Lặn Sâu

Chương 5: Núi Lưu Vân (05)

Thâm Lâm

06/03/2024

005.

Mạnh Huân rất sốt ruột, trong lòng như có lửa đốt.

Khi viện phía Đông đăng thông báo tuyển bác sĩ đi lấy máu ở vùng núi, Mạnh Huân đã đăng ký ngay. Không phải do trong lòng hắn có lý tưởng cao cả gì, mà đơn giản là vì làm ở vùng núi một tháng bằng cả một năm hắn làm ở viện phía Đông. Hắn ta dám khẳng định là ba người đàn ông còn lại cũng chỉ vì tiền mới quyết định đến cái thôn Lưu Vân chim không thèm ị này.

Chỉ có người phụ nữ Hứa Như Quỳnh kia là hắn không đoán được mục đích.

Có lẽ cũng là vì tiền? Lúc đầu Mạnh Huân nghĩ như vậy, thế nên hắn coi thường người phụ nữ này. Hắn cho rằng đàn ông ra ngoài làm việc chăm chỉ để kiếm tiền là điều đương nhiên, phụ nữ nên ở nhà giặt giũ nấu cơm, chạy đến cái thôn hoang vắng này thì chắc chả phải loại gì tốt.

Lúc ở đầu thôn, người phụ nữ này muốn làm quen với những người ở viện phía Tây. Mạnh Huân chỉ muốn nhẫn nhịn một tháng rồi cầm tiền rời đi, hắn không muốn đoán tâm tư người khác, bèn mỉa mai cô: “Chậc chậc, chưa gì đã không nhịn được đi kiếm đàn ông rồi.”

Ba người đàn ông còn lại chắc cũng nghĩ vậy, không ai nói gì, chỉ có Lưu Tiểu Đạt giả vờ giảng hòa: “Nào, Tiểu Huân.”

Ai ngờ người phụ nữ này không hề tức giận, vô cảm nhìn họ: “Tốt nhất mấy người đừng có làm hỏng chuyện của tôi, không thì chết hết đi.”

Mạnh Huân tức như điên, con đàn bà này dám thách hắn như vậy? Hắn giơ tay lên định tát cô, tát cái là nghe lời ngay.

Nhưng ánh mắt bình tĩnh và chết chóc của người phụ nữ khiến Mạnh Huân khẽ run lên, thân thể mềm nhũn như một vũng bùn.

Trong nháy mắt ấy, Mạnh Huân biết người phụ nữ này có thể để họ chết bất cứ lúc nào, căn bản không quan tâm đến mạng sống của họ.

Không ai có thể ngăn cản Hứa Như Quỳnh, cũng không ai có thể làm trái ý Hứa Như Quỳnh nữa.

Mạnh Huân lặn lộn cả ngày mà không tìm thấy cái khỉ khô gì. Thôn làng miền núi kỳ dị, những căn nhà lặp đi lặp lại, dân làng trông như xác sống đè lên tim hắn như núi. Người ta nói tiền khó kiếm cứt khó ăn, Mạnh Huân đột nhiên cảm thấy thứ này không chỉ khó ăn mà khéo còn khó giữ mạng.

Thế nên khi tên tóc xù ở viện phía Tây nói rằng không thể lấy được máu của dân làng, Mạnh Huân hoàn toàn bùng nổ.

“Cái đéo gì, cái đéo gì.” Mạnh Huân cào tóc đi vòng vòng, mơ hồ lẩm bẩm, “Phải lấy máu của tao? Không được, không được, tuyệt đối không được, ai biết cái kéo lởm này dính cái đéo gì, không được, không được...”

Mặt trời ngả về tây, đã đến lúc lấy máu.



“Không cầm bát, không thể ra khỏi nhà gỗ?” Hàn Mặc Xuyên vừa nghe Lôi Lỗi kể lại chuyện buổi chiều, vừa cầm bát cẩn thận xem xét.

Lôi Lỗi gật đầu: “Đúng vậy, sau khi lấy máu sẽ xuất hiện những chữ nhỏ. Nếu đặt bát trở lại bàn thì không thể mở cửa được. Chỉ khi tôi cầm theo cái bát này mới có thể đẩy cửa bước ra ngoài.”

“Bọn tôi cũng thử đi ra khỏi nhà gỗ rồi nhét cái bát vào qua khe cửa, nhưng không được, vừa ra khỏi cửa là lại không thể mở được.” Cảnh Nhiễm nói thêm: “Bọn tôi đoán rằng việc sử dụng kéo và bát gỗ cùng lúc sẽ khiến bát gỗ “nhận chủ“.”

Hàn Mặc Xuyên thấy trên tay Cảnh Nhiễm và Lư Điểm Thanh cũng cầm một cái bát, hỏi: “Hai người cũng dùng kéo à?”

Cảnh Nhiễm tinh nghịch nháy mắt: “Chưa nha, nhưng tôi chọn được cái bát tôi thích nhất trong thôn.”

Lư Điểm Thanh nói: “Trước khi lấy, tôi hỏi Hứa Như Quỳnh xem cô ấy có muốn cái nào không, cô ấy nói không. Tôi nghĩ cái nào cũng như nhau nên chọn bừa một cái.”

Khi các bác sĩ ở viện phía Đông nghe Lôi Lỗi nói chuyện, họ cũng rối rít tới các nhà bên cạnh để lấy bát gỗ. Trưởng thôn cho phép hai người một nhóm đi lấy máu, nên đều là hai người lấy một cái bát. Chẳng qua lúc sáng tên lùn Mạnh Huân và Lưu Tiểu Đạt mập mạp ở cùng một đội, mà giờ bọn họ lại lập đội với hai người khác.

Người cùng nhóm Mạnh Huân tỏ rõ mình không tình nguyện, thỉnh thoảng dùng ánh mắt chán ghét liếc nhìn Mạnh Huân đang hoảng hốt, thỉnh thoảng lại lườm Lưu Tiểu Đạt.

Người hai viện tụ tập lại, trưởng thôn xách một cái thùng gỗ chậm chạp đi tới từ phía Tây.

Cảnh Nhiễm phát hiện cái thùng chính là cái thùng ở trong hang động phía Tây, quay sang nháy mắt với Hàn Mặc Xuyên: Xem ra chủ nhân của hang động là trưởng thôn.

Trưởng thôn đi tới trước mặt mọi người, giọng nói khàn hơn lúc sáng: “Đã đến giờ lấy máu, các cô cậu ai làm trước?”

“Không lấy máu, không lấy máu!” Mạnh Huân đột nhiên hét lên.

Mọi người thờ ơ nhìn, Mạnh Huân càng hét lớn hơn: “Tao không lấy máu, tao không lấy máu! Mau đưa tao về, nhanh lên! Tao không cần tiền nữa, tao muốn quay về! tao muốn quay về!”

Trưởng thôn há miệng, lộ ra nướu đen: “Cậu không muốn lấy máu?”

Mạnh Huân vội nói: “Tôi không! Tôi không lấy! Mau cho tôi về đi. Tôi không cần tiền nữa, cho tôi về đi!”

Khóe miệng trưởng thôn càng lúc càng rộng, tới mức gần chạm đến mang tai, Cảnh Nhiễm im lặng kéo Hàn Mặc Xuyên, hai người lặng lẽ rời xa chỗ bác sĩ viện phía Đông.

Trưởng thôn khập khiễng đi về phía Mạnh Huân, đầu và cổ dần dần phồng lên, tỷ lệ cơ thể trông cực kỳ mất cân đối.

Nhưng Mạnh Huân đang nổi điên nào có chú ý tới, hắn không gào thét nữa, nước mắt nước mũi tèm lem mà cầu xin: “Xin ông đấy, tôi muốn về, xin ông cho tôi về đi.”

Đầu trưởng thôn đã phồng đến mức khó tin, cái cổ còn to hơn cơ thể đè lên thân hình gầy gò, làn da đen sạm thô ráp giờ đây căng lên sưng tấy.

Cảnh Nhiễm nghĩ Mạnh Huân sắp xong đời rồi.



Người ở viện phía Đông đến thôn Lưu Vân chỉ để kiếm tiền, không ai quan tâm đến sự sống chết của Mạnh Huân, họ nhìn trưởng thôn biến thành một con quái vật, hét lên rồi chạy ra xa.

Mạnh Huân hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của chính mình, run rẩy cầu xin quái vật đầu to: “Làm ơn, làm ơn, tôi không muốn lấy máu, thả tôi về đi...”

Trưởng thôn vẫn bất động, khuôn mặt rộng ra nửa mét, khóe miệng nối với xương hàm, há miệng ra để lộ một hàm răng sắc nhọn: “Cậu chắc chắn muốn đi?”

“Tôi chắc chắn! Nhanh, nhanh!” Tới giờ Mạnh Huân mới ngẩng đầu lên nhìn quái vật, hắn dụi đôi mắt ngấn nước, vẻ mặt ngơ ngác, “Hả?”

Hắn chỉ kịp phát ra âm thanh ngắn ngủi ấy, cổ của con quái vật khổng lồ trước mặt đã bật ra như một chiếc lò xo.

Hóa ra cổ của con quái vật không dày hơn cơ thể nó là bao, nó chỉ xếp thành tầng lớp mà thôi. Quái vật há miệng phun ra một ngụm khí hôi thối, Mạnh Huân chỉ có thể nhìn thấy tầng lớp răng nhọn mọc bất quy tắc trên nướu đen, nước bọt tanh nồng như muốn tưới lên người hắn.

Mạnh Huân không biết gì nữa.

Hắn chết, bị con quái vật nuốt chửng như một quả cà chua nhỏ.

Chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, trên mặt đất không có một vết máu, Mạnh Huân bị nuốt chửng.

Quái vật nuốt Mạnh Huân xong thì hài lòng chép chép miệng, chỗ sưng tấy nhanh chóng xẹp xuống, chiếc cổ bị kéo căng lại co về độ dài bình thường, khôi phục hình dạng một trưởng thôn gầy gò.

Có người ở viện phía Đông hét lên, tè ra quần, mấy người đàn ông ngã gục xuống đất. Chỉ có Hứa Như Quỳnh như đang phiêu, chán nản ngắm ngón tay mình, dường như không quan tâm đến trưởng thôn quái dị và cái chết bi thảm của Mạnh Huân chút nào.

Cảnh Nhiễm nhỏ giọng thầm thì: “Hứa Như Quỳnh cứ sao sao ấy.”

Trưởng thôn ợ một cái, đưa ngón tay bẩn thỉu vào miệng xỉa răng, nói: “Mau lên, còn ai không muốn lấy máu?”

Không ai lên tiếng, trưởng thôn đi về chỗ đặt thùng, chỉ vào thùng: “Nào, đến giờ thu máu rồi.”

Lôi Lỗi tiến lên một bước, tay cầm kéo và bát gỗ, hỏi: “Như nào thì tính hai người là một đội?”

Trưởng thôn nhìn Lôi Lỗi từ đầu đến chân, như đang nhìn chằm chằm vào một đĩa thức ăn ngon: “Người bị lấy máu cầm kéo, người kia cầm bát gỗ, thế là là thành một đội.”

Lôi Lỗi đưa bát gỗ cho Uông Thiên Hải, mình thì cầm kéo, lòng bàn tay trái hướng lên trên, ra hiệu cho Uông Thiên Hải hứng lấy.

Hai người phối hợp ăn ý, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ lấy máu. Vết thương trên tay Lôi Lỗi cũng lành lại rất nhanh, máu chảy ra vừa khít một bát.

Uông Thiên Hải đưa bát gỗ cho trưởng thôn, trưởng thôn cầm lấy bát gỗ đổ vào thùng, tiếng nước bắn tung tóe.

Lôi Lỗi đưa kéo cho Lư Điểm Thanh, Hứa Như Quỳnh đang ngơ ngác đứng bên cạnh chợt nũng nịu: “Chị Điểm Thanh, cơ thể em hơi yếu, chị xem...”

Lư Điểm Thanh không nói nhiều, cầm lấy kéo rồi đưa bát gỗ cho Hứa Như Quỳnh.

Hứa Như Quỳnh vui mừng tột độ: “Chị Điểm Thanh, cảm ơn chị.”

Lư Điểm Thanh nghiêm túc nói: “Hôm nay là tôi, ngày mai là cô.”

Hứa Như Quỳnh không từ chối, đồng ý ngay lập tức.

Cảnh Nhiễm cầm kéo chuẩn bị tự mình lấy máu.

Hàn Mặc Xuyên lắc đầu, lấy kéo từ tay Cảnh Nhiễm: “Tôi lấy máu, hôm sau tới cậu.”

“Được.” Cảnh Nhiễm cũng không lằng nhằng, hai người hoàn thành nhiệm vụ.

Chỉ còn lại ba người viện phía Đông, bọn họ bị cái chết của Mạnh Huân làm sợ chết khiếp, không dám nhắc tới chuyện về nhà nữa.

Trưởng thôn nhìn bộ dáng run rẩy của bọn họ, bĩu môi khinh thường: “Sao còn chưa lấy máu? Lèo nhèo thế!”

“Lấy! Lấy máu!” Lưu Tiểu Đạt đứng bật dậy, loạng choạng hai bước, vội vàng nói: “Ông đừng nóng, giờ bọn tôi lấy đây.”

Đang nói, hắn cảm giác một người khác trong nhóm cũng đừng lên, liền cầm kéo cắt vào lòng bàn tay mình.

Máu Lưu Tiểu Đạt rót đầy bát gỗ, người duy nhất còn lại đột nhiên đứng dậy, đẩy người cùng tổ Lưu Tiểu Đạt ra, máu trong bát tràn ra hơn phân nửa.

Mặt Lưu Tiểu Đạt đỏ bừng, cả giận nói: “Vạn Phi Vũ, anh làm cái gì đấy? Anh bị điên à?”

Khi nãy Vạn Phi Vũ sợ tới mức tè ra quần, giờ người ướt sũng trông cực kỳ bẩn thỉu. Nhưng hắn không quan tâm, hung hăng chỉ vào Lưu Tiểu Đạt, lớn tiếng chửi bới: “Lưu Tiểu Đạt, tên khốn kiếp, rõ ràng cậu với Mạnh Huân cùng một đội! Mẹ nó chứ có phải cậu giở trò hay không? Ba hoa cả ngày, trả lại đồng đội cho tôi!”

Hóa ra buổi sáng Lưu Tiểu Đạt và Mạnh Huân cùng nhóm, buổi chiều Lưu Tiểu Đạt thấy tình trạng của Mạnh Huân không ổn liền dùng thủ đoạn nào đó chia cắt đội của Vạn Phi Vũ, cho Vạn Phi Vũ và Mạnh Huân vào một nhóm.

Có đội thì mỗi người cách ngày lấy máu một lần, Mạnh Huân chết, Vạn Phi Vũ chỉ có một mình, ngày nào cũng phải lấy máu.

Lưu Tiểu Đạt không có cảm giác áy náy, đẩy Vạn Phi Vũ ra, đá hắn mấy cái: “Người ta tình nguyện cùng đội với tôi, anh lằng nhằng cái đéo gì?”



Lưu Tiểu Đạt ỷ mình to con, hung hăng đấm Vạn Phi Vũ mấy cái, dường như đang trút bỏ sự lo lắng hơn là tức giận.

Người trong nhóm vội vàng kéo Lưu Tiểu Đạt ra, nhẹ nhàng khuyên vài câu, Lưu Tiểu Đạt nghe theo, nhổ bãi nước bọt xuống đất, không đấm Vạn Phi Vũ nữa.

Máu trong bát của Lưu Tiểu Đạt chỉ còn một nửa, hắn chửi thề, chém thêm nhát nữa vào tay, kỳ lạ là cho đến khi lòng bàn tay của Lưu Tiểu Đạt lành lại, máu trong bát gỗ vẫn không tràn ra ngoài.

Cảnh Nhiễm không bình luận gì, chỉ thấp giọng nói: “Cái bát này...”

Hàn Mặc Xuyên ngắt lời anh: “Chút nữa rồi nói.”

Cảnh Nhiễm không nói thêm gì nữa.

Sau khi Lưu Tiểu Đạt lấy máu, Vạn Phi Vũ bị đánh sưng mặt cũng tự mình hoàn thành việc lấy máu.

Trưởng thôn rất tiếc khi phải chia tay màn kịch vừa rồi, mặt đầy tiếc nuối. Ông ta cúi đầu lắc cái thùng, phát ra tiếng lạch cạch. Trưởng thôn có hơi không hài long: “Được vậy thôi à.”

Thấy mặt trời sắp lặn qua núi đá phía Tây, hơi nóng xung quanh vẫn chưa bị gió chiều tiêu tán, trưởng thôn chép miệng: “Được rồi, hôm nay thế thôi, ta dẫn các cô cậu đi ngủ, chiều mai quay lại lấy máu.”

Xem ra trong cái tiềm thức này con người không cần ăn, nhưng lại cần ngủ. Nghĩ đến căn nhà gỗ hoàn toàn cách âm, Cảnh Nhiễm thấy hơi lo.

Trưởng thôn đặt thùng gỗ xuống đất, chắp hai tay sau lưng, kêu một đám người đi theo, nghênh ngang bước.

Ngôi nhà gỗ gần nhất nằm ở trung tâm thôn, trưởng thôn đẩy cánh cửa xập xệ ra, hét vào bên trong:

“Đi ra.”

Bên trong cũng là hai dân làng ngơ ngác ngồi trên giường, vội vã bước ra khỏi nhà, đứng sau lưng trưởng thôn không dám ngẩng đầu lên, vô cùng sợ hãi trưởng thôn.

Trưởng thôn chỉ Lư Điểm Thanh: “Hai cô vào đi.”

Lư Điểm Thanh xác nhận căn phòng này chính là nơi cô lấy chiếc bát gỗ, liền hỏi: “Trưởng thôn, lấy bát ở đâu thì phải ngủ ở đấy à?”

Trưởng thôn bực mình quát: “Nói lắm thế, vào nhanh đi.”

Sau khi Lư Điểm Thanh và Hứa Như Quỳnh bước vào, trưởng thôn nhanh chóng dẫn nhóm người đến phòng thứ hai.

Trưởng vẫn gọi hai dân làng ra như lần trước, người lấy bát gỗ trong phòng này là Vạn Phi Vũ.

Vạn Phi Vũ vui mừng vì mình có thể sống thoải mái trong phòng đơn mà không cần nhìn mặt đám Lưu Tiểu Đạt. Hắn vừa bước chân vào nhà, một dân làng bất ngờ đi theo sau.

Vạn Phi Vũ túm lấy khung cửa, sống chết không chịu đi vào: “Chuyện gì thế này! Tại sao lại có thứ như vậy sống chung với tôi?”

Trưởng thôn cạy tay Vạn Phi Vũ ra khỏi khung cửa, đóng sầm cửa lại: “Cậu có một mình, đương nhiên phải ở chung với người khác, không thích thì tối ra đường mà ở.”

Có lẽ Vạn Phi Vũ còn nói gì đó nữa, nhưng qua cửa không thể nghe được.

Những người còn lại cũng được trưởng thôn đưa đến căn nhà gỗ nơi lấy bát gỗ đi. Chỉ còn lại Cảnh Nhiễm và Hàn Mặc Xuyên xen lẫn đám dân làng đờ đẫn đi theo sau trưởng thôn.

Trưởng thôn bật cười: “Đừng tưởng rằng tôi không thấy hai cậu, nhanh chân lên, chỗ hai cậu xa nhất.”

Cảnh Nhiễm thử nói chuyện với trưởng thôn: “Trưởng thôn, chúng ta không mang theo thùng gỗ, liệu có sao không?”

Trưởng thôn không trả lời: “Bớt tò mò đi.”

Cảnh Nhiễm cười nói: “Này, tôi hơi lo thôi mà, dù sao cái thùng cũng quá quan trọng.”

Trưởng thôn gật đầu, hơi đắc ý: “Tên nhóc biết điều đấy.”

Cảnh Nhiễm lại nói: “Hay lát nữa tôi giúp ông xách thùng nhé? Giúp ông làm mấy chuyện nặng nhọc là vinh dự của tôi ấy mà.”

Trưởng thôn nghe được mấy lời này thì sướng rơn, gật gù nói: “Tên nhóc miệng dẻo quẹo, nhưng việc này không tới phiên cậu, cậu còn có công dụng khác, nhiều lắm...” Nói được một nửa, vẻ mặt trưởng thôn khẽ biến, cau mày: “Cậu đang bẫy tôi à?”

“Tôi nào dám? Oan lắm ấy.” Cảnh Nhiễm ăn nói khép nép: “Tôi lo ông mệt thật mà.”

Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Đang nói chuyện, đoàn người đi tới phòng Cảnh Nhiễm lấy bát gỗ.

Hàn Mặc Xuyên nhìn căn nhà nhỏ này, gương mặt lạnh lùng cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ, trong lòng hơi tán thưởng Cảnh Nhiễm.

Bởi đây là ngôi nhà gỗ ở phía Tây nơi kẻ nhìn trộm xuất hiện.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Lặn Sâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook