Chương 69
Ái Thi
07/07/2023
Sau khi giết chết An Long xong, thì Yến Loan cũng bị thương ở cánh tay trái, độc của cương thi đang ngấm vào trong vết thương. Khiến cho Yến Loan đau đớn, cô ngồi xuống dưới đất, vận nội công để ép chất độc ra ngoài. Sau vài giờ vật vã để ép độc ra ngoài thì cuối cùng độc tố trong người cô cũng đã hết, cô mệt mỏi dựa lưng vào tường.
"Con cương thi lúc nãy là sao vậy nhỉ?"
Cô ngồi suy nghĩ không biết hắn ta là ai, thì bỗng nhiên cô đã nhớ lại chuyện cách đây 6 năm trước. Lúc trước có một chàng trai trẻ 22 tuổi được cô chọn trúng, và đêm hôm đó cô đã giết chết hắn ta, hình như hắn còn có một người mẹ nữa. Sau khi hắn chết thì mẹ hắn như phát điên lên, sau đó cũng bị cô giết chết. Thật không ngờ chuyện xảy ra 6 năm qua rồi mà hôm nay hắn lại trở về báo thù, nhưng điều khiến cô thắc mắc là tại sao hắn lại biến thành cương thi khủng khiếp đến như vậy? Là ai đã biến hắn trở thành hình dáng như thế này, đây vẫn là điều mà cô thắc mắc từ nãy đến giờ.
Sau khi An Long bị giết chết thì Nguyệt Thư vô cùng tức giận, cô đập tay mạnh xuống bàn.
Rầm
"Con ả đó cũng khá đấy nhỉ? Nhưng tao sẽ không để yên cho mày đâu, hãy đón nhận nhiều món quà mà tao mang đến đi Yến Loan!"
Nguyệt Thư ra lệnh cho An Liên là cương thi mao trắng đến ngôi miếu giết chết Yến Loan, nhưng lần này chính tay Nguyệt Thư điều khiển. Bởi vì An Liên không có trí tuệ, cho nên mọi sự sắp đặt điều khiển sẽ do Nguyệt Thư nắm giữ. Cô dùng chuông lắc lên ba tiếng, sau đó thổi một hơi vào mặt An Liên rồi đốt bùa ném về phía An Liên.
"Mau đi giết chết con ả Yến Loan cho tôi!"
An Liên ánh mắt ngờ nghệch, bà ta nghe theo mệnh lệnh lập tức lên đường tiến về thẳng ngôi miếu. Nguyệt Thư ngồi ở nhà điều khiển, An Liên đã đến ngôi miếu, bà ta chuẩn bị nhảy vào trong thì A Diệp xuất hiện.
"An Liên, tại sao bà lại đến đây? An Long vừa mới đến rồi mà?"
An Liên không nói gì, bà ta lạnh lùng lướt qua A Diệp, An Liên nhảy vào trong ngôi miếu. Bà ta đá văng cánh cửa chính khiến Yến Loan giật mình.
"Lại cái gì nữa đây? Sao hôm nay nhà mình đông khách đến vậy nhỉ?"
Yến Loan nhìn thấy xuất hiện thêm một con cương thi mao trắng, con cương thi này không giống như con cương thi hồi nãy. Mà con này dáng vẻ bên ngoài của nó dữ tợn hơn, nhìn đơ đơ mà gian ác thập phần hơn con cương thi kia. Nguyệt Thư bắt đầu điều khiển, An Liên dùng sức nhảy về phía Yến Loan, bà ta giơ móng vuốt sắc nhọn ra vồ lấy cô. Yến Loan dùng quỷ khí đánh văng An Liên ra ngoài, lúc này Nguyệt Thư sử dụng phù chú, đọc chú ngữ sau đó đốt lấy lá bùa thổi một hơi vào hình nhân của An Liên. Bất ngờ bà ta bật dậy, ánh mắt đỏ rực như máu, xung quanh bà ta toát lên một luồng khí quỷ dị.
Bà ta nhảy đến bên cạnh Yến Loan, An Liên dùng móng vuốt kẹp chặt lấy hai cánh tay của cô, sau đó bà ta nhe hàm răng nhọn hoắc của mình ra cắn ngay cổ của cô một phát. Yến Loan bị móng vuốt của bà ta ghim vào cánh tay, vừa đau vừa nhức, lại còn bị bà ta cắn một phát vào cổ. Yến Loan như tức điên lên, cô dùng lệ khí đánh bà ta văng ra ngoài sân. Ánh mắt của cô hung dữ, xung quanh thân thể của cô toát ra luồng khí màu tím, lần này cô thực sự tức điên lên rồi. Cô bay thẳng ra ngoài sân, cô dùng tay bóp chặt lấy cổ của An Liên nhấc bổng lên không trung.
Bà ta vùng vẩy dữ dội, ánh mắt bà ta long lên sòng sọc, Nguyệt Thư điều khiển An Liên dùng móng vuốt cào thật mạnh vào cánh tay của Yến Loan. Khiến cho cô đau đớn buông bà ta ra, cô không ngờ con cương thi này lại mạnh đến như vậy.
"Chết tiệt! Ở đâu xuất hiện con cương thi khủng khiếp như vậy chứ?"
An Liên phóng thẳng đến Yến Loan, bà ta giơ móng vuốt sắc bén và nhe hàm răng nhọn hoắc để cắn vào cổ của cô. Lần này cô thực sự bực mình rồi, cô dùng quỷ khí đánh cho An Liên bị trọng thương ngã quỵ xuống dưới đất. Cô bước đến bên cạnh bà ta, cô bẻ gãy cổ bà ta, rồi dùng lửa quỷ thiêu đốt thân xác của An Liên. Sau đó cô mỉm cười mỉa mai.
"Hahaha...ông trời đang trêu đùa tôi đúng không? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao ông lại không để yên cho tôi, tại sao lại muốn truy sát tôi đến cùng như vậy chứ? Tôi đã làm gì sai mà ông trừng phạt tôi thê thảm như vậy hả?"
Cô đứng ở giữa sân miếu hét lên thật lớn, khiến cho gió nổi lên cuồn cuồn, sấm chớp vang trời, lá cây kêu xào xạt. Cô không thể hiểu nổi, tại sao hôm nay lại có nhiều người muốn giết chết cô đến như vậy. Là do cô trước đây đã giết người vô tội vạ ư? Chẳng lẽ ông trời đang muốn trừng phạt cô đúng không? Yến Loan đứng ở giữa sân bất lực, cô cười một cách giễu cợt cho số phận của mình.
Sau khi An Liên bị Yến Loan giết chết thì Nguyệt Thư vô cùng tức giận, cô cười nhếch:
"Cái con quỷ cái đó, bây giờ ả ta đã mạnh đến như vậy rồi sao? Dám giết chết hai con cương thi độc nhất vô nhị của mình. Hừ, nhưng không sao, mày sẽ phải trả giá khi dám đối đầu với tao!"
Nguyệt Thư liếc nhìn Tiểu Hồ:
"Mau triệu tập Tiểu Linh lại đây cho tôi!"
Tiểu Hồ nhanh chóng đi gọi Tiểu Linh đến, sau khi Tiểu Linh đến xong thì Nguyệt Thư cười gian xảo nói.
"Tôi giao cho cô nhiệm vụ đi giết chết con quỷ Yến Loan ngay lập tức!"
Tiểu Linh chấp hành mệnh lệnh, cô ta bay thẳng đến ngôi miếu, Tiểu Linh vừa bước đến cổng miếu thì A Diệp một lần nữa lại bước đến hỏi.
"Sao hôm nay các người ai ai cũng muốn đến đây hết vậy?"
Tiểu Linh lạnh lùng đáp:
"Chủ nhân ra lệnh giết chết nữ quỷ! Tôi có thể không nghe theo sao?"
A Diệp bực mình:
"Các người sao cứ muốn giết chết Yến Loan vậy? Cô ấy tội nghiệp lắm!"
Tiểu Linh liếc nhìn A Diệp, cô cười mỉa mai:
"Rồi sẽ đến lượt cô mà thôi! Bớt ra vẻ thương xót đi, tôi nhìn thấy giả tạo lắm!"
A Diệp tức giận:
"Này, cô nói năng cho cẩn thận! Tôi sẽ không bao giờ giết chết Yến Loan đâu, bởi vì cô ấy là bạn của tôi!"
Tiểu Linh nhướn mày:
"Có giết hay không cũng không phải quyền của cô quyết định, người giết ả ta chỉ có thể là chủ nhân mà thôi! Cô còn không hiểu sao? Đúng là ngây thơ thật! Cô dám phản bội chủ nhân thì sẽ nhận lấy cái kết đắng, tôi nhìn ra cái nết giả trân của cô ngay từ khi mới gặp lần đầu ở trong nhóm rồi. A Diệp, tôi không ưa cô đâu, cô nên nhớ rằng tôi sẽ giết chết con ả Yến Loan. Sau đó thì tôi sẽ quay về bẩm báo cho chủ nhân biết là A Diệp cô chính là kẻ phản chủ! Đến lúc đó, cô sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian này, hahaha...còn bây giờ thì cút đi, đừng có đứng ở đây ngáng đường của tôi!"
Nói xong thì Tiểu Linh lạnh lùng bước qua A Diệp, cô ta đi thẳng vào trong ngôi miếu, mặc kệ cho A Diệp đang tức giận đứng ở đó nhìn Tiểu Linh chằm chằm. Tiểu Linh bước đến giữa sân thì cô nhìn thấy Yến Loan đang đứng thất thần, cười ngờ nghệch ở giữa sân. Tiểu Linh không nói không rằng, cô lao đến dùng oán khí chưởng một phát sau lưng của Yến Loan khiến cho cô phụt máu tại chỗ. Yến Loan té sấp mặt xuống dưới đất, cô tức giận gân máu nổi lên khắp người, cô đứng dậy một cách từ từ sau đó quay đầu lại.
"Mày là ai mà dám đánh lén tao hả? Mày muốn chết ư?"
Tiểu Linh cười nhếch mép:
"Tao là ai mày không cần biết, tao sẽ giết chết mày! Bởi vì mày dám giết chết An Long, mày có biết tao thích An Long như thế nào không? Vậy mà mày dám giết chết anh ấy, tao sẽ không tha cho mày đâu con quỷ cái!"
Yến Loan cười khẩy:
"Mày cũng là quỷ cái mà? Chẳng phải sao?"
Tiểu Linh tức giận:
"Để xem mày còn cười được bao lâu, mày đã bị trọng thương khi đấu với An Liên. Nếu như mày không xử lý vết thương kịp thời thì có lẽ mày cũng sẽ chết thôi, hahaha. Giết mày dễ như trở bàn tay vậy!"
Yến Loan ngơ ngác:
"Mày biết hai con cương thi hồi nãy ư?"
Tiểu Linh lạnh lùng nói:
"Đương nhiên, bọn tao cùng phe mà!"
Yến Loan phẫn nộ:
"Tại sao bọn mày lại muốn giết chết tao?"
Tiểu Linh cười mỉa mai:
"Đơn giản do mày chọc nhầm người rồi!"
Yến Loan bực bội:
"Tao có chọc ai hả?"
Tiểu Linh cười nhếch mép:
"Mày đã chọc giận chủ nhân của tao! Thì mày phải chết, có vậy mà cũng hỏi, tao cảm thấy mày vừa ngu mà còn vừa ác nữa đó Yến Loan à! Mày độc ác đến nỗi ra tay sát hại nhiều người dân vô tội, bàn tay mày đã dính nhiều máu tươi. Chỉ vì tìm kiếm một thằng nam nhân, hahaha buồn cười thật! Nhưng người nam nhân đó là của chủ nhân tao mà mày cũng dám đụng, thế thì mày phải chết rồi, không có gì là oan ức cả!"
Yến Loan nghe nhắc đến Nguyên Trung thì cô vô cùng tức giận, đôi mắt của cô đỏ rực như máu, gân đen nổi lên khắp người. Móng tay của cô dài ra nhọn hoắc đen thui, đôi môi của cô tím ngắc, cô đã bị hắc hoá biến thành con quỷ la sát khủng bố người nhìn. Tiểu Linh nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy thì cô ta ớn lạnh.
"Cái quái gì thế này? Tại sao mày lại trở nên gớm ghiếc như vậy hả?"
Yến Loan dùng quỷ khí siết chặt cổ Tiểu Linh lại, cô trợn mắt lên nhìn Tiểu Linh.
"Mày nhắc lại lần nữa cho tao xem? Nam nhân của ai hả? Nguyên Trung phải là của tao, chỉ riêng một mình tao mà thôi. Đứa nào dám đụng đến anh ấy tao sẽ giết không tha, đừng hòng tranh giành Nguyên Trung với tao nghe rõ chưa con quỷ!"
Tiểu Linh bị Yến Loan bóp chặt cổ bằng quỷ khí, cô cố gắng giãy giụa vì khó thở.
"Cái con quỷ cái này, mày nổi điên lên làm gì hả? Mau thả tao ra, cái con quỷ chết bầm này!"
Yến Loan càng ngày càng siết cổ Tiểu Linh chặt hơn, ánh mắt của cô hiện lên tia hung ác, xung quanh người của cô toát ra luồng quỷ khí ghê rợn khiến Tiểu Linh khiếp sợ.
"Tao phải giết mày, tao phải giết mày, hừ!"
"Con cương thi lúc nãy là sao vậy nhỉ?"
Cô ngồi suy nghĩ không biết hắn ta là ai, thì bỗng nhiên cô đã nhớ lại chuyện cách đây 6 năm trước. Lúc trước có một chàng trai trẻ 22 tuổi được cô chọn trúng, và đêm hôm đó cô đã giết chết hắn ta, hình như hắn còn có một người mẹ nữa. Sau khi hắn chết thì mẹ hắn như phát điên lên, sau đó cũng bị cô giết chết. Thật không ngờ chuyện xảy ra 6 năm qua rồi mà hôm nay hắn lại trở về báo thù, nhưng điều khiến cô thắc mắc là tại sao hắn lại biến thành cương thi khủng khiếp đến như vậy? Là ai đã biến hắn trở thành hình dáng như thế này, đây vẫn là điều mà cô thắc mắc từ nãy đến giờ.
Sau khi An Long bị giết chết thì Nguyệt Thư vô cùng tức giận, cô đập tay mạnh xuống bàn.
Rầm
"Con ả đó cũng khá đấy nhỉ? Nhưng tao sẽ không để yên cho mày đâu, hãy đón nhận nhiều món quà mà tao mang đến đi Yến Loan!"
Nguyệt Thư ra lệnh cho An Liên là cương thi mao trắng đến ngôi miếu giết chết Yến Loan, nhưng lần này chính tay Nguyệt Thư điều khiển. Bởi vì An Liên không có trí tuệ, cho nên mọi sự sắp đặt điều khiển sẽ do Nguyệt Thư nắm giữ. Cô dùng chuông lắc lên ba tiếng, sau đó thổi một hơi vào mặt An Liên rồi đốt bùa ném về phía An Liên.
"Mau đi giết chết con ả Yến Loan cho tôi!"
An Liên ánh mắt ngờ nghệch, bà ta nghe theo mệnh lệnh lập tức lên đường tiến về thẳng ngôi miếu. Nguyệt Thư ngồi ở nhà điều khiển, An Liên đã đến ngôi miếu, bà ta chuẩn bị nhảy vào trong thì A Diệp xuất hiện.
"An Liên, tại sao bà lại đến đây? An Long vừa mới đến rồi mà?"
An Liên không nói gì, bà ta lạnh lùng lướt qua A Diệp, An Liên nhảy vào trong ngôi miếu. Bà ta đá văng cánh cửa chính khiến Yến Loan giật mình.
"Lại cái gì nữa đây? Sao hôm nay nhà mình đông khách đến vậy nhỉ?"
Yến Loan nhìn thấy xuất hiện thêm một con cương thi mao trắng, con cương thi này không giống như con cương thi hồi nãy. Mà con này dáng vẻ bên ngoài của nó dữ tợn hơn, nhìn đơ đơ mà gian ác thập phần hơn con cương thi kia. Nguyệt Thư bắt đầu điều khiển, An Liên dùng sức nhảy về phía Yến Loan, bà ta giơ móng vuốt sắc nhọn ra vồ lấy cô. Yến Loan dùng quỷ khí đánh văng An Liên ra ngoài, lúc này Nguyệt Thư sử dụng phù chú, đọc chú ngữ sau đó đốt lấy lá bùa thổi một hơi vào hình nhân của An Liên. Bất ngờ bà ta bật dậy, ánh mắt đỏ rực như máu, xung quanh bà ta toát lên một luồng khí quỷ dị.
Bà ta nhảy đến bên cạnh Yến Loan, An Liên dùng móng vuốt kẹp chặt lấy hai cánh tay của cô, sau đó bà ta nhe hàm răng nhọn hoắc của mình ra cắn ngay cổ của cô một phát. Yến Loan bị móng vuốt của bà ta ghim vào cánh tay, vừa đau vừa nhức, lại còn bị bà ta cắn một phát vào cổ. Yến Loan như tức điên lên, cô dùng lệ khí đánh bà ta văng ra ngoài sân. Ánh mắt của cô hung dữ, xung quanh thân thể của cô toát ra luồng khí màu tím, lần này cô thực sự tức điên lên rồi. Cô bay thẳng ra ngoài sân, cô dùng tay bóp chặt lấy cổ của An Liên nhấc bổng lên không trung.
Bà ta vùng vẩy dữ dội, ánh mắt bà ta long lên sòng sọc, Nguyệt Thư điều khiển An Liên dùng móng vuốt cào thật mạnh vào cánh tay của Yến Loan. Khiến cho cô đau đớn buông bà ta ra, cô không ngờ con cương thi này lại mạnh đến như vậy.
"Chết tiệt! Ở đâu xuất hiện con cương thi khủng khiếp như vậy chứ?"
An Liên phóng thẳng đến Yến Loan, bà ta giơ móng vuốt sắc bén và nhe hàm răng nhọn hoắc để cắn vào cổ của cô. Lần này cô thực sự bực mình rồi, cô dùng quỷ khí đánh cho An Liên bị trọng thương ngã quỵ xuống dưới đất. Cô bước đến bên cạnh bà ta, cô bẻ gãy cổ bà ta, rồi dùng lửa quỷ thiêu đốt thân xác của An Liên. Sau đó cô mỉm cười mỉa mai.
"Hahaha...ông trời đang trêu đùa tôi đúng không? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao ông lại không để yên cho tôi, tại sao lại muốn truy sát tôi đến cùng như vậy chứ? Tôi đã làm gì sai mà ông trừng phạt tôi thê thảm như vậy hả?"
Cô đứng ở giữa sân miếu hét lên thật lớn, khiến cho gió nổi lên cuồn cuồn, sấm chớp vang trời, lá cây kêu xào xạt. Cô không thể hiểu nổi, tại sao hôm nay lại có nhiều người muốn giết chết cô đến như vậy. Là do cô trước đây đã giết người vô tội vạ ư? Chẳng lẽ ông trời đang muốn trừng phạt cô đúng không? Yến Loan đứng ở giữa sân bất lực, cô cười một cách giễu cợt cho số phận của mình.
Sau khi An Liên bị Yến Loan giết chết thì Nguyệt Thư vô cùng tức giận, cô cười nhếch:
"Cái con quỷ cái đó, bây giờ ả ta đã mạnh đến như vậy rồi sao? Dám giết chết hai con cương thi độc nhất vô nhị của mình. Hừ, nhưng không sao, mày sẽ phải trả giá khi dám đối đầu với tao!"
Nguyệt Thư liếc nhìn Tiểu Hồ:
"Mau triệu tập Tiểu Linh lại đây cho tôi!"
Tiểu Hồ nhanh chóng đi gọi Tiểu Linh đến, sau khi Tiểu Linh đến xong thì Nguyệt Thư cười gian xảo nói.
"Tôi giao cho cô nhiệm vụ đi giết chết con quỷ Yến Loan ngay lập tức!"
Tiểu Linh chấp hành mệnh lệnh, cô ta bay thẳng đến ngôi miếu, Tiểu Linh vừa bước đến cổng miếu thì A Diệp một lần nữa lại bước đến hỏi.
"Sao hôm nay các người ai ai cũng muốn đến đây hết vậy?"
Tiểu Linh lạnh lùng đáp:
"Chủ nhân ra lệnh giết chết nữ quỷ! Tôi có thể không nghe theo sao?"
A Diệp bực mình:
"Các người sao cứ muốn giết chết Yến Loan vậy? Cô ấy tội nghiệp lắm!"
Tiểu Linh liếc nhìn A Diệp, cô cười mỉa mai:
"Rồi sẽ đến lượt cô mà thôi! Bớt ra vẻ thương xót đi, tôi nhìn thấy giả tạo lắm!"
A Diệp tức giận:
"Này, cô nói năng cho cẩn thận! Tôi sẽ không bao giờ giết chết Yến Loan đâu, bởi vì cô ấy là bạn của tôi!"
Tiểu Linh nhướn mày:
"Có giết hay không cũng không phải quyền của cô quyết định, người giết ả ta chỉ có thể là chủ nhân mà thôi! Cô còn không hiểu sao? Đúng là ngây thơ thật! Cô dám phản bội chủ nhân thì sẽ nhận lấy cái kết đắng, tôi nhìn ra cái nết giả trân của cô ngay từ khi mới gặp lần đầu ở trong nhóm rồi. A Diệp, tôi không ưa cô đâu, cô nên nhớ rằng tôi sẽ giết chết con ả Yến Loan. Sau đó thì tôi sẽ quay về bẩm báo cho chủ nhân biết là A Diệp cô chính là kẻ phản chủ! Đến lúc đó, cô sẽ biến mất vĩnh viễn khỏi thế gian này, hahaha...còn bây giờ thì cút đi, đừng có đứng ở đây ngáng đường của tôi!"
Nói xong thì Tiểu Linh lạnh lùng bước qua A Diệp, cô ta đi thẳng vào trong ngôi miếu, mặc kệ cho A Diệp đang tức giận đứng ở đó nhìn Tiểu Linh chằm chằm. Tiểu Linh bước đến giữa sân thì cô nhìn thấy Yến Loan đang đứng thất thần, cười ngờ nghệch ở giữa sân. Tiểu Linh không nói không rằng, cô lao đến dùng oán khí chưởng một phát sau lưng của Yến Loan khiến cho cô phụt máu tại chỗ. Yến Loan té sấp mặt xuống dưới đất, cô tức giận gân máu nổi lên khắp người, cô đứng dậy một cách từ từ sau đó quay đầu lại.
"Mày là ai mà dám đánh lén tao hả? Mày muốn chết ư?"
Tiểu Linh cười nhếch mép:
"Tao là ai mày không cần biết, tao sẽ giết chết mày! Bởi vì mày dám giết chết An Long, mày có biết tao thích An Long như thế nào không? Vậy mà mày dám giết chết anh ấy, tao sẽ không tha cho mày đâu con quỷ cái!"
Yến Loan cười khẩy:
"Mày cũng là quỷ cái mà? Chẳng phải sao?"
Tiểu Linh tức giận:
"Để xem mày còn cười được bao lâu, mày đã bị trọng thương khi đấu với An Liên. Nếu như mày không xử lý vết thương kịp thời thì có lẽ mày cũng sẽ chết thôi, hahaha. Giết mày dễ như trở bàn tay vậy!"
Yến Loan ngơ ngác:
"Mày biết hai con cương thi hồi nãy ư?"
Tiểu Linh lạnh lùng nói:
"Đương nhiên, bọn tao cùng phe mà!"
Yến Loan phẫn nộ:
"Tại sao bọn mày lại muốn giết chết tao?"
Tiểu Linh cười mỉa mai:
"Đơn giản do mày chọc nhầm người rồi!"
Yến Loan bực bội:
"Tao có chọc ai hả?"
Tiểu Linh cười nhếch mép:
"Mày đã chọc giận chủ nhân của tao! Thì mày phải chết, có vậy mà cũng hỏi, tao cảm thấy mày vừa ngu mà còn vừa ác nữa đó Yến Loan à! Mày độc ác đến nỗi ra tay sát hại nhiều người dân vô tội, bàn tay mày đã dính nhiều máu tươi. Chỉ vì tìm kiếm một thằng nam nhân, hahaha buồn cười thật! Nhưng người nam nhân đó là của chủ nhân tao mà mày cũng dám đụng, thế thì mày phải chết rồi, không có gì là oan ức cả!"
Yến Loan nghe nhắc đến Nguyên Trung thì cô vô cùng tức giận, đôi mắt của cô đỏ rực như máu, gân đen nổi lên khắp người. Móng tay của cô dài ra nhọn hoắc đen thui, đôi môi của cô tím ngắc, cô đã bị hắc hoá biến thành con quỷ la sát khủng bố người nhìn. Tiểu Linh nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy thì cô ta ớn lạnh.
"Cái quái gì thế này? Tại sao mày lại trở nên gớm ghiếc như vậy hả?"
Yến Loan dùng quỷ khí siết chặt cổ Tiểu Linh lại, cô trợn mắt lên nhìn Tiểu Linh.
"Mày nhắc lại lần nữa cho tao xem? Nam nhân của ai hả? Nguyên Trung phải là của tao, chỉ riêng một mình tao mà thôi. Đứa nào dám đụng đến anh ấy tao sẽ giết không tha, đừng hòng tranh giành Nguyên Trung với tao nghe rõ chưa con quỷ!"
Tiểu Linh bị Yến Loan bóp chặt cổ bằng quỷ khí, cô cố gắng giãy giụa vì khó thở.
"Cái con quỷ cái này, mày nổi điên lên làm gì hả? Mau thả tao ra, cái con quỷ chết bầm này!"
Yến Loan càng ngày càng siết cổ Tiểu Linh chặt hơn, ánh mắt của cô hiện lên tia hung ác, xung quanh người của cô toát ra luồng quỷ khí ghê rợn khiến Tiểu Linh khiếp sợ.
"Tao phải giết mày, tao phải giết mày, hừ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.