Chương 134
Nhất Bán Công Tử
29/12/2021
Nhập xuân thời điểm cận kề sinh thần của Mộ Hoan, chớp mắt một cái đã dưỡng thương được một tháng, chỉ còn vài ngày là đến sinh thần chi lễ. Những người biết tin đều gửi lễ vật đến, chất đầy cả An Tự Các, Tường Liên qua lại kiểm kê muốn chóng cả mặt mà vẫn chưa làm hết việc.
Riêng Mộ Hoan lại rất nhàn rỗi, lôi kéo Đổng Giai nghe hát khúc, chọn khúc [Bá vương biệt cơ], nghe đến phi thường cao hứng.
“Nương nương ngài xem, cô nương đánh tỳ bà kia thật đẹp mắt.” Đổng Giai hơi nâng khăn lụa hướng về phía tiểu cô nương đang ôm tỳ bà ở góc trái: “Tiểu tiểu niên kỷ nhưng dung mạo lại trác tuyệt, về sau sẽ làm khuynh đảo thiên hạ a.”
Mộ Hoan ghé mắt nhìn thử, không những không khen còn chê bai: “Tục diễm.”
“A?” Đổng Giai nghi hoặc hỏi lại: “Nương nương thấy nàng không đẹp?”
“Ngươi xem ánh mắt nàng có bao nhiêu lẳng lơ? Cho dù có đẹp như Ngu mỹ nhân cũng không xứng đáng đề tên sử sách, có khi lại là Đắc Kỷ hại cơ đồ phu gia.”
Đổng Giai quay lại nhìn thử, quả nhiên ánh mắt của cô nương kia có phần dung tục, nhưng phải để ý thật kỹ thật lâu mới nhận ra được.
“Đáng tiếc a.”
Mộ Hoan phất phất tay, lạnh nhạt mở miệng: “Ban thưởng.”
Tường Liên lập tức bước lên đặt vào tay từng người trong ban một túi bạc rồi tiễn bọn họ ly khai tiểu đình.
“Tường Liên, ngươi mang mấy món lễ vật sinh thần của bản phi ra đây.”
“Vâng.”
Đổng Giai hồ đồ nhìn Tường Liên rồi lại nhìn đến Mộ Hoan: “Nương nương, người lẽ nào không vừa ý lễ vật sinh thần?”
“Đợi một lát sẽ biết thôi.”
Tầm nửa khắc thời gian sau, Tường Liên cùng hai nữ nô mang hơn ba mươi hộp đứng lễ vật nghiêm chỉnh đứng trước mặt các nàng. Từng người lần lượt đặt lễ vật lên bàn, nhanh chóng mở ra, toàn bộ đều là phụ sức, ngọc bội, chuỗi trân châu và vài món linh tinh khác.
Mộ Hoan cầm lấy một chiếc bạch ngọc kim thoa quan sát kỹ lưỡng, rồi hướng búi tóc của Đổng Giai ướm thử, hài lòng gật đầu: “Cái này cho vào giá trang của A Giai.”
“Nương nương!”
Đổng Giai nghe xong hoảng hốt khước từ: “Nô tỳ vô công bất thụ lộc, sao dám tùy tiện nhận thưởng? Chưa kể đồ vật này đều là lễ vật sinh thần của nương nương, nô tỳ…”
“Nhận lấy đi.” Mộ Hoan đưa chiếc thoa cho Tường Liên, lại tìm thêm vài thứ cho Đổng Giai mang đến Hỉ La thị: “Ngươi bên đó chỉ có một thân một mình, bản phi nếu không hảo hảo chuẩn bị thì ngươi sẽ bị bà bà khi dễ. Đến lúc đó không ai hộ ngươi như ở vương phủ nữa, có khi phải ủy khuất trốn ở một góc mà khóc thút thít.”
“Nương nương…”
Đem chuỗi trân châu ướm lên cổ Đổng Giai, Mộ Hoan nhíu chặt chân mày: “Ngươi dùng phấn hồng hay là bạch sắc đẹp nhỉ? Tường Liên ngươi xem, cho bản phi chút ý kiến.”
“Đổng chủ tử da trắng tóc đen, dùng phấn hồng hay bạch sắc đều đẹp.”
Mộ Hoan cầm chuỗi phấn hồng ướm lên thử, cũng không cảm thấy có gì đáng chê trách, liền đưa cả hai chuỗi cho Tường Liên: “Đều cho vào giá trang.”
Đổng Giai cầm không được nước mắt, vội vã quỳ xuống dập đầu bái lạy: “Ân đức của nương nương, cả đời A Giai đều không dám quên, nếu có thể vẫn mong được ở lại vương phủ hầu hạ cho nương nương.”
“Ây, mau đứng dậy!”
Đưa tay chủ động dìu Đổng Giai ngồi lên ghế, Mộ Hoan phiền lòng quở trách: “Ngươi sau này là thống lĩnh phu nhân, thân phận bất đồng, đừng hở một cái lại quỳ xuống như thế. Tuy Hỉ Tâm không phải là đích tử nhưng nàng là người có chí hướng, có tiền đồ, gả cho nàng ngươi không cần chịu ủy khuất gì lớn. Chỉ có cửa ải Hỉ Lạc thị là khó qua, bản phi thân làm chủ mẫu sao có thể không quản? Chút giá trang này còn sợ không đủ cho ngươi dùng, sau này làm gì đều cần có bạc, ghi nhớ đừng quá keo kiệt với hạ nhân.”
“Nô tỳ minh bạch, đa tạ nương nương dạy dỗ.”
Mộ Hoan hài lòng mỉm cười, nhìn một lượt lễ vật trên bàn rồi nói: “Đều cho ngươi hết, mang đến đó không sợ bị người khác khi dễ. Bên trong này còn có một kiện ngọc như ý mà Thái hậu ban thưởng cho bản phi, ngươi gặp chuyện liền lấy nó ra, sẽ không ai đám động đến ngươi nữa.”
“Nương nương, lễ vật Thái hậu ban thưởng sao ngài lại…”
“Yên tâm, Thái hậu rất thích ban thưởng ngọc như ý, bản thân ta đã nhận trên dưới mười cái, cho ngươi một cái cũng không thành vấn đề.” Mộ Hoan choàng tay qua phủ lên mu bàn tay Đổng Giai, mềm nhẹ mở miệng: “Có gì khó khăn thì cứ tìm bản phi, hoặc không phải tìm Hỉ Tâm nói rõ, phu thê có khúc mắc phải lập tức giải quyết ngay.”
Đổng Giai cảm động nói không nên lời, rối rít gật đầu cảm tạ.
“Đúng rồi, bản phi đã thông qua ý kiến của điện hạ rồi, sắp tới cùng người kết nghĩa kim lan. Tuy bản phi không phải chỗ dựa vững chắc gì nhưng cũng tốt hơn không có người hậu thuẫn, có đúng không?”
“N-Nương nương! Thật sao? Nô tỳ thật sự được kết nghĩa kim lan với ngài sao?”
“Xem ngươi vui vẻ thành bộ dạng gì kìa.” Mộ Hoan khanh khách cười lớn, nắm lấy bàn tay của Đổng Giai mà nói: “Bản phi sớm xem ngươi là tỷ muội, kết nghĩa kim lan cũng chỉ là hình thức mà thôi.”
Đổng Giai khóc không thành tiếng, gục đầu xuống hai tay mà nức nở. Trước nay chưa ai đối tốt với nàng như vậy, duy chỉ có nương nương hiểu nàng, hộ nàng, ban cho nàng nhiều ân huệ mà cả đời cũng không dám mơ đến.
“Ây u, Tường Liên, ngươi xem A Giai khóc đến hai mắt sưng to như quả hạnh đào kìa!”
“Nương nương, nô tỳ…”
“Hảo, hảo, bản phi biết rồi.” Mộ Hoan đỡ lấy cánh tay của Đổng Giai, cong mắt mỉm cười: “Sau này Hỉ Tâm thăng quan, ngươi làm cáo mệnh không được quên bản phi đâu đó.”
Đổng Giai đang khóc cũng phải bật cười thành tiếng, đầy mặt nước mắt nhưng tiếng cười lại đặc biệt trong trẻo. Ngay cả Mộ Hoan cũng bị nàng chọc cho cười theo, bầu không khí trong tiểu đình tự nhiên được cải thiện mấy phần.
Đúng lúc lại có một tiếng nói khác vang lên: “Tìm mãi chẳng thấy chủ mẫu đâu, hóa ra là ở đây thưởng hoa phẩm trà.”
Mộ Hoan nhìn qua bức mành lả lơi buông rũ, tự khắc biết người vừa lên tiếng là ai: “Đằng Liễu, ngươi cũng có nhã hứng.”
Từ khi trưởng công chúa bị bắt về Lang tộc, Đằng Liễu cũng tự nhiên thất thế, chọn cách qua lại với Lưu công công để giữ gìn chỗ đứng trong vương phủ. Tuy biết chuyện này nhưng Mộ Hoan chưa từng vạch trần, dù sao con người ai cũng cầu sinh không cầu tử, nàng tự nhiên để cho ả tiếp tục lay lắt sống qua ngày.
Đằng Liễu đưa tay cho nữ nô dìu vào trong đình, hướng Mộ Hoan hành lễ bái lạy: “Chủ mẫu vạn an.”
Tuy các nàng phẩm vị tương đồng nhưng Mộ Hoan lại là cáo mệnh, còn là chủ mẫu đương gia, tất nhiên không thể đánh đồng với thất sủng phi tử như Đằng Liễu.
“Ta nghe nói chủ mẫu cùng Đổng cơ thiếp, à không, bây giờ phải gọi là Hỉ Lạc thống lĩnh phu nhân rồi.” Đằng Liễu cong mắt cười, chậm rãi ngồi xuống tọa ỷ còn trống: “Nhị vị có nhã hứng ngắm…”
Mộ Hoan lạnh nhạt nhấc ngón tay, tỏ ý không hài lòng với hành vi của ả.
Đằng Liễu mặt nhỏ biến trắng, đưa tay cho nữ nô dìu đứng dậy, xấu hổ ho khan hai tiếng: “Thất lễ.”
Đổng Giai nhìn thấy liền cười trộm, trước đây Đằng Liễu có bao nhiêu đắc ý, bây giờ thất thế ngay cả một nữ nô cũng không bằng.
“Chủ mẫu tha tội.”
“Ngươi nghĩ bản phi sẽ tha cho ngươi sao?” Mộ Hoan đặt tay lên đùi, hộ giáp sáng loáng dưới ánh nắng chói chang len lỏi qua bức mành: “Thời điểm bản phi phát tình, ngươi đã làm gì, chắc đều nhớ cả chứ?”
“Ta chỉ làm theo quy củ, cái này…”
“Câm miệng!” Tường Liên lớn giọng quát tháo: “Nương nương chưa nói xong, ai cho ngươi lên tiếng?”
Đằng Liễu nhẫn nhục nuốt xuống cơn giận, trừng trừng mắt nhìn Mộ Hoan.
“Ngươi lúc đó ỷ mình là trắc phi duy nhất trong vương phủ, đặc biệt kiêu ngạo không xem ai ra gì, ngay cả bản phi cũng dám phạm thượng tổn hại. Nếu không phải điện hạ kịp thời hồi phủ, bản phi đã bị ngươi giày vò đến chết, nghĩ đến đó bản phi lại tức giận.” Mộ Hoan nâng bàn tay đã khôi phục bảy phần, tỉ mỉ quan sát móng tay được nuôi dài của mình: “Ngươi nói xem, bản phi làm sao trút cơn giận này?”
“Tùy ý chủ mẫu định đoạt.”
“Tốt.”
Mộ Hoan chỉ tay ra ngoài sân, điềm nhiên mỉm cười: “Ra ngoài đó quỳ cho bản phi, khi nào bản phi cho phép ngươi đứng dậy thì mới được đứng dậy.”
“Nương nương!” Trân Châu lớn tiếng đánh gãy lời nàng: “Trắc phi nương nương dù sao cũng là chủ tử, sao có thể để ngài ấy quỳ bên ngoài như vậy?”
Tường Liên ngay lập tức phản pháo: “Trong vương phủ này, người quản hậu viện là chủ mẫu, làm sao đến lượt một tiện tỳ như ngươi lên tiếng?”
“Quỳ.”
Đằng Liễu hít một ngụm lãnh khí, nhanh chóng khom người bái lạy rồi rời khỏi tiểu đình, nghiêm chỉnh quỳ đến khi Mộ Hoan trút được cơn giận.
“Trời lại nắng lên rồi.” Mộ Hoan ngả người dựa vào tọa ỷ, chậm rì rì mở miệng: “Đi thôi, vài ngày nữa sinh thần của bản phi, đến lúc đó lại càng bận rộn hơn.”
“Vâng, nương nương.”
Tường Liên và A Bát lập tức bước lên dìu đỡ chủ tử ly khai tiểu đình, đối với Đằng Liễu đang quỳ bên ngoài cũng chẳng buồn liếc nhìn đến.
==============
“Nhân trực bất phú, cảng trực bất thâm. Đạo lý này, toàn bộ đều hiểu cả chứ?” Lão tiên sinh cuộn quyển sách trên tay, quét mắt nhìn môn đồ đang chăm chỉ đọc sách bên dưới: “Các trò có suy nghĩ gì về câu này?”
Bốn phía đột nhiên yên lặng không có nửa điểm phản ứng.
Lão tiên sinh đặt sách xuống bàn, tay vuốt chòm râu bạc, chậm rì rì nói: “Tiểu công gia, ngươi nói.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan lập tức đứng dậy cúi đầu với lão tiên sinh rồi mới mở miệng hồi đáp: “Vốn dĩ nhân sinh khó lòng vẹn toàn, nếu đã ngay thẳng trung trực sẽ dễ làm mất hòa khí. Nhất là trong chốn quan trường thâm sâu, liêm chính cẩn cẩn là quan trọng, nhưng muốn tìm phú quý e lại khó lòng.”
“Thế theo ngài, làm quan nên liêm chính cẩn cẩn hay tìm kiếm phú quý?”
“Mỗi người đều có lựa chọn khác biệt, cho nên ta không thể trả lời nên thế nào. Bất quá, làm quan chính là phụ mẫu chi dân, nếu tham phú hành ác chính là tai họa của quốc gia, ảnh hưởng đến tương lai quốc thổ.”
Lão tiên sinh hài lòng gật đầu: “Tiểu công gia có thể hiểu thông nhìn xa như vậy chính là phúc của bá tánh.”
“Tạ tiên sinh khen thưởng.”
Ở cách một bức bình phong là gian học của lệnh ái, Phan Phất Nữu nghe A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nói xong liền xung phong giơ tay.
“Hửm?” Lão tiên sinh nhìn sang, đặc biệt hài lòng mở miệng: “Ngũ lệnh ái chuyên tâm học tập là một điều tốt, ngài cũng thử nói xem.”
“Tiên sinh, ta lại cảm thấy nếu không tìm phú mấy ai muốn khảo thí làm quan a?” Phan Phất Nữu đứng dậy, đối A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan sau bình phong nói: “Tiểu công gia, tiểu nữ to gan hỏi ngài một câu có được không?”
“Lệnh ái tự nhiên.”
“Ngài tại sao muốn khảo thí làm quan?”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cẩn trọng khai khẩu: “Cống hiến quốc gia, đề tên lập công.”
“Thật có chí khí, chỉ là…” Phan Phất Nữu vẫn cầm quạt lụa trên tay vung vẩy mấy cái: “Sau này ngài lập thê nạp thiếp, ngài vẫn sẽ bỏ phú quý chịu cảnh bần hàn sao?”
“Làm quan không phải để cầu hư danh lợi lộc, mà là để tạo phúc cho bá tánh. Bần hàn hay không, đều không quan trọng, nếu có lòng, thê tử của ta nhất định sẽ hiểu mà thông cảm.”
“Thế lệnh ái sau này của ngài, điều kiện không tốt do ngài đối đầu với tham quan, khó lòng gả đi được thì phải làm sao đây?”
Đến đây A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan không nói gì được nữa, trân trân nhìn sang bên kia bức bình phong.
“Thật ra, ta thấy làm quan chính là mềm dẻo đúng lúc, không quá khiên cưỡng, đừng lúc nào cũng thẳng thắng bất chấp đối đầu. Đây cũng là đạo làm quan, đạo làm người, bất cứ ai đều phải biết cách ứng xử cho hợp thời thế.”
Lão tiên sinh nghe xong liên tục gật đầu, nhịn không được tán dương: “Lệnh ái thông minh lanh lợi, hiểu đạo đối nhân xử thế, không phải alpha thật quá đáng tiếc.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cũng phải công nhận tài luận biện của Phan Phất Nữu: “Ngũ lệnh ái thiên tư hơn người, khiến ta phải bội phục vài phần.”
Phan Phất Nữu xấu hổ nâng quạt che nửa mặt dưới: “Tiểu công gia quá lời, tiểu nữ chút tài học mọn, lên tiếng bàn luận còn sợ làm xấu mặt Phan gia.”
Phan Phất Lai Kì hắc hắc cười vang: “Tiểu ngũ nhà ta tính khí bốc đồng, lại nghịch ngợm phá phách, tú hoa hồi môn đều lén lén ra ngoài mua, bình thường chẳng thấy nàng siêng năng như vậy. Hơn tháng trước còn đòi tham gia học đường cho bằng được, mãi đến năm ngày trước phụ thân mới đáp ứng nàng.”
“Nhị tỷ!”
Khắp học đường lập tức truyền đến tiếng cười, ngay cả lão tiên sinh ngày thường đĩnh đạc nghiêm chỉnh cũng phải phì cười.
Phan Phất Nữu mặt đỏ bừng bừng, xấu hổ muốn chết chỉ có thể giậm chân mấy cái, nhất định hồi thất sẽ nhéo hỏng lang nhĩ xấu xa của nhị tỷ!
Riêng Mộ Hoan lại rất nhàn rỗi, lôi kéo Đổng Giai nghe hát khúc, chọn khúc [Bá vương biệt cơ], nghe đến phi thường cao hứng.
“Nương nương ngài xem, cô nương đánh tỳ bà kia thật đẹp mắt.” Đổng Giai hơi nâng khăn lụa hướng về phía tiểu cô nương đang ôm tỳ bà ở góc trái: “Tiểu tiểu niên kỷ nhưng dung mạo lại trác tuyệt, về sau sẽ làm khuynh đảo thiên hạ a.”
Mộ Hoan ghé mắt nhìn thử, không những không khen còn chê bai: “Tục diễm.”
“A?” Đổng Giai nghi hoặc hỏi lại: “Nương nương thấy nàng không đẹp?”
“Ngươi xem ánh mắt nàng có bao nhiêu lẳng lơ? Cho dù có đẹp như Ngu mỹ nhân cũng không xứng đáng đề tên sử sách, có khi lại là Đắc Kỷ hại cơ đồ phu gia.”
Đổng Giai quay lại nhìn thử, quả nhiên ánh mắt của cô nương kia có phần dung tục, nhưng phải để ý thật kỹ thật lâu mới nhận ra được.
“Đáng tiếc a.”
Mộ Hoan phất phất tay, lạnh nhạt mở miệng: “Ban thưởng.”
Tường Liên lập tức bước lên đặt vào tay từng người trong ban một túi bạc rồi tiễn bọn họ ly khai tiểu đình.
“Tường Liên, ngươi mang mấy món lễ vật sinh thần của bản phi ra đây.”
“Vâng.”
Đổng Giai hồ đồ nhìn Tường Liên rồi lại nhìn đến Mộ Hoan: “Nương nương, người lẽ nào không vừa ý lễ vật sinh thần?”
“Đợi một lát sẽ biết thôi.”
Tầm nửa khắc thời gian sau, Tường Liên cùng hai nữ nô mang hơn ba mươi hộp đứng lễ vật nghiêm chỉnh đứng trước mặt các nàng. Từng người lần lượt đặt lễ vật lên bàn, nhanh chóng mở ra, toàn bộ đều là phụ sức, ngọc bội, chuỗi trân châu và vài món linh tinh khác.
Mộ Hoan cầm lấy một chiếc bạch ngọc kim thoa quan sát kỹ lưỡng, rồi hướng búi tóc của Đổng Giai ướm thử, hài lòng gật đầu: “Cái này cho vào giá trang của A Giai.”
“Nương nương!”
Đổng Giai nghe xong hoảng hốt khước từ: “Nô tỳ vô công bất thụ lộc, sao dám tùy tiện nhận thưởng? Chưa kể đồ vật này đều là lễ vật sinh thần của nương nương, nô tỳ…”
“Nhận lấy đi.” Mộ Hoan đưa chiếc thoa cho Tường Liên, lại tìm thêm vài thứ cho Đổng Giai mang đến Hỉ La thị: “Ngươi bên đó chỉ có một thân một mình, bản phi nếu không hảo hảo chuẩn bị thì ngươi sẽ bị bà bà khi dễ. Đến lúc đó không ai hộ ngươi như ở vương phủ nữa, có khi phải ủy khuất trốn ở một góc mà khóc thút thít.”
“Nương nương…”
Đem chuỗi trân châu ướm lên cổ Đổng Giai, Mộ Hoan nhíu chặt chân mày: “Ngươi dùng phấn hồng hay là bạch sắc đẹp nhỉ? Tường Liên ngươi xem, cho bản phi chút ý kiến.”
“Đổng chủ tử da trắng tóc đen, dùng phấn hồng hay bạch sắc đều đẹp.”
Mộ Hoan cầm chuỗi phấn hồng ướm lên thử, cũng không cảm thấy có gì đáng chê trách, liền đưa cả hai chuỗi cho Tường Liên: “Đều cho vào giá trang.”
Đổng Giai cầm không được nước mắt, vội vã quỳ xuống dập đầu bái lạy: “Ân đức của nương nương, cả đời A Giai đều không dám quên, nếu có thể vẫn mong được ở lại vương phủ hầu hạ cho nương nương.”
“Ây, mau đứng dậy!”
Đưa tay chủ động dìu Đổng Giai ngồi lên ghế, Mộ Hoan phiền lòng quở trách: “Ngươi sau này là thống lĩnh phu nhân, thân phận bất đồng, đừng hở một cái lại quỳ xuống như thế. Tuy Hỉ Tâm không phải là đích tử nhưng nàng là người có chí hướng, có tiền đồ, gả cho nàng ngươi không cần chịu ủy khuất gì lớn. Chỉ có cửa ải Hỉ Lạc thị là khó qua, bản phi thân làm chủ mẫu sao có thể không quản? Chút giá trang này còn sợ không đủ cho ngươi dùng, sau này làm gì đều cần có bạc, ghi nhớ đừng quá keo kiệt với hạ nhân.”
“Nô tỳ minh bạch, đa tạ nương nương dạy dỗ.”
Mộ Hoan hài lòng mỉm cười, nhìn một lượt lễ vật trên bàn rồi nói: “Đều cho ngươi hết, mang đến đó không sợ bị người khác khi dễ. Bên trong này còn có một kiện ngọc như ý mà Thái hậu ban thưởng cho bản phi, ngươi gặp chuyện liền lấy nó ra, sẽ không ai đám động đến ngươi nữa.”
“Nương nương, lễ vật Thái hậu ban thưởng sao ngài lại…”
“Yên tâm, Thái hậu rất thích ban thưởng ngọc như ý, bản thân ta đã nhận trên dưới mười cái, cho ngươi một cái cũng không thành vấn đề.” Mộ Hoan choàng tay qua phủ lên mu bàn tay Đổng Giai, mềm nhẹ mở miệng: “Có gì khó khăn thì cứ tìm bản phi, hoặc không phải tìm Hỉ Tâm nói rõ, phu thê có khúc mắc phải lập tức giải quyết ngay.”
Đổng Giai cảm động nói không nên lời, rối rít gật đầu cảm tạ.
“Đúng rồi, bản phi đã thông qua ý kiến của điện hạ rồi, sắp tới cùng người kết nghĩa kim lan. Tuy bản phi không phải chỗ dựa vững chắc gì nhưng cũng tốt hơn không có người hậu thuẫn, có đúng không?”
“N-Nương nương! Thật sao? Nô tỳ thật sự được kết nghĩa kim lan với ngài sao?”
“Xem ngươi vui vẻ thành bộ dạng gì kìa.” Mộ Hoan khanh khách cười lớn, nắm lấy bàn tay của Đổng Giai mà nói: “Bản phi sớm xem ngươi là tỷ muội, kết nghĩa kim lan cũng chỉ là hình thức mà thôi.”
Đổng Giai khóc không thành tiếng, gục đầu xuống hai tay mà nức nở. Trước nay chưa ai đối tốt với nàng như vậy, duy chỉ có nương nương hiểu nàng, hộ nàng, ban cho nàng nhiều ân huệ mà cả đời cũng không dám mơ đến.
“Ây u, Tường Liên, ngươi xem A Giai khóc đến hai mắt sưng to như quả hạnh đào kìa!”
“Nương nương, nô tỳ…”
“Hảo, hảo, bản phi biết rồi.” Mộ Hoan đỡ lấy cánh tay của Đổng Giai, cong mắt mỉm cười: “Sau này Hỉ Tâm thăng quan, ngươi làm cáo mệnh không được quên bản phi đâu đó.”
Đổng Giai đang khóc cũng phải bật cười thành tiếng, đầy mặt nước mắt nhưng tiếng cười lại đặc biệt trong trẻo. Ngay cả Mộ Hoan cũng bị nàng chọc cho cười theo, bầu không khí trong tiểu đình tự nhiên được cải thiện mấy phần.
Đúng lúc lại có một tiếng nói khác vang lên: “Tìm mãi chẳng thấy chủ mẫu đâu, hóa ra là ở đây thưởng hoa phẩm trà.”
Mộ Hoan nhìn qua bức mành lả lơi buông rũ, tự khắc biết người vừa lên tiếng là ai: “Đằng Liễu, ngươi cũng có nhã hứng.”
Từ khi trưởng công chúa bị bắt về Lang tộc, Đằng Liễu cũng tự nhiên thất thế, chọn cách qua lại với Lưu công công để giữ gìn chỗ đứng trong vương phủ. Tuy biết chuyện này nhưng Mộ Hoan chưa từng vạch trần, dù sao con người ai cũng cầu sinh không cầu tử, nàng tự nhiên để cho ả tiếp tục lay lắt sống qua ngày.
Đằng Liễu đưa tay cho nữ nô dìu vào trong đình, hướng Mộ Hoan hành lễ bái lạy: “Chủ mẫu vạn an.”
Tuy các nàng phẩm vị tương đồng nhưng Mộ Hoan lại là cáo mệnh, còn là chủ mẫu đương gia, tất nhiên không thể đánh đồng với thất sủng phi tử như Đằng Liễu.
“Ta nghe nói chủ mẫu cùng Đổng cơ thiếp, à không, bây giờ phải gọi là Hỉ Lạc thống lĩnh phu nhân rồi.” Đằng Liễu cong mắt cười, chậm rãi ngồi xuống tọa ỷ còn trống: “Nhị vị có nhã hứng ngắm…”
Mộ Hoan lạnh nhạt nhấc ngón tay, tỏ ý không hài lòng với hành vi của ả.
Đằng Liễu mặt nhỏ biến trắng, đưa tay cho nữ nô dìu đứng dậy, xấu hổ ho khan hai tiếng: “Thất lễ.”
Đổng Giai nhìn thấy liền cười trộm, trước đây Đằng Liễu có bao nhiêu đắc ý, bây giờ thất thế ngay cả một nữ nô cũng không bằng.
“Chủ mẫu tha tội.”
“Ngươi nghĩ bản phi sẽ tha cho ngươi sao?” Mộ Hoan đặt tay lên đùi, hộ giáp sáng loáng dưới ánh nắng chói chang len lỏi qua bức mành: “Thời điểm bản phi phát tình, ngươi đã làm gì, chắc đều nhớ cả chứ?”
“Ta chỉ làm theo quy củ, cái này…”
“Câm miệng!” Tường Liên lớn giọng quát tháo: “Nương nương chưa nói xong, ai cho ngươi lên tiếng?”
Đằng Liễu nhẫn nhục nuốt xuống cơn giận, trừng trừng mắt nhìn Mộ Hoan.
“Ngươi lúc đó ỷ mình là trắc phi duy nhất trong vương phủ, đặc biệt kiêu ngạo không xem ai ra gì, ngay cả bản phi cũng dám phạm thượng tổn hại. Nếu không phải điện hạ kịp thời hồi phủ, bản phi đã bị ngươi giày vò đến chết, nghĩ đến đó bản phi lại tức giận.” Mộ Hoan nâng bàn tay đã khôi phục bảy phần, tỉ mỉ quan sát móng tay được nuôi dài của mình: “Ngươi nói xem, bản phi làm sao trút cơn giận này?”
“Tùy ý chủ mẫu định đoạt.”
“Tốt.”
Mộ Hoan chỉ tay ra ngoài sân, điềm nhiên mỉm cười: “Ra ngoài đó quỳ cho bản phi, khi nào bản phi cho phép ngươi đứng dậy thì mới được đứng dậy.”
“Nương nương!” Trân Châu lớn tiếng đánh gãy lời nàng: “Trắc phi nương nương dù sao cũng là chủ tử, sao có thể để ngài ấy quỳ bên ngoài như vậy?”
Tường Liên ngay lập tức phản pháo: “Trong vương phủ này, người quản hậu viện là chủ mẫu, làm sao đến lượt một tiện tỳ như ngươi lên tiếng?”
“Quỳ.”
Đằng Liễu hít một ngụm lãnh khí, nhanh chóng khom người bái lạy rồi rời khỏi tiểu đình, nghiêm chỉnh quỳ đến khi Mộ Hoan trút được cơn giận.
“Trời lại nắng lên rồi.” Mộ Hoan ngả người dựa vào tọa ỷ, chậm rì rì mở miệng: “Đi thôi, vài ngày nữa sinh thần của bản phi, đến lúc đó lại càng bận rộn hơn.”
“Vâng, nương nương.”
Tường Liên và A Bát lập tức bước lên dìu đỡ chủ tử ly khai tiểu đình, đối với Đằng Liễu đang quỳ bên ngoài cũng chẳng buồn liếc nhìn đến.
==============
“Nhân trực bất phú, cảng trực bất thâm. Đạo lý này, toàn bộ đều hiểu cả chứ?” Lão tiên sinh cuộn quyển sách trên tay, quét mắt nhìn môn đồ đang chăm chỉ đọc sách bên dưới: “Các trò có suy nghĩ gì về câu này?”
Bốn phía đột nhiên yên lặng không có nửa điểm phản ứng.
Lão tiên sinh đặt sách xuống bàn, tay vuốt chòm râu bạc, chậm rì rì nói: “Tiểu công gia, ngươi nói.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan lập tức đứng dậy cúi đầu với lão tiên sinh rồi mới mở miệng hồi đáp: “Vốn dĩ nhân sinh khó lòng vẹn toàn, nếu đã ngay thẳng trung trực sẽ dễ làm mất hòa khí. Nhất là trong chốn quan trường thâm sâu, liêm chính cẩn cẩn là quan trọng, nhưng muốn tìm phú quý e lại khó lòng.”
“Thế theo ngài, làm quan nên liêm chính cẩn cẩn hay tìm kiếm phú quý?”
“Mỗi người đều có lựa chọn khác biệt, cho nên ta không thể trả lời nên thế nào. Bất quá, làm quan chính là phụ mẫu chi dân, nếu tham phú hành ác chính là tai họa của quốc gia, ảnh hưởng đến tương lai quốc thổ.”
Lão tiên sinh hài lòng gật đầu: “Tiểu công gia có thể hiểu thông nhìn xa như vậy chính là phúc của bá tánh.”
“Tạ tiên sinh khen thưởng.”
Ở cách một bức bình phong là gian học của lệnh ái, Phan Phất Nữu nghe A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan nói xong liền xung phong giơ tay.
“Hửm?” Lão tiên sinh nhìn sang, đặc biệt hài lòng mở miệng: “Ngũ lệnh ái chuyên tâm học tập là một điều tốt, ngài cũng thử nói xem.”
“Tiên sinh, ta lại cảm thấy nếu không tìm phú mấy ai muốn khảo thí làm quan a?” Phan Phất Nữu đứng dậy, đối A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan sau bình phong nói: “Tiểu công gia, tiểu nữ to gan hỏi ngài một câu có được không?”
“Lệnh ái tự nhiên.”
“Ngài tại sao muốn khảo thí làm quan?”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cẩn trọng khai khẩu: “Cống hiến quốc gia, đề tên lập công.”
“Thật có chí khí, chỉ là…” Phan Phất Nữu vẫn cầm quạt lụa trên tay vung vẩy mấy cái: “Sau này ngài lập thê nạp thiếp, ngài vẫn sẽ bỏ phú quý chịu cảnh bần hàn sao?”
“Làm quan không phải để cầu hư danh lợi lộc, mà là để tạo phúc cho bá tánh. Bần hàn hay không, đều không quan trọng, nếu có lòng, thê tử của ta nhất định sẽ hiểu mà thông cảm.”
“Thế lệnh ái sau này của ngài, điều kiện không tốt do ngài đối đầu với tham quan, khó lòng gả đi được thì phải làm sao đây?”
Đến đây A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan không nói gì được nữa, trân trân nhìn sang bên kia bức bình phong.
“Thật ra, ta thấy làm quan chính là mềm dẻo đúng lúc, không quá khiên cưỡng, đừng lúc nào cũng thẳng thắng bất chấp đối đầu. Đây cũng là đạo làm quan, đạo làm người, bất cứ ai đều phải biết cách ứng xử cho hợp thời thế.”
Lão tiên sinh nghe xong liên tục gật đầu, nhịn không được tán dương: “Lệnh ái thông minh lanh lợi, hiểu đạo đối nhân xử thế, không phải alpha thật quá đáng tiếc.”
A Ba Đáp Nhĩ Phổ Lan cũng phải công nhận tài luận biện của Phan Phất Nữu: “Ngũ lệnh ái thiên tư hơn người, khiến ta phải bội phục vài phần.”
Phan Phất Nữu xấu hổ nâng quạt che nửa mặt dưới: “Tiểu công gia quá lời, tiểu nữ chút tài học mọn, lên tiếng bàn luận còn sợ làm xấu mặt Phan gia.”
Phan Phất Lai Kì hắc hắc cười vang: “Tiểu ngũ nhà ta tính khí bốc đồng, lại nghịch ngợm phá phách, tú hoa hồi môn đều lén lén ra ngoài mua, bình thường chẳng thấy nàng siêng năng như vậy. Hơn tháng trước còn đòi tham gia học đường cho bằng được, mãi đến năm ngày trước phụ thân mới đáp ứng nàng.”
“Nhị tỷ!”
Khắp học đường lập tức truyền đến tiếng cười, ngay cả lão tiên sinh ngày thường đĩnh đạc nghiêm chỉnh cũng phải phì cười.
Phan Phất Nữu mặt đỏ bừng bừng, xấu hổ muốn chết chỉ có thể giậm chân mấy cái, nhất định hồi thất sẽ nhéo hỏng lang nhĩ xấu xa của nhị tỷ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.