Chương 14: Phiên ngoại chi Nhất kiến chung tình (1)
Nhất Bán Công Tử
29/12/2021
Mười bốn tuổi Mộ Tước đã bị bán vào Tào vương phủ, lúc đó muội muội của nàng, Mộ Hoan chỉ mới mười tuổi. Đương độ tuổi đẹp nhất, Mộ Tước khốn khổ chật vật dưới thân phận một nữ nô thấp hèn, thậm chí còn không có quyền mở miệng nói chuyện khi chủ tử chưa cho phép.
Mộ Hoan còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, Mộ Tước chỉ có thể thay nàng gánh vác tất cả.
Còn nhớ rất rõ cảnh tượng phụ mẫu dùng sức lôi kéo các nàng đến Tào vương phủ, trước khi đi còn chẳng có nổi nửa củ khoai để lót dạ, suốt đường đi chỉ hớp được một ngụm nước lã cầm hơi.
Mẫu thân vừa khóc vừa kéo tay Mộ Tước: “Đại nữ đi mau một chút, đến đó người ta sẽ cho con ăn ngon mặc đẹp.”
Mộ Tước hiểu rõ câu nói này của mẫu thân có ý nghĩa gì, cái gọi là ăn ngon mặc đẹp chỉ để lừa nàng mà thôi, có omega loài người nào được hưởng cẩm y ngọc thực bao giờ đâu.
Mộ Hoan ở trong lòng phụ thân khóc ré lên không chịu đi, nha đầu một phần vì đói bụng còn một phần là vì hiểu bản thân sắp phải đến nơi nào.
“Đừng bán con mà!” Mộ Hoan dùng sức giãy cũng giãy không thoát, khóc đến khản hết cả giọng: “Phụ thân đừng bán con! Con hứa sẽ ngoan mà, con sẽ không đòi ăn cơm nữa, phụ thân làm ơn đừng bán con đi…”
“Hoan nhi chúng ta ngay cả khoai cũng không có để mà ăn rồi!” Phụ thân ghì chặt Mộ Hoan ở trong lòng, hắn đau lòng sắp chết nhưng vì để duy trì cuộc sống đành phải làm như vậy: “Con sống ở Tào vương phủ một thời gian đi, có tiền phụ thân liền chuộc con ra ngoài, có được hay không?”
“Con không muốn! Đừng bán con đi mà!!”
Mộ Hoan khóc thảm thiết bao nhiêu, Mộ Tước lại bình tĩnh bấy nhiêu. Vận mệnh thật biết trêu người, ngày hôm nay gia đình nàng đã đi đến bước đường cùng rồi, ngoài chấp nhận ra thì chẳng thể làm được gì khác.
Ngoài trời mưa rất lớn, bốn người đội lá sen lớn dầm mưa đi hơn mười dặm đường để đến được Tào vương phủ. Thời điểm đó một củ khoai cũng mua không nổi làm sao có đủ tiền mua giày, Mộ Tước dùng đôi bàn chân trần của mình vượt qua đoạn dường dài vô tận, đi đến nổi da thịt rách toát máu chảy đầm đìa.
Mưa vẫn cứ lạnh lùng rơi, rửa sạch sẽ nước mắt đọng lại.
Đến được Tào vương phủ cũng đã gần nửa đêm, phụ thân gấp gáp vỗ vào cánh cổng to gấp bảy tám lần gian nhà ọp ẹp của nàng. Gia đinh trong phủ nhìn thấy một nhà các nàng ăn mặc rách rưới liền nghĩ đến vương phủ ăn xin mà ra sức đuổi đi.
Phụ thân cùng mẫu thân cùng nhau quỳ xuống cầu xin, hai người họ vừa khóc vừa dập đầu máu loang khắp mặt đất, gương mặt già nua khắc khổ đáng thương.
Mộ Tước đứng đó yên lặng khóc, tại sao omega loài người các nàng lại hèn mọn như vậy? Tại sao bọn họ kẻ sống trong phủ đệ kẻ nằm trong chăn nệm êm ấm, còn nàng cùng muội muội phải bị bán vào làm nữ nô để đổi lấy vài đồng bạc lẻ?
Tại sao hả?
Bấy giờ, quản gia của Tào vương phủ nghe động nên đã ra xem thử, có đuổi cỡ nào phụ mẫu Mộ Tước cũng không chịu đi nên đành phải mua lại hai tỷ muội các nàng.
Mộ Tước còn nhớ rõ cái giá mà quản gia đưa ra: “Một xu hai đứa.”
Một xu này còn không đủ để mua nửa bát gạo.
Phụ thân khúm núm quỳ sụp dưới chân quản gia mà cầu xin: “Ngài làm ơn thương xót, một xu thật sự không đủ để chúng tôi có thể duy trì cuộc sống. Xin ngài xem lại giùm cho, hai đứa nó đều là omega, nếu cần bọn chúng sẽ sinh con cho các ngài mà không cần tốn một khoản tiền nào cả!”
Sinh con cho?
Omega loài người các nàng khác nào cỗ máy sinh đẻ chờ trưởng thành để nối tiếp hương hỏa cho đám quý tộc?
“Thôi được rồi, hai xu một đứa, xong rồi chứ gì? Để bọn chúng lại rồi đi ngay đi, đừng để chủ nhân nhìn thấy các ngươi.”
“Đội ơn đại nhân!!”
Phụ thân dùng sức đem các nàng đẩy đến chỗ quản gia rồi đưa đôi bàn tay già nua nhăn nheo cầu xin từng đồng tiền bán con. Bốn xu này không chỉ ướt đẫm nước mưa mà còn có cả máu và nước mắt, đôi khi nhận ra bản thân còn hèn mọn gấp trăm vạn lần.
Lấy được tiền phụ mẫu không chút lưu luyến xoay người bỏ đi ngay trong cơn mưa đêm hối hả, bóng họ dần khuất sau rặng tre già cằn cỗi, cũng từ ngày đó Mộ Tước chưa bao giờ gặp lại hai người.
Quản gia thô lỗ túm lấy cánh tay của nàng và Mộ Hoan kéo vào trong phủ: “Từ bây giờ các ngươi là nữ nô của Tào vương phủ, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nếu để ta phát hiện sẽ ngay tại chỗ đánh gãy chân các ngươi!”
Mộ Tước cúi đầu đi theo, còn Mộ Hoan thì bưng mặt rấm rức khóc.
Quản gia một đường dẫn các nàng đến nô phòng, chỉ vào những căn phòng cũ nát xập xệ ở trước mặt: “Nơi các ngươi ở sau này, mỗi ngày phải dậy trước giờ sửu và chỉ được ngủ sau khi mọi công việc trong Tào vương phủ này đều được làm xong hết. Ở đây có những quy tắc mà các ngươi phải thuộc nằm lòng, nơi nào nên đi mới được đi, tuyệt đối không đi lung tung ở trong phủ nếu không các ngươi biết kết cục của mình rồi chứ?”
“Vâng.”
“Được rồi, vào trong nghỉ ngơi đi rồi sáng sớm mai dậy sớm để làm việc nữa.”
Mộ Tước căng thẳng nhìn xung quanh, nắm chặt bàn tay bé xíu của Mộ Hoan dẫn nàng đi vào khu phòng ngủ dành cho nữ nô. Vạn vạn không ngờ ngay cả một chỗ ngủ cũng không có, đường đi trải hai ba miếng thảm rách nát cũng đã có người nằm.
Vài nữ nô nhìn thấy các nàng, cũng chẳng nói gì mà xoay người dỗ mình vào giấc ngủ.
“Này, mới đến sao?” Nữ nô ở góc trái lớn giọng nói: “Ra chỗ khác ngủ đi, ở đây hết chỗ rồi.”
Mộ Tước chẳng muốn vừa vào phủ đã gây hiềm khích, ngoan ngoãn nắm tay Mộ Hoan rời khỏi khu phòng của nữ nô. Ngoài trời thì mưa rả rích không cách nào ngủ được, chỉ có thể đi qua phòng củi ngủ tạm một đêm, ngay cả một miếng thảm rách cũng chẳng có nổi.
May thay cả ngày hôm nay Mộ Hoan mệt mỏi nên vừa nằm xuống đã ngủ say, thậm chí chẳng đủ hơi sức để khóc lóc hay phàn nàn. Mộ Tước cũng theo nha đầu nằm xuống, đưa mắt nhìn trần nhà mà ứa nước mắt, sau này nàng chỉ có thể dựa vào chính mình mà sống tiếp.
Những ngày sau đó, Mộ Tước luôn dậy vào giờ tý và đi ngủ vào giờ hợi, nàng vì không muốn Mộ Hoan chịu cực khổ nên đã gánh luôn phần của nha đầu này. Mà đám nữ nô kia thấy nàng hiền lành dễ ức hiếp thì đùn đẩy phần công việc của mình lên người nàng, còn ở phía sau cười nhạo nàng ngu ngốc.
Bất quá Mộ Tước đã sống cực khổ quen rồi, khi còn ở với phụ mẫu không chỉ làm việc nhà mà nàng còn phải ra ngoài làm thuê kiếm sống, nhưng làm mãi cũng chẳng có nổi miếng ăn.
Mộ Hoan nhỏ thó chỉ làm được chút việc vặt như thổi lửa quét dọn, đến cả chổi cũng cầm không nổi, thường hay bị quản gia mắng cho một trận rồi phạt nhịn đói.
Sống ở ngoài đã khổ vào Tào vương phủ lại càng khổ hơn.
Thời gian đó Mộ Tước quần quật làm việc không ngừng nghỉ, ngay cả cơm cũng chẳng có để mà ăn. Bình thường mỗi nữ nô đều có nửa bát gạo và hai củ khoai mì, nhưng đám nữ nô kia lại lấy sạch hết của các nàng chỉ chừa lại cho hai tỷ muội chút khoai mì và canh lạt.
Mộ Tước chưa từng than vãn, cứ chăm chỉ làm việc ngày này qua ngày khác. Ngay cả mặt của chủ tử nàng cũng chẳng biết, từ khi vào phủ đến nay cũng đã ba tháng hơn mà chỉ biết mặt mỗi quản gia.
Buổi tối hôm đó Tào vương phủ tổ chức gia yến, tiệc này kéo dài chừng đến nửa đêm, nữ nô làm việc không ngơi tay để yến tiệc diễn ra suôn sẻ.
Tào vương có sáu đứa con, trong đó nổi trội nhất là tiểu vương gia A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn. Xuất thân của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cũng không tầm thường, phía nhà mẹ là người tộc La Tư Khống, môn đăng hộ đối xứng đáng với Tào vương nhất. Mặc dù tính tình nàng có hơi cổ quái, không thích giao du với người khác, thậm chí đến tuổi tìm tình lữ cũng không có nổi hồng nhan tri kỷ bầu bạn.
Trong đầu A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chỉ có một khái niệm, ai cũng bẩn chỉ có nàng mới sạch!
Công việc thì nhiều mà nữ nô chẳng có bao nhiêu, nhiệm vụ của Mộ Tước vốn là ở hoán y phòng nhưng lại bị đẩy lên trù phòng phụ nấu nướng. Bất quá về khuya chủ tử dần về hết thì Mộ Tước tiếp tục bị đẩy ra ngoài phụ dọn dẹp, tuy vậy vẫn còn vài người ở lại đến cuối buổi tiệc.
Trong đó có A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn.
Mộ Tước nhận trách nhiệm đi rót rượu cho những chủ tử còn ở lại tiệc, khi cách A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn còn hơn hai bàn nữa trống ngực đã đập liên hồi. Thời điểm này Mộ Tước chỉ là tiểu cô nương mười bốn tuổi đơn thuần chưa biết chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhưng vừa gặp A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn trái tim thiếu nữ lập tức rung động.
Đối phương ngồi dưới ánh đèn vàng mờ ảo, lông mao hôi sắc phủ một tầng quang vựng đẹp đẽ, đôi mắt đạm kim thờ ơ không quan tâm đến mọi sự diễn ra xung quanh. Vì chưa tiêu ký qua omega nên A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vẫn chưa thể biến thành dạng bán nhân bán thú, chiếc đuôi dài cuộn một vòng đặt ngay ngắn ở trước mặt.
Mộ Tước phát ngốc ra nhìn, nếu không phải bị quản gia vỗ đầu một cái nàng chưa chắc đã phát hiện bản thân thất thố.
Điện hạ trông thật đẹp mắt…
Tối hôm đó Mộ Tước dụng hết khả năng của mình chỉ để có cơ hội đi đến bàn của điện hạ rót rượu, bất quá đối phương đang cùng tỷ muội nói chuyện nên không để ý đến nàng.
Chỉ nhiêu đó lại đủ khiến Mộ Tước vui vẻ cả một tháng trời, đêm về ngủ không ngon giấc, nhớ đến điện hạ mặt nhỏ lập tức đỏ bừng bừng như phát sốt. Biết rõ khoảng cách giữa hai người rất xa nhưng vẫn không cầm lòng được mà tiến đến gần, chỉ một chút thôi cũng được, như vậy đã quá tốt rồi.
Tình cảm là thứ khó nói nhất trên đời, gặp qua hàng trăm hàng vạn con người lại chỉ vì một người mà rung động. Đi qua hàng trăm hàng vạn con đường lại chỉ dừng chân dưới một tán ô xanh hiu hắt gió lay. Ngắm nhìn hàng trăm hàng vạn phong cảnh lại chỉ yêu thích mỗi bóng lưng của người.
Mộ Tước thích A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, nàng hoàn toàn không phủ nhận, dù biết rõ cách biệt thân phận giữa hai người có bao nhiêu xa. Đơn giản chỉ là thích, không hề đòi hỏi một danh phận hay một lần được đường hoàng nắm tay nhau. Đơn giản là Mộ Tước thích A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, tình cảm đơn thuần trong sáng như mai hoa từ từ bung cánh mềm giữa đêm đông rét buốt.
Đẹp nhất là tình đầu, đáng tiếc nhất cũng là tình đầu.
Mỗi buổi sáng Mộ Tước đều tranh thủ chút thời gian giả vờ đi ngang qua phòng của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, nhìn cửa phòng kia đóng kín nửa vui nửa buồn. Mặc dù không thể nhìn thấy nhưng chí ít cũng còn cơ sở để tưởng niệm, chỉ cần là liếc mắt một cái đã đủ khiến Mộ Tước thỏa mãn.
Cũng vì như vậy mà Mộ Tước biết được chút ít lịch trình sinh hoạt của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, buổi sáng tầm giờ mão sẽ cùng vài tỷ muội alpha đi săn bắn hoặc dạo phố gì đó. Sau giờ tỵ sẽ ở suốt trong phòng đọc sách nghe hí kịch, đôi lúc sẽ cùng vài lão bằng hữu dùng thiện ở tửu điếm, nhưng luôn về trước giờ thân.
Thú vui tiêu khiển của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chính là nghe kể chuyện, thường thì nàng sẽ thuê một đoàn kịch phường đến để kể những câu chuyện dã sử, truyền thuyết hoặc có thể là mấy câu chuyện có ý nghĩa sâu sắc nào đó.
Mộ Hoan còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, Mộ Tước chỉ có thể thay nàng gánh vác tất cả.
Còn nhớ rất rõ cảnh tượng phụ mẫu dùng sức lôi kéo các nàng đến Tào vương phủ, trước khi đi còn chẳng có nổi nửa củ khoai để lót dạ, suốt đường đi chỉ hớp được một ngụm nước lã cầm hơi.
Mẫu thân vừa khóc vừa kéo tay Mộ Tước: “Đại nữ đi mau một chút, đến đó người ta sẽ cho con ăn ngon mặc đẹp.”
Mộ Tước hiểu rõ câu nói này của mẫu thân có ý nghĩa gì, cái gọi là ăn ngon mặc đẹp chỉ để lừa nàng mà thôi, có omega loài người nào được hưởng cẩm y ngọc thực bao giờ đâu.
Mộ Hoan ở trong lòng phụ thân khóc ré lên không chịu đi, nha đầu một phần vì đói bụng còn một phần là vì hiểu bản thân sắp phải đến nơi nào.
“Đừng bán con mà!” Mộ Hoan dùng sức giãy cũng giãy không thoát, khóc đến khản hết cả giọng: “Phụ thân đừng bán con! Con hứa sẽ ngoan mà, con sẽ không đòi ăn cơm nữa, phụ thân làm ơn đừng bán con đi…”
“Hoan nhi chúng ta ngay cả khoai cũng không có để mà ăn rồi!” Phụ thân ghì chặt Mộ Hoan ở trong lòng, hắn đau lòng sắp chết nhưng vì để duy trì cuộc sống đành phải làm như vậy: “Con sống ở Tào vương phủ một thời gian đi, có tiền phụ thân liền chuộc con ra ngoài, có được hay không?”
“Con không muốn! Đừng bán con đi mà!!”
Mộ Hoan khóc thảm thiết bao nhiêu, Mộ Tước lại bình tĩnh bấy nhiêu. Vận mệnh thật biết trêu người, ngày hôm nay gia đình nàng đã đi đến bước đường cùng rồi, ngoài chấp nhận ra thì chẳng thể làm được gì khác.
Ngoài trời mưa rất lớn, bốn người đội lá sen lớn dầm mưa đi hơn mười dặm đường để đến được Tào vương phủ. Thời điểm đó một củ khoai cũng mua không nổi làm sao có đủ tiền mua giày, Mộ Tước dùng đôi bàn chân trần của mình vượt qua đoạn dường dài vô tận, đi đến nổi da thịt rách toát máu chảy đầm đìa.
Mưa vẫn cứ lạnh lùng rơi, rửa sạch sẽ nước mắt đọng lại.
Đến được Tào vương phủ cũng đã gần nửa đêm, phụ thân gấp gáp vỗ vào cánh cổng to gấp bảy tám lần gian nhà ọp ẹp của nàng. Gia đinh trong phủ nhìn thấy một nhà các nàng ăn mặc rách rưới liền nghĩ đến vương phủ ăn xin mà ra sức đuổi đi.
Phụ thân cùng mẫu thân cùng nhau quỳ xuống cầu xin, hai người họ vừa khóc vừa dập đầu máu loang khắp mặt đất, gương mặt già nua khắc khổ đáng thương.
Mộ Tước đứng đó yên lặng khóc, tại sao omega loài người các nàng lại hèn mọn như vậy? Tại sao bọn họ kẻ sống trong phủ đệ kẻ nằm trong chăn nệm êm ấm, còn nàng cùng muội muội phải bị bán vào làm nữ nô để đổi lấy vài đồng bạc lẻ?
Tại sao hả?
Bấy giờ, quản gia của Tào vương phủ nghe động nên đã ra xem thử, có đuổi cỡ nào phụ mẫu Mộ Tước cũng không chịu đi nên đành phải mua lại hai tỷ muội các nàng.
Mộ Tước còn nhớ rõ cái giá mà quản gia đưa ra: “Một xu hai đứa.”
Một xu này còn không đủ để mua nửa bát gạo.
Phụ thân khúm núm quỳ sụp dưới chân quản gia mà cầu xin: “Ngài làm ơn thương xót, một xu thật sự không đủ để chúng tôi có thể duy trì cuộc sống. Xin ngài xem lại giùm cho, hai đứa nó đều là omega, nếu cần bọn chúng sẽ sinh con cho các ngài mà không cần tốn một khoản tiền nào cả!”
Sinh con cho?
Omega loài người các nàng khác nào cỗ máy sinh đẻ chờ trưởng thành để nối tiếp hương hỏa cho đám quý tộc?
“Thôi được rồi, hai xu một đứa, xong rồi chứ gì? Để bọn chúng lại rồi đi ngay đi, đừng để chủ nhân nhìn thấy các ngươi.”
“Đội ơn đại nhân!!”
Phụ thân dùng sức đem các nàng đẩy đến chỗ quản gia rồi đưa đôi bàn tay già nua nhăn nheo cầu xin từng đồng tiền bán con. Bốn xu này không chỉ ướt đẫm nước mưa mà còn có cả máu và nước mắt, đôi khi nhận ra bản thân còn hèn mọn gấp trăm vạn lần.
Lấy được tiền phụ mẫu không chút lưu luyến xoay người bỏ đi ngay trong cơn mưa đêm hối hả, bóng họ dần khuất sau rặng tre già cằn cỗi, cũng từ ngày đó Mộ Tước chưa bao giờ gặp lại hai người.
Quản gia thô lỗ túm lấy cánh tay của nàng và Mộ Hoan kéo vào trong phủ: “Từ bây giờ các ngươi là nữ nô của Tào vương phủ, đừng nghĩ đến chuyện bỏ trốn, nếu để ta phát hiện sẽ ngay tại chỗ đánh gãy chân các ngươi!”
Mộ Tước cúi đầu đi theo, còn Mộ Hoan thì bưng mặt rấm rức khóc.
Quản gia một đường dẫn các nàng đến nô phòng, chỉ vào những căn phòng cũ nát xập xệ ở trước mặt: “Nơi các ngươi ở sau này, mỗi ngày phải dậy trước giờ sửu và chỉ được ngủ sau khi mọi công việc trong Tào vương phủ này đều được làm xong hết. Ở đây có những quy tắc mà các ngươi phải thuộc nằm lòng, nơi nào nên đi mới được đi, tuyệt đối không đi lung tung ở trong phủ nếu không các ngươi biết kết cục của mình rồi chứ?”
“Vâng.”
“Được rồi, vào trong nghỉ ngơi đi rồi sáng sớm mai dậy sớm để làm việc nữa.”
Mộ Tước căng thẳng nhìn xung quanh, nắm chặt bàn tay bé xíu của Mộ Hoan dẫn nàng đi vào khu phòng ngủ dành cho nữ nô. Vạn vạn không ngờ ngay cả một chỗ ngủ cũng không có, đường đi trải hai ba miếng thảm rách nát cũng đã có người nằm.
Vài nữ nô nhìn thấy các nàng, cũng chẳng nói gì mà xoay người dỗ mình vào giấc ngủ.
“Này, mới đến sao?” Nữ nô ở góc trái lớn giọng nói: “Ra chỗ khác ngủ đi, ở đây hết chỗ rồi.”
Mộ Tước chẳng muốn vừa vào phủ đã gây hiềm khích, ngoan ngoãn nắm tay Mộ Hoan rời khỏi khu phòng của nữ nô. Ngoài trời thì mưa rả rích không cách nào ngủ được, chỉ có thể đi qua phòng củi ngủ tạm một đêm, ngay cả một miếng thảm rách cũng chẳng có nổi.
May thay cả ngày hôm nay Mộ Hoan mệt mỏi nên vừa nằm xuống đã ngủ say, thậm chí chẳng đủ hơi sức để khóc lóc hay phàn nàn. Mộ Tước cũng theo nha đầu nằm xuống, đưa mắt nhìn trần nhà mà ứa nước mắt, sau này nàng chỉ có thể dựa vào chính mình mà sống tiếp.
Những ngày sau đó, Mộ Tước luôn dậy vào giờ tý và đi ngủ vào giờ hợi, nàng vì không muốn Mộ Hoan chịu cực khổ nên đã gánh luôn phần của nha đầu này. Mà đám nữ nô kia thấy nàng hiền lành dễ ức hiếp thì đùn đẩy phần công việc của mình lên người nàng, còn ở phía sau cười nhạo nàng ngu ngốc.
Bất quá Mộ Tước đã sống cực khổ quen rồi, khi còn ở với phụ mẫu không chỉ làm việc nhà mà nàng còn phải ra ngoài làm thuê kiếm sống, nhưng làm mãi cũng chẳng có nổi miếng ăn.
Mộ Hoan nhỏ thó chỉ làm được chút việc vặt như thổi lửa quét dọn, đến cả chổi cũng cầm không nổi, thường hay bị quản gia mắng cho một trận rồi phạt nhịn đói.
Sống ở ngoài đã khổ vào Tào vương phủ lại càng khổ hơn.
Thời gian đó Mộ Tước quần quật làm việc không ngừng nghỉ, ngay cả cơm cũng chẳng có để mà ăn. Bình thường mỗi nữ nô đều có nửa bát gạo và hai củ khoai mì, nhưng đám nữ nô kia lại lấy sạch hết của các nàng chỉ chừa lại cho hai tỷ muội chút khoai mì và canh lạt.
Mộ Tước chưa từng than vãn, cứ chăm chỉ làm việc ngày này qua ngày khác. Ngay cả mặt của chủ tử nàng cũng chẳng biết, từ khi vào phủ đến nay cũng đã ba tháng hơn mà chỉ biết mặt mỗi quản gia.
Buổi tối hôm đó Tào vương phủ tổ chức gia yến, tiệc này kéo dài chừng đến nửa đêm, nữ nô làm việc không ngơi tay để yến tiệc diễn ra suôn sẻ.
Tào vương có sáu đứa con, trong đó nổi trội nhất là tiểu vương gia A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn. Xuất thân của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn cũng không tầm thường, phía nhà mẹ là người tộc La Tư Khống, môn đăng hộ đối xứng đáng với Tào vương nhất. Mặc dù tính tình nàng có hơi cổ quái, không thích giao du với người khác, thậm chí đến tuổi tìm tình lữ cũng không có nổi hồng nhan tri kỷ bầu bạn.
Trong đầu A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chỉ có một khái niệm, ai cũng bẩn chỉ có nàng mới sạch!
Công việc thì nhiều mà nữ nô chẳng có bao nhiêu, nhiệm vụ của Mộ Tước vốn là ở hoán y phòng nhưng lại bị đẩy lên trù phòng phụ nấu nướng. Bất quá về khuya chủ tử dần về hết thì Mộ Tước tiếp tục bị đẩy ra ngoài phụ dọn dẹp, tuy vậy vẫn còn vài người ở lại đến cuối buổi tiệc.
Trong đó có A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn.
Mộ Tước nhận trách nhiệm đi rót rượu cho những chủ tử còn ở lại tiệc, khi cách A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn còn hơn hai bàn nữa trống ngực đã đập liên hồi. Thời điểm này Mộ Tước chỉ là tiểu cô nương mười bốn tuổi đơn thuần chưa biết chuyện phong hoa tuyết nguyệt, nhưng vừa gặp A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn trái tim thiếu nữ lập tức rung động.
Đối phương ngồi dưới ánh đèn vàng mờ ảo, lông mao hôi sắc phủ một tầng quang vựng đẹp đẽ, đôi mắt đạm kim thờ ơ không quan tâm đến mọi sự diễn ra xung quanh. Vì chưa tiêu ký qua omega nên A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vẫn chưa thể biến thành dạng bán nhân bán thú, chiếc đuôi dài cuộn một vòng đặt ngay ngắn ở trước mặt.
Mộ Tước phát ngốc ra nhìn, nếu không phải bị quản gia vỗ đầu một cái nàng chưa chắc đã phát hiện bản thân thất thố.
Điện hạ trông thật đẹp mắt…
Tối hôm đó Mộ Tước dụng hết khả năng của mình chỉ để có cơ hội đi đến bàn của điện hạ rót rượu, bất quá đối phương đang cùng tỷ muội nói chuyện nên không để ý đến nàng.
Chỉ nhiêu đó lại đủ khiến Mộ Tước vui vẻ cả một tháng trời, đêm về ngủ không ngon giấc, nhớ đến điện hạ mặt nhỏ lập tức đỏ bừng bừng như phát sốt. Biết rõ khoảng cách giữa hai người rất xa nhưng vẫn không cầm lòng được mà tiến đến gần, chỉ một chút thôi cũng được, như vậy đã quá tốt rồi.
Tình cảm là thứ khó nói nhất trên đời, gặp qua hàng trăm hàng vạn con người lại chỉ vì một người mà rung động. Đi qua hàng trăm hàng vạn con đường lại chỉ dừng chân dưới một tán ô xanh hiu hắt gió lay. Ngắm nhìn hàng trăm hàng vạn phong cảnh lại chỉ yêu thích mỗi bóng lưng của người.
Mộ Tước thích A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, nàng hoàn toàn không phủ nhận, dù biết rõ cách biệt thân phận giữa hai người có bao nhiêu xa. Đơn giản chỉ là thích, không hề đòi hỏi một danh phận hay một lần được đường hoàng nắm tay nhau. Đơn giản là Mộ Tước thích A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, tình cảm đơn thuần trong sáng như mai hoa từ từ bung cánh mềm giữa đêm đông rét buốt.
Đẹp nhất là tình đầu, đáng tiếc nhất cũng là tình đầu.
Mỗi buổi sáng Mộ Tước đều tranh thủ chút thời gian giả vờ đi ngang qua phòng của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, nhìn cửa phòng kia đóng kín nửa vui nửa buồn. Mặc dù không thể nhìn thấy nhưng chí ít cũng còn cơ sở để tưởng niệm, chỉ cần là liếc mắt một cái đã đủ khiến Mộ Tước thỏa mãn.
Cũng vì như vậy mà Mộ Tước biết được chút ít lịch trình sinh hoạt của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, buổi sáng tầm giờ mão sẽ cùng vài tỷ muội alpha đi săn bắn hoặc dạo phố gì đó. Sau giờ tỵ sẽ ở suốt trong phòng đọc sách nghe hí kịch, đôi lúc sẽ cùng vài lão bằng hữu dùng thiện ở tửu điếm, nhưng luôn về trước giờ thân.
Thú vui tiêu khiển của A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn chính là nghe kể chuyện, thường thì nàng sẽ thuê một đoàn kịch phường đến để kể những câu chuyện dã sử, truyền thuyết hoặc có thể là mấy câu chuyện có ý nghĩa sâu sắc nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.