Chương 17
Tô Cảnh Nhàn
23/06/2024
LẦN TRỌNG SINH THỨ BA
Tác giả: Tô Cảnh Nhàn
Chương 17: Cái đuôi nhỏ thứ mười bảy
[ Không có tôi thì không ngủ được sao?]
Edit: Kally
Beta: Phong
—-------
Về việc đột nhiên Lăng Thần lên ngồi ở ghế phụ, Giang Mộc đang lái xe nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, nhưng vẫn im lặng không hỏi thêm gì.
Lăng Thần mở cửa sổ xe, chăm chú nhìn hoa cỏ bên ngoài một lúc sau đó quay lại nhìn Diệp Tiêu, lúc này mới phát hiện ra cậu đang nhắm mắt ngủ, tay ôm trường đao, má phồng lên vì vẫn đang ngậm kẹo.
Đường không được bằng phẳng nên xe lắc lư dữ dội, thân thể Diệp Tiêu cứ lăn tới lăn lui, thậm chí còn đập đầu vào thành xe mấy lần. Lăng Thần không nhịn được nữa liền đứng dậy quay về chỗ cũ ngồi, cho Diệp Tiêu tựa đầu vào vai hắn.
"Ngủ đi, tôi ở đây."
Diệp Tiêu 'ưm' một tiếng trầm thấp từ mũi từ mũi rồi tựa vào vai Lăng Thần ngủ thiếp đi.
Trước khi mặt trời lặn, Giang Mộc đỗ xe bên bờ suối. Giang Xán Xán xách hai cái xô lớn trên xe xuống, đổ đầy nước rồi xách từng xô trở về xe. Gã nhìn đống đồ hộp, say mê nói: "Xán gia chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày đi làm nhiệm vụ mà mình lại có thể mang theo nhiều đồ hộp như vậy!"
Giảm Lan ngáp một cái, bật dậy khỏi ghế, đứng xiêu vẹo nhìn Giang Xán Xán: "Quả nhiên đội mình là số 1!"
Hai người lục lọi tìm được mấy hộp thịt kho tàu, bò kho và cơm chiên xúc xích rồi vui vẻ đi tìm dụng cụ ăn uống. Diệp Tiêu đi theo Lăng Thần đến ven suối tìm mấy cây rau dại, thấy đây có dòng nước ấm, mọi người liền chia nhau đi tìm nấm.
Giang Xán Xán là người chỉ muốn ăn thịt rất ghét rau, khó khăn ăn miếng rau xanh, nhằm phát huy tinh thần tương thân tương ai, yêu thương đồng đội của Cục Hai nên gã hỏi thăm Giảm Lan: "Một mình em lang thang quanh khu D hơn nửa tháng không bị thương chứ?"
Link chương 17 full dưới cmt
Tác giả: Tô Cảnh Nhàn
Chương 17: Cái đuôi nhỏ thứ mười bảy
[ Không có tôi thì không ngủ được sao?]
Edit: Kally
Beta: Phong
—-------
Về việc đột nhiên Lăng Thần lên ngồi ở ghế phụ, Giang Mộc đang lái xe nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái, nhưng vẫn im lặng không hỏi thêm gì.
Lăng Thần mở cửa sổ xe, chăm chú nhìn hoa cỏ bên ngoài một lúc sau đó quay lại nhìn Diệp Tiêu, lúc này mới phát hiện ra cậu đang nhắm mắt ngủ, tay ôm trường đao, má phồng lên vì vẫn đang ngậm kẹo.
Đường không được bằng phẳng nên xe lắc lư dữ dội, thân thể Diệp Tiêu cứ lăn tới lăn lui, thậm chí còn đập đầu vào thành xe mấy lần. Lăng Thần không nhịn được nữa liền đứng dậy quay về chỗ cũ ngồi, cho Diệp Tiêu tựa đầu vào vai hắn.
"Ngủ đi, tôi ở đây."
Diệp Tiêu 'ưm' một tiếng trầm thấp từ mũi từ mũi rồi tựa vào vai Lăng Thần ngủ thiếp đi.
Trước khi mặt trời lặn, Giang Mộc đỗ xe bên bờ suối. Giang Xán Xán xách hai cái xô lớn trên xe xuống, đổ đầy nước rồi xách từng xô trở về xe. Gã nhìn đống đồ hộp, say mê nói: "Xán gia chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày đi làm nhiệm vụ mà mình lại có thể mang theo nhiều đồ hộp như vậy!"
Giảm Lan ngáp một cái, bật dậy khỏi ghế, đứng xiêu vẹo nhìn Giang Xán Xán: "Quả nhiên đội mình là số 1!"
Hai người lục lọi tìm được mấy hộp thịt kho tàu, bò kho và cơm chiên xúc xích rồi vui vẻ đi tìm dụng cụ ăn uống. Diệp Tiêu đi theo Lăng Thần đến ven suối tìm mấy cây rau dại, thấy đây có dòng nước ấm, mọi người liền chia nhau đi tìm nấm.
Giang Xán Xán là người chỉ muốn ăn thịt rất ghét rau, khó khăn ăn miếng rau xanh, nhằm phát huy tinh thần tương thân tương ai, yêu thương đồng đội của Cục Hai nên gã hỏi thăm Giảm Lan: "Một mình em lang thang quanh khu D hơn nửa tháng không bị thương chứ?"
Link chương 17 full dưới cmt
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.