Chương 94
Nhất Bán Công Tử
29/12/2021
Khí trời càng lúc càng nóng bức, Mộ Hoan nhàn rỗi ngồi trong An Tự Các làm mấy món thủ công, bây giờ tiểu đồ vật nàng làm đều chất đầy cả một rương. Thời gian này A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng thường xuyên ghé đến thăm nàng, nhưng tuyệt không lưu lại ban đêm để dành thời gian cho nàng nghỉ ngơi.
Thái y nói qua sức khỏe của nàng không còn vấn đề gì nghiêm trọng, hảo hảo dùng thuốc điều dưỡng loại bỏ hồng hoa ra khỏi cơ thể liền ổn thỏa.
Chỗ Mộ Hoan bắt đầu an tĩnh trở lại thì A Ba Đáp Thấu Á Viên lại bận đến không thấy mặt trời. Đại khái là có công chúa Hổ tộc đến hòa thân, định gả cho Trưởng hoàng thân, mọi người ai cũng đều bận chẳng riêng gì chó nhỏ. Trước thành thân chi lễ đều sẽ tổ chức săn bắn hữu nghị giữa hai tộc, phía Lang tộc đề cử tất cả hoàng thân cùng tham gia, tuyệt không muốn thua kém phía Hổ tộc.
Lần này đi ít nhất cũng phải ba ngày ba đêm mới quay về được.
Ban đêm, A Ba Đáp Thấu Á Viên nhịn không được mà chạy đến An Tự Các, một mạch ngồi ở trên trà án hai canh giờ. Mộ Hoan ngồi ở nhuyễn tháp tú thêm một [bức hồ điệp song phi], kỹ thuật có tiến bộ hơn hẳn, chú tâm đến mức quên cả chó nhỏ cũng ở đây.
Mãi đến khi đối phương đằng hắng một tiếng Mộ Hoan mới giật mình dời mắt khỏi mẫu thêu: “Điện hạ khát nước?”
“Ân, nàng đến phao một chén.”
Đã gọi đến đích danh thì trốn cũng trốn không được, Mộ Hoan đưa lại mẫu thêu cho Hỉ Tâm rồi vén váy đứng dậy đi phao một chén trà. Thời gian nhàn rỗi Mộ Hoan ngồi tú hoa mãi cũng nhàm chán, quyết định học cắm hoa phao trà, để lúc cần cũng có vài kỹ năng phòng thân.
Đem tất cả chén trà bình trà lớn nhỏ xếp đúng vị trí, nhất phái cao quý, an nhiên tĩnh tâm đến kỳ lạ. Nước để nấu trà đều dùng nước suối từ trong rừng sâu mang về, mỗi lần chỉ lấy đúng một bình nhỏ rồi ngày mai lại tiếp tục đi lấy. Trước khi phao trà phải tách trà ra khỏi bánh, dùng dao dài hẹp xuyên qua bánh trà lấy ra từng chút vừa đủ dùng.
Trước tiên dùng mui trúc múc nước suối đun sôi cho vào bình sứ và chén dùng trà, tráng sơ qua một lần rồi lần lượt đổ đi. Riêng chén trà phải dùng kẹp gỗ kẹp lên tráng hết toàn bộ lòng trong chén trà rồi mới được phép đổ nước đi. Tiếp theo lấy một cái mui gỗ cán dài miệng dài chuyên dùng để múc trà cho vào bình gốm nhỏ nhất, lấy nước sôi lưng mui trúc rót vào bình. Đợi qua vài phút thì lấy chén gốm có đáy khoét tròn đặt lên miệng bình gốm lớn nhất, đổ nước trà từ bình gốm nhỏ vào trong bình gốm này thông qua chén có đáy khoét lỗ. Nước trà đầu sẽ không dùng để uống, tiếp tục tráng các chén trà nhỏ và bình sứ nhỏ. Lặp lại động tác ban đầu, đến nước trà thứ hai đạt màu sắc như ý mới rót vào từng chén nhỏ.
A Ba Đáp Thấu Á Viên tròn xoe mắt nhìn Mộ Hoan lưu loát phao trà, còn tưởng mình nhận nhầm người, thật không ngờ chỉ vài tháng kiều hương lại thay đổi nhiều như vậy.
Mộ Hoan đem chén trà đặt lên một cái khay gỗ tròn, bên trên sớm đặt sẵn một nhành phi yến thảo. Hỉ Tâm khom người tiếp nhận khay gỗ tròn, từng bước đi đến trà án của Ngạc vương, cẩn dực dùng hai tay dâng lên.
“Để chủ tử ngươi hầu trà.”
Hỉ Tâm khó xử nhìn qua, bất quá thấy chủ tử đứng dậy đi về phía này liền tự ý thức tránh sang một bên.
Tiếp nhận lại khay trà, Mộ Hoan dâng trà cao ngang mày rồi bái một cái, sau mới đem chén trà đặt xuống bàn. Lễ tiết rườm rà, nếu không phải được ma ma dạy dỗ thì nàng cũng chắc biết được những nghi lễ này.
“Thỉnh điện hạ thưởng trà.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn màu sắc nước trà trong chén, đặc biệt hài lòng: “Không tồi, có thể thử thử.”
Mộ Hoan cầm chén trà lên, hơi nghiêng người về phía A Ba Đáp Thấu Á Viên, kê phần miệng chén hơi vát tròn về phía đối phương.
Đối với việc phẩm trà A Ba Đáp Thấu Á Viên không quá minh bạch, nhưng nàng cũng là người có khẩu vị tốt, nếm qua liền biết là ngon hay dở. Chén trà do chính tay Mộ Hoan phao tuy không tính là cực phẩm, tuy vậy mùi vị rất tốt, hương trà lưu lại rất lâu, có thể phao được như vậy đã vô cùng lợi hại.
“Thế nào?” Mộ Hoan đặt chén trà trở lại bàn, dè dặt hỏi thử: “Có thể uống?”
“Hảo.” A Ba Đáp Thấu Á Viên cử động mấy cái cho thoải mái cơ thể: “Uống thì tất nhiên có thể, nhưng như vậy thì quá ít, bản vương bắt đầu có điểm khát.”
“Hỉ Tâm, ngươi hỏi thử trù phòng nước ô mai đã làm xong chưa?”
“Vâng, chủ tử.”
Mộ Hoan đem bốn chén trà còn lại mang lên cho A Ba Đáp Thấu Á Viên hưởng dụng. Đáng tiếc chén trà quá nhỏ, uống một hớp đã hết sạch thật sự không thích hợp dùng để giải khát. Tầm nửa khắc thời gian sau Hỉ Tâm mới quay lại, cầm trên tay một khay đựng hai chén nước ô mai vừa được trù phòng chuẩn bị, xung quanh còn đặt ít băng lạnh giải nhiệt.
“Điện hạ, chủ tử, thỉnh dùng.”
Cẩn thận lấy chén nước ô mai trên khay, đá lạnh bên trên vẫn chưa kịp tan khi chạm vào mát lạnh vô cùng. Mộ Hoan mở nắp chén ra, bên trong là nước ô mai chua thanh ngọt dịu, dùng để giải nhiệt vào mùa hạ thì còn gì bằng. Lần nữa tái nâng chén hầu điện hạ dùng nước, Mộ Hoan so với trước đây hành xử đều không dám tùy hứng. Một mực nghiêm cẩn tuân theo quy củ lễ giáo để người khác vô pháp bắt được điểm yếu, càng không muốn liên lụy đến Hỉ Tâm và Tường Liên cùng chịu khổ.
“Tốt hơn không?”
“Ân, tạm thời như vậy.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên liếm liếm môi, nàng thật ra chẳng thích thứ nước này, nếu không phải quá khát thì tuyệt đối không dùng đến.
“Điện hạ có muốn dùng thêm?”
“Được rồi, không dùng nữa, miệng đều chua cả rồi.”
Mộ Hoan đặt lại chén nước xuống bàn, lấy khăn lụa trong tay áo giúp nàng chà lau khóe miệng.
“Từ khi nào lại hiền huệ như vậy?”
“Điện hạ nói gì, thần thiếp không minh bạch.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên kiên trì giải thích: “Trước đây dao kề đến cổ nàng cũng không chịu phao nửa chén trà.”
“Đó là trước đây, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi. Thần thiếp thay đổi, sau này điện hạ cũng như vậy, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“A Hoan.”
Mộ Hoan hiếu kỳ ngẩng đầu lên, dùng giọng mũi hồi đáp: “Hửm?”
“Bản vương thích nàng của trước đây hơn, nghịch ngợm cơ linh, yêu thích náo nhiệt không giống hôm nay trầm lặng ít nói đến kỳ lạ.”
“Thần thiếp chỉ cảm thấy có nhiều thứ nên thay đổi…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng trầm mặc, nhìn chén trà trên bàn đến ngây người. Lời Mộ Hoan nói không phải không có đạo lý, ai rồi cũng sẽ thay đổi chỉ là sớm hay muộn, chớp mắt một cái người từng quen thuộc từng chút biến thành xa lạ. Chỉ là nàng không cam tâm, dáng vẻ trước đây của Mộ Hoan nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, hoàn toàn không muốn buông bỏ đoạn quá khứ tươi đẹp đó.
“Đêm đã khuya, điện hạ cũng nên nghỉ ngơi.”
Mộ Hoan cầm lấy khay trà trên bàn muốn đứng dậy lại nghe thấy đối phương mềm nhẹ khai khẩu: “Đêm nay bản vương lưu lại chỗ nàng.”
“A?”
“Người đâu, chuẩn bị ngọa phòng, bản vương đêm nay không hồi Thư Lăng Các.”
Bị dọa sợ không ít, Mộ Hoan đưa lại khay trà cho Hỉ Tâm, cuống quít hỏi: “Điện hạ thật sự lưu lại sao? Như vậy… thật sự không thích hợp!”
“Thích hợp hay không là do bản vương quyết định.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhàn nhã duỗi người nằm chờ hạ nhân chuẩn bị ngọa phòng, đồng thời quét mắt nhìn sang kiều hương: “Nàng cũng sớm sớm tắm rửa đi, đừng tắm quá muộn thân thể chịu không nổi hàn khí đâu.”
“Ách, vâng…”
“Chủ tử.”
Biết rõ Hỉ Tâm muốn nói gì, Mộ Hoan ảm đạm lắc lắc đầu hai cái rồi đưa tay cho nàng dìu ra sau bức bình phong tắm rửa. Ở bên ngoài liên tục truyền đến tiếng bước chân, có lẽ là nữ nô hầu ngọa phòng vào chuẩn bị chăn nệm cho các nàng nghỉ ngơi vào đêm nay. Đem phụ sức từng kiện tháo xuống đặt lên khay gỗ mà Hỉ Tâm đang cầm, chỉ tính ngọc bội túi hương đã chiếm hết phân nửa diện tích. Tường Liên ở bên cạnh giúp nàng tháo trâm cài hoa nhung trên búi tóc, loay hoay một lúc mới tháo xong rồi dùng tay vuốt vuốt mấy cái cho thẳng.
Ưu nhã nâng tay để các nàng hầu hạ cởi y phục, Mộ Hoan hiếu kỳ nhìn ra ngoài thông qua bức bình phong: “Điện hạ đêm nay thật sự lưu lại sao?”
“Có vẻ như vậy.” Hỉ Tâm gấp gọn ngoại bào vắt lên giá treo: “Đêm nay chủ tử có thể sẽ được thị tẩm.”
“Thân thể ta lúc này không thích hợp, lẽ nào…”
“Chủ tử không nên khước từ, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.” Hỉ Tâm lén nhìn qua khe hở giữa hai bức bình phong, rồi quay lại đè thấp giọng nhắc nhở: “Điện hạ trước nay hỉ nộ vô thường, lúc thì vô cùng sủng ái lúc lại cực kỳ lạnh nhạt, nếu không tranh thủ sợ rằng sẽ phải quay về ngày tháng khốn khổ.”
“Chuyện này ta minh bạch, nhưng điện hạ tâm ý ta đoán không ra sợ lại làm gì sai sót khiến ngài phật ý.”
Mộ Hoan đưa tay cho Tường Liên dìu đỡ bước vào mộc dục ngâm mình, trong đôi mắt hạnh trong veo giấu không được lo lắng.
“Chủ tử an tâm, điện hạ hôm nay tâm tình tốt chỉ cần ngài hảo hảo hầu hạ nhất định không có vấn đề gì lớn.”
“Cũng mong như vậy.”
Mộc dục quá nhỏ không đủ để Mộ Hoan duỗi chân ra, hơi cúi đầu nhìn mặt nước sóng sánh nghĩ ngợi gì đó, tâm trạng không tính là tốt nhưng cũng không phải tệ. Hai người vốn yêu nhau đến buông bỏ tôn nghiêm, mười đầu ngón tay đan chặt ngỡ có thể đi đến thiên trường địa cửu, kết cục hôm nay đến cả đối mặt phải lấy hết dũng khí.
“Chủ tử ngài đừng nghĩ quá nhiều.” Hỉ Tâm một bên đứng vuốt phẳng tẩm y một bên nhỏ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ đối với ngài thế nào chắc thời gian qua ngài đã minh bạch ít nhiều, dù sao ai cũng vậy, miệng nói không cần nhưng trong lòng lại chẳng nỡ buông. Các ngài tình cảm bao nhiêu sâu đậm người ngoài nhìn vào cũng thấy rõ, khi còn là lệnh ái chính ngài kiên quyết phải gả cho điện hạ, không phải hay sao?”
“Đúng là ta từng rất kiên quyết, cũng từng nghĩ đến tương lai cùng nàng sống dưới một mái nhà sẽ như thế nào. Ta dám khẳng định chỉ có ta mới yêu nàng chân thành nhất, chưa bao giờ ta nghĩ dựa vào vinh hoa phú quý của nàng. Không cầu qua danh phận, cũng không nghĩ đến cẩm y ngọc thực, chỉ cần là nàng đã rất tốt rồi.”
Mộ Hoan tựa trán vào đầu gối, cố nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng: “Nhưng ta sợ, Hỉ Tâm, ta thật sự rất sợ hãi bị ruồng bỏ. Ta thà sống không danh không phận còn hơn khoác trên người cẩm y, ngày ngày dùng tổ yến bào ngư mà chịu vô vàn lạnh nhạt xa cách của phu quân. Ngươi nói ngày tháng qua ta rốt cuộc đã sống thế nào? Ta rốt cuộc làm sao có thể chịu được giày vò này?”
“Đừng khóc, chủ tử.” Hỉ Tâm bị dáng vẻ đáng thương này làm cho hai mắt cũng rưng rưng nước: “Nô tỳ sai rồi, lẽ ra không nên nói lung tung hại chủ tử suy nghĩ nhiều.”
“Không sao, cũng qua rồi.”
Mộ Hoan lúng túng lau đi nước mắt trên mặt, gượng gạo nở nụ cười: “Đến đâu thì đến, chỉ cần không làm việc phải hối hận là được rồi.”
“Chủ tử…”
“Giúp ta mặc y phục.”
Mộ Hoan đưa tay cho Tường Liên dìu ra khỏi mộc dục, an tĩnh đứng thẳng lưng duỗi tay để các nàng đem từng kiện y sam khoác lên cơ thể. Tẩm y thiển phấn hồng mỏng như cánh ve, chỉ mặc độc một lớp thấp thoáng nhìn thấy da thịt trắng ngần bên dưới. Đường cắt tinh xảo vừa đủ để lộ đôi chân trần cùng hình xăm quyền quý đỏ sẫm, nhìn trái nhìn phải đều mê hoặc chết người. Khoác thêm một lớp áo khoác mỏng thiển hạnh hoàng, Mộ Hoan tiện tay chỉnh cho ngay ngắn rồi mới để các nàng dìu ra ngoài.
Nến trong An Tự Các bị thổi tắt phân nửa, vừa đủ sáng để nhìn rõ đường đi.
Nữ nô hầu ngọa phòng đương kéo thả hai bên mành vải, thấy Mộ Hoan bước ra thì cung kính hành lễ: “Cung hỉ chủ tử, chủ tử vạn an.”
Mộ Hoan không hồi đáp, xoay người bước đến trước giường chấp tay bái lạy: “Điện hạ vãn an.”
Sau mành vải, A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc mắt ra hiệu cho A Phúc rời đi, hắn cũng không quên mang quan phục và phụ sức của điện hạ ra ngoài.
“Đều lui xuống.”
Nữ nô trong An Tự Các đồng loạt khom lưng hành lễ rồi nhanh chóng lui xuống, không quên thổi tắt bớt nến và đóng kín cửa tránh gió lùa vào trong.
“Nàng lên giường đi.”
“Vâng.”
Mộ Hoan căng thẳng hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí ngồi xuống mép giường, hơi cúi người tháo bỏ giày thêu hoa trên chân đặt lên bục gỗ. Bất giác đưa tay kéo chỉnh lại vạt áo, Mộ Hoan xoay người vén mành hoa sang một bên, chậm rì rì di chuyển vào bên trong nệm vải.
Thắt lưng lập tức bị ghì chặt, Mộ Hoan căng cứng người không dám nhúc nhích.
“Điện hạ?”
“Ngày mai bản vương phải đến bãi săn Mộc Lan, ba ngày nữa mới hồi phủ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên tì cằm lên vai nàng, giọng nói tựa hồ đang run rẩy: “Ba ngày này nàng một mình lưu lại trong vương phủ phải nhớ cẩn thận, đồ ăn thức uống đều phải nhờ Thái y xem qua mới được dùng.”
“Ân, ghi nhớ.” Mộ Hoan kéo chăn đắp kín hai chân, nhỏ giọng thì thào: “Không còn sớm, điện hạ cũng nghỉ ngơi đi.”
“Một chút nữa.”
“Ân?”
“Đến gần, bản vương muốn ôm nàng một chút nữa.”
Bốn phía an tĩnh chìm trong hôn ám, Mộ Hoan chỉ nghe thấy tiếng nói trầm ấm quanh quẩn bên tai. Da thịt nhẵn nhụi bị lớp lông mao mềm mượt kia ma sát đến phát dương, khó chịu cựa quậy hai cái né tránh, nhưng móng vuốt tì trên thắt lưng nàng thật sự quá chặt vô pháp giãy ra. Đành ngoan ngoãn ngồi yên để ôm phương ôm ghì lấy cơ thể, xung quanh bao bọc là khí tức quen thuộc, trong lòng dâng lên một cỗ an tâm lạ kỳ.
“Bao lâu rồi bản vương chưa ôm nàng như vậy?”
Mộ Hoan nghiêng người quan sát sườn mặt của đối phương: “Có lẽ, hai tháng?”
“Nhiều hơn như vậy.” A Ba Đáp Thấu Á Viên thở một hơi nóng bỏng, đôi mắt xanh biếc trong đêm đặc biệt sáng: “Nàng không nhớ rồi.”
“Không có, thần thiếp không dám.”
“Nàng không dám làm gì? Đối nghịch bản vương? Bướng bỉnh cố chấp? Tùy hứng nghịch ngợm?”
“Toàn bộ đều không dám.”
“Hửm?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên càng siết chặt vòng tay, móng vuốt bén nhọn lướt xuống làn váy mềm cố tình ấn mạnh lên hình xăm quyền quý nằm khuất ở đùi trong mềm mại.
“A!” Mộ Hoan kêu một tiếng không rõ nghĩa, hoảng hốt che miệng nhìn sang chó nhỏ vẫn đang đắc ý ấn lên hình xăm trên đùi nàng: “Ngài…”
“Làm sao?”
“Ngài!”
“Hửm?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng sức đem Mộ Hoan ấn xuống nệm, chi trước hữu lực vẫn đè ép trên hình xăm mà xoa vuốt. Hình xăm này chính là minh chứng rõ ràng nhất, nữ nhân này thuộc về nàng, vĩnh viễn chỉ là của A Ba Đáp Thấu Á Viên nàng.
Quẩn quanh chóp mũi là hương vị thân thuộc, lông mao ấm áp vây nàng kín kẽ không một khe hở, đôi mắt xanh biếc kia hoàn hảo thu mất hồn phách. Mộ Hoan ngơ ngác ngước mắt nhìn, gò má từng chút bị ngọt ngào nhuộm hồng, xấu hổ không nói nên lời.
“Điện hạ?” Hai tay vô thức che chắn trước ngực, ngượng ngùng né tránh ánh mắt nóng bỏng kia: “Ngài như thế nào lại…”
“Bản vương đi lâu như vậy, nàng sẽ tưởng niệm chứ?”
“Ân, sẽ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lại kề sát mặt thêm một đoạn, nhướn mày chất vấn: “Thật sự?”
“Thật.”
“Chứng minh đi.”
Mộ Hoan không chút chần chờ áp tay lên hai bên sườn mặt chó nhỏ, hơi rướn người thu ngắn khoảng cách giữa cả hai, trên môi truyền đến cảm giác ngọt ngào quen thuộc.
A Ba Đáp Thấu Á Viên trước là kinh ngạc, sau thì vui mừng tiếp nhận nụ hôn của kiều hương. Chiếc lưỡi ma mãnh trượt vào khoan miệng ấm nóng ra sức càn quét, hai bên chi trước khỏe mạnh chống xuống khiến nệm vải lún xuống một đoạn, kích động xòe ra móng vuốt sắc bén. Alpha trong giai đoạn trước vỡ lòng đều đặc biệt nhạy cảm với thân cận của omega, chỉ một nụ hôn cũng đủ khiến nàng phát cuồng.
Mành hoa lả lướt lay động, gió lùa qua khe cửa phát ra vài tiếng kẽo kẹt. Hoa đèn bắn lên cao rồi nhanh chóng lụi tàn, loáng thoáng nghe tiếng côn trùng kêu râm ran ngoài sân.
Hơi thở dường tan vào hư không, phảng phất như yên hoa nở rực rỡ trong đêm xuân tháng ba ôn noãn. Một đôi nhãn đồng xanh biếc tựa đại dương bao la, đem nàng nhấn chìm trong muôn vạn tương tư lại vô pháp thoát ra.
“Điện hạ…”
Thái y nói qua sức khỏe của nàng không còn vấn đề gì nghiêm trọng, hảo hảo dùng thuốc điều dưỡng loại bỏ hồng hoa ra khỏi cơ thể liền ổn thỏa.
Chỗ Mộ Hoan bắt đầu an tĩnh trở lại thì A Ba Đáp Thấu Á Viên lại bận đến không thấy mặt trời. Đại khái là có công chúa Hổ tộc đến hòa thân, định gả cho Trưởng hoàng thân, mọi người ai cũng đều bận chẳng riêng gì chó nhỏ. Trước thành thân chi lễ đều sẽ tổ chức săn bắn hữu nghị giữa hai tộc, phía Lang tộc đề cử tất cả hoàng thân cùng tham gia, tuyệt không muốn thua kém phía Hổ tộc.
Lần này đi ít nhất cũng phải ba ngày ba đêm mới quay về được.
Ban đêm, A Ba Đáp Thấu Á Viên nhịn không được mà chạy đến An Tự Các, một mạch ngồi ở trên trà án hai canh giờ. Mộ Hoan ngồi ở nhuyễn tháp tú thêm một [bức hồ điệp song phi], kỹ thuật có tiến bộ hơn hẳn, chú tâm đến mức quên cả chó nhỏ cũng ở đây.
Mãi đến khi đối phương đằng hắng một tiếng Mộ Hoan mới giật mình dời mắt khỏi mẫu thêu: “Điện hạ khát nước?”
“Ân, nàng đến phao một chén.”
Đã gọi đến đích danh thì trốn cũng trốn không được, Mộ Hoan đưa lại mẫu thêu cho Hỉ Tâm rồi vén váy đứng dậy đi phao một chén trà. Thời gian nhàn rỗi Mộ Hoan ngồi tú hoa mãi cũng nhàm chán, quyết định học cắm hoa phao trà, để lúc cần cũng có vài kỹ năng phòng thân.
Đem tất cả chén trà bình trà lớn nhỏ xếp đúng vị trí, nhất phái cao quý, an nhiên tĩnh tâm đến kỳ lạ. Nước để nấu trà đều dùng nước suối từ trong rừng sâu mang về, mỗi lần chỉ lấy đúng một bình nhỏ rồi ngày mai lại tiếp tục đi lấy. Trước khi phao trà phải tách trà ra khỏi bánh, dùng dao dài hẹp xuyên qua bánh trà lấy ra từng chút vừa đủ dùng.
Trước tiên dùng mui trúc múc nước suối đun sôi cho vào bình sứ và chén dùng trà, tráng sơ qua một lần rồi lần lượt đổ đi. Riêng chén trà phải dùng kẹp gỗ kẹp lên tráng hết toàn bộ lòng trong chén trà rồi mới được phép đổ nước đi. Tiếp theo lấy một cái mui gỗ cán dài miệng dài chuyên dùng để múc trà cho vào bình gốm nhỏ nhất, lấy nước sôi lưng mui trúc rót vào bình. Đợi qua vài phút thì lấy chén gốm có đáy khoét tròn đặt lên miệng bình gốm lớn nhất, đổ nước trà từ bình gốm nhỏ vào trong bình gốm này thông qua chén có đáy khoét lỗ. Nước trà đầu sẽ không dùng để uống, tiếp tục tráng các chén trà nhỏ và bình sứ nhỏ. Lặp lại động tác ban đầu, đến nước trà thứ hai đạt màu sắc như ý mới rót vào từng chén nhỏ.
A Ba Đáp Thấu Á Viên tròn xoe mắt nhìn Mộ Hoan lưu loát phao trà, còn tưởng mình nhận nhầm người, thật không ngờ chỉ vài tháng kiều hương lại thay đổi nhiều như vậy.
Mộ Hoan đem chén trà đặt lên một cái khay gỗ tròn, bên trên sớm đặt sẵn một nhành phi yến thảo. Hỉ Tâm khom người tiếp nhận khay gỗ tròn, từng bước đi đến trà án của Ngạc vương, cẩn dực dùng hai tay dâng lên.
“Để chủ tử ngươi hầu trà.”
Hỉ Tâm khó xử nhìn qua, bất quá thấy chủ tử đứng dậy đi về phía này liền tự ý thức tránh sang một bên.
Tiếp nhận lại khay trà, Mộ Hoan dâng trà cao ngang mày rồi bái một cái, sau mới đem chén trà đặt xuống bàn. Lễ tiết rườm rà, nếu không phải được ma ma dạy dỗ thì nàng cũng chắc biết được những nghi lễ này.
“Thỉnh điện hạ thưởng trà.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn màu sắc nước trà trong chén, đặc biệt hài lòng: “Không tồi, có thể thử thử.”
Mộ Hoan cầm chén trà lên, hơi nghiêng người về phía A Ba Đáp Thấu Á Viên, kê phần miệng chén hơi vát tròn về phía đối phương.
Đối với việc phẩm trà A Ba Đáp Thấu Á Viên không quá minh bạch, nhưng nàng cũng là người có khẩu vị tốt, nếm qua liền biết là ngon hay dở. Chén trà do chính tay Mộ Hoan phao tuy không tính là cực phẩm, tuy vậy mùi vị rất tốt, hương trà lưu lại rất lâu, có thể phao được như vậy đã vô cùng lợi hại.
“Thế nào?” Mộ Hoan đặt chén trà trở lại bàn, dè dặt hỏi thử: “Có thể uống?”
“Hảo.” A Ba Đáp Thấu Á Viên cử động mấy cái cho thoải mái cơ thể: “Uống thì tất nhiên có thể, nhưng như vậy thì quá ít, bản vương bắt đầu có điểm khát.”
“Hỉ Tâm, ngươi hỏi thử trù phòng nước ô mai đã làm xong chưa?”
“Vâng, chủ tử.”
Mộ Hoan đem bốn chén trà còn lại mang lên cho A Ba Đáp Thấu Á Viên hưởng dụng. Đáng tiếc chén trà quá nhỏ, uống một hớp đã hết sạch thật sự không thích hợp dùng để giải khát. Tầm nửa khắc thời gian sau Hỉ Tâm mới quay lại, cầm trên tay một khay đựng hai chén nước ô mai vừa được trù phòng chuẩn bị, xung quanh còn đặt ít băng lạnh giải nhiệt.
“Điện hạ, chủ tử, thỉnh dùng.”
Cẩn thận lấy chén nước ô mai trên khay, đá lạnh bên trên vẫn chưa kịp tan khi chạm vào mát lạnh vô cùng. Mộ Hoan mở nắp chén ra, bên trong là nước ô mai chua thanh ngọt dịu, dùng để giải nhiệt vào mùa hạ thì còn gì bằng. Lần nữa tái nâng chén hầu điện hạ dùng nước, Mộ Hoan so với trước đây hành xử đều không dám tùy hứng. Một mực nghiêm cẩn tuân theo quy củ lễ giáo để người khác vô pháp bắt được điểm yếu, càng không muốn liên lụy đến Hỉ Tâm và Tường Liên cùng chịu khổ.
“Tốt hơn không?”
“Ân, tạm thời như vậy.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên liếm liếm môi, nàng thật ra chẳng thích thứ nước này, nếu không phải quá khát thì tuyệt đối không dùng đến.
“Điện hạ có muốn dùng thêm?”
“Được rồi, không dùng nữa, miệng đều chua cả rồi.”
Mộ Hoan đặt lại chén nước xuống bàn, lấy khăn lụa trong tay áo giúp nàng chà lau khóe miệng.
“Từ khi nào lại hiền huệ như vậy?”
“Điện hạ nói gì, thần thiếp không minh bạch.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên kiên trì giải thích: “Trước đây dao kề đến cổ nàng cũng không chịu phao nửa chén trà.”
“Đó là trước đây, con người ai rồi cũng sẽ thay đổi. Thần thiếp thay đổi, sau này điện hạ cũng như vậy, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”
“A Hoan.”
Mộ Hoan hiếu kỳ ngẩng đầu lên, dùng giọng mũi hồi đáp: “Hửm?”
“Bản vương thích nàng của trước đây hơn, nghịch ngợm cơ linh, yêu thích náo nhiệt không giống hôm nay trầm lặng ít nói đến kỳ lạ.”
“Thần thiếp chỉ cảm thấy có nhiều thứ nên thay đổi…”
A Ba Đáp Thấu Á Viên thoáng trầm mặc, nhìn chén trà trên bàn đến ngây người. Lời Mộ Hoan nói không phải không có đạo lý, ai rồi cũng sẽ thay đổi chỉ là sớm hay muộn, chớp mắt một cái người từng quen thuộc từng chút biến thành xa lạ. Chỉ là nàng không cam tâm, dáng vẻ trước đây của Mộ Hoan nàng vẫn còn nhớ rất rõ ràng, hoàn toàn không muốn buông bỏ đoạn quá khứ tươi đẹp đó.
“Đêm đã khuya, điện hạ cũng nên nghỉ ngơi.”
Mộ Hoan cầm lấy khay trà trên bàn muốn đứng dậy lại nghe thấy đối phương mềm nhẹ khai khẩu: “Đêm nay bản vương lưu lại chỗ nàng.”
“A?”
“Người đâu, chuẩn bị ngọa phòng, bản vương đêm nay không hồi Thư Lăng Các.”
Bị dọa sợ không ít, Mộ Hoan đưa lại khay trà cho Hỉ Tâm, cuống quít hỏi: “Điện hạ thật sự lưu lại sao? Như vậy… thật sự không thích hợp!”
“Thích hợp hay không là do bản vương quyết định.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhàn nhã duỗi người nằm chờ hạ nhân chuẩn bị ngọa phòng, đồng thời quét mắt nhìn sang kiều hương: “Nàng cũng sớm sớm tắm rửa đi, đừng tắm quá muộn thân thể chịu không nổi hàn khí đâu.”
“Ách, vâng…”
“Chủ tử.”
Biết rõ Hỉ Tâm muốn nói gì, Mộ Hoan ảm đạm lắc lắc đầu hai cái rồi đưa tay cho nàng dìu ra sau bức bình phong tắm rửa. Ở bên ngoài liên tục truyền đến tiếng bước chân, có lẽ là nữ nô hầu ngọa phòng vào chuẩn bị chăn nệm cho các nàng nghỉ ngơi vào đêm nay. Đem phụ sức từng kiện tháo xuống đặt lên khay gỗ mà Hỉ Tâm đang cầm, chỉ tính ngọc bội túi hương đã chiếm hết phân nửa diện tích. Tường Liên ở bên cạnh giúp nàng tháo trâm cài hoa nhung trên búi tóc, loay hoay một lúc mới tháo xong rồi dùng tay vuốt vuốt mấy cái cho thẳng.
Ưu nhã nâng tay để các nàng hầu hạ cởi y phục, Mộ Hoan hiếu kỳ nhìn ra ngoài thông qua bức bình phong: “Điện hạ đêm nay thật sự lưu lại sao?”
“Có vẻ như vậy.” Hỉ Tâm gấp gọn ngoại bào vắt lên giá treo: “Đêm nay chủ tử có thể sẽ được thị tẩm.”
“Thân thể ta lúc này không thích hợp, lẽ nào…”
“Chủ tử không nên khước từ, đây là cơ hội duy nhất của chúng ta.” Hỉ Tâm lén nhìn qua khe hở giữa hai bức bình phong, rồi quay lại đè thấp giọng nhắc nhở: “Điện hạ trước nay hỉ nộ vô thường, lúc thì vô cùng sủng ái lúc lại cực kỳ lạnh nhạt, nếu không tranh thủ sợ rằng sẽ phải quay về ngày tháng khốn khổ.”
“Chuyện này ta minh bạch, nhưng điện hạ tâm ý ta đoán không ra sợ lại làm gì sai sót khiến ngài phật ý.”
Mộ Hoan đưa tay cho Tường Liên dìu đỡ bước vào mộc dục ngâm mình, trong đôi mắt hạnh trong veo giấu không được lo lắng.
“Chủ tử an tâm, điện hạ hôm nay tâm tình tốt chỉ cần ngài hảo hảo hầu hạ nhất định không có vấn đề gì lớn.”
“Cũng mong như vậy.”
Mộc dục quá nhỏ không đủ để Mộ Hoan duỗi chân ra, hơi cúi đầu nhìn mặt nước sóng sánh nghĩ ngợi gì đó, tâm trạng không tính là tốt nhưng cũng không phải tệ. Hai người vốn yêu nhau đến buông bỏ tôn nghiêm, mười đầu ngón tay đan chặt ngỡ có thể đi đến thiên trường địa cửu, kết cục hôm nay đến cả đối mặt phải lấy hết dũng khí.
“Chủ tử ngài đừng nghĩ quá nhiều.” Hỉ Tâm một bên đứng vuốt phẳng tẩm y một bên nhỏ giọng khuyên nhủ: “Điện hạ đối với ngài thế nào chắc thời gian qua ngài đã minh bạch ít nhiều, dù sao ai cũng vậy, miệng nói không cần nhưng trong lòng lại chẳng nỡ buông. Các ngài tình cảm bao nhiêu sâu đậm người ngoài nhìn vào cũng thấy rõ, khi còn là lệnh ái chính ngài kiên quyết phải gả cho điện hạ, không phải hay sao?”
“Đúng là ta từng rất kiên quyết, cũng từng nghĩ đến tương lai cùng nàng sống dưới một mái nhà sẽ như thế nào. Ta dám khẳng định chỉ có ta mới yêu nàng chân thành nhất, chưa bao giờ ta nghĩ dựa vào vinh hoa phú quý của nàng. Không cầu qua danh phận, cũng không nghĩ đến cẩm y ngọc thực, chỉ cần là nàng đã rất tốt rồi.”
Mộ Hoan tựa trán vào đầu gối, cố nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng: “Nhưng ta sợ, Hỉ Tâm, ta thật sự rất sợ hãi bị ruồng bỏ. Ta thà sống không danh không phận còn hơn khoác trên người cẩm y, ngày ngày dùng tổ yến bào ngư mà chịu vô vàn lạnh nhạt xa cách của phu quân. Ngươi nói ngày tháng qua ta rốt cuộc đã sống thế nào? Ta rốt cuộc làm sao có thể chịu được giày vò này?”
“Đừng khóc, chủ tử.” Hỉ Tâm bị dáng vẻ đáng thương này làm cho hai mắt cũng rưng rưng nước: “Nô tỳ sai rồi, lẽ ra không nên nói lung tung hại chủ tử suy nghĩ nhiều.”
“Không sao, cũng qua rồi.”
Mộ Hoan lúng túng lau đi nước mắt trên mặt, gượng gạo nở nụ cười: “Đến đâu thì đến, chỉ cần không làm việc phải hối hận là được rồi.”
“Chủ tử…”
“Giúp ta mặc y phục.”
Mộ Hoan đưa tay cho Tường Liên dìu ra khỏi mộc dục, an tĩnh đứng thẳng lưng duỗi tay để các nàng đem từng kiện y sam khoác lên cơ thể. Tẩm y thiển phấn hồng mỏng như cánh ve, chỉ mặc độc một lớp thấp thoáng nhìn thấy da thịt trắng ngần bên dưới. Đường cắt tinh xảo vừa đủ để lộ đôi chân trần cùng hình xăm quyền quý đỏ sẫm, nhìn trái nhìn phải đều mê hoặc chết người. Khoác thêm một lớp áo khoác mỏng thiển hạnh hoàng, Mộ Hoan tiện tay chỉnh cho ngay ngắn rồi mới để các nàng dìu ra ngoài.
Nến trong An Tự Các bị thổi tắt phân nửa, vừa đủ sáng để nhìn rõ đường đi.
Nữ nô hầu ngọa phòng đương kéo thả hai bên mành vải, thấy Mộ Hoan bước ra thì cung kính hành lễ: “Cung hỉ chủ tử, chủ tử vạn an.”
Mộ Hoan không hồi đáp, xoay người bước đến trước giường chấp tay bái lạy: “Điện hạ vãn an.”
Sau mành vải, A Ba Đáp Thấu Á Viên liếc mắt ra hiệu cho A Phúc rời đi, hắn cũng không quên mang quan phục và phụ sức của điện hạ ra ngoài.
“Đều lui xuống.”
Nữ nô trong An Tự Các đồng loạt khom lưng hành lễ rồi nhanh chóng lui xuống, không quên thổi tắt bớt nến và đóng kín cửa tránh gió lùa vào trong.
“Nàng lên giường đi.”
“Vâng.”
Mộ Hoan căng thẳng hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí ngồi xuống mép giường, hơi cúi người tháo bỏ giày thêu hoa trên chân đặt lên bục gỗ. Bất giác đưa tay kéo chỉnh lại vạt áo, Mộ Hoan xoay người vén mành hoa sang một bên, chậm rì rì di chuyển vào bên trong nệm vải.
Thắt lưng lập tức bị ghì chặt, Mộ Hoan căng cứng người không dám nhúc nhích.
“Điện hạ?”
“Ngày mai bản vương phải đến bãi săn Mộc Lan, ba ngày nữa mới hồi phủ.” A Ba Đáp Thấu Á Viên tì cằm lên vai nàng, giọng nói tựa hồ đang run rẩy: “Ba ngày này nàng một mình lưu lại trong vương phủ phải nhớ cẩn thận, đồ ăn thức uống đều phải nhờ Thái y xem qua mới được dùng.”
“Ân, ghi nhớ.” Mộ Hoan kéo chăn đắp kín hai chân, nhỏ giọng thì thào: “Không còn sớm, điện hạ cũng nghỉ ngơi đi.”
“Một chút nữa.”
“Ân?”
“Đến gần, bản vương muốn ôm nàng một chút nữa.”
Bốn phía an tĩnh chìm trong hôn ám, Mộ Hoan chỉ nghe thấy tiếng nói trầm ấm quanh quẩn bên tai. Da thịt nhẵn nhụi bị lớp lông mao mềm mượt kia ma sát đến phát dương, khó chịu cựa quậy hai cái né tránh, nhưng móng vuốt tì trên thắt lưng nàng thật sự quá chặt vô pháp giãy ra. Đành ngoan ngoãn ngồi yên để ôm phương ôm ghì lấy cơ thể, xung quanh bao bọc là khí tức quen thuộc, trong lòng dâng lên một cỗ an tâm lạ kỳ.
“Bao lâu rồi bản vương chưa ôm nàng như vậy?”
Mộ Hoan nghiêng người quan sát sườn mặt của đối phương: “Có lẽ, hai tháng?”
“Nhiều hơn như vậy.” A Ba Đáp Thấu Á Viên thở một hơi nóng bỏng, đôi mắt xanh biếc trong đêm đặc biệt sáng: “Nàng không nhớ rồi.”
“Không có, thần thiếp không dám.”
“Nàng không dám làm gì? Đối nghịch bản vương? Bướng bỉnh cố chấp? Tùy hứng nghịch ngợm?”
“Toàn bộ đều không dám.”
“Hửm?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên càng siết chặt vòng tay, móng vuốt bén nhọn lướt xuống làn váy mềm cố tình ấn mạnh lên hình xăm quyền quý nằm khuất ở đùi trong mềm mại.
“A!” Mộ Hoan kêu một tiếng không rõ nghĩa, hoảng hốt che miệng nhìn sang chó nhỏ vẫn đang đắc ý ấn lên hình xăm trên đùi nàng: “Ngài…”
“Làm sao?”
“Ngài!”
“Hửm?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng sức đem Mộ Hoan ấn xuống nệm, chi trước hữu lực vẫn đè ép trên hình xăm mà xoa vuốt. Hình xăm này chính là minh chứng rõ ràng nhất, nữ nhân này thuộc về nàng, vĩnh viễn chỉ là của A Ba Đáp Thấu Á Viên nàng.
Quẩn quanh chóp mũi là hương vị thân thuộc, lông mao ấm áp vây nàng kín kẽ không một khe hở, đôi mắt xanh biếc kia hoàn hảo thu mất hồn phách. Mộ Hoan ngơ ngác ngước mắt nhìn, gò má từng chút bị ngọt ngào nhuộm hồng, xấu hổ không nói nên lời.
“Điện hạ?” Hai tay vô thức che chắn trước ngực, ngượng ngùng né tránh ánh mắt nóng bỏng kia: “Ngài như thế nào lại…”
“Bản vương đi lâu như vậy, nàng sẽ tưởng niệm chứ?”
“Ân, sẽ.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lại kề sát mặt thêm một đoạn, nhướn mày chất vấn: “Thật sự?”
“Thật.”
“Chứng minh đi.”
Mộ Hoan không chút chần chờ áp tay lên hai bên sườn mặt chó nhỏ, hơi rướn người thu ngắn khoảng cách giữa cả hai, trên môi truyền đến cảm giác ngọt ngào quen thuộc.
A Ba Đáp Thấu Á Viên trước là kinh ngạc, sau thì vui mừng tiếp nhận nụ hôn của kiều hương. Chiếc lưỡi ma mãnh trượt vào khoan miệng ấm nóng ra sức càn quét, hai bên chi trước khỏe mạnh chống xuống khiến nệm vải lún xuống một đoạn, kích động xòe ra móng vuốt sắc bén. Alpha trong giai đoạn trước vỡ lòng đều đặc biệt nhạy cảm với thân cận của omega, chỉ một nụ hôn cũng đủ khiến nàng phát cuồng.
Mành hoa lả lướt lay động, gió lùa qua khe cửa phát ra vài tiếng kẽo kẹt. Hoa đèn bắn lên cao rồi nhanh chóng lụi tàn, loáng thoáng nghe tiếng côn trùng kêu râm ran ngoài sân.
Hơi thở dường tan vào hư không, phảng phất như yên hoa nở rực rỡ trong đêm xuân tháng ba ôn noãn. Một đôi nhãn đồng xanh biếc tựa đại dương bao la, đem nàng nhấn chìm trong muôn vạn tương tư lại vô pháp thoát ra.
“Điện hạ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.