Quyển 10 - Chương 7: Phiền phức hoành sanh (Phiền phức liên tục xuất hiện)
Huỳnh Dị
31/07/2014
Sáng sớm hôm sau, công tác tiến hành như thường. Tới trước bữa cơm trưa, doanh địa có một vị khách không mời mà tới, tìm Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ vừa thấy người này, lại càng giật mình, mang hắn vào phòng, hỏi: “A Tu! Có chuyện gì?”
A Tu mặt đầy lo lắng, nói: “Không hay rồi! Ngài phải cứu tiểu thư Vân Ti Lan.”
Lăng Độ Vũ trong lòng rùng mình, biết được Vân Ti Lan đã xảy ra chuyện, vội vàng nói:
“Trấn định lại! Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”
A Tu nói: “Sáng sớm hôm qua, thị nữ của Vân Ti Lan tiểu thư tới tìm tôi, chỉ nói có một câu, chính là ‘tìm hắn’. Mặc dù chỉ có hai chữ, tôi đã phỏng chừng nàng muốn tìm là ngài. Tôi từng đến qua nơi ở của tiểu thư Vân Ti Lan, nhìn thấy ra vào đều là thủ hạ của Vương Tử…”
Lăng Độ Vũ nói: “Vậy thị nữ kia đâu?”
A Tu đáp: “Nàng rất kinh hoảng, vừa nói xong đã hồi hương.”
Lăng Độ Vũ vỗ trán, Vân Ti Lan rõ ràng là đã hãm thân trong nguy hiểm vô cùng, nếu không đã có thể tự mình gọi đến, vấn đề là thị nữ kia có thể tin hay không, đây có phải chỉ là một hãm tịnh Vương Tử bày ra không, chiếu lý hắn cùng Vân Ti Lan hành động dị thường bí mật, Vương Tử sao nhanh như thế phá được chứ?
A Tu nói: “Tôi từng tự mình theo dõi thị nữ kia, nàng đích xác là lên xe lửa rời đi, hướng tới Nam Bộ.”
Lăng Độ Vũ mày giãn ra, vỗ mạnh đầu vai A Tu, khen: “Làm rất hay! Việc này giải quyết rất nhiều nghi nan, vậy thị nữ trước khi lên tàu, có hay không đã điện thoại hoặc cùng người nào tiếp xúc?”
A Tu đáp: “Tuyệt đối không có!”
Lăng Độ Vũ nói: “Được! Bây giờ chúng ta lập tức trở lại New Delhi.”
A Tu ngẩn ra hỏi: “Chỉ có ngài cùng tôi?”
Lăng Độ Vũ cười nói: “Còn chưa đủ hay sao?”
Nơi ở của Vân Ti Lan tại một khu biệt thự sang trọng ngoại ô New Delhi, là căn nhà hai tầng lớn, phía ngoài có một hoa viên nhỏ, phi thường tao nhã, nhất là bây giờ đêm khuya thanh vắng, phòng khách trong nhà lộ ra ánh sáng nhu hòa, làm người ở ngoài cảm thấy cảnh an nhàn ấm áp. Lăng Độ Vũ thầm than một tiếng, khó trách Vân Ti Lan buông bỏ không được hết thảy những gì sở hữu trước mắt, bất quá xem nàng ngày sau biện pháp duy nhất, chính là rời xa Ấn Độ, mai danh ẩn tính, trừ phi có thể giết chết Vương Tử. Một bên nghĩ, một bên xem xét những thân bạch dương cong mà cao vút trong mây cạnh căn nhà, ước lượng khoảng cách giữa chúng.
A Tu tại bên cạnh hắn nhẹ giọng nói: “Chính là căn nhà này!”
Lăng Độ Vũ gật đầu, khinh xảo tới một góc đường, ước chừng nửa giờ thì quay lại, nói: “Ta tại trạm cung cấp điện nơi này lắp đặt một điều khiển nổ từ xa, hy vọng không phải dùng đến.”
Lăng Độ Vũ xem xét lại những vật kiện trong túi sau lưng, kể cả thuốc nổ dẻo nhẹ, đạn khói hơi cay, công cụ leo trèo, hy vọng có thể cấp cho Vương Tử một chút “kinh hỷ[1].”
Lăng Độ Vũ nhìn lại thiếu niên Ấn Độ, người sau trên mặt là quang mang hưng phấn, không có chút nào khiếp sợ như hắn tưởng.
Lăng Độ Vũ nói: “Ta bây giờ muốn đi vào trong nhà, vô luận phát sinh chuyện gì, hoặc là quá thời gian ta vẫn chưa ra, người cũng ngàn vạn lần không nên hiện thân, chỉ có thể len lén gọi điện cho ‘thuyền trưởng’, đã biết chưa.” Vừa nói, một bên đeo lên kính hồng ngoại cùng mặt nạ phòng độc, vỗ vỗ túi sau lưng.
A Tu nghiêm túc đáp: “Đã rõ! Lĩnh tụ.”
Lăng Độ Vũ quay người cười, linh xảo chạy tới góc đường, ẩn thân tại bóng cây cạnh nhà.
A Tu chỉ thấy bóng đen chợt lóe, Lăng Độ Vũ đã vượt qua tường cao, ẩn thân trong hoa viên.
Lăng Độ Vũ nhanh chóng lướt qua hoa viên, đi tới cửa sau căn nhà, hắn soi hai sợi thép mảnh dài vào lỗ ống khóa, mới chỉ nửa phút, cửa bình thường đang đóng vang lên tiếng mở, vội vàng lách người vào.
Dưới kính, Lăng Độ Vũ chứng kiến mình tiến vào là phòng bếp dưới tầng, ngọn đèn yếu ớt, từ tiếng bước chân đi lại trong phòng truyền đến, ẩn ước nghe được mấy giọng nam chửi mắng.
Lăng Độ Vũ đi tới trước cửa, móc ra khẩu súng có thể phóng ra hai mươi tư viên đạn gây mê, Trầm Linh vì để ứng phó nguy hiểm có thể xảy ra, từ hơn nửa năm trước đã sớm từ tổ chức yêu cầu tới trang bị cùng vũ khí tuy số lượng ít nhưng phi thường hiện đại, nghĩ không ra nhiều lần bị hắn lấy dùng trước tiên, ngày trước dùng thuốc nổ mãnh liệt khơi lên tranh đấu của Vương Tử cùng Đạt Đức, là từ đây mà ra.
Lăng Độ Vũ phỏng chừng Vương Tử một phương bận rộn chiến đấu, đối với phòng vệ tại nhà Vân Ti Lan khó tránh sút giảm không chu toàn, mà phương diện khác, Vương Tử hẳn là nghĩ không ra A Tu tuyến liên lạc này, cũng không biết tin tức bị tiết lộ ra. Cho nên đối với hắn không có tâm đề phòng.
Cửa phòng bếp nhẹ nhàng mở. Một hành lang nối thẳng ra phòng khách sáng ánh đèn, thanh âm là từ đó truyền đến.
Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng bước tới trước, nghe thanh âm thì chỉ có hai người ở đây.
Lăng Đại Vũ tài cao mật lớn, nhún bước từ hành lang phốc ra ngoài, trong tay súng gây mê như tia chớp phóng ra.
Hai gã đại hán đang chơi bài, đầu cũng chưa kịp ngẩng, té xuống.
Lăng Độ Vũ ánh mắt chuyển tới bậc thang uốn quanh lên cao, đó là con đường lên lầu hai.
Hắn thoáng bước một bước lên cầu thang, vừa vặn một gã đi xuống, hai người mặt đối mặt, đại hán phản ứng cực nhanh, lập tức thò tay tới eo lưng lấy súng, đạn gây mê của Lăng Độ Vũ đã cắm vào vai trái hắn.
Đại hán hừ lên một tiếng, ngã xuống. Lăng Độ Vũ nhảy lên mấy bậc, vừa vặn đỡ được thân thể hắn đang ngã xuống, thuận tay lấy ra một lựu đạn hơi cay.
Lăng Độ Vũ đỡ đại hán nằm nhẹ sang một bên, theo bậc thang lên tiếp, ở cuối là một phòng khách nhỏ. Trên tường treo đầy những bức ảnh nghệ thuật của Vân Ti Lan, nhưng lại không thấy các thủ vệ khác.
Phía nam phòng khách là một sân phơi, đối diện làm một cầu thang, bên trái cầu thang là hàng lang đi ra phòng sau.
Lăng Độ Vũ đề cao cảnh giác, từng bước nhẹ nhàng tới hành lang. Mỗi bên hành lang có hai cửa, tổng cộng là có bốn gian phòng.
Lúc này, hắn trong lòng đột nhiên nhạy cảm, đó là cảm thấy bị người giám sát, nhưng bốn phía rõ ràng không có ai, khi hắn tỉnh ra với ý niệm về truyền hình cáp thì, cửa phòng phía tay phải “bành” một tiếng đã bị đẩy văng ra.
Thay đổi là người khác, nhất định là ứng phó không kịp, nhưng Lăng Độ Vũ thân kinh bách chiến, vô cùng mẫn tiệp[2], cơ hồ tại cùng một lúc hắn đã vung lựu đạn hơi cay trong tay.
Trong phút chốc cả hành lang ngập trong hắc vụ tay giơ không thấy ngón, Lăng Độ Vũ ra sức nhảy, lợi dụng hai chân tì lực vào vách tường trái phải, nhanh chóng lên áp sát trần hành lang.
Thanh âm súng máy vang lên ầm ầm, chớp lóe trong hắc vụ dọc hành lang. Ánh sáng cùng tiếng ho sặc, hết thảy rất nhanh hồi phục yên bình.
Lăng Độ Vũ nhảy lại xuống nền, hài lòng xem kỹ hai gã đại hán nằm xoài trên mặt đất, mỗi kẻ đều dính một viên đạn gây mê. Thời gian gấp gáp, hắn nhanh chóng mở rồi đóng lại mấy cánh cửa, một gian là phòng trống, một là đường cầu thang lên sân thượng, còn gian cuối cùng có khóa.
Lăng Độ Vũ lấy ra sợi thép, đút vào trong lỗ khóa, ngoài nhà lúc này chợt vang lên liên tục ba tiếng chim hót. Trong lòng rùng mình, trước khi tiến vào trong nhà, hắn đã cùng A Tu giao ước, một tiếng chim, chứng tỏ nguy hiểm tới, hai tiếng chim, đại biểu tình huống khẩn cấp, mà ba tiếng chim, đại biểu là một khắc cũng không thể trì hoãn, phải lập tức rút lui. Lúc này truyền đến ba tiếng, tỏ ra nếu không chạy thì ra không còn kịp, hắn cơ hồ không chút suy nghĩ, cửa đang khóa “rắc” một tiếng bị đánh văng ra.
Bên trong là một phòng ngủ rộng rãi, chỉnh thể tường màu vàng, một nữ tử trần truồng[3] bị trói tại song cửa sổ, quỳ gối góc tường, cúi đầu, tóc dài xõa che đi khuôn mặt.
Thời gian không nhiều, Lăng Độ Vũ bước nhanh tới trước mặt lỏa nữ, kêu lên: “Vân Ti…” Hắn chữ thứ ba còn chưa kịp nói, đã im bặt lại, không dám có động tác gì.
Lỏa nữ[3] ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh đẹp, chỉ là không phải Vân Ti Lan.
Hắn cũng không biết đó là ai, nhưng nhận được trên tay nàng là khẩu súng tán đạn hai nòng lớn, chỉ cần nàng bóp nhẹ cò, cả gian phòng đều bao phủ tại lực sát thương to lớn của từng mảnh đạn, mặc cho hắn thân thủ nhanh nhẹn thế nào, cũng không thể tránh được.
Đó là một hãm tịnh được thiết kế đặc biệt dành cho hắn.
Lỏa nữ hướng nòng súng tới Lăng Độ Vũ ở trước bốn feet, giọng lạnh như băng: “Không nên có động tác gì, nếu không người lập tức biến thành huyết nhục không còn một khối nguyên vẹn.”
Lăng Độ Vũ cười nói: “Người xem bộ dáng của ta có giống người ngốc không?” Thanh âm ôn hòa một cách thần kỳ, khiến người không tự giác buông tâm đề phòng, hắn đồng thời hạ xuống chiếc kính hồng ngoại.
Lỏa nữ ngây người ngẩn ra, nói: “Ta…”
Lăng Độ Vũ trong mắt dị mang càng mạnh, vững vàng hấp dẫn ánh mắt của nàng. Lỏa nữ khẩu súng trên tay bất giác buông xuống.
Lăng Độ Vũ đời nào bỏ qua cơ hội như thế, một cước đồng thời đá bay súng trên tay cô ta, nhảy xoay lên với lực từ eo, tay trái như tia chớp bổ vào bên gáy lỏa nữ, lỏa nữ rên lên ngã xuống.
Lăng Độ Vũ lui nhanh ra hành lang ngoài phòng, vừa lúc này thì, ở cầu thang vang lên dồn dập tiếng bước chân.
Lăng Độ Vũ ước lượng những người này phối hợp với nữ tử này âm mưu hành động, may mắn tự mình dùng thuật thôi miên thoát thân, hai tay rút rồi ném ra hai trái lựu đạn hơi cay, cả cầu thang lại bị màn hắc vụ giơ tay không thấy ngón thôn phệ.
Nhất thời vang lên tiếng súng khạc đạn.
Lăng Độ Vũ từ túi bên người lấy ra súng máy, điên cuồng xả tới cửa lên cầu thang, thanh âm kêu thảm tạo thành một mảnh hỗn loạn.
Lăng Độ Vũ nhanh chóng đi tới cửa thông lên sân thượng, đạp mạnh, theo cầu thang chạy lên.
Khắp bốn phương tám hướng vang lên dày đặc tiếng súng liên thanh, tất cả những cánh cửa thủy tinh đồng loạt hóa thành nát bấy.
Đi lên sân thượng, Lăng Độ Vũ tại trong túi móc ra điều khiển từ xa, nhấn một nút, ở phía Đông Bắc truyền đến một tiếng nổ mạnh, những ngọn đèn tại đây cùng các căn nhà phụ cận, kể cả đèn đường, đồng loạt tắt ngúm, bốn phía chìm trong bóng tối. Hắn lại đeo lên kính hồng ngoại.
Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng nhảy lên sân thượng, từ trong túi sau lưng móc ra ống bắn dây đồng cùng ròng rọc.
Tiếng súng từ cầu thang truyền đến, địch nhân đã lên tới lầu hai. Lăng Độ Vũ tại trong túi lấy tiếp ra một trái phá hẹn giờ, thiết đặt thời gian nổ là mười giây, đặt ở cửa lên sân thượng.
Lăng Độ Vũ hướng ống đồng về phía một gốc cây bạch dương thô to cách 20 yard sau nhà, nhấn chốt, nghe tiếng lò xo trong ống bật mạnh, một móc câu mang theo sợi thép thật dài, thẳng tắp lướt qua không gian giữa căn nhà cùng bạch dương, cắm sâu vào thân cây.
Lăng Độ Vũ quấn đầu còn lại sít sao tại một cột trên sân thượng, lắp ròng rọc vào trên sợi thép cứng đã căng ra.
Từ cầu thang sân thượng truyền đến tiếng súng máy, địch nhân đã gần lên được trên này.
Lăng Độ Vũ nhảy vọt, vượt qua vách lan can, hai tay nắm chặt tay cầm dưới ròng rọc, mặc cho bánh ròng rọc lăn theo đường dây thép, đưa hắn tà tà phóng tới thân bạch dương hơn 20 yard ở ngoài, chỉ chốc lát đã qua tường hoa viên, đi tới thân cây thì, hắn hai chân chống đỡ từ từ co lại, hóa giải phần lớn lực trượt. Lúc này còn cách mặt đất chừng hơn mười feet, Lăng Độ Vũ hừ một tiếng, nhảy lộn nhào, bình yên rơi trên mặt đất.
Cũng ngay lúc đó, phía trên sân thượng vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, gạch vụ văng tới tận trời, lửa bốc lên cao.
Lăng Độ Vũ nghĩ thầm, việc này lập tức khiến cảnh sát chạy tới, dù quản thế lực Vương Tử mạnh mẽ, cũng phải lập tức rút lui. Thay đổi là người khác, hiện tại nhất định là trốn đi mất dạng, nhưng Lăng Độ Vũ vì mục đích cứu Vân Ti Lan chưa đạt, sao có thể bỏ đi. Hắn ẩn thân trong bóng tối, chạy vòng ra trước nhà.
Dưới kính hồng ngoại, xa gần có thể thấy được rõ ràng cảnh vật, tại trước cửa nhà Vân Ti Lan có một đoàn xe đang dừng, hiện giờ tới tấp tách ra tránh vụn lửa. Căn nhà bốc lên hừng hực lửa cùng khói đen, không ngừng có người từ cổng hoa viên chạy lui, kẻ thụ thương được khiêng dìu ra theo, tình thế hỗn loạn vô cùng.
Hơn người gã trong tay là súng máy tự động, phân tán bốn phía, đầu súng hướng tới căn nhà đang cháy. Chính là vẫn lờ mờ không rõ Lăng Độ Vũ đã nhờ ròng rọc theo dây thép từ không trung rời đi.
Vương Tử vẻ mặt giận dữ, giữa vài tên thủ hạ, đứng ở một góc đường xa dưới bóng tối. Ánh lửa làm quang cảnh xung quanh lập lòe sáng tối. Bạo hành tại hình thức thế này công khai tiến hành, làm người căm phẫn.
Lăng Độ Vũ chạy nhanh tới nơi xe đang đậu, chỗ này chỉ còn lại có ba gã đại hán thủ vệ, bọn chúng ánh mắt đều tập trung tại ánh lửa.
Lăng Độ Vũ nép thân bò tới, đến đuôi xe Rolls-Royce màu trắng thì dừng lại, chỉ chốc lát đã mở ra khóa cốp sau, vô thanh vô tức súc thân vào trong, cùng đó bẻ cong sợi thép cắm nơi lỗ khóa, làm thành giả tượng cốp xe đang khóa, bằng không đầu xe đèn báo hiệu ‘cốp sau chưa đóng’ sẽ lóe sáng, làm toàn bộ xong xuôi, hắn mới kéo nắp cốp xe, chỉ chừa lại một khe hẹp cỡ nửa inch, để hô hấp.
Đợi hơn ba giờ, chiếc Rolls – Royce một trận rung động, thanh âm Vương Tử vang lên: “Rút lui! Người của chúng ta bên đồn cảnh sát gọi điện báo, người bọn họ trong khoảng mười phút sẽ tới.”
Một thanh âm khác hỏi: “Có muốn hay không lưu lại huynh đệ, tìm tòi Lăng tạp chủng kia?”
Vương Tử chán nản nói: “Hắn ở trong nhà các người cũng không làm gì được hắn, hà huống là trốn thoát, đi! Toàn bộ về! Để cho ta về băm vằm tiện nhân kia, đưa nội tạng tặng cho hắn, hắc…”
Tiếng cửa đóng, vang lên tiếng động cơ Rolls-Royce.
Lăng Độ Vũ thầm than may mắn, từ hận ý trong ngữ khí Vương Tử, hắn biết Vương Tử đã hãm vào cừu hận điên cuồng. Vân Ti Lan là đối tượng thứ nhất hắn muốn trả thù. Nghe khẩu khí của hắn, A Tu cũng không có lọt vào tay hắn.
Đoàn xe khởi hành.
Ước chừng hơn một giờ rưỡi sau, xe tốc độ chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Tiếng cửa xe mở ra vang vào trong tai Lăng Độ Vũ. Còn hơn ba giờ trời mới sáng.
Thanh âm Vương Tử từ ngoài: “Nhớ phải thả ra tất cả chó tuần tra, tăng mạnh cảnh vệ, lưu tâm tới từng ngõ ngách ngoài đường.”
Một thanh âm khác hỏi: “Trên đường tĩnh lặng như vậy, còn ai có thể ẩn dấu hành tung mà chúng ta không phát hiện?”
Một giọng nam khác ngắt lời: “Cẩn thận một chút vẫn hơn! Tạp chủng này không dễ đối phó, vậy mà có thể một tay dựng lên, khơi dậy chiến tranh giữa chúng ta cùng Đạt Đức, rõ ràng đã lọt vào hãm tịnh của chúng ta, lại ung dung đào thoát mất dạng, còn khiến chúng ta mất đi mấy hảo thủ…” thanh âm từ từ xa dần.
Chiếc xe lại chuyển động.
Chốc lát lại dừng, tiếng máy tắt hẳn.
Lăng Độ Vũ nhấc lên trần cốp, khẽ nhảy ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy một kẻ trang phục tài xế đang khóa xe.
Đây là gara riêng của Vương Tử.
Tiếng súng nhẹ vút, tài xế đã trúng đạn gây mê, ngã lăn trên mặt nền.
Ba phút sau, Lăng Độ Vũ trong trang phục tài xế màu đỏ, mũ đội sát tận chân mày, từ gara hướng cửa sau của biệt thự đi đến. Một bên đi, một bên lưu ý hoàn cảnh xung quanh, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Thay đổi lúc bình thường, đây là một hoàn cảnh phi thường thanh đẹp, tường cao bao cả đại hoa viên rộng tới bảy vạn feet vuông, đình thai lầu các, suối lượn cầu cong, cây cối đan xen. Ở giữa hoa viên là một tòa kiến trúc nhất chủ nhị phó tam tầng, ở giữa là tòa cung điện tráng lệ, cao lớn như thật như ảo trong mắt. Lúc này đèn đuốc sáng trưng, cửa chính tập trung hơn mười đại hán.
Đường đi từ gian giữa tới biệt thự như cung điện là một con đường trải hắc ín phẳng lỳ, ước chừng dài hơn bốn trăm mét, bên đường trồng đầy hoa. Gara với hơn mười hàng, nằm tại phía sau chỉnh thể kiến trúc.
Khoảng cách phô trương như vậy, cho dù Vương Tử mang Vân Ti Lan tống không cho hắn, Lăng Độ Vũ cũng không có bản lãnh còn sống mà thoát ra.
Bất quá trước mắt là họa khác nan thoát, tiếng chó sủa từ bên trái truyền đến.
Lăng Độ Vũ bị dọa cả kinh, nhìn sang bên phải, một đại hán liều mạng kéo ba đầu chó đang muốn chồm tới hắn, một bên quát: “Còn không mau vào nhà, ta phải thả chó ra.”
Lăng Độ Vũ biết được đối phương ngộ nhận hắn là tài xế kia, bước vội vào cửa sau biệt thự. Hắn ánh mắt lợi hại, chứng kiến những góc bất đồng đều lắp đặt camera theo dõi, vội vàng cúi đầu, đi tới nơi cửa sau, cửa theo tay đẩy ra, vội vàng nghiêng mình bước vào.
Một đạo hành lang sau cửa, kéo dài về trước.
Lăng Độ Vũ kiên trì tới cùng, đi nhanh tới, vòng vo một khúc, hai bên có ba cánh cửa, trong đó có một là cánh cửa sắt lớn. Hắn đang muốn tiếp tục đi tới, tiếng người từ một nơi khác vang đến.
Lăng Độ Vũ thối lui rẽ vào một hành lang cắt ngang khác, móc ra lựu đạn cay, thời gian không nhiều, hắn nhất định phải nhanh chóng tìm được Vân Ti Lan, nếu không Vương Tử với cơn thịnh nộ, nàng là lành ít dữ nhiều, bây giờ đành phải mạnh mẽ xông tới.
Tiếng bước chân đi tới từ hành lang hình thành với hành lang nơi hắn đặt chân một góc chín mươi độ, dừng tại một cánh cửa sắt.
Lăng Độ Vũ ngó ra nhìn, thấy hai đại hán tại trước một cánh cửa dừng lại ấn chuông.
Thanh âm thông qua lỗ thông hơi bên cánh cửa truyền ra: “Ai đấy?”
Đứng ở ngoài cửa mộ trong hai gã nói: “Ta là Sa Na Tinh, đã tới thời gian đổi ca.”
‘Tạp’ một tiếng, cửa mở ra, hai đại hán đi vào, nói đùa vài câu, từ một chỗ khác, lại ấn nút nơi cửa rồi đi vào trong phòng.
Lăng Độ Vũ đợi chờ thời cơ. Cửa lại mở ra, một đại hán vừa đi vào quay ra, quay đầu lại bảo: “Người trông một hồi, ta đi liền quay lại.” Nói xong đóng cửa, theo hướng Lăng Độ Vũ đang đứng đi tới.
Lăng Độ Vũ tránh cũng không thể tránh, thở dài một hơi, lấy súng ra.
Người nọ quành sang, còn chưa kịp nhìn rõ, liền trúng đạn ngã xuống, Lăng Độ Vũ đỡ hắn nơi vai, đi tới cửa hắn vừa đi ra, nơi đây không phải gara, không thể để hắn nằm trên mặt đất.
Lăng Độ Vũ ấn chuông cửa.
Một giọng nam truyền ra từ lỗ thông khí: “Người nào?”
Lăng Độ Vũ thanh âm khàn khàn nói: “Sa Na Tinh! Mở cửa!” Lúc này hắn trong lòng có chút khẩn trương, giả thiết Sa Na Tinh không mở cửa, lập tức diễn biến thành cục thế chiến tranh toàn diện.
Đáng tiếc quân mình chỉ có một cá nhân là hắn, mà đối phương có thể là trăm người, lại có thể nghìn người, hỏi ai được thua?
Tiếng ma sát từ cửa sắt truyền đến.
Lăng Độ Vũ phản ứng cực nhanh, lập tức nghĩ tới đối phương đang mở lỗ quan sát nhỏ phía trên, xem kỹ thân phận người ấn chuông, nguy cấp sinh trí, tương đại hán đang vác xuống, tự mình nấp sau lưng hắn, một tay nắm chặt nhúm tóc sau ót hắn.
Trên cửa một lỗ tầm nửa feet vuông hé dần ra.
Lăng Độ Vũ căn chuẩn thời gian, bên trong người vừa ghé mắt nhìn ra, hắn đã giơ đầu đại hán hôn mê tới gần lỗ, hơi nghiêng đầu, làm thành ảo giác quay đầu nhìn sang.
Lỗ trên cửa khép lại, nghe thanh âm “tạp”, cửa mở ra, mánh khóe của hắn đã thành.
Lăng Độ Vũ hoan hô một tiếng, lách nhanh đi vào, trong tay súng gây mê bắn ra hai phát, thả xuống đại hán đang khiêng, một đầu ngã lên chiếc bàn.
Hơn ba mươi màn hình camera đang hoạt động, giám sát phòng trong phòng ngoài tất cả vị trí chiến lược, trong hoa viên chó thả qua lại, đường ra có hơn mười cảnh vệ võ trang, ánh mắt chằm chằm như hổ đói cảnh giới xung quanh.
Lăng Độ Vũ đóng cửa lại, xem xét kỹ những thiết bị trong phòng an ninh.
Bên tay phải có một màn hình lớn hơn 20 inch, bên canh có một hàng nút điều khiển đặc biệt, từ trái sang: ‘lồng thủy tinh’, ‘Rút khí’, ‘Rớt xuống’, ‘Nâng lên’, ‘Truyền âm’… từng chức năng.
Lăng Độ Vũ ấn nút khởi động màn hình lớn, hiện lên dần từng tín hiệu nháy ngang, gần tới nửa phút thì đã ổn định thành một bức tranh, nguyên lai chính là đại sảnh hoa lệ như hoàng cung mà đêm đó hai người Lăng Độ Vũ cùng Trầm Linh thân hãm trong lồng kính.
Lúc này Vương Tử đứng ở một bên đại sảnh, đi qua đi lại. Hơn hai mươi đại hán, đứng tản xung quanh.
Lăng Độ Vũ ấn nút “truyền âm”, thanh âm phòng nội một từ không mất truyền tới tai.
Vương Tử sắc mặt tái nhợt, tại từ trước nay chưa từng có thịnh nộ, đứng bên cạnh hắn là cố vấn cao nhất Luân Bối, chính là xếp đặt giả cả kế hoạch đêm nay, thất bại khiến cho bộ mặt không chút sắc.
Không ai ngờ tới Lăng Độ Vũ mạnh mẽ như thế.
Cửa phía bắc đại sảnh mở ra, hai đại hán áp tải Vân Ti Lan tới thẳng giữa phòng.
Lăng Độ Vũ trong phòng an ninh, chứng kiến trung tâm màn huỳnh quang, nổi lên một vòng màu hồng, Vân Ti Lan cùng hai đại hán chính là đang ở trung tâm của vòng, tỉnh ngộ ra đó là phạm vi bao phủ của lồng thủy tinh, có vật tiến vào, hệ thống điện tử lập tức cảm ứng được, chớp động hiện ra một vòng hồng phía trên màn hình.
Lăng Độ Vũ trong đầu linh quang lóe lên, tại trước màn huỳnh quang ngồi xuống.
Vân Ti Lan sắc mặt tái nhợt, một đôi mắt đẹp hằn những tơ máu, người nhưng vẫn thấy tinh thần, môi anh đào nhỏ vênh, khiến người cảm thấy bất khuất cùng quật cường của nàng.
Vương Tử bước tới hai bước, đã thấy gần sát phía ngoài vạch hồng. Mặt vô biểu tình bỗng dưng xuất hiện nụ cười tàn bạo làm người sợ hãi, vỗ tay.
Hơn mười đại hán khiêng tới bốn máy quay phim, từ bốn góc đẩy lại, đoàn đoàn vây quanh Vân Ti Lan, một bộ như tiến hành quay phim điện ảnh.
Vân Ti Lan ngẩn ra, nhìn tới mình đang tại trung tâm bốn máy quay, hỏi: “Người… muốn làm gì?”
Vương Tử cười âm hiểm: “Ta đã một tay nâng người thành đại minh tinh, bây giờ an bài cho người bộ phim cuối cùng.”
Vân Ti Lan toàn thân run rẩy, sợ hãi nói: “Không… không nên…” Nhìn bộ dáng nàng đã đoán ra Vương Tử là muốn làm gì.
Vương Tử ngửa mặt cười điên cuồng, tràn ngập vô hạn phẫn nộ, hét lên: “Đây là kết cục kẻ phản bội ta, ta phải xem bộ dáng người trong lồng, khí bị hút hết lên thì toàn thân da thịt bạo liệt mà chết thảm…” Cùng với tiếng cười, hắn hai mắt như độc xà nhìn tới Vân Ti Lan, nói: “Vốn người là nữ nhân ta tối tín nhiệm, ta còn chuẩn bị tương lai cùng người bồi táng…”
Vân Ti Lan ngực mãnh liệt phập phồng, ánh mắt sợ hãi đã thay bằng cừu hận, nói: “Ta dù quản hóa thành lệ quỷ, cũng phải hướng người đòi nợ máu.”
Vương Tử điên cuồng cười lên: “Giả thiết kẻ bị ta giết đều hóa thành lệ quỷ đòi lấy mạng ta, Vương Tử ta đã sớm chết ngàn lần vạn lần. Thêm người thì tính cái gì?”
Vân Ti Lan nói: “Ta minh bạch rồi, người tóm không được Lăng Độ Vũ, người mỗi lần đều trên tay anh ấy thiệt thòi nhiều.”
Vương Tử thản nhiên nói: “Được mất nhất thời tính cái gì, khi ta gửi hắn cuộn phim quá trình người tử vong thì, hy vọng có người có thể chứng kiến bộ mặt hắn! Bật đèn.”
Lắp đặt tại máy quay phim những đèn chiếu thủy ngân đồng loạt bật sáng trưng, bả Vân Ti Lan cùng hai đại hán ở giữa không gì không hiện.
Vương Tử lại ra lệnh: “Lui về sau!”
Hai đại hán đang đứng cạnh, rời khỏi vòng tròn hồng ở màn hình trước mắt Lăng Độ Vũ.
Vân Ti Lan dũng cảm đứng đấy, lãnh đạm: “Vương Tử! Người biết tại sao ta nghe lời Lăng Độ Vũ, mà không nghe lời người?”
Vương Tử hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị phát ra mệnh lệnh hạ lồng thủy tinh.
Vân Ti Lan dùng hết toàn thân khí lực, thét lo: “Bởi vì so với anh ấy, người chỉ là một kẻ heo chó không bằng súc sinh.”
Vương Tử sắc mặt trầm xuống, đột nhiên nhảy dựng lên, một bước tiến lên, một quyền đấm tại tiểu phúc[4] Vân Ti Lan, người sau thảm kêu một tiếng, lảo đảo ngã ra.
Bạo nộ cuồng điên Vương Tử đã tiến vào phạm vi lồng thủy tinh, Vân Ti Lan lại bị đánh văng ra khỏi vòng.
Vương Tử đang muốn nói chuyện, dị biến nổi lên, tiếng xé gió từ đỉnh truyền xuống, bốn phía là tiếng kinh hô.
Vương Tử ngạc nhiên ngước lên, đúng lúc thấy chiếc bóng phủ xuống, bồng một tiếng, đưa hắn nhốt tại lồng thủy tinh.
Bốn phía đám người đồng loạt ngạc nhiên, Luân Bối nhảy tới trước lồng, hét lớn: “Phòng an ninh, nhầm rồi! Còn không mau nâng lồng lên.”
Tiếng cười thông qua công cụ truyền âm, tại trong ngoài lồng vang lên.
Vân Ti Lan khó thể tin từ mặt đất ngẩng lên, hoan hô: “Lăng Độ Vũ!”
Mọi người đồng loạt biến sắc.
Vương Tử tại trong lồng kêu lên: “Đi tóm lấy hắn!”
Thông qua thiết bị truyền âm, tiếng cuồng hô của hắn vang vọng trong ngoài lồng.
Vài đại hán đang muốn hành động, thanh âm Lăng Độ Vũ đã truyền tới: “Điện hạ! Ta nghĩ người tốt nhất tỉnh táo một chút, trừ phi người muốn ta biến người thành diễn viên chính của trường đạo diễn này.”
Vương Tử sắc mặt trắng bệch, ngực không ngừng phập phồng, hay tay vô ý thức vỗ mạnh vào thành lồng, quát lên: “Dừng lại!”
Nhất thời trong ngoài tĩnh tới cực điểm.
Lăng Độ Vũ nói: “Vương Tử điện hạ, người bây giờ phải cẩn thận nghe ta hạ mỗi mệnh lệnh, nếu có gì sai, hách ta phát run mà lỡ động nhầm nút.”
Vương Tử thét lớn: “Không!”
Vân Ti Lan cũng kêu lên: “Không nên để ý tới ta ! Giết hắn.”
Vương Tử há mồm thở dốc, chán nản nói: “Người giết chết ta, cũng trốn không thoát.”
Lăng Độ Vũ khinh miệt cười nói: “Có đúng không! Ta cả đời người đều không chịu uy hiếp, người bây giờ nói một chữ, nghe hay không, còn hết thảy do ta quyết định.” Thanh âm của hắn toát lên một vị lạnh lùng cứng rắn.
Vương Tử mặt lúc hồng lúc trắng, rốt cục thấp giọng: “Được!”
Lăng Độ Vũ tiếp: “Ta bây giờ mỗi câu nói, người đều phải lập tức chấp hành, có minh bạch hay không?”
Vương Tử chán nản gật đầu.
Lăng Độ Vũ nói: “Bây giờ ra lệnh thủ vệ của người, mở cửa cổng, thu nhốt toàn bộ chó săn, sau đó lại ra lệnh toàn bộ nô tài của người tập trong trong đại sảnh này! Không nên giở trò, ở đây vừa hay có thể chứng kiến mỗi xó xỉnh sào huyệt của người.”
Vương Tử ngoan ngoãn phát lệnh, giết người điên cuồng so với bất luận kẻ nào khác đều càng yêu quý sinh mệnh mình.
Thông qua hơn ba mươi màn hình camera, Lăng Độ Vũ chứng kiến đàn chó bị nhốt lại vào lồng, từng cửa thông ra ngoài mở rộng, nhân thủ đều rút vào trong đại sảnh.
Đương khi người cuối cùng lui vào trong đại sảnh, Lăng Độ Vũ lại ra lệnh: “Làm được không sai, bây giờ bỏ hết vũ khí, toàn bộ đám người quay mặt vào tường mà đứng… Tốt lắm… Vân Ti Lan, người cầm lấy hai khẩu súng máy, tới gara lấy chiếc xe Rolls-Royce bọc thép, lái ra chờ ta.”
Vân Ti Lan tập tễnh lĩnh mệnh rời đi.
Vương Tử trong mắt bắn ra rừng rực lửa cừa hận, nhưng lại không một biện pháp.
Hắn dưới tay hơn trăm thủ hạ quay mặt vào tường mà đứng, mỗi người đều biểu hiện vẻ vô cùng phẫn nộ, cục diện uất ức như vậy, từ khi hoành hành bá đạo đến giờ lần đầu gặp phải.
Xe riêng của vương lăn bánh, từ một màn hình chuyển tới một màn hình khác, cuối cùng ngừng lại.
Một mảnh tĩnh lặng.
Vương Tử thử dò xét kêu lên: “Lăng Độ Vũ! Lăng Độ Vũ?”
Bối Luân bỗng nhiên xoay người lại, đang muốn phát ra lệnh truy kích, Lăng Độ Vũ tiếng quát đã vang lên: “Không được cử động!”
Mọi người động tác ngưng hẳn lại.
Vương Tử sợ hãi kêu lên: “Người phải tuân thủ lời hứa.”
Lăng Độ Vũ hắc hắc cười lên: “Ngày đó người không phải cũng hướng tới thần lập thệ, tại trước khi khai quật lên vật đó không đến gây phiền toái chúng ta, lại có từng tuân thủ?”
Vương Tử ngạc nhiên cứng họng.
Lăng Độ Vũ lạnh như băng nói: “Từ hiện tại trở đi, ta không cho phép bất luận thanh âm gì, do bất luận kẻ nào phát ra, bao gồm cả bất cứ động tác nào, rõ ràng hay không?”
Đại sảnh tĩnh lặng một mảnh, chỉ có hơn trăm tiếng tim đập kịch liệt vang lên.
Lăng Độ Vũ nhanh chóng rời khỏi phòng an ninh, thối ra cửa sau, nhảy vào trong chiếc Rolls-Royce màu bạc.
Ngồi ở vị trí tài xế là Vân Ti Lan lập tức nhấn ga, xe lăn bánh, đi ra cửa chính đang mở.
Hoa viên rộng lớn không một bóng người. Chiếc Rolls-Royce với tốc độ cao lao ra cửa lớn, rồi nhập vào đường quốc lộ, nhanh bánh rời đi.
“Oanh”, cung điện của Vương Tử vang lên tiếng nổ mãnh liệt, ngọn lửa xông thẳng tới trời.
Vân Ti Lan chấn động hỏi: “Đấy là gì?”
Ngồi bên cạnh nàng, Lăng Độ Vũ ung dung đáp: “Đấy là trái bom hẹn giờ ta lắp đặt tại trong phòng an ninh, hy vọng có thể tạo ra chút hỗn loạn.”
Vân Ti Lan nghiêng người sang, hôn nhẹ hắn một cái nói: “Ta chưa bao giờ gặp qua người không dậy nổi như anh.”
Lăng Độ Vũ nói: “Chúng ta còn chưa thoát ly hiểm cảnh,” móc ra bản đồ, chỉ tới một điểm đỏ, nói: “Cô lái xe tới địa phương này.”
Vân Ti Lan nhìn thoáng qua, nói: “Không thành vấn đề!”
Chiếc xe chạy với tốc độ cao.
Vân Ti Lan đột nhiên cúi đầu, nhẹ giọng: “Đều là ta không tốt!”
Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi: “Người có gì không tốt? Ta có thể cam đoan không một nam nhân nào lại có thể nói thế.”
Vân Ti Lan giận nói: “Ta là nói thật…” thanh âm nhỏ dần, ngại ngùng nói: “Một buổi tối ta nằm mộng, gọi tên của anh, Vương Tử nghe được nổi lên hoài nghi, từ đó phá được kế mưu chúng ta…”
Lăng Độ Vũ cười lớn: “Cô thật sự là hay, lời này so với bất cứ giọng ca tụng tâng bốc nào càng vào tận lòng ta, quá khứ không nên nghĩ nữa, hy vọng Vương Tử bị vướng với Đạt Đức, cho chúng ta một ngày nửa ngày thời gian là đủ rồi!” Rồi chuyển sang lời khác: “Đến nơi rồi, A Tu hội ở đấy chờ chúng ta, thay xe, A Tu tìm một nơi khác ẩn thân, người theo ta quay lại công trường.”
Vân Ti Lan im lặng không nói, nàng chưa bao giờ ra mắt Vương Tử mất mặt như thế, hắn nhất định không tiếc đại giới đối phó bọn họ, cuộc sống tương lai càng là không ngày nào tốt. Bất quá bọn họ không còn lựa chọn khác.
Lăng Độ Vũ thản nhiên nói: “Chúng ta còn phải gọi hai cú điện thoại trọng yếu.” Vân Ti Lan hỏi: “Cho ai?”
Lăng Độ Vũ cười lên: “Một cho lão hữu Trầm Linh của chúng ta, một là cho lão hữu bọn hắn là Đạt Đức.”
“Bọn hắn” tự nhiên là chỉ Vương Tử.
Chú thích:
[1] Kinh hỷ: vui mừng kèm kinh hãi, kinh ngạc…
[2] Mẫn tiệp: nhanh nhẹn, nhanh nhạy.
[3] Nữ tử trần truồng: nguyên văn là lỏa nữ.
[4] Tiểu phúc: bụng dưới.
Lăng Độ Vũ vừa thấy người này, lại càng giật mình, mang hắn vào phòng, hỏi: “A Tu! Có chuyện gì?”
A Tu mặt đầy lo lắng, nói: “Không hay rồi! Ngài phải cứu tiểu thư Vân Ti Lan.”
Lăng Độ Vũ trong lòng rùng mình, biết được Vân Ti Lan đã xảy ra chuyện, vội vàng nói:
“Trấn định lại! Nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?”
A Tu nói: “Sáng sớm hôm qua, thị nữ của Vân Ti Lan tiểu thư tới tìm tôi, chỉ nói có một câu, chính là ‘tìm hắn’. Mặc dù chỉ có hai chữ, tôi đã phỏng chừng nàng muốn tìm là ngài. Tôi từng đến qua nơi ở của tiểu thư Vân Ti Lan, nhìn thấy ra vào đều là thủ hạ của Vương Tử…”
Lăng Độ Vũ nói: “Vậy thị nữ kia đâu?”
A Tu đáp: “Nàng rất kinh hoảng, vừa nói xong đã hồi hương.”
Lăng Độ Vũ vỗ trán, Vân Ti Lan rõ ràng là đã hãm thân trong nguy hiểm vô cùng, nếu không đã có thể tự mình gọi đến, vấn đề là thị nữ kia có thể tin hay không, đây có phải chỉ là một hãm tịnh Vương Tử bày ra không, chiếu lý hắn cùng Vân Ti Lan hành động dị thường bí mật, Vương Tử sao nhanh như thế phá được chứ?
A Tu nói: “Tôi từng tự mình theo dõi thị nữ kia, nàng đích xác là lên xe lửa rời đi, hướng tới Nam Bộ.”
Lăng Độ Vũ mày giãn ra, vỗ mạnh đầu vai A Tu, khen: “Làm rất hay! Việc này giải quyết rất nhiều nghi nan, vậy thị nữ trước khi lên tàu, có hay không đã điện thoại hoặc cùng người nào tiếp xúc?”
A Tu đáp: “Tuyệt đối không có!”
Lăng Độ Vũ nói: “Được! Bây giờ chúng ta lập tức trở lại New Delhi.”
A Tu ngẩn ra hỏi: “Chỉ có ngài cùng tôi?”
Lăng Độ Vũ cười nói: “Còn chưa đủ hay sao?”
Nơi ở của Vân Ti Lan tại một khu biệt thự sang trọng ngoại ô New Delhi, là căn nhà hai tầng lớn, phía ngoài có một hoa viên nhỏ, phi thường tao nhã, nhất là bây giờ đêm khuya thanh vắng, phòng khách trong nhà lộ ra ánh sáng nhu hòa, làm người ở ngoài cảm thấy cảnh an nhàn ấm áp. Lăng Độ Vũ thầm than một tiếng, khó trách Vân Ti Lan buông bỏ không được hết thảy những gì sở hữu trước mắt, bất quá xem nàng ngày sau biện pháp duy nhất, chính là rời xa Ấn Độ, mai danh ẩn tính, trừ phi có thể giết chết Vương Tử. Một bên nghĩ, một bên xem xét những thân bạch dương cong mà cao vút trong mây cạnh căn nhà, ước lượng khoảng cách giữa chúng.
A Tu tại bên cạnh hắn nhẹ giọng nói: “Chính là căn nhà này!”
Lăng Độ Vũ gật đầu, khinh xảo tới một góc đường, ước chừng nửa giờ thì quay lại, nói: “Ta tại trạm cung cấp điện nơi này lắp đặt một điều khiển nổ từ xa, hy vọng không phải dùng đến.”
Lăng Độ Vũ xem xét lại những vật kiện trong túi sau lưng, kể cả thuốc nổ dẻo nhẹ, đạn khói hơi cay, công cụ leo trèo, hy vọng có thể cấp cho Vương Tử một chút “kinh hỷ[1].”
Lăng Độ Vũ nhìn lại thiếu niên Ấn Độ, người sau trên mặt là quang mang hưng phấn, không có chút nào khiếp sợ như hắn tưởng.
Lăng Độ Vũ nói: “Ta bây giờ muốn đi vào trong nhà, vô luận phát sinh chuyện gì, hoặc là quá thời gian ta vẫn chưa ra, người cũng ngàn vạn lần không nên hiện thân, chỉ có thể len lén gọi điện cho ‘thuyền trưởng’, đã biết chưa.” Vừa nói, một bên đeo lên kính hồng ngoại cùng mặt nạ phòng độc, vỗ vỗ túi sau lưng.
A Tu nghiêm túc đáp: “Đã rõ! Lĩnh tụ.”
Lăng Độ Vũ quay người cười, linh xảo chạy tới góc đường, ẩn thân tại bóng cây cạnh nhà.
A Tu chỉ thấy bóng đen chợt lóe, Lăng Độ Vũ đã vượt qua tường cao, ẩn thân trong hoa viên.
Lăng Độ Vũ nhanh chóng lướt qua hoa viên, đi tới cửa sau căn nhà, hắn soi hai sợi thép mảnh dài vào lỗ ống khóa, mới chỉ nửa phút, cửa bình thường đang đóng vang lên tiếng mở, vội vàng lách người vào.
Dưới kính, Lăng Độ Vũ chứng kiến mình tiến vào là phòng bếp dưới tầng, ngọn đèn yếu ớt, từ tiếng bước chân đi lại trong phòng truyền đến, ẩn ước nghe được mấy giọng nam chửi mắng.
Lăng Độ Vũ đi tới trước cửa, móc ra khẩu súng có thể phóng ra hai mươi tư viên đạn gây mê, Trầm Linh vì để ứng phó nguy hiểm có thể xảy ra, từ hơn nửa năm trước đã sớm từ tổ chức yêu cầu tới trang bị cùng vũ khí tuy số lượng ít nhưng phi thường hiện đại, nghĩ không ra nhiều lần bị hắn lấy dùng trước tiên, ngày trước dùng thuốc nổ mãnh liệt khơi lên tranh đấu của Vương Tử cùng Đạt Đức, là từ đây mà ra.
Lăng Độ Vũ phỏng chừng Vương Tử một phương bận rộn chiến đấu, đối với phòng vệ tại nhà Vân Ti Lan khó tránh sút giảm không chu toàn, mà phương diện khác, Vương Tử hẳn là nghĩ không ra A Tu tuyến liên lạc này, cũng không biết tin tức bị tiết lộ ra. Cho nên đối với hắn không có tâm đề phòng.
Cửa phòng bếp nhẹ nhàng mở. Một hành lang nối thẳng ra phòng khách sáng ánh đèn, thanh âm là từ đó truyền đến.
Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng bước tới trước, nghe thanh âm thì chỉ có hai người ở đây.
Lăng Đại Vũ tài cao mật lớn, nhún bước từ hành lang phốc ra ngoài, trong tay súng gây mê như tia chớp phóng ra.
Hai gã đại hán đang chơi bài, đầu cũng chưa kịp ngẩng, té xuống.
Lăng Độ Vũ ánh mắt chuyển tới bậc thang uốn quanh lên cao, đó là con đường lên lầu hai.
Hắn thoáng bước một bước lên cầu thang, vừa vặn một gã đi xuống, hai người mặt đối mặt, đại hán phản ứng cực nhanh, lập tức thò tay tới eo lưng lấy súng, đạn gây mê của Lăng Độ Vũ đã cắm vào vai trái hắn.
Đại hán hừ lên một tiếng, ngã xuống. Lăng Độ Vũ nhảy lên mấy bậc, vừa vặn đỡ được thân thể hắn đang ngã xuống, thuận tay lấy ra một lựu đạn hơi cay.
Lăng Độ Vũ đỡ đại hán nằm nhẹ sang một bên, theo bậc thang lên tiếp, ở cuối là một phòng khách nhỏ. Trên tường treo đầy những bức ảnh nghệ thuật của Vân Ti Lan, nhưng lại không thấy các thủ vệ khác.
Phía nam phòng khách là một sân phơi, đối diện làm một cầu thang, bên trái cầu thang là hàng lang đi ra phòng sau.
Lăng Độ Vũ đề cao cảnh giác, từng bước nhẹ nhàng tới hành lang. Mỗi bên hành lang có hai cửa, tổng cộng là có bốn gian phòng.
Lúc này, hắn trong lòng đột nhiên nhạy cảm, đó là cảm thấy bị người giám sát, nhưng bốn phía rõ ràng không có ai, khi hắn tỉnh ra với ý niệm về truyền hình cáp thì, cửa phòng phía tay phải “bành” một tiếng đã bị đẩy văng ra.
Thay đổi là người khác, nhất định là ứng phó không kịp, nhưng Lăng Độ Vũ thân kinh bách chiến, vô cùng mẫn tiệp[2], cơ hồ tại cùng một lúc hắn đã vung lựu đạn hơi cay trong tay.
Trong phút chốc cả hành lang ngập trong hắc vụ tay giơ không thấy ngón, Lăng Độ Vũ ra sức nhảy, lợi dụng hai chân tì lực vào vách tường trái phải, nhanh chóng lên áp sát trần hành lang.
Thanh âm súng máy vang lên ầm ầm, chớp lóe trong hắc vụ dọc hành lang. Ánh sáng cùng tiếng ho sặc, hết thảy rất nhanh hồi phục yên bình.
Lăng Độ Vũ nhảy lại xuống nền, hài lòng xem kỹ hai gã đại hán nằm xoài trên mặt đất, mỗi kẻ đều dính một viên đạn gây mê. Thời gian gấp gáp, hắn nhanh chóng mở rồi đóng lại mấy cánh cửa, một gian là phòng trống, một là đường cầu thang lên sân thượng, còn gian cuối cùng có khóa.
Lăng Độ Vũ lấy ra sợi thép, đút vào trong lỗ khóa, ngoài nhà lúc này chợt vang lên liên tục ba tiếng chim hót. Trong lòng rùng mình, trước khi tiến vào trong nhà, hắn đã cùng A Tu giao ước, một tiếng chim, chứng tỏ nguy hiểm tới, hai tiếng chim, đại biểu tình huống khẩn cấp, mà ba tiếng chim, đại biểu là một khắc cũng không thể trì hoãn, phải lập tức rút lui. Lúc này truyền đến ba tiếng, tỏ ra nếu không chạy thì ra không còn kịp, hắn cơ hồ không chút suy nghĩ, cửa đang khóa “rắc” một tiếng bị đánh văng ra.
Bên trong là một phòng ngủ rộng rãi, chỉnh thể tường màu vàng, một nữ tử trần truồng[3] bị trói tại song cửa sổ, quỳ gối góc tường, cúi đầu, tóc dài xõa che đi khuôn mặt.
Thời gian không nhiều, Lăng Độ Vũ bước nhanh tới trước mặt lỏa nữ, kêu lên: “Vân Ti…” Hắn chữ thứ ba còn chưa kịp nói, đã im bặt lại, không dám có động tác gì.
Lỏa nữ[3] ngẩng đầu lên, một khuôn mặt xinh đẹp, chỉ là không phải Vân Ti Lan.
Hắn cũng không biết đó là ai, nhưng nhận được trên tay nàng là khẩu súng tán đạn hai nòng lớn, chỉ cần nàng bóp nhẹ cò, cả gian phòng đều bao phủ tại lực sát thương to lớn của từng mảnh đạn, mặc cho hắn thân thủ nhanh nhẹn thế nào, cũng không thể tránh được.
Đó là một hãm tịnh được thiết kế đặc biệt dành cho hắn.
Lỏa nữ hướng nòng súng tới Lăng Độ Vũ ở trước bốn feet, giọng lạnh như băng: “Không nên có động tác gì, nếu không người lập tức biến thành huyết nhục không còn một khối nguyên vẹn.”
Lăng Độ Vũ cười nói: “Người xem bộ dáng của ta có giống người ngốc không?” Thanh âm ôn hòa một cách thần kỳ, khiến người không tự giác buông tâm đề phòng, hắn đồng thời hạ xuống chiếc kính hồng ngoại.
Lỏa nữ ngây người ngẩn ra, nói: “Ta…”
Lăng Độ Vũ trong mắt dị mang càng mạnh, vững vàng hấp dẫn ánh mắt của nàng. Lỏa nữ khẩu súng trên tay bất giác buông xuống.
Lăng Độ Vũ đời nào bỏ qua cơ hội như thế, một cước đồng thời đá bay súng trên tay cô ta, nhảy xoay lên với lực từ eo, tay trái như tia chớp bổ vào bên gáy lỏa nữ, lỏa nữ rên lên ngã xuống.
Lăng Độ Vũ lui nhanh ra hành lang ngoài phòng, vừa lúc này thì, ở cầu thang vang lên dồn dập tiếng bước chân.
Lăng Độ Vũ ước lượng những người này phối hợp với nữ tử này âm mưu hành động, may mắn tự mình dùng thuật thôi miên thoát thân, hai tay rút rồi ném ra hai trái lựu đạn hơi cay, cả cầu thang lại bị màn hắc vụ giơ tay không thấy ngón thôn phệ.
Nhất thời vang lên tiếng súng khạc đạn.
Lăng Độ Vũ từ túi bên người lấy ra súng máy, điên cuồng xả tới cửa lên cầu thang, thanh âm kêu thảm tạo thành một mảnh hỗn loạn.
Lăng Độ Vũ nhanh chóng đi tới cửa thông lên sân thượng, đạp mạnh, theo cầu thang chạy lên.
Khắp bốn phương tám hướng vang lên dày đặc tiếng súng liên thanh, tất cả những cánh cửa thủy tinh đồng loạt hóa thành nát bấy.
Đi lên sân thượng, Lăng Độ Vũ tại trong túi móc ra điều khiển từ xa, nhấn một nút, ở phía Đông Bắc truyền đến một tiếng nổ mạnh, những ngọn đèn tại đây cùng các căn nhà phụ cận, kể cả đèn đường, đồng loạt tắt ngúm, bốn phía chìm trong bóng tối. Hắn lại đeo lên kính hồng ngoại.
Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng nhảy lên sân thượng, từ trong túi sau lưng móc ra ống bắn dây đồng cùng ròng rọc.
Tiếng súng từ cầu thang truyền đến, địch nhân đã lên tới lầu hai. Lăng Độ Vũ tại trong túi lấy tiếp ra một trái phá hẹn giờ, thiết đặt thời gian nổ là mười giây, đặt ở cửa lên sân thượng.
Lăng Độ Vũ hướng ống đồng về phía một gốc cây bạch dương thô to cách 20 yard sau nhà, nhấn chốt, nghe tiếng lò xo trong ống bật mạnh, một móc câu mang theo sợi thép thật dài, thẳng tắp lướt qua không gian giữa căn nhà cùng bạch dương, cắm sâu vào thân cây.
Lăng Độ Vũ quấn đầu còn lại sít sao tại một cột trên sân thượng, lắp ròng rọc vào trên sợi thép cứng đã căng ra.
Từ cầu thang sân thượng truyền đến tiếng súng máy, địch nhân đã gần lên được trên này.
Lăng Độ Vũ nhảy vọt, vượt qua vách lan can, hai tay nắm chặt tay cầm dưới ròng rọc, mặc cho bánh ròng rọc lăn theo đường dây thép, đưa hắn tà tà phóng tới thân bạch dương hơn 20 yard ở ngoài, chỉ chốc lát đã qua tường hoa viên, đi tới thân cây thì, hắn hai chân chống đỡ từ từ co lại, hóa giải phần lớn lực trượt. Lúc này còn cách mặt đất chừng hơn mười feet, Lăng Độ Vũ hừ một tiếng, nhảy lộn nhào, bình yên rơi trên mặt đất.
Cũng ngay lúc đó, phía trên sân thượng vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, gạch vụ văng tới tận trời, lửa bốc lên cao.
Lăng Độ Vũ nghĩ thầm, việc này lập tức khiến cảnh sát chạy tới, dù quản thế lực Vương Tử mạnh mẽ, cũng phải lập tức rút lui. Thay đổi là người khác, hiện tại nhất định là trốn đi mất dạng, nhưng Lăng Độ Vũ vì mục đích cứu Vân Ti Lan chưa đạt, sao có thể bỏ đi. Hắn ẩn thân trong bóng tối, chạy vòng ra trước nhà.
Dưới kính hồng ngoại, xa gần có thể thấy được rõ ràng cảnh vật, tại trước cửa nhà Vân Ti Lan có một đoàn xe đang dừng, hiện giờ tới tấp tách ra tránh vụn lửa. Căn nhà bốc lên hừng hực lửa cùng khói đen, không ngừng có người từ cổng hoa viên chạy lui, kẻ thụ thương được khiêng dìu ra theo, tình thế hỗn loạn vô cùng.
Hơn người gã trong tay là súng máy tự động, phân tán bốn phía, đầu súng hướng tới căn nhà đang cháy. Chính là vẫn lờ mờ không rõ Lăng Độ Vũ đã nhờ ròng rọc theo dây thép từ không trung rời đi.
Vương Tử vẻ mặt giận dữ, giữa vài tên thủ hạ, đứng ở một góc đường xa dưới bóng tối. Ánh lửa làm quang cảnh xung quanh lập lòe sáng tối. Bạo hành tại hình thức thế này công khai tiến hành, làm người căm phẫn.
Lăng Độ Vũ chạy nhanh tới nơi xe đang đậu, chỗ này chỉ còn lại có ba gã đại hán thủ vệ, bọn chúng ánh mắt đều tập trung tại ánh lửa.
Lăng Độ Vũ nép thân bò tới, đến đuôi xe Rolls-Royce màu trắng thì dừng lại, chỉ chốc lát đã mở ra khóa cốp sau, vô thanh vô tức súc thân vào trong, cùng đó bẻ cong sợi thép cắm nơi lỗ khóa, làm thành giả tượng cốp xe đang khóa, bằng không đầu xe đèn báo hiệu ‘cốp sau chưa đóng’ sẽ lóe sáng, làm toàn bộ xong xuôi, hắn mới kéo nắp cốp xe, chỉ chừa lại một khe hẹp cỡ nửa inch, để hô hấp.
Đợi hơn ba giờ, chiếc Rolls – Royce một trận rung động, thanh âm Vương Tử vang lên: “Rút lui! Người của chúng ta bên đồn cảnh sát gọi điện báo, người bọn họ trong khoảng mười phút sẽ tới.”
Một thanh âm khác hỏi: “Có muốn hay không lưu lại huynh đệ, tìm tòi Lăng tạp chủng kia?”
Vương Tử chán nản nói: “Hắn ở trong nhà các người cũng không làm gì được hắn, hà huống là trốn thoát, đi! Toàn bộ về! Để cho ta về băm vằm tiện nhân kia, đưa nội tạng tặng cho hắn, hắc…”
Tiếng cửa đóng, vang lên tiếng động cơ Rolls-Royce.
Lăng Độ Vũ thầm than may mắn, từ hận ý trong ngữ khí Vương Tử, hắn biết Vương Tử đã hãm vào cừu hận điên cuồng. Vân Ti Lan là đối tượng thứ nhất hắn muốn trả thù. Nghe khẩu khí của hắn, A Tu cũng không có lọt vào tay hắn.
Đoàn xe khởi hành.
Ước chừng hơn một giờ rưỡi sau, xe tốc độ chậm lại, cuối cùng dừng hẳn. Tiếng cửa xe mở ra vang vào trong tai Lăng Độ Vũ. Còn hơn ba giờ trời mới sáng.
Thanh âm Vương Tử từ ngoài: “Nhớ phải thả ra tất cả chó tuần tra, tăng mạnh cảnh vệ, lưu tâm tới từng ngõ ngách ngoài đường.”
Một thanh âm khác hỏi: “Trên đường tĩnh lặng như vậy, còn ai có thể ẩn dấu hành tung mà chúng ta không phát hiện?”
Một giọng nam khác ngắt lời: “Cẩn thận một chút vẫn hơn! Tạp chủng này không dễ đối phó, vậy mà có thể một tay dựng lên, khơi dậy chiến tranh giữa chúng ta cùng Đạt Đức, rõ ràng đã lọt vào hãm tịnh của chúng ta, lại ung dung đào thoát mất dạng, còn khiến chúng ta mất đi mấy hảo thủ…” thanh âm từ từ xa dần.
Chiếc xe lại chuyển động.
Chốc lát lại dừng, tiếng máy tắt hẳn.
Lăng Độ Vũ nhấc lên trần cốp, khẽ nhảy ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy một kẻ trang phục tài xế đang khóa xe.
Đây là gara riêng của Vương Tử.
Tiếng súng nhẹ vút, tài xế đã trúng đạn gây mê, ngã lăn trên mặt nền.
Ba phút sau, Lăng Độ Vũ trong trang phục tài xế màu đỏ, mũ đội sát tận chân mày, từ gara hướng cửa sau của biệt thự đi đến. Một bên đi, một bên lưu ý hoàn cảnh xung quanh, trong lòng âm thầm kêu khổ.
Thay đổi lúc bình thường, đây là một hoàn cảnh phi thường thanh đẹp, tường cao bao cả đại hoa viên rộng tới bảy vạn feet vuông, đình thai lầu các, suối lượn cầu cong, cây cối đan xen. Ở giữa hoa viên là một tòa kiến trúc nhất chủ nhị phó tam tầng, ở giữa là tòa cung điện tráng lệ, cao lớn như thật như ảo trong mắt. Lúc này đèn đuốc sáng trưng, cửa chính tập trung hơn mười đại hán.
Đường đi từ gian giữa tới biệt thự như cung điện là một con đường trải hắc ín phẳng lỳ, ước chừng dài hơn bốn trăm mét, bên đường trồng đầy hoa. Gara với hơn mười hàng, nằm tại phía sau chỉnh thể kiến trúc.
Khoảng cách phô trương như vậy, cho dù Vương Tử mang Vân Ti Lan tống không cho hắn, Lăng Độ Vũ cũng không có bản lãnh còn sống mà thoát ra.
Bất quá trước mắt là họa khác nan thoát, tiếng chó sủa từ bên trái truyền đến.
Lăng Độ Vũ bị dọa cả kinh, nhìn sang bên phải, một đại hán liều mạng kéo ba đầu chó đang muốn chồm tới hắn, một bên quát: “Còn không mau vào nhà, ta phải thả chó ra.”
Lăng Độ Vũ biết được đối phương ngộ nhận hắn là tài xế kia, bước vội vào cửa sau biệt thự. Hắn ánh mắt lợi hại, chứng kiến những góc bất đồng đều lắp đặt camera theo dõi, vội vàng cúi đầu, đi tới nơi cửa sau, cửa theo tay đẩy ra, vội vàng nghiêng mình bước vào.
Một đạo hành lang sau cửa, kéo dài về trước.
Lăng Độ Vũ kiên trì tới cùng, đi nhanh tới, vòng vo một khúc, hai bên có ba cánh cửa, trong đó có một là cánh cửa sắt lớn. Hắn đang muốn tiếp tục đi tới, tiếng người từ một nơi khác vang đến.
Lăng Độ Vũ thối lui rẽ vào một hành lang cắt ngang khác, móc ra lựu đạn cay, thời gian không nhiều, hắn nhất định phải nhanh chóng tìm được Vân Ti Lan, nếu không Vương Tử với cơn thịnh nộ, nàng là lành ít dữ nhiều, bây giờ đành phải mạnh mẽ xông tới.
Tiếng bước chân đi tới từ hành lang hình thành với hành lang nơi hắn đặt chân một góc chín mươi độ, dừng tại một cánh cửa sắt.
Lăng Độ Vũ ngó ra nhìn, thấy hai đại hán tại trước một cánh cửa dừng lại ấn chuông.
Thanh âm thông qua lỗ thông hơi bên cánh cửa truyền ra: “Ai đấy?”
Đứng ở ngoài cửa mộ trong hai gã nói: “Ta là Sa Na Tinh, đã tới thời gian đổi ca.”
‘Tạp’ một tiếng, cửa mở ra, hai đại hán đi vào, nói đùa vài câu, từ một chỗ khác, lại ấn nút nơi cửa rồi đi vào trong phòng.
Lăng Độ Vũ đợi chờ thời cơ. Cửa lại mở ra, một đại hán vừa đi vào quay ra, quay đầu lại bảo: “Người trông một hồi, ta đi liền quay lại.” Nói xong đóng cửa, theo hướng Lăng Độ Vũ đang đứng đi tới.
Lăng Độ Vũ tránh cũng không thể tránh, thở dài một hơi, lấy súng ra.
Người nọ quành sang, còn chưa kịp nhìn rõ, liền trúng đạn ngã xuống, Lăng Độ Vũ đỡ hắn nơi vai, đi tới cửa hắn vừa đi ra, nơi đây không phải gara, không thể để hắn nằm trên mặt đất.
Lăng Độ Vũ ấn chuông cửa.
Một giọng nam truyền ra từ lỗ thông khí: “Người nào?”
Lăng Độ Vũ thanh âm khàn khàn nói: “Sa Na Tinh! Mở cửa!” Lúc này hắn trong lòng có chút khẩn trương, giả thiết Sa Na Tinh không mở cửa, lập tức diễn biến thành cục thế chiến tranh toàn diện.
Đáng tiếc quân mình chỉ có một cá nhân là hắn, mà đối phương có thể là trăm người, lại có thể nghìn người, hỏi ai được thua?
Tiếng ma sát từ cửa sắt truyền đến.
Lăng Độ Vũ phản ứng cực nhanh, lập tức nghĩ tới đối phương đang mở lỗ quan sát nhỏ phía trên, xem kỹ thân phận người ấn chuông, nguy cấp sinh trí, tương đại hán đang vác xuống, tự mình nấp sau lưng hắn, một tay nắm chặt nhúm tóc sau ót hắn.
Trên cửa một lỗ tầm nửa feet vuông hé dần ra.
Lăng Độ Vũ căn chuẩn thời gian, bên trong người vừa ghé mắt nhìn ra, hắn đã giơ đầu đại hán hôn mê tới gần lỗ, hơi nghiêng đầu, làm thành ảo giác quay đầu nhìn sang.
Lỗ trên cửa khép lại, nghe thanh âm “tạp”, cửa mở ra, mánh khóe của hắn đã thành.
Lăng Độ Vũ hoan hô một tiếng, lách nhanh đi vào, trong tay súng gây mê bắn ra hai phát, thả xuống đại hán đang khiêng, một đầu ngã lên chiếc bàn.
Hơn ba mươi màn hình camera đang hoạt động, giám sát phòng trong phòng ngoài tất cả vị trí chiến lược, trong hoa viên chó thả qua lại, đường ra có hơn mười cảnh vệ võ trang, ánh mắt chằm chằm như hổ đói cảnh giới xung quanh.
Lăng Độ Vũ đóng cửa lại, xem xét kỹ những thiết bị trong phòng an ninh.
Bên tay phải có một màn hình lớn hơn 20 inch, bên canh có một hàng nút điều khiển đặc biệt, từ trái sang: ‘lồng thủy tinh’, ‘Rút khí’, ‘Rớt xuống’, ‘Nâng lên’, ‘Truyền âm’… từng chức năng.
Lăng Độ Vũ ấn nút khởi động màn hình lớn, hiện lên dần từng tín hiệu nháy ngang, gần tới nửa phút thì đã ổn định thành một bức tranh, nguyên lai chính là đại sảnh hoa lệ như hoàng cung mà đêm đó hai người Lăng Độ Vũ cùng Trầm Linh thân hãm trong lồng kính.
Lúc này Vương Tử đứng ở một bên đại sảnh, đi qua đi lại. Hơn hai mươi đại hán, đứng tản xung quanh.
Lăng Độ Vũ ấn nút “truyền âm”, thanh âm phòng nội một từ không mất truyền tới tai.
Vương Tử sắc mặt tái nhợt, tại từ trước nay chưa từng có thịnh nộ, đứng bên cạnh hắn là cố vấn cao nhất Luân Bối, chính là xếp đặt giả cả kế hoạch đêm nay, thất bại khiến cho bộ mặt không chút sắc.
Không ai ngờ tới Lăng Độ Vũ mạnh mẽ như thế.
Cửa phía bắc đại sảnh mở ra, hai đại hán áp tải Vân Ti Lan tới thẳng giữa phòng.
Lăng Độ Vũ trong phòng an ninh, chứng kiến trung tâm màn huỳnh quang, nổi lên một vòng màu hồng, Vân Ti Lan cùng hai đại hán chính là đang ở trung tâm của vòng, tỉnh ngộ ra đó là phạm vi bao phủ của lồng thủy tinh, có vật tiến vào, hệ thống điện tử lập tức cảm ứng được, chớp động hiện ra một vòng hồng phía trên màn hình.
Lăng Độ Vũ trong đầu linh quang lóe lên, tại trước màn huỳnh quang ngồi xuống.
Vân Ti Lan sắc mặt tái nhợt, một đôi mắt đẹp hằn những tơ máu, người nhưng vẫn thấy tinh thần, môi anh đào nhỏ vênh, khiến người cảm thấy bất khuất cùng quật cường của nàng.
Vương Tử bước tới hai bước, đã thấy gần sát phía ngoài vạch hồng. Mặt vô biểu tình bỗng dưng xuất hiện nụ cười tàn bạo làm người sợ hãi, vỗ tay.
Hơn mười đại hán khiêng tới bốn máy quay phim, từ bốn góc đẩy lại, đoàn đoàn vây quanh Vân Ti Lan, một bộ như tiến hành quay phim điện ảnh.
Vân Ti Lan ngẩn ra, nhìn tới mình đang tại trung tâm bốn máy quay, hỏi: “Người… muốn làm gì?”
Vương Tử cười âm hiểm: “Ta đã một tay nâng người thành đại minh tinh, bây giờ an bài cho người bộ phim cuối cùng.”
Vân Ti Lan toàn thân run rẩy, sợ hãi nói: “Không… không nên…” Nhìn bộ dáng nàng đã đoán ra Vương Tử là muốn làm gì.
Vương Tử ngửa mặt cười điên cuồng, tràn ngập vô hạn phẫn nộ, hét lên: “Đây là kết cục kẻ phản bội ta, ta phải xem bộ dáng người trong lồng, khí bị hút hết lên thì toàn thân da thịt bạo liệt mà chết thảm…” Cùng với tiếng cười, hắn hai mắt như độc xà nhìn tới Vân Ti Lan, nói: “Vốn người là nữ nhân ta tối tín nhiệm, ta còn chuẩn bị tương lai cùng người bồi táng…”
Vân Ti Lan ngực mãnh liệt phập phồng, ánh mắt sợ hãi đã thay bằng cừu hận, nói: “Ta dù quản hóa thành lệ quỷ, cũng phải hướng người đòi nợ máu.”
Vương Tử điên cuồng cười lên: “Giả thiết kẻ bị ta giết đều hóa thành lệ quỷ đòi lấy mạng ta, Vương Tử ta đã sớm chết ngàn lần vạn lần. Thêm người thì tính cái gì?”
Vân Ti Lan nói: “Ta minh bạch rồi, người tóm không được Lăng Độ Vũ, người mỗi lần đều trên tay anh ấy thiệt thòi nhiều.”
Vương Tử thản nhiên nói: “Được mất nhất thời tính cái gì, khi ta gửi hắn cuộn phim quá trình người tử vong thì, hy vọng có người có thể chứng kiến bộ mặt hắn! Bật đèn.”
Lắp đặt tại máy quay phim những đèn chiếu thủy ngân đồng loạt bật sáng trưng, bả Vân Ti Lan cùng hai đại hán ở giữa không gì không hiện.
Vương Tử lại ra lệnh: “Lui về sau!”
Hai đại hán đang đứng cạnh, rời khỏi vòng tròn hồng ở màn hình trước mắt Lăng Độ Vũ.
Vân Ti Lan dũng cảm đứng đấy, lãnh đạm: “Vương Tử! Người biết tại sao ta nghe lời Lăng Độ Vũ, mà không nghe lời người?”
Vương Tử hừ lạnh một tiếng, đang chuẩn bị phát ra mệnh lệnh hạ lồng thủy tinh.
Vân Ti Lan dùng hết toàn thân khí lực, thét lo: “Bởi vì so với anh ấy, người chỉ là một kẻ heo chó không bằng súc sinh.”
Vương Tử sắc mặt trầm xuống, đột nhiên nhảy dựng lên, một bước tiến lên, một quyền đấm tại tiểu phúc[4] Vân Ti Lan, người sau thảm kêu một tiếng, lảo đảo ngã ra.
Bạo nộ cuồng điên Vương Tử đã tiến vào phạm vi lồng thủy tinh, Vân Ti Lan lại bị đánh văng ra khỏi vòng.
Vương Tử đang muốn nói chuyện, dị biến nổi lên, tiếng xé gió từ đỉnh truyền xuống, bốn phía là tiếng kinh hô.
Vương Tử ngạc nhiên ngước lên, đúng lúc thấy chiếc bóng phủ xuống, bồng một tiếng, đưa hắn nhốt tại lồng thủy tinh.
Bốn phía đám người đồng loạt ngạc nhiên, Luân Bối nhảy tới trước lồng, hét lớn: “Phòng an ninh, nhầm rồi! Còn không mau nâng lồng lên.”
Tiếng cười thông qua công cụ truyền âm, tại trong ngoài lồng vang lên.
Vân Ti Lan khó thể tin từ mặt đất ngẩng lên, hoan hô: “Lăng Độ Vũ!”
Mọi người đồng loạt biến sắc.
Vương Tử tại trong lồng kêu lên: “Đi tóm lấy hắn!”
Thông qua thiết bị truyền âm, tiếng cuồng hô của hắn vang vọng trong ngoài lồng.
Vài đại hán đang muốn hành động, thanh âm Lăng Độ Vũ đã truyền tới: “Điện hạ! Ta nghĩ người tốt nhất tỉnh táo một chút, trừ phi người muốn ta biến người thành diễn viên chính của trường đạo diễn này.”
Vương Tử sắc mặt trắng bệch, ngực không ngừng phập phồng, hay tay vô ý thức vỗ mạnh vào thành lồng, quát lên: “Dừng lại!”
Nhất thời trong ngoài tĩnh tới cực điểm.
Lăng Độ Vũ nói: “Vương Tử điện hạ, người bây giờ phải cẩn thận nghe ta hạ mỗi mệnh lệnh, nếu có gì sai, hách ta phát run mà lỡ động nhầm nút.”
Vương Tử thét lớn: “Không!”
Vân Ti Lan cũng kêu lên: “Không nên để ý tới ta ! Giết hắn.”
Vương Tử há mồm thở dốc, chán nản nói: “Người giết chết ta, cũng trốn không thoát.”
Lăng Độ Vũ khinh miệt cười nói: “Có đúng không! Ta cả đời người đều không chịu uy hiếp, người bây giờ nói một chữ, nghe hay không, còn hết thảy do ta quyết định.” Thanh âm của hắn toát lên một vị lạnh lùng cứng rắn.
Vương Tử mặt lúc hồng lúc trắng, rốt cục thấp giọng: “Được!”
Lăng Độ Vũ tiếp: “Ta bây giờ mỗi câu nói, người đều phải lập tức chấp hành, có minh bạch hay không?”
Vương Tử chán nản gật đầu.
Lăng Độ Vũ nói: “Bây giờ ra lệnh thủ vệ của người, mở cửa cổng, thu nhốt toàn bộ chó săn, sau đó lại ra lệnh toàn bộ nô tài của người tập trong trong đại sảnh này! Không nên giở trò, ở đây vừa hay có thể chứng kiến mỗi xó xỉnh sào huyệt của người.”
Vương Tử ngoan ngoãn phát lệnh, giết người điên cuồng so với bất luận kẻ nào khác đều càng yêu quý sinh mệnh mình.
Thông qua hơn ba mươi màn hình camera, Lăng Độ Vũ chứng kiến đàn chó bị nhốt lại vào lồng, từng cửa thông ra ngoài mở rộng, nhân thủ đều rút vào trong đại sảnh.
Đương khi người cuối cùng lui vào trong đại sảnh, Lăng Độ Vũ lại ra lệnh: “Làm được không sai, bây giờ bỏ hết vũ khí, toàn bộ đám người quay mặt vào tường mà đứng… Tốt lắm… Vân Ti Lan, người cầm lấy hai khẩu súng máy, tới gara lấy chiếc xe Rolls-Royce bọc thép, lái ra chờ ta.”
Vân Ti Lan tập tễnh lĩnh mệnh rời đi.
Vương Tử trong mắt bắn ra rừng rực lửa cừa hận, nhưng lại không một biện pháp.
Hắn dưới tay hơn trăm thủ hạ quay mặt vào tường mà đứng, mỗi người đều biểu hiện vẻ vô cùng phẫn nộ, cục diện uất ức như vậy, từ khi hoành hành bá đạo đến giờ lần đầu gặp phải.
Xe riêng của vương lăn bánh, từ một màn hình chuyển tới một màn hình khác, cuối cùng ngừng lại.
Một mảnh tĩnh lặng.
Vương Tử thử dò xét kêu lên: “Lăng Độ Vũ! Lăng Độ Vũ?”
Bối Luân bỗng nhiên xoay người lại, đang muốn phát ra lệnh truy kích, Lăng Độ Vũ tiếng quát đã vang lên: “Không được cử động!”
Mọi người động tác ngưng hẳn lại.
Vương Tử sợ hãi kêu lên: “Người phải tuân thủ lời hứa.”
Lăng Độ Vũ hắc hắc cười lên: “Ngày đó người không phải cũng hướng tới thần lập thệ, tại trước khi khai quật lên vật đó không đến gây phiền toái chúng ta, lại có từng tuân thủ?”
Vương Tử ngạc nhiên cứng họng.
Lăng Độ Vũ lạnh như băng nói: “Từ hiện tại trở đi, ta không cho phép bất luận thanh âm gì, do bất luận kẻ nào phát ra, bao gồm cả bất cứ động tác nào, rõ ràng hay không?”
Đại sảnh tĩnh lặng một mảnh, chỉ có hơn trăm tiếng tim đập kịch liệt vang lên.
Lăng Độ Vũ nhanh chóng rời khỏi phòng an ninh, thối ra cửa sau, nhảy vào trong chiếc Rolls-Royce màu bạc.
Ngồi ở vị trí tài xế là Vân Ti Lan lập tức nhấn ga, xe lăn bánh, đi ra cửa chính đang mở.
Hoa viên rộng lớn không một bóng người. Chiếc Rolls-Royce với tốc độ cao lao ra cửa lớn, rồi nhập vào đường quốc lộ, nhanh bánh rời đi.
“Oanh”, cung điện của Vương Tử vang lên tiếng nổ mãnh liệt, ngọn lửa xông thẳng tới trời.
Vân Ti Lan chấn động hỏi: “Đấy là gì?”
Ngồi bên cạnh nàng, Lăng Độ Vũ ung dung đáp: “Đấy là trái bom hẹn giờ ta lắp đặt tại trong phòng an ninh, hy vọng có thể tạo ra chút hỗn loạn.”
Vân Ti Lan nghiêng người sang, hôn nhẹ hắn một cái nói: “Ta chưa bao giờ gặp qua người không dậy nổi như anh.”
Lăng Độ Vũ nói: “Chúng ta còn chưa thoát ly hiểm cảnh,” móc ra bản đồ, chỉ tới một điểm đỏ, nói: “Cô lái xe tới địa phương này.”
Vân Ti Lan nhìn thoáng qua, nói: “Không thành vấn đề!”
Chiếc xe chạy với tốc độ cao.
Vân Ti Lan đột nhiên cúi đầu, nhẹ giọng: “Đều là ta không tốt!”
Lăng Độ Vũ ngạc nhiên hỏi: “Người có gì không tốt? Ta có thể cam đoan không một nam nhân nào lại có thể nói thế.”
Vân Ti Lan giận nói: “Ta là nói thật…” thanh âm nhỏ dần, ngại ngùng nói: “Một buổi tối ta nằm mộng, gọi tên của anh, Vương Tử nghe được nổi lên hoài nghi, từ đó phá được kế mưu chúng ta…”
Lăng Độ Vũ cười lớn: “Cô thật sự là hay, lời này so với bất cứ giọng ca tụng tâng bốc nào càng vào tận lòng ta, quá khứ không nên nghĩ nữa, hy vọng Vương Tử bị vướng với Đạt Đức, cho chúng ta một ngày nửa ngày thời gian là đủ rồi!” Rồi chuyển sang lời khác: “Đến nơi rồi, A Tu hội ở đấy chờ chúng ta, thay xe, A Tu tìm một nơi khác ẩn thân, người theo ta quay lại công trường.”
Vân Ti Lan im lặng không nói, nàng chưa bao giờ ra mắt Vương Tử mất mặt như thế, hắn nhất định không tiếc đại giới đối phó bọn họ, cuộc sống tương lai càng là không ngày nào tốt. Bất quá bọn họ không còn lựa chọn khác.
Lăng Độ Vũ thản nhiên nói: “Chúng ta còn phải gọi hai cú điện thoại trọng yếu.” Vân Ti Lan hỏi: “Cho ai?”
Lăng Độ Vũ cười lên: “Một cho lão hữu Trầm Linh của chúng ta, một là cho lão hữu bọn hắn là Đạt Đức.”
“Bọn hắn” tự nhiên là chỉ Vương Tử.
Chú thích:
[1] Kinh hỷ: vui mừng kèm kinh hãi, kinh ngạc…
[2] Mẫn tiệp: nhanh nhẹn, nhanh nhạy.
[3] Nữ tử trần truồng: nguyên văn là lỏa nữ.
[4] Tiểu phúc: bụng dưới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.