Chương 60
Nhất Bán Công Tử
29/12/2021
Buổi trưa buồn chán không có gì làm, Mộ Hoan nằm dài trên nhuyễn tháp dùng thủy quả, hai mắt mấy lần muốn híp lại dính chặt với nhau. Ngoài cửa tuyết vẫn lất phất rơi trong hơi lạnh tê dại, vùi trong hai tầng chăn ấm mới miễn cưỡng ấm áp một chút nhưng chỉ cần thở nhẹ cũng tạo thành một làn khói mỏng.
“Tiểu thư có muốn vào ngọa phòng ngủ không?”
Mộ Hoan không có hơi sức trả lời, vẫn như cũ vùi mặt vào gối hơi mềm dỗ mình vào giấc ngủ. Vừa vặn bên ngoài truyền đến tiếng bước chân tất tất tốt tốt, sau thì thấy Hỉ Tâm hối hả chạy vào trong phòng báo tin.
“Tiểu thư, Ngạc vương điện hạ đến!”
Vội ném nửa trái táo còn lại vào dĩa, Mộ Hoan gấp gáp cầm khăn lụa chà lau khóe miệng rồi đưa tay cho Tường Liên dìu xuống nhuyễn tháp. Không cần nói nhiều cũng biết được Mộ lệnh ái có bao nhiêu yêu thích Ngạc vương, vừa nghe người đến thì đã vội vã đứng đón.
Rất nhanh đã thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên bước vào, đôi mắt xanh biếc không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
“A Hoan, nàng tham gia tuyển tú để làm gì?”
Câu đầu tiên không phải hỏi thăm mà là thẳng thừng chất vấn?
Mộ Hoan có chút buồn bực quát khẽ: “Ta tham gia tuyển tú thì làm sao?”
“Bản vương có thể cho nàng tùy hứng nhưng không có nghĩa nàng muốn làm gì thì làm, Mộ Hoan, rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?”
“Ta nghĩ cái gì liên quan đến ngài sao? Ngạc vương điện hạ, ngài trước lừa gạt ta sao thì chạy đến chất vấn ta, xem ta như phạm nhân mà tra khảo, đây là lý gì a? Sao ngài có thể đối xử với ta như vậy chứ?”
“Mộ Hoan!!” A Ba Đáp Thấu Á Viên giận dữ vặt lại lời của nàng: “Bản vương đối với nàng thế nào đều có thiên địa chứng giám, chỉ có nàng luôn bướng bỉnh không nghe lời còn gây đủ thứ chuyện.”
“Ta gây chuyện? Ta khi nào gây chuyện? Ta làm tất cả đều vì bản thân ta hay sao hả? A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngài sao có thể vô lý như vậy chứ? Ngài cái gì cũng không hay không biết lại chỉ trích ta?”
“Bản vương còn không hiểu tính cách của nàng hay sao? Bướng bỉnh ngoan cố!”
“Ta bướng bỉnh ngoan cố hay ngài vô tâm vô phế!?”
Hỉ Tâm sợ đến hoa dung thất sắc, tiểu như nhà nàng sao lại có thể quát nạt thẳng vào mặt Ngạc vương điện hạ như vậy a?
“Tiểu thư đừng tranh cãi nữa, ngài mau mau xin lỗi điện hạ đi.”
“Các ngươi còn muốn ta xin lỗi nàng?” Mộ Hoan vừa giận vừa tủi thân, hai mắt đỏ hoen bướng bỉnh không cho nước mắt rơi xuống: “Ta tham gia tuyển tú là để không phải gả cho ngài đó, có hài lòng hay chưa? Có phải ngài muốn nghe như thế không hả!?”
“Mộ Hoan!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không dám tin Mộ Hoan có thể thốt ra những lời như vậy, đôi nhãn đồng xanh biếc lộ ra một tia mất mát: “Nàng không muốn gả cho bản vương?”
Mộ Hoan phất mạnh tay áo, xoay lưng lại với chó nhỏ.
Cảm giác người bản thân yêu nhất đang đứng trước mặt lại không thể chạm đến được có biết bao nhiêu thống khổ, vừa hèn mọn vừa đáng khinh khi…
“Hảo, nếu nàng đã nói như vậy bản vương không làm phiền nàng nữa.”
Nói đoạn, A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức xoay người rời đi, hoàn toàn không quay đầu lại nhìn thêm một lần nào nữa.
Mộ Hoan sửng sốt quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp bóng lưng quen thuộc kia dần khuất xa tầm mắt. Lồng ngực đau đớn quặn từng cơn nhưng vẫn phải cố nén xuống, hai mắt nóng hổi rát buốt chỉ chực chờ đánh rơi một giọt nước mắt. Vẫn là nàng yếu đuối suy sụp đổi xuống sàn nhà ôm mặt nức nở, tay liên tục đấm vào tấm thảm bên dưới trút hết ủy khuất ra ngoài.
“Tiểu thư!” Tường Liên đỡ hai vai của Mộ Hoan ngăn cản nàng tiếp tục đánh tay vào thảm, vừa lo lắng vừa thương xót an ủi: “Điện hạ đi rồi, ngài có làm như vậy cũng không thay đổi được.”
“Ta chính là vì muốn giữ nàng nên mới tham gia tuyển tú, tại sao nàng lại không hiểu cho ta? Ta chính là vì nàng mà đánh liều cầu xin tỷ tỷ để được cùng nàng thành thân, tại sao nàng vẫn oán trách ta? Ta có thể bỏ tất cả mọi thứ theo nàng dù là đến đâu cũng được, tại sao nàng vẫn chọn bỏ rơi ta chứ?”
“Tiểu thư dưới sàn lạnh ngài đừng nên ngồi nữa.”
Hỉ Tâm muốn đỡ Mộ Hoan đứng dậy nhưng đều bị nàng gạt đi, đành phải quỳ xuống bên cạnh an ủi: “Tiểu thư, nô tỳ nghĩ điện hạ chỉ vì quá tức giận nên mới nói mấy lời này, nhất định không có ác ý đâu.”
“Nàng không cần ta, chó nhỏ không cần ta…”
“Điện hạ đối với ngài đâu dễ nói buông là buông được, tiểu thư cầu ngài đừng quá thương tâm.”
Mộ Hoan run rẩy siết chặt cánh tay của Hỉ Tâm, càng cố kiềm nén thì nước mắt càng rơi nhiều hơn, đau đớn trong lòng khó có thể làm dịu lại như ban đầu.
Thật sự sẽ không cần ta nữa sao?
Chẳng biết khóc đến bao lâu, đến khi cánh tay Hỉ Tâm đều đã nhức mỏi thì Mộ Hoan cũng thiếp đi, nước mắt vẫn vươn lại ướt đẫm trên hàng mi cong. Hỉ Tâm cẩn dực ôm chủ tử trở về nhuyễn tháp nằm xuống, đồng thời kéo chăn bông lên ủ ấm cho nàng.
Tuyết vẫn lác đác rơi còn lòng người vẫn ngập tràn nước mắt. Đồng hồ nước nhỏ từng giọt nặng trĩu, ngỡ như lá vàng rơi trên thềm hoa không lối về mông lung giữa hai hàng ngô đồng thẳng tắp tìm một nơi quay đầu. Hoàng hôn buông xuống năm tháng mơ màng cố kiếm tìm một giấc mộng xa xăm giữa bóng người thiên biến vạn hóa cô tịch giữa trời thu ảm đạm mù khơi.
Thời gian trôi xa rồi, có nghe thấy tiếng khóc văng vẳng giữa đêm khuya?
Một mình choàng tỉnh giữa đêm trường vắng vẻ, hơi thở nhẹ bẫng lúc có lúc không chỉ còn nước mắt tồn tại song song với nỗi cô độc khôn nguôi. Mộ Hoan run rẩy đưa bàn tay lên cao, ngỡ từng nắm giữ cả một bầu trời trong xanh hóa ra chỉ là phù hoa trong gang tấc mà nàng luôn vọng tưởng. Hơi thở quen thuộc giờ trôi xa vào dĩ vãng khó lòng tìm lại được, ngỡ như một giấc mộng trường, tỉnh dậy rồi chỉ còn lại bản thân với cô đơn.
Ngoài khung cửa sổ bốn tấc vuông là ánh trăng vàng ban phát ánh sáng yếu ớt vào trong ngọa phòng an tĩnh. Mộ Hoan đặt chân xuống sàn nhà, cảm giác tê lạnh ập thẳng đến nhưng vẫn cố gắng chịu đừng, cố lê từng bước đến khung cửa sổ quen thuộc như hơi thở.
Dùng sức đẩy mạnh khung cửa sổ ra, một đợt gió lạnh quật thẳng vào cơ thể nhỏ bé như muốn đánh bại khả năng chịu đựng của nàng. Không còn ai đặt vào lọ sứ một cành hoa đào, cũng không còn ai cùng nàng chia sẻ ngày hôm nay thế nào.
Tất cả rất nhanh thôi sẽ trở thành dĩ vãng…
Nước mắt rơi xuống bị hong khô hóa thành băng lạnh.
Hơi thở đông cứng ngỡ như không còn tồn tại.
Đoạn đường của chúng ta xa như vậy, nhưng chỉ có thể đến đây thôi sao?
…
Giam mình liên tục trong phòng nửa tháng ròng, đợi khi khảo thí tuyển chọn tú nữ vòng đầu kết thúc Mộ Hoan mới được tuyên triệu vào cung. Khoảng cách của nàng và chó nhỏ từ hai người xa lạ trở thành tình lữ ôm ấp chung một giấc mộng mà giờ đây lại biến trở về người dưng biệt lối.
Mộ Hoan ngồi trước gương đồng để Mộ Tước búi tóc trang dung, thần sắc nhợt nhạt bệnh tật làm mất đi ba phần xinh đẹp thường ngày. Đến cả Mộ Tước cũng không đành lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của nha đầu dỗ dành, mong chút an ủi này có thể khiến nha đầu khá hơn.
“Hoan nhi, vào cung rồi nhớ phải biết giữ mình đừng như bây giờ tùy hứng. Không có tỷ tỷ chăm sóc thì phải biết tự chăm sóc cho bản thân, ngươi thân thể yếu ớt nếu tái cảm nhiễm phong hàn sẽ rất nguy hiểm.”
“Tỷ tỷ, ta biết rồi.”
“Vào cung rồi cơ hội gặp Ngạc cũng nhiều, nếu được thì cùng nàng nói vài câu, nhé?”
Đôi mắt đen láy lại cụp xuống, ủy khuất siết chặt khăn lụa đến tưa chỉ: “Nàng sẽ nghe sao?”
“Sẽ mà, ngoan, đừng rầu rĩ nữa.” Mộ Tước chọn đôi hoa tai phỉ thúy giúp Mộ Hoan đeo lên: “Có thần linh bảo hộ che chở thì muội sẽ không sao đâu, tươi tỉnh lên, vào cung đừng gặp ai bằng gương mặt này.”
“Ni…”
Mộ Tước áp tay lên đỉnh đầu Mộ Hoan niệm một đoạn chú mất khoảng nửa khắc thời gian rồi mới chậm chạp thu tay lại, luyến tiếc nhìn nha đầu thêm một chốc nữa mới dẫn nàng ra ngoài cửa.
“Đi đường cẩn thận.”
Hỉ Tâm đích thân dìu Mộ Hoan lên xe ngựa, nửa chừng quay đầu lại nhìn chằm chằm Mộ Tước vẫn đứng quan sát ở đại môn.
“Tỷ tỷ cũng phải bảo trọng.”
“Hảo!”
Xe ngựa chậm chạp lăn bánh rời đi, từ từ rời khỏi Đồng vương phủ cửa lớn tường cao. Mộ Hoan rầu rĩ tựa lưng vào thành xe, hai tay đeo kín hộ giáp đặt ngay ngắn trên đùi, nàng còn chẳng biết chính bản thân mình sẽ đi đâu về đâu.
Mọi thứ với nàng quá mông lung, quá xa xôi đến mức vô pháp nắm bắt được.
“Tiểu thư, ngài muốn dùng trà không?”
“Sao lại gọi tiểu thư?” Hỉ Tâm không hài lòng đánh gãy lời Tường Liên: “Phải gọi là chủ tử mới đúng, hiện tại chủ tử đã là chính ngũ phẩm dung hoa rồi!”
Tường Liên buồn bực liếc ả một cái, cũng không cho ý kiến gì.
“Được rồi, không cần vì chút chuyện nhỏ mà tranh cãi.” Mộ Hoan tiếp nhận chén trà từ tay Tường Liên, chậm rãi nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Còn bao lâu nữa thì tới hoàng cung?”
“Khoảng nửa canh giờ nữa.”
“Lâu như vậy…”
Mộ Hoan vỗ mành xe quan sát bên ngoài, trời vẫn còn đổ tuyết chắc vài ngày nữa mới dứt trận tuyết này. Hơi lạnh len lỏi qua khe hở hẹp khiến Mộ Hoan phải rụt tay lại rùng mình, tiểu thân thể của omega vô dụng hơn nàng nghĩ.
“Chủ tử đừng nhìn nữa mau vào sưởi ấm.”
“Mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp…”
Ngồi nửa canh giờ thời gian dần thấy thấp thoáng phía xa môn cung tường liễu, âm thanh lộc cộc lộc cộc văng vẳng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cảm giác áp lực vô hình đè nén trong lồng ngực, chẳng hiểu tại sao lại có cảm giác này nhưng Mộ Hoan vẫn tự nhủ rằng chẳng có chuyện gì đâu.
Kiệu xe bị chặn lại ngoài thành, thống lĩnh cấm vệ quân bước lên chấp tay hành lễ: “Vi thần thống lĩnh cấm vệ quân Tào Na Việt khấu kiến Mộ dung hoa.”
Mộ Hoan nghi hoặc đáp lại: “Miễn lễ. Không biết Tào thống lĩnh có việc gì chăng?”
“Vi thần được lệnh nghênh đón Mộ dung hoa, đồng thời kiểm tra kiệu xe của ngài xem có ai lạ mặt đột nhập hay không, mong Mộ dung hoa phối hợp để vi thần có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“Được thôi.”
Tường Liên và Hỉ Tâm tả hữu giúp Mộ Hoan đội khăn trùm đầu thiển hạnh hoàng lên, đồng thời phối hợp cùng Tào Na Việt kiểm tra toàn bộ mã xa. Ngay cả bộ trà cụ cũng bị dời ra ngoài để tiện kiểm tra mọi ngóc ngách, Tào Na Việt thậm chí mời Mộ Hoan đi sang một bên, lúc này nàng cảm giác mình như tội nhân bị tra khảo.
“Mời Mộ dung hoa an tọa.”
Lúc túng ngồi trở lại nệm xe, Mộ Hoan nghi hoặc hỏi thêm: “Xong rồi?”
“Vâng, Mộ dung hoa có thể vào.”
Dứt câu Tào Na Việt nhảy xuống xe ngựa, duỗi tay ra hiệu mời để xe ngựa lộc cộc lăn bánh vượt qua Phượng Vũ Môn. Mộ Hoan chán ngán lắc đầu, hoàng cung nhiều quy tắc bó buộc sợ rằng nàng trải qua chưa tới ba ngày đã bắt đầu chịu không nổi mà đòi về.
Mã xa tiến thẳng vào sân rồng rồi mới dừng lại, rất nhiều tú nữ cùng ma ma xếp hàng chờ sẵn bên ngoài, vừa thấy xe ngựa của Mộ Hoan thì đồng loạt quỳ xuống.
“Khấu kiến Mộ dung hoa, Mộ dung hoa vạn phúc kim an.”
Mộ Hoan có điểm bất ngờ trước sự nhiệt tình khó hiểu này nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh đưa tay cho Tường Liên và Hỉ Tâm dìu xuống xe ngựa, nhất phái cao quý khó ai sánh bằng.
Đằng Liễu vì dựa vào bản thân có chút quen biết với Mộ Hoan mà tranh được vị trí đầu tiên, thân thiết gọi một tiếng: “Mộ tỷ tỷ, lâu rồi không gặp.”
Mộ Hoan lạnh lẽo liếc ả một cái, thậm chí còn chẳng buồn mở miệng trả lời. Phía sau, Hỉ Tâm lập tức thay chủ tử trút giận chế nhạo nữ nhân không biết xấu hổ kia.
“Ngươi là người nơi nào mà dám cản đường Mộ dung hoa?”
“Ta là Đằng Liễu, cái kia… Mộ dung hoa ngài nói một câu có được không?”
Mộ Hoan áp bàn tay đeo kính hộ giáp lên búi tóc, chán ghét phun ra duy nhất một chữ: “Cút.”
Đằng Liễu trợn trắng mắt, không dám tin Mộ Hoan lại có thể đối xử với ả như thế, cả người cứng nhắc đứng yên như trời trồng. Phía sau truyền đến tiếng bàn luận nho nhỏ, tất cả đều là cười chê Đằng Liễu không biết xấu hổ đeo bám omega quyền thế để rồi chuốc lấy nhục nhã.
Tống ma ma nhanh tay đẩy mạnh Đằng Liễu sang một bên, đầy mặt nịnh bợ bước lên: “Mộ dung hoa không cần phải dây dưa với hạng người này, nào nào, mời Mộ dung hoa vào trong đại sảnh ngồi cho ấm.”
Mộ Hoan đặt tay vào thủ lô mà Hỉ Tâm dâng lên, chậm rãi nhấc chân đi theo Tống ma ma vào Trữ Tú Cung. Địa phương này còn được ví là hoa viên thứ hai của hoàng cung, tú nữ nào cũng như bách hoa tề phóng đủ kiểu đủ dạng. Nhỏ nhất là mười hai tuổi còn lớn nhất thì mười sáu tuổi, trong đó Đằng Liễu là cô nương mười lăm nhưng vẫn không biết xấu hổ chạy theo Mộ Hoan gọi một tiếng tỷ tỷ.
Tống ma ma bước đi thoăn thoắt mau lẹ, tiện tay chỉnh sửa chiếc ghế quý phi đặt ở trong đại sảnh: “Mộ dung hoa, mời ngài an tọa.”
Trước nhiệt tình của Tống ma ma, Mộ Hoan như cũ dửng dưng còn dùng khóe mắt liếc nhìn Tường Liên đang đứng hầu bên cạnh. Tường Liên lập tức hiểu ý đến kiểm tra thử ghế ngồi, cảm thấy không đủ ấm áp êm ái liền đến chỗ rương vật dụng Mộ Hoan mang theo nhập cung lấy ra một cái nệm lông thú đặt lên.
Lúc này Mộ Hoan mới chịu ngồi xuống ghế quý phi, tỉ mỉ quan sát toàn bộ bố trí trong Trữ Tú Cung.
“Mộ dung hoa đi đường xa mệt mỏi có muốn dùng chút trà bánh hay không?”
“Không cần.” Mộ Hoan đặt hai bàn tay lên đùi, đưa mắt nhìn Tống ma ma khúm núm ở bên cạnh: “Làm việc đúng là có chu đáo nhưng vẫn còn chưa hiểu rõ tâm ý của ta.”
“Chỉ cần chủ tử trọng dụng, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực ghi nhớ tâm ý chủ tử.”
“Như vậy cũng tốt, bản dung hoa lần đầu nhập cung vẫn còn nhiều bỡ ngỡ. Mà Tống ma ma kinh nghiệm dày dặn, đào tạo qua không ít tú nữ, mong Tống ma ma và các nữ quan trong Trữ Tú Cung hảo hảo dạy dỗ bản dung hoa.”
“Nào dám nhận hai từ ‘dạy dỗ’, nô tỳ tuyệt không phụ kỳ vọng của Mộ dung hoa.”
Mộ Hoan chỉ mỉm cười mà không nói thêm gì nữa, dù sao loại người siểm nịnh như Tống ma ma cũng không nên quá thân thiết kẻo rước thêm họa vào thân. Tống ma ma cho rằng được Mộ Hoan trọng dụng càng lên mặt đắc ý với các ma ma khác, đặc biệt sai người mang thêm thật nhiều chậu than đặt cạnh Mộ dung hoa sưởi ấm.
Trình ma ma đối với thái độ phân biệt đối xử của Tống ma ma có chút không hài lòng nhưng Mộ dung hoa phía sau có cả Đồng vương và Ngạc vương, nếu lỡ đắc tội chỉ còn một con đường chết. Ngay cả Mộ Hoan cũng nhận ra Trình ma ma không có hảo ý với mình cho lắm, nữ nhân này công minh chính trực thậm chí còn chẳng buồn theo nịnh bợ nàng. Đây cũng là người duy nhất mà Mộ Hoan thấy có vẻ đáng tin cậy nhất trong Trữ Tú Cung, còn lại đều là một đám cỏ rác chỉ biết nịnh bợ.
“Tất cả các ngươi đều chỉ là sườn bát phẩm tú nữ, có nghĩa chỉ cao hơn cung nữ một bậc cho nên gặp chủ tử đều phải cung cung kính kính mà hành lễ. Đừng nghĩ làm tú nữ là có thể leo lên long sàn, cũng đừng cho rằng sẽ được chọn vào vương phủ làm thiếp, các ngươi kẻ vô phúc nhiều vô số kể có khi cả đời phải chịu cô độc trong cung cấm. Một khi được trở thành chủ tử thì mới mong được phép ngẩng cao đầu, đây còn phải xem bản lĩnh các ngươi đến đâu. Chưa chắc kẻ tứ cố vô thân lại thua người xuất thân quyền quý phủ, chỉ cần nỗ lực cố gắng hầu hạ chủ tử sẽ có ngày được vinh quang.”
Mộ Hoan đặt lại chén trà xuống khay, ngẩng đầu nhìn Trình ma ma cười nói: “Ma ma dạy phải, bản dung hoa trước đây từng là kẻ tứ cố vô thân được do được hưởng phúc từ chính phi nương nương mà trở thành lệnh ái. Còn được Ngạc vương điện hạ để mắt đến nữa, âu cũng là phúc phận kiếp trước tích góp, Trình ma ma quả nhiên thông thấu hơn người.”
“Tiểu thư có muốn vào ngọa phòng ngủ không?”
Mộ Hoan không có hơi sức trả lời, vẫn như cũ vùi mặt vào gối hơi mềm dỗ mình vào giấc ngủ. Vừa vặn bên ngoài truyền đến tiếng bước chân tất tất tốt tốt, sau thì thấy Hỉ Tâm hối hả chạy vào trong phòng báo tin.
“Tiểu thư, Ngạc vương điện hạ đến!”
Vội ném nửa trái táo còn lại vào dĩa, Mộ Hoan gấp gáp cầm khăn lụa chà lau khóe miệng rồi đưa tay cho Tường Liên dìu xuống nhuyễn tháp. Không cần nói nhiều cũng biết được Mộ lệnh ái có bao nhiêu yêu thích Ngạc vương, vừa nghe người đến thì đã vội vã đứng đón.
Rất nhanh đã thấy A Ba Đáp Thấu Á Viên bước vào, đôi mắt xanh biếc không biểu lộ một chút cảm xúc nào.
“A Hoan, nàng tham gia tuyển tú để làm gì?”
Câu đầu tiên không phải hỏi thăm mà là thẳng thừng chất vấn?
Mộ Hoan có chút buồn bực quát khẽ: “Ta tham gia tuyển tú thì làm sao?”
“Bản vương có thể cho nàng tùy hứng nhưng không có nghĩa nàng muốn làm gì thì làm, Mộ Hoan, rốt cuộc nàng đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?”
“Ta nghĩ cái gì liên quan đến ngài sao? Ngạc vương điện hạ, ngài trước lừa gạt ta sao thì chạy đến chất vấn ta, xem ta như phạm nhân mà tra khảo, đây là lý gì a? Sao ngài có thể đối xử với ta như vậy chứ?”
“Mộ Hoan!!” A Ba Đáp Thấu Á Viên giận dữ vặt lại lời của nàng: “Bản vương đối với nàng thế nào đều có thiên địa chứng giám, chỉ có nàng luôn bướng bỉnh không nghe lời còn gây đủ thứ chuyện.”
“Ta gây chuyện? Ta khi nào gây chuyện? Ta làm tất cả đều vì bản thân ta hay sao hả? A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngài sao có thể vô lý như vậy chứ? Ngài cái gì cũng không hay không biết lại chỉ trích ta?”
“Bản vương còn không hiểu tính cách của nàng hay sao? Bướng bỉnh ngoan cố!”
“Ta bướng bỉnh ngoan cố hay ngài vô tâm vô phế!?”
Hỉ Tâm sợ đến hoa dung thất sắc, tiểu như nhà nàng sao lại có thể quát nạt thẳng vào mặt Ngạc vương điện hạ như vậy a?
“Tiểu thư đừng tranh cãi nữa, ngài mau mau xin lỗi điện hạ đi.”
“Các ngươi còn muốn ta xin lỗi nàng?” Mộ Hoan vừa giận vừa tủi thân, hai mắt đỏ hoen bướng bỉnh không cho nước mắt rơi xuống: “Ta tham gia tuyển tú là để không phải gả cho ngài đó, có hài lòng hay chưa? Có phải ngài muốn nghe như thế không hả!?”
“Mộ Hoan!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không dám tin Mộ Hoan có thể thốt ra những lời như vậy, đôi nhãn đồng xanh biếc lộ ra một tia mất mát: “Nàng không muốn gả cho bản vương?”
Mộ Hoan phất mạnh tay áo, xoay lưng lại với chó nhỏ.
Cảm giác người bản thân yêu nhất đang đứng trước mặt lại không thể chạm đến được có biết bao nhiêu thống khổ, vừa hèn mọn vừa đáng khinh khi…
“Hảo, nếu nàng đã nói như vậy bản vương không làm phiền nàng nữa.”
Nói đoạn, A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức xoay người rời đi, hoàn toàn không quay đầu lại nhìn thêm một lần nào nữa.
Mộ Hoan sửng sốt quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp bóng lưng quen thuộc kia dần khuất xa tầm mắt. Lồng ngực đau đớn quặn từng cơn nhưng vẫn phải cố nén xuống, hai mắt nóng hổi rát buốt chỉ chực chờ đánh rơi một giọt nước mắt. Vẫn là nàng yếu đuối suy sụp đổi xuống sàn nhà ôm mặt nức nở, tay liên tục đấm vào tấm thảm bên dưới trút hết ủy khuất ra ngoài.
“Tiểu thư!” Tường Liên đỡ hai vai của Mộ Hoan ngăn cản nàng tiếp tục đánh tay vào thảm, vừa lo lắng vừa thương xót an ủi: “Điện hạ đi rồi, ngài có làm như vậy cũng không thay đổi được.”
“Ta chính là vì muốn giữ nàng nên mới tham gia tuyển tú, tại sao nàng lại không hiểu cho ta? Ta chính là vì nàng mà đánh liều cầu xin tỷ tỷ để được cùng nàng thành thân, tại sao nàng vẫn oán trách ta? Ta có thể bỏ tất cả mọi thứ theo nàng dù là đến đâu cũng được, tại sao nàng vẫn chọn bỏ rơi ta chứ?”
“Tiểu thư dưới sàn lạnh ngài đừng nên ngồi nữa.”
Hỉ Tâm muốn đỡ Mộ Hoan đứng dậy nhưng đều bị nàng gạt đi, đành phải quỳ xuống bên cạnh an ủi: “Tiểu thư, nô tỳ nghĩ điện hạ chỉ vì quá tức giận nên mới nói mấy lời này, nhất định không có ác ý đâu.”
“Nàng không cần ta, chó nhỏ không cần ta…”
“Điện hạ đối với ngài đâu dễ nói buông là buông được, tiểu thư cầu ngài đừng quá thương tâm.”
Mộ Hoan run rẩy siết chặt cánh tay của Hỉ Tâm, càng cố kiềm nén thì nước mắt càng rơi nhiều hơn, đau đớn trong lòng khó có thể làm dịu lại như ban đầu.
Thật sự sẽ không cần ta nữa sao?
Chẳng biết khóc đến bao lâu, đến khi cánh tay Hỉ Tâm đều đã nhức mỏi thì Mộ Hoan cũng thiếp đi, nước mắt vẫn vươn lại ướt đẫm trên hàng mi cong. Hỉ Tâm cẩn dực ôm chủ tử trở về nhuyễn tháp nằm xuống, đồng thời kéo chăn bông lên ủ ấm cho nàng.
Tuyết vẫn lác đác rơi còn lòng người vẫn ngập tràn nước mắt. Đồng hồ nước nhỏ từng giọt nặng trĩu, ngỡ như lá vàng rơi trên thềm hoa không lối về mông lung giữa hai hàng ngô đồng thẳng tắp tìm một nơi quay đầu. Hoàng hôn buông xuống năm tháng mơ màng cố kiếm tìm một giấc mộng xa xăm giữa bóng người thiên biến vạn hóa cô tịch giữa trời thu ảm đạm mù khơi.
Thời gian trôi xa rồi, có nghe thấy tiếng khóc văng vẳng giữa đêm khuya?
Một mình choàng tỉnh giữa đêm trường vắng vẻ, hơi thở nhẹ bẫng lúc có lúc không chỉ còn nước mắt tồn tại song song với nỗi cô độc khôn nguôi. Mộ Hoan run rẩy đưa bàn tay lên cao, ngỡ từng nắm giữ cả một bầu trời trong xanh hóa ra chỉ là phù hoa trong gang tấc mà nàng luôn vọng tưởng. Hơi thở quen thuộc giờ trôi xa vào dĩ vãng khó lòng tìm lại được, ngỡ như một giấc mộng trường, tỉnh dậy rồi chỉ còn lại bản thân với cô đơn.
Ngoài khung cửa sổ bốn tấc vuông là ánh trăng vàng ban phát ánh sáng yếu ớt vào trong ngọa phòng an tĩnh. Mộ Hoan đặt chân xuống sàn nhà, cảm giác tê lạnh ập thẳng đến nhưng vẫn cố gắng chịu đừng, cố lê từng bước đến khung cửa sổ quen thuộc như hơi thở.
Dùng sức đẩy mạnh khung cửa sổ ra, một đợt gió lạnh quật thẳng vào cơ thể nhỏ bé như muốn đánh bại khả năng chịu đựng của nàng. Không còn ai đặt vào lọ sứ một cành hoa đào, cũng không còn ai cùng nàng chia sẻ ngày hôm nay thế nào.
Tất cả rất nhanh thôi sẽ trở thành dĩ vãng…
Nước mắt rơi xuống bị hong khô hóa thành băng lạnh.
Hơi thở đông cứng ngỡ như không còn tồn tại.
Đoạn đường của chúng ta xa như vậy, nhưng chỉ có thể đến đây thôi sao?
…
Giam mình liên tục trong phòng nửa tháng ròng, đợi khi khảo thí tuyển chọn tú nữ vòng đầu kết thúc Mộ Hoan mới được tuyên triệu vào cung. Khoảng cách của nàng và chó nhỏ từ hai người xa lạ trở thành tình lữ ôm ấp chung một giấc mộng mà giờ đây lại biến trở về người dưng biệt lối.
Mộ Hoan ngồi trước gương đồng để Mộ Tước búi tóc trang dung, thần sắc nhợt nhạt bệnh tật làm mất đi ba phần xinh đẹp thường ngày. Đến cả Mộ Tước cũng không đành lòng, nhẹ nhàng vuốt ve sườn mặt của nha đầu dỗ dành, mong chút an ủi này có thể khiến nha đầu khá hơn.
“Hoan nhi, vào cung rồi nhớ phải biết giữ mình đừng như bây giờ tùy hứng. Không có tỷ tỷ chăm sóc thì phải biết tự chăm sóc cho bản thân, ngươi thân thể yếu ớt nếu tái cảm nhiễm phong hàn sẽ rất nguy hiểm.”
“Tỷ tỷ, ta biết rồi.”
“Vào cung rồi cơ hội gặp Ngạc cũng nhiều, nếu được thì cùng nàng nói vài câu, nhé?”
Đôi mắt đen láy lại cụp xuống, ủy khuất siết chặt khăn lụa đến tưa chỉ: “Nàng sẽ nghe sao?”
“Sẽ mà, ngoan, đừng rầu rĩ nữa.” Mộ Tước chọn đôi hoa tai phỉ thúy giúp Mộ Hoan đeo lên: “Có thần linh bảo hộ che chở thì muội sẽ không sao đâu, tươi tỉnh lên, vào cung đừng gặp ai bằng gương mặt này.”
“Ni…”
Mộ Tước áp tay lên đỉnh đầu Mộ Hoan niệm một đoạn chú mất khoảng nửa khắc thời gian rồi mới chậm chạp thu tay lại, luyến tiếc nhìn nha đầu thêm một chốc nữa mới dẫn nàng ra ngoài cửa.
“Đi đường cẩn thận.”
Hỉ Tâm đích thân dìu Mộ Hoan lên xe ngựa, nửa chừng quay đầu lại nhìn chằm chằm Mộ Tước vẫn đứng quan sát ở đại môn.
“Tỷ tỷ cũng phải bảo trọng.”
“Hảo!”
Xe ngựa chậm chạp lăn bánh rời đi, từ từ rời khỏi Đồng vương phủ cửa lớn tường cao. Mộ Hoan rầu rĩ tựa lưng vào thành xe, hai tay đeo kín hộ giáp đặt ngay ngắn trên đùi, nàng còn chẳng biết chính bản thân mình sẽ đi đâu về đâu.
Mọi thứ với nàng quá mông lung, quá xa xôi đến mức vô pháp nắm bắt được.
“Tiểu thư, ngài muốn dùng trà không?”
“Sao lại gọi tiểu thư?” Hỉ Tâm không hài lòng đánh gãy lời Tường Liên: “Phải gọi là chủ tử mới đúng, hiện tại chủ tử đã là chính ngũ phẩm dung hoa rồi!”
Tường Liên buồn bực liếc ả một cái, cũng không cho ý kiến gì.
“Được rồi, không cần vì chút chuyện nhỏ mà tranh cãi.” Mộ Hoan tiếp nhận chén trà từ tay Tường Liên, chậm rãi nhấp một ngụm rồi nói tiếp: “Còn bao lâu nữa thì tới hoàng cung?”
“Khoảng nửa canh giờ nữa.”
“Lâu như vậy…”
Mộ Hoan vỗ mành xe quan sát bên ngoài, trời vẫn còn đổ tuyết chắc vài ngày nữa mới dứt trận tuyết này. Hơi lạnh len lỏi qua khe hở hẹp khiến Mộ Hoan phải rụt tay lại rùng mình, tiểu thân thể của omega vô dụng hơn nàng nghĩ.
“Chủ tử đừng nhìn nữa mau vào sưởi ấm.”
“Mong là mọi chuyện sẽ tốt đẹp…”
Ngồi nửa canh giờ thời gian dần thấy thấp thoáng phía xa môn cung tường liễu, âm thanh lộc cộc lộc cộc văng vẳng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Cảm giác áp lực vô hình đè nén trong lồng ngực, chẳng hiểu tại sao lại có cảm giác này nhưng Mộ Hoan vẫn tự nhủ rằng chẳng có chuyện gì đâu.
Kiệu xe bị chặn lại ngoài thành, thống lĩnh cấm vệ quân bước lên chấp tay hành lễ: “Vi thần thống lĩnh cấm vệ quân Tào Na Việt khấu kiến Mộ dung hoa.”
Mộ Hoan nghi hoặc đáp lại: “Miễn lễ. Không biết Tào thống lĩnh có việc gì chăng?”
“Vi thần được lệnh nghênh đón Mộ dung hoa, đồng thời kiểm tra kiệu xe của ngài xem có ai lạ mặt đột nhập hay không, mong Mộ dung hoa phối hợp để vi thần có thể hoàn thành nhiệm vụ.”
“Được thôi.”
Tường Liên và Hỉ Tâm tả hữu giúp Mộ Hoan đội khăn trùm đầu thiển hạnh hoàng lên, đồng thời phối hợp cùng Tào Na Việt kiểm tra toàn bộ mã xa. Ngay cả bộ trà cụ cũng bị dời ra ngoài để tiện kiểm tra mọi ngóc ngách, Tào Na Việt thậm chí mời Mộ Hoan đi sang một bên, lúc này nàng cảm giác mình như tội nhân bị tra khảo.
“Mời Mộ dung hoa an tọa.”
Lúc túng ngồi trở lại nệm xe, Mộ Hoan nghi hoặc hỏi thêm: “Xong rồi?”
“Vâng, Mộ dung hoa có thể vào.”
Dứt câu Tào Na Việt nhảy xuống xe ngựa, duỗi tay ra hiệu mời để xe ngựa lộc cộc lăn bánh vượt qua Phượng Vũ Môn. Mộ Hoan chán ngán lắc đầu, hoàng cung nhiều quy tắc bó buộc sợ rằng nàng trải qua chưa tới ba ngày đã bắt đầu chịu không nổi mà đòi về.
Mã xa tiến thẳng vào sân rồng rồi mới dừng lại, rất nhiều tú nữ cùng ma ma xếp hàng chờ sẵn bên ngoài, vừa thấy xe ngựa của Mộ Hoan thì đồng loạt quỳ xuống.
“Khấu kiến Mộ dung hoa, Mộ dung hoa vạn phúc kim an.”
Mộ Hoan có điểm bất ngờ trước sự nhiệt tình khó hiểu này nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh đưa tay cho Tường Liên và Hỉ Tâm dìu xuống xe ngựa, nhất phái cao quý khó ai sánh bằng.
Đằng Liễu vì dựa vào bản thân có chút quen biết với Mộ Hoan mà tranh được vị trí đầu tiên, thân thiết gọi một tiếng: “Mộ tỷ tỷ, lâu rồi không gặp.”
Mộ Hoan lạnh lẽo liếc ả một cái, thậm chí còn chẳng buồn mở miệng trả lời. Phía sau, Hỉ Tâm lập tức thay chủ tử trút giận chế nhạo nữ nhân không biết xấu hổ kia.
“Ngươi là người nơi nào mà dám cản đường Mộ dung hoa?”
“Ta là Đằng Liễu, cái kia… Mộ dung hoa ngài nói một câu có được không?”
Mộ Hoan áp bàn tay đeo kính hộ giáp lên búi tóc, chán ghét phun ra duy nhất một chữ: “Cút.”
Đằng Liễu trợn trắng mắt, không dám tin Mộ Hoan lại có thể đối xử với ả như thế, cả người cứng nhắc đứng yên như trời trồng. Phía sau truyền đến tiếng bàn luận nho nhỏ, tất cả đều là cười chê Đằng Liễu không biết xấu hổ đeo bám omega quyền thế để rồi chuốc lấy nhục nhã.
Tống ma ma nhanh tay đẩy mạnh Đằng Liễu sang một bên, đầy mặt nịnh bợ bước lên: “Mộ dung hoa không cần phải dây dưa với hạng người này, nào nào, mời Mộ dung hoa vào trong đại sảnh ngồi cho ấm.”
Mộ Hoan đặt tay vào thủ lô mà Hỉ Tâm dâng lên, chậm rãi nhấc chân đi theo Tống ma ma vào Trữ Tú Cung. Địa phương này còn được ví là hoa viên thứ hai của hoàng cung, tú nữ nào cũng như bách hoa tề phóng đủ kiểu đủ dạng. Nhỏ nhất là mười hai tuổi còn lớn nhất thì mười sáu tuổi, trong đó Đằng Liễu là cô nương mười lăm nhưng vẫn không biết xấu hổ chạy theo Mộ Hoan gọi một tiếng tỷ tỷ.
Tống ma ma bước đi thoăn thoắt mau lẹ, tiện tay chỉnh sửa chiếc ghế quý phi đặt ở trong đại sảnh: “Mộ dung hoa, mời ngài an tọa.”
Trước nhiệt tình của Tống ma ma, Mộ Hoan như cũ dửng dưng còn dùng khóe mắt liếc nhìn Tường Liên đang đứng hầu bên cạnh. Tường Liên lập tức hiểu ý đến kiểm tra thử ghế ngồi, cảm thấy không đủ ấm áp êm ái liền đến chỗ rương vật dụng Mộ Hoan mang theo nhập cung lấy ra một cái nệm lông thú đặt lên.
Lúc này Mộ Hoan mới chịu ngồi xuống ghế quý phi, tỉ mỉ quan sát toàn bộ bố trí trong Trữ Tú Cung.
“Mộ dung hoa đi đường xa mệt mỏi có muốn dùng chút trà bánh hay không?”
“Không cần.” Mộ Hoan đặt hai bàn tay lên đùi, đưa mắt nhìn Tống ma ma khúm núm ở bên cạnh: “Làm việc đúng là có chu đáo nhưng vẫn còn chưa hiểu rõ tâm ý của ta.”
“Chỉ cần chủ tử trọng dụng, nô tỳ nhất định sẽ tận tâm tận lực ghi nhớ tâm ý chủ tử.”
“Như vậy cũng tốt, bản dung hoa lần đầu nhập cung vẫn còn nhiều bỡ ngỡ. Mà Tống ma ma kinh nghiệm dày dặn, đào tạo qua không ít tú nữ, mong Tống ma ma và các nữ quan trong Trữ Tú Cung hảo hảo dạy dỗ bản dung hoa.”
“Nào dám nhận hai từ ‘dạy dỗ’, nô tỳ tuyệt không phụ kỳ vọng của Mộ dung hoa.”
Mộ Hoan chỉ mỉm cười mà không nói thêm gì nữa, dù sao loại người siểm nịnh như Tống ma ma cũng không nên quá thân thiết kẻo rước thêm họa vào thân. Tống ma ma cho rằng được Mộ Hoan trọng dụng càng lên mặt đắc ý với các ma ma khác, đặc biệt sai người mang thêm thật nhiều chậu than đặt cạnh Mộ dung hoa sưởi ấm.
Trình ma ma đối với thái độ phân biệt đối xử của Tống ma ma có chút không hài lòng nhưng Mộ dung hoa phía sau có cả Đồng vương và Ngạc vương, nếu lỡ đắc tội chỉ còn một con đường chết. Ngay cả Mộ Hoan cũng nhận ra Trình ma ma không có hảo ý với mình cho lắm, nữ nhân này công minh chính trực thậm chí còn chẳng buồn theo nịnh bợ nàng. Đây cũng là người duy nhất mà Mộ Hoan thấy có vẻ đáng tin cậy nhất trong Trữ Tú Cung, còn lại đều là một đám cỏ rác chỉ biết nịnh bợ.
“Tất cả các ngươi đều chỉ là sườn bát phẩm tú nữ, có nghĩa chỉ cao hơn cung nữ một bậc cho nên gặp chủ tử đều phải cung cung kính kính mà hành lễ. Đừng nghĩ làm tú nữ là có thể leo lên long sàn, cũng đừng cho rằng sẽ được chọn vào vương phủ làm thiếp, các ngươi kẻ vô phúc nhiều vô số kể có khi cả đời phải chịu cô độc trong cung cấm. Một khi được trở thành chủ tử thì mới mong được phép ngẩng cao đầu, đây còn phải xem bản lĩnh các ngươi đến đâu. Chưa chắc kẻ tứ cố vô thân lại thua người xuất thân quyền quý phủ, chỉ cần nỗ lực cố gắng hầu hạ chủ tử sẽ có ngày được vinh quang.”
Mộ Hoan đặt lại chén trà xuống khay, ngẩng đầu nhìn Trình ma ma cười nói: “Ma ma dạy phải, bản dung hoa trước đây từng là kẻ tứ cố vô thân được do được hưởng phúc từ chính phi nương nương mà trở thành lệnh ái. Còn được Ngạc vương điện hạ để mắt đến nữa, âu cũng là phúc phận kiếp trước tích góp, Trình ma ma quả nhiên thông thấu hơn người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.