Chương 48: Mình Đầy Thương Tích
A Chu
30/08/2023
Bên ngoài ngôi chùa của hoàng thất cao to lộng lẫy. Trước sau được đặt hai chiếc xe ngựa, con ngựa to lớn khoác trên mình là tơ lụa. Trên trán là những hạt ngọc trai, một cảnh tượng xa hoa.
Lý Tĩnh Gia chậm rãi nhấc chân. Vừa mới bước ra từ cổng chùa, đã nhìn Trầm Dữ Chi với con mắt kích động.
Nam nhân bên cạnh sườn sau xe ngựa ngẩng đầu trông ngóng. Lúc liếc thấy Lý Tĩnh Gia, hai má như ngọc bỗng chốc đỏ lên, đôi tay to lộ rõ xương nắm chặt, làm cho một góc áo bị nhăn không ít.
Lý Tĩnh Gia đã sớm che giấu cảm xúc. Nàng nâng nhẹ cánh môi hồng, cười một cách phong tình.
“Công chúa, mời đi bên này.” An công công là một người thông minh, liếc mắt có thể nhìn ra được sự mập mờ giữa hai người trong lúc đó. Nhưng Cửu ngũ chí tôn vẫn còn đang ở trong xe ngựa phía trước. Việc thất đức chia rẽ uyên ương chỉ có thể là do hắn làm.
Lý Tĩnh Gia thu lại ánh mắt, lại nhìn cỗ xe ngựa phía trước, đôi mắt phượng hiện lên chút lạnh lùng.
Nàng lấy thân phận gì mà đi gặp Lý Ngang Câu chứ?
Tình nhân bị huynh trưởng cầm tù suốt bảy năm?
Thần tử tính kế hoàng thượng?
Hay một muội muội sắp trở thành người có phu quân?
Bất kể là loại nào trong đó đều khiến nàng kinh tởm!
Lý Ngang Câu chính là một tên điên không hơn không kém!
Nữ nhân cuối cùng cũng nhấc chân, được người hầu đỡ lấy. Chiếc giày nhỏ tinh xảo vừa chạm lên phía trước vết bánh xe ngựa liền bị một lực mạnh mẽ kéo đi.
Trời đất quay cuồng một hồi, vị hoàng đế với đôi mắt đỏ ngầu gắt gao ôm chặt muội muội vào trong lòng.
Hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai Lý Tĩnh Gia. Bàn tay to lớn xé rách y phục của nàng như điên. Dáng người mảnh khảnh như lục bình bị nam nhân dễ dàng khống chế.
“Lý Ngang Câu.” Âm thanh Lý Tĩnh Gia bình tĩnh lạ thường. Nàng để mặc nam nhân bắt đầu tùy ý hành động, vừa lạnh lùng vừa xa cách.
Lý Ngang Câu đột nhiên luống cuống, cổ tay hắn run rẩy kéo y phục của nàng lên. Động tác điên cuồng cũng dần nhẹ nhàng lại, giống như đang ôm một con búp bê sứ mỏng manh, chỉ cần không cẩn thận sẽ vỡ nát.
“Tĩnh Gia là đều tại ca ca không tốt, là ca ca mất khống chế… Tĩnh Gia… Tĩnh Gia…”
Hắn lẩm bẩm hết lần này đến lần khác, lần sau lại nặng nề hơn lần trước.
Lý Tĩnh Gia có thể ghét hắn có thể hận hắn, cho dù coi hắn như kẻ thù, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng nàng không được coi thường bản thân.
Lý Tĩnh Gia là của hắn, cả đời này đều là của hắn.
Lý Ngang Câu lại phát điên, môi mỏng hôn lên má nàng. Đôi bàn tay lớn siết chặt eo khiến nàng không cựa quậy được.
Cảm giác mát lạnh lưu lại trên cổ, nơi mà Dung Thanh đã từng gặm nhấm qua.
Một cây kim bạc tẩm độc đâm vào trong xương tủy, đau đớn lan dần trong xương cốt. Thân thể Tĩnh Gia run rẩy, hơi thở như ngừng lại.
Tuyết Cầu ở trong góc thấy chủ nhân khó chịu, dáng vẻ giận dữ như phát điên, dường như tức giận bổ nhào về hướng thân ảnh màu vàng sáng.
Tuy nhiên lại lực bất tòng tâm. Trên khuỷu tay Lý Ngang Câu còn có vài vết cào xước, nhưng đều bị hắn mặc kệ.
Hắn lại phát điên, không nặng không nhẹ mà siết vai Lý Tĩnh Gia, phẫn nộ quát lên: “Con súc vật này từ đâu mà có? Lý Tĩnh Gia, đây là Dung Thanh tặng nàng? Có phải không?”
Chỉ thấy một bàn tay to bóp chặt cái cổ trắng. Mặc cho cái răng nanh cắn vài lỗ nhỏ ở gan bàn tay hắn, cả lòng bàn tay cũng bị cào đến máu thịt lẫn lộn nhưng vẫn không buông ra.
Tiếng mèo kêu ngày càng yếu, Lý Tĩnh Gia cũng trở nên hung ác. Thuận tay rút cây ngân trâm trong bộ tóc dày, kề lên cổ mình cười đến quyến rũ mê hoặc: “Hoàng huynh còn dùng thêm lực nữa, vậy Tĩnh Gia cũng đi theo nó luôn.”
Chỉ nghe thấy một tiếng “đông”, mèo con rơi xuống đất. Một tiếng gào thét truyền đến, nó điên cuồng trốn vào trong làn váy xanh lơ.
Lý Ngang Câu cẩn thẩn cầm lấy cổ tay trắng nõn của Lý Tĩnh Gia, tách từng ngón tay nàng. Lại một tiếng “đông” truyền đến, ngân trâm cũng rơi xuống mặt đất. Cái cổ sáng bóng bị đâm thành một cái lỗ, những giọt huyết châu thi nhau chảy ra. Hắn muốn duỗi tay, lại sợ chỉ cần chạm nhẹ nàng liền biến mất.
“Tĩnh Gia, xin lỗi… Ta xin lỗi…”
Nam nhân cao quý nhất thiên hạ lại đang dựa trên người Lý Tĩnh Gia, liên tục nói xin lỗi.
Nàng mặt lạnh không đổi, dù cho đau đớn ở cổ truyền tới cũng không dao động nửa phần. Con mèo phía sau nàng sợ hãi trực tiếp chui qua rèm xe biến mất không thấy tăm hơi.
Hai vành mắt Lý Ngang Câu đỏ ửng xen lẫn sương mù. Trong lúc mơ hồ mới chú ý đến trên đôi bàn tay quý giá của mình mang từng vết từng vết đỏ
Máu chảy thành từng giọt, nhìn tình trạng vết thương liền biết là không nhẹ.
Những cơn đau như muối xát truyền từ lòng bàn tay tới tứ chi, ánh mắt của hắn lại càng trở nên tàn nhẫn.
Từ ngày đăng cơ, hắn biết Lý Tĩnh Gia sẽ đời đời kiếp kiếp hận hắn. Cưỡng ép nàng ở bên cạnh cũng chỉ khiến hai người thương tích đầy mình.
Nhưng hắn không quan tâm….
Cho dù thịt nát xương tan, bị người đời chỉ trích là kẻ thối tha đi nữa, hắn cũng phải giữ nàng bên cạnh.
Cho dù là hận, hắn cùng phải cùng Lý Tĩnh Gia dây dưa cả đời này.
Lý Tĩnh Gia chậm rãi nhấc chân. Vừa mới bước ra từ cổng chùa, đã nhìn Trầm Dữ Chi với con mắt kích động.
Nam nhân bên cạnh sườn sau xe ngựa ngẩng đầu trông ngóng. Lúc liếc thấy Lý Tĩnh Gia, hai má như ngọc bỗng chốc đỏ lên, đôi tay to lộ rõ xương nắm chặt, làm cho một góc áo bị nhăn không ít.
Lý Tĩnh Gia đã sớm che giấu cảm xúc. Nàng nâng nhẹ cánh môi hồng, cười một cách phong tình.
“Công chúa, mời đi bên này.” An công công là một người thông minh, liếc mắt có thể nhìn ra được sự mập mờ giữa hai người trong lúc đó. Nhưng Cửu ngũ chí tôn vẫn còn đang ở trong xe ngựa phía trước. Việc thất đức chia rẽ uyên ương chỉ có thể là do hắn làm.
Lý Tĩnh Gia thu lại ánh mắt, lại nhìn cỗ xe ngựa phía trước, đôi mắt phượng hiện lên chút lạnh lùng.
Nàng lấy thân phận gì mà đi gặp Lý Ngang Câu chứ?
Tình nhân bị huynh trưởng cầm tù suốt bảy năm?
Thần tử tính kế hoàng thượng?
Hay một muội muội sắp trở thành người có phu quân?
Bất kể là loại nào trong đó đều khiến nàng kinh tởm!
Lý Ngang Câu chính là một tên điên không hơn không kém!
Nữ nhân cuối cùng cũng nhấc chân, được người hầu đỡ lấy. Chiếc giày nhỏ tinh xảo vừa chạm lên phía trước vết bánh xe ngựa liền bị một lực mạnh mẽ kéo đi.
Trời đất quay cuồng một hồi, vị hoàng đế với đôi mắt đỏ ngầu gắt gao ôm chặt muội muội vào trong lòng.
Hơi thở nóng bỏng phả vào vành tai Lý Tĩnh Gia. Bàn tay to lớn xé rách y phục của nàng như điên. Dáng người mảnh khảnh như lục bình bị nam nhân dễ dàng khống chế.
“Lý Ngang Câu.” Âm thanh Lý Tĩnh Gia bình tĩnh lạ thường. Nàng để mặc nam nhân bắt đầu tùy ý hành động, vừa lạnh lùng vừa xa cách.
Lý Ngang Câu đột nhiên luống cuống, cổ tay hắn run rẩy kéo y phục của nàng lên. Động tác điên cuồng cũng dần nhẹ nhàng lại, giống như đang ôm một con búp bê sứ mỏng manh, chỉ cần không cẩn thận sẽ vỡ nát.
“Tĩnh Gia là đều tại ca ca không tốt, là ca ca mất khống chế… Tĩnh Gia… Tĩnh Gia…”
Hắn lẩm bẩm hết lần này đến lần khác, lần sau lại nặng nề hơn lần trước.
Lý Tĩnh Gia có thể ghét hắn có thể hận hắn, cho dù coi hắn như kẻ thù, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng nàng không được coi thường bản thân.
Lý Tĩnh Gia là của hắn, cả đời này đều là của hắn.
Lý Ngang Câu lại phát điên, môi mỏng hôn lên má nàng. Đôi bàn tay lớn siết chặt eo khiến nàng không cựa quậy được.
Cảm giác mát lạnh lưu lại trên cổ, nơi mà Dung Thanh đã từng gặm nhấm qua.
Một cây kim bạc tẩm độc đâm vào trong xương tủy, đau đớn lan dần trong xương cốt. Thân thể Tĩnh Gia run rẩy, hơi thở như ngừng lại.
Tuyết Cầu ở trong góc thấy chủ nhân khó chịu, dáng vẻ giận dữ như phát điên, dường như tức giận bổ nhào về hướng thân ảnh màu vàng sáng.
Tuy nhiên lại lực bất tòng tâm. Trên khuỷu tay Lý Ngang Câu còn có vài vết cào xước, nhưng đều bị hắn mặc kệ.
Hắn lại phát điên, không nặng không nhẹ mà siết vai Lý Tĩnh Gia, phẫn nộ quát lên: “Con súc vật này từ đâu mà có? Lý Tĩnh Gia, đây là Dung Thanh tặng nàng? Có phải không?”
Chỉ thấy một bàn tay to bóp chặt cái cổ trắng. Mặc cho cái răng nanh cắn vài lỗ nhỏ ở gan bàn tay hắn, cả lòng bàn tay cũng bị cào đến máu thịt lẫn lộn nhưng vẫn không buông ra.
Tiếng mèo kêu ngày càng yếu, Lý Tĩnh Gia cũng trở nên hung ác. Thuận tay rút cây ngân trâm trong bộ tóc dày, kề lên cổ mình cười đến quyến rũ mê hoặc: “Hoàng huynh còn dùng thêm lực nữa, vậy Tĩnh Gia cũng đi theo nó luôn.”
Chỉ nghe thấy một tiếng “đông”, mèo con rơi xuống đất. Một tiếng gào thét truyền đến, nó điên cuồng trốn vào trong làn váy xanh lơ.
Lý Ngang Câu cẩn thẩn cầm lấy cổ tay trắng nõn của Lý Tĩnh Gia, tách từng ngón tay nàng. Lại một tiếng “đông” truyền đến, ngân trâm cũng rơi xuống mặt đất. Cái cổ sáng bóng bị đâm thành một cái lỗ, những giọt huyết châu thi nhau chảy ra. Hắn muốn duỗi tay, lại sợ chỉ cần chạm nhẹ nàng liền biến mất.
“Tĩnh Gia, xin lỗi… Ta xin lỗi…”
Nam nhân cao quý nhất thiên hạ lại đang dựa trên người Lý Tĩnh Gia, liên tục nói xin lỗi.
Nàng mặt lạnh không đổi, dù cho đau đớn ở cổ truyền tới cũng không dao động nửa phần. Con mèo phía sau nàng sợ hãi trực tiếp chui qua rèm xe biến mất không thấy tăm hơi.
Hai vành mắt Lý Ngang Câu đỏ ửng xen lẫn sương mù. Trong lúc mơ hồ mới chú ý đến trên đôi bàn tay quý giá của mình mang từng vết từng vết đỏ
Máu chảy thành từng giọt, nhìn tình trạng vết thương liền biết là không nhẹ.
Những cơn đau như muối xát truyền từ lòng bàn tay tới tứ chi, ánh mắt của hắn lại càng trở nên tàn nhẫn.
Từ ngày đăng cơ, hắn biết Lý Tĩnh Gia sẽ đời đời kiếp kiếp hận hắn. Cưỡng ép nàng ở bên cạnh cũng chỉ khiến hai người thương tích đầy mình.
Nhưng hắn không quan tâm….
Cho dù thịt nát xương tan, bị người đời chỉ trích là kẻ thối tha đi nữa, hắn cũng phải giữ nàng bên cạnh.
Cho dù là hận, hắn cùng phải cùng Lý Tĩnh Gia dây dưa cả đời này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.