Quyển 1 - Chương 12: Tay cứng dạ mềm
Hải Yến
06/06/2015
Đúng như lời Mai Trường Tô, chỉ sau thời gian một ngày, tin tức Việt quý phi bị giáng vị, Thái tử bị phạt đóng cửa hối lỗi đã truyền khắp cả trong ngoài triều.
Bởi vì khi tuyên bố tin tức này, Trung Thư tỉnh dùng từ quá mơ hồ, chỉ có tám chữ: “Không tuân thánh ý, hầu hạ bất kính”, cho nên vô số lời đồn bắt đầu xuất hiện, các suy đoán kỳ lạ cổ quái liên tiếp ra lò, chứng minh trí tưởng tượng của con người đúng là có thể mở rộng đến vô hạn.
Có người nói có một cung tần mới được Hoàng đế sủng ái bị quý phi vô cớ sai người dùng gậy đánh chết, có người nói quý phi lắm miệng can thiệp Thái tử xử lý việc triều chính cho nên chọc giận thánh nhan, cũng có người nói quý phi làm phép tà ma trong nội viện bị Hoàng hậu bắt được, thậm chí còn có người nói vì quý phi mới nuôi một con chó con chưa được huấn luyện, nó lại đi cắn chân rồng của Hoàng đế...
Càng là người không biết gì và không liên quan đến việc này thì càng thích suy đoán, chỉ những người có liên lụy hoặc biết phong thanh là im thin thít, không ai nói một câu dù là công khai hay lén lút.
Bởi vì khi đó Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân ở điện Vũ Anh đã nghe thấy những sắp xếp của Mai Trường Tô nên cũng đoán được chuyện này có liên quan tới quận chúa Nghê Hoàng, nhưng cụ thể như thế nào thì bọn họ cũng không rõ. Có điều hai người này cũng là người thông minh lại biết điều nên đều không hề hỏi kĩ.
Cuộc thi văn ngày hôm sau không hề bị hủy bỏ hoặc trì hoãn vì sự kiện này, nhưng bất kể là đối với người dự thi hay đối với người tổ chức thì đến lúc này, đại hội kén rể thanh thế rất lớn này đã hoàn toàn biến thành một việc làm vô bổ.
Mọi người đều không đoán ra tâm tư thật sự của quận chúa Nghê Hoàng.
Nếu nói từ đầu nàng đã không định kén chồng bằng cách này thì nàng hoàn toàn có thể không nghe lời Hoàng đế tổ chức đại hội này, nhưng nếu nói nàng quả thật động tình nhi nữ, hy vọng có thể chọn được người ưu tú trong số rất nhiều anh hào trẻ tuổi thì thái độ của nàng lại không khỏi quá lạnh nhạt.
Bất kể là trong giai đoạn đấu võ ban đầu hay là sau khi mười người giành được tư cách vào vòng sau, nàng đều không hề tìm hiểu phẩm hạnh, tính tình và ưu khuyết điểm của những người trẻ tuổi này, dường như các cuộc tỷ thí đều không liên quan đến nàng, người khác có chủ động nói với nàng thì nàng cũng bịt tai không nghe. Chỉ có người của Mục phủ Vân Nam là tích cực, tất cả những chuyện cần biết và không cần biết đều điều tra cực kỳ kĩ lưỡng.
Có điều, đối với tất cả những người đã vào đến vòng này thì đương nhiên không có lý do gì để từ bỏ dễ dàng, nói không chừng quận chúa e ngại không muốn để lộ ra ngoài, nhưng đến lúc giao thủ cuối cùng sẽ biết được tâm ý của nàng như thế nào.
Cho nên đối với cuộc thi văn này, mặc dù người xem náo nhiệt ít hơn trước, nhưng trừ những người đến tham dự cho phải phép như Tiêu Cảnh Duệ, thái độ của đa số những người tham gia vẫn cực kỳ nghiêm túc.
Bên cạnh đám người này, còn có một nhóm người gióng trống khua chiêng mà tới nhưng lại cúp đuôi ủ rũ đi về, đó chính là sứ đoàn Bắc Yên. Có một gã Bách Lý Kỳ võ công siêu tuyệt vốn là sự kiêu ngạo và tự hào của bọn chúng, Bách Lý Kỳ quả thật cũng là người duy nhất có hy vọng đánh bại quận chúa Nghê Hoàng trong tất cả những người tham gia, nhưng không ngờ nước đầy thì tràn, tự nhiên xuất hiện một tên Tô Triết ốm yếu bệnh tật, không biết dùng yêu thuật tà môn gì mà lại khiến vị cao thủ ngạnh công này thua một cách kỳ lạ.
Kỳ thực có thua cũng không sao, cùng lắm chỉ mất mặt một lần mà thôi, sau khi lấy lại tinh thần thì đại cục vẫn không có gì thay đổi, nhưng không biết tại sao ngày hôm sau Bách Lý Kỳ đã biến mất khỏi dịch quán, chính sứ Bắc Yên nhờ đề đốc cửu môn tra tìm toàn thành mà cũng không thấy bóng dáng hắn, ngược lại còn khiến các quan binh Đại Lương xem như chuyện cười.
Lần cầu thân này không thành, sứ đoàn còn mất tích một người, e rằng sau khi về nước, vị chính sứ xui xẻo này sẽ phải ăn bao nhiêu trái đắng.
Đương nhiên, trong một đại hội long trọng thế này cũng không phải không có người được lợi. Một số người vốn không coi trọng việc phải hái được bông hoa cao quý này, nhưng lại có cơ hội để dương danh lộ mặt hoặc được ngươi khác tán thưởng chiêu nạp, cũng xem như thu hoạch được rất nhiều. Trong đó người không tốn sức lực gì nhưng lại thu lợi nhiều nhất hiển nhiên chính là gã Tô Triết không biết chui từ đâu ra kia.
Gã thanh niên ốm yếu ngoại hình không có gì bắt mắt này có một hộ vệ thiếu niên võ công cao cường, vì vậy được Mông đại thống lĩnh tán thưởng. Ngoài ra, hắn lại dạy ba đứa bé dùng thủ pháp kỳ ảo đánh bại người đứng đầu vòng thi võ, thể hiện sức mạnh siêu cường của hắn. Hơn nữa, lúc chủ trì vòng thi văn giúp quận chúa còn đầy bụng văn chương thao lược, tài hoa chói mắt, khiến Thánh thượng rất hài lòng, nghe nói chỉ với thân phận bình dân mà được triệu vào Ngự thư phòng nói chuyện với Thánh thượng gần hai canh giờ, mặc dù không ai biết họ đã nói những gì, nhưng rất nhiều tặng phẩm và vị trí khách khanh sau đó đều cho thấy đây là một nhân vật mới xuất hiện rất có tiềm năng, tuyệt đối không thể xem thường. Thậm chí có người còn khẳng định, gã Tô Triết này chắc chắn sẽ là quận mã tương lai, tất cả những người khác chỉ là đến chơi đùa cùng hắn cho vui.
Sau khi lan rộng, lời đồn này đương nhiên sẽ kéo theo một cơn sóng gió không nhỏ.
Cho dù mục đích dự tuyển của đại đa số những người này đều không chỉ là vị trí quận mã, nhưng bị người khác dùng làm nền cũng không phải chuyện gì đáng vui vẻ, nhất thời tiêu điểm của toàn kinh thành đều rơi vào người vị tài tử mới xuất hiện này. Nếu không phải hắn đang ở nhờ trong phủ Ninh Quốc hầu được canh gác nghiêm ngặt thì e rằng sớm đã bị người khác đến quấy rầy cả ngày không yên.
Dù thế vẫn có một số con cháu quý tộc có địa vị bất phàm không ngừng đến thăm hỏi, muốn nhìn xem gã Tô Triết này rốt cuộc có hình dạng thế nào.
“Người cuối cùng hôm nay cũng bị quận chúa đánh bại rồi đúng không?” Mai Trường Tô kéo chặt chiếc áo da trên người, thở một hơi thật dài. “Một đại hội náo nhiệt như vậy cuối cùng lại không có kết quả, đúng là làm người ta tiếc nuối.”
Tiêu Cảnh Duệ đứng trước mặt chàng, hai hàng lông mày nhíu chặt, ngày càng cảm thấy không hiểu rõ chàng. Nếu nói chàng không tốt với bằng hữu, rõ ràng chàng lại thân thiết, nhã nhặn, hiểu ý người khác, nếu nói chàng rất tốt với bằng hữu thì chính bản thân hắn lại luôn cảm thấy dù mình có làm gì cũng không hề chạm được vào trái tim chàng, dường như có một khoảng cách không dễ vượt qua.
Ngày hôm đó, Tiêu Cảnh Duệ không khống chế được giận dỗi một hồi, sau đó lúc gặp chàng hắn còn cảm thấy hơi khó xử vì thấy mình quá hẹp hòi. Không ngờ chàng hoàn toàn không để ý tới sự giận dỗi trẻ con của hắn như lời Ngôn Dự Tân nói khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Tình trạng thờ ơ không nóng không lạnh làm mọi người ngán ngẩm này cũng xảy ra ở nhiều chuyện khác, thậm chí thái độ của chàng đối với quận chúa cũng như vậy. Nhưng dường như chàng lại rất quan tâm đến mọi chuyện, chuyện gì cũng nhúng tay vào, vì vậy đến bây giờ mới trở thành tiêu điểm chú ý của toàn kinh thành, nhưng nếu nói nghiêm túc thì hình như chàng lại chẳng có ý gì cả, việc chàng hy vọng quận chúa có thể chọn được giai tế hình như cũng không phải hư tình giả ý.
Lúc này một tiếng động lạ lại vang lên ở phía đầu con đường trồng hoa hai bên, giống như có người bị ném ra ngoài.
Tiêu Cảnh Duệ thoáng nhìn qua bên đó rồi lắc đầu thở dài.
Vị trí của hai người bây giờ không phải Tuyết Lư nơi Mai Trường Tô thường ở, mà là một ngôi đình ngắm cảnh rất gần phủ Ninh Quốc hầu, bốn phía đều có hành lang, trên có cây cao bóng mát, dưới có hoa cỏ tốt tươi, có mấy con đường đi qua ngay bên cạnh đình, thực ra chỉ là một chỗ nghỉ chân bên cạnh đường lớn chứ không phải là nơi phù hợp để ngồi lâu.
Bởi vì mấy ngày nay thật sự có quá nhiều người đến đòi gặp mặt với rất nhiều lý do khác nhau, cho dù bị từ chối cũng sẽ không ngừng tìm cách khác để quay lại, để tránh ngày càng phiền phức, Mai Trường Tô liền tìm một chỗ thông thoáng như vậy để ngồi, chàng mặc áo ấm, ngồi bên lò sưởi, nhàn tản đọc sách.
Ai muốn đến xem chàng thì Tạ Bật sẽ dẫn đến gần nhìn một lát, sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ thì phải đi ngay, bằng cách này đã đuổi được không ít khách.
Tuy nhiên có một số người không thỏa mãn với việc chỉ thấy rõ tướng mạo chàng nên đã tìm mọi cách lách qua sự ngăn cản của Tạ Bật để đến gần hơn.
Nhưng Mai Trường Tô lại có một hộ vệ có thể sánh ngang với Mông Chí, tên hộ vệ này đương nhiên không phải chỉ dùng để dọa thiên hạ, tóm những người xâm nhập vào phạm vi canh gác ném ra ngoài chính là một trò chơi Phi Lưu rất thích, có điều hắn luôn cố gắng không làm người ta bị thương.
“Hôm nay chắc người đến xem cũng gần hết rồi, ở đây quá lạnh, Tô huynh vẫn nên về Tuyết Lư đi.” Tiêu Cảnh Duệ khuyên nhủ khi thấy Mai Trường Tô lại kéo cổ áo da lần nữa.
Mai Trường Tô chậm rãi lắc đầu, khẽ cười, lại nói đến một việc hoàn toàn khác: “Cảnh Duệ, thằng bé Đình Sinh đó vẫn ổn chứ?”
“Ơ?” Tiêu Cảnh Duệ ngạc nhiên hỏi: “Sáng nay huynh mới nhờ ta đi thăm nó, sao huynh biết ta đã đi về rồi?”
“Đế giày ngươi có dính cát đỏ, đây là loại cát chỉ ở nơi luyện võ trong phủ Tĩnh vương mới có, nếu ngươi chưa đi thì dính cát đỏ ở đâu?”
Bởi vì Mai Trường Tô thường biết một số chuyện mà không ai ngờ chàng lại biết, cho nên Tiêu Cảnh Duệ cũng không ngạc nhiên vì sao chàng lại nhận ra cả cát đỏ của phủ Tĩnh vương, chỉ giơ chân lên nhìn một cái rồi nói: “Ta định để tới buổi tối mới nói với huynh. Đình Sinh thoạt nhìn rất tốt. Phía sau phủ Tĩnh vương có một khu viện rất lớn, vốn đã thu nhận một số trẻ mồ côi là con của các tướng sĩ bỏ mình. Đình Sinh cũng sống ở đó, có phòng riêng, có thầy dạy văn dạy võ, ăn ngon ngủ tốt, không có ai bắt nạt nó, huynh không cần lo lắng.”
Mai Trường Tô lộ vẻ tán thưởng.
Tĩnh vương quả nhiên thông minh, không cho Đình Sinh bất cứ sự ưu đãi nào, bắt nó phải hòa đồng với những người khác, âm thầm huấn luyện, quả là cách làm tốt nhất.
“Thằng bé Đình Sinh này cũng là người trọng ân tình, còn chủ động hỏi thăm tình hình sức khỏe của huynh, hy vọng có một ngày được đến bên cạnh huynh thụ giáo. Đúng rồi, nó còn nhờ ta mang một món quà về...” Tiêu Cảnh Duệ lấy một bọc nhỏ cất trong áo ra, mở ra xem. Đó là một con chim ưng tết bằng rễ cây, dù tay nghề còn kém nhưng vẫn rất mộc mạc, đáng yêu.
Mai Trường Tô thoáng nhìn tay Tiêu Cảnh Duệ, gương mặt để lộ nụ cười, nói: “Nó thật có lòng. Phi Lưu đang ở trên cây bách cổ thụ bên kia, tự ngươi mang đến cho nó đi.”
“Ơ?” Tiêu Cảnh Duệ ngạc nhiên hỏi lần nữa: “Sao huynh biết đây là quà tặng Phi Lưu?”
“Vừa nhìn thấy đã biết rồi.” Mai Trường Tô không khỏi mím cười. “Nếu nó định tặng quà cho ta thì cũng không chọn món quà như vậy. Phi Lưu đã dạy bộ pháp cho bọn trẻ hai ngày, Đình Sinh rất thích nó, ta từng nhìn thấy bọn chúng ngồi cùng nhau tết những thứ này.”
“Đúng là cái gì cũng không thể giấu được huynh.” Tiêu Cảnh Duệ nhìn chàng, mỉm cười.
Kỳ thực, nếu nghĩ kĩ lại thì từ ngày quen biết đến giờ, thái độ của Mai Trường Tô với người khác vẫn không thay đổi nhiều, người ta đã không thay đổi mà mình lại bất mãn thì chính là do suy nghĩ chủ quan của mình, làm sao có thể đổ lỗi cho người ta được? Ngôn Dự Tân nói đúng, hắn coi Tô Triết như người thầy tốt bạn hiền, đó là bởi vì bản thân Tô Triết đã có tư cách và năng lực này. Mặt khác, nếu bây giờ Tiêu Cảnh Duệ không có thực lực để giành được vị trí tương ứng trong lòng Tô Triết thì đó là vấn đề của chính hắn, oán trách người ta lạnh nhạt thật sự là rất không công bằng.
Nghĩ đến đây, vướng mắc trong lòng đã vơi đi nhiều, Tiêu Cảnh Duệ hít sâu một hơi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ánh mắt mang ý cười dịu dàng của Tô Triết cũng vẫn thân thiết, nhã nhặn giống như trước kia.
Nhìn về phía cây bách cổ thụ Mai Trường Tô vừa chỉ, Tiêu Cảnh Duệ lại gói con chim ưng bằng rễ cây lại, lắc người phi thân qua đó, ngẩng đầu gọi: “Phi Lưu! Xuống xem đây là cái gì?”
Tán lá cây thoạt nhìn không có gì khác thường quả nhiên lộ ra một gương mặt tuấn tú, Phi Lưu mở to mắt nhìn xuống dưới.
“Này, tiểu bằng hữu của ngươi nhờ ta mang tới...” Tiêu Cảnh Duệ giơ cao tay, lắc lắc.
“Cái gì?”
“Xuống xem đi, xuống xem là biết.” Bởi vì đã thân quen hơn nên Tiêu Cảnh Duệ cũng bắt đầu trêu đùa thiếu niên thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại hồn nhiên như trẻ con này, giống như đại ca chơi đùa với tiểu đệ.
“Cái gì?” Phi Lưu quả nhiên hơi giận vì bị trêu đùa, hỏi lại lần nữa.
“Không xuống à? Vậy ta mang đi đây...” Tiêu Cảnh Duệ đưa tay cầm bọc quà ra sau lưng, làm bộ chuẩn bị đi về.
Trong nháy mắt, Phi Lưu đã đặt hai chân xuống đất, lật tay đánh tới. Tiêu Cảnh Duệ xê dịch bước chân tránh được, đồng thời vặn người nhảy lên, búng người mấy cái nhảy qua một hướng khác.
Được trà nóng sưởi ấm, gương mặt vốn rất yếu ớt của chàng xuất hiện một thoáng hồng nhạt, thoạt nhìn cũng được coi là khí chất nhẹ nhàng, tao nhã phong độ.
Hạ Đông chăm chú nhìn chàng hồi lâu rồi mới khẽ thở dài. “Ta có một lời nói thẳng, mong tiên sinh chớ trách.”
“Hạ đại nhân không cần khách sáo.” Mai Trường Tô xưng hô tôn kính, ngữ điệu khiêm tốn, nhã nhặn. “Có lời gì cứ nói, đừng ngại.”
“Tiên sinh quả thật là một nhân vật rất xuất sắc, ta tự biết bây giờ còn chưa nhìn thấu được tiên sinh, có điều... bất kể tiên sinh là loại người nào thì có lẽ cũng không tránh được một trong hai loại.”
“A.” Mai Trường Tô mỉm cười. “Xin đại nhân nói rõ.”
“Tiên sinh hoặc là tài tử phong nhã thích trà ngon đàn khéo, hoặc là mưu sĩ khôn ngoan bày kế điều quân, nhưng bất kể là loại nào cũng không phù hợp với quận chúa Nghê Hoàng.”
Nụ cười vẫn giữ trên môi, Mai Trường Tô điềm đạm nói: “Chẳng lẽ hôm nay Hạ đại nhân đến là vì nghe tin đồn Tô mỗ được quận chúa lựa chọn làm phu quân tương lai, cho nên muốn quan sát trước xem sao?”
Hạ Đông cười. “Quả thật là mục đích này, nhưng không phải là vì nghe đồn đại.”
“Sao cơ?”
“Ta và quận chúa Nghê Hoàng quen biết nhiều năm, cũng xem như biết vài phần tính cách của nàng. Nếu không có nguyên nhân đặc biệt, cho dù tiên sinh là người được Bệ hạ và các hoàng tử coi trọng thì nàng cũng sẽ không trọng đãi tiên sinh như vậy.” Nói tới đây, một thoáng lạnh lùng lóe lên trong mắt Hạ Đông. “Nhưng trước sự trọng đãi của quận chúa, phản ứng của tiên sinh lại làm người ta thất vọng, có thể nói là hòn đất ném đi mà không có hòn chì ném lại, khiến ta quả thực không thể hiểu được. Trong Mục phủ cũng có người có cảm giác giống như ta, cảm thấy tiên sinh không khỏi quá ngạo mạn, không đủ ân cần.”
Mai Trường Tô cười khổ, nâng tách trà trong tay lên, lại uống một ngụm rồi chậm rãi nói: “Hạ đại nhân... Tô mỗ không ngại nói thẳng, ngài thật sự là sai rồi.”
“Sai rồi?”
“Quận chúa có phong thái tuyệt thế, khí độ hiên ngang, Tô mỗ không điếc không mù, há không có lòng ngưỡng mộ? Chỉ có điều... một là thân thể ốm yếu, khó mà trường thọ, sở dĩ đến nay chưa thành thân chính là vì không muốn làm liên lụy người ta, huống hồ là quận chúa? Hai là cho dù Tô mỗ có ý thì chỉ sợ quận chúa cũng không có lòng. Đúng như những gì Hạ đại nhân vừa nói, Tô mỗ bất kể là loại người nào cũng đều không hợp với quận chúa. Điểm này Hạ đại nhân biết, chính quận chúa sao lại không biết? Người trong lòng nàng phải là một nam nhân hào khí cương liệt, có thể cùng nàng chinh chiến nơi sa trường, sánh vai ngăn địch, sao có thể lờ đờ ủ rũ, không có nửa phần anh khí như Tô mỗ được?”
“Nhưng Nghê Hoàng rõ ràng...”
“Quận chúa Nghê Hoàng quả thật rất trọng đãi Tô mỗ, có điều nguyên do không phải như các vị tưởng tượng.” Mai Trường Tô đặt tách trà xuống, xòe tay ra sưởi trên bếp lò. “Hạ đại nhân thân là Huyền Kính sứ, thủ đoạn phi phàm, chắc hẳn đã điều tra chân tướng Tô mỗ rõ ràng rồi đúng không?”
Hạ Đông thản nhiên gật đầu, nói: “Không sai. Tông chủ Giang Tả minh trẻ tuổi như thế, quả thật khiến ta hơi ngạc nhiên.”
Mai Trường Tô nhìn hơi thở trắng mờ của mình trong không khí lành lạnh, ánh mắt dõi ra xa xăm, chậm rãi nói: “Thân phận này của ta quận chúa cũng biết. Sở dĩ nàng đối xử ân cần với Tô mỗ không vì cái gì khác mà chính vì thân phận này.”
Hạ Đông nhíu mày, ánh mắt nhìn Mai Trường Tô với vẻ không hiểu. “Giang Tả minh tuy là bang phái lớn nhất thiên hạ, cũng có chút sức mạnh nhưng nói một câu không sợ tiên sinh tức giận, đó chẳng qua cũng chỉ là một bang phái giang hồ. Quận chúa là người cao quý, chỉ huy trăm ngàn thiết kỵ, thân phận này của tiên sinh có thể làm nàng chấn động bao nhiêu?”
“Quận chúa đâu có chấn động gì chứ?” Mai Trường Tô bật cười, nói. “Ta cũng không dám vọng tưởng như vậy. Có điều ta nói quận chúa đặc biệt trọng đãi ta là bởi vì thân phận tông chủ Giang Tả minh của ta, lời này lại không sai.”
Hạ Đông cau mày, nói: “Trên đời không phải toàn người thông minh như tiên sinh, tiên sinh có thể nói rõ ràng một chút không?”
Mai Trường Tô chậm rãi ngồi thẳng dậy, lấy mấy cái bánh trong tay áo ra bỏ vào chiếc đỉnh bên cạnh cho nóng, lại bỏ chiếc lò ủ ấm trong lòng ra, mở nắp lò, dùng kẹp gắp than gắp mấy viên than hồng thay vào, đậy nắp, lại ôm vào lòng, đổi một tư thế thoải mái hơn rồi mới cười, nói: “Dù sắc trời âm u nhưng ôm lò ủ, ngửi hương thơm, lại có trà xanh trên tay, âu cũng là một chuyện vui. Nếu Hạ đại nhân không có việc quan trọng gì gấp thì có thể ngồi lại đây nghe Tô mỗ kể một câu chuyện.”
Ánh mắt Hạ Đông dừng lại trên gương mặt bình thản của Mai Trường Tô, một lúc lâu sau mới chậm rãi thu lại, nhìn xuống.
Hôm nay trước khi đến phủ Ninh Quốc hầu, nàng ta từng nghĩ vị Tô Triết tiên sinh này là loại người gì, đến lúc thật sự nhìn thấy mới phát hiện chàng còn trầm lặng hơn nhiều so với những lời đồn đại và tưởng tượng.
“Tô tiên sinh đã rỗi rãi thì Hạ Đông đương nhiên phải rửa tai lắng nghe.”
Mai Trường Tô hơi gật đầu, quay mặt đi, chuyển ánh mắt khỏi người ngồi trước mặt, nhìn về phía chân trời u ám ảm đạm, nói: “Chuyện rằng ở một đất nước nọ, có một vị phiên vương tay nắm hùng binh trấn giữ biên cương, luôn được Hoàng đế sủng ái, tín nhiệm.
Có một năm, vị phiên vương này mang con gái vào kinh, tiểu quận chúa được để lại trong cung, quen biết rất nhiều con cháu hoàng thất, trong đó có một người là con trai độc nhất của đại nguyên soái trong triều, lớn hơn nàng hai tuổi, rất hoạt bát, nghịch ngợm, thích đùa thích chơi, hai người thường xuyên vui đùa ầm ĩ.
Thái hậu thấy hai người bọn họ vô tư vui vẻ liền làm chủ đính ước chuyện hôn nhân cho bọn họ.
Mặc dù phủ phiên vương và phủ nguyên soái không hề có qua lại mật thiết nhưng dù sao cũng môn đăng hộ đối, hai nhà đều không có gì dị nghị.
Ai ngờ sau khi đính ước một năm, đại nguyên soái bị cuốn vào một vụ án phản nghịch, cha con đều chết.
Mặc dù phiên vương xa tận biên thùy, không liên quan gì đến vụ án này nhưng cũng khó tránh khỏi liên lụy vì ước định hôn nhân của con gái.
Hoàng đế nghi ngờ ông ta, việc điều động binh lính và lương thảo đều không còn thuận lợi như trước. Sau hai năm, sức chiến đấu của binh lính dưới tay phiên vương tất nhiên bị ảnh hưởng. Lúc này nước láng giềng đột nhiên xua quân xâm phạm biên giới, trận đầu phiên vương thất bại, trận thứ hai chết trận, để lại hai đứa con côi, một gái một trai còn nhỏ tuổi, binh tướng không có chủ, tất cả đều đau lòng không biết làm sao.
Lúc đó viện binh chưa tới, tình thế nguy cấp, tiểu quận chúa tròn mười bảy tuổi mặc đồ tang ra trận, thay cha lãnh binh, sau một phen khổ chiến đẫm máu, nàng lại ổn định được thế thủ của quân mình.
Hạ đại nhân, đại nhân nói vị tiểu quận chúa này có phải một nữ nhân xuất chúng đương thời hay không?”
Ánh mắt Hạ Đông sâu thẳm, chỉ khẽ thở dài không nói gì.
Dường như trước mặt lại nhìn thấy thiếu nữ thân mang giáp trắng, sắc mặt kiên nghị đứng trên tường thành khi mình theo viện quân về nam ngày đó.
Dù lớn hơn nàng mười tuổi, dù nhiều năm thấy rõ sự đời trong kiếp Huyền Kính sứ, nhưng sau lần cùng vượt qua cửa ải nguy nan ấy, trong lòng nàng lại chỉ còn hai chữ kính trọng đối với thiếu nữ bất khuất kia.
Nếu không phải trong lòng có mối huyết thù sâu như biển ngăn trở, tình bằng hữu giữa hai nữ nhân hiên ngang là Huyền Kính sứ Hạ Đông và quận chúa Nghê Hoàng chắc chắn sẽ không hề thua kém những nam nhân nghĩa liệt sinh tử tương giao.
Mai Trường Tô chỉ hơi liếc nhìn vẻ mặt Hạ Đông rồi nói tiếp: “Mối nguy trước mắt dù đã giải, nhưng cục diện vẫn chưa ổn định. Quận chúa một trận chiến lập uy danh, tất cả thiết kỵ dưới trướng phiên vương đều cúi đầu. Triều đình không tìm được ai thích hợp hơn nàng, liền để nàng tạm nắm quân chính của phiên trấn.
Sau đó là mười năm lâu dài, bao nhiêu lần phải đối mặt với hiểm cảnh, nàng đều một mình chống đỡ. Mọi người chỉ nhìn thấy uy thế hiển hách thống lĩnh hùng binh của nàng, có ai biết rõ những gian khổ và áp lực trong lòng nàng?
Thậm chí rất nhiều người không biết, hai năm trước, nàng còn gặp phải một cục diện nguy cấp gần như không thể cứu vãn.”
Nghe đến đây, Hạ Đông không khỏi lộ vẻ kinh sợ. “Có chuyện này sao? Tại sao không thấy báo lên triều đình?”
Mai Trường Tô dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ta hãy an tâm, vẫn nói chậm rãi: “Binh lính của quận chúa giỏi dã chiến, giỏi công thủ, quả thật là đội quân uy mãnh, nhưng có một điểm rất yếu, đó là thủy chiến.”
Hạ Đông tương đối hiểu kỵ binh Vân Nam, không tự chủ được gật đầu, hiển nhiên là đồng ý về điểm này.
“Cục diện nguy cấp xảy ra là do nước láng giềng có một vị cao nhân đưa ra kế sách thủy công hết sức hung hiểm. Trước hết dùng kế tập kích kiểm soát các bến đò trên sông, lấy tàu lớn làm căn cứ, lấy thuyền nhỏ làm mũi nhọn, lấy sông làm đường tiến, tất cả hậu cần cũng được chuyển vận bằng đường thủy, thủy quân ào ào tiến lên đâm thẳng vào khu vực trung tâm. Tuy là dụng binh mạo hiểm nhưng lại có hiệu quả không ngờ.
Nếu quận chúa toàn lực tấn công bến đò, thủy quân của địch liền thừa cơ lên bờ làm loạn. Nếu tấn công quân địch trên mặt nước thì là lấy sở đoản của mình đánh lại sở trường của địch. Lúc đó dưới trướng có nhiều tướng tài nhưng lại không ai có kế sách phá địch. Thân là chủ soái một quân, khi đó quận chúa lo lắng đến đâu, có thể nghĩ mà biết được.” Nói tới đây, chàng ho mấy tiếng, phải dừng lại uống trà.
“Sau đó thế nào?” Hạ Đông đang chăm chú lắng nghe, thấy chàng dừng lại, không nhịn được lên tiếng vặn hỏi.
“Đang trong lúc khó khăn, có một người thanh niên vào doanh trại, tự tiến cử mình rất giỏi thuỷ chiến, thỉnh cầu được giao trách nhiệm cầm quân. Quận chúa rất giỏi nhìn người, quyết định thu nhận. Người nọ quả nhiên không hề khoe khoang nửa chữ, thật sự là một kỳ tài thủy chiến. Trải qua nửa tháng chuẩn bị, hắn đích thân ra trận, một lần phá địch.
Sau trận chiến cần báo tin thắng trận về triều đình, quận chúa vốn muốn xin chỉ ban thưởng công đầu cho hắn, nhưng không biết vì cớ gì mà người này lại nhất quyết không cho quận chúa báo danh tính của mình xin ban thưởng.”
“Sao?” Hạ Đông ngẩn ra. “Công lao huyết chiến mà hắn cũng không cần, đúng là kỳ lạ!”
“Có lẽ người này không có hứng thú với quan trường.” Mai Trường Tô đáp một câu mơ hồ, lại nói: “Sau đó nửa năm, người trẻ tuổi này vẫn ở lại trong quân của quận chúa, xây dựng và thao luyện thủy quân giúp nàng để khắc phục điểm yếu trước đây.
Người này tính tình hào sảng, phong thái hiên ngang, lại rất hài hước. Hai người tuổi tác, dung mạo tương đương, qua lại một thời gian, tự nhiên không khỏi đều có thiện cảm, chỉ có điều thời cơ chưa đến, hai bên chưa thể biểu lộ, làm mọi người có chút tiếc nuối.”
Hạ Đông nghe đến đây, nghĩ lại một lượt, trong lòng không khỏi giận dữ. Hai bên đều có thiện cảm, như vậy lần này quận chúa công khai kén rể, đối với người nọ chính là một cơ hội tốt để thỏa tâm nguyện, vậy mà người này lại không xuất hiện, e là đã có ý phụ lòng quận chúa.
Hạ Đông luôn là một người thích bênh vực kẻ yếu, huống hồ liên quan đến quận chúa, làm sao có thể không giận? Vì vậy, lập tức phất áo đứng lên, mặt mày căng thẳng, hỏi: “Người này là ai? Hiện ở nơi nào?”
Mai Trường Tô không trả lời thẳng câu hỏi của nàng ta, vẫn hơi cúi đầu, tiếp tục kể chuyện, nhưng ngữ điệu dần dần trầm thấp: “Sau nửa năm, người thanh niên đó đột nhiên ra đi không lời từ giã, chỉ để lại một phong thư cho quận chúa, trên đó viết: “Vì có lệnh triệu, phụng mệnh trở về.”
Thấy hắn ra đi quyết tuyệt, quận chúa tức giận xé nát phong thư, lệnh thuộc hạ không được đuổi theo.
Nhưng đệ đệ của nàng lại không cam lòng, phái cao thủ tiếp tục truy tra, ai ngờ sau khi tiến vào Đồ , hành tung của người nọ đã biến mất như trâu đất xuống biển, không còn bất cứ đầu mối nào để bám theo.”
Hạ Đông là người cực kỳ nhạy bén, lập tức nắm được trọng điểm. “Đồ đã thuộc phạm vi Giang Tả, trọn mười bốn châu, ngoài Giang Tả minh nào có bang phái thứ hai?”
Mai Trường Tô không thừa nhận, cũng không phủ nhận, vẫn nói: “Một năm đã qua, phủ phiên vương vẫn chưa tra được bất cứ tin tức gì của người thanh niên này. Quận chúa dù im lặng nhưng mọi người trong phủ đều thấy người nọ bạc bẽo vô tình, không ai chịu tha thứ.
Lúc này vừa đúng dịp đệ đệ của quận chúa đã trưởng thành, vào kinh tập tước, triều đình có ý công khai kén chồng cho quận chúa, trước đó trưng cầu ý kiến nàng. Mọi người đều cho rằng với tính tình cao ngạo của mình, quận chúa sẽ không chấp nhận phương thức chọn lựa công khai này, không ngờ nàng chỉ bổ sung thêm vài điều kiện rồi đáp ứng.”
Hạ Đông xúc động, xót xa trong lòng, không khỏi thở dài, vẻ mặt nặng nề. “Nữ nhân si tình, luôn hơn nam giới. Có lẽ mặc dù bề ngoài nàng tỏ vẻ không quan tâm nhưng thực ra trong lòng vẫn ngóng trông người thanh niên đó nhân cơ hội này đến đây ứng tuyển...”
Mai Trường Tô cúi đầu không đáp, ánh mắt mang nặng vẻ thê lương. Chuyện đến đây mới coi như phát triển được một nửa, có điều không biết kết cục sẽ như thế nào.
Bởi vì khi tuyên bố tin tức này, Trung Thư tỉnh dùng từ quá mơ hồ, chỉ có tám chữ: “Không tuân thánh ý, hầu hạ bất kính”, cho nên vô số lời đồn bắt đầu xuất hiện, các suy đoán kỳ lạ cổ quái liên tiếp ra lò, chứng minh trí tưởng tượng của con người đúng là có thể mở rộng đến vô hạn.
Có người nói có một cung tần mới được Hoàng đế sủng ái bị quý phi vô cớ sai người dùng gậy đánh chết, có người nói quý phi lắm miệng can thiệp Thái tử xử lý việc triều chính cho nên chọc giận thánh nhan, cũng có người nói quý phi làm phép tà ma trong nội viện bị Hoàng hậu bắt được, thậm chí còn có người nói vì quý phi mới nuôi một con chó con chưa được huấn luyện, nó lại đi cắn chân rồng của Hoàng đế...
Càng là người không biết gì và không liên quan đến việc này thì càng thích suy đoán, chỉ những người có liên lụy hoặc biết phong thanh là im thin thít, không ai nói một câu dù là công khai hay lén lút.
Bởi vì khi đó Tiêu Cảnh Duệ và Ngôn Dự Tân ở điện Vũ Anh đã nghe thấy những sắp xếp của Mai Trường Tô nên cũng đoán được chuyện này có liên quan tới quận chúa Nghê Hoàng, nhưng cụ thể như thế nào thì bọn họ cũng không rõ. Có điều hai người này cũng là người thông minh lại biết điều nên đều không hề hỏi kĩ.
Cuộc thi văn ngày hôm sau không hề bị hủy bỏ hoặc trì hoãn vì sự kiện này, nhưng bất kể là đối với người dự thi hay đối với người tổ chức thì đến lúc này, đại hội kén rể thanh thế rất lớn này đã hoàn toàn biến thành một việc làm vô bổ.
Mọi người đều không đoán ra tâm tư thật sự của quận chúa Nghê Hoàng.
Nếu nói từ đầu nàng đã không định kén chồng bằng cách này thì nàng hoàn toàn có thể không nghe lời Hoàng đế tổ chức đại hội này, nhưng nếu nói nàng quả thật động tình nhi nữ, hy vọng có thể chọn được người ưu tú trong số rất nhiều anh hào trẻ tuổi thì thái độ của nàng lại không khỏi quá lạnh nhạt.
Bất kể là trong giai đoạn đấu võ ban đầu hay là sau khi mười người giành được tư cách vào vòng sau, nàng đều không hề tìm hiểu phẩm hạnh, tính tình và ưu khuyết điểm của những người trẻ tuổi này, dường như các cuộc tỷ thí đều không liên quan đến nàng, người khác có chủ động nói với nàng thì nàng cũng bịt tai không nghe. Chỉ có người của Mục phủ Vân Nam là tích cực, tất cả những chuyện cần biết và không cần biết đều điều tra cực kỳ kĩ lưỡng.
Có điều, đối với tất cả những người đã vào đến vòng này thì đương nhiên không có lý do gì để từ bỏ dễ dàng, nói không chừng quận chúa e ngại không muốn để lộ ra ngoài, nhưng đến lúc giao thủ cuối cùng sẽ biết được tâm ý của nàng như thế nào.
Cho nên đối với cuộc thi văn này, mặc dù người xem náo nhiệt ít hơn trước, nhưng trừ những người đến tham dự cho phải phép như Tiêu Cảnh Duệ, thái độ của đa số những người tham gia vẫn cực kỳ nghiêm túc.
Bên cạnh đám người này, còn có một nhóm người gióng trống khua chiêng mà tới nhưng lại cúp đuôi ủ rũ đi về, đó chính là sứ đoàn Bắc Yên. Có một gã Bách Lý Kỳ võ công siêu tuyệt vốn là sự kiêu ngạo và tự hào của bọn chúng, Bách Lý Kỳ quả thật cũng là người duy nhất có hy vọng đánh bại quận chúa Nghê Hoàng trong tất cả những người tham gia, nhưng không ngờ nước đầy thì tràn, tự nhiên xuất hiện một tên Tô Triết ốm yếu bệnh tật, không biết dùng yêu thuật tà môn gì mà lại khiến vị cao thủ ngạnh công này thua một cách kỳ lạ.
Kỳ thực có thua cũng không sao, cùng lắm chỉ mất mặt một lần mà thôi, sau khi lấy lại tinh thần thì đại cục vẫn không có gì thay đổi, nhưng không biết tại sao ngày hôm sau Bách Lý Kỳ đã biến mất khỏi dịch quán, chính sứ Bắc Yên nhờ đề đốc cửu môn tra tìm toàn thành mà cũng không thấy bóng dáng hắn, ngược lại còn khiến các quan binh Đại Lương xem như chuyện cười.
Lần cầu thân này không thành, sứ đoàn còn mất tích một người, e rằng sau khi về nước, vị chính sứ xui xẻo này sẽ phải ăn bao nhiêu trái đắng.
Đương nhiên, trong một đại hội long trọng thế này cũng không phải không có người được lợi. Một số người vốn không coi trọng việc phải hái được bông hoa cao quý này, nhưng lại có cơ hội để dương danh lộ mặt hoặc được ngươi khác tán thưởng chiêu nạp, cũng xem như thu hoạch được rất nhiều. Trong đó người không tốn sức lực gì nhưng lại thu lợi nhiều nhất hiển nhiên chính là gã Tô Triết không biết chui từ đâu ra kia.
Gã thanh niên ốm yếu ngoại hình không có gì bắt mắt này có một hộ vệ thiếu niên võ công cao cường, vì vậy được Mông đại thống lĩnh tán thưởng. Ngoài ra, hắn lại dạy ba đứa bé dùng thủ pháp kỳ ảo đánh bại người đứng đầu vòng thi võ, thể hiện sức mạnh siêu cường của hắn. Hơn nữa, lúc chủ trì vòng thi văn giúp quận chúa còn đầy bụng văn chương thao lược, tài hoa chói mắt, khiến Thánh thượng rất hài lòng, nghe nói chỉ với thân phận bình dân mà được triệu vào Ngự thư phòng nói chuyện với Thánh thượng gần hai canh giờ, mặc dù không ai biết họ đã nói những gì, nhưng rất nhiều tặng phẩm và vị trí khách khanh sau đó đều cho thấy đây là một nhân vật mới xuất hiện rất có tiềm năng, tuyệt đối không thể xem thường. Thậm chí có người còn khẳng định, gã Tô Triết này chắc chắn sẽ là quận mã tương lai, tất cả những người khác chỉ là đến chơi đùa cùng hắn cho vui.
Sau khi lan rộng, lời đồn này đương nhiên sẽ kéo theo một cơn sóng gió không nhỏ.
Cho dù mục đích dự tuyển của đại đa số những người này đều không chỉ là vị trí quận mã, nhưng bị người khác dùng làm nền cũng không phải chuyện gì đáng vui vẻ, nhất thời tiêu điểm của toàn kinh thành đều rơi vào người vị tài tử mới xuất hiện này. Nếu không phải hắn đang ở nhờ trong phủ Ninh Quốc hầu được canh gác nghiêm ngặt thì e rằng sớm đã bị người khác đến quấy rầy cả ngày không yên.
Dù thế vẫn có một số con cháu quý tộc có địa vị bất phàm không ngừng đến thăm hỏi, muốn nhìn xem gã Tô Triết này rốt cuộc có hình dạng thế nào.
“Người cuối cùng hôm nay cũng bị quận chúa đánh bại rồi đúng không?” Mai Trường Tô kéo chặt chiếc áo da trên người, thở một hơi thật dài. “Một đại hội náo nhiệt như vậy cuối cùng lại không có kết quả, đúng là làm người ta tiếc nuối.”
Tiêu Cảnh Duệ đứng trước mặt chàng, hai hàng lông mày nhíu chặt, ngày càng cảm thấy không hiểu rõ chàng. Nếu nói chàng không tốt với bằng hữu, rõ ràng chàng lại thân thiết, nhã nhặn, hiểu ý người khác, nếu nói chàng rất tốt với bằng hữu thì chính bản thân hắn lại luôn cảm thấy dù mình có làm gì cũng không hề chạm được vào trái tim chàng, dường như có một khoảng cách không dễ vượt qua.
Ngày hôm đó, Tiêu Cảnh Duệ không khống chế được giận dỗi một hồi, sau đó lúc gặp chàng hắn còn cảm thấy hơi khó xử vì thấy mình quá hẹp hòi. Không ngờ chàng hoàn toàn không để ý tới sự giận dỗi trẻ con của hắn như lời Ngôn Dự Tân nói khiến hắn cảm thấy rất khó chịu.
Tình trạng thờ ơ không nóng không lạnh làm mọi người ngán ngẩm này cũng xảy ra ở nhiều chuyện khác, thậm chí thái độ của chàng đối với quận chúa cũng như vậy. Nhưng dường như chàng lại rất quan tâm đến mọi chuyện, chuyện gì cũng nhúng tay vào, vì vậy đến bây giờ mới trở thành tiêu điểm chú ý của toàn kinh thành, nhưng nếu nói nghiêm túc thì hình như chàng lại chẳng có ý gì cả, việc chàng hy vọng quận chúa có thể chọn được giai tế hình như cũng không phải hư tình giả ý.
Lúc này một tiếng động lạ lại vang lên ở phía đầu con đường trồng hoa hai bên, giống như có người bị ném ra ngoài.
Tiêu Cảnh Duệ thoáng nhìn qua bên đó rồi lắc đầu thở dài.
Vị trí của hai người bây giờ không phải Tuyết Lư nơi Mai Trường Tô thường ở, mà là một ngôi đình ngắm cảnh rất gần phủ Ninh Quốc hầu, bốn phía đều có hành lang, trên có cây cao bóng mát, dưới có hoa cỏ tốt tươi, có mấy con đường đi qua ngay bên cạnh đình, thực ra chỉ là một chỗ nghỉ chân bên cạnh đường lớn chứ không phải là nơi phù hợp để ngồi lâu.
Bởi vì mấy ngày nay thật sự có quá nhiều người đến đòi gặp mặt với rất nhiều lý do khác nhau, cho dù bị từ chối cũng sẽ không ngừng tìm cách khác để quay lại, để tránh ngày càng phiền phức, Mai Trường Tô liền tìm một chỗ thông thoáng như vậy để ngồi, chàng mặc áo ấm, ngồi bên lò sưởi, nhàn tản đọc sách.
Ai muốn đến xem chàng thì Tạ Bật sẽ dẫn đến gần nhìn một lát, sau khi thỏa mãn lòng hiếu kỳ thì phải đi ngay, bằng cách này đã đuổi được không ít khách.
Tuy nhiên có một số người không thỏa mãn với việc chỉ thấy rõ tướng mạo chàng nên đã tìm mọi cách lách qua sự ngăn cản của Tạ Bật để đến gần hơn.
Nhưng Mai Trường Tô lại có một hộ vệ có thể sánh ngang với Mông Chí, tên hộ vệ này đương nhiên không phải chỉ dùng để dọa thiên hạ, tóm những người xâm nhập vào phạm vi canh gác ném ra ngoài chính là một trò chơi Phi Lưu rất thích, có điều hắn luôn cố gắng không làm người ta bị thương.
“Hôm nay chắc người đến xem cũng gần hết rồi, ở đây quá lạnh, Tô huynh vẫn nên về Tuyết Lư đi.” Tiêu Cảnh Duệ khuyên nhủ khi thấy Mai Trường Tô lại kéo cổ áo da lần nữa.
Mai Trường Tô chậm rãi lắc đầu, khẽ cười, lại nói đến một việc hoàn toàn khác: “Cảnh Duệ, thằng bé Đình Sinh đó vẫn ổn chứ?”
“Ơ?” Tiêu Cảnh Duệ ngạc nhiên hỏi: “Sáng nay huynh mới nhờ ta đi thăm nó, sao huynh biết ta đã đi về rồi?”
“Đế giày ngươi có dính cát đỏ, đây là loại cát chỉ ở nơi luyện võ trong phủ Tĩnh vương mới có, nếu ngươi chưa đi thì dính cát đỏ ở đâu?”
Bởi vì Mai Trường Tô thường biết một số chuyện mà không ai ngờ chàng lại biết, cho nên Tiêu Cảnh Duệ cũng không ngạc nhiên vì sao chàng lại nhận ra cả cát đỏ của phủ Tĩnh vương, chỉ giơ chân lên nhìn một cái rồi nói: “Ta định để tới buổi tối mới nói với huynh. Đình Sinh thoạt nhìn rất tốt. Phía sau phủ Tĩnh vương có một khu viện rất lớn, vốn đã thu nhận một số trẻ mồ côi là con của các tướng sĩ bỏ mình. Đình Sinh cũng sống ở đó, có phòng riêng, có thầy dạy văn dạy võ, ăn ngon ngủ tốt, không có ai bắt nạt nó, huynh không cần lo lắng.”
Mai Trường Tô lộ vẻ tán thưởng.
Tĩnh vương quả nhiên thông minh, không cho Đình Sinh bất cứ sự ưu đãi nào, bắt nó phải hòa đồng với những người khác, âm thầm huấn luyện, quả là cách làm tốt nhất.
“Thằng bé Đình Sinh này cũng là người trọng ân tình, còn chủ động hỏi thăm tình hình sức khỏe của huynh, hy vọng có một ngày được đến bên cạnh huynh thụ giáo. Đúng rồi, nó còn nhờ ta mang một món quà về...” Tiêu Cảnh Duệ lấy một bọc nhỏ cất trong áo ra, mở ra xem. Đó là một con chim ưng tết bằng rễ cây, dù tay nghề còn kém nhưng vẫn rất mộc mạc, đáng yêu.
Mai Trường Tô thoáng nhìn tay Tiêu Cảnh Duệ, gương mặt để lộ nụ cười, nói: “Nó thật có lòng. Phi Lưu đang ở trên cây bách cổ thụ bên kia, tự ngươi mang đến cho nó đi.”
“Ơ?” Tiêu Cảnh Duệ ngạc nhiên hỏi lần nữa: “Sao huynh biết đây là quà tặng Phi Lưu?”
“Vừa nhìn thấy đã biết rồi.” Mai Trường Tô không khỏi mím cười. “Nếu nó định tặng quà cho ta thì cũng không chọn món quà như vậy. Phi Lưu đã dạy bộ pháp cho bọn trẻ hai ngày, Đình Sinh rất thích nó, ta từng nhìn thấy bọn chúng ngồi cùng nhau tết những thứ này.”
“Đúng là cái gì cũng không thể giấu được huynh.” Tiêu Cảnh Duệ nhìn chàng, mỉm cười.
Kỳ thực, nếu nghĩ kĩ lại thì từ ngày quen biết đến giờ, thái độ của Mai Trường Tô với người khác vẫn không thay đổi nhiều, người ta đã không thay đổi mà mình lại bất mãn thì chính là do suy nghĩ chủ quan của mình, làm sao có thể đổ lỗi cho người ta được? Ngôn Dự Tân nói đúng, hắn coi Tô Triết như người thầy tốt bạn hiền, đó là bởi vì bản thân Tô Triết đã có tư cách và năng lực này. Mặt khác, nếu bây giờ Tiêu Cảnh Duệ không có thực lực để giành được vị trí tương ứng trong lòng Tô Triết thì đó là vấn đề của chính hắn, oán trách người ta lạnh nhạt thật sự là rất không công bằng.
Nghĩ đến đây, vướng mắc trong lòng đã vơi đi nhiều, Tiêu Cảnh Duệ hít sâu một hơi, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Ánh mắt mang ý cười dịu dàng của Tô Triết cũng vẫn thân thiết, nhã nhặn giống như trước kia.
Nhìn về phía cây bách cổ thụ Mai Trường Tô vừa chỉ, Tiêu Cảnh Duệ lại gói con chim ưng bằng rễ cây lại, lắc người phi thân qua đó, ngẩng đầu gọi: “Phi Lưu! Xuống xem đây là cái gì?”
Tán lá cây thoạt nhìn không có gì khác thường quả nhiên lộ ra một gương mặt tuấn tú, Phi Lưu mở to mắt nhìn xuống dưới.
“Này, tiểu bằng hữu của ngươi nhờ ta mang tới...” Tiêu Cảnh Duệ giơ cao tay, lắc lắc.
“Cái gì?”
“Xuống xem đi, xuống xem là biết.” Bởi vì đã thân quen hơn nên Tiêu Cảnh Duệ cũng bắt đầu trêu đùa thiếu niên thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng lại hồn nhiên như trẻ con này, giống như đại ca chơi đùa với tiểu đệ.
“Cái gì?” Phi Lưu quả nhiên hơi giận vì bị trêu đùa, hỏi lại lần nữa.
“Không xuống à? Vậy ta mang đi đây...” Tiêu Cảnh Duệ đưa tay cầm bọc quà ra sau lưng, làm bộ chuẩn bị đi về.
Trong nháy mắt, Phi Lưu đã đặt hai chân xuống đất, lật tay đánh tới. Tiêu Cảnh Duệ xê dịch bước chân tránh được, đồng thời vặn người nhảy lên, búng người mấy cái nhảy qua một hướng khác.
Được trà nóng sưởi ấm, gương mặt vốn rất yếu ớt của chàng xuất hiện một thoáng hồng nhạt, thoạt nhìn cũng được coi là khí chất nhẹ nhàng, tao nhã phong độ.
Hạ Đông chăm chú nhìn chàng hồi lâu rồi mới khẽ thở dài. “Ta có một lời nói thẳng, mong tiên sinh chớ trách.”
“Hạ đại nhân không cần khách sáo.” Mai Trường Tô xưng hô tôn kính, ngữ điệu khiêm tốn, nhã nhặn. “Có lời gì cứ nói, đừng ngại.”
“Tiên sinh quả thật là một nhân vật rất xuất sắc, ta tự biết bây giờ còn chưa nhìn thấu được tiên sinh, có điều... bất kể tiên sinh là loại người nào thì có lẽ cũng không tránh được một trong hai loại.”
“A.” Mai Trường Tô mỉm cười. “Xin đại nhân nói rõ.”
“Tiên sinh hoặc là tài tử phong nhã thích trà ngon đàn khéo, hoặc là mưu sĩ khôn ngoan bày kế điều quân, nhưng bất kể là loại nào cũng không phù hợp với quận chúa Nghê Hoàng.”
Nụ cười vẫn giữ trên môi, Mai Trường Tô điềm đạm nói: “Chẳng lẽ hôm nay Hạ đại nhân đến là vì nghe tin đồn Tô mỗ được quận chúa lựa chọn làm phu quân tương lai, cho nên muốn quan sát trước xem sao?”
Hạ Đông cười. “Quả thật là mục đích này, nhưng không phải là vì nghe đồn đại.”
“Sao cơ?”
“Ta và quận chúa Nghê Hoàng quen biết nhiều năm, cũng xem như biết vài phần tính cách của nàng. Nếu không có nguyên nhân đặc biệt, cho dù tiên sinh là người được Bệ hạ và các hoàng tử coi trọng thì nàng cũng sẽ không trọng đãi tiên sinh như vậy.” Nói tới đây, một thoáng lạnh lùng lóe lên trong mắt Hạ Đông. “Nhưng trước sự trọng đãi của quận chúa, phản ứng của tiên sinh lại làm người ta thất vọng, có thể nói là hòn đất ném đi mà không có hòn chì ném lại, khiến ta quả thực không thể hiểu được. Trong Mục phủ cũng có người có cảm giác giống như ta, cảm thấy tiên sinh không khỏi quá ngạo mạn, không đủ ân cần.”
Mai Trường Tô cười khổ, nâng tách trà trong tay lên, lại uống một ngụm rồi chậm rãi nói: “Hạ đại nhân... Tô mỗ không ngại nói thẳng, ngài thật sự là sai rồi.”
“Sai rồi?”
“Quận chúa có phong thái tuyệt thế, khí độ hiên ngang, Tô mỗ không điếc không mù, há không có lòng ngưỡng mộ? Chỉ có điều... một là thân thể ốm yếu, khó mà trường thọ, sở dĩ đến nay chưa thành thân chính là vì không muốn làm liên lụy người ta, huống hồ là quận chúa? Hai là cho dù Tô mỗ có ý thì chỉ sợ quận chúa cũng không có lòng. Đúng như những gì Hạ đại nhân vừa nói, Tô mỗ bất kể là loại người nào cũng đều không hợp với quận chúa. Điểm này Hạ đại nhân biết, chính quận chúa sao lại không biết? Người trong lòng nàng phải là một nam nhân hào khí cương liệt, có thể cùng nàng chinh chiến nơi sa trường, sánh vai ngăn địch, sao có thể lờ đờ ủ rũ, không có nửa phần anh khí như Tô mỗ được?”
“Nhưng Nghê Hoàng rõ ràng...”
“Quận chúa Nghê Hoàng quả thật rất trọng đãi Tô mỗ, có điều nguyên do không phải như các vị tưởng tượng.” Mai Trường Tô đặt tách trà xuống, xòe tay ra sưởi trên bếp lò. “Hạ đại nhân thân là Huyền Kính sứ, thủ đoạn phi phàm, chắc hẳn đã điều tra chân tướng Tô mỗ rõ ràng rồi đúng không?”
Hạ Đông thản nhiên gật đầu, nói: “Không sai. Tông chủ Giang Tả minh trẻ tuổi như thế, quả thật khiến ta hơi ngạc nhiên.”
Mai Trường Tô nhìn hơi thở trắng mờ của mình trong không khí lành lạnh, ánh mắt dõi ra xa xăm, chậm rãi nói: “Thân phận này của ta quận chúa cũng biết. Sở dĩ nàng đối xử ân cần với Tô mỗ không vì cái gì khác mà chính vì thân phận này.”
Hạ Đông nhíu mày, ánh mắt nhìn Mai Trường Tô với vẻ không hiểu. “Giang Tả minh tuy là bang phái lớn nhất thiên hạ, cũng có chút sức mạnh nhưng nói một câu không sợ tiên sinh tức giận, đó chẳng qua cũng chỉ là một bang phái giang hồ. Quận chúa là người cao quý, chỉ huy trăm ngàn thiết kỵ, thân phận này của tiên sinh có thể làm nàng chấn động bao nhiêu?”
“Quận chúa đâu có chấn động gì chứ?” Mai Trường Tô bật cười, nói. “Ta cũng không dám vọng tưởng như vậy. Có điều ta nói quận chúa đặc biệt trọng đãi ta là bởi vì thân phận tông chủ Giang Tả minh của ta, lời này lại không sai.”
Hạ Đông cau mày, nói: “Trên đời không phải toàn người thông minh như tiên sinh, tiên sinh có thể nói rõ ràng một chút không?”
Mai Trường Tô chậm rãi ngồi thẳng dậy, lấy mấy cái bánh trong tay áo ra bỏ vào chiếc đỉnh bên cạnh cho nóng, lại bỏ chiếc lò ủ ấm trong lòng ra, mở nắp lò, dùng kẹp gắp than gắp mấy viên than hồng thay vào, đậy nắp, lại ôm vào lòng, đổi một tư thế thoải mái hơn rồi mới cười, nói: “Dù sắc trời âm u nhưng ôm lò ủ, ngửi hương thơm, lại có trà xanh trên tay, âu cũng là một chuyện vui. Nếu Hạ đại nhân không có việc quan trọng gì gấp thì có thể ngồi lại đây nghe Tô mỗ kể một câu chuyện.”
Ánh mắt Hạ Đông dừng lại trên gương mặt bình thản của Mai Trường Tô, một lúc lâu sau mới chậm rãi thu lại, nhìn xuống.
Hôm nay trước khi đến phủ Ninh Quốc hầu, nàng ta từng nghĩ vị Tô Triết tiên sinh này là loại người gì, đến lúc thật sự nhìn thấy mới phát hiện chàng còn trầm lặng hơn nhiều so với những lời đồn đại và tưởng tượng.
“Tô tiên sinh đã rỗi rãi thì Hạ Đông đương nhiên phải rửa tai lắng nghe.”
Mai Trường Tô hơi gật đầu, quay mặt đi, chuyển ánh mắt khỏi người ngồi trước mặt, nhìn về phía chân trời u ám ảm đạm, nói: “Chuyện rằng ở một đất nước nọ, có một vị phiên vương tay nắm hùng binh trấn giữ biên cương, luôn được Hoàng đế sủng ái, tín nhiệm.
Có một năm, vị phiên vương này mang con gái vào kinh, tiểu quận chúa được để lại trong cung, quen biết rất nhiều con cháu hoàng thất, trong đó có một người là con trai độc nhất của đại nguyên soái trong triều, lớn hơn nàng hai tuổi, rất hoạt bát, nghịch ngợm, thích đùa thích chơi, hai người thường xuyên vui đùa ầm ĩ.
Thái hậu thấy hai người bọn họ vô tư vui vẻ liền làm chủ đính ước chuyện hôn nhân cho bọn họ.
Mặc dù phủ phiên vương và phủ nguyên soái không hề có qua lại mật thiết nhưng dù sao cũng môn đăng hộ đối, hai nhà đều không có gì dị nghị.
Ai ngờ sau khi đính ước một năm, đại nguyên soái bị cuốn vào một vụ án phản nghịch, cha con đều chết.
Mặc dù phiên vương xa tận biên thùy, không liên quan gì đến vụ án này nhưng cũng khó tránh khỏi liên lụy vì ước định hôn nhân của con gái.
Hoàng đế nghi ngờ ông ta, việc điều động binh lính và lương thảo đều không còn thuận lợi như trước. Sau hai năm, sức chiến đấu của binh lính dưới tay phiên vương tất nhiên bị ảnh hưởng. Lúc này nước láng giềng đột nhiên xua quân xâm phạm biên giới, trận đầu phiên vương thất bại, trận thứ hai chết trận, để lại hai đứa con côi, một gái một trai còn nhỏ tuổi, binh tướng không có chủ, tất cả đều đau lòng không biết làm sao.
Lúc đó viện binh chưa tới, tình thế nguy cấp, tiểu quận chúa tròn mười bảy tuổi mặc đồ tang ra trận, thay cha lãnh binh, sau một phen khổ chiến đẫm máu, nàng lại ổn định được thế thủ của quân mình.
Hạ đại nhân, đại nhân nói vị tiểu quận chúa này có phải một nữ nhân xuất chúng đương thời hay không?”
Ánh mắt Hạ Đông sâu thẳm, chỉ khẽ thở dài không nói gì.
Dường như trước mặt lại nhìn thấy thiếu nữ thân mang giáp trắng, sắc mặt kiên nghị đứng trên tường thành khi mình theo viện quân về nam ngày đó.
Dù lớn hơn nàng mười tuổi, dù nhiều năm thấy rõ sự đời trong kiếp Huyền Kính sứ, nhưng sau lần cùng vượt qua cửa ải nguy nan ấy, trong lòng nàng lại chỉ còn hai chữ kính trọng đối với thiếu nữ bất khuất kia.
Nếu không phải trong lòng có mối huyết thù sâu như biển ngăn trở, tình bằng hữu giữa hai nữ nhân hiên ngang là Huyền Kính sứ Hạ Đông và quận chúa Nghê Hoàng chắc chắn sẽ không hề thua kém những nam nhân nghĩa liệt sinh tử tương giao.
Mai Trường Tô chỉ hơi liếc nhìn vẻ mặt Hạ Đông rồi nói tiếp: “Mối nguy trước mắt dù đã giải, nhưng cục diện vẫn chưa ổn định. Quận chúa một trận chiến lập uy danh, tất cả thiết kỵ dưới trướng phiên vương đều cúi đầu. Triều đình không tìm được ai thích hợp hơn nàng, liền để nàng tạm nắm quân chính của phiên trấn.
Sau đó là mười năm lâu dài, bao nhiêu lần phải đối mặt với hiểm cảnh, nàng đều một mình chống đỡ. Mọi người chỉ nhìn thấy uy thế hiển hách thống lĩnh hùng binh của nàng, có ai biết rõ những gian khổ và áp lực trong lòng nàng?
Thậm chí rất nhiều người không biết, hai năm trước, nàng còn gặp phải một cục diện nguy cấp gần như không thể cứu vãn.”
Nghe đến đây, Hạ Đông không khỏi lộ vẻ kinh sợ. “Có chuyện này sao? Tại sao không thấy báo lên triều đình?”
Mai Trường Tô dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ta hãy an tâm, vẫn nói chậm rãi: “Binh lính của quận chúa giỏi dã chiến, giỏi công thủ, quả thật là đội quân uy mãnh, nhưng có một điểm rất yếu, đó là thủy chiến.”
Hạ Đông tương đối hiểu kỵ binh Vân Nam, không tự chủ được gật đầu, hiển nhiên là đồng ý về điểm này.
“Cục diện nguy cấp xảy ra là do nước láng giềng có một vị cao nhân đưa ra kế sách thủy công hết sức hung hiểm. Trước hết dùng kế tập kích kiểm soát các bến đò trên sông, lấy tàu lớn làm căn cứ, lấy thuyền nhỏ làm mũi nhọn, lấy sông làm đường tiến, tất cả hậu cần cũng được chuyển vận bằng đường thủy, thủy quân ào ào tiến lên đâm thẳng vào khu vực trung tâm. Tuy là dụng binh mạo hiểm nhưng lại có hiệu quả không ngờ.
Nếu quận chúa toàn lực tấn công bến đò, thủy quân của địch liền thừa cơ lên bờ làm loạn. Nếu tấn công quân địch trên mặt nước thì là lấy sở đoản của mình đánh lại sở trường của địch. Lúc đó dưới trướng có nhiều tướng tài nhưng lại không ai có kế sách phá địch. Thân là chủ soái một quân, khi đó quận chúa lo lắng đến đâu, có thể nghĩ mà biết được.” Nói tới đây, chàng ho mấy tiếng, phải dừng lại uống trà.
“Sau đó thế nào?” Hạ Đông đang chăm chú lắng nghe, thấy chàng dừng lại, không nhịn được lên tiếng vặn hỏi.
“Đang trong lúc khó khăn, có một người thanh niên vào doanh trại, tự tiến cử mình rất giỏi thuỷ chiến, thỉnh cầu được giao trách nhiệm cầm quân. Quận chúa rất giỏi nhìn người, quyết định thu nhận. Người nọ quả nhiên không hề khoe khoang nửa chữ, thật sự là một kỳ tài thủy chiến. Trải qua nửa tháng chuẩn bị, hắn đích thân ra trận, một lần phá địch.
Sau trận chiến cần báo tin thắng trận về triều đình, quận chúa vốn muốn xin chỉ ban thưởng công đầu cho hắn, nhưng không biết vì cớ gì mà người này lại nhất quyết không cho quận chúa báo danh tính của mình xin ban thưởng.”
“Sao?” Hạ Đông ngẩn ra. “Công lao huyết chiến mà hắn cũng không cần, đúng là kỳ lạ!”
“Có lẽ người này không có hứng thú với quan trường.” Mai Trường Tô đáp một câu mơ hồ, lại nói: “Sau đó nửa năm, người trẻ tuổi này vẫn ở lại trong quân của quận chúa, xây dựng và thao luyện thủy quân giúp nàng để khắc phục điểm yếu trước đây.
Người này tính tình hào sảng, phong thái hiên ngang, lại rất hài hước. Hai người tuổi tác, dung mạo tương đương, qua lại một thời gian, tự nhiên không khỏi đều có thiện cảm, chỉ có điều thời cơ chưa đến, hai bên chưa thể biểu lộ, làm mọi người có chút tiếc nuối.”
Hạ Đông nghe đến đây, nghĩ lại một lượt, trong lòng không khỏi giận dữ. Hai bên đều có thiện cảm, như vậy lần này quận chúa công khai kén rể, đối với người nọ chính là một cơ hội tốt để thỏa tâm nguyện, vậy mà người này lại không xuất hiện, e là đã có ý phụ lòng quận chúa.
Hạ Đông luôn là một người thích bênh vực kẻ yếu, huống hồ liên quan đến quận chúa, làm sao có thể không giận? Vì vậy, lập tức phất áo đứng lên, mặt mày căng thẳng, hỏi: “Người này là ai? Hiện ở nơi nào?”
Mai Trường Tô không trả lời thẳng câu hỏi của nàng ta, vẫn hơi cúi đầu, tiếp tục kể chuyện, nhưng ngữ điệu dần dần trầm thấp: “Sau nửa năm, người thanh niên đó đột nhiên ra đi không lời từ giã, chỉ để lại một phong thư cho quận chúa, trên đó viết: “Vì có lệnh triệu, phụng mệnh trở về.”
Thấy hắn ra đi quyết tuyệt, quận chúa tức giận xé nát phong thư, lệnh thuộc hạ không được đuổi theo.
Nhưng đệ đệ của nàng lại không cam lòng, phái cao thủ tiếp tục truy tra, ai ngờ sau khi tiến vào Đồ , hành tung của người nọ đã biến mất như trâu đất xuống biển, không còn bất cứ đầu mối nào để bám theo.”
Hạ Đông là người cực kỳ nhạy bén, lập tức nắm được trọng điểm. “Đồ đã thuộc phạm vi Giang Tả, trọn mười bốn châu, ngoài Giang Tả minh nào có bang phái thứ hai?”
Mai Trường Tô không thừa nhận, cũng không phủ nhận, vẫn nói: “Một năm đã qua, phủ phiên vương vẫn chưa tra được bất cứ tin tức gì của người thanh niên này. Quận chúa dù im lặng nhưng mọi người trong phủ đều thấy người nọ bạc bẽo vô tình, không ai chịu tha thứ.
Lúc này vừa đúng dịp đệ đệ của quận chúa đã trưởng thành, vào kinh tập tước, triều đình có ý công khai kén chồng cho quận chúa, trước đó trưng cầu ý kiến nàng. Mọi người đều cho rằng với tính tình cao ngạo của mình, quận chúa sẽ không chấp nhận phương thức chọn lựa công khai này, không ngờ nàng chỉ bổ sung thêm vài điều kiện rồi đáp ứng.”
Hạ Đông xúc động, xót xa trong lòng, không khỏi thở dài, vẻ mặt nặng nề. “Nữ nhân si tình, luôn hơn nam giới. Có lẽ mặc dù bề ngoài nàng tỏ vẻ không quan tâm nhưng thực ra trong lòng vẫn ngóng trông người thanh niên đó nhân cơ hội này đến đây ứng tuyển...”
Mai Trường Tô cúi đầu không đáp, ánh mắt mang nặng vẻ thê lương. Chuyện đến đây mới coi như phát triển được một nửa, có điều không biết kết cục sẽ như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.