Chương 183
Nhất Bán Công Tử
29/12/2021
Mang theo tâm trạng vui mừng chạy đến căn nhà nhỏ ven biển, đúng lúc phát hiện quan binh hoảng loạn đập cửa, bọn họ toàn bộ bị nhốt ở bên trong bếp và nhà chính. Lúc này Ân Ly vẫn đứng chốt chặn ở cửa, thấy người đến cũng không hoảng sợ, tay vẫn ghì chặt ngọn đuốc trên tay.
“Các ngươi dám bước đến, ta lập tức phóng hỏa!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn ngồi trên ngựa, quan sát bốn phía rồi trầm giọng nói: “Ngươi dám phóng hỏa, trẫm xem huynh đệ tỷ muội của ngươi sẽ trả lời thế nào.”
“N-Ngươi…”
Ân Ly nuốt khan một ngụm nước bọt, hoảng loạn quát: “Nàng đi rồi, Hoan Hỉ đã chạy rất xa, các ngươi bắt không được nàng!!”
“Hoàng thượng!!”
Bên trong vọng ra tiếng nói của một quan binh: “Quý phi chạy về hướng bắc, chỉ rời đi khoảng nửa nén nhang thời gian!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đảo mắt nhìn thủ vệ phía sau, bọn họ hiểu ý chưa thành hai nửa, một đuổi theo sau hoàng đế, một lưu lại bắt gọn toàn bộ người trong nhà. Nhanh chóng kéo mạnh cương ngựa đi về phía bắc, nếu chỉ vừa mới đi nửa nén nhang thời gian thì khả năng tìm thấy người rất cao.
Lại nói lúc này Mộ Hoan vẫn chưa phát hiện hành tung bại lộ, rúc người trốn trong lòng của Uyển Ngược, tay ghì chặt mũ vải xuống tránh tuyết rơi vào mũi không thở được. Tiết trời vào đông phi thường lạnh giá, nếu không có than lô nam thanh niên tráng kiện cũng chịu không được huống chi là omega thể trạng yếu ớt như nàng.
Ngựa tung vó chạy trong màn tuyết dày đặc, nheo mắt chỉ thấy một khe hở nhỏ giữa tấm màn trắng xóa.
“Không cần sợ, chúng ta đã đi rất xa, Ân Ly bọn họ sẽ giữ chân được đến sáng mai.”
Mộ Hoan không trả lời, mười đầu ngón tay bấm chặt vào mũ trùm đầu, chỉ sợ A Ba Đáp Thấu Á Viên sẽ đến trước tính toán của nàng. Còn chưa kịp dứt khỏi hồi tưởng đã nghe tiếng vó ngựa phía sau, Mộ Hoan hoảng hồn quay lại nhìn thử, chỉ thấy ánh đuốc sáng trưng trên dưới một ngàn nhân mã.
“Chết tiệt!”
Uyển Nhược lầm bầm trong miệng, thúc ngựa chạy tiếp, chỉ cần đến được bến thuyền ở phía trước liền có thể ly khai địa phương này. Nhưng xem ra thần linh không ủng hộ nàng, tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ ràng, sớm thôi sẽ đuổi kịp.
Theo bản năng kéo khăn che khuất gương mặt, Mộ Hoan run rẩy cắn chặt môi, cầu xin thần linh Ngạn Huyền giúp nàng vượt qua kiếp nạn này.
“Không được, Hoan Hỉ, nàng tự cưỡi ngựa, ta đi ngăn bọn chúng.”
“Nhưng ta không biết cưỡi ngựa!?”
“Cứ giữ chặt cương, chạy về phía bến thuyền liền lập tức lên đường đừng chờ ta!”
Không để Mộ Hoan hồi đáp, Uyển Nhược lưu loát nhảy xuống ngựa, để một mình đối phương rời đi. Ngựa chở hai sẽ nặng, nhưng chở một người nhất định sẽ nhanh hơn.
Phía A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng đuổi tới, quát lớn: “A Hoan!!!”
Mộ Hoan dùng một tay ghì cương, tay kia tì mạnh lên tai để không nghe tiếng nói của đối phương.
Uyển Nhược lao ra đứng chắn đoàn quân mã, quát lớn: “Bắt ta!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên giật mạnh cương ngựa bật qua Uyển Nhược, nhanh chóng đuổi theo sau lưng Mộ Hoan. Thủ vệ từ trên ngựa nhảy xuống, túm lấy Uyển Nhược áp mạnh vào vách đá, sau đó cột chặt tay nàng giải đi.
Phía Mộ Hoan lại không dễ dàng gì, lần đầu cưỡi ngựa vẫn chưa biết cách điều khiển, mà con ngựa này cũng chẳng chịu nghe lời nàng. Nhìn ra sau liền thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên, lòng càng thêm hoảng hốt, bỏ ngoài tai lời dặn của Uyển Nhược mà giật mạnh dây cương.
Con ngựa đột nhiên ngửa đầu hí dài, hai chân trước tung lên cao!
“A!?”
Mộ Hoan khó khăn kẹp chặt hai chân vào người đại hắc mã, không cách nào để con ngựa ngoan ngoãn như khi này, dùng sức túm dây cương đến rách toát chảy máu. Lực đạo của hắc mã rất lớn chỉ giãy một cái đã đủ hất người nàng xuống, cũng may kịp câu chặt cổ nó, bằng không đã thật sự ngã xuống.
“A Hoan!!”
Đại hắc mã hí dài một tiếng chấn động đêm trường tĩnh lặng, quật mạnh cái bờm xinh đẹp mà giãy khỏi bàn tay kiềm kẹp của Mộ Hoan.
“A!”
Cơ thể mất thăng bằng ngã xuống đất, đau đớn bản thân mường tượng lại không xuất hiện, mà bị kéo trở về phía trước kéo xả cả mũ trùm đầu cùng búi tóc hỗn loạn. Việc đầu tiên chính là kéo khăn che kín mặt, hoảng loạn giãy khỏi tay đối phương, suýt chút ngã từ trên lưng ngựa xuống.
A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng sức ghì chặt eo nhỏ của nàng, gian nan muốn kéo xuống khăn che mặt.
“A Hoan, đừng chạy, trẫm không nghĩ tổn hại nàng!”
“Buông ra, ta không phải!!” Mộ Hoan ở trên lưng ngựa điên cuồng giãy dụa, không tiếc cào mấy đường trên tay A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Buông!! Ngươi lập tức buông, bằng không ta sẽ hét lên!”
“Nàng nhất định là A Hoan, đừng chối nữa!”
Tốn không ít công phu mới tháo xuống được khăn che mặt, hiển hiện dung mạo ngỡ như thuộc về quá khứ, chỉ khác là đôi mắt hạnh ngập nước chứa đầy oán hận.
“Đúng là nàng…” A Ba Đáp Thấu Á Viên kích động ôm chầm lấy Mộ Hoan, tay luồn vào tóc dài nàng cố tìm kiếm sự chân thật: “Nàng chưa chết, trẫm biết mà, nàng nhất định chưa chết, nàng tuyệt đối không nỡ rời xa trẫm!”
Mộ Hoan lại không an phận như vậy, ra sức đấm đá vào người A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Mau buông ra! Ta không phải!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên giả điếc, một tay ôm chặt lấy Mộ Hoan còn tay kia giữ cương ngựa, thúc ngựa đến chỗ quân sĩ đang tập trung.
“Buông!”
Uyển Nhược giãy mãi không thoát được dây trói, trừng trừng mắt nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Hôn quân, ngươi có quyền gì mà bắt người vô tội như vậy?”
“Câm miệng!”
Một cái tát tay đau điếng giáng xuống, Uyển Nhược nôn ra một ngụm máu, khục khặc ho thêm mấy tiếng.
“Dừng tay!!” Mộ Hoan giận dữ quát vào tên thủ vệ vừa xuống tay đánh người: “Các ngươi ai cũng không được đụng vào một sợi tóc của nàng!”
“Nương nương?”
“A Hoan.” Vòng tay trên eo đột nhiên siết chặt đau đớn: “Nữ nhân này dẫn nàng bỏ trốn, không đáng phạt sao?”
“Là ta bức nàng, không phải do nàng! Phải, ta là Mộ Hoan, các ngươi bắt được người rồi, lập tức thả bọn họ ra ngay đi!!”
“Nàng cuối cùng cũng chịu nhận.” A Ba Đáp Thấu Á Viên miết nhẹ quai hàm của nàng, ôn giọng thì thầm: “Trẫm chỉ đợi nàng thành thật nói ra những điều này.”
“Tha cho bọn họ, cả những người ở căn nhà ven biển.”
“Không thể.”
“Ngài…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên xốc Mộ Hoan ôm lên, không một lời báo trước kéo cương ngựa ly khai, hướng về phía phủ đệ tri huyện. Lão tri huyện đã đứng chờ sẵn, thấy đoàn nhân mã đến thì dẫn cả gia quyến quỳ sụp xuống đất tuyết bái lạy.
“Hoàng thượng, quý phi nương nương vạn phúc kim an!”
Lưu loát nhảy xuống ngựa, A Ba Đáp Thấu Á Viên ôm ngang Mộ Hoan đến ngọa phòng được tri huyện chuẩn bị sẵn. Đem kiều hương đặt xuống giường, trực tiếp phủ lên người nàng, hung hăng hôn xuống bả vai gầy bại lộ ra ngoài không khí.
“Ngươi cút!!” Mộ Hoan giận dữ vung tay đá chân: “Đừng chạm vào ta! Mau cút ra! Cẩu hoàng đế!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào hít đầy buồng phổi hương thơm quen thuộc. Đã ba năm ròng, ba năm chờ đợi trong mòn mỏi tuyệt vọng, cuối cùng nàng cũng có thể ôm kiều hương bằng xương bằng thịt trong lòng.
“A Hoan, nàng sao lại tức giận như vậy? Trẫm đã làm gì sai chọc giận nàng sao?”
“Ngươi còn giả vờ?” Mộ Hoan cười khẩy một tiếng, hai mắt từ khi nào hoen đỏ: “Ta vì đại nghiệp của ngươi không tiếc hy sinh gieo mình xuống vực, thế mà ngươi nhanh như vậy đã quên mất lời hứa năm xưa.”
“Những gì trẫm từng hứa với nàng đều chưa từng quên!”
“Thế thì nữ nhân trong hậu cung của ngươi? Nữ nhân mà ngươi hằng đêm sênh ca, bọn họ là cái gì? Bọn họ không phải là minh chứng cho sự phản bội của ngươi sao? Ngươi cùng bọn họ lên giường có nghĩ đến thân xác ta lạnh lẽo dưới vực sâu chưa, A Ba Đáp Thấu Á Viên?”
“Ta chưa bao giờ phản bội nàng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên không hổ thẹn với lương tâm mà dõng dạc nói: “Từ trước đến nay, chưa từng phản bội hay có ý nghĩ phản bội nàng!”
“Đến lúc này ngươi còn giảo biện?” Mộ Hoan tức giận chỉ tay ra ngoài cửa: “Nhi nữ của Tô gia dung mạo xinh đẹp bị đưa vào cung, ngươi giải thích thế nào? Ở vùng ven biển nhỏ nhoi này không dưới mười hộ đưa nữ nhi vào cung, bá tánh còn sợ hậu cung của ngươi không đủ lớn để các nàng có thể lưu lại cùng ngươi mỗi đêm làm trò xấu hổ!!”
“A Hoan, trẫm đã nói, trẫm chưa từng phản bội nàng!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hít một hơi thật sâu, cố bình ổn tâm tình đang kích động: “Phải, là trẫm ban chiếu bá tánh nhà ai có nhi nữ xinh đẹp nên để nhập cung.”
Mộ Hoan mỉa mai cười một tiếng: “Ngươi quả nhiên không chịu được quạnh quẽ, còn chưa đợi xác ta đủ lạnh đã nạp về bao nhiêu mỹ nữ.”
“Không phải như nàng đã nghĩ, trẫm thừa nhận trẫm cho nạp rất nhiều mỹ nữ, nhưng đều để các nàng mang danh phi tần trong hậu cung mà ban thưởng cho bá quan văn võ lập công. Chỉ cần có được nữ nhân bên cạnh thánh đế, bọn họ nhất định sẽ càng cố sức vì đại nghiệp Ngạn Huyền, không phải Đổng Giai cũng như vậy sao?”
Lý luận A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa ra rõ ràng rành mạch, hoàn toàn không bắt được nửa điểm sai sót. Bất quá Mộ Hoan không phải hài tử chỉ hống vài ba câu là xong chuyện, nàng tất nhiên vẫn oán hận A Ba Đáp Thấu Á Viên sớm quên đi bản thân.
“Thế quyền quý nhân trong hậu cung của ngươi? Đều là mẫu lang omega, ai nấy đồng dạng quốc sắc thiên hương khó ai bì kịp, cũng chưa từng mang đến cho bất kỳ công thần nào, ngươi giải thích làm sao?”
Đợi mãi cũng không nghe thấy câu trả lời, Mộ Hoan trong lòng chua xót cực điểm, hóa ra nghe từ người mình yêu sự thật tàn nhẫn kia còn thống khổ hơn là nghe từ người khác.
A Ba Đáp Thấu Á Viên trầm mặc rất lâu, đột nhiên đưa tay tát vào gò má một cái đau điếng: “Là trẫm vô năng, không cách nào quản lý được công hầu trong triều, không cách nào khiến bá quan tín phục năng lực thật sự. Trẫm cũng vô pháp kéo được các vị đại thần theo phò trợ, cũng không đủ tư cách thượng vị vì là hỗn huyết tộc nhân. Vì vậy trẫm chỉ có thể nạp nhi nữ của bọn họ vào cung, phong phi phong tần để giữ chân công thần ở lại trong triều phó tá đại nghiệp.”
Cứ mỗi câu là một cái tát đau điếng giáng xuống, hoàn toàn không chút lưu tình.
Mộ Hoan hoảng trương túm lấy cổ tay chó nhỏ: “Ngài làm gì vậy? Sao có thể tự tổn thương mình?”
“A Hoan…” Nước mắt yếu ớt trượt dài trên gương mặt tái xanh: “Trẫm đợi nàng, đợi nàng ba năm rồi, chưa bao giờ trẫm quên được nàng. Dưới gối trẫm không có hoàng tự, bá quan văn võ thậm chí là Thái hoàng thái hậu thúc ép trẫm mau chóng sủng hạnh phi tần, nhưng trẫm tuyệt đối không thể phản bội nàng.”
“N-Ngài… ngài lừa ta!”
“Trẫm chưa bao giờ lừa nàng, nếu nàng không tin tưởng, có thể đi hỏi tam tỷ! Đối với tam tỷ thì nàng thân thuộc hơn cả ta, tính khí tam tỷ thế nào nàng đều rõ, tuyệt đối không vì bao che ta mà làm tổn thương nàng.”
Mộ Hoan mím chặt môi dưới, nước mặt nóng hổi lăn dài trên má: “Ngài thật sự không phản bội ta? Thật sự?”
“Thiên chân vạn xác.”
Tiếng nức nở kiềm nén trong cổ họng cũng yếu ớt bật ra, dùng sức ôm ghì lấy người trước mặt. Từ bỏ tất cả ở Thượng Hải, nàng chỉ cầu có thể ở trong vòng tay này, như năm xưa làm một tiểu vương phi nghịch ngợm bốc đồng.
Đánh đổi không đáng sợ, vì ngài đánh đổi đều xứng đáng.
Yếu ớt đặt lên môi nhau một nụ hôn, tìm kiếm chút ấm áp sưởi ấm lồng ngực nhức nhói nhiều năm. Chỉ cần là đối phương, chỉ cần có thể nhìn thấy đối phương, mới chính là hạnh phúc thật sự.
Bàn tay trượt dài vào y phục, từng kiện từng kiện tháo xuống, vứt đầy ở trên sàn nhà. Đem tưởng niệm nhiều năm bày tỏ, quyến luyến từng hơi thở, cả nụ hôn ngọt ngào ở đầu môi.
Mành hoa buông rũ, phảng phất hương trầm thơm ngát.
“Các ngươi dám bước đến, ta lập tức phóng hỏa!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn ngồi trên ngựa, quan sát bốn phía rồi trầm giọng nói: “Ngươi dám phóng hỏa, trẫm xem huynh đệ tỷ muội của ngươi sẽ trả lời thế nào.”
“N-Ngươi…”
Ân Ly nuốt khan một ngụm nước bọt, hoảng loạn quát: “Nàng đi rồi, Hoan Hỉ đã chạy rất xa, các ngươi bắt không được nàng!!”
“Hoàng thượng!!”
Bên trong vọng ra tiếng nói của một quan binh: “Quý phi chạy về hướng bắc, chỉ rời đi khoảng nửa nén nhang thời gian!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đảo mắt nhìn thủ vệ phía sau, bọn họ hiểu ý chưa thành hai nửa, một đuổi theo sau hoàng đế, một lưu lại bắt gọn toàn bộ người trong nhà. Nhanh chóng kéo mạnh cương ngựa đi về phía bắc, nếu chỉ vừa mới đi nửa nén nhang thời gian thì khả năng tìm thấy người rất cao.
Lại nói lúc này Mộ Hoan vẫn chưa phát hiện hành tung bại lộ, rúc người trốn trong lòng của Uyển Ngược, tay ghì chặt mũ vải xuống tránh tuyết rơi vào mũi không thở được. Tiết trời vào đông phi thường lạnh giá, nếu không có than lô nam thanh niên tráng kiện cũng chịu không được huống chi là omega thể trạng yếu ớt như nàng.
Ngựa tung vó chạy trong màn tuyết dày đặc, nheo mắt chỉ thấy một khe hở nhỏ giữa tấm màn trắng xóa.
“Không cần sợ, chúng ta đã đi rất xa, Ân Ly bọn họ sẽ giữ chân được đến sáng mai.”
Mộ Hoan không trả lời, mười đầu ngón tay bấm chặt vào mũ trùm đầu, chỉ sợ A Ba Đáp Thấu Á Viên sẽ đến trước tính toán của nàng. Còn chưa kịp dứt khỏi hồi tưởng đã nghe tiếng vó ngựa phía sau, Mộ Hoan hoảng hồn quay lại nhìn thử, chỉ thấy ánh đuốc sáng trưng trên dưới một ngàn nhân mã.
“Chết tiệt!”
Uyển Nhược lầm bầm trong miệng, thúc ngựa chạy tiếp, chỉ cần đến được bến thuyền ở phía trước liền có thể ly khai địa phương này. Nhưng xem ra thần linh không ủng hộ nàng, tiếng vó ngựa càng lúc càng rõ ràng, sớm thôi sẽ đuổi kịp.
Theo bản năng kéo khăn che khuất gương mặt, Mộ Hoan run rẩy cắn chặt môi, cầu xin thần linh Ngạn Huyền giúp nàng vượt qua kiếp nạn này.
“Không được, Hoan Hỉ, nàng tự cưỡi ngựa, ta đi ngăn bọn chúng.”
“Nhưng ta không biết cưỡi ngựa!?”
“Cứ giữ chặt cương, chạy về phía bến thuyền liền lập tức lên đường đừng chờ ta!”
Không để Mộ Hoan hồi đáp, Uyển Nhược lưu loát nhảy xuống ngựa, để một mình đối phương rời đi. Ngựa chở hai sẽ nặng, nhưng chở một người nhất định sẽ nhanh hơn.
Phía A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng đuổi tới, quát lớn: “A Hoan!!!”
Mộ Hoan dùng một tay ghì cương, tay kia tì mạnh lên tai để không nghe tiếng nói của đối phương.
Uyển Nhược lao ra đứng chắn đoàn quân mã, quát lớn: “Bắt ta!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên giật mạnh cương ngựa bật qua Uyển Nhược, nhanh chóng đuổi theo sau lưng Mộ Hoan. Thủ vệ từ trên ngựa nhảy xuống, túm lấy Uyển Nhược áp mạnh vào vách đá, sau đó cột chặt tay nàng giải đi.
Phía Mộ Hoan lại không dễ dàng gì, lần đầu cưỡi ngựa vẫn chưa biết cách điều khiển, mà con ngựa này cũng chẳng chịu nghe lời nàng. Nhìn ra sau liền thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên, lòng càng thêm hoảng hốt, bỏ ngoài tai lời dặn của Uyển Nhược mà giật mạnh dây cương.
Con ngựa đột nhiên ngửa đầu hí dài, hai chân trước tung lên cao!
“A!?”
Mộ Hoan khó khăn kẹp chặt hai chân vào người đại hắc mã, không cách nào để con ngựa ngoan ngoãn như khi này, dùng sức túm dây cương đến rách toát chảy máu. Lực đạo của hắc mã rất lớn chỉ giãy một cái đã đủ hất người nàng xuống, cũng may kịp câu chặt cổ nó, bằng không đã thật sự ngã xuống.
“A Hoan!!”
Đại hắc mã hí dài một tiếng chấn động đêm trường tĩnh lặng, quật mạnh cái bờm xinh đẹp mà giãy khỏi bàn tay kiềm kẹp của Mộ Hoan.
“A!”
Cơ thể mất thăng bằng ngã xuống đất, đau đớn bản thân mường tượng lại không xuất hiện, mà bị kéo trở về phía trước kéo xả cả mũ trùm đầu cùng búi tóc hỗn loạn. Việc đầu tiên chính là kéo khăn che kín mặt, hoảng loạn giãy khỏi tay đối phương, suýt chút ngã từ trên lưng ngựa xuống.
A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng sức ghì chặt eo nhỏ của nàng, gian nan muốn kéo xuống khăn che mặt.
“A Hoan, đừng chạy, trẫm không nghĩ tổn hại nàng!”
“Buông ra, ta không phải!!” Mộ Hoan ở trên lưng ngựa điên cuồng giãy dụa, không tiếc cào mấy đường trên tay A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Buông!! Ngươi lập tức buông, bằng không ta sẽ hét lên!”
“Nàng nhất định là A Hoan, đừng chối nữa!”
Tốn không ít công phu mới tháo xuống được khăn che mặt, hiển hiện dung mạo ngỡ như thuộc về quá khứ, chỉ khác là đôi mắt hạnh ngập nước chứa đầy oán hận.
“Đúng là nàng…” A Ba Đáp Thấu Á Viên kích động ôm chầm lấy Mộ Hoan, tay luồn vào tóc dài nàng cố tìm kiếm sự chân thật: “Nàng chưa chết, trẫm biết mà, nàng nhất định chưa chết, nàng tuyệt đối không nỡ rời xa trẫm!”
Mộ Hoan lại không an phận như vậy, ra sức đấm đá vào người A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Mau buông ra! Ta không phải!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên giả điếc, một tay ôm chặt lấy Mộ Hoan còn tay kia giữ cương ngựa, thúc ngựa đến chỗ quân sĩ đang tập trung.
“Buông!”
Uyển Nhược giãy mãi không thoát được dây trói, trừng trừng mắt nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Hôn quân, ngươi có quyền gì mà bắt người vô tội như vậy?”
“Câm miệng!”
Một cái tát tay đau điếng giáng xuống, Uyển Nhược nôn ra một ngụm máu, khục khặc ho thêm mấy tiếng.
“Dừng tay!!” Mộ Hoan giận dữ quát vào tên thủ vệ vừa xuống tay đánh người: “Các ngươi ai cũng không được đụng vào một sợi tóc của nàng!”
“Nương nương?”
“A Hoan.” Vòng tay trên eo đột nhiên siết chặt đau đớn: “Nữ nhân này dẫn nàng bỏ trốn, không đáng phạt sao?”
“Là ta bức nàng, không phải do nàng! Phải, ta là Mộ Hoan, các ngươi bắt được người rồi, lập tức thả bọn họ ra ngay đi!!”
“Nàng cuối cùng cũng chịu nhận.” A Ba Đáp Thấu Á Viên miết nhẹ quai hàm của nàng, ôn giọng thì thầm: “Trẫm chỉ đợi nàng thành thật nói ra những điều này.”
“Tha cho bọn họ, cả những người ở căn nhà ven biển.”
“Không thể.”
“Ngài…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên xốc Mộ Hoan ôm lên, không một lời báo trước kéo cương ngựa ly khai, hướng về phía phủ đệ tri huyện. Lão tri huyện đã đứng chờ sẵn, thấy đoàn nhân mã đến thì dẫn cả gia quyến quỳ sụp xuống đất tuyết bái lạy.
“Hoàng thượng, quý phi nương nương vạn phúc kim an!”
Lưu loát nhảy xuống ngựa, A Ba Đáp Thấu Á Viên ôm ngang Mộ Hoan đến ngọa phòng được tri huyện chuẩn bị sẵn. Đem kiều hương đặt xuống giường, trực tiếp phủ lên người nàng, hung hăng hôn xuống bả vai gầy bại lộ ra ngoài không khí.
“Ngươi cút!!” Mộ Hoan giận dữ vung tay đá chân: “Đừng chạm vào ta! Mau cút ra! Cẩu hoàng đế!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên ngẩng đầu lên nhìn, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào hít đầy buồng phổi hương thơm quen thuộc. Đã ba năm ròng, ba năm chờ đợi trong mòn mỏi tuyệt vọng, cuối cùng nàng cũng có thể ôm kiều hương bằng xương bằng thịt trong lòng.
“A Hoan, nàng sao lại tức giận như vậy? Trẫm đã làm gì sai chọc giận nàng sao?”
“Ngươi còn giả vờ?” Mộ Hoan cười khẩy một tiếng, hai mắt từ khi nào hoen đỏ: “Ta vì đại nghiệp của ngươi không tiếc hy sinh gieo mình xuống vực, thế mà ngươi nhanh như vậy đã quên mất lời hứa năm xưa.”
“Những gì trẫm từng hứa với nàng đều chưa từng quên!”
“Thế thì nữ nhân trong hậu cung của ngươi? Nữ nhân mà ngươi hằng đêm sênh ca, bọn họ là cái gì? Bọn họ không phải là minh chứng cho sự phản bội của ngươi sao? Ngươi cùng bọn họ lên giường có nghĩ đến thân xác ta lạnh lẽo dưới vực sâu chưa, A Ba Đáp Thấu Á Viên?”
“Ta chưa bao giờ phản bội nàng.” A Ba Đáp Thấu Á Viên không hổ thẹn với lương tâm mà dõng dạc nói: “Từ trước đến nay, chưa từng phản bội hay có ý nghĩ phản bội nàng!”
“Đến lúc này ngươi còn giảo biện?” Mộ Hoan tức giận chỉ tay ra ngoài cửa: “Nhi nữ của Tô gia dung mạo xinh đẹp bị đưa vào cung, ngươi giải thích thế nào? Ở vùng ven biển nhỏ nhoi này không dưới mười hộ đưa nữ nhi vào cung, bá tánh còn sợ hậu cung của ngươi không đủ lớn để các nàng có thể lưu lại cùng ngươi mỗi đêm làm trò xấu hổ!!”
“A Hoan, trẫm đã nói, trẫm chưa từng phản bội nàng!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên hít một hơi thật sâu, cố bình ổn tâm tình đang kích động: “Phải, là trẫm ban chiếu bá tánh nhà ai có nhi nữ xinh đẹp nên để nhập cung.”
Mộ Hoan mỉa mai cười một tiếng: “Ngươi quả nhiên không chịu được quạnh quẽ, còn chưa đợi xác ta đủ lạnh đã nạp về bao nhiêu mỹ nữ.”
“Không phải như nàng đã nghĩ, trẫm thừa nhận trẫm cho nạp rất nhiều mỹ nữ, nhưng đều để các nàng mang danh phi tần trong hậu cung mà ban thưởng cho bá quan văn võ lập công. Chỉ cần có được nữ nhân bên cạnh thánh đế, bọn họ nhất định sẽ càng cố sức vì đại nghiệp Ngạn Huyền, không phải Đổng Giai cũng như vậy sao?”
Lý luận A Ba Đáp Thấu Á Viên đưa ra rõ ràng rành mạch, hoàn toàn không bắt được nửa điểm sai sót. Bất quá Mộ Hoan không phải hài tử chỉ hống vài ba câu là xong chuyện, nàng tất nhiên vẫn oán hận A Ba Đáp Thấu Á Viên sớm quên đi bản thân.
“Thế quyền quý nhân trong hậu cung của ngươi? Đều là mẫu lang omega, ai nấy đồng dạng quốc sắc thiên hương khó ai bì kịp, cũng chưa từng mang đến cho bất kỳ công thần nào, ngươi giải thích làm sao?”
Đợi mãi cũng không nghe thấy câu trả lời, Mộ Hoan trong lòng chua xót cực điểm, hóa ra nghe từ người mình yêu sự thật tàn nhẫn kia còn thống khổ hơn là nghe từ người khác.
A Ba Đáp Thấu Á Viên trầm mặc rất lâu, đột nhiên đưa tay tát vào gò má một cái đau điếng: “Là trẫm vô năng, không cách nào quản lý được công hầu trong triều, không cách nào khiến bá quan tín phục năng lực thật sự. Trẫm cũng vô pháp kéo được các vị đại thần theo phò trợ, cũng không đủ tư cách thượng vị vì là hỗn huyết tộc nhân. Vì vậy trẫm chỉ có thể nạp nhi nữ của bọn họ vào cung, phong phi phong tần để giữ chân công thần ở lại trong triều phó tá đại nghiệp.”
Cứ mỗi câu là một cái tát đau điếng giáng xuống, hoàn toàn không chút lưu tình.
Mộ Hoan hoảng trương túm lấy cổ tay chó nhỏ: “Ngài làm gì vậy? Sao có thể tự tổn thương mình?”
“A Hoan…” Nước mắt yếu ớt trượt dài trên gương mặt tái xanh: “Trẫm đợi nàng, đợi nàng ba năm rồi, chưa bao giờ trẫm quên được nàng. Dưới gối trẫm không có hoàng tự, bá quan văn võ thậm chí là Thái hoàng thái hậu thúc ép trẫm mau chóng sủng hạnh phi tần, nhưng trẫm tuyệt đối không thể phản bội nàng.”
“N-Ngài… ngài lừa ta!”
“Trẫm chưa bao giờ lừa nàng, nếu nàng không tin tưởng, có thể đi hỏi tam tỷ! Đối với tam tỷ thì nàng thân thuộc hơn cả ta, tính khí tam tỷ thế nào nàng đều rõ, tuyệt đối không vì bao che ta mà làm tổn thương nàng.”
Mộ Hoan mím chặt môi dưới, nước mặt nóng hổi lăn dài trên má: “Ngài thật sự không phản bội ta? Thật sự?”
“Thiên chân vạn xác.”
Tiếng nức nở kiềm nén trong cổ họng cũng yếu ớt bật ra, dùng sức ôm ghì lấy người trước mặt. Từ bỏ tất cả ở Thượng Hải, nàng chỉ cầu có thể ở trong vòng tay này, như năm xưa làm một tiểu vương phi nghịch ngợm bốc đồng.
Đánh đổi không đáng sợ, vì ngài đánh đổi đều xứng đáng.
Yếu ớt đặt lên môi nhau một nụ hôn, tìm kiếm chút ấm áp sưởi ấm lồng ngực nhức nhói nhiều năm. Chỉ cần là đối phương, chỉ cần có thể nhìn thấy đối phương, mới chính là hạnh phúc thật sự.
Bàn tay trượt dài vào y phục, từng kiện từng kiện tháo xuống, vứt đầy ở trên sàn nhà. Đem tưởng niệm nhiều năm bày tỏ, quyến luyến từng hơi thở, cả nụ hôn ngọt ngào ở đầu môi.
Mành hoa buông rũ, phảng phất hương trầm thơm ngát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.