Chương 6: Bà vú xuất hiện
Tam Đồ Nguyệt Đế
15/02/2022
"Tôi sẽ đi."
Hoa Linh lấy làm kinh hãi, vốn với tính cách của Cảnh Tình, nhất định sẽ từ chối, tại sao lại đột nhiên đồng ý.
"Cảnh tổng... chị... thật sự... thôi được, tôi sẽ đi sắp xếp cho chị."
Cuối cùng, Hoa Linh vẫn không nói hết, cô biết Cảnh Tình làm việc trước nay luôn vẫn quyết đoán, hơn nữa cô ấy làm vậy nhất định là có mục đích riêng của cô ấy.
Cảnh Tình khẽ mỉm cười.
"Tiểu Linh Linh, cảm ơn cô luôn quan tâm tôi. Có điều không sao, tập đoàn 3K gần đây có động tĩnh mới, tôi muốn đi thăm dò thử xem thực hư ra sao, yên tâm đi."
Nụ cười kia, như đoạt đi linh hồn bé nhỏ của Hoa Linh, cô đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
"Cảnh tổng, không còn chuyện gì, tôi ra ngoài."
Hoa Linh không muốn để Cảnh Tình phát giác, muốn rời khỏi.
"Đợi đã, ngày mai sẽ có nhân viên mới tới công ty, sau khi cô ấy tới, cô liền dẫn dắt chu đáo cho cô ấy nhé."
Ý nói, là muốn Hoa Linh chiếu cố thật tốt cho người mới này. Chuyện này khiến Hoa Linh hết sức kinh ngạc, là ai, có thể khiến Cảnh Tình quan tâm như vậy. Nếu chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường, Cảnh Tình luôn sẽ không để tâm tới.
"Vâng, được, tôi đã biết, đợi một hồi tôi sẽ tới bộ phận nhân sự lấy hồ sơ về cô ấy."
Đóng cửa lại, Hoa Linh thở phào nhẹ nhõm.
Đối diện vừa vặn đụng phải Lâm Y Y phụ trách phỏng vấn nhân sự.
"Hoa tỷ, chào chị. Tôi vừa muốn đi tìm chị đây. Cho chị, đây là hồ sơ về nhân viên mới."
Lâm Y Y khách khí giao hồ sơ cho Hoa Linh.
Dù gì Hoa Linh cũng được xem là nồng cốt lâu năm trong công ty, cũng là tâm phúc bên cạnh Cảnh Tình, Lâm Y Y tự nhiên sẽ đối cô tôn kính.
"Hai, thật không hiểu sao, tổng giám đốc lại nhận người này vào làm. Ngày hôm qua cũng không thấy đến công ty báo cáo, tổng giám đốc cũng không nói gì." Lâm Y Y oán trách.
Hoa Linh xem sơ qua hồ sơ trên tay, tên là Tư Minh Vi.
"Là cô ấy sao, tuổi còn rất trẻ."
"Trẻ tuổi ngược lại không vấn đề gì, trình độ học vấn cũng không cần phải quá xét nét với cổ, nhưng mà lại đã có con, chính là làm mẹ đơn thân."
Lâm Y Y cũng đưa tay chỉ vào tình trạng hôn nhân.
"Hoa tỷ, không phải tôi nhiều chuyện, nhưng sẽ không phải là thân thích với tổng giám đốc đi. Bằng không làm sao chị ấy sẽ chú ý như vậy, hôm trước còn hỏi tôi hồ sơ về cô ấy."
Hoa Linh tỉnh bơ nhưng hồ sơ trong tay cô lại cầm rất chặt. Giác quan thứ sáu của phụ nữ bình thường rất chính xác, Hoa Linh mơ hồ cảm thấy nguy cơ.
Tư Minh Vi ngủ một giấc rất sâu. Cô thậm chí còn nằm mơ thấy một cục bông tròn rất lớn đang nhào về hướng cô, không ngừng cọ cọ lên mặt cô. Theo tiềm thức cô liền huơ tay muốn đẩy cục bông tròn ra.
"Mẹ... mẹ... bế..."
Cục bông tròn liền mở miệng nói chuyện. Còn gọi mình là mẹ.
Tư Minh Vi mở mắt ra, liền nhìn thấy bảo bối nhà mình đang cọ tiểu móng vuốt lên gò má mình.
Thì ra tiểu tử đã tỉnh giấc sớm hơn cô.
Trong nháy mắt tỉnh giấc, Tư Minh Vi có loại cảm giác chóng mặt, toàn thân vô lực, là di chứng sau trận sốt. Cô nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, đã sắp mười một giờ trưa, trên tủ đầu giường còn có một ly nước một viên thuốc và một cái cặp nhiệt kế, ly nước đang đè lên một mảnh giấy.
"Thức dậy, thì đo nhiệt độ cơ thể. Phải uống thuốc đúng giờ, còn có buổi tối tôi muốn ăn cơm do em nấu.
Cảnh Tình."
Nhìn lại, bỗng nhiên khiến người ta phải liên tưởng tới đôi vợ chồng son ấm áp. Tư Minh Vi cảm thấy gò má mình hơi nóng lên, sờ sờ một cái, trong đầu suy nghĩ lẽ nào do sốt, cơn sốt đã làm cho cô bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
Vệ sinh mặt mũi chải tóc một phen, lại thu xếp ổn thỏa cho bảo bảo xong. Tư Minh Vi đo nhiệt độ, đã khôi phục nhiệt độ bình thường, cô uống thuốc.
Xuống lầu, một căn nhà lớn trống trãi, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát. Cảnh Tình muốn cô nấu cơm cho cô ấy, thế nhưng ngôi nhà này nằm ngoài ngoại ô, xung quanh cũng không có chợ búa, cô đi mua thức ăn ở đâu bây giờ?
Suy nghĩ, cô xuống bếp, mở tủ lạnh với tủ, phát hiện bên trong đã có nguyên liệu nấu nướng.
Không biết cô ấy thích ăn món gì? Tỉ mỉ suy nghĩ món ăn mà Cảnh Tình muốn ăn, cô liền bắt đầu nhanh nhẹn động thủ. Tư Minh Vi suy nghĩ Cảnh Tình tốt bụng thu nhận cô, lại cho cô công việc, nên cô muốn báo đáp cô ấy thật tốt. Tận lực nấu nướng cho xong, nhân lúc cô ấy còn chưa về, dọn dẹp sạch sẽ căn nhà.
Cảnh Tình phê duyệt văn kiện trong phòng làm việc, ngay cả giờ cơm trưa cũng quên mất. Cô thường xuyên bận rộn như vậy, thường xuyên bỏ bữa, hơn nữa cũng vì cô là loài sói, bản thân cô trên phương diện đồ ăn loài người, cũng không nhất định cần ăn. Nhìn đồng hồ, nghĩ đến Tiểu đà điểu đang ở nhà, cô không kềm được nhấc điện thoại.
Cô phải nhắc nhở cô ấy, xế chiều sẽ có người đưa đồ tới.
Tư Minh Vi lúc này đang ngồi trông nồi canh xương dưới bếp, nghe thấy tiếng di động, tắt bếp vội vàng lên phòng khách.
"Xin chào."
Nghe thấy giọng Tiểu đà điểu, Cảnh Tình thấy an tâm.
"Tư Minh Vi, em uống thuốc có đúng giờ không, buổi trưa đã ăn chưa?"
Là điện thoại của Cảnh tổng, Tư Minh Vi thụ sủng nhược kinh.
"Cái đó... tôi uống rồi, cảm ơn chị quan tâm. Công việc chị hẳn rất bề bộn đi, không cần đặc biệt gọi về cho tôi đâu."
Thấy cô ấy lại cự tuyệt mình, trong lòng Cảnh Tình hết sức khó chịu, tôi có lòng tốt gọi điện hỏi thăm em, em lại không thể cứ ngoan ngoãn tiếp nhận đi à?
"Tôi tự nguyện! Tôi cũng muốn xem thử em có hoàn thành tốt công việc của mình hay không!"
Tư Minh Vi hoảng hốt đáp lại.
"Buổi chiều tôi sẽ bắt đầu lau dọn ngay, Cảnh tổng, chị yên tâm, còn có cơm tối tôi sẽ chuẩn bị, trong bếp có canh hầm xương rồi, đợi chị về ăn."
Cảnh Tình nắm điện thoại trong tay vô lực rũ xuống, cô ấy thật sự nghĩ rằng sẽ làm quản gia của cô, phục cô ấy rồi. Cô ấy có thể đừng nói chuyện khách khí với cô được không? Nhưng nghĩ đến Tư Minh Vi hầm canh xương cho cô, khóe miệng cô liền hiện lên nụ cười.
"Giỡn với em thôi, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Đúng rồi buổi chiều sẽ có người đưa đồ dùng trẻ sơ sinh tới, em nhớ lưu ý. Được rồi, tôi cúp máy."
Không cho Tư Minh Vi đường sống, Cảnh Tình quyết định thật nhanh cúp máy.
Nghe tiếng "tút tút" trong điện thoại, Tư Minh Vi sững sốt thật lâu, Cảnh tổng, vì sao chị đối xử tốt với hai mẹ con tôi như vậy?
Trước mặt ngôi biệt thự sang trọng, thình lình xuất hiện một phụ nữ trung niên mang mắt kính đen. Nhìn từ xa, còn tưởng là một thiếu phụ ngoại quốc, đơn giản là vì thời trang ăn mặc của bà ấy, tóc màu vàng lại xoăn, như hình tượng một vị phu nhân thoan thoát.
"Ôi da da, rốt cuộc cũng về rồi, tiểu thư a, tôi nhớ cô muôn chết!"
Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa chạy thẳng về phía biệt thự, nhưng vừa nhìn thấy một chiếc xe tải ngừng lại đó, mắt thấy công nhân chuyển vật phẩm trên xe xuống rồi nhấn chuông cửa.
Người phụ nữ trung niên tò mò đuổi đến, hướng một tên đàn ông trong đó hỏi.
"Tiểu tử, đây là gì vậy?"
"À... chủ ngôi nhà này đặt một cái giường con nít..."
Tiểu tử xém chút còn tưởng người phụ nữ trước mặt là người ngoại quốc, thấy bà ấy nói tiếng phổ thông, mới trả lời.
"Ai dô, cậu chắc chắn không giao nhầm đấy chú?"
Tiểu tử nhìn lại tờ phiếu trên tay.
"Không sai a, tên người đặt là Cảnh Tình. Đã đặt toàn bộ số đồ dùng trẻ sơ sinh này."
Trời đất ơi! Tiểu thư sắp sinh em bé sao! Lần này phải làm sao đây, đứa vua và hoàng hậu vẫn chưa hay biết gì, đây chính là một chuyện trọng đại của Lang tộc. Lúc mình rời đi, tiểu thư không hề có chút dấu hiệu của phụ nữ mang thai, làm sao đột nhiên liền có thế này. Liền không hề dắt bất kỳ ai về nhà nữa.
Lúc này, cửa mở ra. Nhận được điện thoại, Tư Minh Vi liền ra mở cửa, đoàn người tiến vào trong. Tư Minh Vi mới chú ý thấy người phụ nữ ngoài cửa.
"Xin hỏi... dì ơi, dì tìm Cảnh tổng ạ?"
Cô tính dò xét hỏi thăm một chút.
Người phụ nữ tháo mắt kính xuống, lộ ra đôi mắt màu xanh dương, đánh giá nha đầu trước mặt.
Quả nhiên mình không đoán lầm, người trước mặt ít nhiều cũng có chút quan hệ với Cảnh tổng.
"Dì ơi, nếu không thì dì vào nhà ngồi trước, Cảnh tổng đi làm rồi, buổi tối mới về ạ." . ngôn tình tổng tài
Tư Minh Vi trước mắt mời người phụ nữ này vào nhà.
Chậc, lòi đâu ra nha đầu loài người thế này, làm sao lại ở trong nhà tiểu thư. Sống ở nhân giới từ nhỏ tới lớn, tiểu thư chưa từng cho ai ngủ trong nhà mình, tiểu thư thế nhưng một chút cũng đều không thích khí tức loài người dính đến ngôi nhà. Làm sao lại cho tiểu nha đầu này vào ở, xem ra, quan hệ dường như không cạn.
Tư Minh Vi bị nhìn ngó không được tự nhiên, rụt rè mở miệng nói.
"Dì... con đi rót cho dì ly nước."
"Không cần, cô là ai?"
Bị hỏi, lẽ nào nói mình là quản gia do Cảnh tổng thuê về. Tiểu tử ngồi trên sô pha thấy có người tới, vui vẻ vỗ tay.
Người phụ nữ nhìn về phía sô pha, lại nhìn Tư Minh Vi.
"Con cô à?"
Ánh mắt sắc bén bắn tới.
Tư Minh Vi gật đầu.
Hoa Linh lấy làm kinh hãi, vốn với tính cách của Cảnh Tình, nhất định sẽ từ chối, tại sao lại đột nhiên đồng ý.
"Cảnh tổng... chị... thật sự... thôi được, tôi sẽ đi sắp xếp cho chị."
Cuối cùng, Hoa Linh vẫn không nói hết, cô biết Cảnh Tình làm việc trước nay luôn vẫn quyết đoán, hơn nữa cô ấy làm vậy nhất định là có mục đích riêng của cô ấy.
Cảnh Tình khẽ mỉm cười.
"Tiểu Linh Linh, cảm ơn cô luôn quan tâm tôi. Có điều không sao, tập đoàn 3K gần đây có động tĩnh mới, tôi muốn đi thăm dò thử xem thực hư ra sao, yên tâm đi."
Nụ cười kia, như đoạt đi linh hồn bé nhỏ của Hoa Linh, cô đứng ngơ ngẩn tại chỗ.
"Cảnh tổng, không còn chuyện gì, tôi ra ngoài."
Hoa Linh không muốn để Cảnh Tình phát giác, muốn rời khỏi.
"Đợi đã, ngày mai sẽ có nhân viên mới tới công ty, sau khi cô ấy tới, cô liền dẫn dắt chu đáo cho cô ấy nhé."
Ý nói, là muốn Hoa Linh chiếu cố thật tốt cho người mới này. Chuyện này khiến Hoa Linh hết sức kinh ngạc, là ai, có thể khiến Cảnh Tình quan tâm như vậy. Nếu chẳng qua chỉ là một nhân viên bình thường, Cảnh Tình luôn sẽ không để tâm tới.
"Vâng, được, tôi đã biết, đợi một hồi tôi sẽ tới bộ phận nhân sự lấy hồ sơ về cô ấy."
Đóng cửa lại, Hoa Linh thở phào nhẹ nhõm.
Đối diện vừa vặn đụng phải Lâm Y Y phụ trách phỏng vấn nhân sự.
"Hoa tỷ, chào chị. Tôi vừa muốn đi tìm chị đây. Cho chị, đây là hồ sơ về nhân viên mới."
Lâm Y Y khách khí giao hồ sơ cho Hoa Linh.
Dù gì Hoa Linh cũng được xem là nồng cốt lâu năm trong công ty, cũng là tâm phúc bên cạnh Cảnh Tình, Lâm Y Y tự nhiên sẽ đối cô tôn kính.
"Hai, thật không hiểu sao, tổng giám đốc lại nhận người này vào làm. Ngày hôm qua cũng không thấy đến công ty báo cáo, tổng giám đốc cũng không nói gì." Lâm Y Y oán trách.
Hoa Linh xem sơ qua hồ sơ trên tay, tên là Tư Minh Vi.
"Là cô ấy sao, tuổi còn rất trẻ."
"Trẻ tuổi ngược lại không vấn đề gì, trình độ học vấn cũng không cần phải quá xét nét với cổ, nhưng mà lại đã có con, chính là làm mẹ đơn thân."
Lâm Y Y cũng đưa tay chỉ vào tình trạng hôn nhân.
"Hoa tỷ, không phải tôi nhiều chuyện, nhưng sẽ không phải là thân thích với tổng giám đốc đi. Bằng không làm sao chị ấy sẽ chú ý như vậy, hôm trước còn hỏi tôi hồ sơ về cô ấy."
Hoa Linh tỉnh bơ nhưng hồ sơ trong tay cô lại cầm rất chặt. Giác quan thứ sáu của phụ nữ bình thường rất chính xác, Hoa Linh mơ hồ cảm thấy nguy cơ.
Tư Minh Vi ngủ một giấc rất sâu. Cô thậm chí còn nằm mơ thấy một cục bông tròn rất lớn đang nhào về hướng cô, không ngừng cọ cọ lên mặt cô. Theo tiềm thức cô liền huơ tay muốn đẩy cục bông tròn ra.
"Mẹ... mẹ... bế..."
Cục bông tròn liền mở miệng nói chuyện. Còn gọi mình là mẹ.
Tư Minh Vi mở mắt ra, liền nhìn thấy bảo bối nhà mình đang cọ tiểu móng vuốt lên gò má mình.
Thì ra tiểu tử đã tỉnh giấc sớm hơn cô.
Trong nháy mắt tỉnh giấc, Tư Minh Vi có loại cảm giác chóng mặt, toàn thân vô lực, là di chứng sau trận sốt. Cô nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, đã sắp mười một giờ trưa, trên tủ đầu giường còn có một ly nước một viên thuốc và một cái cặp nhiệt kế, ly nước đang đè lên một mảnh giấy.
"Thức dậy, thì đo nhiệt độ cơ thể. Phải uống thuốc đúng giờ, còn có buổi tối tôi muốn ăn cơm do em nấu.
Cảnh Tình."
Nhìn lại, bỗng nhiên khiến người ta phải liên tưởng tới đôi vợ chồng son ấm áp. Tư Minh Vi cảm thấy gò má mình hơi nóng lên, sờ sờ một cái, trong đầu suy nghĩ lẽ nào do sốt, cơn sốt đã làm cho cô bắt đầu suy nghĩ bậy bạ.
Vệ sinh mặt mũi chải tóc một phen, lại thu xếp ổn thỏa cho bảo bảo xong. Tư Minh Vi đo nhiệt độ, đã khôi phục nhiệt độ bình thường, cô uống thuốc.
Xuống lầu, một căn nhà lớn trống trãi, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát. Cảnh Tình muốn cô nấu cơm cho cô ấy, thế nhưng ngôi nhà này nằm ngoài ngoại ô, xung quanh cũng không có chợ búa, cô đi mua thức ăn ở đâu bây giờ?
Suy nghĩ, cô xuống bếp, mở tủ lạnh với tủ, phát hiện bên trong đã có nguyên liệu nấu nướng.
Không biết cô ấy thích ăn món gì? Tỉ mỉ suy nghĩ món ăn mà Cảnh Tình muốn ăn, cô liền bắt đầu nhanh nhẹn động thủ. Tư Minh Vi suy nghĩ Cảnh Tình tốt bụng thu nhận cô, lại cho cô công việc, nên cô muốn báo đáp cô ấy thật tốt. Tận lực nấu nướng cho xong, nhân lúc cô ấy còn chưa về, dọn dẹp sạch sẽ căn nhà.
Cảnh Tình phê duyệt văn kiện trong phòng làm việc, ngay cả giờ cơm trưa cũng quên mất. Cô thường xuyên bận rộn như vậy, thường xuyên bỏ bữa, hơn nữa cũng vì cô là loài sói, bản thân cô trên phương diện đồ ăn loài người, cũng không nhất định cần ăn. Nhìn đồng hồ, nghĩ đến Tiểu đà điểu đang ở nhà, cô không kềm được nhấc điện thoại.
Cô phải nhắc nhở cô ấy, xế chiều sẽ có người đưa đồ tới.
Tư Minh Vi lúc này đang ngồi trông nồi canh xương dưới bếp, nghe thấy tiếng di động, tắt bếp vội vàng lên phòng khách.
"Xin chào."
Nghe thấy giọng Tiểu đà điểu, Cảnh Tình thấy an tâm.
"Tư Minh Vi, em uống thuốc có đúng giờ không, buổi trưa đã ăn chưa?"
Là điện thoại của Cảnh tổng, Tư Minh Vi thụ sủng nhược kinh.
"Cái đó... tôi uống rồi, cảm ơn chị quan tâm. Công việc chị hẳn rất bề bộn đi, không cần đặc biệt gọi về cho tôi đâu."
Thấy cô ấy lại cự tuyệt mình, trong lòng Cảnh Tình hết sức khó chịu, tôi có lòng tốt gọi điện hỏi thăm em, em lại không thể cứ ngoan ngoãn tiếp nhận đi à?
"Tôi tự nguyện! Tôi cũng muốn xem thử em có hoàn thành tốt công việc của mình hay không!"
Tư Minh Vi hoảng hốt đáp lại.
"Buổi chiều tôi sẽ bắt đầu lau dọn ngay, Cảnh tổng, chị yên tâm, còn có cơm tối tôi sẽ chuẩn bị, trong bếp có canh hầm xương rồi, đợi chị về ăn."
Cảnh Tình nắm điện thoại trong tay vô lực rũ xuống, cô ấy thật sự nghĩ rằng sẽ làm quản gia của cô, phục cô ấy rồi. Cô ấy có thể đừng nói chuyện khách khí với cô được không? Nhưng nghĩ đến Tư Minh Vi hầm canh xương cho cô, khóe miệng cô liền hiện lên nụ cười.
"Giỡn với em thôi, ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Đúng rồi buổi chiều sẽ có người đưa đồ dùng trẻ sơ sinh tới, em nhớ lưu ý. Được rồi, tôi cúp máy."
Không cho Tư Minh Vi đường sống, Cảnh Tình quyết định thật nhanh cúp máy.
Nghe tiếng "tút tút" trong điện thoại, Tư Minh Vi sững sốt thật lâu, Cảnh tổng, vì sao chị đối xử tốt với hai mẹ con tôi như vậy?
Trước mặt ngôi biệt thự sang trọng, thình lình xuất hiện một phụ nữ trung niên mang mắt kính đen. Nhìn từ xa, còn tưởng là một thiếu phụ ngoại quốc, đơn giản là vì thời trang ăn mặc của bà ấy, tóc màu vàng lại xoăn, như hình tượng một vị phu nhân thoan thoát.
"Ôi da da, rốt cuộc cũng về rồi, tiểu thư a, tôi nhớ cô muôn chết!"
Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa chạy thẳng về phía biệt thự, nhưng vừa nhìn thấy một chiếc xe tải ngừng lại đó, mắt thấy công nhân chuyển vật phẩm trên xe xuống rồi nhấn chuông cửa.
Người phụ nữ trung niên tò mò đuổi đến, hướng một tên đàn ông trong đó hỏi.
"Tiểu tử, đây là gì vậy?"
"À... chủ ngôi nhà này đặt một cái giường con nít..."
Tiểu tử xém chút còn tưởng người phụ nữ trước mặt là người ngoại quốc, thấy bà ấy nói tiếng phổ thông, mới trả lời.
"Ai dô, cậu chắc chắn không giao nhầm đấy chú?"
Tiểu tử nhìn lại tờ phiếu trên tay.
"Không sai a, tên người đặt là Cảnh Tình. Đã đặt toàn bộ số đồ dùng trẻ sơ sinh này."
Trời đất ơi! Tiểu thư sắp sinh em bé sao! Lần này phải làm sao đây, đứa vua và hoàng hậu vẫn chưa hay biết gì, đây chính là một chuyện trọng đại của Lang tộc. Lúc mình rời đi, tiểu thư không hề có chút dấu hiệu của phụ nữ mang thai, làm sao đột nhiên liền có thế này. Liền không hề dắt bất kỳ ai về nhà nữa.
Lúc này, cửa mở ra. Nhận được điện thoại, Tư Minh Vi liền ra mở cửa, đoàn người tiến vào trong. Tư Minh Vi mới chú ý thấy người phụ nữ ngoài cửa.
"Xin hỏi... dì ơi, dì tìm Cảnh tổng ạ?"
Cô tính dò xét hỏi thăm một chút.
Người phụ nữ tháo mắt kính xuống, lộ ra đôi mắt màu xanh dương, đánh giá nha đầu trước mặt.
Quả nhiên mình không đoán lầm, người trước mặt ít nhiều cũng có chút quan hệ với Cảnh tổng.
"Dì ơi, nếu không thì dì vào nhà ngồi trước, Cảnh tổng đi làm rồi, buổi tối mới về ạ." . ngôn tình tổng tài
Tư Minh Vi trước mắt mời người phụ nữ này vào nhà.
Chậc, lòi đâu ra nha đầu loài người thế này, làm sao lại ở trong nhà tiểu thư. Sống ở nhân giới từ nhỏ tới lớn, tiểu thư chưa từng cho ai ngủ trong nhà mình, tiểu thư thế nhưng một chút cũng đều không thích khí tức loài người dính đến ngôi nhà. Làm sao lại cho tiểu nha đầu này vào ở, xem ra, quan hệ dường như không cạn.
Tư Minh Vi bị nhìn ngó không được tự nhiên, rụt rè mở miệng nói.
"Dì... con đi rót cho dì ly nước."
"Không cần, cô là ai?"
Bị hỏi, lẽ nào nói mình là quản gia do Cảnh tổng thuê về. Tiểu tử ngồi trên sô pha thấy có người tới, vui vẻ vỗ tay.
Người phụ nữ nhìn về phía sô pha, lại nhìn Tư Minh Vi.
"Con cô à?"
Ánh mắt sắc bén bắn tới.
Tư Minh Vi gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.