Chương 32: Vu hại
Mạn Tung Vô Ảnh
23/07/2020
“Anh nói lời này giống như các cô ấy sẽ ăn em vậy”. Tần Dục trêu ghẹo nói: “Anh không biết mấy chị gái mỹ nữ đều rất yêu em sao?”
Độ vô liêm sỉ của Tần Dục khiến cho Thẩm Diệu Dương có chút bất đắc dĩ, Tần Dục bây giờ so với trước đây thành thục hơn rất nhiều, ít nhất tại thời điểm đối mặt với truyền thông còn biết tứ lạng bạt thiên cân* (Một chiêu trong thái cực quyền, ở đây có nghĩa là không cần nhiều sức cũng có thể giải quyết được vấn đề).
“Chuyện của Phó Nhã thế nào?” Động tác này của Tần Dục là muốn tìm hiểu thêm tin tức từ Thẩm Diệu Dương.
“Toàn bộ công việc của cô ta đều bị tạm ngưng, vốn là bàn thuận tiện bây giờ kêu gọi sự đồng tình”. Ngữ khí của Thẩm Diệu Dương lộ ra vẻ chán ghét và không kiên nhẫn: “Anh đã nói là bọn họ nên nói thật tất cả mọi chuyện, không nghĩ tới bọn họ còn cố tình che giấu, bây giờ bị người ta trả đũa, anh cũng không phải là thần tiên, có thể cải tử hồi sinh”.
Quan hệ giữa người quản lý và nghệ sĩ, cũng giống như quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhận, giữa luật sư và bị cáo, nếu như đối phương không phối hợp, thì cho dù người quản lý có năng lực hơn nữa cũng chỉ là phí công mà thôi.
Tần Dục vuốt ve đầu ngón tay mình, tròng mắt chợt lóe lên một tia tính kế, bây giờ Phó Nhã đã tiến vào khốn cảnh...
Thẩm Diệu Dương giễu cợt nói: “Là cô ta tự tìm, không trách được ai”.
Tần Dục điều chỉnh tốt tâm tư, bỗng nhiên dùng thanh âm ủy khuất hỏi: “Tại sao anh có thể giúp Phó Nhã, lại không thể giúp em?”
Hô hấp của Thẩm Diệu Dương hơi ngưng lại, muốn nói lại thôi: “Tiểu Dục, anh...”
“Em không phải là đang trách anh”. Tần Dục dùng thanh âm ôn nhu mê hoặc Thẩm Diệu Dương: “Em biết anh là tốt nhất”.
Trong điện thoại chỉ có thể nghe tiếng thở hổn hển của Thẩm Diệu Dương.
Tần Dục híp mắt lại, hắn biết, phòng tuyến tâm lý của Thẩm Diệu Dương đang từ từ hỏng mất.
Để đối phó với Tần Phương Vĩ, Thẩm Diệu Dương và Phó Nhã cần dùng những phương pháp khác nhau.
“Anh chỉ cần dùng một nửa tinh lực giúp người phụ nữ kia là tốt rồi, không cần phải quá liều mạng”. Tần Dục dùng loại giọng điệu như ra lệnh nói: “Em mới là nghệ sĩ của anh”.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi lâu, mới dở khóc dở cười đồng ý.
Tần Dục cúp điện thoại, khóe môi lộ ra một vệt cười lạnh, con ngươi đen nhánh như phản chiếu cả bầu trời đêm của thành phố này.
Mặc dù Phó Nhã không được tính là nghệ sĩ hàng đầu, nhưng mấy năm gần đây cũng được xem là một tiểu hoa đán nổi danh, cô ta là một cây hái ra tiền của giải trí Hoàn Thịnh, bây giờ lại bị dính scandal, rốt cuộc cũng cho hắn một cơ hội tốt để đả kích Tần Phương Vĩ.
Một lúc lâu, Tần Dục mới dùng một số điện thoại khác gọi cho Phó Nhã.
Điện thoại reo một hồi lâu, giọng nói cuồng loạn của Phó Nhã mới truyền tới: “Tôi không chấp nhận bất kỳ phỏng vấn nào! Đừng làm phiền tôi nữa!”
Thanh âm của Tần Dục vang lên trong điện thoại đã trải qua xử lý, nghe trong tai Phó Nhã, cô ta chỉ nghe được một tiếng nói thô ráp mà trầm thấp.
“Tôi không phải là muốn phỏng vấn cô, tôi chỉ muốn giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này”.
“Anh là ai?” Phó Nhã cảnh giác hỏi.
“Cô không cần phải quan tâm tôi là ai, tôi biết toàn bộ công việc của cô đã bị đình chỉ, công ty đã từ bỏ cô, nếu như cô còn muốn vươn mình, tôi có thể chỉ cho cô một con đường”.
“Sẽ không! Công việc của tôi chỉ là tạm thời bị đình chỉ mà thôi, bọn họ sao có thể từ bỏ tôi, hiện tại ở Hoàn Thịnh không có một nữ nghệ sĩ nào có thể so được với tôi”.
“A, cô thật sự cho là như thế?”
Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại đầy ý châm trọc và cười nhạo.
Sắc mặt của Phó Nhã tái nhợt như tờ giấy trắng, đúng, bất kể là cô ta, hay là người đàn ông này đều hiểu, ở một nơi tàn khốc vô tình như vòng giải trí, một khi công ty đã quyết định đóng băng cô ta, thì chẳng máy chốc cô ta sẽ bị công chúng lãng quên, ngay lập tức vị trí của cô ta sẽ bị người mới thay thế, cô ta không phải là Tần Dục, cô ta không có vốn liếng để trở mình một lần nữa.
“Cô chỉ cần làm theo lời tôi, cô sẽ có cơ hội”.
Thanh âm khàn khàn trong điện thoại giống như tiếng nói của ác ma, tràn đầy mê hoặc đối với một người đang rơi vào tuyệt vọng như Phó Nhã.
“Anh thật sự có thể giúp tôi vượt qua ải này?” Phó Nhã run rẩy nuốt một ngụm nước bọt, tay không tự chủ mà siết chặt điện thoại.
—–
Ngay tại lúc Tần Dục ghi hình cho cửa ải thứ hai của Mật Thất Đào Sinh, trên mạng liền tung ra tin tức giải trí Hoàn Thịnh sắp xếp cho nghệ sĩ dưới trướng giao dịch bất chính, ngay sau đó Phó Nhã nước mắt như mưa, khóc lóc kể lể mình chỉ là vạn bất đắc dĩ, đem mình phủi sạch không còn một mống, đồng thời đưa ra yêu cầu muốn hủy hợp đồng với giải trí Hoàn Thịnh.
Khi Tần Dục dùng điện thoại xem tin tức này ở trường quay, hắn có thể tưởng tượng được cảnh anh trai của mình phải sứt đầu mẻ trán xử lý những chuyện này. Chủ ý mà hắn cung cấp cho Phó Nhã, chính là đem tất cả chuyện này đổ hết lên người Tần Phương Vĩ, khiến cho giải trí Hoàn Thịnh phải hủy hợp đồng, sau khi cô ta khôi phục tự do thì tất nhiên muốn như thế nào liền như thế đó. Một người thông minh vừa nhìn liền biết chiêu này rất nguy hiểm, nhưng Phó Nhã đã cùng đường, nên vẫn xem một phương pháp trăm chỗ sơ hở như vậy thành cọng rơm cứu mạng, cuối cùng dưới sự cám dỗ của Tần Dục, Phó Nhã quyết định chó cùng rứt giậu, cắn ngược lại giải trí Hoàn Thịnh một cái.
Nhưng Tần Dục không ngờ là mình lại thu hoạch được một chuyện ngoài ý muốn, chính là khi Phó Nhã cố tìm hiểu xem hắn là ai, hắn chỉ nói mình là một người quá thất vọng đối với Tần Phương Vĩ, Phó Nhã tự cho là đúng giả thần giả quý gọi điện báo cho Thẩm Diệu Dương, Tần Dục cũng không biết tại sao cô ta lại có một kết luận như vậy, nhưng cái kết luận này đối với hắn chỉ có ích mà không có hại, nên hắn liền để Phó Nhã hiểu lầm như thế.
Tần Dục mừng rỡ xem ba người bọn họ chó cắn chó, một miệng đầy lông.
“Tần Dục”. Lục Giác liên tiếp kêu vài tiếng: “Tần Dục?”
“Hả?” Tần Dục lấy lại tinh thần.
“Anh cười kỳ lạ quá, cẩn thận đừng để máy quay quay được”. Lục Giác phát hiện Tần Dục lúc vừa ghi hình đã bắt đầu ngẩn ngơ, vừa xuất thần vừa lộ ra nụ cười cao thâm khó dò, khiến người khác nhìn thấy có chút không rét mà run.
Tần Dục đang muốn trả lời, micro của Hải Đạt Đạt liền đưa tới: “Hiện tại tôi muốn phỏng vấn Tần Dục một chút, cửa ải thứ hai Hạn Thời Đào Sinh là vòng loại, không biết giữa cậu và Lục Giác, cậu hi vọng người nào sẽ giành chiến thắng?”
“Tôi thắng chính là cậu ấy thắng, cậu ấy thắng chính là tôi thắng, chúng tôi cùng hưởng quang vinh”.
“Không hổ là anh em tốt”. Hải Đạt Đạt lại hỏi Lục Giác: “Lục Giác cậu cảm thấy trong hai người ai sẽ thắng?”
Lục Giác có chút ngượng ngùng nhìn Tần Dục, nói: “Chắc là anh ấy”.
“Tại sao?”
“Thể lực của anh ấy tốt hơn tôi”.
Hải Đạt Đạt nói thêm vài câu chọc cười liền chuyển qua nghệ sĩ khác, Tần Dục lặng lẽ nói bên tai Lục Giác: “Cậu có biết lời mình vừa nói còn có một nghĩa khác rất lớn hay không?”
“Cái gì?”
“Thể lực tốt”.
“...”
Tần Dục mắt thấy khuôn mặt của Lục Giác trong nháy mắt liền đỏ như trái táo, cả người giống như đang bốc khói.
Độ vô liêm sỉ của Tần Dục khiến cho Thẩm Diệu Dương có chút bất đắc dĩ, Tần Dục bây giờ so với trước đây thành thục hơn rất nhiều, ít nhất tại thời điểm đối mặt với truyền thông còn biết tứ lạng bạt thiên cân* (Một chiêu trong thái cực quyền, ở đây có nghĩa là không cần nhiều sức cũng có thể giải quyết được vấn đề).
“Chuyện của Phó Nhã thế nào?” Động tác này của Tần Dục là muốn tìm hiểu thêm tin tức từ Thẩm Diệu Dương.
“Toàn bộ công việc của cô ta đều bị tạm ngưng, vốn là bàn thuận tiện bây giờ kêu gọi sự đồng tình”. Ngữ khí của Thẩm Diệu Dương lộ ra vẻ chán ghét và không kiên nhẫn: “Anh đã nói là bọn họ nên nói thật tất cả mọi chuyện, không nghĩ tới bọn họ còn cố tình che giấu, bây giờ bị người ta trả đũa, anh cũng không phải là thần tiên, có thể cải tử hồi sinh”.
Quan hệ giữa người quản lý và nghệ sĩ, cũng giống như quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhận, giữa luật sư và bị cáo, nếu như đối phương không phối hợp, thì cho dù người quản lý có năng lực hơn nữa cũng chỉ là phí công mà thôi.
Tần Dục vuốt ve đầu ngón tay mình, tròng mắt chợt lóe lên một tia tính kế, bây giờ Phó Nhã đã tiến vào khốn cảnh...
Thẩm Diệu Dương giễu cợt nói: “Là cô ta tự tìm, không trách được ai”.
Tần Dục điều chỉnh tốt tâm tư, bỗng nhiên dùng thanh âm ủy khuất hỏi: “Tại sao anh có thể giúp Phó Nhã, lại không thể giúp em?”
Hô hấp của Thẩm Diệu Dương hơi ngưng lại, muốn nói lại thôi: “Tiểu Dục, anh...”
“Em không phải là đang trách anh”. Tần Dục dùng thanh âm ôn nhu mê hoặc Thẩm Diệu Dương: “Em biết anh là tốt nhất”.
Trong điện thoại chỉ có thể nghe tiếng thở hổn hển của Thẩm Diệu Dương.
Tần Dục híp mắt lại, hắn biết, phòng tuyến tâm lý của Thẩm Diệu Dương đang từ từ hỏng mất.
Để đối phó với Tần Phương Vĩ, Thẩm Diệu Dương và Phó Nhã cần dùng những phương pháp khác nhau.
“Anh chỉ cần dùng một nửa tinh lực giúp người phụ nữ kia là tốt rồi, không cần phải quá liều mạng”. Tần Dục dùng loại giọng điệu như ra lệnh nói: “Em mới là nghệ sĩ của anh”.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi lâu, mới dở khóc dở cười đồng ý.
Tần Dục cúp điện thoại, khóe môi lộ ra một vệt cười lạnh, con ngươi đen nhánh như phản chiếu cả bầu trời đêm của thành phố này.
Mặc dù Phó Nhã không được tính là nghệ sĩ hàng đầu, nhưng mấy năm gần đây cũng được xem là một tiểu hoa đán nổi danh, cô ta là một cây hái ra tiền của giải trí Hoàn Thịnh, bây giờ lại bị dính scandal, rốt cuộc cũng cho hắn một cơ hội tốt để đả kích Tần Phương Vĩ.
Một lúc lâu, Tần Dục mới dùng một số điện thoại khác gọi cho Phó Nhã.
Điện thoại reo một hồi lâu, giọng nói cuồng loạn của Phó Nhã mới truyền tới: “Tôi không chấp nhận bất kỳ phỏng vấn nào! Đừng làm phiền tôi nữa!”
Thanh âm của Tần Dục vang lên trong điện thoại đã trải qua xử lý, nghe trong tai Phó Nhã, cô ta chỉ nghe được một tiếng nói thô ráp mà trầm thấp.
“Tôi không phải là muốn phỏng vấn cô, tôi chỉ muốn giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này”.
“Anh là ai?” Phó Nhã cảnh giác hỏi.
“Cô không cần phải quan tâm tôi là ai, tôi biết toàn bộ công việc của cô đã bị đình chỉ, công ty đã từ bỏ cô, nếu như cô còn muốn vươn mình, tôi có thể chỉ cho cô một con đường”.
“Sẽ không! Công việc của tôi chỉ là tạm thời bị đình chỉ mà thôi, bọn họ sao có thể từ bỏ tôi, hiện tại ở Hoàn Thịnh không có một nữ nghệ sĩ nào có thể so được với tôi”.
“A, cô thật sự cho là như thế?”
Giọng nói của người đàn ông trong điện thoại đầy ý châm trọc và cười nhạo.
Sắc mặt của Phó Nhã tái nhợt như tờ giấy trắng, đúng, bất kể là cô ta, hay là người đàn ông này đều hiểu, ở một nơi tàn khốc vô tình như vòng giải trí, một khi công ty đã quyết định đóng băng cô ta, thì chẳng máy chốc cô ta sẽ bị công chúng lãng quên, ngay lập tức vị trí của cô ta sẽ bị người mới thay thế, cô ta không phải là Tần Dục, cô ta không có vốn liếng để trở mình một lần nữa.
“Cô chỉ cần làm theo lời tôi, cô sẽ có cơ hội”.
Thanh âm khàn khàn trong điện thoại giống như tiếng nói của ác ma, tràn đầy mê hoặc đối với một người đang rơi vào tuyệt vọng như Phó Nhã.
“Anh thật sự có thể giúp tôi vượt qua ải này?” Phó Nhã run rẩy nuốt một ngụm nước bọt, tay không tự chủ mà siết chặt điện thoại.
—–
Ngay tại lúc Tần Dục ghi hình cho cửa ải thứ hai của Mật Thất Đào Sinh, trên mạng liền tung ra tin tức giải trí Hoàn Thịnh sắp xếp cho nghệ sĩ dưới trướng giao dịch bất chính, ngay sau đó Phó Nhã nước mắt như mưa, khóc lóc kể lể mình chỉ là vạn bất đắc dĩ, đem mình phủi sạch không còn một mống, đồng thời đưa ra yêu cầu muốn hủy hợp đồng với giải trí Hoàn Thịnh.
Khi Tần Dục dùng điện thoại xem tin tức này ở trường quay, hắn có thể tưởng tượng được cảnh anh trai của mình phải sứt đầu mẻ trán xử lý những chuyện này. Chủ ý mà hắn cung cấp cho Phó Nhã, chính là đem tất cả chuyện này đổ hết lên người Tần Phương Vĩ, khiến cho giải trí Hoàn Thịnh phải hủy hợp đồng, sau khi cô ta khôi phục tự do thì tất nhiên muốn như thế nào liền như thế đó. Một người thông minh vừa nhìn liền biết chiêu này rất nguy hiểm, nhưng Phó Nhã đã cùng đường, nên vẫn xem một phương pháp trăm chỗ sơ hở như vậy thành cọng rơm cứu mạng, cuối cùng dưới sự cám dỗ của Tần Dục, Phó Nhã quyết định chó cùng rứt giậu, cắn ngược lại giải trí Hoàn Thịnh một cái.
Nhưng Tần Dục không ngờ là mình lại thu hoạch được một chuyện ngoài ý muốn, chính là khi Phó Nhã cố tìm hiểu xem hắn là ai, hắn chỉ nói mình là một người quá thất vọng đối với Tần Phương Vĩ, Phó Nhã tự cho là đúng giả thần giả quý gọi điện báo cho Thẩm Diệu Dương, Tần Dục cũng không biết tại sao cô ta lại có một kết luận như vậy, nhưng cái kết luận này đối với hắn chỉ có ích mà không có hại, nên hắn liền để Phó Nhã hiểu lầm như thế.
Tần Dục mừng rỡ xem ba người bọn họ chó cắn chó, một miệng đầy lông.
“Tần Dục”. Lục Giác liên tiếp kêu vài tiếng: “Tần Dục?”
“Hả?” Tần Dục lấy lại tinh thần.
“Anh cười kỳ lạ quá, cẩn thận đừng để máy quay quay được”. Lục Giác phát hiện Tần Dục lúc vừa ghi hình đã bắt đầu ngẩn ngơ, vừa xuất thần vừa lộ ra nụ cười cao thâm khó dò, khiến người khác nhìn thấy có chút không rét mà run.
Tần Dục đang muốn trả lời, micro của Hải Đạt Đạt liền đưa tới: “Hiện tại tôi muốn phỏng vấn Tần Dục một chút, cửa ải thứ hai Hạn Thời Đào Sinh là vòng loại, không biết giữa cậu và Lục Giác, cậu hi vọng người nào sẽ giành chiến thắng?”
“Tôi thắng chính là cậu ấy thắng, cậu ấy thắng chính là tôi thắng, chúng tôi cùng hưởng quang vinh”.
“Không hổ là anh em tốt”. Hải Đạt Đạt lại hỏi Lục Giác: “Lục Giác cậu cảm thấy trong hai người ai sẽ thắng?”
Lục Giác có chút ngượng ngùng nhìn Tần Dục, nói: “Chắc là anh ấy”.
“Tại sao?”
“Thể lực của anh ấy tốt hơn tôi”.
Hải Đạt Đạt nói thêm vài câu chọc cười liền chuyển qua nghệ sĩ khác, Tần Dục lặng lẽ nói bên tai Lục Giác: “Cậu có biết lời mình vừa nói còn có một nghĩa khác rất lớn hay không?”
“Cái gì?”
“Thể lực tốt”.
“...”
Tần Dục mắt thấy khuôn mặt của Lục Giác trong nháy mắt liền đỏ như trái táo, cả người giống như đang bốc khói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.