Chương 13: Hành trình tới Anh quốc (1)
Tang giới
04/11/2015
Phó Úc kìm nén cảm xúc qua giọng nói, Ông Vũ cảm giác trái tim cô cũng sắp nổ tung mất rồi.
Cầm di động vẫn tiếp tục đi về phía trước nhưng bước chân của cô càng lúc càng nhanh, thậm chí trong lòng bàn tay còn dính một lớp mồ hôi nhẹ.
Những lời anh vừa nói với cô, cô thực sự… không nghe lầm chứ?
Anh nói khi không thấy cô anh sẽ lo lắng bồn chồn, cho nên ý của anh là anh rất muốn nhìn thấy cô sao?
Không phải cô đang nằm mơ chứ…
Đêm khuya yên tĩnh, trên cả đoạn đường cũng chỉ có rất ít xe cộ đang đi lại cùng với vài người đi bộ, Phó Úc ở đầu dây bên kia bình tĩnh chờ câu trả lời của cô, trong một khoảng thời gian ngắn, hai đầu điện thoại chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người.
Hai má càng ngày càng nóng, trong lòng cô dường như có lời muốn nói, nhưng bởi vì chưa bao giờ nói những lời yêu đương nồng nhiệt nên lời nói cứ nghẹn trong cổ họng thật lâu, đến cuối cùng cô vẫn chỉ có thể đỏ mặt, nghẹn ngào không nói được lời nào.
Kỳ thực, người lo lắng bất an cũng đâu chỉ có mình anh?
Mỗi ngày trò chuyện cùng anh qua Wechat rồi gọi điện thoại Facetime hay là lúc ngây ngốc trong giờ làm việc, cô đều nghĩ nếu như anh không đi Anh quốc mà ở luôn Trung Quốc bên cạnh cô thì thật là tốt.
Nếu như cô chỉ cần ra ngoài ấn chuông cửa nhà bên là có thể nhìn thấy nụ cười của anh thì thật là tốt.
Nếu như khi cô gõ cửa liền có thể nhìn thấy anh đứng bên trong mặc quần áo ở nhà, dáng vẻ lười nhác lại thoải mái thì thật là tốt.
Nghĩ đến đấy, cô sẽ xỉ vả bản thân tự mình đa tình, anh đang ở Anh quốc xa xôi dạy học, bận rộn như vậy cũng chỉ chờ mấy ngày nghỉ mới có thể về nước vài ngày, bây giờ cô lại muốn thấy anh là không thể nào, nhưng hôm sau cô vẫn nghĩ như vậy…
Nếu anh đã nói thế thì những mơ mộng mấy ngày nay của cô cũng không phải tự mình đa tình nữa đúng không ?
Mà người bên kia đã chờ đợi rất lâu, mọi chuyện anh đều đã chuẩn xong bị chỉ chờ Tiểu Bạch mau mau nhảy vào hố, lúc này đầu dây bên kia rốt cuộc mới bắt đầu từng bước dụ dỗ :
“Vũ, bây giờ em nghe tôi nói nhé. Cuối tháng ba tới,trường học ở Anh có đợt nghỉ Lễ Phục sinh[1], đến lúc đó tôi sẽ có khoảng chừng một tháng được nghỉ. Tôi nhớ trước đây em đã nói với tôi, mỗi năm em sẽ có tầm mười ngày nghỉ đông phải không?”
[1] Lễ Phục Sinh : là lễ của nhà thờ Thiên chúa để tưởng nhớ sự hồi sinh của Chúa Giê-xu. Ngày lễ này tổ chức vào một ngày Chủ nhật giữa 22 tháng 3 và 25 tháng 4, theo lịch nhà thờ.Theo truyền thống, người ta dùng trứng nhuộm màu, trứng đã được trang trí hoặc làm bằng sô cô la, gọi là Trứng Phục sinh, để làm quà tặng cho nhau. Người ta coi đó là biểu tượng của một cuộc sống mới và của một mùa xuân đang tới.
“Ừm?” Ông Vũ hiện tại hoàn toàn đang trong trạng thái bối rối level max, lúc này cô đang trả lời anh theo phản xạ, “… Đúng.”
“Vậy kỳ nghỉ đông năm nay e chưa xin nghỉ phải không?”
“Ừm…”
“Nếu thế em có muốn dùng mấy ngày của kỳ nghỉ đông tới Anh quốc để đổi lấy mấy ngày nghỉ lễ phục sinh của tôi không ?”
Sau khi nghe những lời anh vừa nói, đầu tiên cô ngây ngẩn cả người, sau đó lập tức há hốc mồm lắp ba lắp bắp nói, “Tôi… tôi tới Anh quốc?”
Ơ? Cô tới Anh quốc làm gì?
Anh cố nhịn cười, “Em tới Anh quốc gặp tôi.”
“Tôi tới Anh quốc để… gặp anh?” Trong đầu thỏ trắng bắt đầu có rắc rối về kỹ thuật rôi.
“Đúng ” Để làm cô thêm ấn tượng, anh đặc biệt nói lại từng câu từng chữ thật chậm, “Em dùng kỳ nghỉ đông của mình đến Anh quốc tìm tôi, chờ tầm mười ngày sau hai chúng ta sẽ cùng nhau về nước.”
“…”
Đầu óc Ông Vũ vốn không thông minh cho lắm, vài giây giãy giụa cuối cùng trước khi chết, cô mới kịp hấp thụ những lời anh vừa nói.
“Vũ, em về nhà cứ từ từ suy nghĩ, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho em, nói với em cụ thể từng việc một.”
Lúc này Phó Úc dự đoán với chỉ số thông minh của cô thỏ nhỏ nhà anh nhất thời sẽ không hấp thụ kịp, anh cũng nên nể tình mà tha cho cô, “Sau khi về nhà nhớ nhắn tin báo cho tôi qua Wechat, tôi phải lên lớp rồi. Chúc em ngủ ngon, nhớ chú ý an toàn.”
***
Vừa kết thúc cuộc gọi, Ông Vũ mơ màng ngẩng đầu, cô chợt phát hiện trong lúc vô thức cô đã về đến dưới khu chung cư rồi .
Tâm trí lơ mơ cô về đến nhà, vừa mở đèn hai chân lập tức mềm nhũn, ngã phịch một cái xuống ghế sofa trong phòng khách.
Cuộc gọi vừa rồi bao hàm lượng thông tin cần tiếp nhận quá nhiều, cô thực sự hoàn toàn bối rối.
Im lặng quay đầu nhìn về phía chiếc lồng yên tĩnh ở trên bàn trà Sữa Đậu Nành đang ngủ ngon lành, cô miễn cưỡng lăn từ ghế sofa xuống, hai tay nhẹ nhàng ôm Sữa Đậu Nành ra khỏi lồng tre.
Sữa Đậu Nành sớm đã ngủ,lại bị cô ép phải dậy, nó lập tức khó chịu nhoài hai cái chân ngắn cũn về phía cô tỏ vẻ kháng nghị.
Mà lúc này Ông Vũ căn bản không ý thức được mình đang quấy rầy giấc ngủ của Sữa Đậu Nành, một tay vừa vuốt bộ lông mượt của nó vừa lẩm bẩm trong miệng, “Sữa Đậu Nành, mày nói xem, anh ấy rốt cuộc là có ý gì với tao không…”
Lúc này Sữa Đậu Nành đang giẫy giụa, nhìn vẻ mặt của nó dường như đang lườm cô.
“Anh ấy nói anh ấy muốn tao tới Anh quốc tìm anh…” Sữa Đậu Nành không thèm quan tâm càng lúc càng giẫy giụa thân thể kháng nghị, cô vẫn tiếp tục tự lẩm bẩm, “Tại sao vậy nhỉ, anh ấy muốn đưa tao đi thăm quan Anh quốc sao? Hay là… anh ấy không muốn về nước ?”
Nghĩ tới đây,hai tay cô bỗng nhiên run lên, thiếu chút nữa làm rơi Sữa Đậu Nành xuống đất.
“Sữa Đậu Nành!” Cô giật mình, vội vàng ôm chặt lấy Sữa Đậu Nành.
Sữa Đậu Nành không thể nhịn được nữa, hành động này của cô chính thức làm nó tức giận rồi ,nó dùng hai chiếc chân ngắn ra sức đạp vào tay cô mấy cái, ý bảo cô mau mau thả nó vào lồng tre.
Ông Vũ rốt cuộc cảm giác được hình như bản thân bị Sữa Đậu Nành ghét bỏ rồi, cô chỉ có thể đáng thương đem Sữa Đậu Nành thả vào lại lồng tre, một mình nằm bò trên sofa tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Mà bạn nhỏ Sữa Đậu Nành kiêu ngạo lúc này đang nhủ thầm trong lòng : Vì sao nam thần IQ cao lại muốn tặng nó cho một cô gái có IQ thấp như vậy làm quà giáng sinh? Nó cảm thấy chỉ số thông minh của cô gái này cũng không bằng nó đâu… Thật khó chịu mà…
. . .
Người nào đó đã quăng một quả bom thật lớn, thành công làm cho cô thỏ nhỏ ngay cả lúc làm việc cũng mơ màng nghĩ lung tung.
May mà đầu sỏ gây ra chuyện coi như cũng có chút tình người, anh tính toán chính xác thời gian, dường như khi Ông Vũ vừa kết thúc công việc trở về nhà, anh liền gọi điện thoại tới.
Nhìn thấy trên mà hình điện thoại hiển thị tên anh, cô bỏ vali hành lý xuống, tay chân luống cuống bấm phím trả lời, “Alo… Alo.”
” Vũ.” Phó Úc đầu dây bên kia dịu dàng nói, “Đã về nhà chưa? Nếu đã về hôm nay chúng ta chat Skype có được không?”
“A… Ừ, được.” Cô chẳng biết tại sao, nói mấy lời cũng không lưu loát, buông túi xách xuống cô nhanh chóng vào phòng lấy Laptop, ấn nút khởi động máy.
Ngón tay di chuột chạm nhẹ biểu tượng Skype, Ông Vũ từ từ ngồi xuống giường, đặt laptop lên đầu gối, trái tim đập loạn”thình thịch” chấp nhận lời mời chat webcam.
Kỳ quái, bình thường hai người cũng thường xuyên chat webcam nhưng sao hôm nay cô lại khẩn trương như vậy? …
” Vũ.”
” Vũ?”
…
Trong đầu cứ trống rỗng như thế, cho đến khi nghe thấy anh gọi tên cô vài lần, cô liền giống như kẻ trộm, từ từ liếc mắt nhìn lên màn hình một chút.
Vừa nhìn một chút, mặt cô lập tức đỏ rực như bị thiêu nóng.
Chỉ thấy màn hình bên kia Phó Úc đang ngồi dựa lưng vào thành giường, có lẽ là vừa làm việc xong cho nên anh vẫn chưa tháo chiếc kính xuống, cứ để kính nằm trên sống mũi như vậy, lấy dáng vẻ nam thần mắt kính anh cố nhịn cười nhìn cô.
Hơn nữa, không biết có phải anh cố ý hay không mà trên chiếc áo sơ mi màu xám đang mặc lại tháo thêm một cúc áo so với bình thường, để lộ lồng ngực đầy cơ bắp như ẩn như hiện mà quyến rũ cô.
Liếc mắt một cái liền chết, cột máu của Tiểu bạch thỏ tụt ngay về vạch 0 …
“Vũ, em làm sao vậy?” Phó Úc thích thú nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cô, còn cố ý trêu đùa, “Sao lại ngơ ngác như vậy ? Có phải mệt rồi không, hử?”
“Không… Không mệt…” Ông Vũ bị âm thanh cuối cùng của anh giết thêm lần nữa, ngay cả nói chuyện với anh qua màn hình cô cũng rất bối rối.
“Vậy…” Anh nhìn cô, tiếp tục chầm chậm nói, “Chuyện hôm qua tôi nói với em, em suy nghĩ thế nào?”
Cô cũng không biết phải nhìn vào đâu nữa chỉ có thể ấp úng trả lời , “Tôi… tôi còn chưa…”
” Vũ, vậy thì tôi nói suy nghĩ của mình trước, nếu có chỗ nào em không hiểu thì chờ tôi nói xong, em hỏi lại tôi được không?”
Ông Vũ cắn môi, nhỏ giọng đáp “Ừm” một tiếng.
Lúc này, Phó Úc điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, anh kéo laptop lại gần mình hơn, “Tôi đã sống một mình ở Anh quốc nhiều năm nay, mặc dù có những lúc thời tiết ở đây không làm con người ta thoải mái cho lắm, nhưng tổng thể mà nói tôi rất thích đất nước này.”
Giọng nói trầm thấp mà dịu dàng rất quen tai của anh, làm cho cô cũng dần dần bình tĩnh lại, từ từ liếc mắt nhìn vào màn hình.
“Cho nên, xuất phát từ quan điểm khách quan, tôi cảm thấy đát nước con người nơi đây đáng để em làm một chuyến du lịch, Anh quốc có không ít phong cảnh đẹp và khu du lịch sinh thái, nếu như em đồng ý, tôi có thể đưa em đi du lịch trong vòng mười ngày em ở đây, về quan điểm cá nhân tôi rất hi vọng em tới thăm nơi học tập và làm việc nhiều năm nay của tôi .”
” Vũ, tôi hi vọng em sẽ hiểu nhiều về tôi hơn.” Anh nhẹ nhàng đẩy gọng kính, thấp giọng nói, “Tôi hi vọng em biết sở thích của tôi, công việc của tôi, bạn bè tôi, cuộc sống của tôi… Nếu vậy, tôi sẽ rất vui rất hạnh phúc.”
Ông Vũ im lặng lắng nghe, nhẹ nhàng giật giật ngón tay, cô có cảm giác toàn thân ngập tràn ấm áp.
Trong tiềm thức cô vô cùng rõ ràng , cô cảm thấy mình đã thấy được sự mềm mại trong con người anh, chạm được vào trái tim chân thành mà anh đang biểu lộ với cô.
“Tôi nghĩ như vậy có phải thái quá lắm không, đã dọa em sợ rồi?” Anh thấy cô không nói gì, thấp giọng bổ sung, “Vũ, quyền quyết định chuyện này luôn nằm trong tay em, nếu như em không muốn tới đây, tôi sẽ sửa thời gian trong vé máy bay, ngay ngày nghỉ lễ đầu tiên sẽ trở về nước.”
“Không có…” Cô nghe anh nói như vậy liền lập tức lắc đầu nhìn anh, “Không phải tôi không muốn tới đó tìm anh.”
Mặc dù khi đối mặt với anh, trong lòng cô ngày càng tích lũy những cảm xúc không tên mà chính bản thân cô cũng không biết nó là gì, nhưng cô biết rõ mình rất muốn hiểu thêm về anh, từ lần đầu tiên gặp anh cho đến hiện tại, cô luôn muốn tới gần anh hơn bất cứ ai.
Tự hỏi một lúc lâu, cô yên lặng liếc mắt nhìn người đàn ông đang bình tĩnh chờ cô trả lời, Ông Vũ đột nhiên liền hạ quyết tâm.
Cuối cùng cô cũng hiểu, chính là vì gặp được anh, cô mới bắt đầu học cách trở nên dũng cảm, học cách tích cực khi đối mặt với khó khăn trong cuộc sống này .
Đối với cô mà nói, đất nước anh đang sống mặc dù rất xa lạ, nhưng đất nước ấy có anh ở đó, anh chính là bến cảng an toàn nhất của cô.
Cô muốn thử một lần.
Nếu như nói, anh thực sự đã làm cho trái tim ngốc nghếch của cô đập rộn ràng, sinh ra cảm giác vượt qua giới hạn tình bạn, cô cũng muốn thử một lần, tìm dẫn chứng cho những cảm xúc không tên này.
“Tôi… có thể tới nghe anh giảng bài không?” Nhẹ nhàng xoa xoa mắt, cô cẩn thận hỏi từng chút một, “Tôi muốn thấy anh lúc giảng bài cho sinh viên.”
Bởi vì cúi đầu nên cô không thấy được nét mặt lúc này của Phó Úc, giống như đột nhiên gương mặt anh bừng sáng vậy là thứ ánh sáng vô cùng chói mắt.
Cố kìm nén niềm vui, anh nhẹ giọng trả lời, “Tất nhiên, chỉ cần em tới Anh quốc trước một ngày khi Lễ Phục Sinh bắt đầu, khi đó trường học vẫn chưa nghỉ.”
“Được…” Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy ngày mai tôi sẽ xin cấp trên nghỉ đông.”
“Về vấn đề vé máy bay, tôi sẽ đặt trước cho em, người ta sẽ mang tới để em ký, lúc về hai ta sẽ cùng về,em không cần phải lo lắng.”
“Ừm…”
“Về vấn đề giấy tờ nhập cảnh, tôi sẽ nhờ anh bạn làm ở đại sứ quán giải quyết nhanh chóng cho em, có thể kịp thời tới tay em, lúc đó em chỉ cần phối hợp ký một chữ là được.”
“Ừm…”
“Về vấn đề quần áo mặc ở Anh quốc cùng với những đồ dùng cần thiết, tôi sẽ liệt kê danh sách cho em, em chỉ cần dựa vào danh sách đó để chuẩn bị hành lý là được.”
“Ừm…”
“Còn về Sữa Đậu Nành, mười ngày đó em mang nó tới gửi cô chủ tiệm thú cưng, anh đã nói qua với cô ấy rồi.”
“Ừm…”
Ông Vũ nghe anh sắp xếp mọi chuyện rất rõ ràng, đầu cô cũng có chút mơ hồ .
Không phải cô bị ảo giác chứ? Cô có cảm giác anh đã sớm chuẩn bị tất cả mọi thứ cho chuyến đi này của cô, từ đầu đến cuối cũng chỉ còn chờ cô gật đầu?
Trên mặt Phó Úc biểu lộ sự vui mừng rõ ràng, “Về phần cha mẹ em, tôi cũng đã nói qua chuyện của chúng ta với họ.”
“Ừm… Hả? !” Cô lại trợn tròn mắt, “Cha mẹ tôi ?”
“Lần này em đi nước ngoài dĩ nhiên tôi phải đảm bảo với bọn họ toàn bộ hành trình của em sẽ không có nguy hiểm gì và sẽ an toàn trở về nước.” Anh thấp ho một tiếng, “Lần trước lúc gọi điện cho mẹ em anh đã xin số điện thoại bên ấy, sáng sớm nay anh vừa nói với bọn họ chuyện này, hai người đều đồng ý.”
“Trước khi đi Anh quốc em nhớ phải nói với cha mẹ một câu.”
“Ừm…” Ông Vũ ngơ ngác đáp một tiếng, cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng thấy thái độ của anh rất tự nhiên, cô cũng không để ý rốt cuộc anh lấy thân phận và thái độ gì nói chuyện này với cha mẹ cô .
“Như vậy, còn một vấn đề cuối cùng, là chỗ ở.”
Lúc này anh khoanh hai tay chống lại dưới cằm, chậm rãi nói ra vấn đề mấu chốt nhất, “Đồ ăn em không cần lo lắng, nhưng chỗ ở thì… hiện tại ở nhà bên này, tôi còn hai gian phòng trống, nếu như em không để ý, có thể ở chung với tôi, nếu em thấy bất tiện, tôi sẽ giúp em thuê một phòng ở khách sạn gần nhà tôi.”
“Vũ, em thấy cách nào là tốt nhất?”
Cô chăm chú nghe anh nói một hồi, im lặng trong vài giây, hai mắt bỗng mở thật to .
Chờ một chút…
Ý của anh là cô có thể thuê khách sạn ở gần nhà anh cũng có thể chọn cách ở luôn nhà anh sao?
Nếu như ở trong nhà anh, vậy chẳng khác nào hai người…ở chung sao? !
Ông Vũ thật đáng thương, cả tối nay các tế bào não bị ép không còn chút gì, cả người lại rơi vào trạng thái rối bời không biết làm sao cho phải. Mà sói xám đã có mưu đồ từ lâu, lúc này đã sớm chuẩn bị những thẻ bài quan trọng chỉ chờ ra tay với cô.
“Vũ.” Anh nhìn thẳng cô ,đôi mắt sáng ẩn dưới lớp kính chợt lóe lên, “Mặc dù tôi biết, em và một người đàn ông ở chung nhà tất nhiên không phải là cách an toàn nhất, nhưng tôi biết em hiểu rõ nhân cách con người tôi.”
“Nếu em ở nhà tôi, chỗ ở tất nhiên sẽ không còn là vấn đề gì, hơn nữa em còn có thể được nhìn những bộ mô hình trong phòng tôi mà trước đây tôi đã từng kể cho em nghe. Chỗ làm việc của tôi cũng rất đặc biệt, trong đó có những thiết bị điện tử vô cùng thú vị còn có robot người máy tôi mua về từ Nhật Bản.”
“Nếu em muốn ăn bánh ngọt, em chỉ cần ngồi sofa chờ một lát, bất cứ lúc nào cũng có thể được nếm những chiếc bánh mới ra lò thơm ngon nhất do chính tay tôi làm.”
“Vũ, thật sự tôi không an tâm để em ở khách sạn, nếu như em ở lại nhà tôi, tôi có thể chăm sóc em, “
Bóng dáng anh tràn ngập trong đồng tử cô, anh nhẹ giọng đánh ra một thẻ bài cuối cùng thật mê người, “Điều quan trọng là trước khi ngủ em sẽ được nghe bài nhạc ‘Sleep song’[2] do chính tôi hát được không ?”
[2] Bài nhạc Sleep song
Cầm di động vẫn tiếp tục đi về phía trước nhưng bước chân của cô càng lúc càng nhanh, thậm chí trong lòng bàn tay còn dính một lớp mồ hôi nhẹ.
Những lời anh vừa nói với cô, cô thực sự… không nghe lầm chứ?
Anh nói khi không thấy cô anh sẽ lo lắng bồn chồn, cho nên ý của anh là anh rất muốn nhìn thấy cô sao?
Không phải cô đang nằm mơ chứ…
Đêm khuya yên tĩnh, trên cả đoạn đường cũng chỉ có rất ít xe cộ đang đi lại cùng với vài người đi bộ, Phó Úc ở đầu dây bên kia bình tĩnh chờ câu trả lời của cô, trong một khoảng thời gian ngắn, hai đầu điện thoại chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người.
Hai má càng ngày càng nóng, trong lòng cô dường như có lời muốn nói, nhưng bởi vì chưa bao giờ nói những lời yêu đương nồng nhiệt nên lời nói cứ nghẹn trong cổ họng thật lâu, đến cuối cùng cô vẫn chỉ có thể đỏ mặt, nghẹn ngào không nói được lời nào.
Kỳ thực, người lo lắng bất an cũng đâu chỉ có mình anh?
Mỗi ngày trò chuyện cùng anh qua Wechat rồi gọi điện thoại Facetime hay là lúc ngây ngốc trong giờ làm việc, cô đều nghĩ nếu như anh không đi Anh quốc mà ở luôn Trung Quốc bên cạnh cô thì thật là tốt.
Nếu như cô chỉ cần ra ngoài ấn chuông cửa nhà bên là có thể nhìn thấy nụ cười của anh thì thật là tốt.
Nếu như khi cô gõ cửa liền có thể nhìn thấy anh đứng bên trong mặc quần áo ở nhà, dáng vẻ lười nhác lại thoải mái thì thật là tốt.
Nghĩ đến đấy, cô sẽ xỉ vả bản thân tự mình đa tình, anh đang ở Anh quốc xa xôi dạy học, bận rộn như vậy cũng chỉ chờ mấy ngày nghỉ mới có thể về nước vài ngày, bây giờ cô lại muốn thấy anh là không thể nào, nhưng hôm sau cô vẫn nghĩ như vậy…
Nếu anh đã nói thế thì những mơ mộng mấy ngày nay của cô cũng không phải tự mình đa tình nữa đúng không ?
Mà người bên kia đã chờ đợi rất lâu, mọi chuyện anh đều đã chuẩn xong bị chỉ chờ Tiểu Bạch mau mau nhảy vào hố, lúc này đầu dây bên kia rốt cuộc mới bắt đầu từng bước dụ dỗ :
“Vũ, bây giờ em nghe tôi nói nhé. Cuối tháng ba tới,trường học ở Anh có đợt nghỉ Lễ Phục sinh[1], đến lúc đó tôi sẽ có khoảng chừng một tháng được nghỉ. Tôi nhớ trước đây em đã nói với tôi, mỗi năm em sẽ có tầm mười ngày nghỉ đông phải không?”
[1] Lễ Phục Sinh : là lễ của nhà thờ Thiên chúa để tưởng nhớ sự hồi sinh của Chúa Giê-xu. Ngày lễ này tổ chức vào một ngày Chủ nhật giữa 22 tháng 3 và 25 tháng 4, theo lịch nhà thờ.Theo truyền thống, người ta dùng trứng nhuộm màu, trứng đã được trang trí hoặc làm bằng sô cô la, gọi là Trứng Phục sinh, để làm quà tặng cho nhau. Người ta coi đó là biểu tượng của một cuộc sống mới và của một mùa xuân đang tới.
“Ừm?” Ông Vũ hiện tại hoàn toàn đang trong trạng thái bối rối level max, lúc này cô đang trả lời anh theo phản xạ, “… Đúng.”
“Vậy kỳ nghỉ đông năm nay e chưa xin nghỉ phải không?”
“Ừm…”
“Nếu thế em có muốn dùng mấy ngày của kỳ nghỉ đông tới Anh quốc để đổi lấy mấy ngày nghỉ lễ phục sinh của tôi không ?”
Sau khi nghe những lời anh vừa nói, đầu tiên cô ngây ngẩn cả người, sau đó lập tức há hốc mồm lắp ba lắp bắp nói, “Tôi… tôi tới Anh quốc?”
Ơ? Cô tới Anh quốc làm gì?
Anh cố nhịn cười, “Em tới Anh quốc gặp tôi.”
“Tôi tới Anh quốc để… gặp anh?” Trong đầu thỏ trắng bắt đầu có rắc rối về kỹ thuật rôi.
“Đúng ” Để làm cô thêm ấn tượng, anh đặc biệt nói lại từng câu từng chữ thật chậm, “Em dùng kỳ nghỉ đông của mình đến Anh quốc tìm tôi, chờ tầm mười ngày sau hai chúng ta sẽ cùng nhau về nước.”
“…”
Đầu óc Ông Vũ vốn không thông minh cho lắm, vài giây giãy giụa cuối cùng trước khi chết, cô mới kịp hấp thụ những lời anh vừa nói.
“Vũ, em về nhà cứ từ từ suy nghĩ, ngày mai tôi sẽ gọi lại cho em, nói với em cụ thể từng việc một.”
Lúc này Phó Úc dự đoán với chỉ số thông minh của cô thỏ nhỏ nhà anh nhất thời sẽ không hấp thụ kịp, anh cũng nên nể tình mà tha cho cô, “Sau khi về nhà nhớ nhắn tin báo cho tôi qua Wechat, tôi phải lên lớp rồi. Chúc em ngủ ngon, nhớ chú ý an toàn.”
***
Vừa kết thúc cuộc gọi, Ông Vũ mơ màng ngẩng đầu, cô chợt phát hiện trong lúc vô thức cô đã về đến dưới khu chung cư rồi .
Tâm trí lơ mơ cô về đến nhà, vừa mở đèn hai chân lập tức mềm nhũn, ngã phịch một cái xuống ghế sofa trong phòng khách.
Cuộc gọi vừa rồi bao hàm lượng thông tin cần tiếp nhận quá nhiều, cô thực sự hoàn toàn bối rối.
Im lặng quay đầu nhìn về phía chiếc lồng yên tĩnh ở trên bàn trà Sữa Đậu Nành đang ngủ ngon lành, cô miễn cưỡng lăn từ ghế sofa xuống, hai tay nhẹ nhàng ôm Sữa Đậu Nành ra khỏi lồng tre.
Sữa Đậu Nành sớm đã ngủ,lại bị cô ép phải dậy, nó lập tức khó chịu nhoài hai cái chân ngắn cũn về phía cô tỏ vẻ kháng nghị.
Mà lúc này Ông Vũ căn bản không ý thức được mình đang quấy rầy giấc ngủ của Sữa Đậu Nành, một tay vừa vuốt bộ lông mượt của nó vừa lẩm bẩm trong miệng, “Sữa Đậu Nành, mày nói xem, anh ấy rốt cuộc là có ý gì với tao không…”
Lúc này Sữa Đậu Nành đang giẫy giụa, nhìn vẻ mặt của nó dường như đang lườm cô.
“Anh ấy nói anh ấy muốn tao tới Anh quốc tìm anh…” Sữa Đậu Nành không thèm quan tâm càng lúc càng giẫy giụa thân thể kháng nghị, cô vẫn tiếp tục tự lẩm bẩm, “Tại sao vậy nhỉ, anh ấy muốn đưa tao đi thăm quan Anh quốc sao? Hay là… anh ấy không muốn về nước ?”
Nghĩ tới đây,hai tay cô bỗng nhiên run lên, thiếu chút nữa làm rơi Sữa Đậu Nành xuống đất.
“Sữa Đậu Nành!” Cô giật mình, vội vàng ôm chặt lấy Sữa Đậu Nành.
Sữa Đậu Nành không thể nhịn được nữa, hành động này của cô chính thức làm nó tức giận rồi ,nó dùng hai chiếc chân ngắn ra sức đạp vào tay cô mấy cái, ý bảo cô mau mau thả nó vào lồng tre.
Ông Vũ rốt cuộc cảm giác được hình như bản thân bị Sữa Đậu Nành ghét bỏ rồi, cô chỉ có thể đáng thương đem Sữa Đậu Nành thả vào lại lồng tre, một mình nằm bò trên sofa tiếp tục suy nghĩ lung tung.
Mà bạn nhỏ Sữa Đậu Nành kiêu ngạo lúc này đang nhủ thầm trong lòng : Vì sao nam thần IQ cao lại muốn tặng nó cho một cô gái có IQ thấp như vậy làm quà giáng sinh? Nó cảm thấy chỉ số thông minh của cô gái này cũng không bằng nó đâu… Thật khó chịu mà…
. . .
Người nào đó đã quăng một quả bom thật lớn, thành công làm cho cô thỏ nhỏ ngay cả lúc làm việc cũng mơ màng nghĩ lung tung.
May mà đầu sỏ gây ra chuyện coi như cũng có chút tình người, anh tính toán chính xác thời gian, dường như khi Ông Vũ vừa kết thúc công việc trở về nhà, anh liền gọi điện thoại tới.
Nhìn thấy trên mà hình điện thoại hiển thị tên anh, cô bỏ vali hành lý xuống, tay chân luống cuống bấm phím trả lời, “Alo… Alo.”
” Vũ.” Phó Úc đầu dây bên kia dịu dàng nói, “Đã về nhà chưa? Nếu đã về hôm nay chúng ta chat Skype có được không?”
“A… Ừ, được.” Cô chẳng biết tại sao, nói mấy lời cũng không lưu loát, buông túi xách xuống cô nhanh chóng vào phòng lấy Laptop, ấn nút khởi động máy.
Ngón tay di chuột chạm nhẹ biểu tượng Skype, Ông Vũ từ từ ngồi xuống giường, đặt laptop lên đầu gối, trái tim đập loạn”thình thịch” chấp nhận lời mời chat webcam.
Kỳ quái, bình thường hai người cũng thường xuyên chat webcam nhưng sao hôm nay cô lại khẩn trương như vậy? …
” Vũ.”
” Vũ?”
…
Trong đầu cứ trống rỗng như thế, cho đến khi nghe thấy anh gọi tên cô vài lần, cô liền giống như kẻ trộm, từ từ liếc mắt nhìn lên màn hình một chút.
Vừa nhìn một chút, mặt cô lập tức đỏ rực như bị thiêu nóng.
Chỉ thấy màn hình bên kia Phó Úc đang ngồi dựa lưng vào thành giường, có lẽ là vừa làm việc xong cho nên anh vẫn chưa tháo chiếc kính xuống, cứ để kính nằm trên sống mũi như vậy, lấy dáng vẻ nam thần mắt kính anh cố nhịn cười nhìn cô.
Hơn nữa, không biết có phải anh cố ý hay không mà trên chiếc áo sơ mi màu xám đang mặc lại tháo thêm một cúc áo so với bình thường, để lộ lồng ngực đầy cơ bắp như ẩn như hiện mà quyến rũ cô.
Liếc mắt một cái liền chết, cột máu của Tiểu bạch thỏ tụt ngay về vạch 0 …
“Vũ, em làm sao vậy?” Phó Úc thích thú nhìn dáng vẻ đỏ mặt tía tai của cô, còn cố ý trêu đùa, “Sao lại ngơ ngác như vậy ? Có phải mệt rồi không, hử?”
“Không… Không mệt…” Ông Vũ bị âm thanh cuối cùng của anh giết thêm lần nữa, ngay cả nói chuyện với anh qua màn hình cô cũng rất bối rối.
“Vậy…” Anh nhìn cô, tiếp tục chầm chậm nói, “Chuyện hôm qua tôi nói với em, em suy nghĩ thế nào?”
Cô cũng không biết phải nhìn vào đâu nữa chỉ có thể ấp úng trả lời , “Tôi… tôi còn chưa…”
” Vũ, vậy thì tôi nói suy nghĩ của mình trước, nếu có chỗ nào em không hiểu thì chờ tôi nói xong, em hỏi lại tôi được không?”
Ông Vũ cắn môi, nhỏ giọng đáp “Ừm” một tiếng.
Lúc này, Phó Úc điều chỉnh lại tư thế ngồi một chút, anh kéo laptop lại gần mình hơn, “Tôi đã sống một mình ở Anh quốc nhiều năm nay, mặc dù có những lúc thời tiết ở đây không làm con người ta thoải mái cho lắm, nhưng tổng thể mà nói tôi rất thích đất nước này.”
Giọng nói trầm thấp mà dịu dàng rất quen tai của anh, làm cho cô cũng dần dần bình tĩnh lại, từ từ liếc mắt nhìn vào màn hình.
“Cho nên, xuất phát từ quan điểm khách quan, tôi cảm thấy đát nước con người nơi đây đáng để em làm một chuyến du lịch, Anh quốc có không ít phong cảnh đẹp và khu du lịch sinh thái, nếu như em đồng ý, tôi có thể đưa em đi du lịch trong vòng mười ngày em ở đây, về quan điểm cá nhân tôi rất hi vọng em tới thăm nơi học tập và làm việc nhiều năm nay của tôi .”
” Vũ, tôi hi vọng em sẽ hiểu nhiều về tôi hơn.” Anh nhẹ nhàng đẩy gọng kính, thấp giọng nói, “Tôi hi vọng em biết sở thích của tôi, công việc của tôi, bạn bè tôi, cuộc sống của tôi… Nếu vậy, tôi sẽ rất vui rất hạnh phúc.”
Ông Vũ im lặng lắng nghe, nhẹ nhàng giật giật ngón tay, cô có cảm giác toàn thân ngập tràn ấm áp.
Trong tiềm thức cô vô cùng rõ ràng , cô cảm thấy mình đã thấy được sự mềm mại trong con người anh, chạm được vào trái tim chân thành mà anh đang biểu lộ với cô.
“Tôi nghĩ như vậy có phải thái quá lắm không, đã dọa em sợ rồi?” Anh thấy cô không nói gì, thấp giọng bổ sung, “Vũ, quyền quyết định chuyện này luôn nằm trong tay em, nếu như em không muốn tới đây, tôi sẽ sửa thời gian trong vé máy bay, ngay ngày nghỉ lễ đầu tiên sẽ trở về nước.”
“Không có…” Cô nghe anh nói như vậy liền lập tức lắc đầu nhìn anh, “Không phải tôi không muốn tới đó tìm anh.”
Mặc dù khi đối mặt với anh, trong lòng cô ngày càng tích lũy những cảm xúc không tên mà chính bản thân cô cũng không biết nó là gì, nhưng cô biết rõ mình rất muốn hiểu thêm về anh, từ lần đầu tiên gặp anh cho đến hiện tại, cô luôn muốn tới gần anh hơn bất cứ ai.
Tự hỏi một lúc lâu, cô yên lặng liếc mắt nhìn người đàn ông đang bình tĩnh chờ cô trả lời, Ông Vũ đột nhiên liền hạ quyết tâm.
Cuối cùng cô cũng hiểu, chính là vì gặp được anh, cô mới bắt đầu học cách trở nên dũng cảm, học cách tích cực khi đối mặt với khó khăn trong cuộc sống này .
Đối với cô mà nói, đất nước anh đang sống mặc dù rất xa lạ, nhưng đất nước ấy có anh ở đó, anh chính là bến cảng an toàn nhất của cô.
Cô muốn thử một lần.
Nếu như nói, anh thực sự đã làm cho trái tim ngốc nghếch của cô đập rộn ràng, sinh ra cảm giác vượt qua giới hạn tình bạn, cô cũng muốn thử một lần, tìm dẫn chứng cho những cảm xúc không tên này.
“Tôi… có thể tới nghe anh giảng bài không?” Nhẹ nhàng xoa xoa mắt, cô cẩn thận hỏi từng chút một, “Tôi muốn thấy anh lúc giảng bài cho sinh viên.”
Bởi vì cúi đầu nên cô không thấy được nét mặt lúc này của Phó Úc, giống như đột nhiên gương mặt anh bừng sáng vậy là thứ ánh sáng vô cùng chói mắt.
Cố kìm nén niềm vui, anh nhẹ giọng trả lời, “Tất nhiên, chỉ cần em tới Anh quốc trước một ngày khi Lễ Phục Sinh bắt đầu, khi đó trường học vẫn chưa nghỉ.”
“Được…” Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Vậy ngày mai tôi sẽ xin cấp trên nghỉ đông.”
“Về vấn đề vé máy bay, tôi sẽ đặt trước cho em, người ta sẽ mang tới để em ký, lúc về hai ta sẽ cùng về,em không cần phải lo lắng.”
“Ừm…”
“Về vấn đề giấy tờ nhập cảnh, tôi sẽ nhờ anh bạn làm ở đại sứ quán giải quyết nhanh chóng cho em, có thể kịp thời tới tay em, lúc đó em chỉ cần phối hợp ký một chữ là được.”
“Ừm…”
“Về vấn đề quần áo mặc ở Anh quốc cùng với những đồ dùng cần thiết, tôi sẽ liệt kê danh sách cho em, em chỉ cần dựa vào danh sách đó để chuẩn bị hành lý là được.”
“Ừm…”
“Còn về Sữa Đậu Nành, mười ngày đó em mang nó tới gửi cô chủ tiệm thú cưng, anh đã nói qua với cô ấy rồi.”
“Ừm…”
Ông Vũ nghe anh sắp xếp mọi chuyện rất rõ ràng, đầu cô cũng có chút mơ hồ .
Không phải cô bị ảo giác chứ? Cô có cảm giác anh đã sớm chuẩn bị tất cả mọi thứ cho chuyến đi này của cô, từ đầu đến cuối cũng chỉ còn chờ cô gật đầu?
Trên mặt Phó Úc biểu lộ sự vui mừng rõ ràng, “Về phần cha mẹ em, tôi cũng đã nói qua chuyện của chúng ta với họ.”
“Ừm… Hả? !” Cô lại trợn tròn mắt, “Cha mẹ tôi ?”
“Lần này em đi nước ngoài dĩ nhiên tôi phải đảm bảo với bọn họ toàn bộ hành trình của em sẽ không có nguy hiểm gì và sẽ an toàn trở về nước.” Anh thấp ho một tiếng, “Lần trước lúc gọi điện cho mẹ em anh đã xin số điện thoại bên ấy, sáng sớm nay anh vừa nói với bọn họ chuyện này, hai người đều đồng ý.”
“Trước khi đi Anh quốc em nhớ phải nói với cha mẹ một câu.”
“Ừm…” Ông Vũ ngơ ngác đáp một tiếng, cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, nhưng thấy thái độ của anh rất tự nhiên, cô cũng không để ý rốt cuộc anh lấy thân phận và thái độ gì nói chuyện này với cha mẹ cô .
“Như vậy, còn một vấn đề cuối cùng, là chỗ ở.”
Lúc này anh khoanh hai tay chống lại dưới cằm, chậm rãi nói ra vấn đề mấu chốt nhất, “Đồ ăn em không cần lo lắng, nhưng chỗ ở thì… hiện tại ở nhà bên này, tôi còn hai gian phòng trống, nếu như em không để ý, có thể ở chung với tôi, nếu em thấy bất tiện, tôi sẽ giúp em thuê một phòng ở khách sạn gần nhà tôi.”
“Vũ, em thấy cách nào là tốt nhất?”
Cô chăm chú nghe anh nói một hồi, im lặng trong vài giây, hai mắt bỗng mở thật to .
Chờ một chút…
Ý của anh là cô có thể thuê khách sạn ở gần nhà anh cũng có thể chọn cách ở luôn nhà anh sao?
Nếu như ở trong nhà anh, vậy chẳng khác nào hai người…ở chung sao? !
Ông Vũ thật đáng thương, cả tối nay các tế bào não bị ép không còn chút gì, cả người lại rơi vào trạng thái rối bời không biết làm sao cho phải. Mà sói xám đã có mưu đồ từ lâu, lúc này đã sớm chuẩn bị những thẻ bài quan trọng chỉ chờ ra tay với cô.
“Vũ.” Anh nhìn thẳng cô ,đôi mắt sáng ẩn dưới lớp kính chợt lóe lên, “Mặc dù tôi biết, em và một người đàn ông ở chung nhà tất nhiên không phải là cách an toàn nhất, nhưng tôi biết em hiểu rõ nhân cách con người tôi.”
“Nếu em ở nhà tôi, chỗ ở tất nhiên sẽ không còn là vấn đề gì, hơn nữa em còn có thể được nhìn những bộ mô hình trong phòng tôi mà trước đây tôi đã từng kể cho em nghe. Chỗ làm việc của tôi cũng rất đặc biệt, trong đó có những thiết bị điện tử vô cùng thú vị còn có robot người máy tôi mua về từ Nhật Bản.”
“Nếu em muốn ăn bánh ngọt, em chỉ cần ngồi sofa chờ một lát, bất cứ lúc nào cũng có thể được nếm những chiếc bánh mới ra lò thơm ngon nhất do chính tay tôi làm.”
“Vũ, thật sự tôi không an tâm để em ở khách sạn, nếu như em ở lại nhà tôi, tôi có thể chăm sóc em, “
Bóng dáng anh tràn ngập trong đồng tử cô, anh nhẹ giọng đánh ra một thẻ bài cuối cùng thật mê người, “Điều quan trọng là trước khi ngủ em sẽ được nghe bài nhạc ‘Sleep song’[2] do chính tôi hát được không ?”
[2] Bài nhạc Sleep song
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.