Lăng Độ Vũ

Quyển 5 - Chương 3: Thân thế kinh người

Huỳnh Dị

31/07/2014

Theo dõi qua bảy ngày, ]ack đã thất tung mất tích; không có án mạng, và cũng không có động tĩnh gì.

Điều này trái lại với thói quen của hắn là phải liên tục trong ba ngày cường gian và giết hại ít nhất ba phụ nữ.

Kemptons và Roberts đều khẩn trương lên, sai một đội gồm hai mươi bốn người đi thăm dò, cả ngày lẫn đêm báo vệ Trác Sở Viên, bọn họ đều có cùng một ý nghĩ như Lăng Độ Vũ, ác thú sẽ không chịu bỏ qua một khi con mồi vuột khỏi bên miệng.

Phòng thí nghiêm của giáo sư Carlingtons cùng là mục tiêu mà bọn họ nghiêm mật giám thị, tuy rằng không ai biết Jack và phòng thí nghiệm này có liên quan, nhưng làm như vậy cũng coi như có nhiều triển vọng truy tầm một hung ma có lực lượng kỳ dị.

Buổi sáng hôm nay, trong văn phòng Trác Sở Viên, Lăng Độ Vũ và Trác Sở Viên đang cản thận nghiên cứu hồ sơ của ]ack.

Kemptons đi đến như cơn gió lốc, hớn hở nói: "Tin tức mới nhất! Tin tức mới nhất!".

Hai người ngạc nhiên nhìn về phía Kemptons.

Kemptons nói: "Cánh sát viên Edvvards bảy ngày trước đó đích thân đến vùng lân cận Mễ Tây Cơ, trong năm 1966 tại tiểu trân nhỏ xẩy ra vụ hãm hiếp giết người, hung thú còn để lại tinh dịch, máu, lông tóc, tế bào da đều giống như Jack, hung thủ của vụ án đó dúng là tên súc sinh này!".

Lăng Sở hai người đều sứng sốt ngạc nhiên, suy qua luận lại, vẫn thấy khó có thể xáy ra vậy mà lại trở thành sự thật, thứ hỏi ai mà không khỏi thắc mắc.

Chẳng lẽ Jack đây đúng là yêu tinh không già?

Trác Sở Viên nhíu mày nói: "Có đáng lắm không mà làm cho ngài hớn hớ như

vậy?".

Kemptons đắc ý nói: "Cái nóng bóng không phái là cái đó, mà là thân phận của tên súc sinh đó".

Lăng Sở hai người phấn chấn lên, đều lên tiếng hói: "Phát hiện những gì?".

Kemptons nói: "Hiện tại thì vẫn chưa biết...".

Nhìn thấy ánh mắt thất vọng của hai người, liền vội giái thích, nói: "Sự tình là như vầy, Evvards gọi điện về nói: vào khoảng trưa hôm qua đã đi từng nhà điều tra, có đưa hình của Jack, hầu hết cả thôn xóm, cũng không có chút kết quả nào, cho đến khi bọn họ chuẩn bị lui về, tại bên sơn lộ gặp phái một ông cụ người da đỏ".

"Ông cụ này vừa nhìn thấy tấm ảnh do viên cảnh sát đưa ra, mặt liền biến sắc, vội chạy bay xuống núi, dọc đường la réo lên: 'Là nó! Là nó! Ác quý lại trở về, lại trớ về, thế giới đến ngày mạt vận'".

Lăng Độ Vũ hói: "Cụ già da đỏ kia là ai vậy?".

Kemptons nói: "Vần còn đang trong vòng điều tra, Edwards hứa sẽ cho chúng ta biết một khi có tin tức mới".

Lăng Độ Vũ lẳng lặng không nói.

Trác Sở Viên hỏi: "Còn mấy nhà chuyên gia về tâm lý tội phạm học đã nghĩ gì với bảy trang 'tâm sự' của ]ack, có những phân tích gì hoặc có kết luận gì?".

Kemptons nói: "Bọn họ đã viết một bản báo cáo dày một trăm sáu mươi trang, so với tâm sự của Jack càng khó hiểu rõ hơn hay càng nặng trĩu hơn, toàn là thứ tầm xàm, nhưng cũng có một điểm rất là kỳ quái, là đã cho thấy trong bảy trang giấy dó, Jack không hề đề cập qua trong quá trình giết người đẫm máu, so với các hung phạm khác đều lấy điều này làm đắc chí, thành thứ lạc thú ghi vào giấy".

Trác Sở Viên phân tích nói: "Không chỉ là như vậy, hán không ngừng nhấn mạnh mình là người bị hại, giống như bản thân mình không được tự do vậy, chẳng lẽ... chẳng lẽ...".

Kemptons toàn thân run lên: "Cô muốn nói... Cô dường như muấn nói hắn là bị quỷ nhập?".

Sắc mặt Trác Sở Viên biến đổi, lắc đầu không nói.

Lăng Độ Vũ đứng dậy, như không có chuyên gì, nói: "Sở Viên! Em có hứng cùng anh đi nghỉ đôi ba ngày không?".

Sở Viên và Kemptons hai người đều ngẩn người, hói: "Đi đâu?".

Lăng Độ Vũ lờ mờ nói: "Đến tiểu trấn gần Mề Tây Cơ, rất có thể cụ già da đỏ đó đang làm chủ một khách sạn, chúng ta tiện thể ở phòng tốt nhất của ông ta, thế nào?".

"Tọa Ngư trấn" là một thành phố nhỏ ớ tiểu bang New Mexico Mỹ quốc nằm cạnh ranh giới Mễ Tây Cơ, khoảng 80% dân ở đây là người dân da đó.

Tọa Ngư là anh hùng dân tộc của người da đỏ, vào năm 1876 khi làn sống di dân mới lan đến chiếm cứ lãnh thổ của Tây Ô Tộc, Tây Ô Tộc dưới sự lãnh đạo của Tọa Ngư, tại con sông đào Cự Giác Dương ở vùng nam bộ Montana đã quyết chiến với quân đội Mỹ, đã đánh bại quân Mỹ.

Thành phố nhỏ mang đầy phong vị Viễn Tây được đặt dưới tên vị anh hùng này.

Chiếc xe jeep dừng hẳn lại, Edwards chỉ con đường núi ngoằn ngoèo nói: "Ớ đây không có đường xe chạy, tất phái đi bộ, đi khoảng bốn đến năm tiếng thì đến chỗ mà người dân da đỏ cho là đẹp nhất thế giới, tức 'Hồ Điệp Cốc'. George, anh là người sinh trướng tại đây, xin cho biết thêm ý kiến!".



George là viên cánh sát trẻ người da đỏ, tuổi khoáng hai mươi trở lại, rất dũng mãnh tháo vát.

George nói: "Alfonso sống cô độc trong hang cốc, rất ít khi ra ngoài, hôm nọ chúng ta gặp ông ta, có thể nói là xảo hợp. Theo lời thôn dân ở đây nói, Alfonso cũng đã hơn chín mươi tuổi, hơn nữa thế kỷ nay đều cứ ẩn cư trong hang cốc, nhưng ông ta là một vu y rất giỏi trong vùng phụ cận trăm dặm này, mọi người đều rất kính trọng ông ta".

Trác Sở Viên nói: "Con người ông ta có thói quen hay hành vi gì đặc biệt hay không?".

George nói: "Cái này thì không rõ lắm, ngoại trừ những người bệnh đến tìm ông ta để chửa bệnh, thì không còn ai đến giao du".

Lăng Độ Vũ mở cửa xuống xe, nói: "Thôi vậy! Gặp ông ta rồi sẽ rõ, hy vọng có thể biết thêm về Jack từ ở ông ta".

Đã quá giữa trưa, với sự dẫn dắt của George, bốn người đã đến sơn cốc nơi cư ngụ của Alfonso.

Ớ đây dúng là thế ngoại đào viên, ớ ngay cốc khẩu là một bãi đất trống lớn mênh mông, còn để lại khoảng mười mấy căn phòng ốc. Theo lời George nói, mười mấy năm trước đây có hơn ngàn dân da đỏ đến thôn xóm này ớ, sau đó không biết vì nguyên do gì, chỉ trong một thời gian ngắn, già trẻ đều dọn đi thôn khác hoặc thành thị khác, chỉ còn lại Alfonso.

Đi ngang cốc địa, rồi thẳng về trái, một căn nhà tranh thô sơ xuất hiện.

George lớn tiếng gọi: "Cụ ơi, cụ Alfonso, có khách quý đến thăm cụ".

Trong nhà không có động tịnh.

George thấy lạ, nói: "Chẩng lẽ ra ngoài rồi sao?".

Bốn người đi đến trước nhà, cứa trước không khóa mở dễ dàng.

Trong nhà chứa toàn da thú, ông cụ đang ngồi trên sàn nhà, mắt xạ mục quang nhìn bốn người.

Mọi người đều hết hồn, George cung kính nói: "Thưa cụ, chúng cháu có chuyện rất quan trọng muôn hỏi cụ".

Gương mặt nhăn nheo của Alfonso không có chút phán ứng.

Edwards đưa ra bức hình của ]ack, hướng về Alfonso nói: "Cụ có nhận ra người này chăng?".

Alfonso nhìn chăm chăm vào bức ảnh đó, tiếp theo là một phản ứng mãnh liệt, hoàn toàn ngoài sự dự liệu của mọi người.

Cụ kêu rống lên, rồi nhẩy dựng lên, tốc độ không giống như với niên kỷ của cụ, đầy Edvvards sang bên, chạy thẳng ra cửa.

Lăng Độ Vũ phản ứng rất nhanh, đuổi theo ra ngoài.

Alfonso chạy rất nhanh, vào trong rừng cỏ rậm lúc ẩn lúc hiện, bọn người Lăng Độ Vũ không thuộc đường đi nước bước, nên không bao lâu bị bó rơi.

Bốn người đưa mắt nhìn nhau, trong vùng rừng núi rộng mênh mông này, muốn tìm một người thật không phải dễ.

Tiếng khóc nức nở kỳ lạ truyền đến từ phía rừng bên trái.

Tinh thần bốn người bỗng dao động, đi theo tiếng âm đó đến một cánh đồng trống trong rừng. Trên khoảng đất trống dựng lên một bia mộ, Alfonso ôm bia mộ đó khóc nỉ non.

Lăng Độ Vũ đến bên cụ ngồi xuống, dịu giọng nói: "Người dưới mộ bia là ai vậy?".

Alfonso đột nhiên ngừng khóc, mắt rọi vào người Lăng Độ Vũ quan sát, được một hồi thì nói: "Anh là ai?".

Lăng Độ Vũ nói: "Cháu là bạn của cụ".

Alfonso nhắm mắt mình lại, được một hồi lâu mới mở mắt ra, đứng dậy đi đến giữa khoảng đất trống, mới ngồi xuống, chỉ phần đất trước mặt nói: "Được! Anh ngồi xuống đây, còn mấy người khác không được đến gần".

Lăng Độ Vũ đưa mắt ra dấu cho mọi người, muốn bọn họ ngồi cách xa ra, còn mình đến ngồi trước mặt Alfonso.

Alfonso nhìn thẳng vào mắt Lăng Độ Vũ, nói: "Anh là người có thần lực. Ôi! Anh chị dâu tôi cũng là người có thần lực, nhưng vẫn không mạnh bằng 'hắn', thua rất xa, cho nên 'hắn' mới trở lại được".

Mấy câu này dường như rất bí hiểm, làm cho người ta thật khó hiểu, nhưng mọi người đều biết nhất định có liên quan đến tên ác thú đó, khiến cho ai ai cũng phấn khởi, rất có thể đây là lúc vấn đề được ra ánh sáng.

Lăng Độ Vũ nói: "Anh chị dâu của cụ là ai?".

Alfonso ngước đầu nhìn bầu trời xanh mây trắng, từ từ thớ một hơi dài ra, chậm rầi nói: "Đó là đôi phu thê 'Temazu vu sư' vĩ đại, hai người có một thần lực rất lớn". Tiếp đó lại nhìn về hướng bia mộ, cảm thương nói: "Hiện giờ hai người chỉ là hai đống xương trắng, lẳng lặng nằm ngủ dưới phần đất này, linh hồn của hai người vì đắc tội với thần linh, sẽ vĩnh viễn không siêu sinh, đó cũng là chuyên sau khi tôi chết sê gặp phải, chúng tôi đều đắc tội với thần linh".

Lăng Độ Vũ định mở miệng nói, Alfonso dùng tay ra dấu ngăn hắn lại và nói: "Không nên mở lời, trước khi tôi chết, tôi sẽ đem toàn câu chuyện nói lại cho anh nghe, trong sáu mươi năm nay tôi luôn luôn kín miệng, bởi gì tôi biết không ai sẽ tin tôi, nhưng còn anh thì khác, anh và tôi, kể cả anh chị dâu đã mất của tôi đều là cùng một loại người, cho nên tôi mới nói cho anh nghe, coi như là chuyện duy nhất tôi có thể làm".



Ngồi trước mặt cụ là Lăng Độ Vũ, cũng như Trác Sở Viên ngồi ở xa xa, Edvvards, George đều khẩn trương lên, chính bản thân ác thú đã là rất thần bí và còn tà ác không thể giải thích được, nhưng mà cả câu chuyên này lại ngẫu nhiên cùng với một câu chuyên bí mật phát sinh tại vùng bảo tồn người dân da đỏ hơn sáu mươi năm nay lại liên quan với nhau, ý vị thần bí lại càng tăng thêm, khiến cho tâm thần con người chấn động.

Alfonso yên lặng một hồi lâu, từ từ nói: "Người anh của tôi Temazu và chị dâu Orchid, là người có thần lực lớn nhất trong các vu sư ớ khắp mọi nơi, họ có thể nhìn thấy được thần linh ở khắp thế giới, từ chỗ thần linh đạt được thêm khá nhiều thần lực, làm nên những chuyện rất lạ thường kinh người".

"Sáu mươi năm trước đây trong một đêm nguyệt thực, hai người chủ trì làm lề tế thần, tôi còn nhớ toàn thôn hơn ngàn người đều đến băi trống trong lòng cốc, đốt lửa trại, chúng tôi cả đêm ca hát và khiêu vũ, thần lực của thần linh nồng đậm trong sơn cốc, chúng tôi nghe được tiếng kêu gọi kỳ quái hòa lẫn âm thanh lạ lùng".

Trên mặt Alfonso chợt trắng chợt đỏ, có lúc lộ ra vui sướng vô ngần, có lúc bị thay bằng sự sợ hãi.

Lăng Độ Vũ và mọi người bình tĩnh lắng nghe, hiện giờ tuy rằng mặt trời chiếu sáng khắp nơi, nhưng giọng nói và thần sắc của Alfonso, đã khiến cho người ta cám thấy không lạnh mà lại run.

Lời nói lôi cuốn của Alfonso tiếp tục: "Khi lễ tế điển ở độ cao điểm, Temazu cùng vợ tay nắm tay cứ hành nghi thức 'thông thần', chuyên lạ phát sinh, đó là một cảm giác không thể hình dung được, đến khi Temazu và vợ đưa cao hai tay lên, đó là lễ 'xúc thần', bất thình lình tất cả mọi người, cùng tất cả các động tác đều bị dừng lại, lửa cháy bập bùng cũng ngừng lại, gió cũng ngừng thổi. Cả trời đất, tất cả mọi hoạt động đều ngưng kết lại, và cũng không biết qua bao nhiêu lâu, bất thình lình tất cả mọi thứ tiếp tục lại những động tác trước đây, tất cả đều trở lại bình thường, chỉ còn lại chị dâu tôi Orchid nằm lăn tại đất, không bao lâu chị ấy được cứu tính trở lại, chúng tôi đều rất sợ, không có ai biết đã xảy ra chuyện gì, và cũng không có ai dám bàn tán. Ba tháng trôi qua, trong một đêm đó, anh tôi dắt tôi đến một đính núi cao, cho tôi biết một chuyện kinh người".

Thật đúng là đêm tối phi thường sau ngày nắng chói, trời đầy sao.

Sắc mặt của Temazu nặng trĩu, mang nhiều tâm sự: "Chị dâu em đã hoài thai!".

Alfonso mừng rỡ nói: "Đúng là chuyên khiến cho người ta phải vui sướng". Gã mừng rở cũng có nguyên nhân đặc biệt, là gì từ trước đến nay vợ chồng Temazu chuyên say mê vu thuật, dùng đủ phương pháp dể ngừa thai.

Temazu không tỏ ra háo hức vui sướng, trầm giọng nói: "Nó không phải là cốt nhục của anh!".

Sắc mặt Alfonso biến đối, năm con dao bên hông, gằn từng tiếng: "Là ai?". Từ trước đến nay, gã là một dũng sĩ cường tráng trong tộc.

Temazu nói: "Em ngồi xuống nghe anh nói , đây là chuyện rất quan trọng".

Alfonso ngồi xuống, thần sắc không hiểu nhìn Temazu, gã coi huynh trưởng như là thiên thần.

Alfonso gục gặc đầu, thực ra ông cụ biết không thể quên được cảnh tượng quái lạ ở giây phút ấy.

Temazu nói: "Trong giây phút ngắn ngủi ấy, thần linh đến bên mình anh chị, đưa anh chị đến một thế giới kỳ lạ, trong sát na ấy, chị dâu em đã thụ thai... Đừng nhìn anh như vậy, anh chị cũng không hiểu".

Alíortso ngẩn người không nói lên lời. thần linh giáng thai, là chuyện tốt hay xấu?

Temazu cố nén âm thanh thật thấp, như sợ người nghe thấy, lời nói cũng gấp rút: "Không còn nhiều thời gian nữa, em phải nhớ kỹ lời nói của anh, vô luận là xảy ra chuyện gì, cùng phải theo lời anh mà làm".

Alíortso gật đầu nói: "Anh cũng biết em nào giờ có bao giờ làm trái lời anh".

Temazu nói: "Anh muốn em lập tức rời khỏi nơi đây, càng xa càng tốt, đến đêm đầu tháng thứ sáu mới trở về, giết đứa hài nhi do chị dâu em mới sanh, đem xác của nó đốt đi, không được chừa lại một miếng da thịt, nếu không nó sẽ phục sinh trở lại"

Alíortso ngẩn người ra, nói: "Tại sao vậy? Nếu như anh không muốn đứa bé đó, tiêu trừ đi không phải đã sạch sẽ rồi hay sao '.

Temazu than dài nói: "Nó tuy chưa sanh ra, nhưng thần lực đã mạnh hơn anh chị rất nhiều, anh biết chỉ trong lúc nó hạ sinh, trong khoảng thời gian rất ngắn đó là lúc thần lực của nó rất yếu ớt, mới có cơ hội giết nó. đứa em đáng yêu của anh, anh và chị dâu em coi như đã xong rồi, anh chị cảm thấy tính tà ác của nó đang tăng lên. Nên nhớ! Không được chừa một miếng da thịt nào, nếu không sẽ đem lại dại họa cho nhân gian"

Alíortso lần đầu tiên tó ra hoài nghi đối với anh mình, nói: "Rất có thể anh đã quá mệt mới nảy ra cảm giác sai lầm, sự tình chẳng phải là...".

Temazu đột nhiên khép mắt lại, toàn thân run lên bần bật.

Alíortso sợ quả liền ôm chặt anh mình, lớn tiếng kêu: "Anh làm sao vậy?".

Mồi hôi lạnh chảy lên trán, Temazu ra sức mở đôi mắt mình, giọng khàn khàn nói: "Không còn nhiều thời gian nữa, anh lợi dụng mấy bữa nay trời nắng gay gắt, thần lực của nó rất yếu, mới có thể cùng em nói vài lời, hiện giờ nó gọi anh về. thần lực của nó không ngừng tăng lên, em mau chạy di! Nếu như em không chạy, sê không thoát dâu".

Alfonso hỏi: "Anh sao biết nó là ma quỷ?".

Temazu kêu: "Linh hồn của anh và chị dâu em đã cùng với linh hồn ác ma nó khóa lại với nhau, cho nên biết rát nhiều chuyện mà người thường không biết, nó càng ngày càng tà ác, em mau chạy đi Anh... ta muốn giết ngươi".

Alfonso nhảy dựng lên, chỉ thấy trong mắt Temazu hung quang loé lên.

Nói đến đây, Alfonso không ngừng thổn thức, giọng nói hoang vắng thê lương: "Nhìn thấy anh mình như vây, tôi chợt hiểu được lời nói của anh ấy, ngay cả phu thê bọn họ, hai vu sư lớn lao tiềm lực mà cũng đã trở thành tù nhân của quỷ trong bụng chị dâu mình, không thể thoát khỏi, tôi chạy trối chết, ra khỏi vùng rừng núi, ở bên ngoài lang thang qua tháng qua ngày, cho đến đầu tháng sáu, tôi trở về Hồ Điệp sơn cốc, đến trong phòng chị dâu tôi, tôi nhìn thấy thi thể anh tôi Temazu và chị dâu tôi Orchid, nằm ở dưới đất trong phòng. 'Hắn'! Đứa hài nhi nằm trên giường, mắt nhìn về phía tôi, không la thành tiếng, tôi cảm thây toàn thân tê dại hẳn đi, giống như không còn chút sức lực, cuối cùng tôi khép mắt lại, nghĩ đến khuôn mặt anh mình, liều mình rút dao ra, không ngừng đâm vào người 'hắn', cho đến khi da thịt hắn nát như tương...

Nước mặt từ bên mặt không ngừng chảy xuống, Alfonso than vãn liên hồi, vì đây là tình cảnh khó quên trong đời mình.

Alfonso nói: "Tôi biết việc này tôi không hề làm sai, nó thật không phải là người, bị tôi sát hại như vậy, mà nó không hề kêu la một tiếng, đến giờ tôi mới biết, tôi thật sự chưa có giết hẳn hắn, cho dù xẻo hắn trăm ngàn mảnh, hắn cũng vẫn không chết. Sau đó tôi đốt rụi căn nhà tranh đó..Hỡi ôi! Chuyện là như vậy đó, nhưng hắn vẫn không chết, vừa nhìn thây bức hình này, tôi liền biết là hắn, hắn và Orchid đều giống như vậy, ánh mắt đó, đúng là ánh mắt mà đứa hài nhi đó từng nhìn tôi. Thôi đủ rồi! các người hãy

đi đi"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình full
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Lăng Độ Vũ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook