Quyển 2 - Chương 23: Mây tan sương tản
Hải Yến
06/06/2015
Hết giờ trực, Mông Chí từ trong cung về phủ thống lĩnh, vừa vào tẩm phòng đã phát hiện tình hình khác thường. Mặc dù ông ta vẫn bình tĩnh cởi quan phục, thay thường phục, nhưng thực ra đã cảnh giác như một con báo săn mồi với cơ bắp toàn thân căng cứng, sẵn sàng đối phó những đòn tấn công bất cứ lúc nào.
Nhưng ông ta nhanh chóng phát hiện, sở dĩ mình có thể dễ dàng nhận ra sự hiện diện của vị khách không mời này là bởi vì người nọ hoàn toàn không có ý định che giấu ông ta.
“Chậm quá!” Thiếu niên bay từ trên xà nhà xuống, có vẻ không vui.
“Cái gì chậm quá?” Mông Chí không phải Mai Trường Tô, không đoán được ý nghĩ của Phi Lưu. “Ta về chậm quá hay là thay y phục chậm quá?”
“Đều chậm!”
Mông Chí cười ha ha, nhanh chóng cài đai lưng. “Tiểu Phi Lưu, một mình ngươi đến à?”
“Ờ!”
“Đến làm gì? Tìm ta tỷ thí à?”
“Gọi ông!”
“Gọi ta?” Mông Chí suy nghĩ một lát. “Ý ngươi là Tô ca ca nhà ngươi gọi ta đến?”
“Ờ!”
Mông Chí đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Mấy ngày trước ông ta đã nghe nói Tô Triết bị ốm, đang chuẩn bị đi thăm thì Mai Trường Tô sai người đến nhắn rằng bệnh tình không nặng, dặn ông ta đừng đến, vì vậy mới không đi nữa.
Lúc này thấy Phi Lưu đến nhà gọi mình, sợ là bệnh tình có chuyển biến xấu, ông ta vội hỏi: “Bệnh tình Tô ca ca của ngươi thế nào rồi?”
“Ốm rồi!”
“Ta biết hắn ốm rồi, nhưng hắn ốm thế nào?”
“Ốm rồi!” Phi Lưu nhắc lại một lần, rất không vui, cảm thấy vị đại thúc này thật chậm hiểu, đã trả lời rồi mà còn hỏi lại.
Mông Chí ngán ngẩm lắc đầu, trong lòng biết có hỏi Phi Lưu cũng không biết thêm gì nữa nên vội vàng chuẩn bị xong xuôi rồi bước nhanh ra cửa, nhảy lên lưng ngựa còn chưa kịp tháo yên, đánh ngựa chạy vội đến Tô phủ.
Vừa vào cổng đã có người đến dắt ngựa đi chăm sóc, Mông Chí vội vàng chạy thẳng vào hậu viện, xông vào phòng Mai Trường Tô. Ông ta ngước mắt lên nhìn, thấy chủ nhà đang ngồi trên giường, được bao bọc ấm áp, tay nâng bát thuốc còn đang bốc hơi nóng, chậm rãi uống từng ngụm nhỏ. Mặc dù sắc mặt vẫn trắng xanh nhưng thoạt nhìn tinh thần Mai Trường Tô cũng không đến nỗi nào.
“Tiểu Thù, ngươi không sao chứ?”
Mai Trường Tô ngồi dịch vào. “Mông đại ca ngồi đi, ta không sao, chỉ bị nhiễm khí lạnh, đại phu bắt ta mặc kín ra mồ hôi.”
“Ngươi làm ta giật cả mình.” Mông Chí thở ra một hơi dài. “Cứ tưởng ngươi gọi ta tới vội như vậy là vì bệnh tình có vấn đề gì chứ. Thế nào, có chuyện khác à?”
Mai Trường Tô đặt bát thuốc đã uống gần hết xuống mặt bàn bên cạnh, đỡ lấy tách trà Mông Chí đưa, súc miệng rồi mới hỏi: “Nghe nói Hoàng hậu ốm rồi?”
Mông Chí sửng sốt. “Tin tức của ngươi thật nhanh nhạy, hôm qua mới ốm, nghe nói ốm rất đột ngột, nhưng trừ khi hộ giá Hoàng thượng còn bình thường ta không thể tự vào nội uyển, cho nên không rõ tình hình cụ thể. Có điều lúc thái y đi ra ta có hỏi mấy câu, nghe nói bệnh tình không nguy hiểm.
Mai Trường Tô cau mày, hình như không nghĩ ra nguyên nhân vì sao. “Lúc trong cung đến báo tin cho Dự vương thì hắn đang ở chỗ ta, nếu chỉ là ốm vặt thì chưa đến mức sốt ruột như thế...”
“Chắc là bởi vì bệnh tình đột ngột, ban đầu có vẻ rất nặng cho nên họ mới hoang mang.” Mông Chí cũng suy nghĩ một lát. “Nghe thái y nói thì quả thật không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Vì sao lại ốm? Khoảng bao lâu thì có thể khỏi hẳn? Huynh có hỏi những điều này không?”
“Cái này...” Mông Chí ngượng ngùng gãi đầu. “Ta không nghĩ ngươi cần biết những điều này nên cũng không hỏi nhiều...”
Mai Trường Tô trầm ngâm một lát. “Được rồi, Mông đại ca, huynh đến nhờ quận chúa Nghê Hoàng lấy cớ vấn an để vào cung hỏi thăm một chút, tìm cách lấy được đơn thuốc do thái y kê mang ra cho ta xem. Đại khái chỗ công chúa Cảnh Ninh cũng có thể hỏi thăm được một số tin tức... Còn bên chỗ Dự vương thì huynh không cần lo, ta sẽ nhắc nhở hắn để ý đến đồ ăn thức uống của Hoàng hậu...”
“Có phải ngươi nghi ngờ Hoàng hậu bị ốm là do có người động tay động chân?”
Mai Trường Tô gật đẩu. “Thời điểm quá trùng hợp, không tra rõ ta không yên tâm.”
“Nếu có người hạ thủ với Hoàng hậu thì đáng nghi nhất là Việt phi và Thái tử...”
“Thoạt nhìn thì là thế, nhưng vẫn có vài điểm khó hiểu.” Mai Trường Tô cau mày, vừa nghĩ vừa nói. “Đầu tiên, chính vì bọn họ là người có thể hạ thủ nhất cho nên cũng là người khó hạ thủ thành công nhất. Mấy năm nay Hoàng hậu ở trong cung, chuyện quan trọng nhất chính là tranh đấu với Việt phi, chắc chắn sẽ rất cảnh giác. Trước kia Việt quý phi thịnh sủng như mặt trời ban trưa cũng không thể đối phó được Hoàng hậu, lẽ nào bây giờ thất thế rồi lại đắc thủ? Hơn nữa lần này Hoàng hậu bị ốm không nguy hiểm đến tính mạng, nếu đúng là việc làm của Thái tử và Việt phi thì không thể hạ thủ nhẹ như vậy, rõ ràng có thể đắc thủ mà lại không đẩy bà ta vào chỗ chết, chỉ làm bà ta ốm vài ngày thì có ích lợi gì chứ?”
“Có lẽ mục đích của bọn họ chính là muốn làm Hoàng hậu không thể tham gia tế lễ, để Việt phi thay thế...”
“Nhưng dù lần này có tham gia tế lễ thay thì cũng có được gì đâu? Không có danh phận thực thì cũng chỉ lộ mặt được một lần mà thôi. Đã có khả năng hạ thủ làm Hoàng hậu bị ốm thì chẳng thà đầu độc bà ta chết luôn, chẳng phải không bao giờ cần lo nghĩ nữa sao? Hơn nữa huynh đừng quên, Việt phi chỉ được tấn phi vị, không phải là quý phi như trước kia, hiện ở trong cung xếp trên bà ta còn có Hứa thục phi và Trần phi. Mặc dù hai vị nương nương này chỉ có công chúa, không bao giờ dám đối đầu với ai nhưng dù sao danh phận cũng vẫn cao hơn Việt phi hiện nay, dựa vào cái gì mà dám khẳng định bà ta sẽ được tạm thay chức trách của Hoàng hậu?”
“Vậy... ý ngươi là lần này Thái tử và Việt phi vô tội?”
Mai Trường Tô thở ra một hơi. “Bây giờ đưa ra bất cứ kết luận nào cũng còn quá sớm, ta không thể khẳng định được. Có lẽ việc thay Hoàng hậu tham gia tế lễ năm nay có lợi ích nào đó mà ta không nghĩ tới... Có lẽ Hoàng hậu quả thật tình cờ bị bênh... Quá nhiều khả năng, phải có nhiều tư liệu hơn mới được.”
“Nhưng chỉ còn vài ngày là đến tế lễ cuối năm rồi.”
“Cho nên mới phải gấp rút...” Vẻ mặt nghiêm túc, Mai Trường Tô đưa tay ấn thái dương. “Ta có cảm giác phía sau chuyện này nhất định có ẩn tình rất sâu...”
Mông Chí lập tức đứng lên. “Ta sẽ tra xét theo yêu cầu của ngươi ngay…”
“Mông đại ca, huynh chịu khó một chút.” Mai Trường Tô ngẩng đầu cười với ông ta. “Có tin tức gì phải báo ngay cho ta.”
Mông Chí làm việc luôn luôn gọn gàng, dứt khoát, chỉ đáp một chữ “được” rồi xoay người đi ngay.
Mai Trường Tô thở ra một hơi thật dài, ngả người dựa vào gối, lại trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Cảm thấy tinh thần mệt mỏi, đầu óc nặng trĩu, để tránh lát nữa tinh thần mệt nhọc, chàng bắt chính mình không được nghĩ nữa, vứt bỏ hết mọi suy nghĩ trong đầu, điều hòa nhịp thở, có điều vẫn chỉ ngủ chập chờn chứ không ngủ say được. Thời gian thấm thoát trôi qua, lúc chàng mở mắt ra thì đã là buổi chiều.
Không ngủ tiếp được, Mai Trường Tô liền khoác áo ngồi dậy, sau khi ăn một bát cháo long nhãn do Yến đại phu chỉ định, lại cầm một quyển kinh thư dưỡng thần chậm rãi xem.
Phi Lưu ngồi bên cạnh bóc quýt, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua khe khẽ.
Lúc này còn chưa có tin tức mới nào, bất kể là từ chỗ Thập Tam tiên sinh hay là từ phía Mông Chí.
Thực ra chuyện này rất bình thường, chàng cũng mới chỉ phân phó họ được mấy canh giờ mà thôi, một số chuyện không thể tra rõ nhanh như vậy được. Nhưng không hiểu vì sao Mai Trường Tô luôn linh cảm có chuyện gì đó vượt ngoài tầm khống chế đang lặng lẽ xảy ra, mặc dù chàng đã cố gắng nắm giữ nhưng nó lại luôn trượt qua kẽ tay không thể nào bắt được.
Trong lúc tinh thần lơ đãng, đột nhiên có tiếng gõ cổng vang lên bên ngoài, sau đó là tiếng của Lê Cương: “Mời, mời ngài đi bên này.”
Mai Trường Tô khẽ cau mày.
Mặc dù có người tới nhà nhưng tuyệt đối không phải là Mông Chí, cũng không phải là Đồng Lộ mà chàng đang chờ đợi. Bởi vì nếu là hai người đó thì Lê Cương đã không phải khách sáo dẫn đường như thế.
“Phi Lưu, mang chiếc ghế kia đến bên giường Tô ca ca được không?”
Phi Lưu nhét hết mấy múi quýt trên tay vào trong miệng, rất nghe lời chuyển chiếc ghế đến bên giường.
Sau khi hắn làm xong, cửa phòng bị đẩy ra, Lê Cương ngoài cửa cao giọng nói: “Tông chủ, Tĩnh vương điện hạ đến đây thăm bệnh.”
“Mời điện hạ vào.” Mai Trường Tô cũng cao giọng đáp lại.
Chàng vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Diễm đã sải bước đi vào, Lê Cương không đi theo, chắc là đã quay ra ngoài.
“Tô tiên sinh yên tâm, không có ai nhìn thấy ta đến chỗ tiên sinh.” Tĩnh vương mở miệng, câu đầu tiên đã nói đến vấn đề này. “Bệnh tình của tiên sinh thế nào rồi?”
“Đã đỡ nhiều rồi. Có điều ta đang xông cho ra mồ hôi, không đứng dậy được, xin điện hạ thứ lỗi.” Mai Trường Tô đưa tay chỉ chiếc ghế cạnh giường. “Mời điện hạ ngồi.”
“Không cần nói những chuyện xã giao này.” Tĩnh vương cởi áo choàng ra, ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiên sinh đang điều tra chuyện Hoàng hậu bị ốm à?”
Mai Trường Tô cười nhạt “Sao điện hạ biết?”
“Ta nghĩ với tính cẩn thận, chu đáo của tiên sinh thì tiên sinh sẽ không bỏ qua bất cứ sự việc khác thường nào...”
“Chẳng lẽ điện hạ cũng cảm thấy bệnh của Hoàng hậu không phải bệnh bình thường?”
“Không phải cảm thấy mà là ta biết.” Khóe môi với đường nét rõ ràng của Tĩnh vương hơi mím lại. “Cho nên mới phải đến nói với tiên sinh, Hoàng hậu bị trúng độc nhuyễn huệ thảo.”
Mai Trường Tô thoáng kinh hãi. “Nhuyễn huệ thảo? Người nhiễm độc tứ chi vô lực, không muốn ăn uống gì, nhưng dược tính chỉ có thể duy trì sáu đến bảy ngày?”
“Đúng.”
“Vì sao điện hạ khẳng định như thế?”
Vẻ mặt Tĩnh vương bình tĩnh, giọng nói thản nhiên: “Hôm nay ta vào cung vấn an, mẫu thân nói với ta. Lúc Hoàng hậu phát bệnh, mẫu thân ta đang cùng các phi tần đến cung Chính Dương triều bái hằng ngày. Mẫu thân ta đứng cách Hoàng hậu không xa nên có thể thấy rõ.”
Mai Trường Tô ngưng thần, chậm rãi nói: “Tĩnh tần nương nương... làm sao phán đoán ra đó là nhuyễn huệ thảo?”
“Trước khi vào cung, mẫu thân ta thường xuyên thấy loại thảo dược này nên biết rõ mùi của nó, cũng biết triệu chứng của nó khi phát tác.” Tĩnh vương nhìn vẻ mặt Mai Trường Tô một chút, lại nói: “Có lẽ tiên sinh không biết, mẫu thân ta từng là y nữ, bà ấy sẽ không nhìn lầm đâu.”
“Điện hạ hiểu lầm rồi, không phải ta không tin phán đoán của Tĩnh tần nương nương, ta chỉ đang suy nghĩ... rốt cuộc là ai có thể hạ thủ trên người Hoàng hậu, mà lại dùng loại thảo dược không có độc tính mạnh này?” Mai Trường Tô cau mày trầm tư, mồ hôi lấm tấm trên trán. Bởi vì lo âu nên ngón tay chàng vô ý vân vê một góc chăn gấm, một lát sau đầu ngón tay đã hơi đỏ lên.
“Đây cũng không phải việc lớn, cần gì phải bận tâm như thế?” Tĩnh vương cau mày nhìn sắc mặt chàng, cảm thấy có chút đau lòng. “Lại không chỉ có tiên sinh và ta điều tra, dù không biết nguyên nhân bệnh của Hoàng hậu nhưng Dự vương cũng đã bắt đầu trắng trợn thăm dò trong cung, nói không chừng rất nhanh sẽ có thể tìm được người hạ dược.”
Mai Trường Tô nhắm mắt lại một lát rồi nở nụ cười yếu ớt. “Điện hạ nói không sai, tình hình xấu nhất cũng chỉ là Hoàng hậu không thể tham gia tế lễ, đích xác không phải một chuyện gây ảnh hưởng quá lớn, không nghĩ ra cũng không sao...”
“Lúc Tô tiên sinh suy nghĩ, ngón tay cũng vô thức vân vê thứ gì đó à?”
Mai Trường Tô giật mình buông góc chăn ra, ngoài mặt vẫn thản nhiên cười, nói: “Ta thường như vậy, cho dù đôi lúc người không nghĩ ngợi gì, ngón tay cũng vẫn không chịu yên. Ta nghĩ rất nhiều người có thói quen này.”
“Đúng vậy...” Trong mắt Tĩnh vương lộ vẻ hoài niệm. “Trong số những người ta biết cũng có mấy người như vậy...”
Mai Trường Tô cho hai bàn tay vào ống giữ ấm, chuyển đề tài. “Gần đây Tô mỗ không thường xuyên hỏi thăm, không biết tình hình điện hạ thế nào?”
Tĩnh vương nhìn chàng thật sâu, nói: “Đương nhiên là bận làm những chuyện Tô tiên sinh dặn dò. Trong phủ và trong quân đều đã được chấn chỉnh lại, ở bên ngoài cũng kết giao theo danh sách của tiên sinh... Tô tiên sinh thật là tuệ nhãn, những người trong danh sách đều là tôi hiền trị quốc, giao du với bọn họ quả là rất vui vẻ. Đúng rồi, mấy ngày hôm trước ta tình cờ cứu được cháu gái của Trung Thư lệnh Liễu Trừng ở chùa Trấn Sơn, đây cũng là tiên sinh sắp xếp à?”
Mai Trường Tô nghiêng đầu nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên bật cười. “Điện hạ thật sự coi ta là yêu quái sao?”
“Ơ...” Tĩnh vương đoán nhầm, hơi lúng túng. “Là ta suy nghĩ nhiều quá...”
“Có điều điện hạ lại nhắc nhở ta, có lẽ ta cũng nên tính toán một chút, tìm mấy người quan trọng để hạ thủ, giúp điện hạ tạo một chút hàm ơn.”
Tĩnh vương cười lạnh, có vẻ không đồng ý lắm. “Nếu ơn huệ không có chân tình thì cần ơn huệ làm gì? Kết giao tôi hiền, thủ đoạn không cần quá nhiều, qua lại với người ta chỉ cần đối đãi chân thành, lo gì họ không có thiện cảm với ta? Tiên sinh vẫn nên tĩnh dưỡng cho tốt, không cần phải lo nghĩ việc này.”
“Có câu chỉ có lòng thành mà không có thủ đoạn thì cũng không được.” Mai Trường Tô thấy ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm trở nên lạnh lùng, chàng lại nói với giọng còn lạnh lùng hơn, “Nếu chuyện tranh quyền kế vị này chỉ là so thành tâm, đấu thiện ý, thì tại sao sách sử lại loang lổ vết máu? Điện hạ bây giờ mới chỉ hơi hé lộ tài năng nên còn có thể yên ổn mấy ngày, một khi Thái tử hoặc Dự vương chú ý tới điện hạ thì e là sẽ không còn thoải mái như bây giờ đâu.”
Tĩnh vương lạnh mặt, yên lặng một lát rồi chậm rãi nội: “Ý của tiên sinh ta hiểu. Ta đã đi lên con đường này, đương nhiên chưa đến mức ngây thơ như thế. Lời ta nói vừa rồi cũng chỉ là nói một số người, trên đời này có những người càng dùng âm mưu càng không thể nhận được sự trung thành của họ.”
Khóe miệng Mai Trường Tô lộ ra nụ cười không dễ phát hiện. “Đạo dùng người vốn đã không thể vơ đũa cả nắm, ta có phương pháp của ta, điện hạ cũng có sách lược của điện hạ, ta đi đo tài, điện hạ xem đức, có lúc lấy tài làm chính, có lúc lấy đức làm đầu, việc này phải xem điện hạ dùng người ở nơi nào và vào lúc nào.”
Tĩnh vương khẽ nhíu hai hàng lông mày rậm, cúi đầu lặng lẽ suy ngẫm những lời này.
Hắn vốn là người ngộ tính cao, chẳng bao lâu đã lĩnh hội được ý Mai Trường Tô, liền ngước mắt lên, thản nhiên nhận thua. “Kiến thức của tiên sinh quả thật cao hơn Cảnh Diễm, sau này xin tiên sinh tiếp tục chỉ giáo.”
Mai Trường Tô cười, đang định nói vài câu để bầu không khí bớt nặng nề, đột nhiên nhìn qua khe hở cửa sổ thấy Đồng Lộ đang quanh quẩn ngoài sân, hiển nhiên là có chuyện cần báo nhưng ngại ở trong phòng có người nên không tiện tiến vào
“Yến đại phu, hôm nay ông cho ta ra ngoài, ta bảo đảm sẽ về nguyên vẹn, sau này chuyện gì cũng nghe lời ông...” Mai Trường Tô vừa cười làm lành vừa ra hiệu cho Phi Lưu. “ Phi Lưu, mở cửa.”
“Này...” Yến đại phu tức giận thở hổn hển, nhưng dù sao cũng không phải cao thủ võ lâm nên nhanh chóng bị Phi Lưu khiêng sang một bên như khiêng một bức tượng. Mai Trường Tô nhân cơ hội từ trong phòng chạy ra, nhanh chóng bước lên chiếc kiệu ấm Lê Cương đã chuẩn bị, thấp giọng dặn dò kiệu phu một câu rồi vội vã khởi kiệu, bỏ lại sau lưng tiếng gầm của lão đại phu.
Có lẽ là nhờ tác dụng của hộ tâm hoàn, có lẽ là vì trong kiệu ấm cũng khá dễ chịu, Mai Trường Tô cảm thấy thể trạng của mình lúc này cũng khá tốt, đầu óc rất tỉnh táo, tay chân cũng không còn vô lực như hôm qua. Chàng đã chuẩn bị đầy đủ để đối mặt với tình hình sắp tới.
Tốc độ của cỗ kiệu rất nhanh, nhưng dù sao cũng là đi bộ nên phải mất một thời gian mới tới được điểm đến.
Mai Trường Tô nhắm mắt lại, vừa dưỡng thần vừa sắp xếp suy nghĩ một lần nữa.
Nếu chỉ cần ngăn chặn thì chuyện này cũng không khó, nhưng làm thế nào để chặn đứng được dòng chảy ngầm bên dưới mà lại không cần phá vỡ lớp băng yên ả bên trên mới là vấn đề hao phí tinh lực nhất.
Khoảng hai khắc sau, cỗ kiệu dừng lại trước cửa một phủ đệ rộng rãi, thanh tịnh.
Lê Cương gõ cửa đưa danh thiếp vào, không lâu sau chủ nhân của phủ đệ đã vội vã đi ra đón.
“Tô huynh, sao đột nhiên huynh lại đến? Mau, mau mời vào.”
Mai Trường Tô được Phi Lưu dìu từ trên kiệu xuống, quan sát người trẻ tuổi trước mặt. “Ngươi khỏe thật, ăn mặc phong phanh thế kia.”
“Bọn ta đang luyện mã cầu, nóng lắm, không thể mặc áo ấm được, cả người ướt đẫm mồ hôi, Tô huynh không được chê cười.” Ngôn Dự Tân cười, cùng Mai Trường Tô đi vào cổng trong. Mấy người trẻ tuổi đang thúc ngựa luyện tập đánh bóng trên một khoảng sân rộng rãi.
“Tô huynh, sao đột nhiên huynh lại đến đây?” Tiêu Cảnh Duệ rất kinh ngạc chạy tới, hỏi giống hệt câu hỏi vừa rồi của Ngôn Dự Tân.
“Nhàn hạ không có việc gì, muốn ra ngoài đi lại cho đỡ buồn.” Mai Trường Tô mỉm cười nhìn đôi hảo bằng hữu suốt ngày ở cạnh nhau. “Đến kinh thành lâu như vậy mà vẫn chưa tới thăm phủ của Dự Tân, quả thật thất lễ. Dự Tân, lệnh tôn có nhà không?”
“Còn chưa về.” Ngôn Dự Tân nhún vai, giọng thoải mái. “Bây giờ tâm trí của cha ta đã bị những đạo sĩ đó cuốn lấy rồi, đi sớm về muộn, nhưng ta nghĩ cũng sắp về rồi.”
“Các ngươi cứ chơi đi, không cần để ý đến ta. Ta ngồi xem một lát, cũng coi như mở rộng tầm mắt.”
“Tô huynh nói đùa gì thế, hay là cùng chơi đi?” Ngôn Dự Tân hăng hái đề nghị.
“Ngươi mới nói đùa, như ta bây giờ đi vào sân thì là ta đánh bóng hay là bóng đánh ta?” Mai Trường Tô cười, lắc đầu.
“Vậy để Phi Lưu chơi, nhất định Phi Lưu sẽ thích.” Nghĩ đến điều này, mắt Ngôn Dự Tân lập tức sáng lên. “Nào, Tiểu Phi Lưu thích ngựa màu gì, cứ nói với Ngôn ca ca.”
“Màu đỏ!”
Ngôn Dự Tân cực kỳ hưng phấn chạy đi chọn ngựa giúp Phi Lưu, lại tìm bàn đạp yên cương, rất tất bật.
Tiêu Cảnh Duệ ở lại bên cạnh Mai Trường Tô, ân cần hỏi: “Thân thể Tô huynh tốt hơn chưa? Bên kia có ghế ngồi, huynh qua đó ngồi thì tốt hơn.”
Mai Trường Tô gật đầu, cười, hỏi hắn: “Tạ Bật đâu? Không cùng chơi à?”
“Nhị đệ không thích chơi trò này, hơn nữa tất cả công việc chuẩn bị đón Tết trong phủ đều do hắn lo liệu, mấy ngày nay chính là thời gian bận rộn nhất.”
Thấy Tiêu Cảnh Duệ vừa nói vừa mặc áo khoác da, Mai Trường Tô vội nói: “Ngươi không cần ngồi cùng ta, cứ tiếp tục tập luyện với bọn họ đi.”
“Tập luyện cũng tạm ổn rồi.” Gương mặt Tiêu Cảnh Duệ mang nụ cười hiền lành. “Ta nghĩ ngồi xem Phi Lưu chơi bóng nhất định cũng rất thú vị.”
“Ngươi không được xem thường Phi Lưu của chúng ta.” Mai Trường Tô ngồi xuống, đưa tay vẫy thiếu niên hộ vệ đã đi vào sân bóng. “Hắn cưỡi ngựa rất tốt, một khi ghi nhớ quy tắc chơi rồi thì các ngươi chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Phi Lưu đã trèo lên lưng một con tuấn mã màu đỏ thẫm. Ngôn Dự Tân ở bên cạnh cầm tay dạy hắn cách vung gậy đánh bóng, thiếu niên thử vài cái nhưng vẫn không đánh đúng động tác, nếu không đánh bay một mảng cỏ thì lại không đánh trúng bóng. Những người khác đều dừng tập luyện, tò mò đến vây quanh xem khiến Phi Lưu rất bực mình, vung gậy đánh quả bóng bay rất cao, bay qua cả tường vây ra ngoài. Ngay sau đó, ngoài tường liền có người la to: “Ai? Ai cầm bóng ném bọn ta?”
“Hình như đánh trúng người ta rồi, ta đi xem xem.” Tiêu Cảnh Duệ đứng dậy cùng Ngôn Dự Tần chạy ra ngoài cổng, không biết xử lý thế nào mà một hồi lâu sau mới quay về.
Phi Lưu lại không thèm để ý, vẫn tiếp tục đuổi theo đánh bóng, chẳng bao lâu đã làm cây gậy chơi bóng gãy thành hai đoạn.
Lúc này đám con cháu quý tộc khác đến chơi bóng thấy sắc trời không còn sớm nên đã tới tấp cáo từ, cả sân bóng chỉ còn lại một mình Phi Lưu cưỡi ngựa chạy tới chạy lui. Ngôn Dự Tân định đổi cho hắn một cây gậy khác nhưng hắn lại không cần, chỉ điều khiển ngựa đi đá quả bóng cho vui.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy có người chơi mã cầu như vậy.” Ngôn Dự Tân cười ha ha đi tới, vừa đi vừa đấm Tiêu Cảnh Duệ bên cạnh một cái. “Nhưng phải nói rằng thuật cưỡi ngựa của Tiểu Phi Lưu không hề kém ngươi, hôm khác ta sẽ huấn luyện hắn thật tốt để ngươi khỏi đắc ý cho rằng mình chơi giỏi nhất.”
“Ta có bao giờ đắc ý đâu?” Tiêu Cảnh Duệ dở khóc dở cười. “Đều là ngươi đơn phương đố kỵ.”
Mai Trường Tô nói xen vào: “Đánh trúng người nào bên ngoài vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Không đánh trúng người, đó là sứ đoàn Dạ Tần phái tới tiến cống hằng năm, quả bóng rơi trúng vào rương gỗ đựng đồ cống. Ta vừa xem qua, lần này người Dạ Tần đến rất đông nhưng gã chính sứ lại là tai dơi mặt chuột, chẳng có chút khí độ sứ giả nào. Tuy nói Dạ Tần chỉ là một thuộc quốc của Đại Lương chúng ta nhưng tốt xấu cũng là chủ một phương, tại sao lại không chọn được một người ra hồn làm sứ giả chứ?”
Những lời này của hắn gợi lại một kí ức xa xưa của Mai Trường Tô, ánh mắt chàng hơi mơ màng. “Vậy Ngôn đại thiếu gia cảm thấy người như thế nào mới xứng đáng đảm nhiệm sứ thần một nước?”
“Người có khí độ sứ thần nhất trong cảm nhận của ta là người như Lận Tương Như.” Ngôn Dự Tân dõng dạc nói. “Đi sứ một nước sài lang mà không sợ hãi, biện luận có thể át chúng thần, gan lớn có thể trấn bạo chúa, vừa có thể giữ mình trở về vừa không làm nhục mệnh vua giao. Cái gọi là tuệ tâm thiết đảm chính là như thế.”
“Ngươi cũng không cần ca ngợi cổ nhân.” Khóe miệng Mai Trường Tô lộ ra một nụ cười nhẹ như có như không. “Đại Lương chúng ta cũng từng xuất hiện một sứ thần như vậy.”
Hai người trẻ tuổi đều lộ vẻ mặt tò mò. “Thật không? Là ai? Thế nào?”
“Năm đó ba nước Đại Du, Bắc Yên, Bắc Chu liên minh, ý đồ cùng tấn công Đại Lương, cắt đất chia nhau. Lúc đó binh lực chênh lệch rất lớn, địch năm ta một, doanh trại địch trải dài ép thẳng tới biên giới Đại Lương. Vị sứ thần này tròn hai mươi tuổi, tay cầm vương trượng, chỉ mang một trăm tùy tùng, mũ trắng áo lụa đi xuyên trại địch, đao búa đe dọa cũng không lùi. Hoàng đế Đại Du cảm phục dũng khí của ông ta, sai người dẫn vào vương đình. Ông ta tranh luận với quần thần Đại Du giữa triều đình, lưỡi sắc như dao. Loại liên minh lợi ích này vốn đã lỏng lẻo không ổn định, sau một loạt hành động thuyết khách của ông ta, liên minh này dần dần tan rã. Hoàng đế Đại Lương lệnh tướng sĩ thừa cơ phản công, nhờ đó giải được cục diện nguy khốn. Một sứ thần như thế chắc cũng không kém gì Lận Tương Như?”
“Oa, Đại Lương chúng ta còn có một người tài giỏi như vậy à? Tại sao ta lại không biết gì cả?” Ngôn Dự Tân lộ rõ vẻ thán phục.
“Đây là chuyện xưa hơn ba mươi năm trước, dần dần không còn có người nhắc tới nữa. Các ngươi mới ngoài hai mươi, không biết cũng không có gì lạ.”
“Vậy tại sao huynh lại biết?”
“Dù sao ta cũng lớn hơn các ngươi mấy tuổi. Ta nghe các trưởng bối kể lại.”
“Vậy sứ thần đó bây giờ còn sống không? Nếu vẫn còn sống thì thật sự phải đến xem phong thái của ông ta mới được.”
Mai Trường Tô chăm chú nhìn vào mắt Ngôn Dự Tân, sắc mặt rất nghiêm nghị, nói từng chữ rõ ràng: “Đương nhiên ông ấy còn sống... Dự Tân, đó chính là phụ thân của ngươi.”
Nụ cười trên mặt Ngôn Dự Tân lập tức đông cứng, khóe miệng run run. “Huynh... huynh nói cái gì?”
“Ngôn hầu, Ngôn hầu!” Mai Trường Tô cảm thán nói. “Ngươi cho rằng tước hầu này của ông ấy có được nhờ ông ấy là con trai của Ngôn thái sư, lại là ca ca của Hoàng hậu sao?”
“Nhưng... nhưng là…” Ngôn Dự Tân kinh ngạc gần như không thể ngồi yên, phải bám chắc tay ghế mới ổn định được thân thể. “Cha ta bây giờ... bây giờ ông ấy rõ ràng …”
Mai Trường Tô thở dài, nhắm mắt lắc đầu, chậm rãi ngâm:
“Nhớ khi tuổi trẻ áo đen, mái tóc còn xanh, giáo mác tung hoành.
Ngồi xem kiêu binh nam tiến, sóng nước sục sôi, ngạc kình phải chạy.
Lại nhìn nước chảy về đông, một chuyến công du, việc lớn đã thành...”
Ngâm đến đây, tiếng chàng thấp dần, nhỏ dần, trong mắt chỉ còn đầy sầu não.
Hào khí tuổi trẻ, máu nóng anh hùng, ghìm ngựa phong hầu, ai không từng có lúc mỉm cười nhìn bão táp, vang tiếng một thời?
Có điều thế sự vô thường, tháng năm như nước, dường như thời gian mới qua một chớp mắt mà tuổi trẻ thoáng cái đã lùi xa.
Tuy nhiên, bất kể Mai Trường Tô cảm khái sâu sắc thế nào cũng không thể sánh được với sự khiếp sợ của Ngôn Dự Tân lúc này.
Bởi vì bao năm nay, người thường xuyên tiếp xúc với lão nhân trầm lặng, suốt ngày chỉ đắm chìm trong khói hương đan dược kia chính là hắn. Gương mặt hờ hững, mái tóc hoa râm, đôi mắt vĩnh viễn thờ ơ không quan tâm đến vạn vật trên đời đó, từ trước đến nay Ngôn Dự Tân chưa bao giờ tưởng tượng được phụ thân mình cũng từng có những năm tháng hào hùng như thế.
Tiêu Cảnh Duệ đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Ngôn Dự Tân, mở miệng muốn nói vài câu để thay đổi bầu không khí nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Mai Trường Tô không nhìn hai người trẻ tuổi này nữa, chàng đứng lên, đưa mắt nhìn ra cổng phủ, khẽ nói một câu: “Ông ấy về rồi.”
Quả nhiên, một chiếc kiệu nóc đỏ tua xanh bốn người khiêng đang tiến vào cổng trong. Sau khi dừng lại, kiệu phu vén rèm, một lão nhân mặc áo bào màu vàng nâu, thân hình cao lớn hơi khom người, vịn tay tên hầu bước xuống. Mặc dù mái tóc đã nhiều sợi bạc, mặt đã có nếp nhăn nhưng cũng không phải quá già nua, coi như hợp với độ tuổi hơn năm mươi của ông ta.
Mai Trường Tô thoáng nhìn ông ta rồi bước nhanh tới, còn Ngôn Dự Tân lại đứng ngẩn người ở chỗ cũ, không nhúc nhích dù chỉ một bước.
“Ngôn hầu gia hồi phủ muộn thế, đúng là vất vả.” Mai Trường Tô đi tới gần chào hỏi.
Ngôn Khuyết trước hết là quốc cữu, sau đó mới phong hầu. Mặc dù tước hầu tôn quý hơn nhưng bởi vì xưng hô đã quen nên mọi người vẫn gọi ông ta là quốc cữu gia, chỉ có lúc nói chuyện trước mặt mới xưng hô ông ta là Ngôn hầu. Bản thân ông ta thì hiển nhiên thích cách xưng hô này hơn.
“Xin hỏi tiên sinh là...”
“Tại hạ Tô Triết.”
“A...” Gần đây, cái tên này rất nổi tiếng ở kinh thành, cho dù Ngôn Khuyết hoàn toàn không hỏi thế sự thì có lẽ cũng đã nghe đến, cho nên trên mặt ông ta lộ ra nụ cười khách sáo. “Ngưỡng mộ đã lâu. Thường nghe tiểu nhi khen ngợi tiên sinh là nhân trung long phượng, quả nhiên phong thái bất phàm.”
Mai Trường Tô khẽ cười, không khách sáo với ông ta mà nói thẳng: “Xin Ngôn hầu dành ra một chút thời gian, tại hạ có việc vô cùng quan trọng cần nói riêng với hầu gia.”
“Nói chuyện với lão phu?” Ngôn hầu bật cười. “Tiên sinh là danh nhân tiếng tăm vang dội cả kinh thành, lão phu lại là kẻ tuổi đã xế chiều, xa lánh hồng trần, sao lại có việc quan trọng gì cần nói với lão phu chứ?”
“Xin Ngôn hầu gia đừng lãng phí thời gian nữa.” Vẻ mặt Mai Trường Tô lạnh lùng, giọng nói như sương. “Nếu không có phòng kín thì chúng ta nói chuyện ở đây cũng được. Có điều bên ngoài quá lạnh, có thể mượn hầu gia ít thuốc nổ để sưởi ấm không?”
Nhưng ông ta nhanh chóng phát hiện, sở dĩ mình có thể dễ dàng nhận ra sự hiện diện của vị khách không mời này là bởi vì người nọ hoàn toàn không có ý định che giấu ông ta.
“Chậm quá!” Thiếu niên bay từ trên xà nhà xuống, có vẻ không vui.
“Cái gì chậm quá?” Mông Chí không phải Mai Trường Tô, không đoán được ý nghĩ của Phi Lưu. “Ta về chậm quá hay là thay y phục chậm quá?”
“Đều chậm!”
Mông Chí cười ha ha, nhanh chóng cài đai lưng. “Tiểu Phi Lưu, một mình ngươi đến à?”
“Ờ!”
“Đến làm gì? Tìm ta tỷ thí à?”
“Gọi ông!”
“Gọi ta?” Mông Chí suy nghĩ một lát. “Ý ngươi là Tô ca ca nhà ngươi gọi ta đến?”
“Ờ!”
Mông Chí đột nhiên cảm thấy căng thẳng.
Mấy ngày trước ông ta đã nghe nói Tô Triết bị ốm, đang chuẩn bị đi thăm thì Mai Trường Tô sai người đến nhắn rằng bệnh tình không nặng, dặn ông ta đừng đến, vì vậy mới không đi nữa.
Lúc này thấy Phi Lưu đến nhà gọi mình, sợ là bệnh tình có chuyển biến xấu, ông ta vội hỏi: “Bệnh tình Tô ca ca của ngươi thế nào rồi?”
“Ốm rồi!”
“Ta biết hắn ốm rồi, nhưng hắn ốm thế nào?”
“Ốm rồi!” Phi Lưu nhắc lại một lần, rất không vui, cảm thấy vị đại thúc này thật chậm hiểu, đã trả lời rồi mà còn hỏi lại.
Mông Chí ngán ngẩm lắc đầu, trong lòng biết có hỏi Phi Lưu cũng không biết thêm gì nữa nên vội vàng chuẩn bị xong xuôi rồi bước nhanh ra cửa, nhảy lên lưng ngựa còn chưa kịp tháo yên, đánh ngựa chạy vội đến Tô phủ.
Vừa vào cổng đã có người đến dắt ngựa đi chăm sóc, Mông Chí vội vàng chạy thẳng vào hậu viện, xông vào phòng Mai Trường Tô. Ông ta ngước mắt lên nhìn, thấy chủ nhà đang ngồi trên giường, được bao bọc ấm áp, tay nâng bát thuốc còn đang bốc hơi nóng, chậm rãi uống từng ngụm nhỏ. Mặc dù sắc mặt vẫn trắng xanh nhưng thoạt nhìn tinh thần Mai Trường Tô cũng không đến nỗi nào.
“Tiểu Thù, ngươi không sao chứ?”
Mai Trường Tô ngồi dịch vào. “Mông đại ca ngồi đi, ta không sao, chỉ bị nhiễm khí lạnh, đại phu bắt ta mặc kín ra mồ hôi.”
“Ngươi làm ta giật cả mình.” Mông Chí thở ra một hơi dài. “Cứ tưởng ngươi gọi ta tới vội như vậy là vì bệnh tình có vấn đề gì chứ. Thế nào, có chuyện khác à?”
Mai Trường Tô đặt bát thuốc đã uống gần hết xuống mặt bàn bên cạnh, đỡ lấy tách trà Mông Chí đưa, súc miệng rồi mới hỏi: “Nghe nói Hoàng hậu ốm rồi?”
Mông Chí sửng sốt. “Tin tức của ngươi thật nhanh nhạy, hôm qua mới ốm, nghe nói ốm rất đột ngột, nhưng trừ khi hộ giá Hoàng thượng còn bình thường ta không thể tự vào nội uyển, cho nên không rõ tình hình cụ thể. Có điều lúc thái y đi ra ta có hỏi mấy câu, nghe nói bệnh tình không nguy hiểm.
Mai Trường Tô cau mày, hình như không nghĩ ra nguyên nhân vì sao. “Lúc trong cung đến báo tin cho Dự vương thì hắn đang ở chỗ ta, nếu chỉ là ốm vặt thì chưa đến mức sốt ruột như thế...”
“Chắc là bởi vì bệnh tình đột ngột, ban đầu có vẻ rất nặng cho nên họ mới hoang mang.” Mông Chí cũng suy nghĩ một lát. “Nghe thái y nói thì quả thật không nguy hiểm đến tính mạng.”
“Vì sao lại ốm? Khoảng bao lâu thì có thể khỏi hẳn? Huynh có hỏi những điều này không?”
“Cái này...” Mông Chí ngượng ngùng gãi đầu. “Ta không nghĩ ngươi cần biết những điều này nên cũng không hỏi nhiều...”
Mai Trường Tô trầm ngâm một lát. “Được rồi, Mông đại ca, huynh đến nhờ quận chúa Nghê Hoàng lấy cớ vấn an để vào cung hỏi thăm một chút, tìm cách lấy được đơn thuốc do thái y kê mang ra cho ta xem. Đại khái chỗ công chúa Cảnh Ninh cũng có thể hỏi thăm được một số tin tức... Còn bên chỗ Dự vương thì huynh không cần lo, ta sẽ nhắc nhở hắn để ý đến đồ ăn thức uống của Hoàng hậu...”
“Có phải ngươi nghi ngờ Hoàng hậu bị ốm là do có người động tay động chân?”
Mai Trường Tô gật đẩu. “Thời điểm quá trùng hợp, không tra rõ ta không yên tâm.”
“Nếu có người hạ thủ với Hoàng hậu thì đáng nghi nhất là Việt phi và Thái tử...”
“Thoạt nhìn thì là thế, nhưng vẫn có vài điểm khó hiểu.” Mai Trường Tô cau mày, vừa nghĩ vừa nói. “Đầu tiên, chính vì bọn họ là người có thể hạ thủ nhất cho nên cũng là người khó hạ thủ thành công nhất. Mấy năm nay Hoàng hậu ở trong cung, chuyện quan trọng nhất chính là tranh đấu với Việt phi, chắc chắn sẽ rất cảnh giác. Trước kia Việt quý phi thịnh sủng như mặt trời ban trưa cũng không thể đối phó được Hoàng hậu, lẽ nào bây giờ thất thế rồi lại đắc thủ? Hơn nữa lần này Hoàng hậu bị ốm không nguy hiểm đến tính mạng, nếu đúng là việc làm của Thái tử và Việt phi thì không thể hạ thủ nhẹ như vậy, rõ ràng có thể đắc thủ mà lại không đẩy bà ta vào chỗ chết, chỉ làm bà ta ốm vài ngày thì có ích lợi gì chứ?”
“Có lẽ mục đích của bọn họ chính là muốn làm Hoàng hậu không thể tham gia tế lễ, để Việt phi thay thế...”
“Nhưng dù lần này có tham gia tế lễ thay thì cũng có được gì đâu? Không có danh phận thực thì cũng chỉ lộ mặt được một lần mà thôi. Đã có khả năng hạ thủ làm Hoàng hậu bị ốm thì chẳng thà đầu độc bà ta chết luôn, chẳng phải không bao giờ cần lo nghĩ nữa sao? Hơn nữa huynh đừng quên, Việt phi chỉ được tấn phi vị, không phải là quý phi như trước kia, hiện ở trong cung xếp trên bà ta còn có Hứa thục phi và Trần phi. Mặc dù hai vị nương nương này chỉ có công chúa, không bao giờ dám đối đầu với ai nhưng dù sao danh phận cũng vẫn cao hơn Việt phi hiện nay, dựa vào cái gì mà dám khẳng định bà ta sẽ được tạm thay chức trách của Hoàng hậu?”
“Vậy... ý ngươi là lần này Thái tử và Việt phi vô tội?”
Mai Trường Tô thở ra một hơi. “Bây giờ đưa ra bất cứ kết luận nào cũng còn quá sớm, ta không thể khẳng định được. Có lẽ việc thay Hoàng hậu tham gia tế lễ năm nay có lợi ích nào đó mà ta không nghĩ tới... Có lẽ Hoàng hậu quả thật tình cờ bị bênh... Quá nhiều khả năng, phải có nhiều tư liệu hơn mới được.”
“Nhưng chỉ còn vài ngày là đến tế lễ cuối năm rồi.”
“Cho nên mới phải gấp rút...” Vẻ mặt nghiêm túc, Mai Trường Tô đưa tay ấn thái dương. “Ta có cảm giác phía sau chuyện này nhất định có ẩn tình rất sâu...”
Mông Chí lập tức đứng lên. “Ta sẽ tra xét theo yêu cầu của ngươi ngay…”
“Mông đại ca, huynh chịu khó một chút.” Mai Trường Tô ngẩng đầu cười với ông ta. “Có tin tức gì phải báo ngay cho ta.”
Mông Chí làm việc luôn luôn gọn gàng, dứt khoát, chỉ đáp một chữ “được” rồi xoay người đi ngay.
Mai Trường Tô thở ra một hơi thật dài, ngả người dựa vào gối, lại trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Cảm thấy tinh thần mệt mỏi, đầu óc nặng trĩu, để tránh lát nữa tinh thần mệt nhọc, chàng bắt chính mình không được nghĩ nữa, vứt bỏ hết mọi suy nghĩ trong đầu, điều hòa nhịp thở, có điều vẫn chỉ ngủ chập chờn chứ không ngủ say được. Thời gian thấm thoát trôi qua, lúc chàng mở mắt ra thì đã là buổi chiều.
Không ngủ tiếp được, Mai Trường Tô liền khoác áo ngồi dậy, sau khi ăn một bát cháo long nhãn do Yến đại phu chỉ định, lại cầm một quyển kinh thư dưỡng thần chậm rãi xem.
Phi Lưu ngồi bên cạnh bóc quýt, xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi qua khe khẽ.
Lúc này còn chưa có tin tức mới nào, bất kể là từ chỗ Thập Tam tiên sinh hay là từ phía Mông Chí.
Thực ra chuyện này rất bình thường, chàng cũng mới chỉ phân phó họ được mấy canh giờ mà thôi, một số chuyện không thể tra rõ nhanh như vậy được. Nhưng không hiểu vì sao Mai Trường Tô luôn linh cảm có chuyện gì đó vượt ngoài tầm khống chế đang lặng lẽ xảy ra, mặc dù chàng đã cố gắng nắm giữ nhưng nó lại luôn trượt qua kẽ tay không thể nào bắt được.
Trong lúc tinh thần lơ đãng, đột nhiên có tiếng gõ cổng vang lên bên ngoài, sau đó là tiếng của Lê Cương: “Mời, mời ngài đi bên này.”
Mai Trường Tô khẽ cau mày.
Mặc dù có người tới nhà nhưng tuyệt đối không phải là Mông Chí, cũng không phải là Đồng Lộ mà chàng đang chờ đợi. Bởi vì nếu là hai người đó thì Lê Cương đã không phải khách sáo dẫn đường như thế.
“Phi Lưu, mang chiếc ghế kia đến bên giường Tô ca ca được không?”
Phi Lưu nhét hết mấy múi quýt trên tay vào trong miệng, rất nghe lời chuyển chiếc ghế đến bên giường.
Sau khi hắn làm xong, cửa phòng bị đẩy ra, Lê Cương ngoài cửa cao giọng nói: “Tông chủ, Tĩnh vương điện hạ đến đây thăm bệnh.”
“Mời điện hạ vào.” Mai Trường Tô cũng cao giọng đáp lại.
Chàng vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Diễm đã sải bước đi vào, Lê Cương không đi theo, chắc là đã quay ra ngoài.
“Tô tiên sinh yên tâm, không có ai nhìn thấy ta đến chỗ tiên sinh.” Tĩnh vương mở miệng, câu đầu tiên đã nói đến vấn đề này. “Bệnh tình của tiên sinh thế nào rồi?”
“Đã đỡ nhiều rồi. Có điều ta đang xông cho ra mồ hôi, không đứng dậy được, xin điện hạ thứ lỗi.” Mai Trường Tô đưa tay chỉ chiếc ghế cạnh giường. “Mời điện hạ ngồi.”
“Không cần nói những chuyện xã giao này.” Tĩnh vương cởi áo choàng ra, ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiên sinh đang điều tra chuyện Hoàng hậu bị ốm à?”
Mai Trường Tô cười nhạt “Sao điện hạ biết?”
“Ta nghĩ với tính cẩn thận, chu đáo của tiên sinh thì tiên sinh sẽ không bỏ qua bất cứ sự việc khác thường nào...”
“Chẳng lẽ điện hạ cũng cảm thấy bệnh của Hoàng hậu không phải bệnh bình thường?”
“Không phải cảm thấy mà là ta biết.” Khóe môi với đường nét rõ ràng của Tĩnh vương hơi mím lại. “Cho nên mới phải đến nói với tiên sinh, Hoàng hậu bị trúng độc nhuyễn huệ thảo.”
Mai Trường Tô thoáng kinh hãi. “Nhuyễn huệ thảo? Người nhiễm độc tứ chi vô lực, không muốn ăn uống gì, nhưng dược tính chỉ có thể duy trì sáu đến bảy ngày?”
“Đúng.”
“Vì sao điện hạ khẳng định như thế?”
Vẻ mặt Tĩnh vương bình tĩnh, giọng nói thản nhiên: “Hôm nay ta vào cung vấn an, mẫu thân nói với ta. Lúc Hoàng hậu phát bệnh, mẫu thân ta đang cùng các phi tần đến cung Chính Dương triều bái hằng ngày. Mẫu thân ta đứng cách Hoàng hậu không xa nên có thể thấy rõ.”
Mai Trường Tô ngưng thần, chậm rãi nói: “Tĩnh tần nương nương... làm sao phán đoán ra đó là nhuyễn huệ thảo?”
“Trước khi vào cung, mẫu thân ta thường xuyên thấy loại thảo dược này nên biết rõ mùi của nó, cũng biết triệu chứng của nó khi phát tác.” Tĩnh vương nhìn vẻ mặt Mai Trường Tô một chút, lại nói: “Có lẽ tiên sinh không biết, mẫu thân ta từng là y nữ, bà ấy sẽ không nhìn lầm đâu.”
“Điện hạ hiểu lầm rồi, không phải ta không tin phán đoán của Tĩnh tần nương nương, ta chỉ đang suy nghĩ... rốt cuộc là ai có thể hạ thủ trên người Hoàng hậu, mà lại dùng loại thảo dược không có độc tính mạnh này?” Mai Trường Tô cau mày trầm tư, mồ hôi lấm tấm trên trán. Bởi vì lo âu nên ngón tay chàng vô ý vân vê một góc chăn gấm, một lát sau đầu ngón tay đã hơi đỏ lên.
“Đây cũng không phải việc lớn, cần gì phải bận tâm như thế?” Tĩnh vương cau mày nhìn sắc mặt chàng, cảm thấy có chút đau lòng. “Lại không chỉ có tiên sinh và ta điều tra, dù không biết nguyên nhân bệnh của Hoàng hậu nhưng Dự vương cũng đã bắt đầu trắng trợn thăm dò trong cung, nói không chừng rất nhanh sẽ có thể tìm được người hạ dược.”
Mai Trường Tô nhắm mắt lại một lát rồi nở nụ cười yếu ớt. “Điện hạ nói không sai, tình hình xấu nhất cũng chỉ là Hoàng hậu không thể tham gia tế lễ, đích xác không phải một chuyện gây ảnh hưởng quá lớn, không nghĩ ra cũng không sao...”
“Lúc Tô tiên sinh suy nghĩ, ngón tay cũng vô thức vân vê thứ gì đó à?”
Mai Trường Tô giật mình buông góc chăn ra, ngoài mặt vẫn thản nhiên cười, nói: “Ta thường như vậy, cho dù đôi lúc người không nghĩ ngợi gì, ngón tay cũng vẫn không chịu yên. Ta nghĩ rất nhiều người có thói quen này.”
“Đúng vậy...” Trong mắt Tĩnh vương lộ vẻ hoài niệm. “Trong số những người ta biết cũng có mấy người như vậy...”
Mai Trường Tô cho hai bàn tay vào ống giữ ấm, chuyển đề tài. “Gần đây Tô mỗ không thường xuyên hỏi thăm, không biết tình hình điện hạ thế nào?”
Tĩnh vương nhìn chàng thật sâu, nói: “Đương nhiên là bận làm những chuyện Tô tiên sinh dặn dò. Trong phủ và trong quân đều đã được chấn chỉnh lại, ở bên ngoài cũng kết giao theo danh sách của tiên sinh... Tô tiên sinh thật là tuệ nhãn, những người trong danh sách đều là tôi hiền trị quốc, giao du với bọn họ quả là rất vui vẻ. Đúng rồi, mấy ngày hôm trước ta tình cờ cứu được cháu gái của Trung Thư lệnh Liễu Trừng ở chùa Trấn Sơn, đây cũng là tiên sinh sắp xếp à?”
Mai Trường Tô nghiêng đầu nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên bật cười. “Điện hạ thật sự coi ta là yêu quái sao?”
“Ơ...” Tĩnh vương đoán nhầm, hơi lúng túng. “Là ta suy nghĩ nhiều quá...”
“Có điều điện hạ lại nhắc nhở ta, có lẽ ta cũng nên tính toán một chút, tìm mấy người quan trọng để hạ thủ, giúp điện hạ tạo một chút hàm ơn.”
Tĩnh vương cười lạnh, có vẻ không đồng ý lắm. “Nếu ơn huệ không có chân tình thì cần ơn huệ làm gì? Kết giao tôi hiền, thủ đoạn không cần quá nhiều, qua lại với người ta chỉ cần đối đãi chân thành, lo gì họ không có thiện cảm với ta? Tiên sinh vẫn nên tĩnh dưỡng cho tốt, không cần phải lo nghĩ việc này.”
“Có câu chỉ có lòng thành mà không có thủ đoạn thì cũng không được.” Mai Trường Tô thấy ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm trở nên lạnh lùng, chàng lại nói với giọng còn lạnh lùng hơn, “Nếu chuyện tranh quyền kế vị này chỉ là so thành tâm, đấu thiện ý, thì tại sao sách sử lại loang lổ vết máu? Điện hạ bây giờ mới chỉ hơi hé lộ tài năng nên còn có thể yên ổn mấy ngày, một khi Thái tử hoặc Dự vương chú ý tới điện hạ thì e là sẽ không còn thoải mái như bây giờ đâu.”
Tĩnh vương lạnh mặt, yên lặng một lát rồi chậm rãi nội: “Ý của tiên sinh ta hiểu. Ta đã đi lên con đường này, đương nhiên chưa đến mức ngây thơ như thế. Lời ta nói vừa rồi cũng chỉ là nói một số người, trên đời này có những người càng dùng âm mưu càng không thể nhận được sự trung thành của họ.”
Khóe miệng Mai Trường Tô lộ ra nụ cười không dễ phát hiện. “Đạo dùng người vốn đã không thể vơ đũa cả nắm, ta có phương pháp của ta, điện hạ cũng có sách lược của điện hạ, ta đi đo tài, điện hạ xem đức, có lúc lấy tài làm chính, có lúc lấy đức làm đầu, việc này phải xem điện hạ dùng người ở nơi nào và vào lúc nào.”
Tĩnh vương khẽ nhíu hai hàng lông mày rậm, cúi đầu lặng lẽ suy ngẫm những lời này.
Hắn vốn là người ngộ tính cao, chẳng bao lâu đã lĩnh hội được ý Mai Trường Tô, liền ngước mắt lên, thản nhiên nhận thua. “Kiến thức của tiên sinh quả thật cao hơn Cảnh Diễm, sau này xin tiên sinh tiếp tục chỉ giáo.”
Mai Trường Tô cười, đang định nói vài câu để bầu không khí bớt nặng nề, đột nhiên nhìn qua khe hở cửa sổ thấy Đồng Lộ đang quanh quẩn ngoài sân, hiển nhiên là có chuyện cần báo nhưng ngại ở trong phòng có người nên không tiện tiến vào
“Yến đại phu, hôm nay ông cho ta ra ngoài, ta bảo đảm sẽ về nguyên vẹn, sau này chuyện gì cũng nghe lời ông...” Mai Trường Tô vừa cười làm lành vừa ra hiệu cho Phi Lưu. “ Phi Lưu, mở cửa.”
“Này...” Yến đại phu tức giận thở hổn hển, nhưng dù sao cũng không phải cao thủ võ lâm nên nhanh chóng bị Phi Lưu khiêng sang một bên như khiêng một bức tượng. Mai Trường Tô nhân cơ hội từ trong phòng chạy ra, nhanh chóng bước lên chiếc kiệu ấm Lê Cương đã chuẩn bị, thấp giọng dặn dò kiệu phu một câu rồi vội vã khởi kiệu, bỏ lại sau lưng tiếng gầm của lão đại phu.
Có lẽ là nhờ tác dụng của hộ tâm hoàn, có lẽ là vì trong kiệu ấm cũng khá dễ chịu, Mai Trường Tô cảm thấy thể trạng của mình lúc này cũng khá tốt, đầu óc rất tỉnh táo, tay chân cũng không còn vô lực như hôm qua. Chàng đã chuẩn bị đầy đủ để đối mặt với tình hình sắp tới.
Tốc độ của cỗ kiệu rất nhanh, nhưng dù sao cũng là đi bộ nên phải mất một thời gian mới tới được điểm đến.
Mai Trường Tô nhắm mắt lại, vừa dưỡng thần vừa sắp xếp suy nghĩ một lần nữa.
Nếu chỉ cần ngăn chặn thì chuyện này cũng không khó, nhưng làm thế nào để chặn đứng được dòng chảy ngầm bên dưới mà lại không cần phá vỡ lớp băng yên ả bên trên mới là vấn đề hao phí tinh lực nhất.
Khoảng hai khắc sau, cỗ kiệu dừng lại trước cửa một phủ đệ rộng rãi, thanh tịnh.
Lê Cương gõ cửa đưa danh thiếp vào, không lâu sau chủ nhân của phủ đệ đã vội vã đi ra đón.
“Tô huynh, sao đột nhiên huynh lại đến? Mau, mau mời vào.”
Mai Trường Tô được Phi Lưu dìu từ trên kiệu xuống, quan sát người trẻ tuổi trước mặt. “Ngươi khỏe thật, ăn mặc phong phanh thế kia.”
“Bọn ta đang luyện mã cầu, nóng lắm, không thể mặc áo ấm được, cả người ướt đẫm mồ hôi, Tô huynh không được chê cười.” Ngôn Dự Tân cười, cùng Mai Trường Tô đi vào cổng trong. Mấy người trẻ tuổi đang thúc ngựa luyện tập đánh bóng trên một khoảng sân rộng rãi.
“Tô huynh, sao đột nhiên huynh lại đến đây?” Tiêu Cảnh Duệ rất kinh ngạc chạy tới, hỏi giống hệt câu hỏi vừa rồi của Ngôn Dự Tân.
“Nhàn hạ không có việc gì, muốn ra ngoài đi lại cho đỡ buồn.” Mai Trường Tô mỉm cười nhìn đôi hảo bằng hữu suốt ngày ở cạnh nhau. “Đến kinh thành lâu như vậy mà vẫn chưa tới thăm phủ của Dự Tân, quả thật thất lễ. Dự Tân, lệnh tôn có nhà không?”
“Còn chưa về.” Ngôn Dự Tân nhún vai, giọng thoải mái. “Bây giờ tâm trí của cha ta đã bị những đạo sĩ đó cuốn lấy rồi, đi sớm về muộn, nhưng ta nghĩ cũng sắp về rồi.”
“Các ngươi cứ chơi đi, không cần để ý đến ta. Ta ngồi xem một lát, cũng coi như mở rộng tầm mắt.”
“Tô huynh nói đùa gì thế, hay là cùng chơi đi?” Ngôn Dự Tân hăng hái đề nghị.
“Ngươi mới nói đùa, như ta bây giờ đi vào sân thì là ta đánh bóng hay là bóng đánh ta?” Mai Trường Tô cười, lắc đầu.
“Vậy để Phi Lưu chơi, nhất định Phi Lưu sẽ thích.” Nghĩ đến điều này, mắt Ngôn Dự Tân lập tức sáng lên. “Nào, Tiểu Phi Lưu thích ngựa màu gì, cứ nói với Ngôn ca ca.”
“Màu đỏ!”
Ngôn Dự Tân cực kỳ hưng phấn chạy đi chọn ngựa giúp Phi Lưu, lại tìm bàn đạp yên cương, rất tất bật.
Tiêu Cảnh Duệ ở lại bên cạnh Mai Trường Tô, ân cần hỏi: “Thân thể Tô huynh tốt hơn chưa? Bên kia có ghế ngồi, huynh qua đó ngồi thì tốt hơn.”
Mai Trường Tô gật đầu, cười, hỏi hắn: “Tạ Bật đâu? Không cùng chơi à?”
“Nhị đệ không thích chơi trò này, hơn nữa tất cả công việc chuẩn bị đón Tết trong phủ đều do hắn lo liệu, mấy ngày nay chính là thời gian bận rộn nhất.”
Thấy Tiêu Cảnh Duệ vừa nói vừa mặc áo khoác da, Mai Trường Tô vội nói: “Ngươi không cần ngồi cùng ta, cứ tiếp tục tập luyện với bọn họ đi.”
“Tập luyện cũng tạm ổn rồi.” Gương mặt Tiêu Cảnh Duệ mang nụ cười hiền lành. “Ta nghĩ ngồi xem Phi Lưu chơi bóng nhất định cũng rất thú vị.”
“Ngươi không được xem thường Phi Lưu của chúng ta.” Mai Trường Tô ngồi xuống, đưa tay vẫy thiếu niên hộ vệ đã đi vào sân bóng. “Hắn cưỡi ngựa rất tốt, một khi ghi nhớ quy tắc chơi rồi thì các ngươi chưa chắc đã là đối thủ của hắn.”
Trong lúc hai người nói chuyện, Phi Lưu đã trèo lên lưng một con tuấn mã màu đỏ thẫm. Ngôn Dự Tân ở bên cạnh cầm tay dạy hắn cách vung gậy đánh bóng, thiếu niên thử vài cái nhưng vẫn không đánh đúng động tác, nếu không đánh bay một mảng cỏ thì lại không đánh trúng bóng. Những người khác đều dừng tập luyện, tò mò đến vây quanh xem khiến Phi Lưu rất bực mình, vung gậy đánh quả bóng bay rất cao, bay qua cả tường vây ra ngoài. Ngay sau đó, ngoài tường liền có người la to: “Ai? Ai cầm bóng ném bọn ta?”
“Hình như đánh trúng người ta rồi, ta đi xem xem.” Tiêu Cảnh Duệ đứng dậy cùng Ngôn Dự Tần chạy ra ngoài cổng, không biết xử lý thế nào mà một hồi lâu sau mới quay về.
Phi Lưu lại không thèm để ý, vẫn tiếp tục đuổi theo đánh bóng, chẳng bao lâu đã làm cây gậy chơi bóng gãy thành hai đoạn.
Lúc này đám con cháu quý tộc khác đến chơi bóng thấy sắc trời không còn sớm nên đã tới tấp cáo từ, cả sân bóng chỉ còn lại một mình Phi Lưu cưỡi ngựa chạy tới chạy lui. Ngôn Dự Tân định đổi cho hắn một cây gậy khác nhưng hắn lại không cần, chỉ điều khiển ngựa đi đá quả bóng cho vui.
“Đây là lần đầu tiên ta thấy có người chơi mã cầu như vậy.” Ngôn Dự Tân cười ha ha đi tới, vừa đi vừa đấm Tiêu Cảnh Duệ bên cạnh một cái. “Nhưng phải nói rằng thuật cưỡi ngựa của Tiểu Phi Lưu không hề kém ngươi, hôm khác ta sẽ huấn luyện hắn thật tốt để ngươi khỏi đắc ý cho rằng mình chơi giỏi nhất.”
“Ta có bao giờ đắc ý đâu?” Tiêu Cảnh Duệ dở khóc dở cười. “Đều là ngươi đơn phương đố kỵ.”
Mai Trường Tô nói xen vào: “Đánh trúng người nào bên ngoài vậy? Có nghiêm trọng không?”
“Không đánh trúng người, đó là sứ đoàn Dạ Tần phái tới tiến cống hằng năm, quả bóng rơi trúng vào rương gỗ đựng đồ cống. Ta vừa xem qua, lần này người Dạ Tần đến rất đông nhưng gã chính sứ lại là tai dơi mặt chuột, chẳng có chút khí độ sứ giả nào. Tuy nói Dạ Tần chỉ là một thuộc quốc của Đại Lương chúng ta nhưng tốt xấu cũng là chủ một phương, tại sao lại không chọn được một người ra hồn làm sứ giả chứ?”
Những lời này của hắn gợi lại một kí ức xa xưa của Mai Trường Tô, ánh mắt chàng hơi mơ màng. “Vậy Ngôn đại thiếu gia cảm thấy người như thế nào mới xứng đáng đảm nhiệm sứ thần một nước?”
“Người có khí độ sứ thần nhất trong cảm nhận của ta là người như Lận Tương Như.” Ngôn Dự Tân dõng dạc nói. “Đi sứ một nước sài lang mà không sợ hãi, biện luận có thể át chúng thần, gan lớn có thể trấn bạo chúa, vừa có thể giữ mình trở về vừa không làm nhục mệnh vua giao. Cái gọi là tuệ tâm thiết đảm chính là như thế.”
“Ngươi cũng không cần ca ngợi cổ nhân.” Khóe miệng Mai Trường Tô lộ ra một nụ cười nhẹ như có như không. “Đại Lương chúng ta cũng từng xuất hiện một sứ thần như vậy.”
Hai người trẻ tuổi đều lộ vẻ mặt tò mò. “Thật không? Là ai? Thế nào?”
“Năm đó ba nước Đại Du, Bắc Yên, Bắc Chu liên minh, ý đồ cùng tấn công Đại Lương, cắt đất chia nhau. Lúc đó binh lực chênh lệch rất lớn, địch năm ta một, doanh trại địch trải dài ép thẳng tới biên giới Đại Lương. Vị sứ thần này tròn hai mươi tuổi, tay cầm vương trượng, chỉ mang một trăm tùy tùng, mũ trắng áo lụa đi xuyên trại địch, đao búa đe dọa cũng không lùi. Hoàng đế Đại Du cảm phục dũng khí của ông ta, sai người dẫn vào vương đình. Ông ta tranh luận với quần thần Đại Du giữa triều đình, lưỡi sắc như dao. Loại liên minh lợi ích này vốn đã lỏng lẻo không ổn định, sau một loạt hành động thuyết khách của ông ta, liên minh này dần dần tan rã. Hoàng đế Đại Lương lệnh tướng sĩ thừa cơ phản công, nhờ đó giải được cục diện nguy khốn. Một sứ thần như thế chắc cũng không kém gì Lận Tương Như?”
“Oa, Đại Lương chúng ta còn có một người tài giỏi như vậy à? Tại sao ta lại không biết gì cả?” Ngôn Dự Tân lộ rõ vẻ thán phục.
“Đây là chuyện xưa hơn ba mươi năm trước, dần dần không còn có người nhắc tới nữa. Các ngươi mới ngoài hai mươi, không biết cũng không có gì lạ.”
“Vậy tại sao huynh lại biết?”
“Dù sao ta cũng lớn hơn các ngươi mấy tuổi. Ta nghe các trưởng bối kể lại.”
“Vậy sứ thần đó bây giờ còn sống không? Nếu vẫn còn sống thì thật sự phải đến xem phong thái của ông ta mới được.”
Mai Trường Tô chăm chú nhìn vào mắt Ngôn Dự Tân, sắc mặt rất nghiêm nghị, nói từng chữ rõ ràng: “Đương nhiên ông ấy còn sống... Dự Tân, đó chính là phụ thân của ngươi.”
Nụ cười trên mặt Ngôn Dự Tân lập tức đông cứng, khóe miệng run run. “Huynh... huynh nói cái gì?”
“Ngôn hầu, Ngôn hầu!” Mai Trường Tô cảm thán nói. “Ngươi cho rằng tước hầu này của ông ấy có được nhờ ông ấy là con trai của Ngôn thái sư, lại là ca ca của Hoàng hậu sao?”
“Nhưng... nhưng là…” Ngôn Dự Tân kinh ngạc gần như không thể ngồi yên, phải bám chắc tay ghế mới ổn định được thân thể. “Cha ta bây giờ... bây giờ ông ấy rõ ràng …”
Mai Trường Tô thở dài, nhắm mắt lắc đầu, chậm rãi ngâm:
“Nhớ khi tuổi trẻ áo đen, mái tóc còn xanh, giáo mác tung hoành.
Ngồi xem kiêu binh nam tiến, sóng nước sục sôi, ngạc kình phải chạy.
Lại nhìn nước chảy về đông, một chuyến công du, việc lớn đã thành...”
Ngâm đến đây, tiếng chàng thấp dần, nhỏ dần, trong mắt chỉ còn đầy sầu não.
Hào khí tuổi trẻ, máu nóng anh hùng, ghìm ngựa phong hầu, ai không từng có lúc mỉm cười nhìn bão táp, vang tiếng một thời?
Có điều thế sự vô thường, tháng năm như nước, dường như thời gian mới qua một chớp mắt mà tuổi trẻ thoáng cái đã lùi xa.
Tuy nhiên, bất kể Mai Trường Tô cảm khái sâu sắc thế nào cũng không thể sánh được với sự khiếp sợ của Ngôn Dự Tân lúc này.
Bởi vì bao năm nay, người thường xuyên tiếp xúc với lão nhân trầm lặng, suốt ngày chỉ đắm chìm trong khói hương đan dược kia chính là hắn. Gương mặt hờ hững, mái tóc hoa râm, đôi mắt vĩnh viễn thờ ơ không quan tâm đến vạn vật trên đời đó, từ trước đến nay Ngôn Dự Tân chưa bao giờ tưởng tượng được phụ thân mình cũng từng có những năm tháng hào hùng như thế.
Tiêu Cảnh Duệ đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Ngôn Dự Tân, mở miệng muốn nói vài câu để thay đổi bầu không khí nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Mai Trường Tô không nhìn hai người trẻ tuổi này nữa, chàng đứng lên, đưa mắt nhìn ra cổng phủ, khẽ nói một câu: “Ông ấy về rồi.”
Quả nhiên, một chiếc kiệu nóc đỏ tua xanh bốn người khiêng đang tiến vào cổng trong. Sau khi dừng lại, kiệu phu vén rèm, một lão nhân mặc áo bào màu vàng nâu, thân hình cao lớn hơi khom người, vịn tay tên hầu bước xuống. Mặc dù mái tóc đã nhiều sợi bạc, mặt đã có nếp nhăn nhưng cũng không phải quá già nua, coi như hợp với độ tuổi hơn năm mươi của ông ta.
Mai Trường Tô thoáng nhìn ông ta rồi bước nhanh tới, còn Ngôn Dự Tân lại đứng ngẩn người ở chỗ cũ, không nhúc nhích dù chỉ một bước.
“Ngôn hầu gia hồi phủ muộn thế, đúng là vất vả.” Mai Trường Tô đi tới gần chào hỏi.
Ngôn Khuyết trước hết là quốc cữu, sau đó mới phong hầu. Mặc dù tước hầu tôn quý hơn nhưng bởi vì xưng hô đã quen nên mọi người vẫn gọi ông ta là quốc cữu gia, chỉ có lúc nói chuyện trước mặt mới xưng hô ông ta là Ngôn hầu. Bản thân ông ta thì hiển nhiên thích cách xưng hô này hơn.
“Xin hỏi tiên sinh là...”
“Tại hạ Tô Triết.”
“A...” Gần đây, cái tên này rất nổi tiếng ở kinh thành, cho dù Ngôn Khuyết hoàn toàn không hỏi thế sự thì có lẽ cũng đã nghe đến, cho nên trên mặt ông ta lộ ra nụ cười khách sáo. “Ngưỡng mộ đã lâu. Thường nghe tiểu nhi khen ngợi tiên sinh là nhân trung long phượng, quả nhiên phong thái bất phàm.”
Mai Trường Tô khẽ cười, không khách sáo với ông ta mà nói thẳng: “Xin Ngôn hầu dành ra một chút thời gian, tại hạ có việc vô cùng quan trọng cần nói riêng với hầu gia.”
“Nói chuyện với lão phu?” Ngôn hầu bật cười. “Tiên sinh là danh nhân tiếng tăm vang dội cả kinh thành, lão phu lại là kẻ tuổi đã xế chiều, xa lánh hồng trần, sao lại có việc quan trọng gì cần nói với lão phu chứ?”
“Xin Ngôn hầu gia đừng lãng phí thời gian nữa.” Vẻ mặt Mai Trường Tô lạnh lùng, giọng nói như sương. “Nếu không có phòng kín thì chúng ta nói chuyện ở đây cũng được. Có điều bên ngoài quá lạnh, có thể mượn hầu gia ít thuốc nổ để sưởi ấm không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.