Chương 11: Núi Lưu Vân (11)
Thâm Lâm
31/05/2024
011.
Trong màn đêm tĩnh mịch, hơi nước ẩm ướt bám chặt lấy mọi người.
Cảnh Nhiễm và Hàn Mặc Xuyên ở đầu phía Tây của thôn, là những người đầu tiên trở về căn nhà gỗ. Vừa vào phòng, Cảnh Nhiễm lập tức run rẩy cởi áo khoác trắng ra, thắp nến rồi rùng mình bò về giường.
Hàn Mặc Xuyên vuốt thẳng những nếp nhăn trên quần áo, chẳng bận tâm đến bộ đồ ẩm ướt, ngồi rất đàng hoàng.
Cảnh Nhiễm hỏi: “Đội trưởng Hàn, anh không cởi cái áo ướt sũng này ra à, lạnh quá trời luôn.”
Hàn Mặc Xuyên lắc đầu, thản nhiên nói: “Thảo luận manh mối hôm nay trước đã.”
“Này, đứng đắn vậy luôn.” Cảnh Nhiễm thấp giọng lẩm bẩm vài câu rồi mới nghiêm túc nói: “Chỉ sợ người thúc giục chúng ta đi lấy máu không phải là trưởng thôn.”
Hàn Mặc Xuyên hỏi: “Sao cậu lại nghĩ như vậy?”
Cảnh Nhiễm thần bí ra hiệu cho Hàn Mặc Xuyên, rằng xít vào đây anh nói cho mà nghe, nhưng Hàn Mặc Xuyên vẫn ngồi ì tại chỗ, dùng đôi mắt bình tĩnh nhìn Cảnh Nhiễm, chờ anh nói tiếp. Vốn Cảnh Nhiễm đang định ba hoa một lúc, nhưng nhìn Hàn Mặc Xuyên trầm mặc dưới ánh nến chập chờn, không hiểu sao anh lại thấy hơi xấu hổ, không dám nói ra lời chòng ghẹo nữa.
“Trước tiên hãy nói về trưởng thôn mới của chúng ta.”
“Lúc sáng tôi đã thấy lạ rồi, hôm qua Lưu Tiểu Đạt còn có thể đẩy được Vạn Phi Vũ gầy gò, hôm nay lại đột nhiên bị đè xuống đánh, nhưng vấn đề là Lưu Tiểu Đạt lại chẳng thấy ngạc nhiên.”
“Lúc ấy tôi đoán Vạn Phi Vũ đã lấy được gợi ý “ăn thịt dân làng có thể tăng cường thể chất” trong tranh. Vậy thì gợi ý mà Lưu Tiểu Đạt nhận được rất có thể liên quan đến cách trở thành trưởng thôn.”
Cảnh Nhiễm thong thả phân tích: “Người uống nhiều máu nhất có thể trở thành trưởng thôn. Giống như Lưu Tiểu Đạt giết đồng đội của mình, lấy được một bát máu, sau đó lợi dụng lúc mọi người đang hỗn loạn để làm theo gợi ý uống máu, thay thế trưởng thôn già trở thành trưởng thôn mới.”
Hàn Mặc Xuyên bổ sung: “Đầu mối chính của thế giới liên quan đến công dụng của máu trong thôn. Theo Hứa Như Quỳnh giải thích, người đầu tiên trong thôn biết máu có thể cải thiện vận may và thay đổi thể chất của chính mình là trưởng thôn. Trưởng thôn tham lam dụ dỗ dân làng cùng nhau rút vận may trong máu, khi dân làng cạn máu, họ biến thành một đống mỡ. Để duy trì lợi ích, trưởng thôn thuê người từ ngoài thôn vào, không ngừng làm hại người khác để làm giàu cho mình“.
“Chưa chắc Hứa Như Quỳnh đã nói thật. Tôi nghĩ cô bạn Tiểu Mạt có lẽ đã bị cô ta hại. Bằng không, sao cô ta có thể không nhớ chuyện gì đã xảy ra với bạn mình chứ?” Cảnh Nhiễm ngáp dài, “Có khi Lưu Tiểu Đạt cũng chỉ là bù nhìn thôi, người tiết lộ tin tức trong tranh mới là trưởng thôn thật sự.”
Hàn Mặc Xuyên từ chối cho ý kiến với suy đoán của Cảnh Nhiễm, bổ sung thêm: “Suy đoán của cậu cần phải xác minh đã. Điều quan trọng nhất, nhiệm vụ của chúng ta là trừng phạt trưởng thôn.”
Cảnh Nhiễm chợt nảy ra ý tưởng, dường như anh vừa giật được dải ruy băng nối liền mọi manh mối, anh đứng bật dậy, vội vàng nói: “Tuyết trên núi tuyết từ đâu đến? Dòng nước hòa tan người chảy xuống từ núi tuyết, nếu...”
Cảnh Nhiễm còn chưa kịp nói xong, Hàn Mặc Xuyên đã nhạy bén cảm nhận được lay động nhỏ xíu của bức tranh sơn dầu trên tường, hắn bước tới bịt miệng Cảnh Nhiễm lại, dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn bức tường gỗ.
Mắt nhìn tới đâu, bức tranh sơn dầu “sống lại” tới đó.
Mới đầu chỉ là nơi khóe mắt cô gái trên canvas chợt thêm những nếp nhăn li ti, nhìn tựa như bóng của lớp sơn dầu đung đưa trong ánh nến. Sau đó, những nếp gấp bắt đầu lắc lư, run rẩy, có điều gì đó bí ẩn bên dưới bức tranh đang cố gắng thoát khỏi trói buộc.
Sau những tiếng loạt soạt, cô gái trong tranh mở mắt ra, đôi mắt hạnh tròn xoe dường như đang bối rối không hiểu tình hình, mê mang nhìn khung cảnh trong căn nhà gỗ.
Cảnh Nhiễm và Hàn Mặc Xuyên nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ ngạc nhiên. Hai người thận trọng tiến lên một bước để nhìn rõ hơn.
Cảnh Nhiễm còn nhớ đôi mắt trong tranh ngày hôm qua là một đôi mắt phượng hẹp dài, trong mắt đầy vẻ căm phẫn, ánh mắt sắc bén như kiếm. Nhưng hôm nay đôi mắt ấy tròn xoe, lộ vẻ ngây thơ bối rối.
Khi hai người đến gần bức tranh sơn dầu, cô gái trong tranh dường như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, đầu tiên cô trừng to đôi mắt ngập nước, như thể vô cùng khổ sở, rồi lặng lẽ rơi nước mắt. Những giọt nước mắt rơi xuống vải canvas lạnh lẽo, làm nhòe những màu sắc đẹp đẽ trên tấm vải.
Chuyện gì đây??
Đối mặt với quái vật hung ác, Cảnh Nhiễm không hề sợ hãi, nhưng khi nhìn cô gái yếu đuối và ngây thơ trong bức tranh sơn dầu trước mặt, anh lại thấy bất lực.
Cảnh Nhiễm nghiêng người về phía trước, ngập ngừng hỏi: “Này, em đừng khóc nữa được không? Có gì đáng phải buồn thế à?”
Đôi mắt trong tranh chớp chớp mấy lần, cuối cùng cũng ngừng khóc, cô nhìn họ với ánh mắt vừa thương xót vừa áy náy, thỉnh thoảng lại chớp mắt, như thể có rất nhiều điều muốn nói. Trong nhà gỗ không ai nói chuyện, không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Giống như ngày hôm qua, Cảnh Nhiễm suy nghĩ một lát, mạnh dạn tiến lên một bước, dùng tay chạm vào làn da trên bức tranh, động tác nhẹ nhàng hơn trước nhiều, như thể sợ làm phiền bức tranh.
Vùng da quanh mắt vẫn mềm mại nhẵn nhụi, còn có thể cảm nhận được nó hơi run rẩy. Cô gái hôm nay không hề cảm thấy khó chịu trước hành động của Cảnh Nhiễm, ngược lại còn nâng mắt lên nhìn Cảnh Nhiễm.
Dường như đây là NPC đầu tiên tỏ ra thiện ý kể từ khi vào tiềm thức, Cảnh Nhiễm nghĩ ra một cách, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn hỏi em mấy chuyện, em có thể chớp mắt trả lời tôi được không? “phải” thì chớp một lần, chớp mắt hai là “không”, không chắc chắn thì không chớp?”
Cảnh Nhiễm vừa dứt lời, người trong tranh đã chớp luôn một cái.
“Được, thế để tôi hỏi.” Cảnh Nhiễm ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Em là dân làng à?”
Cô gái trong tranh không chớp mắt, chỉ nhìn Cảnh Nhiễm với ánh mắt buồn bã.
Người trong tranh không chắc mình có phải là dân làng hay không, rất có thể đây là người ngoài bị lừa vào làng, cô vốn không phải là dân làng mà bị biến thành dân làng thông qua việc lấy máu.
Nhưng cô ấy khác với những người khác, ẩn núp ở trong bức tranh...
Cảnh Nhiễm nảy ra ý tưởng, hỏi: “Em là Phương Mạt à?”
Chớp một cái, là trả lời phải.
Cảnh Nhiễm hỏi tiếp: “Khi em phát hiện ra sự kỳ lạ của cái thôn này, Hứa Như Quỳnh có làm hại em không?”
Nghe được câu hỏi này, ban đầu Phương Mạt mở to mắt, nước mắt trào ra, cô miễn cưỡng chớp mắt rồi run rẩy nhắm mắt lại. Sau đó rất lâu cô vẫn không mở mắt ra, chỉ im lặng khóc.
Câu chuyện của Hứa Như Quỳnh và lời kể của Phương Mạt phác thảo nội dung câu chuyện. Sau khi cả hai phát hiện ra bí mật của thôn làng, rất có khả năng Hứa Như Quỳnh đã phản bội cô, tiếp tay cho giặc, thậm chí làm hại đến người bạn đồng hành cũ.
Hàn Mặc Xuyên khẽ thở dài, hỏi tiếp: “Cô có biết người trong tranh đêm hôm trước là ai không?”
Phương Mạt mở to đôi mắt đẫm lệ, khó hiểu nhìn Hàn Mặc Xuyên.
Xem ra Phương Mạt không biết chuyện đêm qua, Hàn Mặc Xuyên lại hỏi theo phương hướng khác hỏi: “Cô đã gặp trưởng thôn chưa?”
Theo suy đoán của Hàn Mặc Xuyên, chắc chắn Phương Mạt đã gặp trưởng thôn, nhưng trưởng thôn cô gặp có thể đã bị trưởng thôn mới “thay thế” từ lâu. Có lẽ lúc đó đã Phương Mạt làm điều gì ngoài dự liệu, mới khiến cô không hoàn toàn biến thành thôn dân mà giữ nguyên ý thức ở trong tranh.
Phương Mạt nghe xong câu hỏi này, cô ngước đôi mắt tròn xoe nhìn Hàn Mặc Xuyên, rồi lại quay sang nhìn Cảnh Nhiễm, thấy hai người đều có vẻ mặt bối rối, nước mắt không khỏi chảy ra.
Rồi là sao nữa?
Cảnh Nhiễm cau mày, nóng ruột kiểm chứng suy đoán của mình: “Người phụ trách việc lấy máu không phải là trưởng thôn phải không?”
Khóe mắt Phương Mạt cuối cùng cũng xuất hiện chút ý cười, cô chớp mắt thật nhanh, nhẹ nhõm nhìn Cảnh Nhiễm.
Ông già bí ẩn và Lưu Tiểu Đạt điên cuồng không phải là trưởng thôn, họ chỉ là những dân làng đặc biệt mà thôi. Trưởng thôn thực sự vẫn luôn ẩn nấp sau đám đông, âm thầm quan sát và thao túng mọi người. Manh mối này khiến Cảnh Nhiễm rùng mình, trước đó họ vẫn luôn thắc mắc “trừng phạt” là gì, luôn cho rằng dân làng giục lấy máu chính là trưởng thôn, nếu cuối cùng nhận nhầm người, rất có thể họ sẽ không bao giờ thoát được khỏi cái tiềm thức này.
“Ầm!” Đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến một âm thanh trầm đục. Phương Mạt bị âm thanh đó làm cho sợ hãi, hoảng sợ liếc nhìn cánh cửa gỗ nơi phát ra tiếng động. Cảnh Nhiễm chưa kịp nhìn thì cô đã nhận ra điều gì đó, nhanh chóng nhắm mắt lại, biến thành bức tranh sơn dầu lạnh lẽo.
Lúc này hai người nào có thời gian quan tâm đến biến hóa của Phương Mạt. Ánh nến trong nhà không bao trùm được hết, chẳng nhìn thấy rõ ràng. Họ chỉ nghe thấy những âm thanh liên tiếp phát ra từ bức tường gỗ, như thể có thứ gì đó đang cào vào. Cảnh Nhiễm khom lưng rón rén bước về phía đó vài bước.
Hàn Mặc Xuyên phối hợp với động tác của Cảnh Nhiễm, cầm lấy cây nến trên bàn, chiếu lên vách gỗ.
Ánh nến vừa chiếu qua, một vật nhợt nhạt vèo cát lướt qua khe hở nhỏ, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại chút tàn ảnh, không thể phân biệt được đó là cái gì.
Nhìn kỹ sẽ thấy khe hở nơi bóng trắng lướt qua chính là nơi có thể chứa một đôi mắt kia, cũng là nơi có thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra bên ngoài.
Sau khi bóng trắng thoát ra ngoài, chỉ có một khoảng im lặng trong chốc lát, âm thanh “Ầm, ầm” nặng nề lại truyền tới, tường gỗ cũng rung theo nhịp điệu của âm thanh, mỗi lần có tiếng vang lên lại có bụi bặm rơi từ trần nhà xuống, lắc lư dưới ánh nến lập lòe.
Cảnh Nhiễm cẩn thận duy trì một khoảng cách vừa khéo, theo kinh nghiệm trước đó, hẳn là từ vị trí này anh vẫn có thể nhìn thấy bên ngoài có gì, nhưng hôm nay bên ngoài quá tối, chẳng nhìn thấy gì cả.
Tiếng đập đều đều bên ngoài đột nhiên im bặt, Cảnh Nhiễm đánh bạo đi tới chỗ nơi có khe hở, Hàn Mặc Xuyên đứng một bên giơ nến soi sáng cho Cảnh Nhiễm. Nhìn thì cứ tưởng giữa khe hở là một khoảng đen nhánh, nhưng nếu soi kỹ hơn, hóa ra là khe hở đó bị một tấm gỗ chặn lại, tấm gỗ đen sì, kết cấu thô ráp, trên bề mặt còn có từng đám mùn cưa.
“Đây là đang che mất khe hở mà chúng ta có thể nhìn ra ngoài.” Cảnh Nhiên dựa sát vào Hàn Mặc Xuyên, nhẹ giọng thì thầm, nói xong anh tính đưa tay chạm vào khe hở, Hàn Mặc Xuyên nhanh tay lẹ mắt chộp lấy tay Cảnh Nhiễm, lắc đầu.
“Tôi làm.” Dưới tình huống quỷ dị này, Hàn Mặc Xuyên không muốn để Cảnh Nhiễm mạo hiểm.
Sau khi Hàn Mặc Xuyên buông Cảnh Nhiễm ra, hắn mới thận trọng đưa tay chạm vào tấm ván gỗ treo bên ngoài.
Đám mùn cưa dính trên tấm gỗ sờ thấy hơi gai tay, Hàn Mặc Xuyên dùng một chút lực đẩy tấm gỗ ra ngoài, nhưng dường như tấm gỗ bị cái gì đè lên vẫn không nhúc nhích. Hàn Mặc Xuyên lo lắng cau mày, tăng dần lực lên, nhưng vẫn không thể đẩy được tấm gỗ ra.
Cảnh Nhiễm nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hàn Mặc Xuyên thu tay về, vỗ vỗ bụi đất, lắc đầu nói: “Không mở được, chắc bị đóng đinh vào rồi.”
Cảnh Nhiễm kêu khẽ: “Bị đóng đinh ở ngoài?”
Sắc mặt Hàn Mặc Xuyên rất trầm: “Ừ, e là tiếng “ầm, ầm” vừa rồi là tiếng đóng đinh trên ván gỗ, chặn khe hở mà chúng ta có thể quan sát tình hình bên ngoài.”
“Ai đóng vậy?” Cảnh Nhiễm nghĩ tới cái bóng trắng lướt qua khi nãy, nói: “Chẳng lẽ là...?” Anh không phát ra âm thanh, nhưng làm khẩu hình “Lưu Tiểu Đạt“.
“Kẹt --” Tiếng cào xước liên tục trên tấm gỗ vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Mới đầu cứ tưởng âm thanh đến từ chỗ khi nãy, nhưng sau khi nghe ngóng cẩn thận, có thể mơ hồ nhận ra âm thanh này được tạo thành từ nhiều âm thanh kết hợp với nhau. Âm thanh bắt đầu từ phía Đông ngôi nhà, nhanh chóng vòng quanh mái nhà, đến phía Tây mới dần biến mất. Sau khi âm thanh liên hoàn ấy kết thúc thì chỉ có một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, rồi âm thanh cào xé rùng rợn lại bắt đầu vang lên, tùy ý du đãng quanh ngôi nhà.
Có lẽ Cảnh Nhiễm đã tưởng tượng ra lúc này Lưu Tiểu Đạt đang ở bên ngoài, giơ đôi tay nhợt nhạt mềm dẻo như sợi mì ra, móc móng tay vào nhà gỗ, hai tay quấn quanh căn nhà như rắn. Anh khẽ thở dài: “Dồi ôi, cào nhà làm gì? Quá phí móng tay.”
“...” Hàn Mặc Xuyên không ngờ rằng Cảnh Nhiễm lại lo lắng về móng tay của NPC trong tình huống quái dị đáng sợ như vậy, hắn nghiêm túc nói: “Ngôi nhà hẳn là vỏ bảo vệ của chúng ta, có lẽ gã bên ngoài muốn cào hỏng ngôi nhà, vậy thì có thể đi vào giết người rồi.”
“Với cái hiệu suất này của gã ta thì đêm nay chắc chắn hắn sẽ không cào nổi đâu.” Cảnh Nhiễm ước lượng độ dày của căn nhà gỗ, cười nói: “Nếu trưởng thôn thật biết được ý tưởng ngu ngốc của gã, kiểu gì cũng sẽ trừ hết thưởng cuối năm.”
Tiếng cào gỗ không ngừng vang lên, Cảnh Nhiễm mặc kệ thanh âm ồn ào đó, bay lên giường, duỗi người: “Mệt cả ngày rồi, đội trưởng Hàn, sao chúng ta không đi ngủ sớm đi?”
“Cậu cứ nghỉ trước đi, tôi xem thêm một lúc.” Hàn Mặc Xuyên vẫn lo về quái vật ngoài cửa, cũng lo thể lực của Cảnh Nhiễm không theo kịp, quyết định tối nay mình sẽ gác đêm.
Cảnh Nhiễm không suy nghĩ nhiều: “Được, anh cũng ngủ sớm nhá, mệt đấy.”
Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, Cảnh Nhiễm thở dài trong lòng: Sau khi rời khỏi đây nhất định phải xác nhận xem tiền thưởng cuối năm là bao nhiêu..
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
...
Trong màn đêm tĩnh mịch, hơi nước ẩm ướt bám chặt lấy mọi người.
Cảnh Nhiễm và Hàn Mặc Xuyên ở đầu phía Tây của thôn, là những người đầu tiên trở về căn nhà gỗ. Vừa vào phòng, Cảnh Nhiễm lập tức run rẩy cởi áo khoác trắng ra, thắp nến rồi rùng mình bò về giường.
Hàn Mặc Xuyên vuốt thẳng những nếp nhăn trên quần áo, chẳng bận tâm đến bộ đồ ẩm ướt, ngồi rất đàng hoàng.
Cảnh Nhiễm hỏi: “Đội trưởng Hàn, anh không cởi cái áo ướt sũng này ra à, lạnh quá trời luôn.”
Hàn Mặc Xuyên lắc đầu, thản nhiên nói: “Thảo luận manh mối hôm nay trước đã.”
“Này, đứng đắn vậy luôn.” Cảnh Nhiễm thấp giọng lẩm bẩm vài câu rồi mới nghiêm túc nói: “Chỉ sợ người thúc giục chúng ta đi lấy máu không phải là trưởng thôn.”
Hàn Mặc Xuyên hỏi: “Sao cậu lại nghĩ như vậy?”
Cảnh Nhiễm thần bí ra hiệu cho Hàn Mặc Xuyên, rằng xít vào đây anh nói cho mà nghe, nhưng Hàn Mặc Xuyên vẫn ngồi ì tại chỗ, dùng đôi mắt bình tĩnh nhìn Cảnh Nhiễm, chờ anh nói tiếp. Vốn Cảnh Nhiễm đang định ba hoa một lúc, nhưng nhìn Hàn Mặc Xuyên trầm mặc dưới ánh nến chập chờn, không hiểu sao anh lại thấy hơi xấu hổ, không dám nói ra lời chòng ghẹo nữa.
“Trước tiên hãy nói về trưởng thôn mới của chúng ta.”
“Lúc sáng tôi đã thấy lạ rồi, hôm qua Lưu Tiểu Đạt còn có thể đẩy được Vạn Phi Vũ gầy gò, hôm nay lại đột nhiên bị đè xuống đánh, nhưng vấn đề là Lưu Tiểu Đạt lại chẳng thấy ngạc nhiên.”
“Lúc ấy tôi đoán Vạn Phi Vũ đã lấy được gợi ý “ăn thịt dân làng có thể tăng cường thể chất” trong tranh. Vậy thì gợi ý mà Lưu Tiểu Đạt nhận được rất có thể liên quan đến cách trở thành trưởng thôn.”
Cảnh Nhiễm thong thả phân tích: “Người uống nhiều máu nhất có thể trở thành trưởng thôn. Giống như Lưu Tiểu Đạt giết đồng đội của mình, lấy được một bát máu, sau đó lợi dụng lúc mọi người đang hỗn loạn để làm theo gợi ý uống máu, thay thế trưởng thôn già trở thành trưởng thôn mới.”
Hàn Mặc Xuyên bổ sung: “Đầu mối chính của thế giới liên quan đến công dụng của máu trong thôn. Theo Hứa Như Quỳnh giải thích, người đầu tiên trong thôn biết máu có thể cải thiện vận may và thay đổi thể chất của chính mình là trưởng thôn. Trưởng thôn tham lam dụ dỗ dân làng cùng nhau rút vận may trong máu, khi dân làng cạn máu, họ biến thành một đống mỡ. Để duy trì lợi ích, trưởng thôn thuê người từ ngoài thôn vào, không ngừng làm hại người khác để làm giàu cho mình“.
“Chưa chắc Hứa Như Quỳnh đã nói thật. Tôi nghĩ cô bạn Tiểu Mạt có lẽ đã bị cô ta hại. Bằng không, sao cô ta có thể không nhớ chuyện gì đã xảy ra với bạn mình chứ?” Cảnh Nhiễm ngáp dài, “Có khi Lưu Tiểu Đạt cũng chỉ là bù nhìn thôi, người tiết lộ tin tức trong tranh mới là trưởng thôn thật sự.”
Hàn Mặc Xuyên từ chối cho ý kiến với suy đoán của Cảnh Nhiễm, bổ sung thêm: “Suy đoán của cậu cần phải xác minh đã. Điều quan trọng nhất, nhiệm vụ của chúng ta là trừng phạt trưởng thôn.”
Cảnh Nhiễm chợt nảy ra ý tưởng, dường như anh vừa giật được dải ruy băng nối liền mọi manh mối, anh đứng bật dậy, vội vàng nói: “Tuyết trên núi tuyết từ đâu đến? Dòng nước hòa tan người chảy xuống từ núi tuyết, nếu...”
Cảnh Nhiễm còn chưa kịp nói xong, Hàn Mặc Xuyên đã nhạy bén cảm nhận được lay động nhỏ xíu của bức tranh sơn dầu trên tường, hắn bước tới bịt miệng Cảnh Nhiễm lại, dùng ánh mắt sắc bén liếc nhìn bức tường gỗ.
Mắt nhìn tới đâu, bức tranh sơn dầu “sống lại” tới đó.
Mới đầu chỉ là nơi khóe mắt cô gái trên canvas chợt thêm những nếp nhăn li ti, nhìn tựa như bóng của lớp sơn dầu đung đưa trong ánh nến. Sau đó, những nếp gấp bắt đầu lắc lư, run rẩy, có điều gì đó bí ẩn bên dưới bức tranh đang cố gắng thoát khỏi trói buộc.
Sau những tiếng loạt soạt, cô gái trong tranh mở mắt ra, đôi mắt hạnh tròn xoe dường như đang bối rối không hiểu tình hình, mê mang nhìn khung cảnh trong căn nhà gỗ.
Cảnh Nhiễm và Hàn Mặc Xuyên nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương vẻ ngạc nhiên. Hai người thận trọng tiến lên một bước để nhìn rõ hơn.
Cảnh Nhiễm còn nhớ đôi mắt trong tranh ngày hôm qua là một đôi mắt phượng hẹp dài, trong mắt đầy vẻ căm phẫn, ánh mắt sắc bén như kiếm. Nhưng hôm nay đôi mắt ấy tròn xoe, lộ vẻ ngây thơ bối rối.
Khi hai người đến gần bức tranh sơn dầu, cô gái trong tranh dường như vừa tỉnh dậy sau một giấc mơ, đầu tiên cô trừng to đôi mắt ngập nước, như thể vô cùng khổ sở, rồi lặng lẽ rơi nước mắt. Những giọt nước mắt rơi xuống vải canvas lạnh lẽo, làm nhòe những màu sắc đẹp đẽ trên tấm vải.
Chuyện gì đây??
Đối mặt với quái vật hung ác, Cảnh Nhiễm không hề sợ hãi, nhưng khi nhìn cô gái yếu đuối và ngây thơ trong bức tranh sơn dầu trước mặt, anh lại thấy bất lực.
Cảnh Nhiễm nghiêng người về phía trước, ngập ngừng hỏi: “Này, em đừng khóc nữa được không? Có gì đáng phải buồn thế à?”
Đôi mắt trong tranh chớp chớp mấy lần, cuối cùng cũng ngừng khóc, cô nhìn họ với ánh mắt vừa thương xót vừa áy náy, thỉnh thoảng lại chớp mắt, như thể có rất nhiều điều muốn nói. Trong nhà gỗ không ai nói chuyện, không gian yên tĩnh đến đáng sợ.
Giống như ngày hôm qua, Cảnh Nhiễm suy nghĩ một lát, mạnh dạn tiến lên một bước, dùng tay chạm vào làn da trên bức tranh, động tác nhẹ nhàng hơn trước nhiều, như thể sợ làm phiền bức tranh.
Vùng da quanh mắt vẫn mềm mại nhẵn nhụi, còn có thể cảm nhận được nó hơi run rẩy. Cô gái hôm nay không hề cảm thấy khó chịu trước hành động của Cảnh Nhiễm, ngược lại còn nâng mắt lên nhìn Cảnh Nhiễm.
Dường như đây là NPC đầu tiên tỏ ra thiện ý kể từ khi vào tiềm thức, Cảnh Nhiễm nghĩ ra một cách, nhẹ giọng nói: “Tôi muốn hỏi em mấy chuyện, em có thể chớp mắt trả lời tôi được không? “phải” thì chớp một lần, chớp mắt hai là “không”, không chắc chắn thì không chớp?”
Cảnh Nhiễm vừa dứt lời, người trong tranh đã chớp luôn một cái.
“Được, thế để tôi hỏi.” Cảnh Nhiễm ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Em là dân làng à?”
Cô gái trong tranh không chớp mắt, chỉ nhìn Cảnh Nhiễm với ánh mắt buồn bã.
Người trong tranh không chắc mình có phải là dân làng hay không, rất có thể đây là người ngoài bị lừa vào làng, cô vốn không phải là dân làng mà bị biến thành dân làng thông qua việc lấy máu.
Nhưng cô ấy khác với những người khác, ẩn núp ở trong bức tranh...
Cảnh Nhiễm nảy ra ý tưởng, hỏi: “Em là Phương Mạt à?”
Chớp một cái, là trả lời phải.
Cảnh Nhiễm hỏi tiếp: “Khi em phát hiện ra sự kỳ lạ của cái thôn này, Hứa Như Quỳnh có làm hại em không?”
Nghe được câu hỏi này, ban đầu Phương Mạt mở to mắt, nước mắt trào ra, cô miễn cưỡng chớp mắt rồi run rẩy nhắm mắt lại. Sau đó rất lâu cô vẫn không mở mắt ra, chỉ im lặng khóc.
Câu chuyện của Hứa Như Quỳnh và lời kể của Phương Mạt phác thảo nội dung câu chuyện. Sau khi cả hai phát hiện ra bí mật của thôn làng, rất có khả năng Hứa Như Quỳnh đã phản bội cô, tiếp tay cho giặc, thậm chí làm hại đến người bạn đồng hành cũ.
Hàn Mặc Xuyên khẽ thở dài, hỏi tiếp: “Cô có biết người trong tranh đêm hôm trước là ai không?”
Phương Mạt mở to đôi mắt đẫm lệ, khó hiểu nhìn Hàn Mặc Xuyên.
Xem ra Phương Mạt không biết chuyện đêm qua, Hàn Mặc Xuyên lại hỏi theo phương hướng khác hỏi: “Cô đã gặp trưởng thôn chưa?”
Theo suy đoán của Hàn Mặc Xuyên, chắc chắn Phương Mạt đã gặp trưởng thôn, nhưng trưởng thôn cô gặp có thể đã bị trưởng thôn mới “thay thế” từ lâu. Có lẽ lúc đó đã Phương Mạt làm điều gì ngoài dự liệu, mới khiến cô không hoàn toàn biến thành thôn dân mà giữ nguyên ý thức ở trong tranh.
Phương Mạt nghe xong câu hỏi này, cô ngước đôi mắt tròn xoe nhìn Hàn Mặc Xuyên, rồi lại quay sang nhìn Cảnh Nhiễm, thấy hai người đều có vẻ mặt bối rối, nước mắt không khỏi chảy ra.
Rồi là sao nữa?
Cảnh Nhiễm cau mày, nóng ruột kiểm chứng suy đoán của mình: “Người phụ trách việc lấy máu không phải là trưởng thôn phải không?”
Khóe mắt Phương Mạt cuối cùng cũng xuất hiện chút ý cười, cô chớp mắt thật nhanh, nhẹ nhõm nhìn Cảnh Nhiễm.
Ông già bí ẩn và Lưu Tiểu Đạt điên cuồng không phải là trưởng thôn, họ chỉ là những dân làng đặc biệt mà thôi. Trưởng thôn thực sự vẫn luôn ẩn nấp sau đám đông, âm thầm quan sát và thao túng mọi người. Manh mối này khiến Cảnh Nhiễm rùng mình, trước đó họ vẫn luôn thắc mắc “trừng phạt” là gì, luôn cho rằng dân làng giục lấy máu chính là trưởng thôn, nếu cuối cùng nhận nhầm người, rất có thể họ sẽ không bao giờ thoát được khỏi cái tiềm thức này.
“Ầm!” Đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến một âm thanh trầm đục. Phương Mạt bị âm thanh đó làm cho sợ hãi, hoảng sợ liếc nhìn cánh cửa gỗ nơi phát ra tiếng động. Cảnh Nhiễm chưa kịp nhìn thì cô đã nhận ra điều gì đó, nhanh chóng nhắm mắt lại, biến thành bức tranh sơn dầu lạnh lẽo.
Lúc này hai người nào có thời gian quan tâm đến biến hóa của Phương Mạt. Ánh nến trong nhà không bao trùm được hết, chẳng nhìn thấy rõ ràng. Họ chỉ nghe thấy những âm thanh liên tiếp phát ra từ bức tường gỗ, như thể có thứ gì đó đang cào vào. Cảnh Nhiễm khom lưng rón rén bước về phía đó vài bước.
Hàn Mặc Xuyên phối hợp với động tác của Cảnh Nhiễm, cầm lấy cây nến trên bàn, chiếu lên vách gỗ.
Ánh nến vừa chiếu qua, một vật nhợt nhạt vèo cát lướt qua khe hở nhỏ, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại chút tàn ảnh, không thể phân biệt được đó là cái gì.
Nhìn kỹ sẽ thấy khe hở nơi bóng trắng lướt qua chính là nơi có thể chứa một đôi mắt kia, cũng là nơi có thể nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra bên ngoài.
Sau khi bóng trắng thoát ra ngoài, chỉ có một khoảng im lặng trong chốc lát, âm thanh “Ầm, ầm” nặng nề lại truyền tới, tường gỗ cũng rung theo nhịp điệu của âm thanh, mỗi lần có tiếng vang lên lại có bụi bặm rơi từ trần nhà xuống, lắc lư dưới ánh nến lập lòe.
Cảnh Nhiễm cẩn thận duy trì một khoảng cách vừa khéo, theo kinh nghiệm trước đó, hẳn là từ vị trí này anh vẫn có thể nhìn thấy bên ngoài có gì, nhưng hôm nay bên ngoài quá tối, chẳng nhìn thấy gì cả.
Tiếng đập đều đều bên ngoài đột nhiên im bặt, Cảnh Nhiễm đánh bạo đi tới chỗ nơi có khe hở, Hàn Mặc Xuyên đứng một bên giơ nến soi sáng cho Cảnh Nhiễm. Nhìn thì cứ tưởng giữa khe hở là một khoảng đen nhánh, nhưng nếu soi kỹ hơn, hóa ra là khe hở đó bị một tấm gỗ chặn lại, tấm gỗ đen sì, kết cấu thô ráp, trên bề mặt còn có từng đám mùn cưa.
“Đây là đang che mất khe hở mà chúng ta có thể nhìn ra ngoài.” Cảnh Nhiên dựa sát vào Hàn Mặc Xuyên, nhẹ giọng thì thầm, nói xong anh tính đưa tay chạm vào khe hở, Hàn Mặc Xuyên nhanh tay lẹ mắt chộp lấy tay Cảnh Nhiễm, lắc đầu.
“Tôi làm.” Dưới tình huống quỷ dị này, Hàn Mặc Xuyên không muốn để Cảnh Nhiễm mạo hiểm.
Sau khi Hàn Mặc Xuyên buông Cảnh Nhiễm ra, hắn mới thận trọng đưa tay chạm vào tấm ván gỗ treo bên ngoài.
Đám mùn cưa dính trên tấm gỗ sờ thấy hơi gai tay, Hàn Mặc Xuyên dùng một chút lực đẩy tấm gỗ ra ngoài, nhưng dường như tấm gỗ bị cái gì đè lên vẫn không nhúc nhích. Hàn Mặc Xuyên lo lắng cau mày, tăng dần lực lên, nhưng vẫn không thể đẩy được tấm gỗ ra.
Cảnh Nhiễm nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Hàn Mặc Xuyên thu tay về, vỗ vỗ bụi đất, lắc đầu nói: “Không mở được, chắc bị đóng đinh vào rồi.”
Cảnh Nhiễm kêu khẽ: “Bị đóng đinh ở ngoài?”
Sắc mặt Hàn Mặc Xuyên rất trầm: “Ừ, e là tiếng “ầm, ầm” vừa rồi là tiếng đóng đinh trên ván gỗ, chặn khe hở mà chúng ta có thể quan sát tình hình bên ngoài.”
“Ai đóng vậy?” Cảnh Nhiễm nghĩ tới cái bóng trắng lướt qua khi nãy, nói: “Chẳng lẽ là...?” Anh không phát ra âm thanh, nhưng làm khẩu hình “Lưu Tiểu Đạt“.
“Kẹt --” Tiếng cào xước liên tục trên tấm gỗ vang lên, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Mới đầu cứ tưởng âm thanh đến từ chỗ khi nãy, nhưng sau khi nghe ngóng cẩn thận, có thể mơ hồ nhận ra âm thanh này được tạo thành từ nhiều âm thanh kết hợp với nhau. Âm thanh bắt đầu từ phía Đông ngôi nhà, nhanh chóng vòng quanh mái nhà, đến phía Tây mới dần biến mất. Sau khi âm thanh liên hoàn ấy kết thúc thì chỉ có một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, rồi âm thanh cào xé rùng rợn lại bắt đầu vang lên, tùy ý du đãng quanh ngôi nhà.
Có lẽ Cảnh Nhiễm đã tưởng tượng ra lúc này Lưu Tiểu Đạt đang ở bên ngoài, giơ đôi tay nhợt nhạt mềm dẻo như sợi mì ra, móc móng tay vào nhà gỗ, hai tay quấn quanh căn nhà như rắn. Anh khẽ thở dài: “Dồi ôi, cào nhà làm gì? Quá phí móng tay.”
“...” Hàn Mặc Xuyên không ngờ rằng Cảnh Nhiễm lại lo lắng về móng tay của NPC trong tình huống quái dị đáng sợ như vậy, hắn nghiêm túc nói: “Ngôi nhà hẳn là vỏ bảo vệ của chúng ta, có lẽ gã bên ngoài muốn cào hỏng ngôi nhà, vậy thì có thể đi vào giết người rồi.”
“Với cái hiệu suất này của gã ta thì đêm nay chắc chắn hắn sẽ không cào nổi đâu.” Cảnh Nhiễm ước lượng độ dày của căn nhà gỗ, cười nói: “Nếu trưởng thôn thật biết được ý tưởng ngu ngốc của gã, kiểu gì cũng sẽ trừ hết thưởng cuối năm.”
Tiếng cào gỗ không ngừng vang lên, Cảnh Nhiễm mặc kệ thanh âm ồn ào đó, bay lên giường, duỗi người: “Mệt cả ngày rồi, đội trưởng Hàn, sao chúng ta không đi ngủ sớm đi?”
“Cậu cứ nghỉ trước đi, tôi xem thêm một lúc.” Hàn Mặc Xuyên vẫn lo về quái vật ngoài cửa, cũng lo thể lực của Cảnh Nhiễm không theo kịp, quyết định tối nay mình sẽ gác đêm.
Cảnh Nhiễm không suy nghĩ nhiều: “Được, anh cũng ngủ sớm nhá, mệt đấy.”
Một giây trước khi chìm vào giấc ngủ, Cảnh Nhiễm thở dài trong lòng: Sau khi rời khỏi đây nhất định phải xác nhận xem tiền thưởng cuối năm là bao nhiêu..
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.