Chương 60: Ngoại truyện 1: Cô dâu có thai.
Kim Đại
14/05/2015
Vương Lam thù hằn với Lưu Kình cũng đã lâu.
Đương nhiên chuyện này cũng không thể trách Lưu Kình được.
Lưu Kình là nhân vật hô mưa gọi gió, tuy luôn kính trọng cha mẹ Vệ Tiếu, nhưng hễ đứng trước Vệ Lạc, Vương Lam, anh liền tỏ cái vẻ “dâu” trưởng. Lâu dài, Vương Lam hậm hực, khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn xích mích.
Đấy mới là chuyện nhỏ thôi. Sau khi Vương Lam kết hôn với Vệ Lạc, hai người muốn sống thế giới riêng của họ vài năm rồi mới có con, nhưng cha mẹ Vệ Tiếu không đồng ý, vì con trai lớn của họ đã không thể có con nối dõi tong đường nên cặp vợ chồng già càng nóng lòng dõi theo mầm sống sẽ lớn lên trong bụng của cô.
Lưu Kình vì muốn lấy lòng hai ông bà, sợ họ ghét bỏ vì anh không thể sinh con nên lần nào cũng tìm cách gây sự quấy rối, đồng thời thúc giục hai vợ chồng trẻ Vương Lam nên sớm có con.
Kết quả chẳng biết thúc giục thế nào mà Vương Lam mang thai thật.
Vương Lam chẳng tức giận gì với Lưu Kình chuyên gây rối cả. Lần này cha mẹ Vệ Tiếu lại vui mừng đến mức miệng cười mãi không ngậm lại được.
Chỉ là Vương Lam chưa hề chuẩn bị, cũng do dự không biết nên sinh đứa con này hay không, nhưng tình mẹ thức tỉnh, càng về sau cô càng luyến tiếc không nỡ bỏ.
Tâm trí cô hình như vẫn còn rất mơ hồ.
Hai ông bà đứng ngồi không yên. Vì muốn chăm sóc cháu nên họ đã bàn bạc suốt đêm, cuối cùng tìm ra cách mà bản than họ cho là hay, thế là hai ông bà vội điện thoại cho Vương Lam, bảo: “Nếu con chưa muốn có con, thì cứ sinh ra cho anh Vệ Tiếu nuôi nhé”.
Câu này chọc đúng vào tổ ong vò vẽ rồi đây, con vẫn chưa chào đời mà đã bị người ta quyết định tống cho người khác, dù Vương Lam có muốn hay không cũng đâu định mang con mình tặng cho người khác chứ? Cô cuống hết cả lên, nhìn Lưu Kình với Vệ Tiếu bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ buôn người.
Hai bác mua giường trẻ con, đồ trẻ con tặng cháu, cô cũng gạt tuốt. Ông chủ Lưu Kình phóng khoáng rộng lượng tội gì phải gây ấm ức cho mình? Anh đã sống tháng ngày hạnh phúc tốt đẹp với Vệ Tiếu, chẳng mong cầu Vệ Lạc điều gì hơn, mà dường như cũng dỗi, anh không thèm để ý vợ chồng Vệ Lạc nữa.
Có mỗi Vệ Tiếu sắp lên chức bác trưởng nên vô cùng hang hái, bây giờ cậu cũng đã xấp xỉ ba mươi tuổi, đồng nghiệp tham gia quân ngũ cùng cậu trước đây hầu như đều xây dựng cơ nghiệp và có con cái, thế mà cậu thì chẳng có gì cả.
Nói chung là Vệ Lạc cũng sắp có con tức là cháu của cậu, Vệ Tiếu thích trẻ con sẵn, càng sốt sắng chuẩn bị.
Lưu Kình biết rõ điều đó, vừa hoang mang, vừa thương cậu, bèn kiềm chế cái tính nóng nảy của mình hơn, nghĩ cách nối lành mối quan hệ với Vương Lam.
Phụ nữ mang thai sẽ sinh ra thay đổi nội tiết tố, thế nên Vương Lam rất hay cáu gắt. Thật ra bản chất cô vẫn là cô gái hiểu chuyện, dần dần cô không còn giận Lưu Kình, Vệ Tiếu nữa.
Vương Lam từ ban đầu đã rất quý Vệ Tiếu, coi Vệ Tiếu là một người anh tốt. Yêu Vệ Lạc thì tôn trọng Vệ Tiếu, cô chỉ không thích thái độ kỳ quái của Lưu Kình mà thôi, tính cô thẳng thắn nên làm việc gì cũng thẳng tuột, do đó không chịu được thái độ lắt léo của Lưu Kình, đặc biệt là khi đối với cha mẹ chồng, Lưu Kình lại trội hơn cô về mọi mặt, nhưng Vương Lam cảm thấy Lưu Kình ngoài một đằng mà trong một nẻo, đôi khi cô cũng lén bày tỏ điều mắt thấy tai nghe đó với Vệ Lạc. Vệ Lạc nghe xong chỉ cười, cô lại nghĩ người nhà họ Vệ ai cũng thật thà chất phác sớm muộn gì cũng bị Lưu Kình lừa bịp, bở vậy cô luôn xem Lưu Kình như người dưng và luôn đề phòng.
Vệ Lạc và Vệ Tiếu mãi chẳng hay biết cuộc nội đấu của hai con người này. Anh em họ đều dễ tính, luôn luôn coi người một nhà có gì cần phải so đo?
Bụng Vương Lam to dần, thấy Lưu Kình đến nhận lỗi, cũng hiểu sai ý anh, đắn đo không biết Lưu Kình có mơ tưởng đến con cô hay không nên càng cố ý gây khó dễ, hễ hai người cũng có mặt là cô cố tình kêu Lưu Kình rót nước, lấy món đồ giúp mình.
Đổi lại là Vệ Tiếu làm thì bình thường thôi, cậu vốn vô tư lự, nhưng Lưu Kình mới là người quen thói được hầu, bị chỉ tay năm ngón, đương nhiên phải nén giận một cục.
Ai bảo bụng mình kém bụng người ta. Nhìn Vệ Tiếu vây quanh bụng của Vương Lam như một cậu bé hiếu động, hết sờ vào bụng lại gí tai nghe với vẻ mặt vui mừng hớn hở, Lưu Kình chỉ còn biết nuốt hết nỗi tủi thân vào trong, nhẫn nhịn, cuối cùng anh cũng bị Vệ Tiếu cảm hoá nên đã toàn tâm toàn ý đi chăm sóc cho Vương Lam, còn chủ động liên hệ bệnh viện. Vương Lam cũng không phải là người cố tình gây sự vô lý, Lưu Kình cũng bỏ thói thiếu gia, bắt đầu chăm sóc cô như người một nhà. Khi thai cô có phản ứng, anh còn nghĩ đủ cách nấu các loại thức ăn hợp khẩu vị với cô nữa.
Dần dần Vương Lam phát hiện một khi Lưu Kình bóc lớp nguỵ trang sẽ hiện hình là người tốt. Dù là người nhà hay người yêu, anh đều hết mực thương yêu.
Anh sẽ gọi điện thoại cho Vệ Tiếu bằng vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, anh có thể đọc vanh vách sở thích của Vệ Tiếu luôn.
Vương Lam bùi ngùi bảo chồng: “Anh trai anh hạnh phúc thật!”
Từ đó về sau, Vương Lam luôn lấy Lưu Kình làm gương để giáo dục Vệ Lạc, chỉ khổ Vệ Lạc mặt chau mày ủ, tự nghĩ bản thân đã là người chồng Nhị thập tứ hiếu mà bạn đời của anh trai mình còn Tứ thập bát hiếu luôn, so với mình quả đúng không phải phàm nhân.
Thời gian dần trôi, cuối cùng Vương Lam mẹ tròn con vuông sinh được một bé cưng bụ bẫm trắng trẻo, khóc to phải biết. Hai vợ chồng già họ Vệ nghe báo tin liền đến, ôm cháu vào lòng cười không khép miệng được. Thế nhưng vẫn chưa biết cháu cưng tên gì, hai ông bà già vội hỏi con dâu đang nằm trên giường, nên đặt tên bé là gì cho hay?
Hiện tại mọi xích mích nhỏ như con thỏ trước kia giữa Lưu Kình và Vương Lam đều đã là chuyện quá khứ. Cô nhận thấy mình trước kia cũng hơi nhỏ mọn tầm thường, thế là nhân cơ hội này để hoà hảo triệt để với Lưu Kình, cô vội quay sang chỗ Lưu Kình đang thò đầu nhìn bé cưng, đề nghị: “Anh giúp em đặt tên cháu bé nhé?”
Lưu Kình mải ngắm cháu, giật mình khi nghe đề đạt Vương Lam, chỉ thấy em dâu mỉm cười với nét mặt rạng rỡ.
Lưu Kình hiểu thấu, cô gái thẳng tính này bây giờ đã hoàn toàn chấp nhận mình rồi.
Hòn đá nặng trong lòng Lưu Kình cuối cùng đã rơi. Anh vui vẻ gật đầu đồng ý, còn lấy tay chọt hai má búng ra sữa của bé con. Anh ngỡ mình không hề thích trẻ con, để rồi thấy cháu mình đáng yêu nhường này, anh mới hiểu nguyên nhân Vệ Tiếu luôn luôn mong đợi.
Xúc động, anh lén nhìn Vệ Tiếu, thấy cậu cũng đang nhìn anh.
Lưu Kình mỉm cười, nhớ lại điều hôm qua hai người cùng thủ thỉ.
Thật ra câu ấy, anh đã muốn nói cho cậu nghe từ lâu lắm rồi. Lưu Kình luôn cảm thấy mình nợ Vệ Tiếu một mụn con, do đó hôm qua đã nghiêm túc bàn với Vệ Tiếu về chuyện mang thai hộ, anh khẳng định có thể giúp Vệ Tiếu có được đứa con của mình.
Vyậ mà nghe xong, Vệ Tiếu lại sờ đầu Lưu Kình như thể an ủi: “Lưu Kình à, có anh bên em là đủ rồi”.
Bây giờ nhớ lại, lòng càng ấm áp khôn xiết, gương mặt anh sáng bừng bởi hạnh phúc.
Đương nhiên chuyện này cũng không thể trách Lưu Kình được.
Lưu Kình là nhân vật hô mưa gọi gió, tuy luôn kính trọng cha mẹ Vệ Tiếu, nhưng hễ đứng trước Vệ Lạc, Vương Lam, anh liền tỏ cái vẻ “dâu” trưởng. Lâu dài, Vương Lam hậm hực, khó tránh khỏi xảy ra mâu thuẫn xích mích.
Đấy mới là chuyện nhỏ thôi. Sau khi Vương Lam kết hôn với Vệ Lạc, hai người muốn sống thế giới riêng của họ vài năm rồi mới có con, nhưng cha mẹ Vệ Tiếu không đồng ý, vì con trai lớn của họ đã không thể có con nối dõi tong đường nên cặp vợ chồng già càng nóng lòng dõi theo mầm sống sẽ lớn lên trong bụng của cô.
Lưu Kình vì muốn lấy lòng hai ông bà, sợ họ ghét bỏ vì anh không thể sinh con nên lần nào cũng tìm cách gây sự quấy rối, đồng thời thúc giục hai vợ chồng trẻ Vương Lam nên sớm có con.
Kết quả chẳng biết thúc giục thế nào mà Vương Lam mang thai thật.
Vương Lam chẳng tức giận gì với Lưu Kình chuyên gây rối cả. Lần này cha mẹ Vệ Tiếu lại vui mừng đến mức miệng cười mãi không ngậm lại được.
Chỉ là Vương Lam chưa hề chuẩn bị, cũng do dự không biết nên sinh đứa con này hay không, nhưng tình mẹ thức tỉnh, càng về sau cô càng luyến tiếc không nỡ bỏ.
Tâm trí cô hình như vẫn còn rất mơ hồ.
Hai ông bà đứng ngồi không yên. Vì muốn chăm sóc cháu nên họ đã bàn bạc suốt đêm, cuối cùng tìm ra cách mà bản than họ cho là hay, thế là hai ông bà vội điện thoại cho Vương Lam, bảo: “Nếu con chưa muốn có con, thì cứ sinh ra cho anh Vệ Tiếu nuôi nhé”.
Câu này chọc đúng vào tổ ong vò vẽ rồi đây, con vẫn chưa chào đời mà đã bị người ta quyết định tống cho người khác, dù Vương Lam có muốn hay không cũng đâu định mang con mình tặng cho người khác chứ? Cô cuống hết cả lên, nhìn Lưu Kình với Vệ Tiếu bằng ánh mắt như đang nhìn kẻ buôn người.
Hai bác mua giường trẻ con, đồ trẻ con tặng cháu, cô cũng gạt tuốt. Ông chủ Lưu Kình phóng khoáng rộng lượng tội gì phải gây ấm ức cho mình? Anh đã sống tháng ngày hạnh phúc tốt đẹp với Vệ Tiếu, chẳng mong cầu Vệ Lạc điều gì hơn, mà dường như cũng dỗi, anh không thèm để ý vợ chồng Vệ Lạc nữa.
Có mỗi Vệ Tiếu sắp lên chức bác trưởng nên vô cùng hang hái, bây giờ cậu cũng đã xấp xỉ ba mươi tuổi, đồng nghiệp tham gia quân ngũ cùng cậu trước đây hầu như đều xây dựng cơ nghiệp và có con cái, thế mà cậu thì chẳng có gì cả.
Nói chung là Vệ Lạc cũng sắp có con tức là cháu của cậu, Vệ Tiếu thích trẻ con sẵn, càng sốt sắng chuẩn bị.
Lưu Kình biết rõ điều đó, vừa hoang mang, vừa thương cậu, bèn kiềm chế cái tính nóng nảy của mình hơn, nghĩ cách nối lành mối quan hệ với Vương Lam.
Phụ nữ mang thai sẽ sinh ra thay đổi nội tiết tố, thế nên Vương Lam rất hay cáu gắt. Thật ra bản chất cô vẫn là cô gái hiểu chuyện, dần dần cô không còn giận Lưu Kình, Vệ Tiếu nữa.
Vương Lam từ ban đầu đã rất quý Vệ Tiếu, coi Vệ Tiếu là một người anh tốt. Yêu Vệ Lạc thì tôn trọng Vệ Tiếu, cô chỉ không thích thái độ kỳ quái của Lưu Kình mà thôi, tính cô thẳng thắn nên làm việc gì cũng thẳng tuột, do đó không chịu được thái độ lắt léo của Lưu Kình, đặc biệt là khi đối với cha mẹ chồng, Lưu Kình lại trội hơn cô về mọi mặt, nhưng Vương Lam cảm thấy Lưu Kình ngoài một đằng mà trong một nẻo, đôi khi cô cũng lén bày tỏ điều mắt thấy tai nghe đó với Vệ Lạc. Vệ Lạc nghe xong chỉ cười, cô lại nghĩ người nhà họ Vệ ai cũng thật thà chất phác sớm muộn gì cũng bị Lưu Kình lừa bịp, bở vậy cô luôn xem Lưu Kình như người dưng và luôn đề phòng.
Vệ Lạc và Vệ Tiếu mãi chẳng hay biết cuộc nội đấu của hai con người này. Anh em họ đều dễ tính, luôn luôn coi người một nhà có gì cần phải so đo?
Bụng Vương Lam to dần, thấy Lưu Kình đến nhận lỗi, cũng hiểu sai ý anh, đắn đo không biết Lưu Kình có mơ tưởng đến con cô hay không nên càng cố ý gây khó dễ, hễ hai người cũng có mặt là cô cố tình kêu Lưu Kình rót nước, lấy món đồ giúp mình.
Đổi lại là Vệ Tiếu làm thì bình thường thôi, cậu vốn vô tư lự, nhưng Lưu Kình mới là người quen thói được hầu, bị chỉ tay năm ngón, đương nhiên phải nén giận một cục.
Ai bảo bụng mình kém bụng người ta. Nhìn Vệ Tiếu vây quanh bụng của Vương Lam như một cậu bé hiếu động, hết sờ vào bụng lại gí tai nghe với vẻ mặt vui mừng hớn hở, Lưu Kình chỉ còn biết nuốt hết nỗi tủi thân vào trong, nhẫn nhịn, cuối cùng anh cũng bị Vệ Tiếu cảm hoá nên đã toàn tâm toàn ý đi chăm sóc cho Vương Lam, còn chủ động liên hệ bệnh viện. Vương Lam cũng không phải là người cố tình gây sự vô lý, Lưu Kình cũng bỏ thói thiếu gia, bắt đầu chăm sóc cô như người một nhà. Khi thai cô có phản ứng, anh còn nghĩ đủ cách nấu các loại thức ăn hợp khẩu vị với cô nữa.
Dần dần Vương Lam phát hiện một khi Lưu Kình bóc lớp nguỵ trang sẽ hiện hình là người tốt. Dù là người nhà hay người yêu, anh đều hết mực thương yêu.
Anh sẽ gọi điện thoại cho Vệ Tiếu bằng vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, anh có thể đọc vanh vách sở thích của Vệ Tiếu luôn.
Vương Lam bùi ngùi bảo chồng: “Anh trai anh hạnh phúc thật!”
Từ đó về sau, Vương Lam luôn lấy Lưu Kình làm gương để giáo dục Vệ Lạc, chỉ khổ Vệ Lạc mặt chau mày ủ, tự nghĩ bản thân đã là người chồng Nhị thập tứ hiếu mà bạn đời của anh trai mình còn Tứ thập bát hiếu luôn, so với mình quả đúng không phải phàm nhân.
Thời gian dần trôi, cuối cùng Vương Lam mẹ tròn con vuông sinh được một bé cưng bụ bẫm trắng trẻo, khóc to phải biết. Hai vợ chồng già họ Vệ nghe báo tin liền đến, ôm cháu vào lòng cười không khép miệng được. Thế nhưng vẫn chưa biết cháu cưng tên gì, hai ông bà già vội hỏi con dâu đang nằm trên giường, nên đặt tên bé là gì cho hay?
Hiện tại mọi xích mích nhỏ như con thỏ trước kia giữa Lưu Kình và Vương Lam đều đã là chuyện quá khứ. Cô nhận thấy mình trước kia cũng hơi nhỏ mọn tầm thường, thế là nhân cơ hội này để hoà hảo triệt để với Lưu Kình, cô vội quay sang chỗ Lưu Kình đang thò đầu nhìn bé cưng, đề nghị: “Anh giúp em đặt tên cháu bé nhé?”
Lưu Kình mải ngắm cháu, giật mình khi nghe đề đạt Vương Lam, chỉ thấy em dâu mỉm cười với nét mặt rạng rỡ.
Lưu Kình hiểu thấu, cô gái thẳng tính này bây giờ đã hoàn toàn chấp nhận mình rồi.
Hòn đá nặng trong lòng Lưu Kình cuối cùng đã rơi. Anh vui vẻ gật đầu đồng ý, còn lấy tay chọt hai má búng ra sữa của bé con. Anh ngỡ mình không hề thích trẻ con, để rồi thấy cháu mình đáng yêu nhường này, anh mới hiểu nguyên nhân Vệ Tiếu luôn luôn mong đợi.
Xúc động, anh lén nhìn Vệ Tiếu, thấy cậu cũng đang nhìn anh.
Lưu Kình mỉm cười, nhớ lại điều hôm qua hai người cùng thủ thỉ.
Thật ra câu ấy, anh đã muốn nói cho cậu nghe từ lâu lắm rồi. Lưu Kình luôn cảm thấy mình nợ Vệ Tiếu một mụn con, do đó hôm qua đã nghiêm túc bàn với Vệ Tiếu về chuyện mang thai hộ, anh khẳng định có thể giúp Vệ Tiếu có được đứa con của mình.
Vyậ mà nghe xong, Vệ Tiếu lại sờ đầu Lưu Kình như thể an ủi: “Lưu Kình à, có anh bên em là đủ rồi”.
Bây giờ nhớ lại, lòng càng ấm áp khôn xiết, gương mặt anh sáng bừng bởi hạnh phúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.