Chương 48
Tát Không Không
08/08/2013
Đêm khuya thanh vắng.
Tôi bước nhẹ nhàng, lặng lẽ đi qua nhà Trang Hôn Hiểu, về tới cửa phòng mình, lấy chìa khóa, mượn ánh sáng dìu dịu, mở cửa trong phút chốc, bước nhanh vào.
Giống như ăn trộm.
Mấy ngày này, tôi giống như kẻ trộm.
Mượn cớ Chí Chí bị cuỗm đi, cửa hàng không có người trông, ngày ngày sáng sớm liền đi, đêm muộn mới về nhà, tránh nói chuyện với Trang Hôn Hiểu.
Đồng thời, trước khi anh nói rõ tình hình cô gái đó, tôi định vẫn cứ làm như vậy.
Bước vào phòng ngủ, ném túi xuống, thừa dịp đêm tối, nhào vào giường, thở dài.
Trang Hôn Hiểu ơi, Trang Hôn Hiểu, sao anh cứ phải nhớ cô ta cả đời?
Đang thở ngắn than dài, đèn đột nhiên sáng, tôi mới ý thức ngẩng đầu, phát hiện Trang Hôn Hiểu nằm bên cạnh mình!
Chỉ thấy hai tay anh gối sau đầu, hai chân dài đan vào nhau. Ánh đèn vàng rọi xuống đầu anh, gương mặt vùi vào trong bóng mờ. Cho dù như vậy, tôi vẫn cảm nhận được, đôi mắt đó, đang nhìn tôi chăm chú.
"Sao muộn thế này mới về?" Anh hỏi, giọng nói trầm lắng như bình thường.
Tôi che gối lên đầu, buồn rầu nói: "Em cũng có bí mật."
Trang Hôn Hiểu kéo gối ra, ép tôi nhìn anh: "Đừng cãi nhau nữa."
"Em không cãi, em chỉ muốn biết người con gái đó là ai?"
"Anh đã nói rồi, cô ta là ai với em không có bất cứ quan hệ nào, vì sao em cứ phải tìm hiểu đến cùng."
"Đúng, không liên quan tới em, liên quan tới anh chứ gì!"
"Tóm lại, cô ta căn bản không quan trọng."
"Nếu không quan trọng, sao anh có thể nhớ cô ta cả đời?!"
"Ai nói cho em? Chu Mặc Sắc hay Liễu Bán Hạ?" Trang Hôn Hiểu cắn răng.
"Anh đừng quan tâm."
"Chúc Thảo Nhĩ!"
"Trang Hôn Hiểu!"
Chúng tôi nhìn nhau, không ai nhường ai.
Có điều...
Nhìn người cũng mệt.
Một lúc sau, Trang Hôn Hiểu nằm xuống quay lưng với tôi, tắt đèn: "Ngủ!"
"Ngủ thì ngủ!" Tôi cũng nằm xuống quay lưng vào anh.
Nhưng...
"Trang Hôn Hiểu, sao anh nằm giường của em!"
Cứ xích mích như vậy, qua một tuần, người nào đó tìm tới.
"Em không đi!" Tôi chắc như đinh đóng cột cự tuyệt.
"Vì sao?" Liễu Bán Hạ hỏi.
"Em không muốn có bất cứ quan hệ gì với nhà các anh!" Tôi nói qua kẽ răng.
"Thảo Nhĩ," Liễu Bán Hạ đẩy cặp kính trên mũi, lặng lẽ nói: "Em thế nào cũng không thể thoát khỏi nhà bọn anh."
"Em không thể cứ giả vờ tiếp được, vậy sau này khi Trang Hôn Hiểu đưa em về..." Nói xong, tôi tự động dừng lại.
Sau này rốt cuộc anh ấy sẽ đưa ai về? Tôi hay cô ta?
Giải đoán là việc bình sinh tôi ghét nhất, vì cảm giác đó giống như táo bón, khiến bạn muốn giết người hoặc tự sát.
Tôi nhất định phải biết cô ta là ai.
Nhất định!
Thế nào, nhìn Liễu Bán Hạ, trong đầu tôi dần dần xuất hiện một suy nghĩ.
"Bỏ đi, giúp anh lần cuối cùng vậy." Tôi cố ý thở dài.
"Thảo Nhĩ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được." Liễu Bán Hạ nắm chặt tay tôi, muốn hôn, nhưng bị tôi nhẹ nhàng ngăn lại.
Lại là chiêu cũ, không có thành ý.
"Đúng rồi, trước đây chẳng phải anh nói là chỉ ăn một bữa cơm là được ư? Sao lại cần em ra mặt?"
"Không còn cách nào, hôm qua ông ngoại anh xem ti vi đột nhiên nhớ ra em." Liễu Bán Hạ lẩm bẩm nói: "Anh không nên chuyển đến tiết mục đó."
"Á? Chương trình gì?" Lại có thể khiến ông ngoại nhớ tới tôi, lẽ nào là Tomb Raider?
Nhưng...
"Là thế giới động vật," Liễu Bán Hạ chầm chậm nói: "Khi đó đang phát về sóc đất (Marmot)."
"..."
Tôi bước nhẹ nhàng, lặng lẽ đi qua nhà Trang Hôn Hiểu, về tới cửa phòng mình, lấy chìa khóa, mượn ánh sáng dìu dịu, mở cửa trong phút chốc, bước nhanh vào.
Giống như ăn trộm.
Mấy ngày này, tôi giống như kẻ trộm.
Mượn cớ Chí Chí bị cuỗm đi, cửa hàng không có người trông, ngày ngày sáng sớm liền đi, đêm muộn mới về nhà, tránh nói chuyện với Trang Hôn Hiểu.
Đồng thời, trước khi anh nói rõ tình hình cô gái đó, tôi định vẫn cứ làm như vậy.
Bước vào phòng ngủ, ném túi xuống, thừa dịp đêm tối, nhào vào giường, thở dài.
Trang Hôn Hiểu ơi, Trang Hôn Hiểu, sao anh cứ phải nhớ cô ta cả đời?
Đang thở ngắn than dài, đèn đột nhiên sáng, tôi mới ý thức ngẩng đầu, phát hiện Trang Hôn Hiểu nằm bên cạnh mình!
Chỉ thấy hai tay anh gối sau đầu, hai chân dài đan vào nhau. Ánh đèn vàng rọi xuống đầu anh, gương mặt vùi vào trong bóng mờ. Cho dù như vậy, tôi vẫn cảm nhận được, đôi mắt đó, đang nhìn tôi chăm chú.
"Sao muộn thế này mới về?" Anh hỏi, giọng nói trầm lắng như bình thường.
Tôi che gối lên đầu, buồn rầu nói: "Em cũng có bí mật."
Trang Hôn Hiểu kéo gối ra, ép tôi nhìn anh: "Đừng cãi nhau nữa."
"Em không cãi, em chỉ muốn biết người con gái đó là ai?"
"Anh đã nói rồi, cô ta là ai với em không có bất cứ quan hệ nào, vì sao em cứ phải tìm hiểu đến cùng."
"Đúng, không liên quan tới em, liên quan tới anh chứ gì!"
"Tóm lại, cô ta căn bản không quan trọng."
"Nếu không quan trọng, sao anh có thể nhớ cô ta cả đời?!"
"Ai nói cho em? Chu Mặc Sắc hay Liễu Bán Hạ?" Trang Hôn Hiểu cắn răng.
"Anh đừng quan tâm."
"Chúc Thảo Nhĩ!"
"Trang Hôn Hiểu!"
Chúng tôi nhìn nhau, không ai nhường ai.
Có điều...
Nhìn người cũng mệt.
Một lúc sau, Trang Hôn Hiểu nằm xuống quay lưng với tôi, tắt đèn: "Ngủ!"
"Ngủ thì ngủ!" Tôi cũng nằm xuống quay lưng vào anh.
Nhưng...
"Trang Hôn Hiểu, sao anh nằm giường của em!"
Cứ xích mích như vậy, qua một tuần, người nào đó tìm tới.
"Em không đi!" Tôi chắc như đinh đóng cột cự tuyệt.
"Vì sao?" Liễu Bán Hạ hỏi.
"Em không muốn có bất cứ quan hệ gì với nhà các anh!" Tôi nói qua kẽ răng.
"Thảo Nhĩ," Liễu Bán Hạ đẩy cặp kính trên mũi, lặng lẽ nói: "Em thế nào cũng không thể thoát khỏi nhà bọn anh."
"Em không thể cứ giả vờ tiếp được, vậy sau này khi Trang Hôn Hiểu đưa em về..." Nói xong, tôi tự động dừng lại.
Sau này rốt cuộc anh ấy sẽ đưa ai về? Tôi hay cô ta?
Giải đoán là việc bình sinh tôi ghét nhất, vì cảm giác đó giống như táo bón, khiến bạn muốn giết người hoặc tự sát.
Tôi nhất định phải biết cô ta là ai.
Nhất định!
Thế nào, nhìn Liễu Bán Hạ, trong đầu tôi dần dần xuất hiện một suy nghĩ.
"Bỏ đi, giúp anh lần cuối cùng vậy." Tôi cố ý thở dài.
"Thảo Nhĩ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được." Liễu Bán Hạ nắm chặt tay tôi, muốn hôn, nhưng bị tôi nhẹ nhàng ngăn lại.
Lại là chiêu cũ, không có thành ý.
"Đúng rồi, trước đây chẳng phải anh nói là chỉ ăn một bữa cơm là được ư? Sao lại cần em ra mặt?"
"Không còn cách nào, hôm qua ông ngoại anh xem ti vi đột nhiên nhớ ra em." Liễu Bán Hạ lẩm bẩm nói: "Anh không nên chuyển đến tiết mục đó."
"Á? Chương trình gì?" Lại có thể khiến ông ngoại nhớ tới tôi, lẽ nào là Tomb Raider?
Nhưng...
"Là thế giới động vật," Liễu Bán Hạ chầm chậm nói: "Khi đó đang phát về sóc đất (Marmot)."
"..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.