Chương 11
Tang giới
29/08/2014
Nói xong, Phó Úc nhàn nhã tựa lưng vào thành ghế, quan sát cô gái
trong màn hình vẫn ngơ ngác như còn mải suy nghĩ về câu trả lời của anh.
Cô hỏi ra điều này là tự mình thông suốt, hay là do có người khác nhắc nhở?
Phó Úc khoanh tay trước ngực, háo hức mong chờ phản ứng của cô.
Thật lâu sau, Ông Vũ mới “A!” lên một tiếng, lắp ba lắp bắp nói: “Ừm… tôi xin lỗi… tôi không nên hỏi anh vấn đề riêng tư này”.
“Không sao”, Phó Úc bình thản đáp, “Trước sau gì rồi cô cũng biết thôi mà”.
Ông Vũ không mấy để ý tới lời này của anh, vì hiện tại cô vẫn chưa hết ngượng ngùng, hai má đỏ bừng như gấc.
“Tôi… buồn ngủ rồi, hôm nay hơi mệt.”
Phó Úc cảm thấy vô cùng thích thú với biểu hiện này của Ông Vũ. Anh cũng hiểu rất rõ, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, không nên tạo áp lực cho cô. Anh ho nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Ừ, đi ngủ thôi”.
“Ngủ ngon.”
Ông Vũ không biết mình căng thẳng cái gì, lúc này đột nhiên có cảm giác không dám nhìn vào gương mặt người đàn ông trên màn hình. Cô vừa duỗi tay ra định tắt máy tình thì chợt nghe Phó Úc nói: “À tôi đã thu bài hát ru cho cô rồi nhé, gửi tin nhắn trên Wechat ấy”.
Ông Vũ ngẩn ra.
“Tên là Sleep song“, Phó Úc cố ý hạ thấp giọng, “Nghe bài này sẽ ngủ rất ngon. Tôi thấy nhiều người Anh hay dùng ca khúc này để ru con, hoặc người yêu…”.
…
“Về sau, mỗi ngày tôi đều sẽ hát cho cô nghe bài này.”
…
“Vũ, ngủ ngon!”
Trên màn hình, Phó Úc chống tay một bên mặt, mỉm cười với cô.
Nụ cười ấy dường như có một chút… cám dỗ?
Ông Vũ cảm thấy trái tim lại một lần nữa nhảy loạn xạ trong lồng ngực.
Nếu như trước ngày hôm nay, tất cả những điều cô biết về Phó Úc đều rất bình thường, thì sau cuộc nói chuyện với Chu Nhược, mọi thứ đã bắt đầu có những biến hóa nho nhỏ.
Ngồi đờ đẫn trước màn hình đen thui hồi lâu, Ông Vũ mới gập laptop lại, cầm lấy điện thoại di động đi vào phòng ngủ. Cô chui vào ổ chăn ấm áp, mở wechat ra xem tin chưa đọc. Giọng hát dịu dàng của Phó Úc bắt đầu vang lên bên tai, nhưng cô không nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như hôm qua, mà lúc này, có một cảm giác lạ lùng đang làm xáo trộn lòng cô. Gương mặt cô càng lúc càng đỏ, càng lúc càng nóng ran, thậm chí đầu ngón tay cũng tê dại.
Cô rốt cuộc làm sao vậy?
Người bên này đã dần dần ý thức được việc gì đang diễn ra, người bên kia tâm trạng cũng tốt lên trông thấy.
Thoát khỏi Skype, Phó Úc uống liền mấy ngụm nước rồi mở cuốn sổ tay xem lịch làm việc. Ánh mắt anh dừng lại trên tờ lịch tháng ba, sau đó anh cầm lấy di động, gọi vào một dãy số.
“Viện trưởng! Năm nay, tôi muốn xin nghỉ thường niên vào khoảng thời gian từ cuối tháng ba đến lễ Phục sinh.”
Đầu giây bên kia, vị viện trưởng Onis sững sờ giây lát mới đáp: “Đương nhiên là được rồi. Giảng viên và sinh viên ai cũng được nghỉ phép cả”.
“Cảm ơn viện trưởng.”
“Nhưng mà…”, viện trưởng ngập ngừng, “Fu, tôi nhớ lễ Phục Sinh năm ngoái cậu đâu có nghỉ, còn chui vào phòng thí nghiệm để là nghiên cứu, bảo cậu nghỉ cậu cũng không nghe.”
“Vâng.” Phó Úc từ tốn trả lời, “Nhưng năm nay khác”.
Quan hệ giữa anh và viện trưởng khá thân thiết, vì thế vừa nghe anh nói vậy, viện trưởng liền trêu chọc: “Vậy hả? Chẳng lẽ năm nay, trong lòng cậu rốt cuộc đã có thêm một thứ quan trọng ngang việc nghiên cứu khoa học?”.
Phó Úc trầm ngâm giây lát, khóe môi chợt cong lên.
“Chính xác phải là: quan trọng hơn cả nghiên cứu khoa học!”
***
Từ sau hôm đó, cuộc sống của Ông Vũ ngoài công việc ra, về nhà còn có thêm nhiệm vụ chăm sóc Sữa Đậu Nành và nói chuyện với Phó Úc trước khi đi ngủ.
Anh cơ hồ nắm rất rõ giờ giấc sinh hoạt của cô. Mỗi lần cô tắm giặt xong, định gọi điện cho anh thì anh đã gọi tới. Tối nào hai người cũng nói chuyện chừng một, hai tiếng đồng hồ. Trước giờ Ông Vũ luôn tự cho rằng mình là một người ít nói, kể cả khi còn yêu Ngôn Kiều, hai người cũng chẳng mấy khi gọi điện thoại. Nhưng với Phó Úc lại khác, cô luôn luôn có rất nhiều thứ muốn tâm sự với anh. Những câu chuyện cười vô tình đọc được trên mạng, những hành khách cô gặp trên máy bay, thậm chí là bộ dạng của Sữa Đậu Nành khi cô chơi cùng nó,… chuyện lớn chuyện nhỏ, cô đều muốn chia sẻ cùng anh.
Mặc dù mỗi lần nói chuyện điện thoại, Ông Vũ đều có cảm giác căng thẳng khó hiểu, nhưng rồi cô lại nghĩ, thái độ của Phó Úc đối với mình trước sau như một, không có bất cứ hành động mờ ám hay lời nói quá trớn nào, càng không bao giờ nhắc tới chuyện tình cảm. Vậy nên, dần dà cô tự nhủ bản thân đừng lo lắng quá nhiều.
Có lẽ, anh thật sự chỉ coi cô là bạn tốt mà thôi.
Ngày tháng trôi nhanh như thoi đưa, Giáng Sinh và Tết Dương vừa qua thì Tết Âm cũng nối bước đến. Năm nay, mấy ngày Tết rơi vào khoảng giữa tháng Hai, chuyện này đối với Ông Vũ mà nói, không có ảnh hưởng gì nhiều, bởi vì đặc thù công việc của cô là không có kỳ nghỉ Tết. Lần này, cô chỉ có hai ngày cuối tuần để nghỉ ngơi, đương nhiên cô muốn về nhà thăm bố mẹ.
Rời khỏi sân bay, Ông Vũ lập tức về căn hộ riêng thu dọn đồ đạc, mang theo Sữa Đậu Nành ra tàu điện ngầm. Nhưng đến khi lên tàu, cô mới nhớ ra sáng sớm nay mẹ đã gọi điện dặn cô gọi Ngôn Kiều về cùng.
Ông Vũ không khỏi rùng mình. Chuyện giữa cô và Ngôn Kiều, cô vẫn chưa dám nói với bố mẹ. Cô biết bố mẹ rất yêu quý Ngôn Kiều, luôn mong hai người mau chóng kết hôn. Hiện giờ cô và anh đã chia tay hai tháng, lý do lai vô cùng phức tạp, cô biết giải thích ra sao với bố mẹ đây? Nhất định bố mẹ cô sẽ rất đau lòng, rất thất vọng…
Suốt dọc đường, Ông Vũ vắt óc suy nghĩ mà vẫn không tìm được nguyên nhân nào thích hợp. Vừa bước chân xuống tàu, cô đã được nghênh đón bởi một cơn gió lạnh buốt. Đắn đo hồi lâu, cuối cùng Ông Vũ quyết định gửi tin nhắn cho Phó Úc.
“Hôm nay tôi về nhà bố mẹ, lúc trước, tôi quên mất chưa nói chuyện chia tay cho bố mẹ biết…”
Đứng đợi một lát mà không nhận được tin nhắn trả lời, Ông Vũ sốt ruột nhìn đồng hồ, có lẽ anh đang dạy. Cô đành liều mạng đi về nhà.
Chuông cửa vừa reo, mẹ Ông đã lập tức ra mở cửa.
“Mẹ, năm mới vui vẻ!” Ông Vũ ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng không ngừng cầu khấn mẹ đừng vội hỏi về Ngôn Kiều.
“Năm mới vui vẻ!” Mẹ Ông vui vẻ đáp lại, bà đỡ lấy lồng thỏ trong tay cô, đặt lên bàn, rồi lại khom lưng kéo va li hành lý của cô, “Vào nhà mau lên, hôm nay lạnh âm độ đấy”.
“Vâng, hôm nay con ở trên máy bay mà cũng rét run người, chảy cả nước mũi…”, Ông Vũ vừa chạy theo mẹ vào trong, vừa liên mồm nói, “Con mà cảm lạnh bây giờ thì biết làm sao? Con không muốn đến bệnh viện truyền nước đâu!”.
“Phủi phui cái mồm cô, lớn tướng rồi còn thích làm nũng!” Mẹ Ông mắng yêu, “Có phải bình thường hay làm nũng Ngôn Kiều như thế không? Mẹ đã bảo bao nhiêu lần rồi, bớt trẻ con đi, Ngôn Kiều nó chiều con cũng mệt”.
Nghe mẹ nhắc đến Ngôn Kiều, Ông Vũ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, nụ cười trên mặt vụt tắt.
Đúng lúc này thì bố Ông bưng đồ ăn từ bếp đi ra, chỉ thấy mình cô, bèn hỏi: “Ngôn Kiều lại phải tăng ca rồi hả? Thằng bé thật vất vả”.
“Đúng rồi”, mẹ Ông tiếp lời, “Tết nhất mà vẫn làm việc, tôi cũng đang định hỏi vì sao nó không tới cùng Vũ”.
“Bố mẹ…”
Ông Vũ ngập ngừng, hai tay túm chặt quần. Đằng nào cũng phải nói, thôi thì nói luôn.
“Con… có chuyện này muốn nói với bố mẹ.”
“Chuyện gì?” Bố Ông lo lắng nhìn cô.
“Dạ…” Ông Vũ nơm nớp lo sợ, cảm giác đầu lưỡi cứng nhắc không còn là của mình, “Con và Ngôn Kiều…”.
“Ting!”
Ông Vũ chưa kịp nói hết câu thì điện thoại đổ chuông. Cô luống cuống lôi điện thoại trong túi xách ra, nhìn thấy tên Phó Úc nhấp nháy trên màn hình.
“A lô!” Dưới cái nhìn của bố mẹ, cô nghe máy trong trạng thái thấp thỏm.
“Vũ!” Giọng nói bình tĩnh và thong dong của Phó Úc từ đầu dây bên kia truyền tới, “Đưa điện thoại cho bố hoặc mẹ cô nghe”.
Ông Vũ sững sốt mất vài giây, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chìa di động tới trước mặt mẹ: “Mẹ nghe đi”.
“Ai thế?” Mẹ Ông khó hiểu, “Ngôn Kiều hả?”.
Mười giây sau khi mẹ đưa điện thoại lên tai, Ông Vũ chỉ biết kinh hãi nhìn sắc mặt mẹ chuyển hóa từ nghi hoặc đến ngạc nhiên, từ ngạc nhiên đến trấn tĩnh. Sau đó, mẹ cầm theo di động của cô, đi vào phòng ngủ.
“Ai gọi thế?” Bố Ông tò mò hỏi, “Sao lại nói chuyện với mẹ con?”.
“Dạ… một người bạn của con.” Ông Vũ chưa biết tình hình thế nào, chỉ có thể trả lời qua loa đối phó.
Hơn mười phút sau, mẹ Ông đi ra, trả lại điện thoại cho cô. Sắc mặt mẹ có cả yêu thương lẫn vui vẻ.
“Vũ, Phó Úc nói nó phải tiếp tục giờ giảng rồi, lát nữa nó gọi lại cho con.”
Ông Vũ ngẩn người, gật đầu như một con rô bốt.
“Ăn cơm thôi.”Nói rồi, bà kéo theo bố Ông vào bếp, không quên quay đầu lại căn dặn cô, “Con đi rửa tay đi”.
Ông Vũ ngây ngốc trong WC một lúc rồi trở ra phòng khách, đã thấy cơm nước sẵn sàng trên bàn. Bố mẹ đều tươi cười nhìn cô: “Năm mới vui vẻ, chúc Vũ Vũ nhà chúng ta một năm vạn sự như ý”.
“Bố mẹ, năm mới mạnh khỏe!”
Ông Vũ cũng nâng ly, chẳng hiểu sao cô cảm thấy, bố mẹ có chuyện gì vô cùng hài lòng.
Cạn một ly, bố Ông liền mở ti vi lên, chờ kênh truyền hình trung ương phát sóng chương trình Lễ hội mùa xuân. Mẹ Ông thì gắp thức ăn vào bát cho con gái, quan tâm nói: “Ăn nhiều vào, mùa đông phải béo một chút mới giữ ấm được cơ thể”.
“Vâng.” Ông Vũ yên lặng ăn cơm, trong lòng cứ băn khoăn mãi về việc có nên nói tiếp chuyện về Ngôn Kiều hay không.
“Vũ à,” bố Ông chợt lên tiếng, “Con nghe lời bố, làm sao để bản thân thoải mái nhất mới là quan trọng, đừng vì những chuyện cỏn con mà buồn phiền. Cuộc đời còn dài, nhất định phải vững bước tiến về phía trước.”
“Đương nhiên rồi, Tiểu Vũ nhà chúng ta rất kiên cường.” Mẹ Ông tiếp lời, “Con gái bảo bối của chúng ta sau này chắc chắn sẽ được một người đàn ông tốt yêu thương, tuyệt đối không thể lấy một thằng vô trách nhiệm được”.
“Thôi thôi không nói chuyện này nữa, đều là quá khứ rồi!” Bố Ông cười rộ lên, “Ăn cơm đi, Tiểu Vũ rất ít khi được về nhà, phải ăn nhiều vào đấy”.
Ông Vũ tròn mắt nhìn bố mẹ tung hứng, môi mấp máy không biết phải nói gì.
Nghe chừng bố mẹ đã biết chuyện cô và Ngôn Kiều chia tay, nhưng lại tỏ ra vui vẻ như thế, chắc chắn là do cuộc điện thoại của Phó Úc.
Cơm nước xong, Ông Vũ đứng lên thu dọn bàn ăn, lại bị mẹ Ông xua đuổi: “Con ra kia ngồi nghỉ đi, cứ để đấy cho mẹ”.
Không để cô kịp lên tiếng, mẹ Ông đã hí hửng nói tiếp: “Lát nữa Úc nó sẽ gọi cho con, con vào bếp rửa bát ngộ nhỡ không nó gọi không được thì sao?”.
…
“À nhớ gửi lời chúc mừng năm mới của bố mẹ với nó nhé!”
Cách gọi thân mật kia thốt ra từ miệng mẹ khiến Ông Vũ càng thêm tin chắc nội dung cuộc điện thoại vừa rồi có gì đó không bình thường.
Rốt cuộc anh ấy đã nói những gì thế?
Màn đêm đen đặc bao phủ ngoài ô cửa sổ, tiếng pháo hoa giòn tan bắt đầu vang lên. Ông Vũ ra ban công, lặng im tựa lưng vào lan can, chờ điện thoại của Phó Úc.
Chẳng bao lâu, di động đổ chuông, nhưng không phải cuộc gọi thoại mà là cuộc gọi video Facetime.
Ông Vũ luống cuống nhận máy, rồi giơ điện thoại ra phía trước. Gương mặt tuấn tú của Phó Úc hiện rõ trên màn hình.
“Vũ, nhìn rõ không?” Anh cười, “Hình như tín hiệu không tốt lắm”.
Ông Vũ lúc này cảm thấy vô cùng bối rối, đầu óc hỗn loạn.
Vừa rồi ăn cơm xong, cô còn chưa rửa mặt mũi, không biết trên mặt hay áo có dính cái gì không? Hôm nay cô mặc áo lông màu trăng, nhìn chắc xấu lắm?
“Chỗ em tối, nên em cứ yên tâm, cho dù trên mặt hay quần áo em có dính cái gì thì tôi cũng không thấy đâu.” Phó Úc vừa nói vừa cười, giống như đọc được mọi ý nghĩ trong đầu cô.
“Ừm… vừa nãy, anh nói gì với mẹ tôi thế?” Ông Vũ ngập ngừng hỏi.
Phó Úc ngẫm nghĩ một lát mới trả lời: “Thật sự muốn biết hả?”.
“Ừ!” Cô gật đầu.
Đâu chỉ đơn giản là muốn biết, cô thực sự vô cùng kinh ngạc ấy chứ! Không biết trong mười phút ngắn ngủi ấy, Phó Úc đã làm gì mà có thể khiến bố mẹ cô chẳng những không đề cập tới chuyện của Ngôn Kiều, mà còn tỏ ra vui mừng đến vậy.
Hơn nữa, vì sao anh có thể để lại ấn tượng tốt với bố mẹ cô như thế?
“Tôi nói…”
Ở đâu đó vừa bắn pháo hoa, bầu trời tối đen bỗng dưng lóe sáng, những sắc màu rực rỡ bừng lên giây lát rồi vụt tắt.
Ông Vũ nhìn thấy rõ bờ môi của Phó Úc ngập ngừng.
“You are my best gift in this world.”
Trên thế gian này, em là món quà tuyệt vời nhất của cuộc đời tôi.
Cô hỏi ra điều này là tự mình thông suốt, hay là do có người khác nhắc nhở?
Phó Úc khoanh tay trước ngực, háo hức mong chờ phản ứng của cô.
Thật lâu sau, Ông Vũ mới “A!” lên một tiếng, lắp ba lắp bắp nói: “Ừm… tôi xin lỗi… tôi không nên hỏi anh vấn đề riêng tư này”.
“Không sao”, Phó Úc bình thản đáp, “Trước sau gì rồi cô cũng biết thôi mà”.
Ông Vũ không mấy để ý tới lời này của anh, vì hiện tại cô vẫn chưa hết ngượng ngùng, hai má đỏ bừng như gấc.
“Tôi… buồn ngủ rồi, hôm nay hơi mệt.”
Phó Úc cảm thấy vô cùng thích thú với biểu hiện này của Ông Vũ. Anh cũng hiểu rất rõ, hiện tại vẫn chưa phải thời điểm thích hợp, không nên tạo áp lực cho cô. Anh ho nhẹ một tiếng, dịu dàng nói: “Ừ, đi ngủ thôi”.
“Ngủ ngon.”
Ông Vũ không biết mình căng thẳng cái gì, lúc này đột nhiên có cảm giác không dám nhìn vào gương mặt người đàn ông trên màn hình. Cô vừa duỗi tay ra định tắt máy tình thì chợt nghe Phó Úc nói: “À tôi đã thu bài hát ru cho cô rồi nhé, gửi tin nhắn trên Wechat ấy”.
Ông Vũ ngẩn ra.
“Tên là Sleep song“, Phó Úc cố ý hạ thấp giọng, “Nghe bài này sẽ ngủ rất ngon. Tôi thấy nhiều người Anh hay dùng ca khúc này để ru con, hoặc người yêu…”.
…
“Về sau, mỗi ngày tôi đều sẽ hát cho cô nghe bài này.”
…
“Vũ, ngủ ngon!”
Trên màn hình, Phó Úc chống tay một bên mặt, mỉm cười với cô.
Nụ cười ấy dường như có một chút… cám dỗ?
Ông Vũ cảm thấy trái tim lại một lần nữa nhảy loạn xạ trong lồng ngực.
Nếu như trước ngày hôm nay, tất cả những điều cô biết về Phó Úc đều rất bình thường, thì sau cuộc nói chuyện với Chu Nhược, mọi thứ đã bắt đầu có những biến hóa nho nhỏ.
Ngồi đờ đẫn trước màn hình đen thui hồi lâu, Ông Vũ mới gập laptop lại, cầm lấy điện thoại di động đi vào phòng ngủ. Cô chui vào ổ chăn ấm áp, mở wechat ra xem tin chưa đọc. Giọng hát dịu dàng của Phó Úc bắt đầu vang lên bên tai, nhưng cô không nhanh chóng chìm vào giấc ngủ như hôm qua, mà lúc này, có một cảm giác lạ lùng đang làm xáo trộn lòng cô. Gương mặt cô càng lúc càng đỏ, càng lúc càng nóng ran, thậm chí đầu ngón tay cũng tê dại.
Cô rốt cuộc làm sao vậy?
Người bên này đã dần dần ý thức được việc gì đang diễn ra, người bên kia tâm trạng cũng tốt lên trông thấy.
Thoát khỏi Skype, Phó Úc uống liền mấy ngụm nước rồi mở cuốn sổ tay xem lịch làm việc. Ánh mắt anh dừng lại trên tờ lịch tháng ba, sau đó anh cầm lấy di động, gọi vào một dãy số.
“Viện trưởng! Năm nay, tôi muốn xin nghỉ thường niên vào khoảng thời gian từ cuối tháng ba đến lễ Phục sinh.”
Đầu giây bên kia, vị viện trưởng Onis sững sờ giây lát mới đáp: “Đương nhiên là được rồi. Giảng viên và sinh viên ai cũng được nghỉ phép cả”.
“Cảm ơn viện trưởng.”
“Nhưng mà…”, viện trưởng ngập ngừng, “Fu, tôi nhớ lễ Phục Sinh năm ngoái cậu đâu có nghỉ, còn chui vào phòng thí nghiệm để là nghiên cứu, bảo cậu nghỉ cậu cũng không nghe.”
“Vâng.” Phó Úc từ tốn trả lời, “Nhưng năm nay khác”.
Quan hệ giữa anh và viện trưởng khá thân thiết, vì thế vừa nghe anh nói vậy, viện trưởng liền trêu chọc: “Vậy hả? Chẳng lẽ năm nay, trong lòng cậu rốt cuộc đã có thêm một thứ quan trọng ngang việc nghiên cứu khoa học?”.
Phó Úc trầm ngâm giây lát, khóe môi chợt cong lên.
“Chính xác phải là: quan trọng hơn cả nghiên cứu khoa học!”
***
Từ sau hôm đó, cuộc sống của Ông Vũ ngoài công việc ra, về nhà còn có thêm nhiệm vụ chăm sóc Sữa Đậu Nành và nói chuyện với Phó Úc trước khi đi ngủ.
Anh cơ hồ nắm rất rõ giờ giấc sinh hoạt của cô. Mỗi lần cô tắm giặt xong, định gọi điện cho anh thì anh đã gọi tới. Tối nào hai người cũng nói chuyện chừng một, hai tiếng đồng hồ. Trước giờ Ông Vũ luôn tự cho rằng mình là một người ít nói, kể cả khi còn yêu Ngôn Kiều, hai người cũng chẳng mấy khi gọi điện thoại. Nhưng với Phó Úc lại khác, cô luôn luôn có rất nhiều thứ muốn tâm sự với anh. Những câu chuyện cười vô tình đọc được trên mạng, những hành khách cô gặp trên máy bay, thậm chí là bộ dạng của Sữa Đậu Nành khi cô chơi cùng nó,… chuyện lớn chuyện nhỏ, cô đều muốn chia sẻ cùng anh.
Mặc dù mỗi lần nói chuyện điện thoại, Ông Vũ đều có cảm giác căng thẳng khó hiểu, nhưng rồi cô lại nghĩ, thái độ của Phó Úc đối với mình trước sau như một, không có bất cứ hành động mờ ám hay lời nói quá trớn nào, càng không bao giờ nhắc tới chuyện tình cảm. Vậy nên, dần dà cô tự nhủ bản thân đừng lo lắng quá nhiều.
Có lẽ, anh thật sự chỉ coi cô là bạn tốt mà thôi.
Ngày tháng trôi nhanh như thoi đưa, Giáng Sinh và Tết Dương vừa qua thì Tết Âm cũng nối bước đến. Năm nay, mấy ngày Tết rơi vào khoảng giữa tháng Hai, chuyện này đối với Ông Vũ mà nói, không có ảnh hưởng gì nhiều, bởi vì đặc thù công việc của cô là không có kỳ nghỉ Tết. Lần này, cô chỉ có hai ngày cuối tuần để nghỉ ngơi, đương nhiên cô muốn về nhà thăm bố mẹ.
Rời khỏi sân bay, Ông Vũ lập tức về căn hộ riêng thu dọn đồ đạc, mang theo Sữa Đậu Nành ra tàu điện ngầm. Nhưng đến khi lên tàu, cô mới nhớ ra sáng sớm nay mẹ đã gọi điện dặn cô gọi Ngôn Kiều về cùng.
Ông Vũ không khỏi rùng mình. Chuyện giữa cô và Ngôn Kiều, cô vẫn chưa dám nói với bố mẹ. Cô biết bố mẹ rất yêu quý Ngôn Kiều, luôn mong hai người mau chóng kết hôn. Hiện giờ cô và anh đã chia tay hai tháng, lý do lai vô cùng phức tạp, cô biết giải thích ra sao với bố mẹ đây? Nhất định bố mẹ cô sẽ rất đau lòng, rất thất vọng…
Suốt dọc đường, Ông Vũ vắt óc suy nghĩ mà vẫn không tìm được nguyên nhân nào thích hợp. Vừa bước chân xuống tàu, cô đã được nghênh đón bởi một cơn gió lạnh buốt. Đắn đo hồi lâu, cuối cùng Ông Vũ quyết định gửi tin nhắn cho Phó Úc.
“Hôm nay tôi về nhà bố mẹ, lúc trước, tôi quên mất chưa nói chuyện chia tay cho bố mẹ biết…”
Đứng đợi một lát mà không nhận được tin nhắn trả lời, Ông Vũ sốt ruột nhìn đồng hồ, có lẽ anh đang dạy. Cô đành liều mạng đi về nhà.
Chuông cửa vừa reo, mẹ Ông đã lập tức ra mở cửa.
“Mẹ, năm mới vui vẻ!” Ông Vũ ngoài mặt tươi cười, nhưng trong lòng không ngừng cầu khấn mẹ đừng vội hỏi về Ngôn Kiều.
“Năm mới vui vẻ!” Mẹ Ông vui vẻ đáp lại, bà đỡ lấy lồng thỏ trong tay cô, đặt lên bàn, rồi lại khom lưng kéo va li hành lý của cô, “Vào nhà mau lên, hôm nay lạnh âm độ đấy”.
“Vâng, hôm nay con ở trên máy bay mà cũng rét run người, chảy cả nước mũi…”, Ông Vũ vừa chạy theo mẹ vào trong, vừa liên mồm nói, “Con mà cảm lạnh bây giờ thì biết làm sao? Con không muốn đến bệnh viện truyền nước đâu!”.
“Phủi phui cái mồm cô, lớn tướng rồi còn thích làm nũng!” Mẹ Ông mắng yêu, “Có phải bình thường hay làm nũng Ngôn Kiều như thế không? Mẹ đã bảo bao nhiêu lần rồi, bớt trẻ con đi, Ngôn Kiều nó chiều con cũng mệt”.
Nghe mẹ nhắc đến Ngôn Kiều, Ông Vũ cảm thấy sống lưng lạnh buốt, nụ cười trên mặt vụt tắt.
Đúng lúc này thì bố Ông bưng đồ ăn từ bếp đi ra, chỉ thấy mình cô, bèn hỏi: “Ngôn Kiều lại phải tăng ca rồi hả? Thằng bé thật vất vả”.
“Đúng rồi”, mẹ Ông tiếp lời, “Tết nhất mà vẫn làm việc, tôi cũng đang định hỏi vì sao nó không tới cùng Vũ”.
“Bố mẹ…”
Ông Vũ ngập ngừng, hai tay túm chặt quần. Đằng nào cũng phải nói, thôi thì nói luôn.
“Con… có chuyện này muốn nói với bố mẹ.”
“Chuyện gì?” Bố Ông lo lắng nhìn cô.
“Dạ…” Ông Vũ nơm nớp lo sợ, cảm giác đầu lưỡi cứng nhắc không còn là của mình, “Con và Ngôn Kiều…”.
“Ting!”
Ông Vũ chưa kịp nói hết câu thì điện thoại đổ chuông. Cô luống cuống lôi điện thoại trong túi xách ra, nhìn thấy tên Phó Úc nhấp nháy trên màn hình.
“A lô!” Dưới cái nhìn của bố mẹ, cô nghe máy trong trạng thái thấp thỏm.
“Vũ!” Giọng nói bình tĩnh và thong dong của Phó Úc từ đầu dây bên kia truyền tới, “Đưa điện thoại cho bố hoặc mẹ cô nghe”.
Ông Vũ sững sốt mất vài giây, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn chìa di động tới trước mặt mẹ: “Mẹ nghe đi”.
“Ai thế?” Mẹ Ông khó hiểu, “Ngôn Kiều hả?”.
Mười giây sau khi mẹ đưa điện thoại lên tai, Ông Vũ chỉ biết kinh hãi nhìn sắc mặt mẹ chuyển hóa từ nghi hoặc đến ngạc nhiên, từ ngạc nhiên đến trấn tĩnh. Sau đó, mẹ cầm theo di động của cô, đi vào phòng ngủ.
“Ai gọi thế?” Bố Ông tò mò hỏi, “Sao lại nói chuyện với mẹ con?”.
“Dạ… một người bạn của con.” Ông Vũ chưa biết tình hình thế nào, chỉ có thể trả lời qua loa đối phó.
Hơn mười phút sau, mẹ Ông đi ra, trả lại điện thoại cho cô. Sắc mặt mẹ có cả yêu thương lẫn vui vẻ.
“Vũ, Phó Úc nói nó phải tiếp tục giờ giảng rồi, lát nữa nó gọi lại cho con.”
Ông Vũ ngẩn người, gật đầu như một con rô bốt.
“Ăn cơm thôi.”Nói rồi, bà kéo theo bố Ông vào bếp, không quên quay đầu lại căn dặn cô, “Con đi rửa tay đi”.
Ông Vũ ngây ngốc trong WC một lúc rồi trở ra phòng khách, đã thấy cơm nước sẵn sàng trên bàn. Bố mẹ đều tươi cười nhìn cô: “Năm mới vui vẻ, chúc Vũ Vũ nhà chúng ta một năm vạn sự như ý”.
“Bố mẹ, năm mới mạnh khỏe!”
Ông Vũ cũng nâng ly, chẳng hiểu sao cô cảm thấy, bố mẹ có chuyện gì vô cùng hài lòng.
Cạn một ly, bố Ông liền mở ti vi lên, chờ kênh truyền hình trung ương phát sóng chương trình Lễ hội mùa xuân. Mẹ Ông thì gắp thức ăn vào bát cho con gái, quan tâm nói: “Ăn nhiều vào, mùa đông phải béo một chút mới giữ ấm được cơ thể”.
“Vâng.” Ông Vũ yên lặng ăn cơm, trong lòng cứ băn khoăn mãi về việc có nên nói tiếp chuyện về Ngôn Kiều hay không.
“Vũ à,” bố Ông chợt lên tiếng, “Con nghe lời bố, làm sao để bản thân thoải mái nhất mới là quan trọng, đừng vì những chuyện cỏn con mà buồn phiền. Cuộc đời còn dài, nhất định phải vững bước tiến về phía trước.”
“Đương nhiên rồi, Tiểu Vũ nhà chúng ta rất kiên cường.” Mẹ Ông tiếp lời, “Con gái bảo bối của chúng ta sau này chắc chắn sẽ được một người đàn ông tốt yêu thương, tuyệt đối không thể lấy một thằng vô trách nhiệm được”.
“Thôi thôi không nói chuyện này nữa, đều là quá khứ rồi!” Bố Ông cười rộ lên, “Ăn cơm đi, Tiểu Vũ rất ít khi được về nhà, phải ăn nhiều vào đấy”.
Ông Vũ tròn mắt nhìn bố mẹ tung hứng, môi mấp máy không biết phải nói gì.
Nghe chừng bố mẹ đã biết chuyện cô và Ngôn Kiều chia tay, nhưng lại tỏ ra vui vẻ như thế, chắc chắn là do cuộc điện thoại của Phó Úc.
Cơm nước xong, Ông Vũ đứng lên thu dọn bàn ăn, lại bị mẹ Ông xua đuổi: “Con ra kia ngồi nghỉ đi, cứ để đấy cho mẹ”.
Không để cô kịp lên tiếng, mẹ Ông đã hí hửng nói tiếp: “Lát nữa Úc nó sẽ gọi cho con, con vào bếp rửa bát ngộ nhỡ không nó gọi không được thì sao?”.
…
“À nhớ gửi lời chúc mừng năm mới của bố mẹ với nó nhé!”
Cách gọi thân mật kia thốt ra từ miệng mẹ khiến Ông Vũ càng thêm tin chắc nội dung cuộc điện thoại vừa rồi có gì đó không bình thường.
Rốt cuộc anh ấy đã nói những gì thế?
Màn đêm đen đặc bao phủ ngoài ô cửa sổ, tiếng pháo hoa giòn tan bắt đầu vang lên. Ông Vũ ra ban công, lặng im tựa lưng vào lan can, chờ điện thoại của Phó Úc.
Chẳng bao lâu, di động đổ chuông, nhưng không phải cuộc gọi thoại mà là cuộc gọi video Facetime.
Ông Vũ luống cuống nhận máy, rồi giơ điện thoại ra phía trước. Gương mặt tuấn tú của Phó Úc hiện rõ trên màn hình.
“Vũ, nhìn rõ không?” Anh cười, “Hình như tín hiệu không tốt lắm”.
Ông Vũ lúc này cảm thấy vô cùng bối rối, đầu óc hỗn loạn.
Vừa rồi ăn cơm xong, cô còn chưa rửa mặt mũi, không biết trên mặt hay áo có dính cái gì không? Hôm nay cô mặc áo lông màu trăng, nhìn chắc xấu lắm?
“Chỗ em tối, nên em cứ yên tâm, cho dù trên mặt hay quần áo em có dính cái gì thì tôi cũng không thấy đâu.” Phó Úc vừa nói vừa cười, giống như đọc được mọi ý nghĩ trong đầu cô.
“Ừm… vừa nãy, anh nói gì với mẹ tôi thế?” Ông Vũ ngập ngừng hỏi.
Phó Úc ngẫm nghĩ một lát mới trả lời: “Thật sự muốn biết hả?”.
“Ừ!” Cô gật đầu.
Đâu chỉ đơn giản là muốn biết, cô thực sự vô cùng kinh ngạc ấy chứ! Không biết trong mười phút ngắn ngủi ấy, Phó Úc đã làm gì mà có thể khiến bố mẹ cô chẳng những không đề cập tới chuyện của Ngôn Kiều, mà còn tỏ ra vui mừng đến vậy.
Hơn nữa, vì sao anh có thể để lại ấn tượng tốt với bố mẹ cô như thế?
“Tôi nói…”
Ở đâu đó vừa bắn pháo hoa, bầu trời tối đen bỗng dưng lóe sáng, những sắc màu rực rỡ bừng lên giây lát rồi vụt tắt.
Ông Vũ nhìn thấy rõ bờ môi của Phó Úc ngập ngừng.
“You are my best gift in this world.”
Trên thế gian này, em là món quà tuyệt vời nhất của cuộc đời tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.