Chương 147
Nhất Bán Công Tử
29/12/2021
Tạ Ân điển lễ là đại lễ lớn nhất ở Ngạn Huyền đại lục địa, trước khi tham gia phải trai giới, thành tâm thì mười ngày nửa tháng còn không phải ít nhất là ba ngày. Mộ Hoan không quen ăn đồ thanh đạm, thịt cá mỗi bữa đều phải đầy bàn, tất nhiên chỉ trai giới được ba ngày là cùng. Khó trách chó nhỏ nói nàng tính khí quá nóng, lại dễ xung động, tất cả đều do ăn uống không điều độ mà ra.
Alpha và omega sẽ phân ra hai đường, đến hai nơi khác nhau mà làm lễ. Alpha chí tại tứ phương, tất nhiên là hướng thiên địa mà làm lễ. Còn omega thì đi thẳng đến từ đường, liên lụy Mộ Hoan cả ngày đều không nhìn thấy chó nhỏ.
Một mạch quỳ nghe kinh thần đến bốn canh giờ thời gian, sau đó còn phải đi dọc từ đường thấy bài vị phải bái lạy, thấy tượng thần phải khấu đầu. Thẳng đến Thần Điện, mỗi người dâng lên một cành hạm đạm rồi lại quỳ nghe chúc phúc hai canh giờ nữa.
Đến tối muộn mới xong lễ, Mộ Hoan mệt lả người ngồi trong noãn thất tắm rửa thay y phục. Một ngày dài như thế toàn đứng lên quỳ xuống, mạng nhỏ của nàng sắp không giữ nổi nữa rồi.
“Chủ tử, hay là không cần đi nữa.” Tường Liên lo lắng quan sát sắc mặt trắng bệch của nàng: “Nô tỳ sợ ngài trụ không nổi…”
“Tạ Ân điển lễ quan trọng như vậy nếu bản phi không đi sẽ bị người khác nói thế nào đây?”
Mộ Hoan cầm lấy hoa tai tự đeo lên, cẩn dực nhìn trái nhìn phải xem còn sai sót gì hay không: “Chuyện buổi sáng bản phi kêu ngươi đi làm thế nào rồi?”
“Hoàng cung như vậy lớn, nô tỳ tìm mấy canh giờ vẫn không tìm ra, quay lại thì ả đã nghiêm chỉnh ngồi trên tọa ỷ xem đấu giá rồi.”
“Lén lút bỏ đi nhất định không có ý tốt gì.” Mộ Hoan che miệng ho khẽ hai tiếng, cổ họng ngứa ngáy như bị châm chích: “Một lát đến đại điện ngươi đi dặn Thái y kê một đơn tỳ bà cao, bản phi không muốn thất thố trước mặt quyền quý nhân.”
“Vâng, nô tỳ liền đi gọi người làm ngay.”
Tường Liên nhanh chóng ra ngoài gọi người đến Thái y viện lấy tỳ bà cao, sau đó mới dìu Mộ Hoan ly khai noãn thất, thẳng đến đại điện đông đúc.
Lúc này mọi người đã có mặt đông đủ, thức ăn dâng lên được phân nửa, cung nô vẫn bận rộn bài biện thiện lên bàn. Cách một bức bình phong, Mộ Hoan vô pháp biết được chó nhỏ đang làm gì, đành tiến lên hành lễ với Lang vương và Thái hậu.
Còn chưa kịp đứng thẳng dậy lại nghe Thái hậu mở miệng than phiền: “Hoan nhi, bình thường ngươi quản gia rất tốt, sao hôm nay lại để nữ nhân hậu viện oán trách ngươi a?”
“Không biết hoàng tổ mẫu nghe được từ đâu?”
Một đám cơ thiếp ngồi theo hàng ở góc khuất nháo nhào lên tiếng.
“Thái hậu, chủ mẫu bạc đãi chúng thần thiếp, y phục, phối sức đều mang đi hết. Thậm chí còn bắt chúng thần thiếp ăn uống đạm bạc, khổ sở không gì bằng, thỉnh Thái hậu chủ trì công đạo!”
“Phải a, Thái hậu, chủ mẫu dựa vào sủng ái của điện hạ mà giày vò thần thiếp, thần thiếp không thể chịu đựng được nữa.”
“Xin Thái hậu nương nương minh xét!!”
Đám đông liên tục kêu gào khổ sở, còn bức Thái hậu phải xử trí, thảo nào giọng điệu của lão phật gia lại khó nghe đến như vậy.
Mộ Hoan cung kính bái lạy rồi nói: “Tôn tức oan uổng, từ trước đến nay tôn tức đều không dám lơ là, đối đãi tỷ muội đều rất công bình thậm chí còn mang tất cả đồ tốt trong vương phủ mang đến. Trước Tạ Ân điển lễ tôn tức còn bảo A Phúc công công mang mã não, phỉ thúy, trân châu và thạch anh đến từng viện từng thất, ngay cả y sam của bọn họ cũng là hàng nhất đẳng.”
“Nói dối!” Tiểu cơ thiếp bất bình đánh gãy lời nàng: “Tất cả y sam, phụ sức đều bị mang đi hết, ngươi còn dám xảo biện sao?”
“Ban đầu chẳng phải các ngươi bảo thích ăn mặc đơn giản sao? Bản phi có hỏi các ngươi sao lại ăn mặc phong phanh không thấy lạnh, còn muốn sai người mang thêm áo ấm. Nhưng chính miệng các ngươi bảo không cần, nói thời tiết bức bối muốn mặc mỏng manh một chút. Cho nên bản phi mới gọi người lấy y phục về, tránh các ngươi cảm thấy câu nệ mà miễn cưỡng mặc vào. Hôm đó các ngươi đều có mặt đông đủ, nữ nô vương phủ không trốn đi đâu, các ngươi dám nói đây không phải là sự thật?”
Đám đông trở nên yên ắng, đưa mắt nhìn nhau chẳng biết phải nói gì.
Đột nhiên lại có một tiếng nói khác: “Thế thức ăn đạm bạc, chủ mẫu giải thích thế nào?”
“Tạ Ân điển lễ tất cả cung phi đều phải trai giới, ngay cả bản phi cũng không ngoại lệ. Lẽ nào các ngươi muốn ăn thịt cá trong những ngày này? Đây là nhục mạ thần linh, là tội đại bất kính, các ngươi có gánh nổi hay không?”
Mộ Hoan nộ khí bừng bừng quay lại đối Thái hậu cung kính nói tiếp: “Hoàng tổ mẫu, tôn tức oan uổng, mọi chuyện tôn tức làm đều vì chỉnh đốn hậu viện cho điện hạ an tâm xử lý công vụ. Trước giờ chưa từng bạc đãi qua họ, thậm chí bạc mỗi tháng còn cho người mang đến tận nơi, nửa xu nửa hào đều không giữ làm của riêng. Nay lại bị người khác vu cáo đối đãi bất bình, tôn tức có trăm miệng cũng không nói rõ được oan tình, thỉnh hoàng tổ mẫu làm chủ cho tôn tức.”
Thái hậu nghe xong cũng tức giận không nhẹ, vỗ mạnh vào tay ghế hai cái: “Hay cho đám nữ nhân không hiểu quy củ phép tắc, bản thân không ra gì đã đành lại dám vu cáo cho chủ mẫu đương gia!”
“Thái hậu tha tội! Thái hậu tha tội!!”
“Đây là chuyện hậu viện của Ngạc, Thái hậu, hay là để Ngạc quyết định đi.”
Nghe Lang vương nói như thế, Thái hậu cũng không còn ý kiến gì nữa, chờ nghe Ngạc vương định đoạt.
Bị chỉ đến tên không thể không nhận mệnh, A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn qua bức bình phong, trầm mặc một lúc rồi nói: “Mỗi người phạt hai mươi hèo, cắt bạc nửa năm, toàn bộ đều bị cấm túc một năm.”
“Như vậy có được không?” Thái hậu ân cần nhìn chằm chằm Mộ Hoan: “Nếu còn cảm thấy ủy khuất, ai gia sẽ đứng ra làm chủ.”
“Tôn tức thân là chủ mẫu lại khiến các tỷ muội bất mãn âu cũng là do tôn tức không biết quản lý hậu viện, có trách cũng phải trách tôn tức một phần. Nếu điện hạ đã khai khẩu, tôn tức không dám lắm lời, đều cứ như ý tứ của điện hạ là được.”
“Hoan nhi, ai gia minh bạch, ngươi có thể về chỗ ngồi rồi.”
“Tạ hoàng thượng, hoàng tổ mẫu.”
Mộ Hoan đưa tay cho Tường Liên dìu đứng dậy, chậm rãi rảo bước trở về chỗ ngồi của mình, lúc đi ánh mắt lạnh lẽo phóng qua hàng ghế cơ thiếp bên dưới. Vốn dĩ nàng không định tuyệt đường sống của bọn họ, còn muốn mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ là bọn họ không hiểu chuyện trực diện đối đầu nàng, vậy thì có chết cũng không thể oán trách ai được.
“Nương nương, đây là tỳ bà cao mà Thái Y Viện mang đến.”
Nhìn nước thuốc sóng sánh trong chén, Mộ Hoan dứt khoát cầm lên một ngụm uống sạch. Trong lòng tức tối lại không có chỗ xả liền thô lỗ đập mạnh chén thuốc xuống bàn, tay siết khăn lụa đến nhăn nhúm.
“Nương nương tức giận hại thân.”
“Bản phi còn không được tức giận sao?”
“Hoan nhi, đừng càn quấy.”
Nghe tiếng nói bên cạnh liền biết là ai, Mộ Hoan oán khí trùng trùng đối mành thêu bách hoa tề phóng than phiền.
“Tỷ tỷ, ngươi nhìn thấy Hoan nhi bị khi dễ cũng không lên tiếng.”
“Lên tiếng thế nào? Tỷ tỷ lên tiếng còn sợ mạng ngươi không đủ dài sao?” Mộ Tước như cũ ôn nhu tựa thủy, nhẹ nhàng mở miệng: “Hôm nay ngươi xử lý tốt cơ thiếp trong phủ, ngày sau sống cũng thoải mái hơn nhiều. Mà Ngạc cũng đã lên tiếng đứng về phía ngươi, vậy còn không đủ hay sao? Hửm?”
“Đừng nói chuyện này nữa, đến giờ ta còn chưa gặp được điện hạ…” Mộ Hoan bĩu môi lầm bầm: “Chặn bình phong làm gì không biết, rõ ràng đã gả vào vương phủ rồi, đáng ghét!”
Mộ Tước nhịn không được che miệng khanh khách cười, quả nhiên là Mộ Hoan, hoàn toàn không biết hai từ ‘e lệ’ viết như thế nào.
Hai ngươi nói được thêm vài câu thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng la hét, sau đó một đám phản đảng từ đâu chạy tới lăm lăm binh khí chém gϊếŧ như giữa chốn không người. Tiếng hét thảm của quyền phú phu nhân không ngừng phát ra, đám đông náo loạn thành một đoàn, tất cả bình phong đều bị hất đổ xuống đất. Tình thế cấp bách, Mộ Hoan vội vã nắm kéo Mộ Tước theo mình bỏ chạy, phát hiện cơ thiếp ngồi hàng dưới đều bị gϊếŧ chết phân nửa, trong lòng càng thêm hoảng loạn.
“Làm sao trong cung lại xuất hiện phản đảng?”
Mộ Tước hốt hoảng né tránh bình phong đổ sập: “Cấm vệ quân đâu? Cấm vệ quân đều ở đâu sao lại để xảy ra chuyện này?”
Nhắc đến Cấm vệ quân, Mộ Hoan liền nghĩ ngay đến Hỉ Tâm, rốt cuộc đối phương có xảy ra chuyện không?
Tạ Ân điển lễ là đại lễ quan trọng nhất Ngạn Huyền đại lục địa, không lý nào phản đảng lại dễ dàng xông vào cung cấm tàn sát, khẳng định là có kẻ cố ý mở cổng nghênh đón. Bây giờ tình thế rối ren, sống chết còn chưa rõ làm sao có thời gian truy cứu những chuyện khác.
“Chủ tử cẩn thận!”
Tường Liên đá đệm vải sang một bên chạy lên trước bảo hộ Mộ Hoan và Mộ Tước bình an rời khỏi chỗ ngồi, lách người qua gian bên cạnh của hoàng thân. Dù sao hoàng thân ai nấy đều võ nghệ cao cường, đánh vài ba tên phản loạn không có vấn đề gì, các nàng nấp sau lưng ghế cũng có thể thoát được một kiếp.
Bên phía hoàng thân cũng chẳng an ổn bao nhiêu, sống chết xông lên đánh lùi phản đảng, loạn thành một đoàn không phân biệt nổi là ai với ai.
Bắt gặp thân ảnh di chuyển thoăn thoắt kia, Mộ Hoan liền mừng rỡ kêu: “Điện hạ!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên quay đầu lại, lớn giọng quát: “Mang vương phi ly khai!”
“Không nên!”
Mộ Hoan khoác tay ngăn trở Tường Liên, muốn đến cạnh chó nhỏ thì bị Mộ Tước nhanh tay giữ kịp.
“Hoan nhi, chỗ này không an toàn, chúng ta phải lập tức đi chỗ khác.”
“Nhưng mà…”
“Nghe lời tỷ tỷ, ngươi ở đây chỉ là vướng bận Ngạc!”
Nghĩ ngợi một chút, tỷ tỷ nói không phải không có đạo lý, Mộ Hoan lập tức theo hai người nhanh chóng ly khai. Đúng lúc bắt gặp một tên phản loạn lao đến chỗ chó nhỏ, còn đối phương lại loay hoay chống trả tên đối diện, đao trên đầu sáng loáng như gương soi lưu loát bổ xuống.
“Á Viên!!”
Huyết hoa vẩy tung, vạt áo thiển lam sắc nhuốm đỏ, từng chút lan dần nhỏ thành giọt rơi xuống thảm lông bên dưới.
“Hoan nhi!!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bật lên cắn chết tên vừa hạ thủ, chuyển thân nhanh như chớp đỡ lấy Mộ Hoan, một mình lách khỏi vòng vây chạy khỏi đại điện. Cánh tay toàn bộ đều nhuốm máu, vết thương trên vai rách toát một mảng, không cần hỏi cũng biết mức độ nghiêm trọng.
Thẳng đến noãn thất, A Ba Đáp Thấu Á Viên tựa hồ phát điên gào lên: “Truyền Thái y!! Mau truyền Thái y!!!”
Cung nô hoảng thủ hoảng cước chạy khắp nơi tìm lão Thái y, mất một lúc mới đưa được người đến cửa. Thái y chân trước chân sau chạy vào noãn thất, còn chưa kịp bái lạy đã bị điện hạ túm một phát ném xuống giường.
“Ngươi xem! Ngươi mau xem vương phi làm thế nào rồi?”
“Điện hạ…” Mộ Hoan gắng gượng mở mắt, tay chân đều phát run: “Thần thiếp… không sao…”
“Đừng nói, bản vương hiểu, nàng đừng phí sức lực.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hoảng loạn túm chặt bàn tay của kiều hương: “Bản vương không bảo vệ được nàng, Hoan nhi, bản vương vẫn không bảo vệ được nàng.”
“Không phải lỗi của ngài, Hoan nhi là tự nguyện…”
Mộ Hoan thở không ra hơi, yếu ớt thì thào trong cổ họng: “Điện hạ… đau… thần thiếp đau lắm…”
“Thái y ở đây, không sao đâu.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hai mắt phát đỏ, lớn giọng gào vào mặt Thái y: “Còn không mau cứu người!?”
“Ách, vi thần lập tức làm ngay!!”
Thái y ngồi xuống mép giường, cẩn thận bắt mạch trước, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng.
“Làm sao?”
“Trúng độc.”
Alpha và omega sẽ phân ra hai đường, đến hai nơi khác nhau mà làm lễ. Alpha chí tại tứ phương, tất nhiên là hướng thiên địa mà làm lễ. Còn omega thì đi thẳng đến từ đường, liên lụy Mộ Hoan cả ngày đều không nhìn thấy chó nhỏ.
Một mạch quỳ nghe kinh thần đến bốn canh giờ thời gian, sau đó còn phải đi dọc từ đường thấy bài vị phải bái lạy, thấy tượng thần phải khấu đầu. Thẳng đến Thần Điện, mỗi người dâng lên một cành hạm đạm rồi lại quỳ nghe chúc phúc hai canh giờ nữa.
Đến tối muộn mới xong lễ, Mộ Hoan mệt lả người ngồi trong noãn thất tắm rửa thay y phục. Một ngày dài như thế toàn đứng lên quỳ xuống, mạng nhỏ của nàng sắp không giữ nổi nữa rồi.
“Chủ tử, hay là không cần đi nữa.” Tường Liên lo lắng quan sát sắc mặt trắng bệch của nàng: “Nô tỳ sợ ngài trụ không nổi…”
“Tạ Ân điển lễ quan trọng như vậy nếu bản phi không đi sẽ bị người khác nói thế nào đây?”
Mộ Hoan cầm lấy hoa tai tự đeo lên, cẩn dực nhìn trái nhìn phải xem còn sai sót gì hay không: “Chuyện buổi sáng bản phi kêu ngươi đi làm thế nào rồi?”
“Hoàng cung như vậy lớn, nô tỳ tìm mấy canh giờ vẫn không tìm ra, quay lại thì ả đã nghiêm chỉnh ngồi trên tọa ỷ xem đấu giá rồi.”
“Lén lút bỏ đi nhất định không có ý tốt gì.” Mộ Hoan che miệng ho khẽ hai tiếng, cổ họng ngứa ngáy như bị châm chích: “Một lát đến đại điện ngươi đi dặn Thái y kê một đơn tỳ bà cao, bản phi không muốn thất thố trước mặt quyền quý nhân.”
“Vâng, nô tỳ liền đi gọi người làm ngay.”
Tường Liên nhanh chóng ra ngoài gọi người đến Thái y viện lấy tỳ bà cao, sau đó mới dìu Mộ Hoan ly khai noãn thất, thẳng đến đại điện đông đúc.
Lúc này mọi người đã có mặt đông đủ, thức ăn dâng lên được phân nửa, cung nô vẫn bận rộn bài biện thiện lên bàn. Cách một bức bình phong, Mộ Hoan vô pháp biết được chó nhỏ đang làm gì, đành tiến lên hành lễ với Lang vương và Thái hậu.
Còn chưa kịp đứng thẳng dậy lại nghe Thái hậu mở miệng than phiền: “Hoan nhi, bình thường ngươi quản gia rất tốt, sao hôm nay lại để nữ nhân hậu viện oán trách ngươi a?”
“Không biết hoàng tổ mẫu nghe được từ đâu?”
Một đám cơ thiếp ngồi theo hàng ở góc khuất nháo nhào lên tiếng.
“Thái hậu, chủ mẫu bạc đãi chúng thần thiếp, y phục, phối sức đều mang đi hết. Thậm chí còn bắt chúng thần thiếp ăn uống đạm bạc, khổ sở không gì bằng, thỉnh Thái hậu chủ trì công đạo!”
“Phải a, Thái hậu, chủ mẫu dựa vào sủng ái của điện hạ mà giày vò thần thiếp, thần thiếp không thể chịu đựng được nữa.”
“Xin Thái hậu nương nương minh xét!!”
Đám đông liên tục kêu gào khổ sở, còn bức Thái hậu phải xử trí, thảo nào giọng điệu của lão phật gia lại khó nghe đến như vậy.
Mộ Hoan cung kính bái lạy rồi nói: “Tôn tức oan uổng, từ trước đến nay tôn tức đều không dám lơ là, đối đãi tỷ muội đều rất công bình thậm chí còn mang tất cả đồ tốt trong vương phủ mang đến. Trước Tạ Ân điển lễ tôn tức còn bảo A Phúc công công mang mã não, phỉ thúy, trân châu và thạch anh đến từng viện từng thất, ngay cả y sam của bọn họ cũng là hàng nhất đẳng.”
“Nói dối!” Tiểu cơ thiếp bất bình đánh gãy lời nàng: “Tất cả y sam, phụ sức đều bị mang đi hết, ngươi còn dám xảo biện sao?”
“Ban đầu chẳng phải các ngươi bảo thích ăn mặc đơn giản sao? Bản phi có hỏi các ngươi sao lại ăn mặc phong phanh không thấy lạnh, còn muốn sai người mang thêm áo ấm. Nhưng chính miệng các ngươi bảo không cần, nói thời tiết bức bối muốn mặc mỏng manh một chút. Cho nên bản phi mới gọi người lấy y phục về, tránh các ngươi cảm thấy câu nệ mà miễn cưỡng mặc vào. Hôm đó các ngươi đều có mặt đông đủ, nữ nô vương phủ không trốn đi đâu, các ngươi dám nói đây không phải là sự thật?”
Đám đông trở nên yên ắng, đưa mắt nhìn nhau chẳng biết phải nói gì.
Đột nhiên lại có một tiếng nói khác: “Thế thức ăn đạm bạc, chủ mẫu giải thích thế nào?”
“Tạ Ân điển lễ tất cả cung phi đều phải trai giới, ngay cả bản phi cũng không ngoại lệ. Lẽ nào các ngươi muốn ăn thịt cá trong những ngày này? Đây là nhục mạ thần linh, là tội đại bất kính, các ngươi có gánh nổi hay không?”
Mộ Hoan nộ khí bừng bừng quay lại đối Thái hậu cung kính nói tiếp: “Hoàng tổ mẫu, tôn tức oan uổng, mọi chuyện tôn tức làm đều vì chỉnh đốn hậu viện cho điện hạ an tâm xử lý công vụ. Trước giờ chưa từng bạc đãi qua họ, thậm chí bạc mỗi tháng còn cho người mang đến tận nơi, nửa xu nửa hào đều không giữ làm của riêng. Nay lại bị người khác vu cáo đối đãi bất bình, tôn tức có trăm miệng cũng không nói rõ được oan tình, thỉnh hoàng tổ mẫu làm chủ cho tôn tức.”
Thái hậu nghe xong cũng tức giận không nhẹ, vỗ mạnh vào tay ghế hai cái: “Hay cho đám nữ nhân không hiểu quy củ phép tắc, bản thân không ra gì đã đành lại dám vu cáo cho chủ mẫu đương gia!”
“Thái hậu tha tội! Thái hậu tha tội!!”
“Đây là chuyện hậu viện của Ngạc, Thái hậu, hay là để Ngạc quyết định đi.”
Nghe Lang vương nói như thế, Thái hậu cũng không còn ý kiến gì nữa, chờ nghe Ngạc vương định đoạt.
Bị chỉ đến tên không thể không nhận mệnh, A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn qua bức bình phong, trầm mặc một lúc rồi nói: “Mỗi người phạt hai mươi hèo, cắt bạc nửa năm, toàn bộ đều bị cấm túc một năm.”
“Như vậy có được không?” Thái hậu ân cần nhìn chằm chằm Mộ Hoan: “Nếu còn cảm thấy ủy khuất, ai gia sẽ đứng ra làm chủ.”
“Tôn tức thân là chủ mẫu lại khiến các tỷ muội bất mãn âu cũng là do tôn tức không biết quản lý hậu viện, có trách cũng phải trách tôn tức một phần. Nếu điện hạ đã khai khẩu, tôn tức không dám lắm lời, đều cứ như ý tứ của điện hạ là được.”
“Hoan nhi, ai gia minh bạch, ngươi có thể về chỗ ngồi rồi.”
“Tạ hoàng thượng, hoàng tổ mẫu.”
Mộ Hoan đưa tay cho Tường Liên dìu đứng dậy, chậm rãi rảo bước trở về chỗ ngồi của mình, lúc đi ánh mắt lạnh lẽo phóng qua hàng ghế cơ thiếp bên dưới. Vốn dĩ nàng không định tuyệt đường sống của bọn họ, còn muốn mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ là bọn họ không hiểu chuyện trực diện đối đầu nàng, vậy thì có chết cũng không thể oán trách ai được.
“Nương nương, đây là tỳ bà cao mà Thái Y Viện mang đến.”
Nhìn nước thuốc sóng sánh trong chén, Mộ Hoan dứt khoát cầm lên một ngụm uống sạch. Trong lòng tức tối lại không có chỗ xả liền thô lỗ đập mạnh chén thuốc xuống bàn, tay siết khăn lụa đến nhăn nhúm.
“Nương nương tức giận hại thân.”
“Bản phi còn không được tức giận sao?”
“Hoan nhi, đừng càn quấy.”
Nghe tiếng nói bên cạnh liền biết là ai, Mộ Hoan oán khí trùng trùng đối mành thêu bách hoa tề phóng than phiền.
“Tỷ tỷ, ngươi nhìn thấy Hoan nhi bị khi dễ cũng không lên tiếng.”
“Lên tiếng thế nào? Tỷ tỷ lên tiếng còn sợ mạng ngươi không đủ dài sao?” Mộ Tước như cũ ôn nhu tựa thủy, nhẹ nhàng mở miệng: “Hôm nay ngươi xử lý tốt cơ thiếp trong phủ, ngày sau sống cũng thoải mái hơn nhiều. Mà Ngạc cũng đã lên tiếng đứng về phía ngươi, vậy còn không đủ hay sao? Hửm?”
“Đừng nói chuyện này nữa, đến giờ ta còn chưa gặp được điện hạ…” Mộ Hoan bĩu môi lầm bầm: “Chặn bình phong làm gì không biết, rõ ràng đã gả vào vương phủ rồi, đáng ghét!”
Mộ Tước nhịn không được che miệng khanh khách cười, quả nhiên là Mộ Hoan, hoàn toàn không biết hai từ ‘e lệ’ viết như thế nào.
Hai ngươi nói được thêm vài câu thì đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng la hét, sau đó một đám phản đảng từ đâu chạy tới lăm lăm binh khí chém gϊếŧ như giữa chốn không người. Tiếng hét thảm của quyền phú phu nhân không ngừng phát ra, đám đông náo loạn thành một đoàn, tất cả bình phong đều bị hất đổ xuống đất. Tình thế cấp bách, Mộ Hoan vội vã nắm kéo Mộ Tước theo mình bỏ chạy, phát hiện cơ thiếp ngồi hàng dưới đều bị gϊếŧ chết phân nửa, trong lòng càng thêm hoảng loạn.
“Làm sao trong cung lại xuất hiện phản đảng?”
Mộ Tước hốt hoảng né tránh bình phong đổ sập: “Cấm vệ quân đâu? Cấm vệ quân đều ở đâu sao lại để xảy ra chuyện này?”
Nhắc đến Cấm vệ quân, Mộ Hoan liền nghĩ ngay đến Hỉ Tâm, rốt cuộc đối phương có xảy ra chuyện không?
Tạ Ân điển lễ là đại lễ quan trọng nhất Ngạn Huyền đại lục địa, không lý nào phản đảng lại dễ dàng xông vào cung cấm tàn sát, khẳng định là có kẻ cố ý mở cổng nghênh đón. Bây giờ tình thế rối ren, sống chết còn chưa rõ làm sao có thời gian truy cứu những chuyện khác.
“Chủ tử cẩn thận!”
Tường Liên đá đệm vải sang một bên chạy lên trước bảo hộ Mộ Hoan và Mộ Tước bình an rời khỏi chỗ ngồi, lách người qua gian bên cạnh của hoàng thân. Dù sao hoàng thân ai nấy đều võ nghệ cao cường, đánh vài ba tên phản loạn không có vấn đề gì, các nàng nấp sau lưng ghế cũng có thể thoát được một kiếp.
Bên phía hoàng thân cũng chẳng an ổn bao nhiêu, sống chết xông lên đánh lùi phản đảng, loạn thành một đoàn không phân biệt nổi là ai với ai.
Bắt gặp thân ảnh di chuyển thoăn thoắt kia, Mộ Hoan liền mừng rỡ kêu: “Điện hạ!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên quay đầu lại, lớn giọng quát: “Mang vương phi ly khai!”
“Không nên!”
Mộ Hoan khoác tay ngăn trở Tường Liên, muốn đến cạnh chó nhỏ thì bị Mộ Tước nhanh tay giữ kịp.
“Hoan nhi, chỗ này không an toàn, chúng ta phải lập tức đi chỗ khác.”
“Nhưng mà…”
“Nghe lời tỷ tỷ, ngươi ở đây chỉ là vướng bận Ngạc!”
Nghĩ ngợi một chút, tỷ tỷ nói không phải không có đạo lý, Mộ Hoan lập tức theo hai người nhanh chóng ly khai. Đúng lúc bắt gặp một tên phản loạn lao đến chỗ chó nhỏ, còn đối phương lại loay hoay chống trả tên đối diện, đao trên đầu sáng loáng như gương soi lưu loát bổ xuống.
“Á Viên!!”
Huyết hoa vẩy tung, vạt áo thiển lam sắc nhuốm đỏ, từng chút lan dần nhỏ thành giọt rơi xuống thảm lông bên dưới.
“Hoan nhi!!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bật lên cắn chết tên vừa hạ thủ, chuyển thân nhanh như chớp đỡ lấy Mộ Hoan, một mình lách khỏi vòng vây chạy khỏi đại điện. Cánh tay toàn bộ đều nhuốm máu, vết thương trên vai rách toát một mảng, không cần hỏi cũng biết mức độ nghiêm trọng.
Thẳng đến noãn thất, A Ba Đáp Thấu Á Viên tựa hồ phát điên gào lên: “Truyền Thái y!! Mau truyền Thái y!!!”
Cung nô hoảng thủ hoảng cước chạy khắp nơi tìm lão Thái y, mất một lúc mới đưa được người đến cửa. Thái y chân trước chân sau chạy vào noãn thất, còn chưa kịp bái lạy đã bị điện hạ túm một phát ném xuống giường.
“Ngươi xem! Ngươi mau xem vương phi làm thế nào rồi?”
“Điện hạ…” Mộ Hoan gắng gượng mở mắt, tay chân đều phát run: “Thần thiếp… không sao…”
“Đừng nói, bản vương hiểu, nàng đừng phí sức lực.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hoảng loạn túm chặt bàn tay của kiều hương: “Bản vương không bảo vệ được nàng, Hoan nhi, bản vương vẫn không bảo vệ được nàng.”
“Không phải lỗi của ngài, Hoan nhi là tự nguyện…”
Mộ Hoan thở không ra hơi, yếu ớt thì thào trong cổ họng: “Điện hạ… đau… thần thiếp đau lắm…”
“Thái y ở đây, không sao đâu.” A Ba Đáp Thấu Á Viên hai mắt phát đỏ, lớn giọng gào vào mặt Thái y: “Còn không mau cứu người!?”
“Ách, vi thần lập tức làm ngay!!”
Thái y ngồi xuống mép giường, cẩn thận bắt mạch trước, sắc mặt càng lúc càng trầm trọng.
“Làm sao?”
“Trúng độc.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.