Chương 3: Nụ cười đã lâu không thấy
Anna Lee
16/10/2023
_Trường Đại học Thành phố Bắc Kinh_
"Y Y, tớ có cái này cho cậu này!"
"Cái gì thế?" Diệp Tịch Y ngơ ngác nhìn Mộ Ninh An mặt mày hớn hở ở trước mặt mình.
"Tèn tén ten, bánh bông lan mà cậu thích này!" Mộ Ninh An quơ quơ hộp bánh màu vàng nhạt trước mặt cô.
Diệp Tịch Y hai mắt sáng rực, miệng không nhịn được mà nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Cô nhận lấy hộp bánh mà Ninh An đưa cho.
"Aaaa Tiểu An à, tớ yêu cậu nhất luôn! Moa moa!" Cô vừa nói vừa ôm lấy Mộ Ninh An, hôn hai cái vào má của cô nàng.
Cô từ từ mở hộp bánh ra, hương thơm của trứng sữa khiến cô phải nhắm mắt lại mà hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi hương này. Cô lấy một miếng bánh cho vào miệng cắn một miếng lớn, miệng không ngừng xuýt xoa khen ngon, nụ cười rạng rỡ ban nãy bây giờ còn rạng rỡ hơn.
Nụ cười này đã lâu không thấy trên môi của Diệp Tịch Y.
Mộ Ninh An ở bên cạnh nhìn cô bạn thân của mình vui vẻ như thế thì trong lòng nhẹ nhõm đi không ít, cô nàng rất thích nhìn Diệp Tịch Y cười vì nụ cười của cô rất đẹp. Thế nhưng nụ cười này đã biến mất khá lâu rồi, nói đúng hơn là 2 tháng rồi, đó là kể từ lúc mà cô chọn buông bỏ anh.
Nói thật sự thì họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện vui buồn, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Tịch Y như thế này.
Một cô gái luôn vui vẻ, hoạt bát, nụ cười lúc nào cũng ở trên môi, dù chuyện gì xảy ra cũng đều rất lạc quan. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên mà cô thấy bạn thân mình như thế này thì trong lòng không khỏi lo lắng.
Cùng nhau lớn lên, nói không lo thì chẳng phải là nói dối rồi sao?
Nhưng mà giờ thì không sao nữa rồi, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời đó cuối cùng cũng đã trở về với chủ nhân của nó.
Bây giờ trong lòng của Mộ Ninh An không mong muốn gì nhiều, cô chỉ mong rằng cô bạn thân của mình lúc nào cũng tươi cười và hạnh phúc như thế này, như thế là cô đã cảm thấy rất an lòng rồi.
Thấy Mộ Ninh An cứ nhìn mình chăm chăm như thế thì cô mới lên tiếng hỏi han.
"Này, cậu sao thế? Ăn bánh đi!"
"À, không sao!"
"Tớ biết là tớ rất xinh, nhưng cậu cũng không được ngắm tớ lộ liễu như thế chứ."
"Cậu thôi đi, đúng là cậu rất xinh điều này tớ không thể nào phủ nhận, nhưng cậu có thể bớt tự luyến lại đi được không?" Cô nàng bĩu môi nói.
"Không đấy, thì sao nào?" Cô lè lưỡi ra, làm mặt quỷ trêu chọc Mộ Ninh An.
"Này thì sao này..haha!"
"Haha..cậu làm tớ nhột đấy..haha!"
Mộ Ninh An chọt lét làm cho Diệp Tịch Y cười không khóa được mồm.
Hai cô nàng cứ thế vui vẻ chơi đùa với nhau đến lúc chuông vào lớp vang lên thì mới ngồi ngay ngắn lại vào chỗ của mình.
...
_Biệt thự Mộ gia_
Mộ Ninh An bước từ cửa chính vào, nhìn thấy Mộ Tẫn Ngôn đang ngồi trên sofa đọc báo. Cô đi lại gần chỗ anh, lên tiếng trêu chọc.
"Ôi trời ơi, hôm nay trời bão to à, sao anh trai tôi lại ở đây thế này!"
"..."
"Anh xem em là không khí à?" Anh im lặng không nói gì, Mộ Ninh An thấy mình bị xem là không khí thì lên tiếng nói tiếp.
"Đấy là em nói chứ anh không nói nhé!" Mộ Tẫn Ngôn lạnh lùng đáp lại, ánh mắt vẫn nhìn vào tờ báo trên tay, từ lúc Mộ Ninh An về nhà anh cũng chưa ném cho cô một cái liếc mắt nữa.
Cô nàng ngồi bên cạnh liếc xéo anh một cái, im lặng một hồi thì cô lên tiếng.
"Anh hai, anh thật sự muốn để Y Y đi à?"
"..."
"Anh hai, rõ ràng anh cũng có tình cảm với cậu ấy mà, sao anh không thử theo đuổi cậu ấy xem."
"Em đi mà theo đuổi."
"Anh hai à, nếu bây giờ anh cứ như thế thì anh sẽ mất cậu ấy thật luôn đấy!"
"..."
"Em không nói với anh nữa, sau này đừng hỏi vì sao anh lại phải theo đuổi lâu như thế cậu ấy mới đồng ý."
Mộ Ninh An cũng hết cách với anh trai mình, cô đứng dậy đi thẳng lên phòng mình.
Mộ Tẫn Ngôn lúc này mới buông tờ báo trên tay xuống, ngửa đầu ra nhìn lên trần nhà.
Lời của Ninh An nói không có gì là sai cả, nếu bây giờ anh không mau chóng theo đuổi thì anh sẽ mất cô mãi mãi.
Một lát sau cũng đến lúc dùng cơm tối, cả nhà bốn người họ cùng nhau ngồi vào bàn ăn.
"Tiểu Ngôn này, con không định giữ Y Y lại sao?" Mẹ anh, Châu Tịnh hỏi.
Bàn tay đang cầm đũa của anh bỗng chốc khựng lại, động tác nhai thức ăn cũng chậm hơn. Nhưng vẫn không lên tiếng.
Mộ Ninh An ngồi bên cạnh lay lay cánh tay mẹ mình nói: "Mẹ à, kệ anh ấy đi, sau này sẽ có người đi truy thê sấp mặt cho xem."
Anh ngẩng đôi mắt đầy sát khí của mình lên nhìn Mộ Ninh An khiến cô run hết cả người mà nép vào cánh tay mẹ mình.
"Thôi thôi, hai đứa ăn cơm đi." Bà Châu Tịnh lên tiếng giải vây.
Mộ Ninh An bĩu môi, nhướn mày khiêu khích anh rồi mới tiếp tục ăn cơm.
Cả nhà họ cùng nhau dùng cơm, ba anh cũng chỉ hỏi anh vài vấn đề về tập đoàn rồi thôi. Bữa cơm kết thúc, anh ở lại chơi một chút rồi cũng ra về.
...
_Biệt thự Diệp gia_
Diệp Tịch Y đang làm bài tập thì vô tình nhìn thấy tấm ảnh mà anh đã đưa cho cô vào dịp sinh nhật năm 20 tuổi của cô, cô lật ra sau xem thử thì có một dòng chữ nhỏ xíu viết ở dưới tấm ảnh. Lúc nhìn thấy dòng chữ này cô có hơi bất ngờ một chút, rồi một giọt nước mắt rơi xuống tấm ảnh, cô vội vàng lau đi vì sợ sẽ làm nhòe đi dòng chữ ấy.
Rốt cuộc là dòng chữ ấy là gì mà lại khiến cô rơi nước mắt như thế? Là gì mà lại khiến cô trân trọng đến thế?
Sau khi học bài xong thì cô đi xuống bếp lấy một ly nước rồi đi lên phòng. Cô nằm trên giường mà trằn trọc không ngủ được.
Cô là đang nghĩ về dòng chữ ấy sao?
Diệp Tịch Y bật dậy, lấy áo khoác lông choàng lên người sau đó đi ra vườn. Cô ngồi vào xích đu, mắt nhìn lên mặt trăng. Mắt cô bình thường đã rất long lanh rồi, bây giờ ánh trăng đọng lại trong đôi mắt ấy lại thêm phần ấm áp và mê người vô cùng.
"Anh đã từng thích em chưa?"
"Thật sự chỉ xem em là em gái thôi sao?"
"Sao lại không thích em chứ?"
"Em đã yêu anh 12 năm rồi đấy!"
Cô tự nói với bản thân mình, nước mắt cũng theo từng lời nói của cô mà lăn dài trên gò má, đôi mắt đỏ ngầu ngấn đầy nước, long lanh càng thêm long lanh.
Ngồi đó một hồi thì cô cũng đi lên phòng mình ngủ.
...
Sáng hôm sau, cô thức dậy đi vào phòng tắm vscn, sau đó thay một bộ đồ thật đẹp để đi chơi cùng Mộ Ninh An.
Hôm nay cô mặc một set đồ tiểu thư, chân váy dài qua đầu gối, bên trong là chiếc áo len mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông dài qua đầu gối nhưng ngắn hơn váy một chút.
Vì da của cô rất đẹp nên cô chỉ trang điểm nhẹ, dù là trang điểm nhẹ nhưng cô lại rất xinh đẹp.
Đó là vì cô đã đẹp sẵn rồi đó!
"Y Y, tớ có cái này cho cậu này!"
"Cái gì thế?" Diệp Tịch Y ngơ ngác nhìn Mộ Ninh An mặt mày hớn hở ở trước mặt mình.
"Tèn tén ten, bánh bông lan mà cậu thích này!" Mộ Ninh An quơ quơ hộp bánh màu vàng nhạt trước mặt cô.
Diệp Tịch Y hai mắt sáng rực, miệng không nhịn được mà nở một nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Cô nhận lấy hộp bánh mà Ninh An đưa cho.
"Aaaa Tiểu An à, tớ yêu cậu nhất luôn! Moa moa!" Cô vừa nói vừa ôm lấy Mộ Ninh An, hôn hai cái vào má của cô nàng.
Cô từ từ mở hộp bánh ra, hương thơm của trứng sữa khiến cô phải nhắm mắt lại mà hít một hơi thật sâu để cảm nhận mùi hương này. Cô lấy một miếng bánh cho vào miệng cắn một miếng lớn, miệng không ngừng xuýt xoa khen ngon, nụ cười rạng rỡ ban nãy bây giờ còn rạng rỡ hơn.
Nụ cười này đã lâu không thấy trên môi của Diệp Tịch Y.
Mộ Ninh An ở bên cạnh nhìn cô bạn thân của mình vui vẻ như thế thì trong lòng nhẹ nhõm đi không ít, cô nàng rất thích nhìn Diệp Tịch Y cười vì nụ cười của cô rất đẹp. Thế nhưng nụ cười này đã biến mất khá lâu rồi, nói đúng hơn là 2 tháng rồi, đó là kể từ lúc mà cô chọn buông bỏ anh.
Nói thật sự thì họ cùng nhau lớn lên, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện vui buồn, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy Diệp Tịch Y như thế này.
Một cô gái luôn vui vẻ, hoạt bát, nụ cười lúc nào cũng ở trên môi, dù chuyện gì xảy ra cũng đều rất lạc quan. Thế nhưng, đây là lần đầu tiên mà cô thấy bạn thân mình như thế này thì trong lòng không khỏi lo lắng.
Cùng nhau lớn lên, nói không lo thì chẳng phải là nói dối rồi sao?
Nhưng mà giờ thì không sao nữa rồi, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời đó cuối cùng cũng đã trở về với chủ nhân của nó.
Bây giờ trong lòng của Mộ Ninh An không mong muốn gì nhiều, cô chỉ mong rằng cô bạn thân của mình lúc nào cũng tươi cười và hạnh phúc như thế này, như thế là cô đã cảm thấy rất an lòng rồi.
Thấy Mộ Ninh An cứ nhìn mình chăm chăm như thế thì cô mới lên tiếng hỏi han.
"Này, cậu sao thế? Ăn bánh đi!"
"À, không sao!"
"Tớ biết là tớ rất xinh, nhưng cậu cũng không được ngắm tớ lộ liễu như thế chứ."
"Cậu thôi đi, đúng là cậu rất xinh điều này tớ không thể nào phủ nhận, nhưng cậu có thể bớt tự luyến lại đi được không?" Cô nàng bĩu môi nói.
"Không đấy, thì sao nào?" Cô lè lưỡi ra, làm mặt quỷ trêu chọc Mộ Ninh An.
"Này thì sao này..haha!"
"Haha..cậu làm tớ nhột đấy..haha!"
Mộ Ninh An chọt lét làm cho Diệp Tịch Y cười không khóa được mồm.
Hai cô nàng cứ thế vui vẻ chơi đùa với nhau đến lúc chuông vào lớp vang lên thì mới ngồi ngay ngắn lại vào chỗ của mình.
...
_Biệt thự Mộ gia_
Mộ Ninh An bước từ cửa chính vào, nhìn thấy Mộ Tẫn Ngôn đang ngồi trên sofa đọc báo. Cô đi lại gần chỗ anh, lên tiếng trêu chọc.
"Ôi trời ơi, hôm nay trời bão to à, sao anh trai tôi lại ở đây thế này!"
"..."
"Anh xem em là không khí à?" Anh im lặng không nói gì, Mộ Ninh An thấy mình bị xem là không khí thì lên tiếng nói tiếp.
"Đấy là em nói chứ anh không nói nhé!" Mộ Tẫn Ngôn lạnh lùng đáp lại, ánh mắt vẫn nhìn vào tờ báo trên tay, từ lúc Mộ Ninh An về nhà anh cũng chưa ném cho cô một cái liếc mắt nữa.
Cô nàng ngồi bên cạnh liếc xéo anh một cái, im lặng một hồi thì cô lên tiếng.
"Anh hai, anh thật sự muốn để Y Y đi à?"
"..."
"Anh hai, rõ ràng anh cũng có tình cảm với cậu ấy mà, sao anh không thử theo đuổi cậu ấy xem."
"Em đi mà theo đuổi."
"Anh hai à, nếu bây giờ anh cứ như thế thì anh sẽ mất cậu ấy thật luôn đấy!"
"..."
"Em không nói với anh nữa, sau này đừng hỏi vì sao anh lại phải theo đuổi lâu như thế cậu ấy mới đồng ý."
Mộ Ninh An cũng hết cách với anh trai mình, cô đứng dậy đi thẳng lên phòng mình.
Mộ Tẫn Ngôn lúc này mới buông tờ báo trên tay xuống, ngửa đầu ra nhìn lên trần nhà.
Lời của Ninh An nói không có gì là sai cả, nếu bây giờ anh không mau chóng theo đuổi thì anh sẽ mất cô mãi mãi.
Một lát sau cũng đến lúc dùng cơm tối, cả nhà bốn người họ cùng nhau ngồi vào bàn ăn.
"Tiểu Ngôn này, con không định giữ Y Y lại sao?" Mẹ anh, Châu Tịnh hỏi.
Bàn tay đang cầm đũa của anh bỗng chốc khựng lại, động tác nhai thức ăn cũng chậm hơn. Nhưng vẫn không lên tiếng.
Mộ Ninh An ngồi bên cạnh lay lay cánh tay mẹ mình nói: "Mẹ à, kệ anh ấy đi, sau này sẽ có người đi truy thê sấp mặt cho xem."
Anh ngẩng đôi mắt đầy sát khí của mình lên nhìn Mộ Ninh An khiến cô run hết cả người mà nép vào cánh tay mẹ mình.
"Thôi thôi, hai đứa ăn cơm đi." Bà Châu Tịnh lên tiếng giải vây.
Mộ Ninh An bĩu môi, nhướn mày khiêu khích anh rồi mới tiếp tục ăn cơm.
Cả nhà họ cùng nhau dùng cơm, ba anh cũng chỉ hỏi anh vài vấn đề về tập đoàn rồi thôi. Bữa cơm kết thúc, anh ở lại chơi một chút rồi cũng ra về.
...
_Biệt thự Diệp gia_
Diệp Tịch Y đang làm bài tập thì vô tình nhìn thấy tấm ảnh mà anh đã đưa cho cô vào dịp sinh nhật năm 20 tuổi của cô, cô lật ra sau xem thử thì có một dòng chữ nhỏ xíu viết ở dưới tấm ảnh. Lúc nhìn thấy dòng chữ này cô có hơi bất ngờ một chút, rồi một giọt nước mắt rơi xuống tấm ảnh, cô vội vàng lau đi vì sợ sẽ làm nhòe đi dòng chữ ấy.
Rốt cuộc là dòng chữ ấy là gì mà lại khiến cô rơi nước mắt như thế? Là gì mà lại khiến cô trân trọng đến thế?
Sau khi học bài xong thì cô đi xuống bếp lấy một ly nước rồi đi lên phòng. Cô nằm trên giường mà trằn trọc không ngủ được.
Cô là đang nghĩ về dòng chữ ấy sao?
Diệp Tịch Y bật dậy, lấy áo khoác lông choàng lên người sau đó đi ra vườn. Cô ngồi vào xích đu, mắt nhìn lên mặt trăng. Mắt cô bình thường đã rất long lanh rồi, bây giờ ánh trăng đọng lại trong đôi mắt ấy lại thêm phần ấm áp và mê người vô cùng.
"Anh đã từng thích em chưa?"
"Thật sự chỉ xem em là em gái thôi sao?"
"Sao lại không thích em chứ?"
"Em đã yêu anh 12 năm rồi đấy!"
Cô tự nói với bản thân mình, nước mắt cũng theo từng lời nói của cô mà lăn dài trên gò má, đôi mắt đỏ ngầu ngấn đầy nước, long lanh càng thêm long lanh.
Ngồi đó một hồi thì cô cũng đi lên phòng mình ngủ.
...
Sáng hôm sau, cô thức dậy đi vào phòng tắm vscn, sau đó thay một bộ đồ thật đẹp để đi chơi cùng Mộ Ninh An.
Hôm nay cô mặc một set đồ tiểu thư, chân váy dài qua đầu gối, bên trong là chiếc áo len mỏng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông dài qua đầu gối nhưng ngắn hơn váy một chút.
Vì da của cô rất đẹp nên cô chỉ trang điểm nhẹ, dù là trang điểm nhẹ nhưng cô lại rất xinh đẹp.
Đó là vì cô đã đẹp sẵn rồi đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.