Chương 33: Lành ít dữ nhiều
Tam Đồ Nguyệt Đế
15/02/2022
Nước tràn vào từ bốn phương tám hướng, ý thức Tư Minh Vi ngày càng mơ hồ. Tình... Lang Lang...
"Hahahaha, Tư Minh Vi, mày đi chết đi!!!"
Hạ Liên cười điên dại.
"Lão đại, chúng ta đứng nhìn thôi à?"
Lão nhị có ý phê bình kín đáo.
"Mấy cậu cứ chờ đi, bà nương thối đó nhất định sẽ mắc câu, lần này không cần chúng ta ra tay, cũng có thể hại chết cô ta!"
Đúng như dự đoán, bóng người Cảnh Tình xuất hiện ở bờ biển, khi cô trông thấy một màn trước mắt thì quả tim như ngừng đập. Tay phải hóa thành vuốt bén, đánh úp về hướng Hạ Liên. Còn Hạ Liên không chút cảm giác bản thân đang gặp nguy hiểm, chỉ đắm chìm trong ý thức giết chết Tư Minh Vi, cũng chính một giây đó, ngực Hạ Liên sắp bị xuyên thủng thì.
"Đoàng!" tiếng súng vang lên, một cảnh đội mặc đồng phục đen đã qua huấn luyện nghiêm khắc bao vây bờ biển, tên đàn ông cầm đầu, quát lên.
"Cảnh Tình, nhanh chóng đầu hàng!"
Một phát đạn không chệch chút nào bắn xuyên thủng bàn tay cô, máu tươi tràn ra, loại đạn này có thể tạm thời làm yêu loại mất đi linh lực ở nhân giới, không khác gì bị biến thành một con người bình thường vậy.
Bị bắn trúng trên bàn tay xuất hiện vết máu, vuốt bén liền hóa lại thành bàn tay con người. Cảnh Tình bất chấp, trở tay một chưởng quật ngã Hạ Liên, cứu Tư Minh Vi.
Còn quân đội trên bờ biển, thế nhưng không quản được những thứ này, lại một phát bắn về hướng Cảnh Tình, Cảnh Tình không có ý tránh né. Chịu đựng cơn đau bỏng rát, lôi Tư Minh Vi lên khỏi mặt nước.
"Khục, khục."
Trong ý thức mơ hồ, Tư Minh Vi nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong, cô xém chút tưởng là mình đã chết, tất cả trước mặt đều là ảo giác.
"Tiểu đà điểu, tỉnh lại đi em! Có chị ở đây, em sẽ không sao đâu!"
Cảnh Tình ôm Tư Minh Vi, dùng sức vỗ lưng cho cô, để cô nhanh chóng nôn ra nước nằm trong phổi.
"Là Tình... sao..."
Cảnh Tình đau lòng dùng bàn tay đang chảy máu vuốt ve gò má cô, gương mặt đầy yêu thương.
"Là chị, không sao nữa rồi, Tiểu đà điểu, chị đến chậm."
Chất lỏng màu đỏ dính lên gương mặt Tư Minh Vi, cô yếu ớt đưa tay vuốt ve mu bàn tay ấy.
"Sao lại có máu... Tình... chị bị thương rồi..."
"Chút vết thương nhỏ này có xá gì, chỉ cần em được bình an."
Lại dùng sức ôm chặt Tư Minh Vi vào lòng, rất sợ một giây sau cô ấy sẽ biến mất.
"Nghe đây, Cảnh Tình, mau đầu hàng, bằng không chúng tôi sẽ dựa theo luật pháp thực hiện chế tài với cô!"
Tên đàn ông đứng đầu dọa dẫm.
"Tình, đã xảy ra chuyện gì...."
Tư Minh Vi nghe thấy tiếng nói ở xa, hết sức kinh ngạc. Giờ phút này Cảnh Tình không muốn quản gì hết, cô chỉ muốn cứ vậy ôm lấy Tư Minh Vi, còn lại cô không muốn nghe.
Gia tộc Âu Dương thành lập tiểu đội đặc chủng dùng để dẫn độ những yêu loại không tuân theo luật pháp ở nhân giới. Tên đàn ông cầm đầu chính là Tập Chính Đông của đội đặc chủng R, bởi vì từ nhỏ hắn chứng kiến người thân bị yêu loại giết chết, vì vậy hắn cực kỳ căm ghét yêu loại. Hôm nay, hắn nhận được báo cáo có yêu loại ý đồ gây rối cho nhân loại, vì vậy mới chạy tới.
Mà từ góc độ hắn quan sát, hắn cho rằng Cảnh Tình sẽ hành hung Tư Minh Vi.
"Hai người các cậu theo tôi xông lên!"
Vung tay, hai tên thuộc hạ gật đầu, cầm súng chạy theo hắn.
Tập Chính Đông từ từ áp sát Cảnh Tình.
"Mau buông cô gái đó ra, lập tức đưa tay chịu trói, bằng không đừng trách sao tôi không khách khí!"
Cảnh Tình rất ghét những tên nhân loại không biết phân biệt phải trái.
"Tôi không buông tay! Lẽ nào cậu muốn giết tôi à!"
Người phụ nữ này quả là áp đảo, Tập Chính Đông âm thầm kinh ngạc, có điều nghĩ tới cô gái này là Lang yêu, thấy cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng hắn là ai chứ, đời này hắn căm hận nhất chính là yêu loại, mà yêu loại chính là những kẻ ngạo mạn, hắn nhất định sẽ giết bọn họ.
"Tình... xảy ra... chuyện gì vậy..."
Tiếng nói yếu ớt vang lên, giọng Tư Minh Vi còn có chút khàn khàn, nhưng cô nhìn thấy có người cầm súng hướng về phía các cô, mơ hồ cảm thấy bất an.
"Suỵt, nghỉ ngơi cho khỏe, chỉ là một đám người nhàm chán mà thôi."
Vuốt ve mái tóc, cô giống như đang đối xử trân bảo vậy.
Không ngờ Tình tới cứu mình thật, cái ôm của Tình ấm áp quá, khiến mình thấy yên tâm.
Vừa rồi tiêu hao hết thể lực, Tư Minh Vi mơ màng có loại xúc động buồn ngủ, cuối cùng nhắm hai mắt trong ngực Cảnh Tình. Cô chỉ cần biết chính là người này ôm cô vào lòng, thì cô sẽ được an toàn.
"Bọn người ngu độn chỉ số thông minh bằng con số không, tôi không hiểu người gia tộc Âu Dương làm sao lại chiêu mộ một đám người như vậy, không cần biết dưới tình huống gì, chỉ cần biết giết chóc thôi sao? Thế khác chi bọn dã thú!"
Cảnh Tình cười khẩy nói.
Coi như lúc này cô không còn linh lực, vết thương không thể tự động hồi phục, nhưng vẫn duy trì sự kiêu hãnh trước sau như một, trấn tĩnh, chính là loài người cô tự không cần xem chúng ra gì.
- --
"Cái đó, tôi muốn tìm lão đại có chuyện, tôi đi trước!"
Lão ngũ mắt thấy tình thế không ổn, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, ta chuồn.
"Ha."
Cảnh Diệt sao có thể để vuột mất con mồi ở trước mắt chứ.
Liền chắn trước đường lão ngũ, đánh giá hắn.
"A? Nhanh vậy sao."
"Đi, chúng ta đi tâm sự một lúc."
Cảnh Diệt thuận tay xốc lão ngũ lên, đồng thời biến mất, tìm một chỗ hoang vắng.
Lão ngũ rớt xuống đất.
"Đại tỷ, em sai rồi!! Tha cho em đi!!"
Hắn quỳ mọp hai gối xuống đất, cầu xin liên tục, hảo hán thứ thiệt là không sợ thiệt trước mắt.
Cảnh Diệt không thèm đếm xỉa.
"Năm anh em họ Đào sao lại chịu uất ức như vậy?"
"Này gọi là đánh giá tổng quát, tôi khẳng định không đánh lại cô, rơi vào tay cô, xem như tôi xui xẻo."
Lão ngũ bất đắc dĩ nói.
Hắn quả thật xui xẻo, vốn chỉ định khiêu khích Cảnh Tình, nào ngờ Cảnh Diệt cũng có mặt ở đó, hôm nay khó thoát tai kiếp rồi.
"Cậu ngược lại cũng biết điều, tôi sẽ không giết kẻ đầu hàng, nói hết cho tôi những gì cậu biết, năm anh em cậu rốt cuộc đang tính toán những gì, nếu có nửa điểm giấu giếm, vậy cũng đừng trách tôi không nể mặt!"
Đôi mắt Cảnh Diệt lóe lên, lão ngũ sợ hãi ôm đầu trốn như chuột.
"Đừng giết tôi!! Tôi thật sự không biết gì hết, đều do lão đại sắp xếp, tôi nhớ lão đại nói phải đi tìm tiểu đội R gì đó."
Cảnh Diệt hơi suy nghĩ một chút.
"Tiêu rồi!"
Xốc lão ngũ lên lách người, liền chạy thẳng tới bờ biển.
- --
Bóng đen bỗng lóe lên, đánh trúng đầu Cảnh Tình. Chưa kịp chuẩn bị, Cảnh Tình ngất xỉu tại chỗ. Cảnh Lưu mặc âu phục màu xám thân sĩ chống gậy.
"Người, tôi giao lại cho các cậu, quả thật vô cùng xin lỗi, cháu gái tôi đã gây ra phiền toái cho các cậu, nhờ các cậu thay tôi dạy dỗ nó."
Cảnh Lưu hơi chút áy náy vừa nói, vừa cúi người thật sâu.
Tập Chính Đông để súng xuống.
"Cảm ơn ông đã phối hợp, có điều ông cũng là yêu, tổn thương đồng loại của mình, sợ rằng không ổn lắm đâu."
"Nhân giới có quy tắc của nhân giới, đương nhiên yêu giới chúng tôi sai trước, tất nhiên phải chịu phạt, tôi cũng hy vọng các giới có thể chung sống hòa bình haha."
Cảnh Lưu cười nói.
"Mang cô ta đi."
Tỏ ý cho thủ hạ dẫn Cảnh Tình đi.
"Cô gái này, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà, biết đội trưởng Tập bề bộn công vụ, tôi sẽ làm giúp cậu."
Cảnh Lưu nói tiếp.
"Vậy làm phiền ông."
Giao loài người cho yêu loại, tuy có chút không ổn, hơn nữa tuy hắn cũng không tin vào Lang yêu trước mắt này, nhưng có điều hắn suy đoán tên này cũng sẽ không làm ra chuyện gì đâu, huống hồ việc bắt giữ Cảnh Tình mới là việc hàng đầu.
Đợi bọn họ rời đi, năm anh em họ Đào nấp trong tối mới ló mặt.
"Ai nha, quá là bội phục Cảnh vương gia, hay! Hừm, xem như đã thay chúng tôi báo được đại thù."
Lão đại cúi người gật đầu.
"Các cậu nghĩ mọi chuyện đã xong có phải quá sớm rồi không, Cảnh Tình bị bắt chẳng qua chỉ là tạm thời, tôi đã cho các cậu cơ hội tốt nhất để giết chết nó rồi, còn đứng ở đó làm gì?"
Cảnh Lưu khinh miệt nói.
"A..."
"Tôi thật hối hận ban đầu đã tìm đám chuột ngu ngốc các cậu, xem ra cho các cậu vào tù lại tương đối sáng suốt."
Cảnh Lưu xoa trán.
"Đừng... chúng tôi lập tức đi ngay!!"
Năm anh em họ Đào nhận lệnh.
Quay người, con ngươi Cảnh Lưu thay đổi trở nên ngoan độc, nhìn chằm chằm về hướng Tư Minh Vi nằm trên đất.
"Cô chính là người mà cháu gái tôi thích, xin lỗi, Nếu nó đã thích, vậy tôi phải hủy diệt không chừa một móng!"
"Hahahaha, Tư Minh Vi, mày đi chết đi!!!"
Hạ Liên cười điên dại.
"Lão đại, chúng ta đứng nhìn thôi à?"
Lão nhị có ý phê bình kín đáo.
"Mấy cậu cứ chờ đi, bà nương thối đó nhất định sẽ mắc câu, lần này không cần chúng ta ra tay, cũng có thể hại chết cô ta!"
Đúng như dự đoán, bóng người Cảnh Tình xuất hiện ở bờ biển, khi cô trông thấy một màn trước mắt thì quả tim như ngừng đập. Tay phải hóa thành vuốt bén, đánh úp về hướng Hạ Liên. Còn Hạ Liên không chút cảm giác bản thân đang gặp nguy hiểm, chỉ đắm chìm trong ý thức giết chết Tư Minh Vi, cũng chính một giây đó, ngực Hạ Liên sắp bị xuyên thủng thì.
"Đoàng!" tiếng súng vang lên, một cảnh đội mặc đồng phục đen đã qua huấn luyện nghiêm khắc bao vây bờ biển, tên đàn ông cầm đầu, quát lên.
"Cảnh Tình, nhanh chóng đầu hàng!"
Một phát đạn không chệch chút nào bắn xuyên thủng bàn tay cô, máu tươi tràn ra, loại đạn này có thể tạm thời làm yêu loại mất đi linh lực ở nhân giới, không khác gì bị biến thành một con người bình thường vậy.
Bị bắn trúng trên bàn tay xuất hiện vết máu, vuốt bén liền hóa lại thành bàn tay con người. Cảnh Tình bất chấp, trở tay một chưởng quật ngã Hạ Liên, cứu Tư Minh Vi.
Còn quân đội trên bờ biển, thế nhưng không quản được những thứ này, lại một phát bắn về hướng Cảnh Tình, Cảnh Tình không có ý tránh né. Chịu đựng cơn đau bỏng rát, lôi Tư Minh Vi lên khỏi mặt nước.
"Khục, khục."
Trong ý thức mơ hồ, Tư Minh Vi nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong, cô xém chút tưởng là mình đã chết, tất cả trước mặt đều là ảo giác.
"Tiểu đà điểu, tỉnh lại đi em! Có chị ở đây, em sẽ không sao đâu!"
Cảnh Tình ôm Tư Minh Vi, dùng sức vỗ lưng cho cô, để cô nhanh chóng nôn ra nước nằm trong phổi.
"Là Tình... sao..."
Cảnh Tình đau lòng dùng bàn tay đang chảy máu vuốt ve gò má cô, gương mặt đầy yêu thương.
"Là chị, không sao nữa rồi, Tiểu đà điểu, chị đến chậm."
Chất lỏng màu đỏ dính lên gương mặt Tư Minh Vi, cô yếu ớt đưa tay vuốt ve mu bàn tay ấy.
"Sao lại có máu... Tình... chị bị thương rồi..."
"Chút vết thương nhỏ này có xá gì, chỉ cần em được bình an."
Lại dùng sức ôm chặt Tư Minh Vi vào lòng, rất sợ một giây sau cô ấy sẽ biến mất.
"Nghe đây, Cảnh Tình, mau đầu hàng, bằng không chúng tôi sẽ dựa theo luật pháp thực hiện chế tài với cô!"
Tên đàn ông đứng đầu dọa dẫm.
"Tình, đã xảy ra chuyện gì...."
Tư Minh Vi nghe thấy tiếng nói ở xa, hết sức kinh ngạc. Giờ phút này Cảnh Tình không muốn quản gì hết, cô chỉ muốn cứ vậy ôm lấy Tư Minh Vi, còn lại cô không muốn nghe.
Gia tộc Âu Dương thành lập tiểu đội đặc chủng dùng để dẫn độ những yêu loại không tuân theo luật pháp ở nhân giới. Tên đàn ông cầm đầu chính là Tập Chính Đông của đội đặc chủng R, bởi vì từ nhỏ hắn chứng kiến người thân bị yêu loại giết chết, vì vậy hắn cực kỳ căm ghét yêu loại. Hôm nay, hắn nhận được báo cáo có yêu loại ý đồ gây rối cho nhân loại, vì vậy mới chạy tới.
Mà từ góc độ hắn quan sát, hắn cho rằng Cảnh Tình sẽ hành hung Tư Minh Vi.
"Hai người các cậu theo tôi xông lên!"
Vung tay, hai tên thuộc hạ gật đầu, cầm súng chạy theo hắn.
Tập Chính Đông từ từ áp sát Cảnh Tình.
"Mau buông cô gái đó ra, lập tức đưa tay chịu trói, bằng không đừng trách sao tôi không khách khí!"
Cảnh Tình rất ghét những tên nhân loại không biết phân biệt phải trái.
"Tôi không buông tay! Lẽ nào cậu muốn giết tôi à!"
Người phụ nữ này quả là áp đảo, Tập Chính Đông âm thầm kinh ngạc, có điều nghĩ tới cô gái này là Lang yêu, thấy cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng hắn là ai chứ, đời này hắn căm hận nhất chính là yêu loại, mà yêu loại chính là những kẻ ngạo mạn, hắn nhất định sẽ giết bọn họ.
"Tình... xảy ra... chuyện gì vậy..."
Tiếng nói yếu ớt vang lên, giọng Tư Minh Vi còn có chút khàn khàn, nhưng cô nhìn thấy có người cầm súng hướng về phía các cô, mơ hồ cảm thấy bất an.
"Suỵt, nghỉ ngơi cho khỏe, chỉ là một đám người nhàm chán mà thôi."
Vuốt ve mái tóc, cô giống như đang đối xử trân bảo vậy.
Không ngờ Tình tới cứu mình thật, cái ôm của Tình ấm áp quá, khiến mình thấy yên tâm.
Vừa rồi tiêu hao hết thể lực, Tư Minh Vi mơ màng có loại xúc động buồn ngủ, cuối cùng nhắm hai mắt trong ngực Cảnh Tình. Cô chỉ cần biết chính là người này ôm cô vào lòng, thì cô sẽ được an toàn.
"Bọn người ngu độn chỉ số thông minh bằng con số không, tôi không hiểu người gia tộc Âu Dương làm sao lại chiêu mộ một đám người như vậy, không cần biết dưới tình huống gì, chỉ cần biết giết chóc thôi sao? Thế khác chi bọn dã thú!"
Cảnh Tình cười khẩy nói.
Coi như lúc này cô không còn linh lực, vết thương không thể tự động hồi phục, nhưng vẫn duy trì sự kiêu hãnh trước sau như một, trấn tĩnh, chính là loài người cô tự không cần xem chúng ra gì.
- --
"Cái đó, tôi muốn tìm lão đại có chuyện, tôi đi trước!"
Lão ngũ mắt thấy tình thế không ổn, ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, ta chuồn.
"Ha."
Cảnh Diệt sao có thể để vuột mất con mồi ở trước mắt chứ.
Liền chắn trước đường lão ngũ, đánh giá hắn.
"A? Nhanh vậy sao."
"Đi, chúng ta đi tâm sự một lúc."
Cảnh Diệt thuận tay xốc lão ngũ lên, đồng thời biến mất, tìm một chỗ hoang vắng.
Lão ngũ rớt xuống đất.
"Đại tỷ, em sai rồi!! Tha cho em đi!!"
Hắn quỳ mọp hai gối xuống đất, cầu xin liên tục, hảo hán thứ thiệt là không sợ thiệt trước mắt.
Cảnh Diệt không thèm đếm xỉa.
"Năm anh em họ Đào sao lại chịu uất ức như vậy?"
"Này gọi là đánh giá tổng quát, tôi khẳng định không đánh lại cô, rơi vào tay cô, xem như tôi xui xẻo."
Lão ngũ bất đắc dĩ nói.
Hắn quả thật xui xẻo, vốn chỉ định khiêu khích Cảnh Tình, nào ngờ Cảnh Diệt cũng có mặt ở đó, hôm nay khó thoát tai kiếp rồi.
"Cậu ngược lại cũng biết điều, tôi sẽ không giết kẻ đầu hàng, nói hết cho tôi những gì cậu biết, năm anh em cậu rốt cuộc đang tính toán những gì, nếu có nửa điểm giấu giếm, vậy cũng đừng trách tôi không nể mặt!"
Đôi mắt Cảnh Diệt lóe lên, lão ngũ sợ hãi ôm đầu trốn như chuột.
"Đừng giết tôi!! Tôi thật sự không biết gì hết, đều do lão đại sắp xếp, tôi nhớ lão đại nói phải đi tìm tiểu đội R gì đó."
Cảnh Diệt hơi suy nghĩ một chút.
"Tiêu rồi!"
Xốc lão ngũ lên lách người, liền chạy thẳng tới bờ biển.
- --
Bóng đen bỗng lóe lên, đánh trúng đầu Cảnh Tình. Chưa kịp chuẩn bị, Cảnh Tình ngất xỉu tại chỗ. Cảnh Lưu mặc âu phục màu xám thân sĩ chống gậy.
"Người, tôi giao lại cho các cậu, quả thật vô cùng xin lỗi, cháu gái tôi đã gây ra phiền toái cho các cậu, nhờ các cậu thay tôi dạy dỗ nó."
Cảnh Lưu hơi chút áy náy vừa nói, vừa cúi người thật sâu.
Tập Chính Đông để súng xuống.
"Cảm ơn ông đã phối hợp, có điều ông cũng là yêu, tổn thương đồng loại của mình, sợ rằng không ổn lắm đâu."
"Nhân giới có quy tắc của nhân giới, đương nhiên yêu giới chúng tôi sai trước, tất nhiên phải chịu phạt, tôi cũng hy vọng các giới có thể chung sống hòa bình haha."
Cảnh Lưu cười nói.
"Mang cô ta đi."
Tỏ ý cho thủ hạ dẫn Cảnh Tình đi.
"Cô gái này, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà, biết đội trưởng Tập bề bộn công vụ, tôi sẽ làm giúp cậu."
Cảnh Lưu nói tiếp.
"Vậy làm phiền ông."
Giao loài người cho yêu loại, tuy có chút không ổn, hơn nữa tuy hắn cũng không tin vào Lang yêu trước mắt này, nhưng có điều hắn suy đoán tên này cũng sẽ không làm ra chuyện gì đâu, huống hồ việc bắt giữ Cảnh Tình mới là việc hàng đầu.
Đợi bọn họ rời đi, năm anh em họ Đào nấp trong tối mới ló mặt.
"Ai nha, quá là bội phục Cảnh vương gia, hay! Hừm, xem như đã thay chúng tôi báo được đại thù."
Lão đại cúi người gật đầu.
"Các cậu nghĩ mọi chuyện đã xong có phải quá sớm rồi không, Cảnh Tình bị bắt chẳng qua chỉ là tạm thời, tôi đã cho các cậu cơ hội tốt nhất để giết chết nó rồi, còn đứng ở đó làm gì?"
Cảnh Lưu khinh miệt nói.
"A..."
"Tôi thật hối hận ban đầu đã tìm đám chuột ngu ngốc các cậu, xem ra cho các cậu vào tù lại tương đối sáng suốt."
Cảnh Lưu xoa trán.
"Đừng... chúng tôi lập tức đi ngay!!"
Năm anh em họ Đào nhận lệnh.
Quay người, con ngươi Cảnh Lưu thay đổi trở nên ngoan độc, nhìn chằm chằm về hướng Tư Minh Vi nằm trên đất.
"Cô chính là người mà cháu gái tôi thích, xin lỗi, Nếu nó đã thích, vậy tôi phải hủy diệt không chừa một móng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.