Lặn Sâu

Chương 3: Núi Lưu Vân (03)

Thâm Lâm

06/03/2024

003.

Dòng suối được mặt trời chiếu rọi, mang lại cảm giác ấm áp.

Cho đến khi Cảnh Nhiễm bước lên bờ, dòng suối vẫn êm đềm trôi chảy mà không hề phát sinh biến cố gì.

“Ở đây lại khá an toàn.” Cảnh Nhiễm thở dài, không biết là vui hay thất vọng.

Núi đá nâu xám hùng vĩ, gần như thẳng đứng với mặt đất, càng đến gần lại càng cảm nhận được áp lực vô hình, như thể núi đá có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào.

“Nhìn từ xa thì không thấy gì, đi gần lại thấy hơi ghê ghê.” Cảnh Nhiễm nhìn về đỉnh núi đá, cứ như nó cắm thẳng lên bầu trời.

Đang nói chuyện, Hàn Mặc Xuyên phát hiện một bên tường đá có những vết lõm rất sâu, những vết lõm này phân bổ đều lên phía trên, hình như là nấc thang tự nhiên, “Nhìn này.”

“Lên xem xem.” Hàn Mặc Xuyên ngẩng đầu nhìn phía trên vết lõm, nhưng lại không nhìn thấy gì. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Lần này cậu đi trước, tôi sẽ theo sau.”

“Được.” Cảnh Nhiễm nóng lòng muốn thử.

Cảnh Nhiễm vỗ tay một cái, bắt đầu bò dọc theo vết lõm.

Những vết lõm trên đá thô ráp đến mức khiến hai tay Cảnh Nhiễm đỏ bừng, anh leo thoăn thoắt, Hàn Mặc Xuyên cũng theo sát, tư thế rất thoải mái.

Hai người nhảy lên một mặt phẳng, thân nhẹ như én, Cảnh Nhiễm nói đùa: “Đội trưởng Hàn, anh có thấy chúng ta giống hai con thạch sùng không?”

“...”

“Nếu trên đây không có gì, ra ngoài tôi nhất định sẽ đấm vỡ mồm chủ nhân cái tiềm thức này.” Cảnh Nhiễm lại tăng tốc leo lên.

Hàn Mặc Xuyên theo ngay, bình tĩnh nói: “Thế thì cậu sẽ bị khiếu nại, đình chỉ, viết kiểm điểm.”

“Nhạt quá trời.” Cảnh Nhiễm lẩm bẩm, chưa nói xong đã phát hiện bàn tay đang mò mẫm vết lõm trên đá của mình trống rỗng, nghiêm túc nói: “Trên này có cái gì ấy.”

“Cẩn thận.” Hàn Mặc Xuyên ngẩng đầu, chỉ có thể nhìn thấy Cảnh Nhiễm đang uốn éo lần sờ phía trên.

“Đằng trên có hang động.” Cảnh Nhiễm hạ giọng, nói rất nhanh.

Anh giẫm thẳng chân lên khe đá, nghiêng người sang một bên rồi dùng tay chộp lấy viên đá nhô ra phía trên, trong tầm mắt nhìn thấy một khe hở trên mặt phẳng, khe hở đủ lớn để một người đi vào.

“Cẩn thận, đi vào nhìn xem.” Hàn Mặc Xuyên không thấy tình hình phía trên, “Tôi đứng sau đỡ cậu, yên tâm.”

Cảnh Nhiễm là người hiểu tình hình, anh hít một hơi thật sâu, cơ toàn thân căng chặt, bàn chân mượn lực bắp đùi nhảy lên trên. Vừa rời khỏi vị trí, Hàn Mặc Xuyên cũng nhẹ nhàng nhảy lên.

Bên trong hang đá không hề ẩm ướt, còn có gió khô thổi nhẹ nhàng, đường vào sâu trong hang u ám nhìn không rõ. Không đợi Hàn Mặc Xuyên nói gì, Cảnh Nhiễm đã xung phong làm đầu tàu, đứng dậy cẩn thận đi vào trong.



Con đường ngắn, rất nhanh đã đi đến cuối, Cảnh Nhiễm sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

Bên trong hang đá lẽ ra phải tối òm lại có một bóng đèn sợi đốt treo trên đầu, chiếu sáng mọi thứ trong phòng.

Trong phòng không có ai, đồ đạc đều được sắp xếp rất gọn gàng, góc trái phòng để một thùng gỗ tỏa ra mùi hôi thối, bên phải là một chiếc giường đơn làm bằng gỗ, phía trên giường treo một bức tranh sơn dầu, ngoài ra thì không còn gì khác.

Cảnh Nhiễm nói khẽ: “Đây không phải bức tranh trong nhà thôn dân sao?”

Tranh vẽ một cô gái ôm bó hoa, cụp mi cười nhẹ, ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên người cô, Cảnh Nhiễm nhìn xong thấy là lạ: “Chẳng lẽ thôn mua sỉ cái tranh này à?”

“Nhân lúc không có ai thì kiếm qua đi.” Hàn Mặc Xuyên nhìn bức chân dung, khẽ cau mày. Hắn đã kiểm tra bức tranh sơn dầu tương tự trong nhà dân làng nhưng không tìm thấy gì.

“Ở đây có một quyển sổ.” Cảnh Nhiễm tinh mắt, liếc thấy cái gối trên giường đơn đè lên một quyển sổ.

Gáy sổ được khâu bằng chỉ, giấy bên trong ố vàng. Cảnh Nhiễm cẩn thận lật xem, đọc hai ba trang, cau mày nói: “Đây là danh sách người trong thôn.”

Chỉ thấy mỗi trang trong sổ ghi hai cái tên, cạnh tên dán một tấm ảnh ID đen trắng, phía dưới bức ảnh ghi ngày tháng.

“Ngày của mỗi người đều khác nhau, đừng bảo là ngày giỗ đấy.” Cảnh Nhiễm thì thầm, “Ảnh cũng lạ quá, trông ai cũng uể oải.”

Lật đến mấy trang cuối cùng, Cảnh Nhiễm kêu lên: “Đội trưởng Hàn, anh xem nè, hai người này chính là hai người nhìn trộm trong nhà gỗ.”



Đôi mắt phù thũng vô thần nhìn chằm chằm vào ống kính, da thịt lỏng lẻo treo trên mặt, nhìn không có chút sự sống nào.

Hàn Mặc Xuyên liếc qua, xác nhận: “Đúng vậy, chính là bọn họ.”

“Xem ra đây là danh sách những người trong thôn.” Cảnh Nhiễm hơi thất vọng, nhét cuốn sổ về đúng chỗ cũ.

Hàn Mặc Xuyên im lặng một lúc, nói: “Cậu nghĩ dân làng còn sống sao?”

Cảnh Nhiễm thờ ơ đáp: “Có khác gì đâu? Còn sống thì là danh sách dân làng, chết rồi thì là danh sách dân làng đã chết.”

Hàn Mặc Xuyên nghe anh nói vậy, khóe miệng hơi cong lên: “Nghĩ như vậy cũng tốt.”

“Tôi vẫn không thấy bức tranh có vấn đề gì.” Hàn Mặc Xuyên kiểm tra bức tranh một lúc, “Tôi thấy bức tranh này không đơn giản, có lẽ chúng ta không có điều kiện kích hoạt, nên mới không nhìn ra manh mối.”

“Rồi sẽ thấy. Để tôi đi xem cái thùng gỗ.” Cảnh Nhiễm không nản lòng, đứng dậy đi về phía cái thùng bên trái.

Vỏ ngoài thùng có rất nhiều vết đụng, chứng tỏ nó đã được sử dụng rất lâu. Thùng gỗ tỏa ra mùi tanh tưởi, phần đáy ám màu sẫm, Cảnh Nhiễm thò tay sờ vào, cảm giác trơn nhẵn ghê tởm, anh quệt một ít đưa lên mũi ngửi.

“Là máu. Trưởng thôn bảo chúng ta lấy máu chắc là để đổ vào thùng gỗ này.” Cảnh Nhiễm nghĩ đến cảnh lão trưởng thôn gầy gò đổ từng bát máu vào thùng, tự nhiên thấy hơi buồn nôn.

Hàn Mặc Xuyên và Cảnh Nhiễm nhìn nhau: “Xem chiều nay trưởng thôn nói gì.”

Hai người lại lục soát một lúc nhưng cũng không tìm thấy gì mới.

Cảnh Nhiễm giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Chúng ta về trước đi, gần trưa rồi.”

Hàn Mặc Xuyên không phản đối, hai người chuẩn bị trở về thôn. Leo xuống núi đá rồi quay về theo đường cũ, trên đường không gặp rắc rối gì.

Cảnh Nhiễm nói: “Đi về thôn thì lại không bị nhìn chằm chằm, mấy thôn dân này cũng lạ quá.”

Hàn Mặc Xuyên: “Chắc họ chỉ để mắt tới những người đi ra ngoài.”

Chẳng lâu sau họ quay lại chỗ chia tay vào buổi sáng, những người lặn sâu đã tập trung ở lối vào làng, còn bác sĩ viện phía Đông thì không thấy đâu.

Nữ lặn sâu duy nhất Lư Điểm Thanh đang ngồi trên một tảng đá lớn cùng Hứa Như Quỳnh, cô cất tiếng tạm biệt Hứa Như Quỳnh, để Hứa Như Quỳnh lại rồi bước nhanh về phía mọi người.

Năm người tập hợp lại với nhau, thừa dịp người ở viện phía Đông chưa quay lại, các người lặn sâu tranh thủ trao đổi thông tin nội bộ.

Cảnh Nhiễm kể ngắn gọn về hang động trên núi đá ở phía Tây, rồi hỏi những người khác xem có thấy dân làng nào trong thôn không.

“Thấy nhiều lắm, tất cả đều ngồi ngơ ngác trong nhà, im lặng cứ như người chết ấy.” Thanh niên Lôi Lỗi có bộ tóc Afro nói: “Cái thôn này dị lắm, đồ ở ngôi nhà nào cũng giống nhau, với nhà nào cũng có hai người ngồi.”

Thanh niên gầy gò Uông Thiên Hải bổ sung: “Nhà cứ như copy – paste ấy, tổng cộng có mấy thứ lặp đi lặp lại. Tranh sơn dầu, nến, bát gỗ, không có gì đặc biệt.”

“Hay là buổi chiều chúng ta lấy danh sách rồi đi so với thôn đi.” Lôi Lỗi đề nghị.

Cảnh Nhiễm lắc đầu: “Sợ chủ hang đá phát hiện bọn tôi động đến đồ nên không cầm về đâu. Chắc là tôi nhớ hết những người trong danh sách rồi, để chiều tôi xem xem, đừng động vào danh sách.”

Lôi Lỗi cảm thấy phương pháp này không tệ, nếu chủ nhân phát hiện thiếu thứ gì đó không khéo lại gây ra nguy hiểm mới: “Được, thế cứ làm vậy đi. Thiên Hải và tôi cũng không tìm được gì cả. Điểm Điểm, cô có thấy gì không?”

Vẻ mặt Lư Điểm Thanh nghiêm túc, móc từ trong túi ra một mảnh giấy nhỏ: “Hứa Như Quỳnh dẫn tôi đi tìm mảnh giấy nhiệm vụ.”

Cô giơ tờ giấy ra, mọi người châu đầu vào xem.

Kết cấu của giấy rất đặc biệt, nhìn thì vừa mịn vừa bóng, sờ vào lại thấy sần sùi như giấy phác thảo.

Trên mảnh giấy nhỏ hình vuông có bốn chữ viết ngoằn ngoèo: “Trừng phạt trưởng thôn“.

“Trừng phạt trưởng thôn...” Cảnh Nhiễm cầm lấy tờ giấy, nhỏ giọng lầu bầu, trong đầu suy tính.

Nghĩa trên mặt chữ rất đơn giản, là muốn trưởng thôn bị trừng phạt.

Nhưng đối với trưởng thôn, thế nào mới được coi là hình phạt? Không cung cấp máu cho trưởng thôn? Hay là muốn họ trực tiếp giết trưởng thôn?

Nếu không cung cấp máu, trưởng thôn có thể sử dụng bạo lực chống lại họ, hoặc gây ra những biến cố khác.

Nếu giết chết trưởng thôn thì còn rắc rối hơn, bây giờ bọn họ tay không tấc sắt, khả năng của trưởng thôn lại là một ẩn số, chưa kể trong thôn còn có những dân làng kỳ lạ, khó đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nghĩ sâu hơn thì tại sao trưởng thôn lại phải bị trừng phạt? Trưởng thôn đã làm gì?



Lúc Cảnh Nhiễm đang nghĩ ngợi, Lôi Lỗi nhận thấy sắc mặt Uông Thiên Hải có gì đó không ổn, ân cần hỏi: “Thiên Hải, cậu không sao chứ? Sao mặt tái nhợt như vậy?”

Uông Thiên Hải miễn cưỡng gượng cười: “Không, không sao.”

“Người viện phía Đông về rồi.” Hàn Mặc Xuyên vẫn luôn im lặng, mãi đến khi nhìn thấy NPC viện phía Đông quay lại, hắn mới khẽ nhắc.

Lư Điểm Thanh thừa dịp người viện phía Đông chưa đi tới, vội vàng nói: “Tôi còn tìm thấy một thứ khác, chắc là đạo cụ, để NPC biết cũng được.”

Bốn chàng trai đến từ viện phía Đông ủ rũ cúi đầu, loạng choạng bước về phía nhóm người. Một tên lùn trong nhóm liên tục lẩm bẩm điều gì đó, xa xa không nghe rõ, nhưng nhìn vẻ phiền muộn và bất mãn trên khuôn mặt, đoán chừng là đang chửi thề.

Hứa Như Quỳnh phớt lờ bọn họ, đi về nhóm các người lặn sâu.

Bốn chàng trai còn lại giận dữ đi theo Hứa Như Quỳnh mà chẳng dám ho he câu gì.

Càng đến gần, tiếng lầm bầm của tên lùn càng lớn: “Mẹ cái thôn tồi tàn này, đùa cái mẹ gì, đéo thấy người nào bình thường. Ông đây sắp lật mái nhà lên rồi, chả thấy cái đồ mẹ gì có tác dụng.”

Tính tình tên mập bên cạnh tốt hơn chút, không ngừng kéo ống tay áo Mạnh Huân năn nỉ: “Anh Mạnh, anh Mạnh, bình tĩnh đi, đừng chửi nữa.” Tên mập cúi đầu: “Mọi người đừng tức giận, anh Mạnh chỉ đang quá lo lắng thôi.”

Thì ra tên lùn là Mạnh Huân còn tên mập là Lưu Tiểu Đạt.

Mạnh Huân không thấy biết ơn xíu nào, hắn trợn mắt đẩy tên mập ra, nhưng trên người lại không có đà, thành ra thay vì đẩy được tên mập, người hắn lại lắc lư: “Lưu Tiểu Đạt, bớt vờ tử tế đi! Nếu không phải vì mày chậm chạp, bọn tao đã về từ lâu rồi.”

Không đợi Lưu Tiểu Đạt phản ứng, Mạnh Huân hung hăng trừng mắt nhìn những người còn lại: “Bọn mày có tìm được gì không? Tốt nhất là đem hết ra đây cho tao! Nếu để tao biết đứa nào tìm thấy đồ mà giấu đi, tao sẽ lột da nó!”

Mọi người đều cảm thấy Mạnh Huân quá phiền, không muốn cãi lý với hắn, mặc kệ hắn nổi điên.

Nhóm Lưu Tiểu Đạt không tìm được gì, không có dụng cụ thì không có cách nào hoàn thành nhiệm vụ thu thập máu của trưởng thôn. Thấy bác sĩ viện phía Tây hoàn toàn không để ý tới bọn họ, hắn đành phải cẩn thận cười nói: “Các đồng nghiệp, bọn tôi không tìm thấy gì thật, không biết mọi người có tìm thấy dụng cụ lấy máu không? Giữa chúng ta không có sự cạnh tranh, nếu mọi người cho chúng tôi mượn dùng chút, chúng tôi nhất định sẽ ghi nhớ.”

Lư Điểm Thanh móc vật gì đó từ túi ra, thoải mái đặt trước mặt mọi người: “Tôi và Hứa Như Quỳnh cùng tìm thấy, không biết có dùng được không.”

Trong tay Lư Điểm Thanh có một cái kéo sắt.

Chiếc kéo đen nhánh, tay cầm hình bầu dục, lưỡi kéo ngắn hơn tay cầm một chút, phần giao nhau bám đầy rỉ sét màu nâu đỏ, nhưng lưỡi dao lại sắc vô cùng, tỏa ra ánh sáng chết chóc dưới mặt trời.

“Mặc dù đây không phải là một dụng cụ chuyên nghiệp, nhưng tôi không tìm thấy thứ gì sắc bén hơn cả...”

Lư Điểm Thanh còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy người giật mình kêu “A” lên.

Sắc mặt Uông Thiên Hải tái nhợt, ánh mắt vô hồn, trán lấm tấm mồ hôi, môi run run: “Tôi, tôi biết cái tiềm thức này...”

Trong nháy mắt, cả thế giới như bị ấn nút tạm dừng, không khí dần trở nên loãng rồi ngưng trệ, các bác sĩ ở viện phía Đông đều ngừng cử động, tức giận nhìn chằm chằm Uông Thiên Hải, vẻ mặt dữ tợn đáng sợ.

Cảnh Nhiễm thấy thế vội vàng vỗ Uông Thiên Hải một cái, lực mạnh đến nỗi suýt đánh ngã Uông Thiên Hải. Cảnh Nhiễm nóng ruột nói: “Cậu nói cậu biết cái gì cơ?! Thôn này làm gì có ao cạn!”

*Hai từ này đồng âm qiányìshí và qiǎnshuǐchí

Cảnh Nhiễm vừa hét lên, cảm giác ngột ngạt trong không khí chợt tiêu tán đi mấy phần, vẻ mặt NPC dịu đi một chút, chẳng qua vẫn nhìn chằm chằm Uông Thiên Hải.

Uông Thiên Hải rùng mình, cuối cùng cũng tỉnh táo lại: “Tôi vừa nói là, là tôi vừa lặn xuống, chỗ nước cạn...” Mới đầu cậu ta còn nói lắp bắp, rồi càng nói càng trôi chảy hơn: “Chỗ nước cạn ở dòng suối bên kia, ha ha.”

Vừa nói xong, không khí đã ngưng trệ lại tiếp tục lưu thông, các bác sĩ viện phía Đông vặn cái cổ cứng ngắc ra sau, quên mất động tác quái dị vừa rồi.

Thời gian dường như quay ngược lại trước khi Uông Thiên Hải lên tiếng, Mạnh Huân nhìn cái kéo Lư Điểm Thanh lấy ra, đưa tay muốn chộp lấy: “Cái này đưa tao giữ, nhanh lên.”

Hứa Như Quỳnh lạnh lùng gọi tên Mạnh Huân, cô nhìn Mạnh Huân như đang nhìn một đống rác, nhìn nhiều thêm sẽ thấy bẩn mắt: “Đủ rồi.”

Mạnh Huân lập tức lùi về vị trí cũ, giống như một con chim cút nhỏ yếu ớt bất lực, cúi đầu run rẩy.

Hàn Mặc Xuyên không để ý tới sự bất hòa giữa các NPC, hắn im lặng nhìn Uông Thiên Hải.

Uông Thiên Hải cũng chú ý tới ánh mắt của Hàn Mặc Xuyên, mới đầu cậu ta còn có dũng khí chạm mắt với Hàn Mặc Xuyên. Nhưng ánh mắt trầm lặng ấy vẫn không rời đi, dưới ánh mắt này, Uông Thiên Hải bắt đầu né tránh, cuối cùng xấu hổ nhắm mắt lại, quay đi.

Hàn Mặc Xuyên thở dài trong lòng.

Khó rồi đây...

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lặn Sâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook