Chương 5
Tang giới
31/07/2014
Ông Vũ vào trong nhà liền kinh ngạc. Đồ đạc bừa bãi ngổn ngang đêm qua không biết đã được thu dọn gọn gàng từ bao giờ.
Là Phó Úc làm ư?
Cô bất động đứng tại chỗ, trong đầu hiện lên hình ảnh sáng sớm nay, Phó Úc xách cặp lồng cháo đi vào phòng bệnh.
Bình thản, ung dung nhưng vô cùng ấm áp.
“Lần đầu tiên anh thấy em khen một người đàn ông khác nhiều đến thế.” Sau lưng chợt vang lên giọng nói của Ngôn Kiều, “Vũ, anh là người yêu của em, nhưng mấy năm qua em chưa từng khen anh lấy một câu”.
Ông Vũ gượng gạo quay đầu, nhưng chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt Ngôn Kiều thì đã bị anh ta ôm vào lòng. Cô khựng người, lát sau đẩy ra không được, chỉ có thể nói: “Em đang cảm cúm, anh đừng đứng gần em quá không lây bệnh”.
“Vũ!”. Ngôn Kiều siết chặt tay. “Em còn giận anh phải không?”.
“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!” Ông Vũ nói, “Em đang bị sổ mũi, hít thở rất khó chiu”.
Nghe thế, Ngôn Kiều đành buông tay ra, cùng cô ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi khuôn mặt cô.
“Tối qua anh không đến gặp em là vì anh với mẹ cãi nhau”, Ngôn Kiều bực bội vò đầu, “Không biết làm sao mà từ hôm kia, tự dưng mẹ lại kiên quyết bắt anh chia tay với em, nói gì cũng không nghe”.
“Ừm.” Ông Vũ hờ hững.
Thấy cô không có vẻ gì là ngạc nhiên, Ngôn Kiều căng thẳng vội cầm tay cô: “Nhưng anh không đồng ý. Vũ, cho dù mẹ có nói thế nào thì anh cũng sẽ không chia tay với em!”.
Thấy Ông Vũ im lặng, Ngôn Kiều thử dò hỏi: “Mẹ có đến tìm em phải không? Mẹ nói gì với em?”.
Ông Vũ giật mình. Hôm trước, cô có thể thoải mái kể hết cho Phó Úc nghe, nhưng trước mặt Ngôn Kiều, cô lại không thể nói lên lời.
“Không có gì…”
“Thế thì tốt rồi”, Ngôn Kiều thở phào, “Anh thật sự không mong muốn mẹ tạo áp lực cho em”.
Nghe vậy, trong lòng Ông Vũ vẫn không tránh khỏi xúc động. Nghĩ một lát, cô nói: “Ngôn Kiều, em cảm thấy từ rất lâu rồi mẹ anh đã không muốn chúng ta yêu nhau”.
Ngôn Kiều trầm mặc chốc lát rồi lên tiếng: “Chút áp lực đó với anh không hề hấn gì, anh muốn cưới em là chuyện của anh, mẹ có thích hay không cũng không quan trọng”.
…
“Vũ, chúng ta kết hôn đi!”
Ông Vũ ngây người: “Hả?”.
“Anh nói,” Ngôn Kiều cầm lấy bàn tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, “Chúng ta kết hôn nhé, được không?”.
…
“Cách đây ba năm, lần đầu tiên trông thấy em, anh đã có một cảm giác rất đặc biệt. Ở cạnh em, anh luôn thấy rất vui và thoải mái. Cho dù gia đình và bạn bè anh có nói gì chăng nữa, người anh thích vẫn chỉ có một, là em.”
…
“Anh biết là trước kia do anh ra sức theo đuổi em, ép buộc em, nên em mới chấp nhận làm bạn gái anh. Có lẽ tình cảm của em đối với anh không nhiều như anh đối với em, nhưng anh nhất định sẽ luôn yêu thương em và tôn trọng em.”
…
“Nhẫn anh cũng đã mua rồi, sáng nay vì vội tới tìm em nên anh quên không cầm theo. Nếu em đồng ý, anh về lấy ngay bây giờ.”
Ánh mắt Ngôn Kiều dịu dàng, giọng nói chất chứa tình cảm. Dẫu sao ba năm qua, anh vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt ấy, Ông Vũ nghe xong, đáy lòng chợt mềm xuống.
“Anh để em suy nghĩ một chút được không?” Im lặng hồi lâu, cô lên tiếng, “Đây… là chuyện quan trọng, hơn nữa, ý kiến gia đình anh cũng không thể không để tâm tới”.
…
“Anh cũng biết tính em xưa nay qua loa quen rồi, đột nhiên bảo em nghĩ tới chuyện nghiêm túc như vậy, đầu óc em sẽ không kịp thích ứng.” Ông Vũ gượng cười.
Ngôn Kiều mím môi, cuối cùng nói: “Được, anh đợi em”.
“Hôm nay anh còn phải đi làm mà, vắng mặt không hay lắm đâu.” Cô ho nhẹ một tiếng. “Để em tiễn anh”.
“Không cần đâu, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Ngôn Kiều vẫn chưa đứng dậy, “Thật sự không cần anh ở lại cùng em à?”.
Ông Vũ lắc đầu: “Em không sao, hết sốt rồi, giờ chỉ cúm nhẹ thôi”.
Đi tới cửa, Ngôn Kiều cúi xuống đi giày, Ông Vũ do dự một lát rồi vẫn nói: “Em có chuyện muốn hỏi anh”.
“Sao thế?”
“Hôm em chuyển nhà, mẹ anh gọi anh đi ăn tối, sau đó, anh nói với em là đã xảy ra rất nhiều chuyện. Rốt cuộc là chuyện gì?”
Ngôn Kiều đứng thẳng dậy, sắc mặt biến đổi, ấp úng: “Em từ từ nghe anh nói, đừng tức giận”.
…
“Hôm ấy còn có một gia đình khác ăn cùng, họ là bạn của mẹ anh, vừa từ Canada về. Cơm nước xong, con gái nhà người ta muốn đi bar, mẹ anh lại bắt anh đưa cô ấy đi, anh bèn gọi thêm vài người bạn nữa. Mọi người toàn chuốc rượu anh, anh say quá…”
Có lẽ sợ Ông Vũ tức giận, Ngôn Kiều vội bổ sung: “Anh biết em không thích anh uống rượu, chỉ một lần đó thôi, anh hứa, sau này tuyệt đối không để xảy ra chuyện tương tự nữa”.
Lời của Ngôn Kiều về cơ bản đúng là khá khớp với những gì Trần Hàm Tâm nói. Có lẽ lúc anh ôm cô gái khác là vì chơi trò chơi bị phạt, có lẽ… anh không nói dối cô đâu?!
Trong người không khỏe, Ông Vũ cũng không muốn phải suy nghĩ nhiều, cô chỉ gật đầu: “Ừm, em biết rồi”.
“Đừng rầu rĩ như thế, anh lo lắng lắm đấy!” Mở cửa, Ngôn Kiều quay lại nói, “Em ở nhà nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe, anh sẽ cố gắng thuyết phục mẹ”.
…
“Cuối tuần này em ngủ một giấc, buổi tối anh tới đón em về nhà bố ẹ em ăn cơm.”
“Ừm.” Ông Vũ gật đầu, không hề phát hiện ra trước khi rời đi, ánh mắt của Ngôn Kiều nhìn cô rất phức tạp.
Ở nhà dưỡng sức một đêm, mấy ngày sau đó Ông Vũ liền đi làm bình thường. Nhưng đến sáng thứ bảy, cô lại không buồn ngủ như mọi khi mà dậy sớm đi chợ mua đồ ăn.
Vừa ra khỏi nhà, cô nhận được điện thoại của Trần Hàm Tâm. Cô nói rõ với Hàm Tâm rằng mình và Ngôn Kiều đã giải quyết xong hiểu lầm, nhưng riêng chuyện cầu hôn thì cô không đề cập nửa chữ. Ngay bản thân cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đón nhận, nên cô không biết phải nói thế nào với Hàm Tâm.
Hai người trò chuyện vài câu, sau đó hẹn đến Giáng Sinh sẽ gặp mặt.
Tới chợ, cô cầm ví tiền suy nghĩ hồi lâu xem nên mua cái gì. Còn nhớ Phó Úc từng nói anh không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ, có lẽ anh thích ăn những món dân dã?
Món Thượng Hải?
Tôm rang, đậu tương xào, cá hấp, cải xào tỏi, thịt kho tàu… Ừm, những món này đều rất ngon, nhưng hình như hơi nhiều thì phải?
Không biết có hợp khẩu vị của Phó Úc hay không? Nhưng ngoài việc làm đồ ăn ra, cô không nghĩ ra cách nào khác để bày tỏ lòng cảm ơn của mình. Nghĩ vậy, cô đành mua tất cả nguyên liệu về làm.
Loay hoay suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng đã hoàn thành một bàn đầy thức ăn. Ông Vũ lau mồ hôi, tranh thủ lúc thức ăn còn nóng, chạy sang gõ cửa nhà Phó Úc.
Ấn chuông vài lần thì cửa mở, Phó Úc mặc bộ đồ ở nhà, tay cầm tập tài liệu, mắt đeo kính, ung dung đứng trước cửa nhìn cô mồ hôi nhễ nhại.
“Anh ở nhà à…” Ông Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, vô thức hỏi.
Phó Úc buồn cười đáp: “Còn không ư? Thế ai mở cửa cho cô?”.
“À…”, Ông Vũ xấu hổ cúi đầu, “Anh ăn trưa chưa?”.
Phó Úc ngây người, lát sau mới trả lời: “Chưa…”.
“Tôi… mới nấu cơm xong, đều là món ăn Thượng Hải. Tôi cũng không có sở trường gì đặc biệt lắm, nên chỉ có thể…”
“Tôi giúp cô bưng đồ ăn qua đây nhé, được không?” Chưa đợi Ông Vũ nói hết, Phó Úc đã bỏ tập tài liệu xuống và nói, “Sang nhà tôi ăn đi, tôi đang nướng cái bánh bông lan, phải vào bếp kiểm tra liên tục”.
Bánh bông lan?
Anh ta đang làm bánh?
Ông Vũ còn tưởng mình nghe nhầm: “Không phải anh bảo anh không biết nấu ăn sao?”.
“Ừ.” Phó Úc ra khỏi cửa, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, khẽ cười, “Nhưng mà bánh thì tôi biết làm”.
Đây là lần đầu tiên Ông Vũ vào nhà Phó Úc. Ăn cơm xong, anh giành phần rửa bát, còn nói: “Cô cứ tùy ý đi thăm quan nhà tôi, đừng ngại”.
Ông Vũ gật đầu, đi lướt một vòng xem phòng ngủ, phòng làm việc, tất cả đều ngăn nắp, sạch sẽ, không có bất cứ một vật dụng dư thừa nào. Căn hộ dùng tông màu tối, nhưng vẫn tạo cảm giác rất thư thái.
Trong góc phòng làm việc, Ông Vũ trông thấy một mô hình tàu hỏa rất dài, cô lấy làm lạ khẽ than một tiếng rồi vội vàng ngồi xuống xem.
Đường ray, thành phố, cây cối… mọi thứ được bày biện hợp lý, tạo cảm giác rất thật. Tàu hỏa không ngừng chạy trên đường ray theo quỹ đạo. Ông Vũ nhìn chăm chú đến nỗi Phó Úc đứng sau lưng từ khi nào cũng không biết.
“Đang xem xe lửa à?” Anh ngồi xuống bên cạnh cô.
“Ừ.” Hai mắt cô tròn xoe, “Làm cái này khó lắm phải không?”.
“Cũng không đến nỗi”, Phó Úc vừa nói vừa tháo kính mắt, “Chỉ cần kiên trì là được”.
“Cô nhìn này”, anh chỉ vào một bộ phận của mô hình và giảng giải, “Ở đây, mỗi tẹo thế này thôi mà tôi phải làm trong mấy tiếng đồng hồ đấy”.
“Vì tôi ít về nước nên ở đây chỉ có một mô hình, chứ ở bên Anh, những thứ này chất đầy cả gian phòng. Bình thường ngoài giờ lên lớp, thời gian còn lại tôi đều dành để làm mô hình.”
Giọng nói của anh ôn hòa, trầm ấm, đem lại cảm giác gần gũi cho người đối diện. Chẳng hiểu sao, trái tim Ông Vũ chợt lỗi nhịp.
“Chắc phụ nữ các cô thấy mấy cái mô hình này vô vị lắm nhỉ?” Thấy bộ dạng đờ đẫn của cô, anh bèn hỏi.
“À không không!” Cô vội xua tay, “Tôi không thấy vô vị chút nào, tôi rất thích, cũng muốn thử làm xem sao. Nhưng mà đầu óc chậm chạp như tôi chắc chắn một mảnh cũng không ghép được!”. Thanh âm tỏ rõ sự chán nản.
“Trên đời không có việc gì khó!” Anh cười, “Đi thôi, bánh được rồi”.
Ông Vũ vừa nghe thấy từ “bánh”, hai mắt liền sáng rực lên, quên cả chú ý hình tượng mà chạy sang phòng bếp. Từ cửa đã nhìn thấy chiếc bánh bông lan phủ sô-cô-la thơm ngào ngạt.
Cô nhanh nhẹn ngồi xuống bàn, Phó Úc cắt một miếng đặt trước mặt cô, vừa tủm tỉm cười vừa đưa cho cô chiếc dĩa: “Nếm thử đi!”.
“Đa tạ! Tôi xin phép động đũa trước nhé!” Ông Vũ thích thú xắn một miếng.
Vừa bỏ vào miệng, cô đã cảm nhận được vị sô-cô-la thơm nồng, bánh chậm rãi tan trong đầu lưỡi, ngon đến mức cô suýt bật khóc. Cô bận ăn, chẳng kịp nói gì, chỉ giơ ngón tay cái lên ra hiệu với Phó Úc.
Phó Úc chăm chú quan sát cô, bên miệng luôn thường trực nụ cười như có như không.
“Sao anh không ăn?” Ăn được một nửa, Ông Vũ thỏa mãn hít sâu một hơi, “Tôi thấy bánh anh làm có thể sánh ngang với hiệu bánh rồi đấy”.
“Tôi không thích ăn đồ ngọt mấy”, Phó Úc thấp giọng nói, “Hôm trước tôi vừa mới học cách làm, cô thấy ngon thì ăn nhiều vào”.
Ông Vũ ngẩn ra: “Vừa học hôm trước?”.
“Ừ.” Phó Úc khẽ đẩy gọng kính, “Lên mạng xem người ta dạy. Lần đầu tiên thử đã thành công, chắc là năng khiếu bếp núc của tôi rơi hết vào làm bánh rồi”.
Anh nói anh không thích đồ ngọt, vậy thì… anh cố ý học làm bánh là vì biết cô thích ư? Liệu có phải cô đã quá đa tình rồi không?
Cô làm một bàn đồ ăn ngon, muốn thay lời cảm ơn với anh, nhưng rồi cuối cùng lại tiếp nhận thêm lòng tốt của anh.
Ông Vũ ôm đĩa bánh ngọt, nhìn người đàn ông tuấn tú đang cúi đầu xem tài liệu.
Có thể quen biết một người bạn như vậy thật sự rất may mắn.
Trong khi Ông Vũ đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, điện thoại trong túi áo chợt đổ chuông.
Cô tưởng là Ngôn Kiều, nhưng bỏ ra xem thì thấy một dãy số xa lạ.
“Tôi đi nghe điện thoại một lát!” Cô nói với Phó Úc, rồi cầm đi sang phòng làm việc.
“A lô!”
“Xin hỏi chị là Ông Vũ phải không?” Giọng một cô gái lạ lẫm truyền đến.
“Đúng, là tôi!” Ông Vũ ngờ ngợ đáp, “Chị là ai?”.
“Tôi là Hướng Mông.” Đối phương đáp bằng giọng từ tốn nhưng pha chút ung dung kỳ quái, “Đột nhiên gọi điện cho chị thật là thất lễ. Không biết anh Ngôn Kiều có nhắc về tôi với chị hay chưa? Tôi là con gái của bạn bác Ngôn”.
Ông Vũ cảm thấy trong đầu nổ bùm một tiếng, không biết phải nói thế nào.
“Có vẻ như chị còn chưa biết tới sự tồn tại của tôi, càng không biết rõ sự tình?”, cô ta tiếp tục, “Hiện giờ chị có thời gian không, “Tôi đang ở quán cà phê trên đường Hoài Hải, rất mong chị tới đây một chuyến, tôi có chút chuyện muốn nói với chị”.
…
“Tôi là con dâu tương lai mà mẹ anh Ngôn Kiều lựa chọn.”
Là Phó Úc làm ư?
Cô bất động đứng tại chỗ, trong đầu hiện lên hình ảnh sáng sớm nay, Phó Úc xách cặp lồng cháo đi vào phòng bệnh.
Bình thản, ung dung nhưng vô cùng ấm áp.
“Lần đầu tiên anh thấy em khen một người đàn ông khác nhiều đến thế.” Sau lưng chợt vang lên giọng nói của Ngôn Kiều, “Vũ, anh là người yêu của em, nhưng mấy năm qua em chưa từng khen anh lấy một câu”.
Ông Vũ gượng gạo quay đầu, nhưng chưa kịp nhìn rõ vẻ mặt Ngôn Kiều thì đã bị anh ta ôm vào lòng. Cô khựng người, lát sau đẩy ra không được, chỉ có thể nói: “Em đang cảm cúm, anh đừng đứng gần em quá không lây bệnh”.
“Vũ!”. Ngôn Kiều siết chặt tay. “Em còn giận anh phải không?”.
“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!” Ông Vũ nói, “Em đang bị sổ mũi, hít thở rất khó chiu”.
Nghe thế, Ngôn Kiều đành buông tay ra, cùng cô ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi khuôn mặt cô.
“Tối qua anh không đến gặp em là vì anh với mẹ cãi nhau”, Ngôn Kiều bực bội vò đầu, “Không biết làm sao mà từ hôm kia, tự dưng mẹ lại kiên quyết bắt anh chia tay với em, nói gì cũng không nghe”.
“Ừm.” Ông Vũ hờ hững.
Thấy cô không có vẻ gì là ngạc nhiên, Ngôn Kiều căng thẳng vội cầm tay cô: “Nhưng anh không đồng ý. Vũ, cho dù mẹ có nói thế nào thì anh cũng sẽ không chia tay với em!”.
Thấy Ông Vũ im lặng, Ngôn Kiều thử dò hỏi: “Mẹ có đến tìm em phải không? Mẹ nói gì với em?”.
Ông Vũ giật mình. Hôm trước, cô có thể thoải mái kể hết cho Phó Úc nghe, nhưng trước mặt Ngôn Kiều, cô lại không thể nói lên lời.
“Không có gì…”
“Thế thì tốt rồi”, Ngôn Kiều thở phào, “Anh thật sự không mong muốn mẹ tạo áp lực cho em”.
Nghe vậy, trong lòng Ông Vũ vẫn không tránh khỏi xúc động. Nghĩ một lát, cô nói: “Ngôn Kiều, em cảm thấy từ rất lâu rồi mẹ anh đã không muốn chúng ta yêu nhau”.
Ngôn Kiều trầm mặc chốc lát rồi lên tiếng: “Chút áp lực đó với anh không hề hấn gì, anh muốn cưới em là chuyện của anh, mẹ có thích hay không cũng không quan trọng”.
…
“Vũ, chúng ta kết hôn đi!”
Ông Vũ ngây người: “Hả?”.
“Anh nói,” Ngôn Kiều cầm lấy bàn tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, “Chúng ta kết hôn nhé, được không?”.
…
“Cách đây ba năm, lần đầu tiên trông thấy em, anh đã có một cảm giác rất đặc biệt. Ở cạnh em, anh luôn thấy rất vui và thoải mái. Cho dù gia đình và bạn bè anh có nói gì chăng nữa, người anh thích vẫn chỉ có một, là em.”
…
“Anh biết là trước kia do anh ra sức theo đuổi em, ép buộc em, nên em mới chấp nhận làm bạn gái anh. Có lẽ tình cảm của em đối với anh không nhiều như anh đối với em, nhưng anh nhất định sẽ luôn yêu thương em và tôn trọng em.”
…
“Nhẫn anh cũng đã mua rồi, sáng nay vì vội tới tìm em nên anh quên không cầm theo. Nếu em đồng ý, anh về lấy ngay bây giờ.”
Ánh mắt Ngôn Kiều dịu dàng, giọng nói chất chứa tình cảm. Dẫu sao ba năm qua, anh vẫn luôn nhìn cô bằng ánh mắt ấy, Ông Vũ nghe xong, đáy lòng chợt mềm xuống.
“Anh để em suy nghĩ một chút được không?” Im lặng hồi lâu, cô lên tiếng, “Đây… là chuyện quan trọng, hơn nữa, ý kiến gia đình anh cũng không thể không để tâm tới”.
…
“Anh cũng biết tính em xưa nay qua loa quen rồi, đột nhiên bảo em nghĩ tới chuyện nghiêm túc như vậy, đầu óc em sẽ không kịp thích ứng.” Ông Vũ gượng cười.
Ngôn Kiều mím môi, cuối cùng nói: “Được, anh đợi em”.
“Hôm nay anh còn phải đi làm mà, vắng mặt không hay lắm đâu.” Cô ho nhẹ một tiếng. “Để em tiễn anh”.
“Không cần đâu, em ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Ngôn Kiều vẫn chưa đứng dậy, “Thật sự không cần anh ở lại cùng em à?”.
Ông Vũ lắc đầu: “Em không sao, hết sốt rồi, giờ chỉ cúm nhẹ thôi”.
Đi tới cửa, Ngôn Kiều cúi xuống đi giày, Ông Vũ do dự một lát rồi vẫn nói: “Em có chuyện muốn hỏi anh”.
“Sao thế?”
“Hôm em chuyển nhà, mẹ anh gọi anh đi ăn tối, sau đó, anh nói với em là đã xảy ra rất nhiều chuyện. Rốt cuộc là chuyện gì?”
Ngôn Kiều đứng thẳng dậy, sắc mặt biến đổi, ấp úng: “Em từ từ nghe anh nói, đừng tức giận”.
…
“Hôm ấy còn có một gia đình khác ăn cùng, họ là bạn của mẹ anh, vừa từ Canada về. Cơm nước xong, con gái nhà người ta muốn đi bar, mẹ anh lại bắt anh đưa cô ấy đi, anh bèn gọi thêm vài người bạn nữa. Mọi người toàn chuốc rượu anh, anh say quá…”
Có lẽ sợ Ông Vũ tức giận, Ngôn Kiều vội bổ sung: “Anh biết em không thích anh uống rượu, chỉ một lần đó thôi, anh hứa, sau này tuyệt đối không để xảy ra chuyện tương tự nữa”.
Lời của Ngôn Kiều về cơ bản đúng là khá khớp với những gì Trần Hàm Tâm nói. Có lẽ lúc anh ôm cô gái khác là vì chơi trò chơi bị phạt, có lẽ… anh không nói dối cô đâu?!
Trong người không khỏe, Ông Vũ cũng không muốn phải suy nghĩ nhiều, cô chỉ gật đầu: “Ừm, em biết rồi”.
“Đừng rầu rĩ như thế, anh lo lắng lắm đấy!” Mở cửa, Ngôn Kiều quay lại nói, “Em ở nhà nghỉ ngơi hai ngày cho khỏe, anh sẽ cố gắng thuyết phục mẹ”.
…
“Cuối tuần này em ngủ một giấc, buổi tối anh tới đón em về nhà bố ẹ em ăn cơm.”
“Ừm.” Ông Vũ gật đầu, không hề phát hiện ra trước khi rời đi, ánh mắt của Ngôn Kiều nhìn cô rất phức tạp.
Ở nhà dưỡng sức một đêm, mấy ngày sau đó Ông Vũ liền đi làm bình thường. Nhưng đến sáng thứ bảy, cô lại không buồn ngủ như mọi khi mà dậy sớm đi chợ mua đồ ăn.
Vừa ra khỏi nhà, cô nhận được điện thoại của Trần Hàm Tâm. Cô nói rõ với Hàm Tâm rằng mình và Ngôn Kiều đã giải quyết xong hiểu lầm, nhưng riêng chuyện cầu hôn thì cô không đề cập nửa chữ. Ngay bản thân cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đón nhận, nên cô không biết phải nói thế nào với Hàm Tâm.
Hai người trò chuyện vài câu, sau đó hẹn đến Giáng Sinh sẽ gặp mặt.
Tới chợ, cô cầm ví tiền suy nghĩ hồi lâu xem nên mua cái gì. Còn nhớ Phó Úc từng nói anh không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ, có lẽ anh thích ăn những món dân dã?
Món Thượng Hải?
Tôm rang, đậu tương xào, cá hấp, cải xào tỏi, thịt kho tàu… Ừm, những món này đều rất ngon, nhưng hình như hơi nhiều thì phải?
Không biết có hợp khẩu vị của Phó Úc hay không? Nhưng ngoài việc làm đồ ăn ra, cô không nghĩ ra cách nào khác để bày tỏ lòng cảm ơn của mình. Nghĩ vậy, cô đành mua tất cả nguyên liệu về làm.
Loay hoay suốt mấy tiếng đồng hồ, cuối cùng đã hoàn thành một bàn đầy thức ăn. Ông Vũ lau mồ hôi, tranh thủ lúc thức ăn còn nóng, chạy sang gõ cửa nhà Phó Úc.
Ấn chuông vài lần thì cửa mở, Phó Úc mặc bộ đồ ở nhà, tay cầm tập tài liệu, mắt đeo kính, ung dung đứng trước cửa nhìn cô mồ hôi nhễ nhại.
“Anh ở nhà à…” Ông Vũ nhìn người đàn ông trước mặt, vô thức hỏi.
Phó Úc buồn cười đáp: “Còn không ư? Thế ai mở cửa cho cô?”.
“À…”, Ông Vũ xấu hổ cúi đầu, “Anh ăn trưa chưa?”.
Phó Úc ngây người, lát sau mới trả lời: “Chưa…”.
“Tôi… mới nấu cơm xong, đều là món ăn Thượng Hải. Tôi cũng không có sở trường gì đặc biệt lắm, nên chỉ có thể…”
“Tôi giúp cô bưng đồ ăn qua đây nhé, được không?” Chưa đợi Ông Vũ nói hết, Phó Úc đã bỏ tập tài liệu xuống và nói, “Sang nhà tôi ăn đi, tôi đang nướng cái bánh bông lan, phải vào bếp kiểm tra liên tục”.
Bánh bông lan?
Anh ta đang làm bánh?
Ông Vũ còn tưởng mình nghe nhầm: “Không phải anh bảo anh không biết nấu ăn sao?”.
“Ừ.” Phó Úc ra khỏi cửa, nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô, khẽ cười, “Nhưng mà bánh thì tôi biết làm”.
Đây là lần đầu tiên Ông Vũ vào nhà Phó Úc. Ăn cơm xong, anh giành phần rửa bát, còn nói: “Cô cứ tùy ý đi thăm quan nhà tôi, đừng ngại”.
Ông Vũ gật đầu, đi lướt một vòng xem phòng ngủ, phòng làm việc, tất cả đều ngăn nắp, sạch sẽ, không có bất cứ một vật dụng dư thừa nào. Căn hộ dùng tông màu tối, nhưng vẫn tạo cảm giác rất thư thái.
Trong góc phòng làm việc, Ông Vũ trông thấy một mô hình tàu hỏa rất dài, cô lấy làm lạ khẽ than một tiếng rồi vội vàng ngồi xuống xem.
Đường ray, thành phố, cây cối… mọi thứ được bày biện hợp lý, tạo cảm giác rất thật. Tàu hỏa không ngừng chạy trên đường ray theo quỹ đạo. Ông Vũ nhìn chăm chú đến nỗi Phó Úc đứng sau lưng từ khi nào cũng không biết.
“Đang xem xe lửa à?” Anh ngồi xuống bên cạnh cô.
“Ừ.” Hai mắt cô tròn xoe, “Làm cái này khó lắm phải không?”.
“Cũng không đến nỗi”, Phó Úc vừa nói vừa tháo kính mắt, “Chỉ cần kiên trì là được”.
“Cô nhìn này”, anh chỉ vào một bộ phận của mô hình và giảng giải, “Ở đây, mỗi tẹo thế này thôi mà tôi phải làm trong mấy tiếng đồng hồ đấy”.
“Vì tôi ít về nước nên ở đây chỉ có một mô hình, chứ ở bên Anh, những thứ này chất đầy cả gian phòng. Bình thường ngoài giờ lên lớp, thời gian còn lại tôi đều dành để làm mô hình.”
Giọng nói của anh ôn hòa, trầm ấm, đem lại cảm giác gần gũi cho người đối diện. Chẳng hiểu sao, trái tim Ông Vũ chợt lỗi nhịp.
“Chắc phụ nữ các cô thấy mấy cái mô hình này vô vị lắm nhỉ?” Thấy bộ dạng đờ đẫn của cô, anh bèn hỏi.
“À không không!” Cô vội xua tay, “Tôi không thấy vô vị chút nào, tôi rất thích, cũng muốn thử làm xem sao. Nhưng mà đầu óc chậm chạp như tôi chắc chắn một mảnh cũng không ghép được!”. Thanh âm tỏ rõ sự chán nản.
“Trên đời không có việc gì khó!” Anh cười, “Đi thôi, bánh được rồi”.
Ông Vũ vừa nghe thấy từ “bánh”, hai mắt liền sáng rực lên, quên cả chú ý hình tượng mà chạy sang phòng bếp. Từ cửa đã nhìn thấy chiếc bánh bông lan phủ sô-cô-la thơm ngào ngạt.
Cô nhanh nhẹn ngồi xuống bàn, Phó Úc cắt một miếng đặt trước mặt cô, vừa tủm tỉm cười vừa đưa cho cô chiếc dĩa: “Nếm thử đi!”.
“Đa tạ! Tôi xin phép động đũa trước nhé!” Ông Vũ thích thú xắn một miếng.
Vừa bỏ vào miệng, cô đã cảm nhận được vị sô-cô-la thơm nồng, bánh chậm rãi tan trong đầu lưỡi, ngon đến mức cô suýt bật khóc. Cô bận ăn, chẳng kịp nói gì, chỉ giơ ngón tay cái lên ra hiệu với Phó Úc.
Phó Úc chăm chú quan sát cô, bên miệng luôn thường trực nụ cười như có như không.
“Sao anh không ăn?” Ăn được một nửa, Ông Vũ thỏa mãn hít sâu một hơi, “Tôi thấy bánh anh làm có thể sánh ngang với hiệu bánh rồi đấy”.
“Tôi không thích ăn đồ ngọt mấy”, Phó Úc thấp giọng nói, “Hôm trước tôi vừa mới học cách làm, cô thấy ngon thì ăn nhiều vào”.
Ông Vũ ngẩn ra: “Vừa học hôm trước?”.
“Ừ.” Phó Úc khẽ đẩy gọng kính, “Lên mạng xem người ta dạy. Lần đầu tiên thử đã thành công, chắc là năng khiếu bếp núc của tôi rơi hết vào làm bánh rồi”.
Anh nói anh không thích đồ ngọt, vậy thì… anh cố ý học làm bánh là vì biết cô thích ư? Liệu có phải cô đã quá đa tình rồi không?
Cô làm một bàn đồ ăn ngon, muốn thay lời cảm ơn với anh, nhưng rồi cuối cùng lại tiếp nhận thêm lòng tốt của anh.
Ông Vũ ôm đĩa bánh ngọt, nhìn người đàn ông tuấn tú đang cúi đầu xem tài liệu.
Có thể quen biết một người bạn như vậy thật sự rất may mắn.
Trong khi Ông Vũ đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, điện thoại trong túi áo chợt đổ chuông.
Cô tưởng là Ngôn Kiều, nhưng bỏ ra xem thì thấy một dãy số xa lạ.
“Tôi đi nghe điện thoại một lát!” Cô nói với Phó Úc, rồi cầm đi sang phòng làm việc.
“A lô!”
“Xin hỏi chị là Ông Vũ phải không?” Giọng một cô gái lạ lẫm truyền đến.
“Đúng, là tôi!” Ông Vũ ngờ ngợ đáp, “Chị là ai?”.
“Tôi là Hướng Mông.” Đối phương đáp bằng giọng từ tốn nhưng pha chút ung dung kỳ quái, “Đột nhiên gọi điện cho chị thật là thất lễ. Không biết anh Ngôn Kiều có nhắc về tôi với chị hay chưa? Tôi là con gái của bạn bác Ngôn”.
Ông Vũ cảm thấy trong đầu nổ bùm một tiếng, không biết phải nói thế nào.
“Có vẻ như chị còn chưa biết tới sự tồn tại của tôi, càng không biết rõ sự tình?”, cô ta tiếp tục, “Hiện giờ chị có thời gian không, “Tôi đang ở quán cà phê trên đường Hoài Hải, rất mong chị tới đây một chuyến, tôi có chút chuyện muốn nói với chị”.
…
“Tôi là con dâu tương lai mà mẹ anh Ngôn Kiều lựa chọn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.