Chương 23
Nhất Bán Công Tử
29/12/2021
Cả ngày ở trong phòng buồn chán không có gì làm Mộ Hoan cũng theo Mộ Tước học nữ hồng, bất quá uyên ương bị nàng thêu thành vịt xiêm, xấu không thể nào tả được. Mộ Tước mấy lần trách nàng nữ hồng không biết sau này gả vào Hân vương phủ sao có thể chăm sóc cho phu quân chu toàn. Lúc đó Mộ Hoan chỉ biết cúi đầu vò vò tay áo, tự cảm thấy hổ thẹn với bản thân mình.
Mặc dù biết rõ Thấu Á Viên không đến nhưng Mộ Hoan vẫn cứ thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nghe tiếng gió va vào cạnh cửa sẽ chồm người ghé mặt nhìn thử. Đáng tiếc nhận lại cũng chỉ có thất vọng, đoàn bông trắng kia cả ngày hôm nay mất tăm mất tích, môt chút khí tức cũng không lưu lại.
Tường Liên nhận thấy nàng như vậy chỉ biết khuyên nhủ đôi ba câu: “Tiểu thư, người lẽ nào muốn chờ như vậy? Alpha kia gia cảnh thế nào, gia đình ở đâu, thân phận ra sao tất cả ngài đều không biết, lẽ nào còn muốn dựa dẫm vào?”
Mười ngón tay siết chặt bệ cửa sổ đến trắng bệch, Mộ Hoan ũ rũ tựa đầu vào cạnh cửa thì thào: “Thật ra, ta không muốn biết những điều đó. Cái ta muốn biết là trong lòng nàng ta ở một vị trí thế nào, kỳ thật ta cũng chẳng hiểu nổi mình nữa. Rõ ràng chỉ mới gặp nàng vài lần trong lòng đã thấp thỏm không yên, đã gần lại càng muốn gần hơn, ngươi nói có phải ta mắc bệnh rồi không?”
“Có lẽ là do tiểu thư sắp trải qua kỳ động tình đầu tiên nên đối với alpha sẽ luôn mẫn cảm như vậy.”
Mộ Hoan vô thức đưa tay chạm lên băng vải ở cổ: “Là bản năng, phải vậy không?”
“Vâng.”
Âm thầm bật ra một tiếng thở dài, Mộ Hoan lầm lũi vịn bệ cửa sổ đứng dậy muốn về giường nằm nghỉ. Tường Liên thấy vậy liền nhanh nhẹn chạy đến đỡ nàng, tiện tay đẩy bớt mấy vật cản đường ở trước mặt.
“Tiểu thư, ngài có muốn ăn chút thủy quả không?”
“Không muốn.”
“Thế dùng chút ô mai chứ?”
Mộ Hoan kinh ngạc: “Ngươi có ô mai?”
“Thiện phòng dâng lên thực đơn hôm nay có món tráng miệng là nước ô mai lạnh, trắc phi nương nương đã dặn thiện phòng dành lại một chén cho ngài dùng để giải khát.”
“Hảo, mang lên đi.” Nghĩ ngợi chốc lát, Mộ Hoan nói thêm: “Cho thêm đá lạnh vào.”
“Vâng, tiểu thư.”
Trong phòng lần nữa rơi vào yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng gió thổi tán lá xào xạc. Nội tâm trĩu nặng tâm tình nói không thành lời, chớp mắt thời gian vụt trôi qua kẽ tay chỉ còn sót lại dư âm của ngày hôm qua.
Cầm lòng không được mà quay đầu nhìn khung cửa sổ nhỏ, chẳng biết từ lúc nào trên bệ cửa sổ đã xuất hiện một cành hoa đào.
“Á Viên!”
Mộ Hoan xốc bỏ chăn chạy ra ngoài cửa sổ tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, bất quá chờ đón nàng chỉ có tiếng gió thổi lạnh lẽo gai người. Lá vàng lìa cành bay lượn trong cơn gió xuân, văng vẳng tiếng sáo nhà ai truyền đến đoạn trường nức nở.
“Không phải…”
Trút một tiếng thở dài, Mộ Hoan cầm lấy cành đào trên cửa sổ quan sát, rốt cuộc là ai mang hoa đến?
Một lần có thể tình cờ, nhưng hai lần nhất định là an bài.
Sắc hoa đẹp đẽ tao nhã, hương hoa ngọt ngào mê đắm, càng ngắm càng không nỡ rời mắt. Xoay người tiến trở về giường, vừa vặn nhìn thấy lọ sứ nhỏ vẫn còn cắm cành hoa đào hôm qua. Nghĩ ngợi một lát, Mộ Hoan dứt khoát đem lọ sứ đặt lên bệ cửa sổ, tiện tay cắm cành hoa đào vào trong lọ.
Nếu có thể, ta sẽ gả cho người mỗi ngày đều đặt vào chiếc lọ này một cành đào…
“Á Viên…”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, Mộ Hoan còn cho rằng Tường Liên trở về nào ngờ người không muốn gặp nhất lại trực tiếp chạm mặt ở đây. Cách Nhĩ Tạ Bố Âm dẫn theo Đào Hoa ung dung tiến vào trong phòng Mộ Hoan, sắc mặt so với trước đấy có điểm xấu đi vài phần.
Mộ Hoan thừa biết tính cách của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm, nếu nàng lộn xộn khẳng định lại bị vứt xuống sườn núi như hôm trước.
“Chính phi nương nương thiên an.”
“Ha, bản phi không nghĩ ngươi sẽ ngoan ngoãn hành lễ.” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm rảo bước ra phía sau Mộ Hoan, kề sát vào vành tai nàng trào phúng: “Sắp trở thành cơ thiếp của Hân vương rồi, quả nhiên Mộ gia tỷ muội của các nàng có bản lĩnh, không biết còn muốn gây ra sóng gió gì.”
“Chính phi nương nương nặng lời rồi, Hoan nhi cũng chỉ là nho nhỏ omega loài người sao dám vọng tưởng sánh ngang với nương nương.”
“Ăn nói khôn khéo giống Mộ Tước lắm.”
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm chuyển người ngồi xuống ghế quý phi, quét mắt nhìn Mộ Hoan từ trên xuống dưới: “Thế nào? Ngươi đã chuẩn bị được gì?”
“Không biết nương nương muốn nói gì?”
“Chuyện hôn lễ, lẽ nào muốn như vậy gả đi mà không chuẩn bị của hồi môn?”
Đào Hoa lúc này lại lên tiếng: “Nương nương nói thế sợ Mộ cô nương tủi thân, nàng làm sao có khả năng chuẩn bị của hồi môn, e là điện hạ cảm thấy phiền phức muốn bán quách nàng đi cho rồi.”
“Bán sao?” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm khanh khách cười lớn: “Bản phi quên mất, omega loài người chỉ là một món hàng, tất nhiên là phải bán đi cho đỡ phiền rồi!!”
Lời này có bao nhiêu độc tự bản thân Mộ Hoan hiểu rõ, vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện: “Nương nương nói không sai, Hoan nhi chỉ là một món hàng bất quá là món hàng mà đích thân Hân vương mua về, không phải omega nào cũng có được sủng ái như vậy.”
Ý cười trong mắt Cách Nhĩ Tạ Bố Âm tắt liệm, khó chịu chau mày: “Hảo, nói hay lắm, nhưng làm sao thay đổi được món hàng vẫn chỉ là món hàng? Mộ Hoan, ngươi nên biết thân biết phận của mình đừng nghĩ trèo lên được giường của Hân vương là có thể trở thành vương phi tương lai.”
“Hoan nhi gả đi có nhiệm vụ phải hầu hạ Hân vương chu toàn, nào dám mong cái gì vương phi tương lai.”
“Ha, quả nhiên là hồ ly tinh!” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm bật dậy đem ghế đẩy lùi lại một đoạn lớn, trừng trừng đôi mắt đạm kim sắc: “Đừng nghĩ có thể an ổn gả vào Hân vương phủ, bản phi tuyệt không để tỷ muội các ngươi chiếm nhiều tiện nghi như vậy!”
“Nương nương quá lời.”
Đào Hoa ở bên cạnh cũng bị thái độ này của Mộ Hoan chọc cho nổi giận: “Nương nương đừng cùng ranh con dây dưa mà tổn hại thân thể, cứ chờ xem quả báo ập lên đầu tỷ muội bọn chúng.”
Trong lòng Mộ Hoan cười lạnh, cái gọi là quả báo sợ rằng không phải tỷ muội nàng nhận mà là chủ tớ Cách Nhĩ Tạ Bố Âm lãnh đủ. May mắn chủ tớ hai người cũng không lưu lại lâu, trút giận xong thì kéo nhau đi mất, để lại Mộ Hoan chẳng làm gì cũng bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Xem chừng tỷ tỷ nói đúng, ngày tháng sắp tới thật sự khó sống…
Buổi tối Mộ Tước có tìm nàng hỏi về chuyện ban sáng, nàng cũng chỉ tùy tiện nói vài câu rồi cho qua chuyện, dù sao cũng không muốn tỷ tỷ lo lắng cho nàng. Hai người nói vài câu thì chuyển sang chủ đề khác, dù sao nơi này tai vách mạch rừng lỡ miệng một phút mạng cũng chẳng còn.
“Trưa nay tiên sinh đến có nói gì không?”
“A, tiên sinh nói ngày mai có thể tháo băng ra rồi.” Mộ Hoan phấn khởi lay lay cánh tay của Mộ Tước: “Tỷ tỷ ngươi có thể cho ta ra…”
“Không được.” Không cần Mộ Hoan nói hết nàng cũng đủ hiểu nha đầu này muốn xin xỏ cái gì: “Chân ngươi vừa khỏi chưa được đi lung tung, sắp tới còn phải chuẩn bị hôn sự nữa, ngoan ngoãn ở trong phòng đến khi gả vào Hân vương phủ.”
“Cái gì chứ? Lại không được gì?”
Mộ Hoan ngả xuống giường lăn qua lăn lại ăn vạ: “Không chịu đâu!! Ta muốn ra ngoài đi dạo, ta chán sắp chết rồi, tỷ tỷ ngươi không thương ta nữa ô!!!”
Mộ Tước liếc trắng mắt, vung tay vỗ mông nha đầu một cái: “Đừng có làm nũng, nghe lời đi, ngươi cũng đâu còn nhỏ gì nữa mà cứ suốt ngày làm ta lo lắng.”
“Ta không biết, tỷ tỷ ngươi không thương ta!!”
“Hảo, hảo.” Mộ Tước che tai ngăn tiếng heo rú xông thẳng vào màn nhĩ, chán nản đáp ứng: “Chỉ được đi trong hoa viên.”
Mộ Hoan bĩu môi: “Ta muốn xuất phủ.”
Phát hiện sắc mặt của Mộ Tước càng lúc càng khó coi, Mộ Hoan thức thời ngậm miệng lại.
“Hoa viên thì hoa viên.”
“Ngươi chẳng chịu trưởng thành gì cả.” Mộ Tước nhẹ nhàng xoa vuốt gò má nhỏ của nha đầu, trong lòng nửa chua xót nửa không nỡ: “Tỷ tỷ thật sự muốn chiếu cố ngươi cả đời nhưng lại lực bất tòng tâm, Hoan nhi sau này gả vào Hân vương phủ phải nghe lời hơn, biết không?”
“Được rồi tỷ tỷ, đừng nói chuyện này nữa mà.”
“Ta có chuyện muốn nói.”
“Hửm?” Mộ Hoan nhăn mặt, sao nàng lại thấy chuyện Mộ Tước sắp nói không tốt lành gì.
“Ngày mai Hân vương sẽ đến gặp ngươi.”
Mộ Hoan suýt chút sặc nước bọt, trừng trừng mắt, không dám tin vào tai mình: “Tỷ tỷ ngươi nói… Hân vương gặp ta?”
“Ân, ngày mai ta gọi tiên sinh sớm tháo băng cho ngươi, sau đó thì ở hoa viên đợi Hân vương đến.”
“Ta không đi đâu!” Mộ Hoan giãy nãy bắt chéo hai tay: “Chân ta còn rất đau, chọn ngày khác đi.”
“Đừng có bướng bỉnh, Hân vương chịu đi gặp đã là phúc phận của ngươi rồi. Hoan nhi, tranh thủ cơ hội này tìm kiếm chút sủng ái thì khi gả vào vương phủ cũng dễ thở hơn.”
“Nhưng mà…”
“Quyết định vậy đi.”
Mộ Tước không để Mộ Hoan kịp nói gì đã tự mình chủ trương, nhanh chóng đứng dậy nói: “Tỷ tỷ về phòng trước đây, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chuẩn bị tinh thần gặp gỡ Hân vương.”
“Ách, tỷ tỷ ngươi…”
Lời còn chưa dứt thì người đã đi mất rồi, Mộ Hoan chán nản đổ sụp xuống giường, vung tay đánh thùm thụp vào nệm vải trắng tinh.
“Đáng ghét! Tại sao cứ phải ép ta gả cho Hân vương gì chứ?”
Yếu ớt xoay người ngẩng mặt nhìn trần nhà, hốc mắt tự lúc nào đỏ hoen: “Á Viên… ngươi còn chậm trễ ta sẽ thành kiều noãn của người khác đấy…”
Nhắc đến lại càng giận hơn, cứ như vậy biến mất không cho nàng biết lý do, có phải đã chiếm đủ tiện nghi rồi nên ruồng bỏ phải không?
Trở mình mấy lần vô pháp dỗ bản thân vào giấc ngủ, Mộ Hoan đưa tay xoa xoa hai mắt ươn ướt nước. Chỉ mới một ngày không gặp mặt đã khó chịu như vậy, sau này nàng phải sống thế nào đây?
Tóc dài xõa tứ tán trên nền gối trắng tinh, thụy y mềm mại lướt trên da thịt nhẵn nhụi thơm mát, thậm chí váy chỉ dài gần đến đầu gối để lộ đôi chân trần đẹp như điêu trác.
Chầm chậm nâng hai bàn tay lên ngắm nhìn khe hở giữa các ngón tay, lấy gì để nắm giữ tương lai trong khi ngay cả hôn sự của bản thân cũng không quyết định được?
Lúc này Mộ Hoan thật sự khát khao chó nhỏ đứng tại vị trí này, như cũ dùng giọng điệu bình ổn pha chút bông đùa dỗ dành nàng đừng lo lắng chút chuyện nhỏ này. Bất quá, lúc nàng lạc lõng cô đơn nhất Thấu Á Viên cũng không thể bồi bên cạnh, thậm chí còn không biết đối phương đang ở đâu.
Ánh mắt rơi trên lọ sứ trắng đặt nơi bệ cửa sổ, hoa đào vẫn nở đẹp mắt…
“Á Viên, ngày mai ngươi có đến thăm ta hay không?”
Mặc dù biết rõ Thấu Á Viên không đến nhưng Mộ Hoan vẫn cứ thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nghe tiếng gió va vào cạnh cửa sẽ chồm người ghé mặt nhìn thử. Đáng tiếc nhận lại cũng chỉ có thất vọng, đoàn bông trắng kia cả ngày hôm nay mất tăm mất tích, môt chút khí tức cũng không lưu lại.
Tường Liên nhận thấy nàng như vậy chỉ biết khuyên nhủ đôi ba câu: “Tiểu thư, người lẽ nào muốn chờ như vậy? Alpha kia gia cảnh thế nào, gia đình ở đâu, thân phận ra sao tất cả ngài đều không biết, lẽ nào còn muốn dựa dẫm vào?”
Mười ngón tay siết chặt bệ cửa sổ đến trắng bệch, Mộ Hoan ũ rũ tựa đầu vào cạnh cửa thì thào: “Thật ra, ta không muốn biết những điều đó. Cái ta muốn biết là trong lòng nàng ta ở một vị trí thế nào, kỳ thật ta cũng chẳng hiểu nổi mình nữa. Rõ ràng chỉ mới gặp nàng vài lần trong lòng đã thấp thỏm không yên, đã gần lại càng muốn gần hơn, ngươi nói có phải ta mắc bệnh rồi không?”
“Có lẽ là do tiểu thư sắp trải qua kỳ động tình đầu tiên nên đối với alpha sẽ luôn mẫn cảm như vậy.”
Mộ Hoan vô thức đưa tay chạm lên băng vải ở cổ: “Là bản năng, phải vậy không?”
“Vâng.”
Âm thầm bật ra một tiếng thở dài, Mộ Hoan lầm lũi vịn bệ cửa sổ đứng dậy muốn về giường nằm nghỉ. Tường Liên thấy vậy liền nhanh nhẹn chạy đến đỡ nàng, tiện tay đẩy bớt mấy vật cản đường ở trước mặt.
“Tiểu thư, ngài có muốn ăn chút thủy quả không?”
“Không muốn.”
“Thế dùng chút ô mai chứ?”
Mộ Hoan kinh ngạc: “Ngươi có ô mai?”
“Thiện phòng dâng lên thực đơn hôm nay có món tráng miệng là nước ô mai lạnh, trắc phi nương nương đã dặn thiện phòng dành lại một chén cho ngài dùng để giải khát.”
“Hảo, mang lên đi.” Nghĩ ngợi chốc lát, Mộ Hoan nói thêm: “Cho thêm đá lạnh vào.”
“Vâng, tiểu thư.”
Trong phòng lần nữa rơi vào yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng gió thổi tán lá xào xạc. Nội tâm trĩu nặng tâm tình nói không thành lời, chớp mắt thời gian vụt trôi qua kẽ tay chỉ còn sót lại dư âm của ngày hôm qua.
Cầm lòng không được mà quay đầu nhìn khung cửa sổ nhỏ, chẳng biết từ lúc nào trên bệ cửa sổ đã xuất hiện một cành hoa đào.
“Á Viên!”
Mộ Hoan xốc bỏ chăn chạy ra ngoài cửa sổ tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, bất quá chờ đón nàng chỉ có tiếng gió thổi lạnh lẽo gai người. Lá vàng lìa cành bay lượn trong cơn gió xuân, văng vẳng tiếng sáo nhà ai truyền đến đoạn trường nức nở.
“Không phải…”
Trút một tiếng thở dài, Mộ Hoan cầm lấy cành đào trên cửa sổ quan sát, rốt cuộc là ai mang hoa đến?
Một lần có thể tình cờ, nhưng hai lần nhất định là an bài.
Sắc hoa đẹp đẽ tao nhã, hương hoa ngọt ngào mê đắm, càng ngắm càng không nỡ rời mắt. Xoay người tiến trở về giường, vừa vặn nhìn thấy lọ sứ nhỏ vẫn còn cắm cành hoa đào hôm qua. Nghĩ ngợi một lát, Mộ Hoan dứt khoát đem lọ sứ đặt lên bệ cửa sổ, tiện tay cắm cành hoa đào vào trong lọ.
Nếu có thể, ta sẽ gả cho người mỗi ngày đều đặt vào chiếc lọ này một cành đào…
“Á Viên…”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, Mộ Hoan còn cho rằng Tường Liên trở về nào ngờ người không muốn gặp nhất lại trực tiếp chạm mặt ở đây. Cách Nhĩ Tạ Bố Âm dẫn theo Đào Hoa ung dung tiến vào trong phòng Mộ Hoan, sắc mặt so với trước đấy có điểm xấu đi vài phần.
Mộ Hoan thừa biết tính cách của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm, nếu nàng lộn xộn khẳng định lại bị vứt xuống sườn núi như hôm trước.
“Chính phi nương nương thiên an.”
“Ha, bản phi không nghĩ ngươi sẽ ngoan ngoãn hành lễ.” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm rảo bước ra phía sau Mộ Hoan, kề sát vào vành tai nàng trào phúng: “Sắp trở thành cơ thiếp của Hân vương rồi, quả nhiên Mộ gia tỷ muội của các nàng có bản lĩnh, không biết còn muốn gây ra sóng gió gì.”
“Chính phi nương nương nặng lời rồi, Hoan nhi cũng chỉ là nho nhỏ omega loài người sao dám vọng tưởng sánh ngang với nương nương.”
“Ăn nói khôn khéo giống Mộ Tước lắm.”
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm chuyển người ngồi xuống ghế quý phi, quét mắt nhìn Mộ Hoan từ trên xuống dưới: “Thế nào? Ngươi đã chuẩn bị được gì?”
“Không biết nương nương muốn nói gì?”
“Chuyện hôn lễ, lẽ nào muốn như vậy gả đi mà không chuẩn bị của hồi môn?”
Đào Hoa lúc này lại lên tiếng: “Nương nương nói thế sợ Mộ cô nương tủi thân, nàng làm sao có khả năng chuẩn bị của hồi môn, e là điện hạ cảm thấy phiền phức muốn bán quách nàng đi cho rồi.”
“Bán sao?” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm khanh khách cười lớn: “Bản phi quên mất, omega loài người chỉ là một món hàng, tất nhiên là phải bán đi cho đỡ phiền rồi!!”
Lời này có bao nhiêu độc tự bản thân Mộ Hoan hiểu rõ, vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện: “Nương nương nói không sai, Hoan nhi chỉ là một món hàng bất quá là món hàng mà đích thân Hân vương mua về, không phải omega nào cũng có được sủng ái như vậy.”
Ý cười trong mắt Cách Nhĩ Tạ Bố Âm tắt liệm, khó chịu chau mày: “Hảo, nói hay lắm, nhưng làm sao thay đổi được món hàng vẫn chỉ là món hàng? Mộ Hoan, ngươi nên biết thân biết phận của mình đừng nghĩ trèo lên được giường của Hân vương là có thể trở thành vương phi tương lai.”
“Hoan nhi gả đi có nhiệm vụ phải hầu hạ Hân vương chu toàn, nào dám mong cái gì vương phi tương lai.”
“Ha, quả nhiên là hồ ly tinh!” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm bật dậy đem ghế đẩy lùi lại một đoạn lớn, trừng trừng đôi mắt đạm kim sắc: “Đừng nghĩ có thể an ổn gả vào Hân vương phủ, bản phi tuyệt không để tỷ muội các ngươi chiếm nhiều tiện nghi như vậy!”
“Nương nương quá lời.”
Đào Hoa ở bên cạnh cũng bị thái độ này của Mộ Hoan chọc cho nổi giận: “Nương nương đừng cùng ranh con dây dưa mà tổn hại thân thể, cứ chờ xem quả báo ập lên đầu tỷ muội bọn chúng.”
Trong lòng Mộ Hoan cười lạnh, cái gọi là quả báo sợ rằng không phải tỷ muội nàng nhận mà là chủ tớ Cách Nhĩ Tạ Bố Âm lãnh đủ. May mắn chủ tớ hai người cũng không lưu lại lâu, trút giận xong thì kéo nhau đi mất, để lại Mộ Hoan chẳng làm gì cũng bị mắng đến cẩu huyết lâm đầu.
Xem chừng tỷ tỷ nói đúng, ngày tháng sắp tới thật sự khó sống…
Buổi tối Mộ Tước có tìm nàng hỏi về chuyện ban sáng, nàng cũng chỉ tùy tiện nói vài câu rồi cho qua chuyện, dù sao cũng không muốn tỷ tỷ lo lắng cho nàng. Hai người nói vài câu thì chuyển sang chủ đề khác, dù sao nơi này tai vách mạch rừng lỡ miệng một phút mạng cũng chẳng còn.
“Trưa nay tiên sinh đến có nói gì không?”
“A, tiên sinh nói ngày mai có thể tháo băng ra rồi.” Mộ Hoan phấn khởi lay lay cánh tay của Mộ Tước: “Tỷ tỷ ngươi có thể cho ta ra…”
“Không được.” Không cần Mộ Hoan nói hết nàng cũng đủ hiểu nha đầu này muốn xin xỏ cái gì: “Chân ngươi vừa khỏi chưa được đi lung tung, sắp tới còn phải chuẩn bị hôn sự nữa, ngoan ngoãn ở trong phòng đến khi gả vào Hân vương phủ.”
“Cái gì chứ? Lại không được gì?”
Mộ Hoan ngả xuống giường lăn qua lăn lại ăn vạ: “Không chịu đâu!! Ta muốn ra ngoài đi dạo, ta chán sắp chết rồi, tỷ tỷ ngươi không thương ta nữa ô!!!”
Mộ Tước liếc trắng mắt, vung tay vỗ mông nha đầu một cái: “Đừng có làm nũng, nghe lời đi, ngươi cũng đâu còn nhỏ gì nữa mà cứ suốt ngày làm ta lo lắng.”
“Ta không biết, tỷ tỷ ngươi không thương ta!!”
“Hảo, hảo.” Mộ Tước che tai ngăn tiếng heo rú xông thẳng vào màn nhĩ, chán nản đáp ứng: “Chỉ được đi trong hoa viên.”
Mộ Hoan bĩu môi: “Ta muốn xuất phủ.”
Phát hiện sắc mặt của Mộ Tước càng lúc càng khó coi, Mộ Hoan thức thời ngậm miệng lại.
“Hoa viên thì hoa viên.”
“Ngươi chẳng chịu trưởng thành gì cả.” Mộ Tước nhẹ nhàng xoa vuốt gò má nhỏ của nha đầu, trong lòng nửa chua xót nửa không nỡ: “Tỷ tỷ thật sự muốn chiếu cố ngươi cả đời nhưng lại lực bất tòng tâm, Hoan nhi sau này gả vào Hân vương phủ phải nghe lời hơn, biết không?”
“Được rồi tỷ tỷ, đừng nói chuyện này nữa mà.”
“Ta có chuyện muốn nói.”
“Hửm?” Mộ Hoan nhăn mặt, sao nàng lại thấy chuyện Mộ Tước sắp nói không tốt lành gì.
“Ngày mai Hân vương sẽ đến gặp ngươi.”
Mộ Hoan suýt chút sặc nước bọt, trừng trừng mắt, không dám tin vào tai mình: “Tỷ tỷ ngươi nói… Hân vương gặp ta?”
“Ân, ngày mai ta gọi tiên sinh sớm tháo băng cho ngươi, sau đó thì ở hoa viên đợi Hân vương đến.”
“Ta không đi đâu!” Mộ Hoan giãy nãy bắt chéo hai tay: “Chân ta còn rất đau, chọn ngày khác đi.”
“Đừng có bướng bỉnh, Hân vương chịu đi gặp đã là phúc phận của ngươi rồi. Hoan nhi, tranh thủ cơ hội này tìm kiếm chút sủng ái thì khi gả vào vương phủ cũng dễ thở hơn.”
“Nhưng mà…”
“Quyết định vậy đi.”
Mộ Tước không để Mộ Hoan kịp nói gì đã tự mình chủ trương, nhanh chóng đứng dậy nói: “Tỷ tỷ về phòng trước đây, ngươi cũng nghỉ ngơi sớm chuẩn bị tinh thần gặp gỡ Hân vương.”
“Ách, tỷ tỷ ngươi…”
Lời còn chưa dứt thì người đã đi mất rồi, Mộ Hoan chán nản đổ sụp xuống giường, vung tay đánh thùm thụp vào nệm vải trắng tinh.
“Đáng ghét! Tại sao cứ phải ép ta gả cho Hân vương gì chứ?”
Yếu ớt xoay người ngẩng mặt nhìn trần nhà, hốc mắt tự lúc nào đỏ hoen: “Á Viên… ngươi còn chậm trễ ta sẽ thành kiều noãn của người khác đấy…”
Nhắc đến lại càng giận hơn, cứ như vậy biến mất không cho nàng biết lý do, có phải đã chiếm đủ tiện nghi rồi nên ruồng bỏ phải không?
Trở mình mấy lần vô pháp dỗ bản thân vào giấc ngủ, Mộ Hoan đưa tay xoa xoa hai mắt ươn ướt nước. Chỉ mới một ngày không gặp mặt đã khó chịu như vậy, sau này nàng phải sống thế nào đây?
Tóc dài xõa tứ tán trên nền gối trắng tinh, thụy y mềm mại lướt trên da thịt nhẵn nhụi thơm mát, thậm chí váy chỉ dài gần đến đầu gối để lộ đôi chân trần đẹp như điêu trác.
Chầm chậm nâng hai bàn tay lên ngắm nhìn khe hở giữa các ngón tay, lấy gì để nắm giữ tương lai trong khi ngay cả hôn sự của bản thân cũng không quyết định được?
Lúc này Mộ Hoan thật sự khát khao chó nhỏ đứng tại vị trí này, như cũ dùng giọng điệu bình ổn pha chút bông đùa dỗ dành nàng đừng lo lắng chút chuyện nhỏ này. Bất quá, lúc nàng lạc lõng cô đơn nhất Thấu Á Viên cũng không thể bồi bên cạnh, thậm chí còn không biết đối phương đang ở đâu.
Ánh mắt rơi trên lọ sứ trắng đặt nơi bệ cửa sổ, hoa đào vẫn nở đẹp mắt…
“Á Viên, ngày mai ngươi có đến thăm ta hay không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.