền nhìn thấy đống hoa quả bên giường Khải Minh, nhất thời mặt màu sáng lạn. " Giống đực của ngươi cũng thật chu đáo nha."
" Ngươi thích thì lấy vào quả ăn. Ta muốn ra ngoài dạo chút."
A Hanh gật đầu, lấy liền mấy quả cậu thích cho vào da thú bên người, sau đó vui vẻ cùng Khải Minh đi dạo quanh bộ lạc.
" Mà Khải Minh, ta quên hỏi ngươi. Cái người bạn kia của ngươi, sao mà kì lạ như vậy. Ta thấy hắn giống như không mặc gì, đi lại lại không thấy ngượng, cử động cũng cứng nhắc, sắc mặt thì không biết làm sao." A Hanh nhớ lại dáng vẻ người kia, thân thể nhìn qua rất cứng cáp, nói là đã mặc da thú thì cảm thấy không đúng. Cậu chưa từng thấy da thú nào vừa cứng vừa lạnh như vậy. Gương mặt lại đen thui, mắt mũi miệng đều nhìn không ra.
" Tên cũng vô cùng khó nhớ. Chúng ta đều nhất quyết gọi hắn Tiểu Thạch. Như thế nào, rất giống đúng không, một hòn đá lớn màu trắng."
Khải Minh dở khóc dở cười, cái A Hanh nói kia là chiến giáp của cậu đi. Bởi vì không có cơ thể thật nên T mới để mũ chiến xuống, đỡ làm người khác sợ hãi.
" Vậy bây giờ người kia đang ở đâu?"
" Dạo này mấy giống cái kia đang dạy hắn làm mấy thứ linh tinh. Bây giờ chắc đang ở cùng họ rồi, đi, ta dẫn ngươi đi."
Diện tích bộ lạc khá lớn, cứ cách vài mét lại có một căn nhà gỗ. Khải Minh từ khi mới đến chưa thật sự tham quan nơi đây, so với Địa cầu của cậu, còn đẹp hơn vài phần, chỉ là mọi thứ có chút bất tiện.
Bọn giống cái đang tụ tập bên sườn núi, bộ dạng giống như đang hái trái cây, mỗi người đều mang theo một túi da thú lớn để đựng. Giữa một đám người, T lại nổi bật hơn hẳn, bộ chiến giáp cồng kềnh thô kệch lại mang theo một túi da thú y hệt, trông vô cùng kỳ dị. Nghĩ tới nghĩ lui, thấy những thú nhân này khả năng thích nghi cùng chấp nhận vô cùng cao, nếu không một "thứ" kì lạ như vậy, không dễ gì tiếp nhận, sau đó bình thường giao tiếp, còn xem T như thú nhân giống cái bọn họ.
" Ta nói ngươi nghe, hái như vậy sẽ bóp nát hết trái cây, không ăn được nữa." Một thú nhân giống cái kiên nhẫn giảng giải
" Nhưng mà ngươi nói xem, mấy ngày trước khi ăn chung cùng bộ lạc đều không thấy ngươi, rốt cuộc là ngươi ăn khi nào? Hay ngươi chê thú săn được ở đây không ngon được như ở chỗ ngươi a."
T xua tay :"Không phải, tôi là người máy, căn bản không thể ăn uống như mọi người. Tôi ăn thứ gọi là " năng lượng mặt trời""
" Năng lượng mặt trời? Nghe thật kỳ quái."
" Đại khái là hấp thu ánh sáng từ trên trời.... Chỉ huy!"
T vừa nhìn thấy Khải Minh liền đi đi tới, cậu dùng cảm biến đã được cải thiện trên bàn tay, bắt đầu chu trình kiểm tra tổng quát. Một lúc sau, máy tính hiện lên kết quả
" Chỉ huy, tia gamma trong người không có cách để lọc, để lâu sẽ tạo ra ảnh hưởng lâu dài đến sức khỏe."
Khải Minh trầm mặc : " Chúng ta đi nơi khác nói chuyện, tôi cũng có vài vấn đề muốn hỏi cậu."
" Được."
" A Hanh, nói lại với họ, ta đưa T đi trước, mọi người ở lại từ từ chơi đùa."
A Hanh gật gật đầu nhìn 2 người kia đi xa, lòng không khỏi cảm thán.
" T, cậu đã đến xem tình hình những người khác chưa?"
" Ý chỉ huy là những người đi cùng chúng ta?"
"Ừ"
" Tôi đã đến kiểm tra cho họ." T có hơi chần chừ " Lượng phóng xạ trong cơ thể những người khác đều cao hơn so với chỉ huy khi vừa mới phát hiện, nhưng độ ảnh hưởng đến cơ thể lại không nghiêm trọng bằng, ngoài phát ban và nôn mửa thì không có gì khác. Hơn nữa sau khi nâng cấp bộ cảm biến đã quét toàn bộ bộ lạc, kết quả hiển thị cho thấy bên trong mỗi người đều có một lượng phóng xạ nhỏ do lâu ngày tiếp xúc nhưng họ đều không phát hiện. Thời gian đầu khi chỉ huy đến đây, cơ thể suy yếu hơn bình thường, thỉnh thoảng cũng ho khan, đều là bị ảnh hưởng một lượng nhỏ phóng xạ."
Khải Minh lúc này cũng bắt đầu để ý, đúng là vài ngày đầu cơ thể có chút khó chịu, nhưng cậu chỉ nghĩ đây là cơ thể không thích nghi được với môi trường ở đây, sinh ra chút ảnh hưởng, lâu ngày sẽ quen.
Có lẽ sự biến đổi của thú nhân này cũng một phần do độ phóng xạ nơi đây, những thứ này không lẽ đều bắt nguồn từ khu rừng kia, vậy còn những nơi có phạm vi xa hơn, họ cũng biến đổi như vậy hay sao? Nơi này giống như một quả bom nổ chậm, tuỳ thời phát nổ, ảnh hưởng đến sự sinh sống ở đây. Cậu nhất định phải tìm cách thuyết phục họ rời đi, cũng nhanh chóng tìm ra phương pháp giải quyết.
" Đưa tôi đến chỗ những người kia, sau đó chúng ta cùng nghĩ biện pháp quay lại khu rừng kia." Ngoài việc lo lắng cho những người ở đây, Khải Minh một phần cảm thấy hứng thú.
Một lát sau, cả hai cùng đi đến hang động Lạp Á đang chữa trị cho 2 thú nhân sinh đôi. Nơi này vị trị không xa bộ lạc, xung quanh cây cối xanh tươi, nếu không để ý căn bản sẽ tìm không thấy. Nói này trước kia trong miệng Lạp Á chính là nơi nghỉ ngơi của các giống cái mang thai, càng cần phải cẩn thận.
Ánh sáng mặt trời hắt vào bên trong hang động, làm nó ít nhiều trở nên bớt u ám, sâu ên trong còn có ánh lửa nhấp nhô.
" Lạp Á, tình trạnh bọn họ sao rồi?"
"Không khá hơn bao nhiêu, ta đã dùng nhiều loại thảo dược cho bọn họ, chỉ có thể giảm bớt triệu chứng."
Lạp Á nhìn 2 thú nhân nàm trên giường đá, mắt nhắm nghiền, làn da còn xuất hiện vài nốt ban đỏ, đáy lòng thầm than may mắn chuyến đi lần này không có Nhĩ Tư, nếu không cậu cũng không thể chống đỡ nhìn bộ dạng hắn trở nên thế này.
Nhĩ Tư nhìn qua, đoán được bạn đời đang nghĩ gì liền vòng tay kéo cậu ôm vào ngực.
" Đừng nghĩ nhiều, ta vẫn ở đây." Nhĩ Tư ngừng lại một chút, hắn không phải không thấy mấy ngày nay Lạp Á mệt mỏi bao nhiêu " Không thể thì đừng cố gắng, ngoài lúc "làm việc", ta không muốn nhìn ngươi mệt mỏi."
Lạp Á xấu hổ, vùi đầu vào ngực Nhĩ Tư: " Xấu xa."
Cậu từ từ ngồi dậy, lại nhìn thấy đĩa trái cây đầy ắp bên cạnh, nghĩ đến nam nhân hoang dã kia còn có thể biết chu đáo như vậy, tâm tràn ngập một cảm giác ấm áp.
" Khải Minh, ngươi tỉnh chưa?" Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, là giọng của A Hanh.
A Hanh là một giống cái Khải Minh quen gần đây, không giống Lạp Á bận bận rộn rộn, cậu ta ngoài ăn và ngủ ra, lại thích đi đây đó tám chuyện, quen được A Hanh cũng là giúp mấy ngày rảnh rỗi của cậu bớt nhàm chán.
" Đã dậy rồi. Ngươi vào đi."
A Hanh mở cửa vui vẻ đi vào. Nhìn cậu ta dáng người mảnh khảnh hơn những thú nhân khác, nhưng so với Khải Minh vẫn cao lớn hơn một chút. Làn da màu đồng khoẻ khoắn làm cậu nhớ đến những người chiến hữu ở quê hương, nhịn không được cũng thấy thân thiết.
" Thế nào, hắn không làm khó ngươi chứ?" A Hanh cười vô hại nói.
Khải Minh ho khan, nhanh chóng chuyển chủ đề " Bọn họ đi đâu rồi, không phải là đi săn chứ?"
" Không phải, không phải. Thức ăn săn được lần trước còn đủ dùng mấy ngày nữa, họ là đang tụ tập chỗ tộc trưởng, sắc mặt ai cũng không tốt, còn không cho giống cái chúng ta lại gần."
Toàn bộ giống cái trong bộ lạc chỉ có mình cậu muốn lại gần. Khải Minh thầm nói trong lòng.
" A Hanh, những người đi cùng chúng ta hôm đó thế nào rồi, lần đi từ Rừng Tối trở về?"
" Mấy ngày đầu thân thể có chút không khoẻ, nhất là 2 anh em sinh đôi, họ bây giờ bị đưa vào hang động sau núi, nghe nói là Lạp Á đang chữa trị cho họ."
Khải Minh nghĩ là họ không giống cậu, sống ở đây quen rồi, cơ thể sinh ra phản kháng chống lại, xem ra họ cũng bị nhiễm phóng xạ không nhẹ. Nhưng mà phóng xạ dễ lây lan, những người bên cạnh ít nhiều cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Khải Minh nhanh chóng dùng sóng não liên lạc với T, một lúc không lấy hồi âm, liền nhớ lại chuyện hôm trước. T tách rời cậu, đúng là có chút không quen.
" Khải Minh, sao ngươi lại ngây người rồi?" A Hanh thấy người đối diện bỗng nhiên im lặng, sắc mặt không tốt. Cậu ấy chắc là đang lo cho bạn đời.
" Ngươi yên tâm, Edgard không có chuyện gì. So với những người trở về, hắn là khoẻ mạnh nhất. Mà không phải ngươi cũng biết rồi sao, lo lắng làm chi." A Hanh nói xong, thấy miệng có chút khô, liền nhìn thấy đống hoa quả bên giường Khải Minh, nhất thời mặt màu sáng lạn. " Giống đực của ngươi cũng thật chu đáo nha."
" Ngươi thích thì lấy vào quả ăn. Ta muốn ra ngoài dạo chút."
A Hanh gật đầu, lấy liền mấy quả cậu thích cho vào da thú bên người, sau đó vui vẻ cùng Khải Minh đi dạo quanh bộ lạc.
" Mà Khải Minh, ta quên hỏi ngươi. Cái người bạn kia của ngươi, sao mà kì lạ như vậy. Ta thấy hắn giống như không mặc gì, đi lại lại không thấy ngượng, cử động cũng cứng nhắc, sắc mặt thì không biết làm sao." A Hanh nhớ lại dáng vẻ người kia, thân thể nhìn qua rất cứng cáp, nói là đã mặc da thú thì cảm thấy không đúng. Cậu chưa từng thấy da thú nào vừa cứng vừa lạnh như vậy. Gương mặt lại đen thui, mắt mũi miệng đều nhìn không ra.
" Tên cũng vô cùng khó nhớ. Chúng ta đều nhất quyết gọi hắn Tiểu Thạch. Như thế nào, rất giống đúng không, một hòn đá lớn màu trắng."
Khải Minh dở khóc dở cười, cái A Hanh nói kia là chiến giáp của cậu đi. Bởi vì không có cơ thể thật nên T mới để mũ chiến xuống, đỡ làm người khác sợ hãi.
" Vậy bây giờ người kia đang ở đâu?"
" Dạo này mấy giống cái kia đang dạy hắn làm mấy thứ linh tinh. Bây giờ chắc đang ở cùng họ rồi, đi, ta dẫn ngươi đi."
Diện tích bộ lạc khá lớn, cứ cách vài mét lại có một căn nhà gỗ. Khải Minh từ khi mới đến chưa thật sự tham quan nơi đây, so với Địa cầu của cậu, còn đẹp hơn vài phần, chỉ là mọi thứ có chút bất tiện.
Bọn giống cái đang tụ tập bên sườn núi, bộ dạng giống như đang hái trái cây, mỗi người đều mang theo một túi da thú lớn để đựng. Giữa một đám người, T lại nổi bật hơn hẳn, bộ chiến giáp cồng kềnh thô kệch lại mang theo một túi da thú y hệt, trông vô cùng kỳ dị. Nghĩ tới nghĩ lui, thấy những thú nhân này khả năng thích nghi cùng chấp nhận vô cùng cao, nếu không một "thứ" kì lạ như vậy, không dễ gì tiếp nhận, sau đó bình thường giao tiếp, còn xem T như thú nhân giống cái bọn họ.
" Ta nói ngươi nghe, hái như vậy sẽ bóp nát hết trái cây, không ăn được nữa." Một thú nhân giống cái kiên nhẫn giảng giải
" Nhưng mà ngươi nói xem, mấy ngày trước khi ăn chung cùng bộ lạc đều không thấy ngươi, rốt cuộc là ngươi ăn khi nào? Hay ngươi chê thú săn được ở đây không ngon được như ở chỗ ngươi a."
T xua tay :"Không phải, tôi là người máy, căn bản không thể ăn uống như mọi người. Tôi ăn thứ gọi là " năng lượng mặt trời""
" Năng lượng mặt trời? Nghe thật kỳ quái."
" Đại khái là hấp thu ánh sáng từ trên trời.... Chỉ huy!"
T vừa nhìn thấy Khải Minh liền đi đi tới, cậu dùng cảm biến đã được cải thiện trên bàn tay, bắt đầu chu trình kiểm tra tổng quát. Một lúc sau, máy tính hiện lên kết quả
" Chỉ huy, tia gamma trong người không có cách để lọc, để lâu sẽ tạo ra ảnh hưởng lâu dài đến sức khỏe."
Khải Minh trầm mặc : " Chúng ta đi nơi khác nói chuyện, tôi cũng có vài vấn đề muốn hỏi cậu."
" Được."
" A Hanh, nói lại với họ, ta đưa T đi trước, mọi người ở lại từ từ chơi đùa."
A Hanh gật gật đầu nhìn 2 người kia đi xa, lòng không khỏi cảm thán.
" T, cậu đã đến xem tình hình những người khác chưa?"
" Ý chỉ huy là những người đi cùng chúng ta?"
"Ừ"
" Tôi đã đến kiểm tra cho họ." T có hơi chần chừ " Lượng phóng xạ trong cơ thể những người khác đều cao hơn so với chỉ huy khi vừa mới phát hiện, nhưng độ ảnh hưởng đến cơ thể lại không nghiêm trọng bằng, ngoài phát ban và nôn mửa thì không có gì khác. Hơn nữa sau khi nâng cấp bộ cảm biến đã quét toàn bộ bộ lạc, kết quả hiển thị cho thấy bên trong mỗi người đều có một lượng phóng xạ nhỏ do lâu ngày tiếp xúc nhưng họ đều không phát hiện. Thời gian đầu khi chỉ huy đến đây, cơ thể suy yếu hơn bình thường, thỉnh thoảng cũng ho khan, đều là bị ảnh hưởng một lượng nhỏ phóng xạ."
Khải Minh lúc này cũng bắt đầu để ý, đúng là vài ngày đầu cơ thể có chút khó chịu, nhưng cậu chỉ nghĩ đây là cơ thể không thích nghi được với môi trường ở đây, sinh ra chút ảnh hưởng, lâu ngày sẽ quen.
Có lẽ sự biến đổi của thú nhân này cũng một phần do độ phóng xạ nơi đây, những thứ này không lẽ đều bắt nguồn từ khu rừng kia, vậy còn những nơi có phạm vi xa hơn, họ cũng biến đổi như vậy hay sao? Nơi này giống như một quả bom nổ chậm, tuỳ thời phát nổ, ảnh hưởng đến sự sinh sống ở đây. Cậu nhất định phải tìm cách thuyết phục họ rời đi, cũng nhanh chóng tìm ra phương pháp giải quyết.
" Đưa tôi đến chỗ những người kia, sau đó chúng ta cùng nghĩ biện pháp quay lại khu rừng kia." Ngoài việc lo lắng cho những người ở đây, Khải Minh một phần cảm thấy hứng thú.
Một lát sau, cả hai cùng đi đến hang động Lạp Á đang chữa trị cho 2 thú nhân sinh đôi. Nơi này vị trị không xa bộ lạc, xung quanh cây cối xanh tươi, nếu không để ý căn bản sẽ tìm không thấy. Nói này trước kia trong miệng Lạp Á chính là nơi nghỉ ngơi của các giống cái mang thai, càng cần phải cẩn thận.
Ánh sáng mặt trời hắt vào bên trong hang động, làm nó ít nhiều trở nên bớt u ám, sâu ên trong còn có ánh lửa nhấp nhô.
" Lạp Á, tình trạnh bọn họ sao rồi?"
"Không khá hơn bao nhiêu, ta đã dùng nhiều loại thảo dược cho bọn họ, chỉ có thể giảm bớt triệu chứng."
Lạp Á nhìn 2 thú nhân nàm trên giường đá, mắt nhắm nghiền, làn da còn xuất hiện vài nốt ban đỏ, đáy lòng thầm than may mắn chuyến đi lần này không có Nhĩ Tư, nếu không cậu cũng không thể chống đỡ nhìn bộ dạng hắn trở nên thế này.
Nhĩ Tư nhìn qua, đoán được bạn đời đang nghĩ gì liền vòng tay kéo cậu ôm vào ngực.
" Đừng nghĩ nhiều, ta vẫn ở đây." Nhĩ Tư ngừng lại một chút, hắn không phải không thấy mấy ngày nay Lạp Á mệt mỏi bao nhiêu " Không thể thì đừng cố gắng, ngoài lúc "làm việc", ta không muốn nhìn ngươi mệt mỏi."
Lạp Á xấu hổ, vùi đầu vào ngực Nhĩ Tư: " Xấu xa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.