Chương 3
Tang giới
31/07/2014
Ông Vũ giật mình, lỗ tai dựng thẳng lên: “Không, hôm qua anh ấy giúp tao chuyển nhà xong rồi về luôn, đi ăn cùng mẹ anh ấy”.
Ngừng một lát, cô lại hỏi: “Sao thế?”.
“Mày nghe tao nói này, sáng sớm nay tao và Ấn Thích đi bar Muse tìm Trịnh Vận thì trông thấy Ngôn Kiều ở đấy.”
Những ngón tay của Ông Vũ siết chặt lấy điện thoại.
“Vì đang vội kéo Trịnh Vận ra ngoài nên tao không đi xác nhận. Nhưng mày cũng biết thị lực của tao cực tốt rồi đấy”, Trần Hàm Tâm nghiêm giọng nói, “Nếu tao không nhìn nhầm thì chắc chắn Ngôn Kiều lúc ấy đang ôm một đứa con gái”.
Ông Vũ ngây người, nhất thời không thể tiêu hóa tin tức này.
“Này, Peter Pan! Mày còn nghe không thế?” Hàm Tâm nôn nóng gọi.
…
“Này!”
Ông Vũ cảm thấy đầu óc rỗng tuếch. Hóa ra đêm qua Ngôn Kiều không gọi điện cho cô là vì anh đã ở quán bar thâu đêm? Sáng nay, anh còn lấp lửng nói rằng, đã xảy ra rất nhiều chuyện, rất phức tạp, không biết nên nói với cô thế nào…
Cố gắng ép buộc mình tỉnh táo lại, Ông Vũ khó khăn mở miệng: “Chắc anh ấy tụ tập với bạn bè…”.
Trần Hàm Tâm cười khẩy: “Tụ tập bạn bè cả đêm ở quán bar? Vũ, bây giờ mày lập tức tìm anh ta hỏi cho rõ ràng, nếu anh ta làm chuyện gì có lỗi với mày, tạo nhất định xử đẹp anh ta”.
Hùng hùng hổ hổ nói một tràng dài, không thấy bên kia Ông Vũ có phản ứng gì, Hàm Tâm mới ý thức được bản thân đã quá kích động, bèn hạ giọng: “Tao… Tao bị Trịnh Vận làm cho tức muốn nổ tung đầu rồi. Nó và Mục Hi cứ nhập nhằng không dứt, lại còn tới cái chỗ chết tiệt này tự hủy hoại bản thân. Không ngờ mày với Ngôn Kiều cũng có chuyện. Tao chưa bao giờ nghĩ anh ta cũng làm những việc đó sau lưng mà.”
Những lời của Hàm Tâm chui lọt lỗ tai Ông Vũ, nhưng cơ hồ không vào được não bộ của cô. Cô càng lúc càng thấy đầu óc quay cuồng, tư duy trì trệ.
“Tâm…” Rất lâu sau, Ông Vũ mới lên tiếng, “Tao đang đau đầu lắm, đợi tao nói chuyện rõ ràng với Ngôn Kiều xong sẽ gọi cho mày, được không?”.
Giọng nói khàn khàn của cô khiến Trần Hàm Tâm cũng thấy xót xa: “Ừ, tao chờ tin mày. Chú ý không cảm lạnh đấy”.
Vừa bỏ điện thoại vào túi xách thì xe đến nơi, Ông Vũ đờ đẫn thanh toán tiền rồi xuống xe, kéo va li hành lí lên nhà. Cô mở cửa vào phòng, đẩy chiếc va li vào một góc rồi nằm thừ trên giường, quần áo cũng chẳng buồn thay.
Đến khi tỉnh táo lại một chút, Ông Vũ mới phát hiện trán mình nóng như lửa thiêu, dù mặc áo khoác lông dày cộp nhưng vẫn thấy rét run. Cô gắng gượng mở mắt nhìn đồng hồ đặt trên đầu giường. Đã quá mười hai giờ đêm.
Chắc chắn bị sốt cao rồi.
Ông Vũ sờ trán, vắt óc suy nghĩ xem lúc sắp xếp đồ dùng mình đã để hộp y tế ở đâu. Cô chật vật ngồi dậy, lục tung tủ đầu giường nhưng không thấy. Mắt mờ đi, cô lần mò theo bức tường đi ra phòng khách, tìm trong tủ đựng đồ.
Cơn chóng mặt càng lúc càng nặng, Ông Vũ có cảm giác buồn nôn, chân tay bủn rủn không đứng vững. Cô muốn bám víu vào đâu đó, không ngờ làm đổ cả chiếc va li đặt gần đấy.
Tiếng loảng xoảng vang lên rõ rệt giữa đêm khuya tĩnh lặng, Ông Vũ vội vàng cúi xuống nhặt đồ, nhưng cơ thể gần như mất hết sức lực, cô ngã khuỵu xuống. Sàn nhà lạnh băng, cô cảm thấy mình như bị thiêu chín.
Chợt có tiếng gõ cửa dồn dập, Ông Vũ mơ màng không biết giờ này ai còn đến tìm mình, chẳng lẽ là Ngôn Kiều?
“Đợi chút…”
Cô nỗ lực đứng dậy, chậm chạp đi ra mở cửa.
“Là tôi!”
Cửa vừa hé, Ông Vũ đã nghe thấy giọng nói ấm áp của anh hàng xóm Phó Úc. Anh ta mặc bộ đồ ngủ thoải mái, vẫn còn đeo kính, đang đứng hiên ngang trước cửa nhà cô.
“Tôi vừa nghe tiếng đồ đạc đổ,” Phó Úc nhìn cô, ôn hòa nói, “Không biết cô có làm sao không?”.
“Tôi…” Ông Vũ đang định nói nhưng đầu đau như búa bổ, trong người nôn nao.
Phó Úc nhíu mày, thấy gương mặt đỏ bừng và đầy mồ hôi của cô, anh lo lắng hỏi: “Cô bị sốt rồi phải không?”.
“Ừm…”, Ông Vũ uể oải nói, “Vừa nãy tôi tìm thuốc nên làm đổ va li”.
Phó Úc bình tĩnh nhìn cô mấy giây, sau đó tự mở rộng cửa, dìu cô vào ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng tìm được hòm thuốc ở một góc phòng.
Bên trong không có thuốc hạ sốt, lại thấy Ông Vũ sắp lịm đi, Phó Úc lập tức hạ quyết định.
“Ông Vũ…”, anh đi tới cạnh cô, khomg người nói nhỏ, “Cô đợi tôi một lát, tôi về thay quần áo rồi đưa cô đi viện”.
“Ừm…” Ông Vũ lúc này đã hoàn toàn mất ý thức, chỉ đáp theo phản xạ. Thậm chí, Phó Úc quay lại lúc nào, lấy chìa khóa trong túi xách của cô để khóa cửa và đưa cô xuống thang máy thế nào, cô cũng không biết.
“Cố gắng chịu đựng một lát, sắp đến bệnh viện rồi.”
Tựa cả người vào ghế phụ lái, Ông Vũ mơ màng cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng sờ trán mình.
Tới bệnh viện, Phó Úc lập tức chạy đi đăng kí, chờ bác sĩ khám, mua thuốc, làm thủ tục nhập viện,… mãi đến khi Ông Vũ đã nằm yên trên giường bệnh để truyền nước, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì mới từ Anh về nên Phó Úc chưa thích ứng được múi giờ, mấy ngày nay anh ngủ rất muộn. Căn hộ cách âm không được tốt cho lắm, tiếng đổ vỡ bên nhà Ông Vũ, anh nghe rõ mồn một.
May mà trước khi cô hôn mê, anh đã kịp thời phát hiện ra để đưa cô tới viện.
Phó Úc nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đã là hai giờ sáng. Anh day day thái dương, đang định chợp mắt một lát thì có ai đó vỗ vai.
Ngẩng lên nhìn, một người đàn ông trẻ mặc áo blouse trắng.
Anh ta tủm tỉm nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Úc!”.
Phó Úc hơi bất ngờ, không nghĩ sẽ gặp người quen ở đây. Anh chỉ tay ra cửa, ý bảo đối phương ra ngoài hành lang nói chuyện.
Vừa rời khỏi phòng bệnh, người đàn ông kia đã lên tiếng: “Sao lại ở đây?”.
Anh chàng này tên Đới Tông Nho, là bạn thân hồi cấp ba của Phó Úc, hiện tại đang làm việc ở khoa sản bệnh viện Thụy Kim. Hai người thường xuyên giữ liên lạc, mỗi khi Phó Úc về nước cũng đều hẹn gặp anh ta ôn chuyện.
“Lâu rồi không gặp,” Phó Úc vỗ vai bạn, “Hôm nay trực ca đêm à?”.
“Không, làm phẫu thuật kéo dài ấy mà. Giờ chuẩn bị về nhà đây. Chú em về bao giờ sao không nói gì thế?”
“Tao vừa về được hai hôm, định nghỉ ngơi mấy ngày rồi liên lạc với mày.” Phó Úc đáp.
“Ban nãy trông thấy mày bế em nào vào đây, cứ ngỡ làm phẫu thuật lâu hoa mắt. Không ngờ đúng thật.” Đới Tông Nho cười ẩn ý, “Người yêu đấy à? Mới một năm không gặp mà tao đã không theo kịp thời thế rồi!”.
Phó Úc lắc đầu, nhìn về phía phòng bệnh: “Không phải, hàng xóm thôi”.
“Hàng xóm?” Đới Tông Nho kinh ngạc, “Anh không nghe nhầm đấy chứ? Cái đứa không thích xen vào chuyện thiên hạ như mày mà đi lo cho hàng xóm?”.
“Đừng có nói như tao là kẻ máu lạnh thế chứ!”, Phó Úc đập cánh tay anh bạn, “Người ta bị sốt, tao đưa người ta đến viện chút thôi”.
“Ờ…”, Đới Tông Nho chợt đăm chiêu, “Nhưng tao nhìn thoáng qua thấy cô em này quen mắt lắm! Không biết có phải đã gặp ở đâu rồi không?”.
Phó Úc trầm ngâm một lát rồi nói: “Chắc là ở đám cưới của Trần Hàm Tâm với Kha Ấn Thích. Em ấy làm phù dâu”.
“À à đúng rồi!”, Đới Tông Nho vỗ tay, “Bạn thân của Hàm Tâm hả?”.
“Ừ.”
“Ơ, kỳ lạ. Mày quen em ý từ bao giờ thế? Sao tự dưng lại là hàng xóm?”.
“Vừa quen thôi”, Phó Úc thở dài, “Lần này tao về thì em ấy cũng mới chuyển đến cạnh căn hộ của tao”.
“Chà chà, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.” Đới Tông Nho cười, “Trùng hợp kinh người! Tao phải về nói với vợ tao mới được. Trái đất thật nhỏ, mày lại làm hàng xóm với bạn thân của Hàm Tâm”.
…
“Này, mà tao nói thật. Mày sắp già rồi đấy, đừng có ngày nào cũng vùi đầu vào đám chữ số khô khốc kia, đi tìm vợ đi!”
“Biết rồi, lắm chuyện!” Phó Úc nhún vai, “Mày nói cứ như mẹ tao không bằng”.
Đới Tông Nho cười cười: “Cô em này nhìn đáng yêu phết chứ chẳng đùa! Mày triển luôn đi! Nhất cự ly nhì tốc độ, câu này chuẩn không cần chỉnh”.
“Em ấy có người yêu rồi.” Phó Úc hờ hững nói.
Đới Tông Nho quan sát anh một lát rồi đột nhiên thốt lên: “Mày vẫn còn nghĩ tới cái Hạ à?”.
Phó Úc ngước mắt, dở khóc dở cười nhìn bạn: “Hạ sắp kết hôn đến nơi rồi, tao còn nhớ em ấy làm gì? Mày càng ngày càng giống bà cô lắm điều rồi đấy”.
“Thế thì được rồi, ai cũng phải có sự khởi đầu mới!” Đới Tông Nho giơ tay lên búng “tách” một cái, sau đó vờ buồn bã nói, “Bà xã anh đang chờ anh ở nhà. Anh về trước nhé! Mấy hôm nữa gặp chú em nói chuyện. Bái bai!”.
Phó Úc khoát khoát tay với anh ta rồi quay vào phòng bệnh. Anh ngồi xuống ghế cạnh giường, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say sưa không chút đề phòng của Ông Vũ. Anh khẽ đặt tay lên trán cô kiểm tra, rồi đắp lại chăn cho cô.
Chai nước vẫn tí tách chảy từng giọt, cơn sốt hẳn là đã được đẩy lùi.
Anh tựa lưng vào ghế, chăm chú quan sát cô. Lúc ngủ, dáng vẻ của cô vừa bình thản, vừa ngoan ngoãn, không giống với bộ dạng mơ mơ màng màng, ngốc nghếch lúc bình thường.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên bắt gặp cô ở hôn lễ của Trần Hàm Tâm. Có lẽ do gót giày quá lại mặc váy dài, thế nên Ông Vũ bị vấp ngã, cả hội trường lúc ấy ôm bụng cười ầm lên.
Phó Úc đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng hôm qua khi ngồi ăn với cô, cái cách cô khóc thút thít tâm sự chuyện của mình. Thực lòng, ban đầu anh cứ ngỡ đây là một cô gái ngốc nghếch đến không thuốc chữa, nhưng không ngờ, cô lại nhiều nỗi lòng đến thế, tự ti đến thế, phải chịu đựng nhiều tủi hờn đến thế. Chỉ là cô đã quen giấu kín cảm xúc, không muốn người ta nhìn thấy.
Phát hiện ra điều này nên anh mới chú ý tới cô, bằng không, anh đã chẳng xuất hiện trước cửa nhà cô khi nghe tiếng đổ vỡ.
Mặc dù, cô không hề biết anh đã quen cô từ lâu.
Anh luôn có cảm giác, nếu không được chăm sóc cẩn thận, bất cứ lúc nào cô gái này cũng có thể bị thương, khiến người ta không thể không lo lắng.
Rất giống… một con thỏ nhỏ!
Nghĩ vậy, anh lắc đầu cười.
Quả đúng như Đới Tông Nho nói, một người bất cần như anh, từ khi nào lại thích đi lo chuyện thiên hạ như thế?
Ngừng một lát, cô lại hỏi: “Sao thế?”.
“Mày nghe tao nói này, sáng sớm nay tao và Ấn Thích đi bar Muse tìm Trịnh Vận thì trông thấy Ngôn Kiều ở đấy.”
Những ngón tay của Ông Vũ siết chặt lấy điện thoại.
“Vì đang vội kéo Trịnh Vận ra ngoài nên tao không đi xác nhận. Nhưng mày cũng biết thị lực của tao cực tốt rồi đấy”, Trần Hàm Tâm nghiêm giọng nói, “Nếu tao không nhìn nhầm thì chắc chắn Ngôn Kiều lúc ấy đang ôm một đứa con gái”.
Ông Vũ ngây người, nhất thời không thể tiêu hóa tin tức này.
“Này, Peter Pan! Mày còn nghe không thế?” Hàm Tâm nôn nóng gọi.
…
“Này!”
Ông Vũ cảm thấy đầu óc rỗng tuếch. Hóa ra đêm qua Ngôn Kiều không gọi điện cho cô là vì anh đã ở quán bar thâu đêm? Sáng nay, anh còn lấp lửng nói rằng, đã xảy ra rất nhiều chuyện, rất phức tạp, không biết nên nói với cô thế nào…
Cố gắng ép buộc mình tỉnh táo lại, Ông Vũ khó khăn mở miệng: “Chắc anh ấy tụ tập với bạn bè…”.
Trần Hàm Tâm cười khẩy: “Tụ tập bạn bè cả đêm ở quán bar? Vũ, bây giờ mày lập tức tìm anh ta hỏi cho rõ ràng, nếu anh ta làm chuyện gì có lỗi với mày, tạo nhất định xử đẹp anh ta”.
Hùng hùng hổ hổ nói một tràng dài, không thấy bên kia Ông Vũ có phản ứng gì, Hàm Tâm mới ý thức được bản thân đã quá kích động, bèn hạ giọng: “Tao… Tao bị Trịnh Vận làm cho tức muốn nổ tung đầu rồi. Nó và Mục Hi cứ nhập nhằng không dứt, lại còn tới cái chỗ chết tiệt này tự hủy hoại bản thân. Không ngờ mày với Ngôn Kiều cũng có chuyện. Tao chưa bao giờ nghĩ anh ta cũng làm những việc đó sau lưng mà.”
Những lời của Hàm Tâm chui lọt lỗ tai Ông Vũ, nhưng cơ hồ không vào được não bộ của cô. Cô càng lúc càng thấy đầu óc quay cuồng, tư duy trì trệ.
“Tâm…” Rất lâu sau, Ông Vũ mới lên tiếng, “Tao đang đau đầu lắm, đợi tao nói chuyện rõ ràng với Ngôn Kiều xong sẽ gọi cho mày, được không?”.
Giọng nói khàn khàn của cô khiến Trần Hàm Tâm cũng thấy xót xa: “Ừ, tao chờ tin mày. Chú ý không cảm lạnh đấy”.
Vừa bỏ điện thoại vào túi xách thì xe đến nơi, Ông Vũ đờ đẫn thanh toán tiền rồi xuống xe, kéo va li hành lí lên nhà. Cô mở cửa vào phòng, đẩy chiếc va li vào một góc rồi nằm thừ trên giường, quần áo cũng chẳng buồn thay.
Đến khi tỉnh táo lại một chút, Ông Vũ mới phát hiện trán mình nóng như lửa thiêu, dù mặc áo khoác lông dày cộp nhưng vẫn thấy rét run. Cô gắng gượng mở mắt nhìn đồng hồ đặt trên đầu giường. Đã quá mười hai giờ đêm.
Chắc chắn bị sốt cao rồi.
Ông Vũ sờ trán, vắt óc suy nghĩ xem lúc sắp xếp đồ dùng mình đã để hộp y tế ở đâu. Cô chật vật ngồi dậy, lục tung tủ đầu giường nhưng không thấy. Mắt mờ đi, cô lần mò theo bức tường đi ra phòng khách, tìm trong tủ đựng đồ.
Cơn chóng mặt càng lúc càng nặng, Ông Vũ có cảm giác buồn nôn, chân tay bủn rủn không đứng vững. Cô muốn bám víu vào đâu đó, không ngờ làm đổ cả chiếc va li đặt gần đấy.
Tiếng loảng xoảng vang lên rõ rệt giữa đêm khuya tĩnh lặng, Ông Vũ vội vàng cúi xuống nhặt đồ, nhưng cơ thể gần như mất hết sức lực, cô ngã khuỵu xuống. Sàn nhà lạnh băng, cô cảm thấy mình như bị thiêu chín.
Chợt có tiếng gõ cửa dồn dập, Ông Vũ mơ màng không biết giờ này ai còn đến tìm mình, chẳng lẽ là Ngôn Kiều?
“Đợi chút…”
Cô nỗ lực đứng dậy, chậm chạp đi ra mở cửa.
“Là tôi!”
Cửa vừa hé, Ông Vũ đã nghe thấy giọng nói ấm áp của anh hàng xóm Phó Úc. Anh ta mặc bộ đồ ngủ thoải mái, vẫn còn đeo kính, đang đứng hiên ngang trước cửa nhà cô.
“Tôi vừa nghe tiếng đồ đạc đổ,” Phó Úc nhìn cô, ôn hòa nói, “Không biết cô có làm sao không?”.
“Tôi…” Ông Vũ đang định nói nhưng đầu đau như búa bổ, trong người nôn nao.
Phó Úc nhíu mày, thấy gương mặt đỏ bừng và đầy mồ hôi của cô, anh lo lắng hỏi: “Cô bị sốt rồi phải không?”.
“Ừm…”, Ông Vũ uể oải nói, “Vừa nãy tôi tìm thuốc nên làm đổ va li”.
Phó Úc bình tĩnh nhìn cô mấy giây, sau đó tự mở rộng cửa, dìu cô vào ngồi xuống ghế rồi nhanh chóng tìm được hòm thuốc ở một góc phòng.
Bên trong không có thuốc hạ sốt, lại thấy Ông Vũ sắp lịm đi, Phó Úc lập tức hạ quyết định.
“Ông Vũ…”, anh đi tới cạnh cô, khomg người nói nhỏ, “Cô đợi tôi một lát, tôi về thay quần áo rồi đưa cô đi viện”.
“Ừm…” Ông Vũ lúc này đã hoàn toàn mất ý thức, chỉ đáp theo phản xạ. Thậm chí, Phó Úc quay lại lúc nào, lấy chìa khóa trong túi xách của cô để khóa cửa và đưa cô xuống thang máy thế nào, cô cũng không biết.
“Cố gắng chịu đựng một lát, sắp đến bệnh viện rồi.”
Tựa cả người vào ghế phụ lái, Ông Vũ mơ màng cảm nhận được có một bàn tay nhẹ nhàng sờ trán mình.
Tới bệnh viện, Phó Úc lập tức chạy đi đăng kí, chờ bác sĩ khám, mua thuốc, làm thủ tục nhập viện,… mãi đến khi Ông Vũ đã nằm yên trên giường bệnh để truyền nước, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Vì mới từ Anh về nên Phó Úc chưa thích ứng được múi giờ, mấy ngày nay anh ngủ rất muộn. Căn hộ cách âm không được tốt cho lắm, tiếng đổ vỡ bên nhà Ông Vũ, anh nghe rõ mồn một.
May mà trước khi cô hôn mê, anh đã kịp thời phát hiện ra để đưa cô tới viện.
Phó Úc nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đã là hai giờ sáng. Anh day day thái dương, đang định chợp mắt một lát thì có ai đó vỗ vai.
Ngẩng lên nhìn, một người đàn ông trẻ mặc áo blouse trắng.
Anh ta tủm tỉm nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Úc!”.
Phó Úc hơi bất ngờ, không nghĩ sẽ gặp người quen ở đây. Anh chỉ tay ra cửa, ý bảo đối phương ra ngoài hành lang nói chuyện.
Vừa rời khỏi phòng bệnh, người đàn ông kia đã lên tiếng: “Sao lại ở đây?”.
Anh chàng này tên Đới Tông Nho, là bạn thân hồi cấp ba của Phó Úc, hiện tại đang làm việc ở khoa sản bệnh viện Thụy Kim. Hai người thường xuyên giữ liên lạc, mỗi khi Phó Úc về nước cũng đều hẹn gặp anh ta ôn chuyện.
“Lâu rồi không gặp,” Phó Úc vỗ vai bạn, “Hôm nay trực ca đêm à?”.
“Không, làm phẫu thuật kéo dài ấy mà. Giờ chuẩn bị về nhà đây. Chú em về bao giờ sao không nói gì thế?”
“Tao vừa về được hai hôm, định nghỉ ngơi mấy ngày rồi liên lạc với mày.” Phó Úc đáp.
“Ban nãy trông thấy mày bế em nào vào đây, cứ ngỡ làm phẫu thuật lâu hoa mắt. Không ngờ đúng thật.” Đới Tông Nho cười ẩn ý, “Người yêu đấy à? Mới một năm không gặp mà tao đã không theo kịp thời thế rồi!”.
Phó Úc lắc đầu, nhìn về phía phòng bệnh: “Không phải, hàng xóm thôi”.
“Hàng xóm?” Đới Tông Nho kinh ngạc, “Anh không nghe nhầm đấy chứ? Cái đứa không thích xen vào chuyện thiên hạ như mày mà đi lo cho hàng xóm?”.
“Đừng có nói như tao là kẻ máu lạnh thế chứ!”, Phó Úc đập cánh tay anh bạn, “Người ta bị sốt, tao đưa người ta đến viện chút thôi”.
“Ờ…”, Đới Tông Nho chợt đăm chiêu, “Nhưng tao nhìn thoáng qua thấy cô em này quen mắt lắm! Không biết có phải đã gặp ở đâu rồi không?”.
Phó Úc trầm ngâm một lát rồi nói: “Chắc là ở đám cưới của Trần Hàm Tâm với Kha Ấn Thích. Em ấy làm phù dâu”.
“À à đúng rồi!”, Đới Tông Nho vỗ tay, “Bạn thân của Hàm Tâm hả?”.
“Ừ.”
“Ơ, kỳ lạ. Mày quen em ý từ bao giờ thế? Sao tự dưng lại là hàng xóm?”.
“Vừa quen thôi”, Phó Úc thở dài, “Lần này tao về thì em ấy cũng mới chuyển đến cạnh căn hộ của tao”.
“Chà chà, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ.” Đới Tông Nho cười, “Trùng hợp kinh người! Tao phải về nói với vợ tao mới được. Trái đất thật nhỏ, mày lại làm hàng xóm với bạn thân của Hàm Tâm”.
…
“Này, mà tao nói thật. Mày sắp già rồi đấy, đừng có ngày nào cũng vùi đầu vào đám chữ số khô khốc kia, đi tìm vợ đi!”
“Biết rồi, lắm chuyện!” Phó Úc nhún vai, “Mày nói cứ như mẹ tao không bằng”.
Đới Tông Nho cười cười: “Cô em này nhìn đáng yêu phết chứ chẳng đùa! Mày triển luôn đi! Nhất cự ly nhì tốc độ, câu này chuẩn không cần chỉnh”.
“Em ấy có người yêu rồi.” Phó Úc hờ hững nói.
Đới Tông Nho quan sát anh một lát rồi đột nhiên thốt lên: “Mày vẫn còn nghĩ tới cái Hạ à?”.
Phó Úc ngước mắt, dở khóc dở cười nhìn bạn: “Hạ sắp kết hôn đến nơi rồi, tao còn nhớ em ấy làm gì? Mày càng ngày càng giống bà cô lắm điều rồi đấy”.
“Thế thì được rồi, ai cũng phải có sự khởi đầu mới!” Đới Tông Nho giơ tay lên búng “tách” một cái, sau đó vờ buồn bã nói, “Bà xã anh đang chờ anh ở nhà. Anh về trước nhé! Mấy hôm nữa gặp chú em nói chuyện. Bái bai!”.
Phó Úc khoát khoát tay với anh ta rồi quay vào phòng bệnh. Anh ngồi xuống ghế cạnh giường, lẳng lặng nhìn gương mặt ngủ say sưa không chút đề phòng của Ông Vũ. Anh khẽ đặt tay lên trán cô kiểm tra, rồi đắp lại chăn cho cô.
Chai nước vẫn tí tách chảy từng giọt, cơn sốt hẳn là đã được đẩy lùi.
Anh tựa lưng vào ghế, chăm chú quan sát cô. Lúc ngủ, dáng vẻ của cô vừa bình thản, vừa ngoan ngoãn, không giống với bộ dạng mơ mơ màng màng, ngốc nghếch lúc bình thường.
Anh nhớ rõ lần đầu tiên bắt gặp cô ở hôn lễ của Trần Hàm Tâm. Có lẽ do gót giày quá lại mặc váy dài, thế nên Ông Vũ bị vấp ngã, cả hội trường lúc ấy ôm bụng cười ầm lên.
Phó Úc đột nhiên nghĩ tới cảnh tượng hôm qua khi ngồi ăn với cô, cái cách cô khóc thút thít tâm sự chuyện của mình. Thực lòng, ban đầu anh cứ ngỡ đây là một cô gái ngốc nghếch đến không thuốc chữa, nhưng không ngờ, cô lại nhiều nỗi lòng đến thế, tự ti đến thế, phải chịu đựng nhiều tủi hờn đến thế. Chỉ là cô đã quen giấu kín cảm xúc, không muốn người ta nhìn thấy.
Phát hiện ra điều này nên anh mới chú ý tới cô, bằng không, anh đã chẳng xuất hiện trước cửa nhà cô khi nghe tiếng đổ vỡ.
Mặc dù, cô không hề biết anh đã quen cô từ lâu.
Anh luôn có cảm giác, nếu không được chăm sóc cẩn thận, bất cứ lúc nào cô gái này cũng có thể bị thương, khiến người ta không thể không lo lắng.
Rất giống… một con thỏ nhỏ!
Nghĩ vậy, anh lắc đầu cười.
Quả đúng như Đới Tông Nho nói, một người bất cần như anh, từ khi nào lại thích đi lo chuyện thiên hạ như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.