Chương 5
Thiên Yu
30/10/2016
Bị ném lên giường một cách thô bạo, Vương Nguyên cố ngồi dậy nhích người lùi về phía bên kia tấm nệm. Cậu nhìn hắn đang hấp tấp cởi quần áo trên người mà chân tay nhũn ra, cậu phải chạy, chạy càng nhanh càng tốt.
"Trốn đi đâu?"
Hắn tuy đã say đến đầu óc mụ mị nhưng chân tay lại vô cùng nhanh nhẹn, hắn tóm lấy chân cậu, bằng một cái giật mạnh đã kéo toàn bộ cơ thể cậu sát vào mình. Cả người cậu bị sức nặng cơ thể hắn ghim chặt xuống giường, nước mắt len vào khóe môi mặn chát không ngừng mấp máy van xin
"Cậu chủ…hức tôi xin cậu, tha cho tôi…làm ơn..hức"
Bỏ ngoài tay tiếng khóc nghẹn ngào, mắt hắn dại đi khi nhìn thấy cơ thể nõn nà bên dưới. Ham muốn trong hắn lại bùng lên mãnh liệt, hắn phải xé nát, phải xé nát tất cả.
"Đừng mà…tôi cả đời làm..trâu ngựa cũng được…đừng mà..cậu chủ đừng…"
Vương Nguyên kêu xin đến khản cả giọng nhưng đã sớm vô ích. Đâu rồi một Vương Tuấn Khải lạnh lùng lịch lãm mà cậu luôn nhìn theo từ phía sau, đâu rồi một Vương Tuấn Khải luôn quá tầm với khiến cậu luôn cúi đầu che giấu yêu thương trong ánh mắt. Còn con người đáng sợ chẳng khác gì thú dữ trước mắt cậu bây giờ là ai?
Cậu cắn môi đau đớn khi hắn thô bạo nghiến đến bật máu hai đầu nhũ nhỏ, cái lưỡi gai của hắn làm cậu khiếp sợ khi nó liếm láp trên da thịt mình và để lại những khoảng ướt nhầy nhụa. Những cái vùng vẫy, chống cự yếu ớt làm hắn thêm hăng máu, hắn nắm lấy thân dưới của cậu bóp mạnh như muốn vò nát nó trong bàn tay mình. Cậu hét lên khi cái đau buốt truyền đến, nước mắt lại trào ra cay đắng. Căn phòng phút chốc chỉ còn tiếng nấc tủi nhục của cậu hòa cùng hơi thở dồn dập của hắn.
Phần đàn ông của hắn đã sớm cương đến cực hạn, hắn lật xấp người cậu lại, kéo vùng hông nhỏ nhắn lên cao, chuẩn bị cho phần hắn thèm muốn nhất đêm nay. Cơ thể đã rũ ra của cậu bỗng cứng đờ khi cảm giác một vật to lớn nóng hổi chạm vào mông mình. Vương Nguyên biết điều gì sắp tới là gì và cậu đang khiếp sợ tột cùng. Cố quay lại nhìn hắn, cái đầu nhỏ lắc liên tục, nước mắt tưởng chừng đã cạn lại tuôn ướt cả khuôn mặt tuyệt vọng. Cậu cố nhoài người nắm lấy trụ gỗ ở đầu giường, dùng chút sức lực cúi cùng để kháng cự.
"Đừng..đừng cậu chủ..đừ….AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"
"Câm miệng"
Hắn nghiến răng tức giận túm tóc cậu ấn xuống nệm rồi tiến vào, thô bạo đến tàn nhẫn. Cảm giác đau đến muốn ngất đi từ phía sau xộc thẳng lên óc khiến cậu không thể nghe thấy tiếng hét thảm khốc của bản thân, cậu cắn chặt lấy cái gối mong xua đi cái đau đớn như ai xé toạc cơ thể mình ra làm hai nửa. Hắn điên lên vì cảm giác được bao bọc bên trong cậu, nóng bức và chật chội. Hắn rút ra rồi lại đâm sâu vào, máu từ động nhỏ rỉ ra chảy thành dòng trên phần đùi trắng mịn. Xem đó như chất bôi trơn, hắn điên cuồng ra vào xỏ xuyên cơ thể cậu bằng ham muốn đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng.
Buông thõng cánh tay mình, cả người như con rối đứt dây đổ ập xuống đệm. Đôi mắt vô hồn thẫn thờ nhìn vào khoảng không bên cạnh. Cơ thể không ngừng bị đẩy dội ngược lên vì những cú thúc bạo liệt. Cậu không còn thấy đau, không còn hoảng loạn. Duy nhất còn cảm nhận được là trái tim chết lặng, vụn vỡ.
Một màu đen mịt mờ bao vây lấy cậu và nhấn chìm tất cả. Trước khi hoàn toàn ngất đi, vang bên tai cậu là tiếng gầm của hắn.
Đầy thõa mãn.
Trong đêm đen đó, cậu không đếm được đã bị hắn đẩy rộng chân để xâm nhập bao nhiêu lần và cậu cũng không đong được bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi. Nhưng cậu biết rằng qua đêm đen đó, yêu thương mỏng manh hóa điêu tàn.
………………………
Mặt trời vô tâm đánh thức vạn vật mà nào hay biết ngày hôm nay vốn dĩ không nên bắt đầu.
Khẽ rên một tiếng mệt mỏi,Vương Nguyên chậm chạp mở mắt. Trần nhà được tô điểm bằng những bức điêu khắc thạch cao lộng lẫy thật lạ lẫm, nó không giống với màu trắng đơn giản của góc bếp cậu thường ngủ. Cái thảm xù xì rẻ tiền cũng không quấn chặt lấy người cậu. Cố nhấc cơ thể rã rời lên một chút lại ngã xuống vì cái đau khủng khiếp ở thân dưới. Cậu nhớ lại mọi chuyện. Hai bàn tay siết chặt vào nhau, cậu cắn chặt răng nhìn sang bên cạnh.
BỐP.
Cái tát nảy lửa giáng thẳng vào mặt làm cậu ngã xuống sàn. Ôm một bên má rát bỏng và khóe môi bật máu cậu sợ hãi nhìn người trên giường.
"Cậu..cậu chủ."
"Khốn kiếp !!!!!" hắn rít lên
Vương Tuấn Khải từ bao giờ đã thức dậy và hắn đang nhìn cậu bằng ánh mắt đầy căm phẫn. Hắn nghiến răng bước xuống giường, theo phản xạ cậu co rúm cười lùi về phía sau nhưng lần nữa lại bị hắn tóm lấy. Hắn túm tóc cậu, thô bạo kéo lê cả người cậu trên sàn nhà. Da đầu cậu như sắp bong ra dưới sức kéo của hắn, vừa lết trên sàn nhà vừa cố bám lấy tay hắn, Vương Nguyên hoảng loạn miệng thốt ra những âm thanh van xin rời rạc.
Hắn mạnh tay ném cậu ra khỏi cửa phòng khiến cơ thể trần truồng đập mạnh vào bức tường đối diện ngoài hành lang. Cậu đau đớn bám lấy bức tường cố đứng dậy, máu và chất lỏng nhầy nhụa từ thân dưới chảy ra làm cả người khụy xuống. Hắn quay về phía giường ngủ tháo phăng tấm grap nhàu nhĩ cuộn tròn nó cùng với mấy mảnh quần áo rách nát dưới sàn, hắn mang tất cả ném lên đầu cậu.
"Đồ điếm, cút ngay cho tao !!!!"
Cả người cậu ngã xuống khi cánh cửa đóng sập lại. Thừa biết khi thức dậy mọi thứ sẽ không dễ dàng gì nhưng vẫn là không tin hắn sẽ nhẫn tâm đến thế. Gom cái đống hắn vừa vứt vào người mình để che đi phần thân thể lõa lồ đầy vết bầm dập. Cậu cố gắng đứng dậy, ôm lấy vách tường rồi bước đi từng bước khó nhọc. Mỗi bước đi là vạn mũi dao xâu xé vết thương, cứ thế cậu rời xa căn phòng đang vang lên tiếng đồ đạc đỗ vỡ.
Bên trong căn phòng, hắn liên tục chửi thề và đập phá mọi thứ. Đồ đạc trên bàn làm việc bị gạt phăng rơi đầy trên sàn nhà. Ngồi phịch xuống mép giường, Vương Tuấn Khải tức tôi ôm lấy phần đầu đau nhức của mình cố nhớ lại mọi thứ.
Sáng nay khi thức dậy hắn sững sờ khi nhìn thấy cậu ngủ mê man bên cạnh mình, nhìn cả hai thân thể không mảnh vải, hắn biết chính xác đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Làm sao hắn có thể chấp nhận được? Hắn tuyệt đối không bao giờ làm ra những chuyện nhơ nhớp đó, với một kẻ thấp kém như cậu?
Chính là cậu quyến rũ hắn, cậu dụ dỗ hắn lên giường để được đổi đời.
Phải rồi, chính là như thế. Nghèo hèn như cậu thì chỉ mong chờ như vậy thôi không phải sao? Dân đen thấp kém thì chỉ có thể nghĩ đơn giản là cùng hắn mây mưa một đêm rồi đe dọa để được chu cấp sống sung sướng về sau. Chắc chắn là như vậy rồi. Vương Nguyên là điếm, cậu đã gài hắn. Nhất định là vậy…
Ngã ra giường, hắn cố dùng những lời lẽ miệt thị, khinh bỉ nhất để gán cho cậu. Lập đi lập lại trong đầu lời cáo buộc cay độc, hắn đâu nhận ra rằng những điều đó chỉ là lớp vỏ ngụy tạo cho sự che giấu tội lỗi. Hắn trút hết tội lỗi lên đầu Vương Nguyên là vì…
Hắn không muốn thừa nhận chính bàn tay mình đã đè nghiến lấy cậu
Hắn không muốn thừa nhận chính bản thân đã không kềm chế được
Và cũng không muốn thừa nhận cảm giác sảng khoái len lỏi trong từng mạch máu khi vừa thức dậy.
Nhưng trên hết, vì hắn là Vương Tuấn Khải- một người tuyệt đối không nhận việc việc thất vọng với bản thân.
Cho dù phải chà đạp lên tất cả.
…
Vương Nguyên đứng bất động, mặc cho dòng nước lạnh giá tuôn ào ạt xuống cơ thể rã rời. Cậu lặng người nhìn từng vết cắn, vết bầm đã chuyển màu trên da thịt mình mà lòng không ngừng hỏi tại sao mọi chuyện lại thành như vậy. Cậu vốn dĩ có một gia đình đầm ấm, dù nghèo nhưng mọi người luôn yêu thương nhau, cậu vốn sẽ có một tình yêu đầu đời dù thầm lặng nhưng rất trong trẻo, rất đẹp đẽ. Cậu vốn dĩ đã rất bằng lòng với những điều đó và không tham lam cầu xin thêm bất cứ thứ gì mà sao ông trời lại nhẫm tâm đối xử với cậu như thế?
Quỳ sụp xuống sàn phòng tắm, cậu khóc tức tưởi trong làn nước vẫn xối xả. Cậu chấp nhận cái phận nghèo hèn không có tiếng nói trong xã hội, cậu cũng sẵn lòng chịu thiệt thòi đi làm người ở mặc cho người ta sai bảo miễn là mang về cho cha mẹ được đồng tiền. Khổ cách mấy cậu cũng sẽ chịu được nhưng tự hứa với bản thân phải trong sạch . Cậu rời bỏ gia đình tìm đến Trùng Khánh vì mong cho cha mẹ có giấc ngủ ngon mà không cần lo miếng ăn ngày mai. Nhưng ước muốn chưa hoàn thành một nửa cậu đã mất tất cả. Người cưỡng bức cậu lại chính người cậu từng tin sẽ giúp mình hoàn thành ước muốn. Và cũng là người hôm qua cậu yêu nhiều lắm.
Ngay bâu giờ cậu chỉ muốn chạy thật xa khỏi căn nhà này, rời xa khỏi con người tàn nhẫn đó. Cậu sẽ về lại thôn, sẽ sống với cha mẹ. Lần này cậu không đi đâu nữa, sẽ ở bên cạnh ông bà cả đời. Mừng rỡ vì đã tìm được lối thoát, Vương Nguyên cuống quýt tắt vòi nước vội vàng bám vào vách tường đứng dậy.
Rồi cậu lại bất động khi nhìn vào tấm gương treo cạnh đó, cậu nhìn thấy những đường nét thân quen của cha mẹ trên khuôn mặt mình, xanh xao và tàn tạ.
Không, cậu không muốn nhìn thấy cha mẹ mình như vậy.
Vuốt đầu ngón tay đã nhăn nheo vì ngâm nước lâu, nước mắt lại lăn tròn trên khuôn mặt nức nở
…Cậu còn phải lo cho cha mẹ.
……….
Đoán chừng Vương Nguyên đã thu dọn và bỏ đi, hắn mới xuống lầu. Hắn không muốn nhìn thấy con người hèn hạ đó thêm lần nào nữa. Hắn ghê tởm cậu, hắn khinh bỉ cậu.
"Chào cậu chủ, có café rồi ạ"
Cả người hắn đông cứng lại, quay đầu một cách máy móc như có ai đó đang điều khiển ,hắn mở to mắt nhìn con người đang co rúm bê tách café đứng cạnh mình. Có một tíc tắc thời gian như ngừng lại, giây tiếp theo hắn đã vươn tay siết chặt lấy cổ cậu, gằng giọng
"Tôi nói cậu cút ra khỏi căn nhà này ngay lập tức"
"..ư…tôi…ư.."
Hắn vung mạnh tay làm cậu ngã xuống sàn, phần mông bị va đập khiến cậu đau đến nảy người. Hắn nắm lấy tóc cậu kéo ngược lên bằng đôi tay hung hãn, cả khuôn mặt hắn kề sát vào mặt cậu. Ở khoảng cách gần như thế này cậu nghe được hơi thở hắn ướp đầy mùi vị sát khí.
"Tại sao còn dám ở đây?"
Không còn đường lui, cậu nhắm mắt để bản thân không hoảng sợ khi nhìn vào con ngươi đỏ lửa, giọng run rẩy
"Chuyện…hôm qua, tôi một chút cũng ..cũng không nhớ ra được gì cả…tôi quên hết rồi. Xin cậu chủ cho tôi ở lại..làm..làm việc…tôi sẽ làm tốt hơn lúc trước…cậu chủ làm ơn.."
Hắn nghiến răng nhìn như muốn nghiền nát cậu đến nơi rồi bất chợt buông tóc cậu ra, ngửa mặt cười lớn. Hắn hiểu rồi, hóa ra là muốn ăn vạ. Vì hắn chơi xong không trả cho đồng nào nên nhất quyết không chịu rời đi đúng không? Đây là lần thứ hai cậu mở miệng xin ở lại, xem ra hắn đánh giá nhầm rồi. Lá gan con người này quả thật không nhỏ. Hắn cười khẩy nhìn bộ dạng co rúm của cậu trên sàn nhà, cầm lấy tách café còn bốc khói, hắn thong thả nghiêng miệng tách tưới toàn bộ số café đó lên đầu cậu.
"Để rồi xem, tôi sẽ khiến cậu phải quỳ mộp dưới đất van xin tôi cho cậu đi"
Cậu cắn chặt môi cảm nhận cái rát bỏng chảy tràn trên mặt, xuống cổ và ngực. Đôi mắt đã sưng đỏ cay xè nhưng ráo hoảnh.
"Trốn đi đâu?"
Hắn tuy đã say đến đầu óc mụ mị nhưng chân tay lại vô cùng nhanh nhẹn, hắn tóm lấy chân cậu, bằng một cái giật mạnh đã kéo toàn bộ cơ thể cậu sát vào mình. Cả người cậu bị sức nặng cơ thể hắn ghim chặt xuống giường, nước mắt len vào khóe môi mặn chát không ngừng mấp máy van xin
"Cậu chủ…hức tôi xin cậu, tha cho tôi…làm ơn..hức"
Bỏ ngoài tay tiếng khóc nghẹn ngào, mắt hắn dại đi khi nhìn thấy cơ thể nõn nà bên dưới. Ham muốn trong hắn lại bùng lên mãnh liệt, hắn phải xé nát, phải xé nát tất cả.
"Đừng mà…tôi cả đời làm..trâu ngựa cũng được…đừng mà..cậu chủ đừng…"
Vương Nguyên kêu xin đến khản cả giọng nhưng đã sớm vô ích. Đâu rồi một Vương Tuấn Khải lạnh lùng lịch lãm mà cậu luôn nhìn theo từ phía sau, đâu rồi một Vương Tuấn Khải luôn quá tầm với khiến cậu luôn cúi đầu che giấu yêu thương trong ánh mắt. Còn con người đáng sợ chẳng khác gì thú dữ trước mắt cậu bây giờ là ai?
Cậu cắn môi đau đớn khi hắn thô bạo nghiến đến bật máu hai đầu nhũ nhỏ, cái lưỡi gai của hắn làm cậu khiếp sợ khi nó liếm láp trên da thịt mình và để lại những khoảng ướt nhầy nhụa. Những cái vùng vẫy, chống cự yếu ớt làm hắn thêm hăng máu, hắn nắm lấy thân dưới của cậu bóp mạnh như muốn vò nát nó trong bàn tay mình. Cậu hét lên khi cái đau buốt truyền đến, nước mắt lại trào ra cay đắng. Căn phòng phút chốc chỉ còn tiếng nấc tủi nhục của cậu hòa cùng hơi thở dồn dập của hắn.
Phần đàn ông của hắn đã sớm cương đến cực hạn, hắn lật xấp người cậu lại, kéo vùng hông nhỏ nhắn lên cao, chuẩn bị cho phần hắn thèm muốn nhất đêm nay. Cơ thể đã rũ ra của cậu bỗng cứng đờ khi cảm giác một vật to lớn nóng hổi chạm vào mông mình. Vương Nguyên biết điều gì sắp tới là gì và cậu đang khiếp sợ tột cùng. Cố quay lại nhìn hắn, cái đầu nhỏ lắc liên tục, nước mắt tưởng chừng đã cạn lại tuôn ướt cả khuôn mặt tuyệt vọng. Cậu cố nhoài người nắm lấy trụ gỗ ở đầu giường, dùng chút sức lực cúi cùng để kháng cự.
"Đừng..đừng cậu chủ..đừ….AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"
"Câm miệng"
Hắn nghiến răng tức giận túm tóc cậu ấn xuống nệm rồi tiến vào, thô bạo đến tàn nhẫn. Cảm giác đau đến muốn ngất đi từ phía sau xộc thẳng lên óc khiến cậu không thể nghe thấy tiếng hét thảm khốc của bản thân, cậu cắn chặt lấy cái gối mong xua đi cái đau đớn như ai xé toạc cơ thể mình ra làm hai nửa. Hắn điên lên vì cảm giác được bao bọc bên trong cậu, nóng bức và chật chội. Hắn rút ra rồi lại đâm sâu vào, máu từ động nhỏ rỉ ra chảy thành dòng trên phần đùi trắng mịn. Xem đó như chất bôi trơn, hắn điên cuồng ra vào xỏ xuyên cơ thể cậu bằng ham muốn đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng.
Buông thõng cánh tay mình, cả người như con rối đứt dây đổ ập xuống đệm. Đôi mắt vô hồn thẫn thờ nhìn vào khoảng không bên cạnh. Cơ thể không ngừng bị đẩy dội ngược lên vì những cú thúc bạo liệt. Cậu không còn thấy đau, không còn hoảng loạn. Duy nhất còn cảm nhận được là trái tim chết lặng, vụn vỡ.
Một màu đen mịt mờ bao vây lấy cậu và nhấn chìm tất cả. Trước khi hoàn toàn ngất đi, vang bên tai cậu là tiếng gầm của hắn.
Đầy thõa mãn.
Trong đêm đen đó, cậu không đếm được đã bị hắn đẩy rộng chân để xâm nhập bao nhiêu lần và cậu cũng không đong được bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi. Nhưng cậu biết rằng qua đêm đen đó, yêu thương mỏng manh hóa điêu tàn.
………………………
Mặt trời vô tâm đánh thức vạn vật mà nào hay biết ngày hôm nay vốn dĩ không nên bắt đầu.
Khẽ rên một tiếng mệt mỏi,Vương Nguyên chậm chạp mở mắt. Trần nhà được tô điểm bằng những bức điêu khắc thạch cao lộng lẫy thật lạ lẫm, nó không giống với màu trắng đơn giản của góc bếp cậu thường ngủ. Cái thảm xù xì rẻ tiền cũng không quấn chặt lấy người cậu. Cố nhấc cơ thể rã rời lên một chút lại ngã xuống vì cái đau khủng khiếp ở thân dưới. Cậu nhớ lại mọi chuyện. Hai bàn tay siết chặt vào nhau, cậu cắn chặt răng nhìn sang bên cạnh.
BỐP.
Cái tát nảy lửa giáng thẳng vào mặt làm cậu ngã xuống sàn. Ôm một bên má rát bỏng và khóe môi bật máu cậu sợ hãi nhìn người trên giường.
"Cậu..cậu chủ."
"Khốn kiếp !!!!!" hắn rít lên
Vương Tuấn Khải từ bao giờ đã thức dậy và hắn đang nhìn cậu bằng ánh mắt đầy căm phẫn. Hắn nghiến răng bước xuống giường, theo phản xạ cậu co rúm cười lùi về phía sau nhưng lần nữa lại bị hắn tóm lấy. Hắn túm tóc cậu, thô bạo kéo lê cả người cậu trên sàn nhà. Da đầu cậu như sắp bong ra dưới sức kéo của hắn, vừa lết trên sàn nhà vừa cố bám lấy tay hắn, Vương Nguyên hoảng loạn miệng thốt ra những âm thanh van xin rời rạc.
Hắn mạnh tay ném cậu ra khỏi cửa phòng khiến cơ thể trần truồng đập mạnh vào bức tường đối diện ngoài hành lang. Cậu đau đớn bám lấy bức tường cố đứng dậy, máu và chất lỏng nhầy nhụa từ thân dưới chảy ra làm cả người khụy xuống. Hắn quay về phía giường ngủ tháo phăng tấm grap nhàu nhĩ cuộn tròn nó cùng với mấy mảnh quần áo rách nát dưới sàn, hắn mang tất cả ném lên đầu cậu.
"Đồ điếm, cút ngay cho tao !!!!"
Cả người cậu ngã xuống khi cánh cửa đóng sập lại. Thừa biết khi thức dậy mọi thứ sẽ không dễ dàng gì nhưng vẫn là không tin hắn sẽ nhẫn tâm đến thế. Gom cái đống hắn vừa vứt vào người mình để che đi phần thân thể lõa lồ đầy vết bầm dập. Cậu cố gắng đứng dậy, ôm lấy vách tường rồi bước đi từng bước khó nhọc. Mỗi bước đi là vạn mũi dao xâu xé vết thương, cứ thế cậu rời xa căn phòng đang vang lên tiếng đồ đạc đỗ vỡ.
Bên trong căn phòng, hắn liên tục chửi thề và đập phá mọi thứ. Đồ đạc trên bàn làm việc bị gạt phăng rơi đầy trên sàn nhà. Ngồi phịch xuống mép giường, Vương Tuấn Khải tức tôi ôm lấy phần đầu đau nhức của mình cố nhớ lại mọi thứ.
Sáng nay khi thức dậy hắn sững sờ khi nhìn thấy cậu ngủ mê man bên cạnh mình, nhìn cả hai thân thể không mảnh vải, hắn biết chính xác đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Làm sao hắn có thể chấp nhận được? Hắn tuyệt đối không bao giờ làm ra những chuyện nhơ nhớp đó, với một kẻ thấp kém như cậu?
Chính là cậu quyến rũ hắn, cậu dụ dỗ hắn lên giường để được đổi đời.
Phải rồi, chính là như thế. Nghèo hèn như cậu thì chỉ mong chờ như vậy thôi không phải sao? Dân đen thấp kém thì chỉ có thể nghĩ đơn giản là cùng hắn mây mưa một đêm rồi đe dọa để được chu cấp sống sung sướng về sau. Chắc chắn là như vậy rồi. Vương Nguyên là điếm, cậu đã gài hắn. Nhất định là vậy…
Ngã ra giường, hắn cố dùng những lời lẽ miệt thị, khinh bỉ nhất để gán cho cậu. Lập đi lập lại trong đầu lời cáo buộc cay độc, hắn đâu nhận ra rằng những điều đó chỉ là lớp vỏ ngụy tạo cho sự che giấu tội lỗi. Hắn trút hết tội lỗi lên đầu Vương Nguyên là vì…
Hắn không muốn thừa nhận chính bàn tay mình đã đè nghiến lấy cậu
Hắn không muốn thừa nhận chính bản thân đã không kềm chế được
Và cũng không muốn thừa nhận cảm giác sảng khoái len lỏi trong từng mạch máu khi vừa thức dậy.
Nhưng trên hết, vì hắn là Vương Tuấn Khải- một người tuyệt đối không nhận việc việc thất vọng với bản thân.
Cho dù phải chà đạp lên tất cả.
…
Vương Nguyên đứng bất động, mặc cho dòng nước lạnh giá tuôn ào ạt xuống cơ thể rã rời. Cậu lặng người nhìn từng vết cắn, vết bầm đã chuyển màu trên da thịt mình mà lòng không ngừng hỏi tại sao mọi chuyện lại thành như vậy. Cậu vốn dĩ có một gia đình đầm ấm, dù nghèo nhưng mọi người luôn yêu thương nhau, cậu vốn sẽ có một tình yêu đầu đời dù thầm lặng nhưng rất trong trẻo, rất đẹp đẽ. Cậu vốn dĩ đã rất bằng lòng với những điều đó và không tham lam cầu xin thêm bất cứ thứ gì mà sao ông trời lại nhẫm tâm đối xử với cậu như thế?
Quỳ sụp xuống sàn phòng tắm, cậu khóc tức tưởi trong làn nước vẫn xối xả. Cậu chấp nhận cái phận nghèo hèn không có tiếng nói trong xã hội, cậu cũng sẵn lòng chịu thiệt thòi đi làm người ở mặc cho người ta sai bảo miễn là mang về cho cha mẹ được đồng tiền. Khổ cách mấy cậu cũng sẽ chịu được nhưng tự hứa với bản thân phải trong sạch . Cậu rời bỏ gia đình tìm đến Trùng Khánh vì mong cho cha mẹ có giấc ngủ ngon mà không cần lo miếng ăn ngày mai. Nhưng ước muốn chưa hoàn thành một nửa cậu đã mất tất cả. Người cưỡng bức cậu lại chính người cậu từng tin sẽ giúp mình hoàn thành ước muốn. Và cũng là người hôm qua cậu yêu nhiều lắm.
Ngay bâu giờ cậu chỉ muốn chạy thật xa khỏi căn nhà này, rời xa khỏi con người tàn nhẫn đó. Cậu sẽ về lại thôn, sẽ sống với cha mẹ. Lần này cậu không đi đâu nữa, sẽ ở bên cạnh ông bà cả đời. Mừng rỡ vì đã tìm được lối thoát, Vương Nguyên cuống quýt tắt vòi nước vội vàng bám vào vách tường đứng dậy.
Rồi cậu lại bất động khi nhìn vào tấm gương treo cạnh đó, cậu nhìn thấy những đường nét thân quen của cha mẹ trên khuôn mặt mình, xanh xao và tàn tạ.
Không, cậu không muốn nhìn thấy cha mẹ mình như vậy.
Vuốt đầu ngón tay đã nhăn nheo vì ngâm nước lâu, nước mắt lại lăn tròn trên khuôn mặt nức nở
…Cậu còn phải lo cho cha mẹ.
……….
Đoán chừng Vương Nguyên đã thu dọn và bỏ đi, hắn mới xuống lầu. Hắn không muốn nhìn thấy con người hèn hạ đó thêm lần nào nữa. Hắn ghê tởm cậu, hắn khinh bỉ cậu.
"Chào cậu chủ, có café rồi ạ"
Cả người hắn đông cứng lại, quay đầu một cách máy móc như có ai đó đang điều khiển ,hắn mở to mắt nhìn con người đang co rúm bê tách café đứng cạnh mình. Có một tíc tắc thời gian như ngừng lại, giây tiếp theo hắn đã vươn tay siết chặt lấy cổ cậu, gằng giọng
"Tôi nói cậu cút ra khỏi căn nhà này ngay lập tức"
"..ư…tôi…ư.."
Hắn vung mạnh tay làm cậu ngã xuống sàn, phần mông bị va đập khiến cậu đau đến nảy người. Hắn nắm lấy tóc cậu kéo ngược lên bằng đôi tay hung hãn, cả khuôn mặt hắn kề sát vào mặt cậu. Ở khoảng cách gần như thế này cậu nghe được hơi thở hắn ướp đầy mùi vị sát khí.
"Tại sao còn dám ở đây?"
Không còn đường lui, cậu nhắm mắt để bản thân không hoảng sợ khi nhìn vào con ngươi đỏ lửa, giọng run rẩy
"Chuyện…hôm qua, tôi một chút cũng ..cũng không nhớ ra được gì cả…tôi quên hết rồi. Xin cậu chủ cho tôi ở lại..làm..làm việc…tôi sẽ làm tốt hơn lúc trước…cậu chủ làm ơn.."
Hắn nghiến răng nhìn như muốn nghiền nát cậu đến nơi rồi bất chợt buông tóc cậu ra, ngửa mặt cười lớn. Hắn hiểu rồi, hóa ra là muốn ăn vạ. Vì hắn chơi xong không trả cho đồng nào nên nhất quyết không chịu rời đi đúng không? Đây là lần thứ hai cậu mở miệng xin ở lại, xem ra hắn đánh giá nhầm rồi. Lá gan con người này quả thật không nhỏ. Hắn cười khẩy nhìn bộ dạng co rúm của cậu trên sàn nhà, cầm lấy tách café còn bốc khói, hắn thong thả nghiêng miệng tách tưới toàn bộ số café đó lên đầu cậu.
"Để rồi xem, tôi sẽ khiến cậu phải quỳ mộp dưới đất van xin tôi cho cậu đi"
Cậu cắn chặt môi cảm nhận cái rát bỏng chảy tràn trên mặt, xuống cổ và ngực. Đôi mắt đã sưng đỏ cay xè nhưng ráo hoảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.