Quyển 3 - Chương 2: Tái Tập Vĩnh Trang
Huỳnh Dị
31/07/2014
Lăng Độ Vũ nhận lấy, thấy đó là một địa đồ vẽ tay hết sức tinh tế, mô tả toàn cảnh rừng Thủy Nguyệt cùng các đường đi.
Nhã Đại Ny khẽ chuyển thân, nói : " Với tài trí và thủ đoạn của anh, với địa đồ phụ trợ này, nhất định có thể đào tẩu thành công. Đó chính là sự báo đáp của tôi đối với anh ".
Giơ tay không để Lăng Độ Vũ kịp hỏi, Nhã Đại Ny nói : " Đừng hỏi, với tình hình hiện tại, nếu chúng ta đi cùng nhau thì cuối cùng sẽ không thể thoát được. Tôi muốn đích thân quay lại sát tử Ba Cực ".
Lăng Độ Vũ nói : " Hi sinh như thế không phải là vô nghĩa ư ?
Nhã Đại Ny chuyển thân đi, kiên quyết : " Tôi tự có chủ trương, anh còn trọng trách của mình ! "
Nhìn Nhã Đại Ny biến mất trong rừng, Lăng Độ Vũ thở dài một tiếng, chẳng thể nói đạo lí với một người điên rồ tự đi tìm cái chết.
Ở địa phương kì quái này, Nhã Đại Ny lại có một niềm tin sát tử được Ba Cực.
Rốt cuộc là điều gì khiến cô có được niềm tin đó ?
Nhã Đại Ny li khai Lăng Độ Vũ, đi theo hướng bắc không ngừng nghỉ, hiển nhiên là đã xác định được một mục tiêu cần đến.
Gió bắc càng ngày càng mạnh, địa thế dần dần thay đổi, cây cối lúc thưa lúc mau, bùn lầy cũng bắt đầu xuất hiện.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua các tán lá, chiếu xuống mặt đất.
Cô di chuyển hết sức thận trọng, hai lần lẩn tránh được trực thăng của địch, dựa vào các bụi cây rậm rạp để tránh tai mắt địch nhân.
4 giờ chiều, đến một khu đồi nhỏ, cô cẩn thẩn dò xét cây cối xung quanh. Nửa giờ sau, kêu lên một tiếng mừng rỡ, di chuyển đến trước một đại thụ trên thân có mấy chữ khắc bằng dao.
Cô nhìn về bụi cây rậm rạp phía sau.
Cô chuẩn bị đi tiếp, hốt nhiên kinh hãi quát lên : " Ai ? "
" Ầm ! "
Tiếng súng vang lên !
Khẩu súng trên tay Nhã Đại Ny chưa kịp điểm hỏa đã bị địch nhân bắn trúng, bay rời khỏi tay.
Nhã Đại Ny kêu lớn một tiếng, tay lần tìm khẩu súng lục ở thắt lưng.
Một giọng đàn ông dùng tiếng Anh : " Đứng im ! Nếu động đậy, giết ! "
Nhã Đại Ny dừng tay, cực kì bi phẫn, lúc gần như thành công thì lại bị địch nhân tiếp cận, hiện tại thì không còn chút hi vọng nào nữa.
Bốn tên cầm vũ khí từ bốn góc bước ra, như thể đây vốn là cái bẫy được sắp đặt từ trước, chực chờ cô rơi vào mà thôi.
Nhã Đại Ny nghĩ đến Lăng Độ Vũ, không biết tình hình anh cát hung thế nào ?
Một tên để ria, trông rất tráng kiện, nói : " Nhã Đại Ny tiểu thư, tiến sĩ đoán rằng cô sẽ tới đây, do vậy mà chúng tôi đã đợi cô lâu lắm rồi ".
Nhã Đại Ny sắc mặt tái xanh : " Ngươi hãy giết ta đi ! "
Bốn tên đồng loạt cười lớn, một tên khác nói : " Thân hình động lòng người của cô, chúng tôi thực rất muốn thưởng thức qua. Tiến sĩ đã nói rồi, sẽ đặt cô nằm trên đài tế cho anh em luân lưu hưởng dụng, … hắc hắc … "
Nhã Đại Ny kêu khổ một tiếng, rút súng ra, mong cái chết đến ngay để tránh một kết cục còn bi thảm hơn.
Tiếng súng nổ lên, khẩu súng trong tay Nhã Đại Ny lập tức bay rời khỏi tay, hổ khẩu đau nhức dữ dội, máu chảy ròng ròng.
Nhã Đại Ny có ý cầu tử, hướng thẳng vào địch nhân phía trước đá ra một cước. Địch nhân cũng không chậm, tay xuất trường tiên quấn chặt lấy cô. Nhã Đại Ny mất trọng tâm ngã xuống trong tiếng cười nhạo báng của địch nhanh, cực kì bi phẫn.
Nhã Đại Ny bi phẫn hét lớn : " Giết ta đi ! "
Một tên dáng vẻ chỉn chu, bộ dạng đàn bà nói : " Nhã Đại Ny cô đừng đùa nữa, chúng tôi nào dám bất kính như vậy ! "
Tên để ria nói : " Cô cùng một tên nữa đến đây ".
Nhã Đại Ny thét : " Tốt nhất cư giết ta đi ! Ta sẽ chẳng khai ra điều gì đâu ! "
Tên để ria cười lạnh : " Trước mặt tiến sĩ Ba Cực, chẳng ai có thể che giấu được điều gì, cô lại không tin điều đó ư ? ". Nói xong đắc ý cười lớn một trận.
Một giọng nam đột nhiên cất lên : " Đúng vậy ! Tôi không tin ! "
Chúng nhân sững sờ nhìn lại thấy một người vóc dáng khôi ngô, cặp mắt sáng lanh lợi, thực là một nam tử đầy sức mạnh chế nhân, từ sau cây đi ra, trên tay cầm súng tự động, đứng đối diện bọn Nhã Đại Ny năm người.
Tuy hắn toàn thân đầy bùn nhưng thần thái hết sức bình tĩnh, tiêu sái tự tin, khiến người ta tuyệt không dám khinh thị.
Nằm dưới đất, Nhã Đại Ny không kìm được, mừng rỡ gọi : " Lăng Độ Vũ ! "
Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng đáp : " Tiểu thư ! Xin chào ! ". Rồi hướng về phía bốn tên địch nhân nói : " Tốt ! Các chàng trai, tốt nhất là đừng cử động, ném vũ khí xuống trước mặt, đừng quên là cây súng trong tay tôi lúc nào cũng có thể khai hỏa. "
Tên để ria trấn định tinh thần, từ từ đặt vũ khi xuống đất : " Bội phục ! Bội phục ! Bọn ta đã rất lưu ý đến hành tung của anh, ngờ đâu anh lại có thể đột nhiên xuất hiện phía sau … ", một tay len lén nhặt lại khẩu súng.
Cùng lúc đó, khẩu súng trong tay Lăng Độ Vũ phát hỏa, tức thì máu bắn tung tóe, tên để ria đã lăn tròn trên đất.
Ba tên còn lại không dám cử động, trong lòng cực kỳ rúng động.
Lăng Độ Vũ phản ứng cực nhanh, nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Bọn họ vốn đều là nhất lưu hảo thủ, thực sự hiểu rõ động tác cùng lời nói của tên để ria đã lôi kéo sự chú ý của Lăng Độ Vũ, lập tức nắm lấy cơ hội phản công, không ngờ Lăng Độ Vũ lại tiên phát chê nhân.
Lăng Độ Vũ nói như chẳng có chuyện gì xảy ra : " Đặt vũ khí xuống, nằm sấp theo hình chữ 大 ".
Ba tên thấy Lăng Độ Vũ giết người xong, vẫn hết sức an nhiên, lãnh huyết vô tình, chỉ còn biết tuân theo mệnh lệnh mà làm.
Nhã Đại Ny đứng dậy, thấy địch nhân vừa mới diễu võ dương oai nay phải lại phải nằm dài trên mặt đất, trong lòng khoan khoái, nhìn sang Lăng Độ Vũ thấy hắn cười như không cười nhìn mình chằm chằm, không khỏi đỏ bừng mặt, cúi đầu nhu thuận : " Xử lí chúng thế nào đây ? "
Lần đầu tiên thấy Nhã Đại Ny hạ mình hỏi ý kiến người khác, cung cách lại cực kì quyến rũ, Lăng Độ Vũ liền nhanh chóng hành động trả lời, rút súng gây mê, thưởng cho mỗi tên một mũi. Ba tên địch nhân nhanh chóng hôn mê.
Lăng Độ Vũ nhún vai nói : " Đã giải quyết xong, cô thấy thế nào ? Làm sao mà chúng phát hiện ra cô ? Cô đến nơi này để làm gì ? "
Nhã Đại Ny trầm mặc mấy giây, đột nhiên chuyển thân tiến đến bụi cây trước mặt, vạch đám lá dày, chui vào bên trong.
Lăng Độ Vũ hết sức tò mò, nhấc chân đi theo.
Bên trong xuất hiện một khoảng đất, cây cối đích thực là đã được chặt dọn bởi con người.
Hiện tại, cây dại đã mọc khắp khoảng đất.
Giữa khoảng đất tồn tại một vật lớn được che phủ bởi tấm bạt màu xanh, không rõ là vật gì. Hiện tại, tấm bạt đã chuyển sang màu vàng nhạt, lại bị cây dại mọc bao phủ, rất khó phát hiện.
Nhã Đại Ny rút dao tháo bỏ tấm bạt, khám phá vật thể bên trong.
Tấm bạt được tháo bỏ, bên dưới chính là một chiếc trực thăng chiến đấu.
Lăng Độ Vũ mừng rỡ mở cửa, ngồi lên ghế phi công, Nhã Đại Ny cũng trèo lên, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Lăng Độ Vũ kiểm tra máy móc, phát hiện nhiên liệu đầy ắp, quá đủ để trở về, lại có cả tên lửa điều khiển, thực sự cảm thấy kinh hỉ.
Lăng Độ Vũ vui mừng nói : " Chúng ta có cứu tinh rồi ! ". Chẳng còn phải khổ sở đi bộ 7, 8 ngày xuyên đầm lầy nữa.
Hắn quay đầu nhìn sang Nhã Đại Ny, khuôn mặt rạng rỡ.
Lúc này, cô đột nhiên cầm súng dí sát thắt lưng hắn.
Lăng Độ Vũ thốt : " Tại sao ? "
Nhã Đại Ny kiên quyết nói : " Xuống ! "
Lăng Độ Vũ ngơ ngẩn : " Gi vậy ? "
Nhã Đại Ny giận giữ hét : " Tôi muốn anh xuống, chứ không phải đặt câu hỏi ! "
Lăng Độ Vũ hai mắt xạ xuất thần quang nhiếp nhân, nhìn thẳng vào mắt cô gái, từ từ giơ tay trái lên, tay phải giơ ra muốn nắm lấy khẩu súng đang chĩa vào mình.
Nhã Đại Ny thất thanh : " Đừng ! Đừng ! Tôi sẽ giết anh … ".
Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng trả lời : " Cô sẽ không … cô sẽ không … chúng ta vốn là bằng hữu … ".
Nhã Đại Ny thần sắc biến đổi.
Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô gái, khẩu súng rơi xuống phát ra một tiếng động lớn.
Lăng Độ Vũ hôn lên đôi môi cô gái. Nhã Đại Ny đôi môi băng lãnh lại không hề phản ứng.
Lăng Độ Vũ rời khỏi đôi môi ngọt ngào ấy.
Nhã Đại Ny nói : " Tôi xin lỗi ! Anh đã liên tiếp cứu sống tôi, nhưng đối với tôi thì trên thế giới này không có việc gì có thể quan trọng hơn việc sát tử Ba Cực ". Nói xong, hàm răng nghiến chặt lại, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ngay lúc này.
Lăng Độ Vũ vươn tay ôm lấy cô gái, cho tựa vào bờ vai rộng mạnh mẽ của mình rồi nói : " Tôi hiểu ! Cô muốn lái trực thăng đi tập kích Ba Cực một lần nữa, đúng không ? "
Tựa vào vai Lăng Độ Vũ, Nhã Đại Ny trên mặt đã có chút huyết sắc, bình tĩnh trở lại, gật đầu : " Đúng vậy ". Thở dài một tiếng rồi nói tiếp : " Hai năm trước, phát hiện Ba Cực chi tiền để thành lập chính quyền độc tài ở Nam Mĩ, tổ chức đã phái một đội biệt kích tinh nhuệ gồm 4 người, trong đó có tôi, đi ám sát Ba Cực ... "
Lăng Độ Vũ nhìn Nhã Đại Ny, thấy khuôn mặt cô lúc đỏ lúc trắng, đang dần trở về với hồi ức.
Nhã Đại Ny kể : " Kế hoạch lúc đầu là đột kích bằng tên lửa đạn đạo, nhưng sau khi nghiên cứu kĩ lưỡng, phát hiện ra rằng với tính năng và động lực của trực thăng, tuyệt không có khả năng đột phá hệ thống phòng không và mạng radar của Ba Cực … "
Lăng Độ Vũ gật đầu đồng ý, ngay cả với chiến thuật cực kì kín kẽ của hắn, rốt cuộc cũng không tránh khỏi cảnh chiến cơ bị hủy, người bị truy sát. Hệ thống phòng không của Ba Cực có thể ví như tường đồng vách sắt, không một kẽ hở.
Nhã Đại Ny khẩu khí hết sức tức giận : " Đương nhiên, chúng tôi phải để trực thăng lại đây, ẩn dấu hành tung, đem theo vũ khí đạn dược, đổ bộ theo mặt tây của Mộng Hồ, tiến đến Mộng Hồ Thủy Trang ở mạn bắc ".
Nhã Đại Ny bắt đầu kích động, lớn tiếng : " Mục tiêu của chúng tôi chính là Thủy Trang của Ba Cực, pha lê ốc ( tòa nhà bằng kính ), mặt hướng ra hồ được kết cấu hoàn toàn bằng kính, không những có thể nhìn bao quát cảnh sắc của Mộng Hồ, mà còn có một chiếc cầu kéo vào lòng hồ dài khoảng 50 yards, là nơi để hành xử những kẻ phản đối hắn ta ... ". Nói đến đây, song thủ nắm chặt, toàn thân run rẩy không thể kìm nén.
Lăng Độ Vũ trấn an : " Đừng lo lắng, lần này sẽ khác ".
Nhã Đại Ny hơi ngẩng đầu lên, nói sắc nhọn : " Quá khứ ư ? Không ! Hằng đêm tôi vẫn mơ thấy tình cảnh kinh khủng đó, khi chúng tôi lặn xuống hồ, không ngờ lại bị thiết bị cảm ứng của địch phát giác, gần như đã chui vào một tấm lưới không có lối thoát, hắn ... "
Nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào than : " Ba Cực cùng đồng bọn đứng trên cầu, luân phiên quất roi xuống. Tôi ở trong pha lê ốc, nghe rất rõ tiếng ba người rên rỉ, ba đêm liền … sau đó … hắn đưa tôi xuống cầu, ngay tại đó cưỡng gian … ". Nhã Đại Ny nói đến đây, kết cuộc đã không thể không chế bản thân, ôm chặt Lăng Độ Vũ khóc ròng.
Lăng Độ Vũ nhắm chặt mắt, trong lòng cực kì phẫn nộ, thề sẽ sát tử tên hung thú đó. Giờ hắn cũng đã minh bạch tại sao Nhã Đại Ny lại giành quyền kích phát tên lửa, minh bạch tại sao cô lại chịu liều mạng để đi tìm lại chiếc phi cơ này.
Nhã Đại Ny cũng là một chiến sĩ kiên cường, nhanh chóng bình phục, nói thêm : " Sau đó tôi đào thoát được, nhưng đừng hỏi tại sao, được không ? "
Lăng Độ Vũ gật đầu, hiểu bên trong tất có điểm khó nói, chuyển đề tài : " Tôi hiện đã minh bạch lai lịch của trực thăng này, đối với Ba Cực chắc cũng không còn là bí mật nữa, nếu không hắn đã chẳng bố trí nhân thủ tại đây chờ cô đến ! "
Nhã Đại Ny rời khỏi Lăng Độ Vũ, ngồi thẳng lên : " Tôi đã ngụy trang phía trên trực thăng một lớp cây dại, lại đặc biệt lưu lại thủ pháp khiến bất cứ sự di chuyển nào đều không qua được mắt tôi. Do đó, tôi có thể khẳng định địch nhân chưa hề động đến trực thăng, việc bọn họ xuất hiện tại đây chỉ là xảo hợp mà thôi ".
Lăng Độ Vũ cau mày không nói, thực chẳng có một điểm để phản bác.
Lăng Độ Vũ nói : " Tốt ! Bây giờ chúng ta đi hoàn thành nốt lời nguyện ".
Nhã Đại Ny vui mừng nhìn hắn, thần sắc hết sức cảm kích, từ chối : " Không ! Để tôi đi một mình ".
Lăng Độ Vũ điềm nhiên : " Cô biết đấy ! Điều tôi mong muốn nhất chính là hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này (mission impossible) ". Hắn nói câu này, thực sự là hết sức thông minh.
Hắn khởi động trực thăng, cánh quạt bắt đầu quay, đến khi tốc độ đạt đến mức tối đa, Lăng Độ Vũ gia tăng góc tấn của cánh quạt để tăng cường thăng lực. Trực thăng bay thẳng lên, đồng thời hắn đạp lên đế điều khiển cánh quạt đuôi đưa trực thăng quay theo hướng mong muốn, kéo cần điều khiển về phía sau, nâng đầu trực thăng lên để giảm lực tiến, rời khỏi khu rừng lên độ cao 100 feet. Lăng Độ Vũ xoay cần điều khiển sang trái, trực thăng rồ lên một tiếng lớn trước khi trực chỉ Mộng Hồ bay tới.
Nhã Đại Ny nói nhỏ : " Tôi biết anh là một phi công thực thụ, thực sự xuất sắc ".
Lăng Độ Vũ không hề khiêm tốn : " Công đa nghệ thục, năm 18 tuổi tôi đã có bằng lái chuyên nghiệp, năm 21 tuổi trở thành phi công lái thử phi cơ cho Mỹ quốc … " Hơi cau mày nói tiếp : " Tôi quên không hỏi cô, mục tiêu của chúng ta ở đâu vậy ? "
Nhã Đại Ny nói : " Ba Cực đối với Mộng Hồ hết sức mê luyến, cho là nó có linh tính mà gọi là thần hồ, mỗi khi bình minh cũng như hoàng hôn, từ trong phi li ốc của mình ngắm nhìn mĩ cảnh của Mộng Hồ … ". Rồi lại thở dài : " Nó thực vô cùng mê hoặc, thảo nào tên ác ma lại quyết chiếm giữ như vậy ".
Lăng Độ Vũ tâm trí máy động, quan hệ giữa Nhã Đại Ny và Ba Cực thực không đơn giản, chắc chắn không chỉ đơn thuần là hai bên đối địch.
Nhã Đại Ny dường như biết đã lỡ lời, chuyển giọng nói : " Nào ! Tôi sẽ chỉ cho anh vị trí của phi li ốc ". Cô khởi động máy tính, nhập lệnh, lập tức máy tính hiển thị hình ảnh Mộng Hồ. Nhã Đại Ny chỉ vào hình ngôi sao màu vàng, Lăng Độ Vũ vội vàng ghi nhớ chính xác địa điểm.
Trực thăng bay xuyên rừng Thủy Nguyệt, tới khu rừng thưa cạnh hồ. Lúc này, Lăng Độ Vũ đã hạ xuống độ cao thấp hơn ngọn cây mà bay, tránh tai mắt địch nhân, chỉ khi cây cối quá sít thì mới chuyển lên bay phía trên ngọn cây.
Mục kích kĩ thuật siêu đẳng của Lăng Độ Vũ, Nhã Đại Ny mục trừng khẩu ngốc, hiện tại đã minh bạch vì sao Lăng Độ Vũ lại có địa vị cao quý như vậy trong nội bộ tổ chức. Nhiều năm liền, mỗi lần cô yêu cầu tổ chức cung cấp chiến cơ thì đều bị cự tuyệt với đủ loại lí do, nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là chiến cơ vô cùng đắt đỏ, nguyên nhân thứ yếu thì lại là thiếu tin tưởng ở cô. Tuy nhiên, khi Lăng Độ Vũ đưa ra yêu cầu thì gần như được phê duyệt ngay lập tức, đó cũng chính là nguyên nhân khiến lúc đầu cô không có chút hảo cảm với hắn.
Lăng Độ Vũ chỉ vào radar : " Kì quái, không hề có chiến cơ đi tuần tra, liệu địch nhân phòng bị có thực là lỏng lẻo như vậy không ? "
Nhã Đại Ny nói : " Chú ý là Ba Cực đã bố trí 4 bệ phóng tên lửa đất đối không tại Mộng Hồ, toàn bộ hệ thống là tự động hóa. Ngay khi radar phát hiện vật thể không xác định, nếu vật thể không hồi ứng được mật mã thì hệ thống sẽ tự động phát xạ tên lửa ".
Lăng Độ Vũ cười khổ : " Tôi biết rồi ! ". Hắn đã chịu khổ đầu rồi, làm sao mà không biết cho được. Hắn ngó ra thân trực thăng kiểm tra qua vũ khí, rồi hỏi : " Với lời lãi của việc buôn bán ma túy, Ba Cực là một kẻ giàu có và có thế lực bậc nhất thế giới, không khó hiểu khi hắn sở hữu một lực lượng vũ trang kinh nhân như thế ".
Nhã Đại Ny thấy hắn xem xét hệ thống vũ khí, trở nên hưng phấn giải thích : " Tôi sẽ thao túng vũ khí. Trên trực thăng có 3 loại vũ khí khác nhau theo yêu cầu của tôi, đặc biệt là 3 quả tên lửa tầm nhiệt uy lực cực mạnh dành cho hang ổ và các chiến cơ của hắn; 4 quả rocket để tấn công các mục tiêu cố định; và Chain Gun, thứ vũ khí thông thường này được trang bị 1200 viên đạn ".
Lăng Độ Vũ gật đầu đồng ý, với trang bị hiện tại, tối thiểu cũng có thể cho nổ tung một nửa sào huyệt của Ba Cực.
Trực thăng li khai khu rừng ở bờ tây của Mộng Hồ, khi tiến vào Mộng Hồ thì quay sang trái, bay đến Thủy Trang ở bờ bắc. Lăng Độ Vũ quyết định sẽ trực tiếp đột nhập, sử dụng lối đánh không kịp bưng tai (tấn lôi bất cập yểm nhĩ lôi đình thủ đoạn), khiến địch nhân rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
Hắn đang nghĩ đến cảnh Ba Cực bị bắn tung óc, với tên ma đầu này thì tuyệt không cho cơ hội để tồn tại thêm ngày nào nữa.
Mặt trời đã khuất ở phía tây.
Nửa góc trời đỏ rực, bóng đêm dần dần chiếm chỗ, mọi vật không còn rõ rệt nữa.
Sương mù giăng giăng trên mặt hồ, cùng với nước hồ, cây cối trên bờ, xa xa lại thấp thoáng mấy nếp nhà, tạo nên một cảnh tượng đẹp như mộng.
Trực thăng bay ngay phía trên mặt hồ, tạo nên một dải bụi nước, kéo dài từ đuôi trực thăng, hết dải này đến dải khác.
Pha lê ốc đã xuất hiện, cách đó 1 dặm.
Một mộc đạo dài 500 yards từ pha lê ốc tiến ra đài ở trong lòng hồ, mỗi chiều đài dài khoảng 100 feet.
Đó chính là đài tế, nơi bọn Lăng Độ Vũ đã tập kích sáng nay, không ngờ đã được sửa chữa lại nhanh chóng đến vậy.
Bao hành vi tàn ác đã được thực hiện trên đó.
Lăng, Nhã hai người gần như đã nín thở.
Sự tình thuận lợi một cách đáng ngạc nhiên, mục tiêu đã ở ngay trước mặt.
700 yards …
Lăng Độ Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình radar, trước khi có thể gặp sự cố, bởi vì khoảng cách quá gần, nếu đợi đến khi hệ thống cảnh báo vang lên thì phi cơ đã chắc chắn phải trúng đạn rồi.
Nhưng lại không thể nghi ngờ kết quả hiện lên.
Trên màn hình radar, một điểm động tĩnh cũng không có.
600 yards … Hoa trạch của Ba Cực, trong áng chiều mờ ảo, xuất hiện ngay trước mặt. Phòng ốc đã được bật đèn, trong màn sương mờ trắng trông thật yên bình, không hợp lí chút nào với cái ác danh lừng lẫy của Ba Cực.
Chỉ có ở chính giữa làn sương, trên bờ hồ, một tòa nhà pha lê ngoảnh mặt ra giữa hồ, lại không hề có chút ánh sáng phát ra. Mộc đạo kéo dài từ tòa nhà ra đài tế, xung quanh đài tế, đèn đã được thắp sáng rực rỡ.
Mục tiêu đã hết sức rõ ràng.
Đó chính là pha lê ốc.
Trực thăng vượt qua mặt hồ, tiến tới đài tế.
Trực thăng thẳng hướng pha lê ốc bay tới.
Sao pha lê ốc đến một bóng người cũng không có ?
Hỏa lực chĩa thẳng vào mục tiêu, sẵn sàng kích xuất.
Nhã Đại Ny với lấy ống nhòm, quan sát pha lê ốc.
Nhã Đại Ny kêu lên mừng rỡ, chỉ thẳng phía trước nói : " Hắn ở trên đài, hắn đang ở trên đài … "
Kì thực, với cặt mắp tinh minh của Lăng Độ Vũ, hình ảnh đài tế cách đó 300 yards hết sức rõ ràng, một thân hình nam tử hùng vĩ, an tọa trên ghế, an nhàn quan sát hai người bọn họ.
Có phải hắn đang nhìn nhầm trực thăng của bọn họ ?
Lăng Độ Vũ không có thời gian suy nghĩ, quát lớn : " Phóng đạn ! ". Nhã Đại Ny đột nhiên cũng hét lên kinh hãi.
Lăng Độ Vũ ngạc nhiên nhìn lại, Nhã Đại Ny lúc này sắc mặt trắng nhợt, tay ấn mạnh nút kích hoạt, nhưng đến một điểm phản ứng cũng không có.
Trực thăng bay qua đài tế, gió từ cánh quạt phát ra mạnh mẽ khiến tóc tai Ba Cực rối tinh ngả nghiêng.
Ba Cực cầm ly rượu, hướng về phía hai người chúc tửu.
Lăng Độ Vũ dù trong mơ cũng không tưởng tượng được tình cảnh này.
Trực thăng bay hướng lên trên, vượt qua pha lê ốc.
Nhã Đại Ny quát : " Quay lại ! Chúng ta sẽ dùng Chain Gun … "
Lăng Độ Vũ toàn thân bất động.
Nhã Đại Ny đã thực sự kích động, hét lớn : " Tôi nói là quay lại, anh không nghe ư ? "
Lăng Độ Vũ điềm tĩnh trả lời : " Xin lỗi, trực thăng đã rơi vào trạng thái bị khống chế từ xa, tôi không thể điều khiển ".
Nhã Đại Ny ngây dại một giây, đột nhiên nhỏm dậy, với tay nắm lấy cần điều khiển, điên cuồng kéo lại phía sau.
Một điểm tác dụng cũng không thấy.
Lăng Độ Vũ cố mở cửa máy bay, không nói một câu.
Đúng lúc này, trực thăng chợt lượn một quay rồi quay lại.
Hệ thống truyền thông trên máy bay phát ra một giọng nam nhẹ nhàng, nói tiếng quốc ngữ (ND : Hoa ngữ) : " Lăng huynh ! Không nghĩ chúng ta lại được diện kiến trong tình huống này. Bất luận thế nào, anh cũng là khách nhân đáng được hoan nghênh nhất ".
Lăng Độ Vũ giật thót mình, không nghi ngờ giọng nói này là của Ba Cực, lại không tưởng là hắn lại tinh thông quốc ngữ, sử dụng hết sức nhuần nhuyễn và lịch sự.
Nhã Đại Ny sắc mặt trắng bệnh, run rẩy kích động : " Ba Cực ! Ta thề sẽ giết ngươi … "
Trực thăng lượn nửa vòng, quay lại đài tế trên Mộng Hồ, từ từ hạ xuống. Lăng Độ Vũ nhìn xuống, trên đài đã xuất hiện rất nhiều binh lính chờ đón họ đại giá quang lâm.
Âm thanh của Ba Cực lại cất lên : " Ta đã mất trọn một ngày để đưa mảng thực vật trên trực thăng xuống, lại mất thêm hai ngày để phục hồi nguyên trạng, bất quá, hiện tại cũng thu được kết quả tương xứng ".
Lăng Độ Vũ rúng động, sự nhẫn nại và mưu lược của Ba Cực thực làm người ta kinh hãi, nhìn sang Nhã Đại Ny vẫn đang ngồi im trên ghế, hai mắt đờ đẫn, trong lòng hết sức thương cảm, biết rằng ngay bản thân mình còn khó lo được, với cô thì đúng là hữu tâm vô lực.
Trực thăng tiếp đất, đỗ ngay trên đài tế.
Cửa tự động mở ra, một cơ số vũ khí chĩa thẳng vào hai người tiến đến.
Lăng Độ Vũ bất động, đạm nhiên nói : " Ba Cực ! Cách tiếp đãi khách nhân của anh là như thế này ư ? "
Ba Cực cười lớn : " Tiếp đãi thế nào, Lăng huynh sẽ sớm được biết thôi ".
Rời khỏi trực thăng, hai người lập tức bị bao vây, sáu tên đẩy Lăng Độ Vũ lên xe Jeep, đưa về pha lê ốc không xa phía trước mặt.
Sáu tên mặc âu phục, thái độ thô hào nhưng vẫn bảo trì một mức độ lịch sự, trang bị trên người, ngoài súng máy tự động có cảm ứng điện tử, còn có thiết bị liên lạc và súng lục, mọi thứ đều là sản phẩm hiện đại bậc nhất. Thêm vào đó, cả sáu tên hành động cực kì mẫn tiệp, hỗ trợ phối hợp hết sức nhuần nhuyễn, đích thực là những hảo thủ đầy kinh nghiệm. Ba Cực có thể đạt được vị trí cao vợi trong hắc đạo như hiện tại cũng là điều hợp lí. Với thực lực như vậy, hắn (ND : Lăng Độ Vũ) phân vân không biết ngày đó Nhã Đại Ny đã đào thoát như thế nào, đồng thời cũng không biết liệu có còn cơ hội để hỏi cô về điều đó nữa không.
Nghĩ về Nhã Đại Ny vừa rồi mới được áp giải đi, sắc mặt trông như tro tắt, trong lòng quặn lên, vô cùng bi phẫn đã không thể bảo hộ được cô. Nếu Ba Cực khiến cô có bất cứ tổn hại nào, hắn thề sẽ phải chặt Ba Cực thành vạn mảnh.
Chiếc jeep đi theo đạo lộ rộng rãi chỉnh tề, bên lề trồng cây cối nhiệt đới, lát sau đã thấy hiện ra những căn nhà nhỏ hoa lệ đủ các kiểu dáng, dưới ánh sáng chiều tà trông tựa thế ngoại đào viên. Chẳng ai ngờ được đây lại là vương quốc đầy rẫy tội ác đen tối của Ba Cực.
Chiếc jeep đỗ lại trước một căn nhà màu xám.
Một tên nói vào micro : " Bạch Kì y sinh, quý khách đã đến ".
Từ micro liền vang lên một âm thanh rất khó nghe : " Đưa anh ta vào kiểm tra thân thể ".
Lăng Độ Vũ được mời xuống xe, đi vào nhà.
Phía sau cánh của có một hành lang dài, ở mỗi bên lại có ba cửa đi.
Lăng Độ Vũ được hướng dẫn đến cửa đầu tiên bên phải. Nhìn thấy những thiết bị ở đây, hắn thực sự kinh sợ : phòng mổ, giường mổ, máy quét, máy X quang, điện tâm đồ, tủ thuốc, … có thể so sánh với một y viện được trang bị đầy đủ.
Lăng Độ Vũ trong đầu đang tính toán phương cách đối phó thì một nữ y tá tươi tắn đi ra từ phòng mổ, tay cầm xi lanh chứa đầy dược dịch, hướng về phía hắn tươi cười : " Lăng tiên sinh, xin mời lên giường nằm, tôi sẽ tiêm thuốc mê cho anh ".
Lăng Độ Vũ trong lòng mừng rỡ, không còn ý địch phản kháng bằng vũ lực như trước, đối với dược vật thì hắn có một kháng lực rất lớn. Thuốc mê đối với hắn có ảnh hưởng không lớn, nhưng vẫn giả bộ kinh hoàng nói : " Các người nhất định phải làm như vậy ư ? "
Nói còn chưa hết, một chiếc dao găm lạnh lẽo đã được gí vào lưng. Lăng Độ Vũ không-cọc-để-bám nằm dài trên giường, nữ y tá diễm lệ nhẹ nhàng chọc kim tiêm vào thân thể hắn. Lăng Độ Vũ nhắm mắt, nữ y tá cởi y phục cho hắn, khiến hắn toàn thân không còn một mảnh vải, trong lòng than thầm " hổ lạc bình dương ".
Tiếng bước chân từ xa tiến lại.
Lăng Độ Vũ tập trung tinh thần, dùng ý chí khống chế nhịp đập của tim, giả như đang bị hôn mê.
Nghe tiếng bước chân truyền lại, Lăng Độ Vũ phán đoán có bốn người, trong đó có một người bước chân hết sức nhẹ nhàng, có khả năng là một nữ tử. Trần truồng nằm đó để người người quan sát, thực là không biết nó có tư vị gì, bất quá hắn có thể thực hiện mưu kế của mình.
Bạch Kì cung kính chào : " Tiến sĩ ! "
Lăng Độ Vũ rúng động, không ngờ Ba Cực lại đích thân đến, chỉ hận là không thể mở mắt ra để nhìn tên ma đầu này.
Một giọng nữ nhân nhẹ nhàng vang lên : " Lăng Độ Vũ danh chấn Phi Châu đã trở thành thuộc hạ của ngài, không cần bỏ chút công thu thập, tự nhiên phục tùng ". Nữ tử này thực am hiểu tâm lí nam nhân vốn rất thích được nữ nhân cổ súy.
Ba Cực nói : " Alice, cô sai rồi, kẻ thất bại chính là Nhã Đại Ny, nếu cô ta không nhất quyết phục cừu thì giờ đây bọn họ hai người đã ở cách đây cả trăm dặm rồi ".
Bạch Kì chế giễu : " Đó thực sự là một kẻ ngu ngốc, sao đến một chút năng lực để phân tích lợi hại cũng không có ? "
Ba Cực nói : " Sự việc may mắn trót lọt, thắc mắc làm gì nữa. Bạch Kì, đã có thể phẫu thuật chưa ? "
Lăng Độ Vũ một mặt kinh thán việc Ba Cực thắng mà không hề kiêu ngạo, mặt khác kinh hãi, không hiểu đó là phẫu thuật gì ? Nếu hắn đột nhiên bật dậy phản kích, sẽ có cơ hội thành công nhất định, hiện tại chính là thời khắc phải quyết định.
Nữ y tá mĩ lệ lập tức đưa lời giải đáp cho hắn : " Hai chiếc vi mạch theo dõi được cấy vào đâu ? "
Bạch Kì nói : " Giấu ở nhuyễn cơ phía sau đầu gối ! "
Lăng Độ Vũ thầm rủa trong lòng, Ba Cực đã tính toán rất chu đáo, giải phẫu ngoại khoa để cấy vi mạch theo dõi vào cơ thể, dù cho hắn có thể đào thoát được thì Ba Cực cũng dễ dàng tìm ra được. Nếu không phải hắn chỉ giả bộ hôn mê, thì với âm mưu này hắn tuyệt không có một chút cơ hội nào, Ba Cực chỉ cần nhìn vào máy theo dõi cũng có thể nắm được nhất cử nhất động của hắn. Nghĩ đến đây, thấy có một chút kì quái, tại sao Ba Cực đối với hắn lại phải công phu như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì ?
Hắn được lật cho nằm sấp xuống, vùng cơ nhục phía sau đầu gối nhói lên, đích xác là đã bị dao mổ rạch một đường nhỏ rồi được khâu lại, Lăng Độ Vũ không hề cảm nhận được có vật gì được đặt vào, từ đó có thể thấy vi mạch theo dõi nhỏ bé đến mức nào. Sau đó, một vi mạch khác cũng được cấy vào chân bên kia. Lăng Độ Vũ lặng lẽ ghi nhớ từng bước thực hiện cùng các vị trí, đồng thời tập trung vô thượng ý chí, nằm im bất động nhẫn nhịn chịu đựng sự đau đớn, nếu không phải từ nhỏ đã nỗ lực tập luyện để tinh thần chiến thắng nhục thể thì giờ đây không thể chịu đựng được như vậy. Một mặt lo lắng, một mặt lại mừng rỡ về thứ công cụ tinh xảo đã được đưa vào cơ thể, may mà không bị địch nhân phát giác.
Nhã Đại Ny khẽ chuyển thân, nói : " Với tài trí và thủ đoạn của anh, với địa đồ phụ trợ này, nhất định có thể đào tẩu thành công. Đó chính là sự báo đáp của tôi đối với anh ".
Giơ tay không để Lăng Độ Vũ kịp hỏi, Nhã Đại Ny nói : " Đừng hỏi, với tình hình hiện tại, nếu chúng ta đi cùng nhau thì cuối cùng sẽ không thể thoát được. Tôi muốn đích thân quay lại sát tử Ba Cực ".
Lăng Độ Vũ nói : " Hi sinh như thế không phải là vô nghĩa ư ?
Nhã Đại Ny chuyển thân đi, kiên quyết : " Tôi tự có chủ trương, anh còn trọng trách của mình ! "
Nhìn Nhã Đại Ny biến mất trong rừng, Lăng Độ Vũ thở dài một tiếng, chẳng thể nói đạo lí với một người điên rồ tự đi tìm cái chết.
Ở địa phương kì quái này, Nhã Đại Ny lại có một niềm tin sát tử được Ba Cực.
Rốt cuộc là điều gì khiến cô có được niềm tin đó ?
Nhã Đại Ny li khai Lăng Độ Vũ, đi theo hướng bắc không ngừng nghỉ, hiển nhiên là đã xác định được một mục tiêu cần đến.
Gió bắc càng ngày càng mạnh, địa thế dần dần thay đổi, cây cối lúc thưa lúc mau, bùn lầy cũng bắt đầu xuất hiện.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua các tán lá, chiếu xuống mặt đất.
Cô di chuyển hết sức thận trọng, hai lần lẩn tránh được trực thăng của địch, dựa vào các bụi cây rậm rạp để tránh tai mắt địch nhân.
4 giờ chiều, đến một khu đồi nhỏ, cô cẩn thẩn dò xét cây cối xung quanh. Nửa giờ sau, kêu lên một tiếng mừng rỡ, di chuyển đến trước một đại thụ trên thân có mấy chữ khắc bằng dao.
Cô nhìn về bụi cây rậm rạp phía sau.
Cô chuẩn bị đi tiếp, hốt nhiên kinh hãi quát lên : " Ai ? "
" Ầm ! "
Tiếng súng vang lên !
Khẩu súng trên tay Nhã Đại Ny chưa kịp điểm hỏa đã bị địch nhân bắn trúng, bay rời khỏi tay.
Nhã Đại Ny kêu lớn một tiếng, tay lần tìm khẩu súng lục ở thắt lưng.
Một giọng đàn ông dùng tiếng Anh : " Đứng im ! Nếu động đậy, giết ! "
Nhã Đại Ny dừng tay, cực kì bi phẫn, lúc gần như thành công thì lại bị địch nhân tiếp cận, hiện tại thì không còn chút hi vọng nào nữa.
Bốn tên cầm vũ khí từ bốn góc bước ra, như thể đây vốn là cái bẫy được sắp đặt từ trước, chực chờ cô rơi vào mà thôi.
Nhã Đại Ny nghĩ đến Lăng Độ Vũ, không biết tình hình anh cát hung thế nào ?
Một tên để ria, trông rất tráng kiện, nói : " Nhã Đại Ny tiểu thư, tiến sĩ đoán rằng cô sẽ tới đây, do vậy mà chúng tôi đã đợi cô lâu lắm rồi ".
Nhã Đại Ny sắc mặt tái xanh : " Ngươi hãy giết ta đi ! "
Bốn tên đồng loạt cười lớn, một tên khác nói : " Thân hình động lòng người của cô, chúng tôi thực rất muốn thưởng thức qua. Tiến sĩ đã nói rồi, sẽ đặt cô nằm trên đài tế cho anh em luân lưu hưởng dụng, … hắc hắc … "
Nhã Đại Ny kêu khổ một tiếng, rút súng ra, mong cái chết đến ngay để tránh một kết cục còn bi thảm hơn.
Tiếng súng nổ lên, khẩu súng trong tay Nhã Đại Ny lập tức bay rời khỏi tay, hổ khẩu đau nhức dữ dội, máu chảy ròng ròng.
Nhã Đại Ny có ý cầu tử, hướng thẳng vào địch nhân phía trước đá ra một cước. Địch nhân cũng không chậm, tay xuất trường tiên quấn chặt lấy cô. Nhã Đại Ny mất trọng tâm ngã xuống trong tiếng cười nhạo báng của địch nhanh, cực kì bi phẫn.
Nhã Đại Ny bi phẫn hét lớn : " Giết ta đi ! "
Một tên dáng vẻ chỉn chu, bộ dạng đàn bà nói : " Nhã Đại Ny cô đừng đùa nữa, chúng tôi nào dám bất kính như vậy ! "
Tên để ria nói : " Cô cùng một tên nữa đến đây ".
Nhã Đại Ny thét : " Tốt nhất cư giết ta đi ! Ta sẽ chẳng khai ra điều gì đâu ! "
Tên để ria cười lạnh : " Trước mặt tiến sĩ Ba Cực, chẳng ai có thể che giấu được điều gì, cô lại không tin điều đó ư ? ". Nói xong đắc ý cười lớn một trận.
Một giọng nam đột nhiên cất lên : " Đúng vậy ! Tôi không tin ! "
Chúng nhân sững sờ nhìn lại thấy một người vóc dáng khôi ngô, cặp mắt sáng lanh lợi, thực là một nam tử đầy sức mạnh chế nhân, từ sau cây đi ra, trên tay cầm súng tự động, đứng đối diện bọn Nhã Đại Ny năm người.
Tuy hắn toàn thân đầy bùn nhưng thần thái hết sức bình tĩnh, tiêu sái tự tin, khiến người ta tuyệt không dám khinh thị.
Nằm dưới đất, Nhã Đại Ny không kìm được, mừng rỡ gọi : " Lăng Độ Vũ ! "
Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng đáp : " Tiểu thư ! Xin chào ! ". Rồi hướng về phía bốn tên địch nhân nói : " Tốt ! Các chàng trai, tốt nhất là đừng cử động, ném vũ khí xuống trước mặt, đừng quên là cây súng trong tay tôi lúc nào cũng có thể khai hỏa. "
Tên để ria trấn định tinh thần, từ từ đặt vũ khi xuống đất : " Bội phục ! Bội phục ! Bọn ta đã rất lưu ý đến hành tung của anh, ngờ đâu anh lại có thể đột nhiên xuất hiện phía sau … ", một tay len lén nhặt lại khẩu súng.
Cùng lúc đó, khẩu súng trong tay Lăng Độ Vũ phát hỏa, tức thì máu bắn tung tóe, tên để ria đã lăn tròn trên đất.
Ba tên còn lại không dám cử động, trong lòng cực kỳ rúng động.
Lăng Độ Vũ phản ứng cực nhanh, nằm ngoài dự liệu của bọn họ.
Bọn họ vốn đều là nhất lưu hảo thủ, thực sự hiểu rõ động tác cùng lời nói của tên để ria đã lôi kéo sự chú ý của Lăng Độ Vũ, lập tức nắm lấy cơ hội phản công, không ngờ Lăng Độ Vũ lại tiên phát chê nhân.
Lăng Độ Vũ nói như chẳng có chuyện gì xảy ra : " Đặt vũ khí xuống, nằm sấp theo hình chữ 大 ".
Ba tên thấy Lăng Độ Vũ giết người xong, vẫn hết sức an nhiên, lãnh huyết vô tình, chỉ còn biết tuân theo mệnh lệnh mà làm.
Nhã Đại Ny đứng dậy, thấy địch nhân vừa mới diễu võ dương oai nay phải lại phải nằm dài trên mặt đất, trong lòng khoan khoái, nhìn sang Lăng Độ Vũ thấy hắn cười như không cười nhìn mình chằm chằm, không khỏi đỏ bừng mặt, cúi đầu nhu thuận : " Xử lí chúng thế nào đây ? "
Lần đầu tiên thấy Nhã Đại Ny hạ mình hỏi ý kiến người khác, cung cách lại cực kì quyến rũ, Lăng Độ Vũ liền nhanh chóng hành động trả lời, rút súng gây mê, thưởng cho mỗi tên một mũi. Ba tên địch nhân nhanh chóng hôn mê.
Lăng Độ Vũ nhún vai nói : " Đã giải quyết xong, cô thấy thế nào ? Làm sao mà chúng phát hiện ra cô ? Cô đến nơi này để làm gì ? "
Nhã Đại Ny trầm mặc mấy giây, đột nhiên chuyển thân tiến đến bụi cây trước mặt, vạch đám lá dày, chui vào bên trong.
Lăng Độ Vũ hết sức tò mò, nhấc chân đi theo.
Bên trong xuất hiện một khoảng đất, cây cối đích thực là đã được chặt dọn bởi con người.
Hiện tại, cây dại đã mọc khắp khoảng đất.
Giữa khoảng đất tồn tại một vật lớn được che phủ bởi tấm bạt màu xanh, không rõ là vật gì. Hiện tại, tấm bạt đã chuyển sang màu vàng nhạt, lại bị cây dại mọc bao phủ, rất khó phát hiện.
Nhã Đại Ny rút dao tháo bỏ tấm bạt, khám phá vật thể bên trong.
Tấm bạt được tháo bỏ, bên dưới chính là một chiếc trực thăng chiến đấu.
Lăng Độ Vũ mừng rỡ mở cửa, ngồi lên ghế phi công, Nhã Đại Ny cũng trèo lên, ngồi xuống ghế bên cạnh.
Lăng Độ Vũ kiểm tra máy móc, phát hiện nhiên liệu đầy ắp, quá đủ để trở về, lại có cả tên lửa điều khiển, thực sự cảm thấy kinh hỉ.
Lăng Độ Vũ vui mừng nói : " Chúng ta có cứu tinh rồi ! ". Chẳng còn phải khổ sở đi bộ 7, 8 ngày xuyên đầm lầy nữa.
Hắn quay đầu nhìn sang Nhã Đại Ny, khuôn mặt rạng rỡ.
Lúc này, cô đột nhiên cầm súng dí sát thắt lưng hắn.
Lăng Độ Vũ thốt : " Tại sao ? "
Nhã Đại Ny kiên quyết nói : " Xuống ! "
Lăng Độ Vũ ngơ ngẩn : " Gi vậy ? "
Nhã Đại Ny giận giữ hét : " Tôi muốn anh xuống, chứ không phải đặt câu hỏi ! "
Lăng Độ Vũ hai mắt xạ xuất thần quang nhiếp nhân, nhìn thẳng vào mắt cô gái, từ từ giơ tay trái lên, tay phải giơ ra muốn nắm lấy khẩu súng đang chĩa vào mình.
Nhã Đại Ny thất thanh : " Đừng ! Đừng ! Tôi sẽ giết anh … ".
Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng trả lời : " Cô sẽ không … cô sẽ không … chúng ta vốn là bằng hữu … ".
Nhã Đại Ny thần sắc biến đổi.
Lăng Độ Vũ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô gái, khẩu súng rơi xuống phát ra một tiếng động lớn.
Lăng Độ Vũ hôn lên đôi môi cô gái. Nhã Đại Ny đôi môi băng lãnh lại không hề phản ứng.
Lăng Độ Vũ rời khỏi đôi môi ngọt ngào ấy.
Nhã Đại Ny nói : " Tôi xin lỗi ! Anh đã liên tiếp cứu sống tôi, nhưng đối với tôi thì trên thế giới này không có việc gì có thể quan trọng hơn việc sát tử Ba Cực ". Nói xong, hàm răng nghiến chặt lại, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn ngay lúc này.
Lăng Độ Vũ vươn tay ôm lấy cô gái, cho tựa vào bờ vai rộng mạnh mẽ của mình rồi nói : " Tôi hiểu ! Cô muốn lái trực thăng đi tập kích Ba Cực một lần nữa, đúng không ? "
Tựa vào vai Lăng Độ Vũ, Nhã Đại Ny trên mặt đã có chút huyết sắc, bình tĩnh trở lại, gật đầu : " Đúng vậy ". Thở dài một tiếng rồi nói tiếp : " Hai năm trước, phát hiện Ba Cực chi tiền để thành lập chính quyền độc tài ở Nam Mĩ, tổ chức đã phái một đội biệt kích tinh nhuệ gồm 4 người, trong đó có tôi, đi ám sát Ba Cực ... "
Lăng Độ Vũ nhìn Nhã Đại Ny, thấy khuôn mặt cô lúc đỏ lúc trắng, đang dần trở về với hồi ức.
Nhã Đại Ny kể : " Kế hoạch lúc đầu là đột kích bằng tên lửa đạn đạo, nhưng sau khi nghiên cứu kĩ lưỡng, phát hiện ra rằng với tính năng và động lực của trực thăng, tuyệt không có khả năng đột phá hệ thống phòng không và mạng radar của Ba Cực … "
Lăng Độ Vũ gật đầu đồng ý, ngay cả với chiến thuật cực kì kín kẽ của hắn, rốt cuộc cũng không tránh khỏi cảnh chiến cơ bị hủy, người bị truy sát. Hệ thống phòng không của Ba Cực có thể ví như tường đồng vách sắt, không một kẽ hở.
Nhã Đại Ny khẩu khí hết sức tức giận : " Đương nhiên, chúng tôi phải để trực thăng lại đây, ẩn dấu hành tung, đem theo vũ khí đạn dược, đổ bộ theo mặt tây của Mộng Hồ, tiến đến Mộng Hồ Thủy Trang ở mạn bắc ".
Nhã Đại Ny bắt đầu kích động, lớn tiếng : " Mục tiêu của chúng tôi chính là Thủy Trang của Ba Cực, pha lê ốc ( tòa nhà bằng kính ), mặt hướng ra hồ được kết cấu hoàn toàn bằng kính, không những có thể nhìn bao quát cảnh sắc của Mộng Hồ, mà còn có một chiếc cầu kéo vào lòng hồ dài khoảng 50 yards, là nơi để hành xử những kẻ phản đối hắn ta ... ". Nói đến đây, song thủ nắm chặt, toàn thân run rẩy không thể kìm nén.
Lăng Độ Vũ trấn an : " Đừng lo lắng, lần này sẽ khác ".
Nhã Đại Ny hơi ngẩng đầu lên, nói sắc nhọn : " Quá khứ ư ? Không ! Hằng đêm tôi vẫn mơ thấy tình cảnh kinh khủng đó, khi chúng tôi lặn xuống hồ, không ngờ lại bị thiết bị cảm ứng của địch phát giác, gần như đã chui vào một tấm lưới không có lối thoát, hắn ... "
Nước mắt ròng ròng, nghẹn ngào than : " Ba Cực cùng đồng bọn đứng trên cầu, luân phiên quất roi xuống. Tôi ở trong pha lê ốc, nghe rất rõ tiếng ba người rên rỉ, ba đêm liền … sau đó … hắn đưa tôi xuống cầu, ngay tại đó cưỡng gian … ". Nhã Đại Ny nói đến đây, kết cuộc đã không thể không chế bản thân, ôm chặt Lăng Độ Vũ khóc ròng.
Lăng Độ Vũ nhắm chặt mắt, trong lòng cực kì phẫn nộ, thề sẽ sát tử tên hung thú đó. Giờ hắn cũng đã minh bạch tại sao Nhã Đại Ny lại giành quyền kích phát tên lửa, minh bạch tại sao cô lại chịu liều mạng để đi tìm lại chiếc phi cơ này.
Nhã Đại Ny cũng là một chiến sĩ kiên cường, nhanh chóng bình phục, nói thêm : " Sau đó tôi đào thoát được, nhưng đừng hỏi tại sao, được không ? "
Lăng Độ Vũ gật đầu, hiểu bên trong tất có điểm khó nói, chuyển đề tài : " Tôi hiện đã minh bạch lai lịch của trực thăng này, đối với Ba Cực chắc cũng không còn là bí mật nữa, nếu không hắn đã chẳng bố trí nhân thủ tại đây chờ cô đến ! "
Nhã Đại Ny rời khỏi Lăng Độ Vũ, ngồi thẳng lên : " Tôi đã ngụy trang phía trên trực thăng một lớp cây dại, lại đặc biệt lưu lại thủ pháp khiến bất cứ sự di chuyển nào đều không qua được mắt tôi. Do đó, tôi có thể khẳng định địch nhân chưa hề động đến trực thăng, việc bọn họ xuất hiện tại đây chỉ là xảo hợp mà thôi ".
Lăng Độ Vũ cau mày không nói, thực chẳng có một điểm để phản bác.
Lăng Độ Vũ nói : " Tốt ! Bây giờ chúng ta đi hoàn thành nốt lời nguyện ".
Nhã Đại Ny vui mừng nhìn hắn, thần sắc hết sức cảm kích, từ chối : " Không ! Để tôi đi một mình ".
Lăng Độ Vũ điềm nhiên : " Cô biết đấy ! Điều tôi mong muốn nhất chính là hoàn thành nhiệm vụ khó khăn này (mission impossible) ". Hắn nói câu này, thực sự là hết sức thông minh.
Hắn khởi động trực thăng, cánh quạt bắt đầu quay, đến khi tốc độ đạt đến mức tối đa, Lăng Độ Vũ gia tăng góc tấn của cánh quạt để tăng cường thăng lực. Trực thăng bay thẳng lên, đồng thời hắn đạp lên đế điều khiển cánh quạt đuôi đưa trực thăng quay theo hướng mong muốn, kéo cần điều khiển về phía sau, nâng đầu trực thăng lên để giảm lực tiến, rời khỏi khu rừng lên độ cao 100 feet. Lăng Độ Vũ xoay cần điều khiển sang trái, trực thăng rồ lên một tiếng lớn trước khi trực chỉ Mộng Hồ bay tới.
Nhã Đại Ny nói nhỏ : " Tôi biết anh là một phi công thực thụ, thực sự xuất sắc ".
Lăng Độ Vũ không hề khiêm tốn : " Công đa nghệ thục, năm 18 tuổi tôi đã có bằng lái chuyên nghiệp, năm 21 tuổi trở thành phi công lái thử phi cơ cho Mỹ quốc … " Hơi cau mày nói tiếp : " Tôi quên không hỏi cô, mục tiêu của chúng ta ở đâu vậy ? "
Nhã Đại Ny nói : " Ba Cực đối với Mộng Hồ hết sức mê luyến, cho là nó có linh tính mà gọi là thần hồ, mỗi khi bình minh cũng như hoàng hôn, từ trong phi li ốc của mình ngắm nhìn mĩ cảnh của Mộng Hồ … ". Rồi lại thở dài : " Nó thực vô cùng mê hoặc, thảo nào tên ác ma lại quyết chiếm giữ như vậy ".
Lăng Độ Vũ tâm trí máy động, quan hệ giữa Nhã Đại Ny và Ba Cực thực không đơn giản, chắc chắn không chỉ đơn thuần là hai bên đối địch.
Nhã Đại Ny dường như biết đã lỡ lời, chuyển giọng nói : " Nào ! Tôi sẽ chỉ cho anh vị trí của phi li ốc ". Cô khởi động máy tính, nhập lệnh, lập tức máy tính hiển thị hình ảnh Mộng Hồ. Nhã Đại Ny chỉ vào hình ngôi sao màu vàng, Lăng Độ Vũ vội vàng ghi nhớ chính xác địa điểm.
Trực thăng bay xuyên rừng Thủy Nguyệt, tới khu rừng thưa cạnh hồ. Lúc này, Lăng Độ Vũ đã hạ xuống độ cao thấp hơn ngọn cây mà bay, tránh tai mắt địch nhân, chỉ khi cây cối quá sít thì mới chuyển lên bay phía trên ngọn cây.
Mục kích kĩ thuật siêu đẳng của Lăng Độ Vũ, Nhã Đại Ny mục trừng khẩu ngốc, hiện tại đã minh bạch vì sao Lăng Độ Vũ lại có địa vị cao quý như vậy trong nội bộ tổ chức. Nhiều năm liền, mỗi lần cô yêu cầu tổ chức cung cấp chiến cơ thì đều bị cự tuyệt với đủ loại lí do, nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là chiến cơ vô cùng đắt đỏ, nguyên nhân thứ yếu thì lại là thiếu tin tưởng ở cô. Tuy nhiên, khi Lăng Độ Vũ đưa ra yêu cầu thì gần như được phê duyệt ngay lập tức, đó cũng chính là nguyên nhân khiến lúc đầu cô không có chút hảo cảm với hắn.
Lăng Độ Vũ chỉ vào radar : " Kì quái, không hề có chiến cơ đi tuần tra, liệu địch nhân phòng bị có thực là lỏng lẻo như vậy không ? "
Nhã Đại Ny nói : " Chú ý là Ba Cực đã bố trí 4 bệ phóng tên lửa đất đối không tại Mộng Hồ, toàn bộ hệ thống là tự động hóa. Ngay khi radar phát hiện vật thể không xác định, nếu vật thể không hồi ứng được mật mã thì hệ thống sẽ tự động phát xạ tên lửa ".
Lăng Độ Vũ cười khổ : " Tôi biết rồi ! ". Hắn đã chịu khổ đầu rồi, làm sao mà không biết cho được. Hắn ngó ra thân trực thăng kiểm tra qua vũ khí, rồi hỏi : " Với lời lãi của việc buôn bán ma túy, Ba Cực là một kẻ giàu có và có thế lực bậc nhất thế giới, không khó hiểu khi hắn sở hữu một lực lượng vũ trang kinh nhân như thế ".
Nhã Đại Ny thấy hắn xem xét hệ thống vũ khí, trở nên hưng phấn giải thích : " Tôi sẽ thao túng vũ khí. Trên trực thăng có 3 loại vũ khí khác nhau theo yêu cầu của tôi, đặc biệt là 3 quả tên lửa tầm nhiệt uy lực cực mạnh dành cho hang ổ và các chiến cơ của hắn; 4 quả rocket để tấn công các mục tiêu cố định; và Chain Gun, thứ vũ khí thông thường này được trang bị 1200 viên đạn ".
Lăng Độ Vũ gật đầu đồng ý, với trang bị hiện tại, tối thiểu cũng có thể cho nổ tung một nửa sào huyệt của Ba Cực.
Trực thăng li khai khu rừng ở bờ tây của Mộng Hồ, khi tiến vào Mộng Hồ thì quay sang trái, bay đến Thủy Trang ở bờ bắc. Lăng Độ Vũ quyết định sẽ trực tiếp đột nhập, sử dụng lối đánh không kịp bưng tai (tấn lôi bất cập yểm nhĩ lôi đình thủ đoạn), khiến địch nhân rơi vào thế vạn kiếp bất phục.
Hắn đang nghĩ đến cảnh Ba Cực bị bắn tung óc, với tên ma đầu này thì tuyệt không cho cơ hội để tồn tại thêm ngày nào nữa.
Mặt trời đã khuất ở phía tây.
Nửa góc trời đỏ rực, bóng đêm dần dần chiếm chỗ, mọi vật không còn rõ rệt nữa.
Sương mù giăng giăng trên mặt hồ, cùng với nước hồ, cây cối trên bờ, xa xa lại thấp thoáng mấy nếp nhà, tạo nên một cảnh tượng đẹp như mộng.
Trực thăng bay ngay phía trên mặt hồ, tạo nên một dải bụi nước, kéo dài từ đuôi trực thăng, hết dải này đến dải khác.
Pha lê ốc đã xuất hiện, cách đó 1 dặm.
Một mộc đạo dài 500 yards từ pha lê ốc tiến ra đài ở trong lòng hồ, mỗi chiều đài dài khoảng 100 feet.
Đó chính là đài tế, nơi bọn Lăng Độ Vũ đã tập kích sáng nay, không ngờ đã được sửa chữa lại nhanh chóng đến vậy.
Bao hành vi tàn ác đã được thực hiện trên đó.
Lăng, Nhã hai người gần như đã nín thở.
Sự tình thuận lợi một cách đáng ngạc nhiên, mục tiêu đã ở ngay trước mặt.
700 yards …
Lăng Độ Vũ nhìn chằm chằm vào màn hình radar, trước khi có thể gặp sự cố, bởi vì khoảng cách quá gần, nếu đợi đến khi hệ thống cảnh báo vang lên thì phi cơ đã chắc chắn phải trúng đạn rồi.
Nhưng lại không thể nghi ngờ kết quả hiện lên.
Trên màn hình radar, một điểm động tĩnh cũng không có.
600 yards … Hoa trạch của Ba Cực, trong áng chiều mờ ảo, xuất hiện ngay trước mặt. Phòng ốc đã được bật đèn, trong màn sương mờ trắng trông thật yên bình, không hợp lí chút nào với cái ác danh lừng lẫy của Ba Cực.
Chỉ có ở chính giữa làn sương, trên bờ hồ, một tòa nhà pha lê ngoảnh mặt ra giữa hồ, lại không hề có chút ánh sáng phát ra. Mộc đạo kéo dài từ tòa nhà ra đài tế, xung quanh đài tế, đèn đã được thắp sáng rực rỡ.
Mục tiêu đã hết sức rõ ràng.
Đó chính là pha lê ốc.
Trực thăng vượt qua mặt hồ, tiến tới đài tế.
Trực thăng thẳng hướng pha lê ốc bay tới.
Sao pha lê ốc đến một bóng người cũng không có ?
Hỏa lực chĩa thẳng vào mục tiêu, sẵn sàng kích xuất.
Nhã Đại Ny với lấy ống nhòm, quan sát pha lê ốc.
Nhã Đại Ny kêu lên mừng rỡ, chỉ thẳng phía trước nói : " Hắn ở trên đài, hắn đang ở trên đài … "
Kì thực, với cặt mắp tinh minh của Lăng Độ Vũ, hình ảnh đài tế cách đó 300 yards hết sức rõ ràng, một thân hình nam tử hùng vĩ, an tọa trên ghế, an nhàn quan sát hai người bọn họ.
Có phải hắn đang nhìn nhầm trực thăng của bọn họ ?
Lăng Độ Vũ không có thời gian suy nghĩ, quát lớn : " Phóng đạn ! ". Nhã Đại Ny đột nhiên cũng hét lên kinh hãi.
Lăng Độ Vũ ngạc nhiên nhìn lại, Nhã Đại Ny lúc này sắc mặt trắng nhợt, tay ấn mạnh nút kích hoạt, nhưng đến một điểm phản ứng cũng không có.
Trực thăng bay qua đài tế, gió từ cánh quạt phát ra mạnh mẽ khiến tóc tai Ba Cực rối tinh ngả nghiêng.
Ba Cực cầm ly rượu, hướng về phía hai người chúc tửu.
Lăng Độ Vũ dù trong mơ cũng không tưởng tượng được tình cảnh này.
Trực thăng bay hướng lên trên, vượt qua pha lê ốc.
Nhã Đại Ny quát : " Quay lại ! Chúng ta sẽ dùng Chain Gun … "
Lăng Độ Vũ toàn thân bất động.
Nhã Đại Ny đã thực sự kích động, hét lớn : " Tôi nói là quay lại, anh không nghe ư ? "
Lăng Độ Vũ điềm tĩnh trả lời : " Xin lỗi, trực thăng đã rơi vào trạng thái bị khống chế từ xa, tôi không thể điều khiển ".
Nhã Đại Ny ngây dại một giây, đột nhiên nhỏm dậy, với tay nắm lấy cần điều khiển, điên cuồng kéo lại phía sau.
Một điểm tác dụng cũng không thấy.
Lăng Độ Vũ cố mở cửa máy bay, không nói một câu.
Đúng lúc này, trực thăng chợt lượn một quay rồi quay lại.
Hệ thống truyền thông trên máy bay phát ra một giọng nam nhẹ nhàng, nói tiếng quốc ngữ (ND : Hoa ngữ) : " Lăng huynh ! Không nghĩ chúng ta lại được diện kiến trong tình huống này. Bất luận thế nào, anh cũng là khách nhân đáng được hoan nghênh nhất ".
Lăng Độ Vũ giật thót mình, không nghi ngờ giọng nói này là của Ba Cực, lại không tưởng là hắn lại tinh thông quốc ngữ, sử dụng hết sức nhuần nhuyễn và lịch sự.
Nhã Đại Ny sắc mặt trắng bệnh, run rẩy kích động : " Ba Cực ! Ta thề sẽ giết ngươi … "
Trực thăng lượn nửa vòng, quay lại đài tế trên Mộng Hồ, từ từ hạ xuống. Lăng Độ Vũ nhìn xuống, trên đài đã xuất hiện rất nhiều binh lính chờ đón họ đại giá quang lâm.
Âm thanh của Ba Cực lại cất lên : " Ta đã mất trọn một ngày để đưa mảng thực vật trên trực thăng xuống, lại mất thêm hai ngày để phục hồi nguyên trạng, bất quá, hiện tại cũng thu được kết quả tương xứng ".
Lăng Độ Vũ rúng động, sự nhẫn nại và mưu lược của Ba Cực thực làm người ta kinh hãi, nhìn sang Nhã Đại Ny vẫn đang ngồi im trên ghế, hai mắt đờ đẫn, trong lòng hết sức thương cảm, biết rằng ngay bản thân mình còn khó lo được, với cô thì đúng là hữu tâm vô lực.
Trực thăng tiếp đất, đỗ ngay trên đài tế.
Cửa tự động mở ra, một cơ số vũ khí chĩa thẳng vào hai người tiến đến.
Lăng Độ Vũ bất động, đạm nhiên nói : " Ba Cực ! Cách tiếp đãi khách nhân của anh là như thế này ư ? "
Ba Cực cười lớn : " Tiếp đãi thế nào, Lăng huynh sẽ sớm được biết thôi ".
Rời khỏi trực thăng, hai người lập tức bị bao vây, sáu tên đẩy Lăng Độ Vũ lên xe Jeep, đưa về pha lê ốc không xa phía trước mặt.
Sáu tên mặc âu phục, thái độ thô hào nhưng vẫn bảo trì một mức độ lịch sự, trang bị trên người, ngoài súng máy tự động có cảm ứng điện tử, còn có thiết bị liên lạc và súng lục, mọi thứ đều là sản phẩm hiện đại bậc nhất. Thêm vào đó, cả sáu tên hành động cực kì mẫn tiệp, hỗ trợ phối hợp hết sức nhuần nhuyễn, đích thực là những hảo thủ đầy kinh nghiệm. Ba Cực có thể đạt được vị trí cao vợi trong hắc đạo như hiện tại cũng là điều hợp lí. Với thực lực như vậy, hắn (ND : Lăng Độ Vũ) phân vân không biết ngày đó Nhã Đại Ny đã đào thoát như thế nào, đồng thời cũng không biết liệu có còn cơ hội để hỏi cô về điều đó nữa không.
Nghĩ về Nhã Đại Ny vừa rồi mới được áp giải đi, sắc mặt trông như tro tắt, trong lòng quặn lên, vô cùng bi phẫn đã không thể bảo hộ được cô. Nếu Ba Cực khiến cô có bất cứ tổn hại nào, hắn thề sẽ phải chặt Ba Cực thành vạn mảnh.
Chiếc jeep đi theo đạo lộ rộng rãi chỉnh tề, bên lề trồng cây cối nhiệt đới, lát sau đã thấy hiện ra những căn nhà nhỏ hoa lệ đủ các kiểu dáng, dưới ánh sáng chiều tà trông tựa thế ngoại đào viên. Chẳng ai ngờ được đây lại là vương quốc đầy rẫy tội ác đen tối của Ba Cực.
Chiếc jeep đỗ lại trước một căn nhà màu xám.
Một tên nói vào micro : " Bạch Kì y sinh, quý khách đã đến ".
Từ micro liền vang lên một âm thanh rất khó nghe : " Đưa anh ta vào kiểm tra thân thể ".
Lăng Độ Vũ được mời xuống xe, đi vào nhà.
Phía sau cánh của có một hành lang dài, ở mỗi bên lại có ba cửa đi.
Lăng Độ Vũ được hướng dẫn đến cửa đầu tiên bên phải. Nhìn thấy những thiết bị ở đây, hắn thực sự kinh sợ : phòng mổ, giường mổ, máy quét, máy X quang, điện tâm đồ, tủ thuốc, … có thể so sánh với một y viện được trang bị đầy đủ.
Lăng Độ Vũ trong đầu đang tính toán phương cách đối phó thì một nữ y tá tươi tắn đi ra từ phòng mổ, tay cầm xi lanh chứa đầy dược dịch, hướng về phía hắn tươi cười : " Lăng tiên sinh, xin mời lên giường nằm, tôi sẽ tiêm thuốc mê cho anh ".
Lăng Độ Vũ trong lòng mừng rỡ, không còn ý địch phản kháng bằng vũ lực như trước, đối với dược vật thì hắn có một kháng lực rất lớn. Thuốc mê đối với hắn có ảnh hưởng không lớn, nhưng vẫn giả bộ kinh hoàng nói : " Các người nhất định phải làm như vậy ư ? "
Nói còn chưa hết, một chiếc dao găm lạnh lẽo đã được gí vào lưng. Lăng Độ Vũ không-cọc-để-bám nằm dài trên giường, nữ y tá diễm lệ nhẹ nhàng chọc kim tiêm vào thân thể hắn. Lăng Độ Vũ nhắm mắt, nữ y tá cởi y phục cho hắn, khiến hắn toàn thân không còn một mảnh vải, trong lòng than thầm " hổ lạc bình dương ".
Tiếng bước chân từ xa tiến lại.
Lăng Độ Vũ tập trung tinh thần, dùng ý chí khống chế nhịp đập của tim, giả như đang bị hôn mê.
Nghe tiếng bước chân truyền lại, Lăng Độ Vũ phán đoán có bốn người, trong đó có một người bước chân hết sức nhẹ nhàng, có khả năng là một nữ tử. Trần truồng nằm đó để người người quan sát, thực là không biết nó có tư vị gì, bất quá hắn có thể thực hiện mưu kế của mình.
Bạch Kì cung kính chào : " Tiến sĩ ! "
Lăng Độ Vũ rúng động, không ngờ Ba Cực lại đích thân đến, chỉ hận là không thể mở mắt ra để nhìn tên ma đầu này.
Một giọng nữ nhân nhẹ nhàng vang lên : " Lăng Độ Vũ danh chấn Phi Châu đã trở thành thuộc hạ của ngài, không cần bỏ chút công thu thập, tự nhiên phục tùng ". Nữ tử này thực am hiểu tâm lí nam nhân vốn rất thích được nữ nhân cổ súy.
Ba Cực nói : " Alice, cô sai rồi, kẻ thất bại chính là Nhã Đại Ny, nếu cô ta không nhất quyết phục cừu thì giờ đây bọn họ hai người đã ở cách đây cả trăm dặm rồi ".
Bạch Kì chế giễu : " Đó thực sự là một kẻ ngu ngốc, sao đến một chút năng lực để phân tích lợi hại cũng không có ? "
Ba Cực nói : " Sự việc may mắn trót lọt, thắc mắc làm gì nữa. Bạch Kì, đã có thể phẫu thuật chưa ? "
Lăng Độ Vũ một mặt kinh thán việc Ba Cực thắng mà không hề kiêu ngạo, mặt khác kinh hãi, không hiểu đó là phẫu thuật gì ? Nếu hắn đột nhiên bật dậy phản kích, sẽ có cơ hội thành công nhất định, hiện tại chính là thời khắc phải quyết định.
Nữ y tá mĩ lệ lập tức đưa lời giải đáp cho hắn : " Hai chiếc vi mạch theo dõi được cấy vào đâu ? "
Bạch Kì nói : " Giấu ở nhuyễn cơ phía sau đầu gối ! "
Lăng Độ Vũ thầm rủa trong lòng, Ba Cực đã tính toán rất chu đáo, giải phẫu ngoại khoa để cấy vi mạch theo dõi vào cơ thể, dù cho hắn có thể đào thoát được thì Ba Cực cũng dễ dàng tìm ra được. Nếu không phải hắn chỉ giả bộ hôn mê, thì với âm mưu này hắn tuyệt không có một chút cơ hội nào, Ba Cực chỉ cần nhìn vào máy theo dõi cũng có thể nắm được nhất cử nhất động của hắn. Nghĩ đến đây, thấy có một chút kì quái, tại sao Ba Cực đối với hắn lại phải công phu như vậy, rốt cuộc là có mục đích gì ?
Hắn được lật cho nằm sấp xuống, vùng cơ nhục phía sau đầu gối nhói lên, đích xác là đã bị dao mổ rạch một đường nhỏ rồi được khâu lại, Lăng Độ Vũ không hề cảm nhận được có vật gì được đặt vào, từ đó có thể thấy vi mạch theo dõi nhỏ bé đến mức nào. Sau đó, một vi mạch khác cũng được cấy vào chân bên kia. Lăng Độ Vũ lặng lẽ ghi nhớ từng bước thực hiện cùng các vị trí, đồng thời tập trung vô thượng ý chí, nằm im bất động nhẫn nhịn chịu đựng sự đau đớn, nếu không phải từ nhỏ đã nỗ lực tập luyện để tinh thần chiến thắng nhục thể thì giờ đây không thể chịu đựng được như vậy. Một mặt lo lắng, một mặt lại mừng rỡ về thứ công cụ tinh xảo đã được đưa vào cơ thể, may mà không bị địch nhân phát giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.