Chương 48: Tôn giả cấm khí?
Kai
17/10/2016
Ngay khi trọng tài hô Lam Vũ chiến thắng trở thành lôi đài chủ thì ngay
lập tức có người lên đài khiêu chiến ngay, hiện giờ tất cả mọi người đều coi Lam Vũ là một con mồi may mắn, may mắn tự dưng thằng chủ lôi đài
thuộc hàng mạnh nhất trong 3 lôi đài nhỏ lại bị điên bất ngờ, thế là bị
giám khảo loại ngay. Giờ ai cũng có tâm lý nhanh chóng lên đài sớt thằng này dành được cái lôi đài...
Tên mới lên đài là một người trung niên, mặt râu ria xồm xoàm, tay cầm khảm đao, xưng tên:
- Ta tên Đại Đao, Nguyên Linh Hậu Kỳ! Tiểu tử, biết điều thì mau chóng để im ta chém một đao, đảm bảo ngươi chết nhẹ nhàng nhất! Chống cự sẽ đau lắm đấy. - Còn bày đặt liếm lưỡi đao nữa chứ.
Lam Vũ há hốc mồm, có ai lại đi khuyên đối thủ sinh tử đứng im cho chém mà lại đứng im thật đâu, thằng này đúng là khoe mẽ. Tốt, ta đứng im. Cười cười mà không đáp lại, đôi mắt lại một lần nữa bị màu đen bao phủ. Tên kia cũng thấy mắt Lam Vũ tự dưng đen toàn phần như thế thì theo bản năng lui lại, hỏi:
- Mắt của ngươi... - Gã chỉ vào mặt Lam Vũ.
Trong nháy mắt cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, hắn đã không còn thấy ai nữa, lôi đài đâu, khán giả đâu, đối thủ đâu, đều không thấy nữa. Trước mặt hắn là vùng đất hoang tàn trơ trụi, không cây cối, không cỏ không chim không thú, hắn chỉ thấy rất nhiều quái vật gớm giếc, nước dãi chảy đầy, rất nhiều quái vật từ xa xa đang hướng phía hắn chạy tới, bỗng dưng hắn cảm thấy một luồng sát khí kinh thiên thiên ở đằng đó bùng lên, khiến hắn sợ hãi run cầm cập, ngay lúc sát khí xuất hiện thì phía đó có một con quái vật khổng lồ khác đang. Không hắn muốn đính chính lại, đây không phải là quái vật mà là một con yêu thú khủng bố, một con cáo trắng như tuyết có 9 cái đuôi, mặt hung ác, sát khí kinh thiên phát ra từ nó, hình như nó đang lùa bọn quái vật chạy về phía hắn thì phải. Hắn run rẩy, đầu tiên muốn nhúc nhích cũng không được, nhưng vài giây sau lại có thể cử động, hắn muốn bỏ chạy, hắn ngay lập tức co giò lên cổ chạy, nhưng vừa chạy được vài bước thì hắn lại thấy con yêu thú khổng lồ kia vung 1 chân trước lên gõ mạnh xuống mặt đất một phát, mặt đất xung quanh hắn mọc lên 4 bức tường đất bao phủ hắn bên trong, vừa vặn 4 bức tường này tạo thành một hình vuông vừa bằng cái lôi đài, tình huống xảy ra quá nhanh khiến gã bỏ chạy đâm vào một bức tường sưng cả đầu bị bật lại lăn lóc trên mặt đất...
Ngoài thực tế, Lam Vũ chỉ cố gắng nặn ra chút sát khí của Bạch Hư Không chĩa vào mặt đối thủ, chỉ một tia sát khí nhỏ thôi, người ngoài kia sẽ không cảm nhận được chút kỳ lạ nào. Chỉ thấy tự dưng tên kia đang hùng hổ dọa tiểu tử Chân Linh cảnh trên đài, sau đó lại run rẩy một trận hoảng sợ bỏ chạy húc đầu vào kết giới té ra đất, khiến mọi người một phen cười vỡ bụng. Sau đó mọi người thấy một cảnh không thể tin nổi, tiểu tử kia từ bước về phía tên Đại Đao thì Đại Đao lập tức hoảng sợ lết lết lui dần về phía góc lôi đài hét lớn:
- Đừng, đừng tới đây! Cứu, ai cứu tôi với, aaaaaaaaaaa! - Gã sợ sệt như là thiếu nữ vô tội bị yêu râu xanh ép vào bức tường vậy.
Cười cợt nhã vài tiếng, Lam Vũ lấy trong nhẫn không gian của tên Ngân Trung công tử kia ra một chiếc kiếm cấp Nguyên Linh thôi. Đâm phập vào tim hắn, kết liễu đối thủ của mình, tên Đại Đao trước khi chết còn thấy yêu thú khủng bố kia dùng một móng vuốt đâm xuyên tim mình, chết không nhắm mắt. Trọng tài ngay lập tức mở kết giới mang xác tên Đại Đao đi, phục hồi lại lôi đài rồi tuyên bố Lam Vũ chiến thắng. Giờ thì không còn ai cho rằng tên tiểu tử Chân Linh cảnh này chỉ là may mắn nữa, 2 người đều mạnh hơn hắn một giai cấp lớn đều bị điên, đây không thể nào là trùng hợp. Chuyện tên Tật Lôi do đánh cả ngày mệt mỏi sinh thần kinh còn có thể chấp nhận đi, còn tên Đại Đao kia đã đánh trận nào đâu, trước khi lên đài còn sinh long hoạt hổ uy hiếp nữa mà, cuối cùng vẫn điên, nói chính xác hơn là hắn rất hoảng sợ, hắn đã nhìn thấy cái gì trước khi chết mà có thể khiến hắn không dám cử động phản kháng...
Đủ loại suy đoán xuất hiện trên khán đài, kể cả Lam gia quan sát đài. Nào là yêu thuật, tà thuật mê hoặc gì đó, nguyền rủa blabla đều được người ta suy đoán ra, nếu có người phản bác, bọn họ sẽ hét lại là vậy ngươi giải thích sao khi không tự dưng lên đài khiêu chiến thì đều bị điên hết. Trên đài Yêu trưởng lão phán một câu:
- Tiểu tử này quá tà! - Chính lão cũng không biết Lam Vũ làm gì bọn họ nữa, nhưng mà lão khác bọn khán giả hay người tham gia trong các lôi đài, lão lờ mờ cảm nhận được chút sát khí mờ nhạt mà kinh khủng, tuy chỉ là vô tình cảm nhận được và sát khí không hề tập trung vào lão nhưng cũng cho lão chảy mồ hôi hột, nhưng lão lại không cho là đúng, mặc dù có nghi ngờ nhưng dù sao Lam Vũ hiện tại cũng chỉ Chân Linh cảnh, có nghịch thiên bằng trời cũng không thể nào là đối thủ của một cao thủ Địa Linh cảnh như lão, sợ cái gì. Lão đã nắm chắc tùy thời có thể khống chế Lam Vũ trong tầm tay nên không vội, cứ chờ xem anh có mưu đồ gì, nếu không có thì cứ cho làm hộ vệ bình thường, lão chỉ có chút để ý thôi, dù sao thì vẫn là một tiểu tử cảnh giới thấp tẹt có muốn gây sự cũng chả gây được gì.
Vị tiểu thư bên cạnh thì không quan tâm, mắt vẫn hướng các lôi đài khác. Sau khi trận chiến thứ 2 của Lam Vũ xong thì người tham gia khác không nóng vội lao lên, ai nấy đều thận trọng quan sát kỹ xem cái tiểu tử này có chỗ nào kỳ lạ. Nhưng nhìn rụng mắt cũng không tìm ra được điểm nào khác biệt, tất nhiên bọn họ nếu chăm chú nhìn lúc Lam Vũ thi triển Huyễn Ảnh Thánh Đồng sẽ nhận ra đôi mắt Lam Vũ sẽ hóa đen hoàn toàn, dù chỉ trong chốc lát. Cuối cùng vì thời gian 1 ngày gần hết, cũng có người nhịn không được mặc kệ tất cả nhảy lên đài khiêu chiến, cơ hội không có nhiều, nếu 10 năm sau mà hắn vẫn không tiến bộ thì tuyệt đối sẽ thua, nói thẳng ra đây chính là kẻ hở duy nhất của cuộc thi đẫm máu này, nếu trong một ngày khiêu chiến lôi đài, trong 100 người đó ai không muốn chết thì đừng lên khiêu chiến. Tên này cầm côn dài, 2 đầu có đinh lổm chổm:
- Lang Ma! - Vừa xưng tên xong thì tên này rút kinh nghiệm với 2 tên đi trước, không dám nói nhiều, cũng không dám câu thời gian, sợ tự dưng bị điên giống bọn họ. Thông minh...
Lam Vũ cũng không ngờ tên này vừa lên đã đánh ngay mà không nói năng gì, làm anh không kịp dùng Huyễn Ảnh Thánh Đồng, đành phải lách thân mình để né côn. Tên này quả nhiên là rút được kinh nghiệm từ 2 thằng đi trước, ngay lập tức hắn tấn công liền mà không kịp cho Lam Vũ một giây suy nghĩ nào. Và hắn đã đúng, vì chênh lệch đẳng cấp nên Lam Vũ làm sao nhanh bằng hắn, bị quất trúng một côn bay thẳng vào kết giới, may mắn khựng lại được, may mắn Lam Vũ dùng tay đỡ đòn, đen một cái là tay phải, không phải tay trái có đeo vòng nên cái tay bị gãy cong queo, đặc biệt còn có vài lỗ thủng do gai nhọn đâm. Nghiến răng, đau chết đi được, vết thương tất nhiên là lành rất nhanh, chỉ cần hư hóa cơ thể rồi tái tạo lại thôi, vì đây chỉ là tổn thương vật lý, không có gì đáng ngại. Gã Lang Ma này biết chần chừ 2 giây thì lợi thế tiên hạ thủ vi cường đã qua, không thể tiếp tục bay lên đánh cận chiến để gây áp lực nữa, phải lấy ra chiêu thức linh kỹ thôi.
Một hư ảnh cây côn to lớn đập lên đầu Lam Vũ, anh đâu biết làm gì hơn, đành phải dùng chiêu "Phân Thân Bóng Tối", tách đôi bản thân ra 2 bên trái phải né cái côn ở giữa. Sau đó vừa nhập lại thì bị một côn khác quất ngang hông, văng đi một đoạn, Lang Ma mới cười to:
- Haha, thì ra tiểu tử này thật ra chỉ là may mắn, báo hại ta lo lắng gần chết, haha! - Cũng vì nãy giờ tâm lý căng cứng lo âu nên giờ thấy đối phương thật sự yếu ớt thì cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, dừng lại vài giây mỉa mai đối phương cho đỡ ức.
Không phải Lam Vũ không có sức chống trả tên này mà do thằng này hạ thủ nhanh quá không cho Lam Vũ thời gian và cơ hội để phản kích! Anh còn tính nếu tiếp vài đòn mà vẫn còn ăn hành thế này thì nhất định dùng Cổng Không Gian bao phủ quanh mình để né chiêu rồi mới bắt đầu phản công, ai ngờ thằng này tự dưng đứng lại cười vào mặt anh, đúng là cơ hội trời cho. Anh sao bỏ qua được, lập tức nhân cơ hội kích hoạt Huyễn Ảnh Thánh Đồng tấn công vào mắt hắn ngay lúc hắn đang nhìn anh cười. Lúc hắn nhìn thấy đôi mắt đen của anh thì cũng giống như tên Đại Đao lúc trước, phát hiện ra sự kỳ lạ, chính giây phút đó hắn đã đoán ra thứ gì làm cho 2 tên trước bị điên rồi, nhưng mà đã muộn...ai bảo hắn nhìn vào rồi. Hắn tự dưng hoa mắt, hắn đang ở góc tây lôi đài tự dưng giờ lại thấy đang đứng ở giữa lôi đài, hắn nhắm mắt lại lắc lắc đầu mấy cái không tin được cái gì đang xảy ra trước mặt mình, hắn không hành động thiếu suy nghĩ như 2 tên trước, hắn trước giờ là người có đầu óc.
Lam Vũ lại sử dụng chiêu cũ lúc đối phó với Tật Lôi...
Chậm trễ không tấn công, Lang Ma nhìn chằm chằm đối thủ trước mặt, đang đánh giá phân tích tình huống xảy ra nãy giờ, thực ra bây giờ hắn đã nhìn về phía lôi đài rồi, không phải nhìn Lam Vũ nữa. Nhưng cuối cùng hắn cũng phải tấn công vì đối thủ của hắn không thấy động đậy gì, chỉ đứng đó cười, nếu hắn không chịu chủ động thì hắn nghĩ chắc tới hết ngày còn chưa phân thắng bại và lịch sử lặp lại, hắn lao tới tấn công đối thủ nhưng đối thủ lại tạo ra một cái tường ánh sáng bảo vệ gì đó, hắn cố đập cái tường đó tới 8 lần hết cả sức mà nó không suy yếu chút nào...
Trên khán đài lại một lần nữa kinh ngạc, vốn thấy tên tiểu tử Chân Linh cảnh lần này bị người ta đánh cho ngu người thì cho rằng 2 ván trước hắn gặp may, nãy giờ thì bàn luận chê cười đủ điều, nào là chỉ dựa vào may mắn thì không thể thành công được blabla. Còn đang hăng say thì tự dưng cảnh tượng kỳ lại đáp thẳng vào mặt bọn họ, tên "cao thủ" kia vốn đang hành tên tiểu tử "may mắn" thì lại bị giống như tên Tật Lôi, nổi khùng cái gì đó lao sang đánh đập kết giới.
- Một lần là may mắn, 2 lần có thể miễn cưỡng coi là trùng hợp, 3 lần thì không còn là ngẫu nhiên nữa mà tên tiểu kia thực sự có năng lực làm người khác phát điên! - Một khán giả trên đài phán chắc như đinh đóng cột.
- Chuẩn rồi! Ta cũng đoán như ngươi vậy, không thể may mắn hay trùng hợp 3 lần liên tiếp được. Hay là công pháp tu luyện của tiểu tử này đặc thù gì đó?..........
Lang Ma sau một hồi tấn công không có kết quả, hắn vẫn cho rằng tên tiểu tử này tuyệt đối không có năng lực tạo ra lá chắn hoàn hảo như vậy và điều hắn suy đoán là chính xác, Lam Vũ đâu thể nào tạo ra lá chắn mạnh mẽ như vậy khi mà bị cái vòng chết tiệt đó ép còn hơn vòng kim cô của Tôn Ngộ Không nữa. Sau đó hắn bình tĩnh lại, nhớ tới tình trạng của tên Tật Lôi đi trước và tình cảnh của mình trước khi nhìn vào mắt đối phương thì hắn đưa ra một suy đoán rằng mình nãy giờ đang tấn công kết giới lôi đài chứ không phải là lá chắn gì đó của đối phương. Nghĩ là thử nghiệm ngay suy nghĩ của mình liền, hắn nhớ lại vị ban đầu hắn đứng lúc nhìn vào mắt đối thủ rồi tính toán nãy giờ mình di chuyển thế nào rồi bất ngờ quay đầu ngược lại tấn công sang vị trí mà hắn tính là một kết giới lôi đài khác nếu suy đoán của hắn là đúng.
*BING* Một tiếng, đây không phải là lá chắn của đối phương mà mình vẫn bị cản, xem ra suy đoán của mình là đúng, hắn cười to:
- Hahahaha, thì ra là như vậy. Ta đã hiểu rồi, tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi, giờ để coi ngươi làm gì được ta. - Hắn nhấc côi lên múa may quay cuồng một lát.
Lam Vũ kinh ngạc, thằng này thông minh thế, chỉ một lát đã phát hiện ra mánh khóe của mình rồi. Xem ra thủ đoạn của mình còn quá sơ sài, phải kết hợp thêm ảo cảnh với cổng không gian mới được, tưởng mình mày thông minh sao. Anh cũng cười:
- Giỏi thật! Vậy ta cũng không giỡn nữa, từ giờ ngươi sẽ không chạm được ta. - Anh phất tay một cái, ảo ảnh biến mất, mọi thứ trở về như ban đầu, Lang Ma cũng thấy hắn đã đứng ở góc lôi đài, không còn ở giữa như hồi nãy nữa.
Lang Ma là một tên xảo quyệt và tinh ranh làm sao có thể lỡ mất cơ hội tấn công ngàn vàng này, gã lao lên tấn công Lam Vũ ngay mà né tránh ánh mắt của anh ra. Nhưng mà lần này hắn vừa lao tới thì không hiểu lại đâm trúng kết giới ngã lăn ra đất, hắn không hiểu điều gì xảy ra, sao có thể, chẳng lẽ đây lại là một ảo cảnh khác? Lại đứng lên dùng tật tốc lao về phía Lam Vũ một lần nữa, lịch sử lại tái hiện, chỉ vừa chạy được có 3 bước mà hắn đã đâm xầm vào kết giới muốn sưng cái đầu luôn... Hắn kinh sợ không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng cho dù hắn đang ở góc lôi đài nào đi chăng nữa, ảo cảnh nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể nào bước 3 bước mà đã đụng trúng một kết giới khác được, vô lý quá, tốc độ của hắn hắn tự biến, muốn từ góc kết giới này lao sang góc kết giới bên cạnh cũng phải cần tới 15 bước chứ đừng nói là kết giới đối diện, hắn bắt đầu hoang mang, mất tự tin vào bản thân.
Lam Vũ tất nhiên là không dùng ảo cảnh nữa, mà dùng cổng không gian, trực tiếp đặt trước mặt đối phương, một cổng ra đặt ngay một kết giới nào đó là được. Đối phương bị hố 2 phát liền thì ngay lập tức choáng, nhân cơ hội này anh quyết định giải quyết luôn đối thủ tinh ranh này, tránh cho đêm dài lắm mộng. Vẫn là sử dụng cổng không gian, anh không dùng kiếm của tên Ngân Trung mà dùng hẳn tinh thần lực tạo ra một con dao găm nhỏ, nắm trong tay rồi anh đâm về phía sau lưng mình, tránh cho đối thủ cảnh giác, ngay lúc đó tạo một Cổng Không Gian dẫn tới trái tim đối phương. Vì đang hoang mang và không thấy Lam Vũ tấn công nên Lang Ma không kịp đề phòng và *phập* một tiếng, máu phun ra như mưa, trái tim của hắn đã bị đâm xuyên... Lại một lần nữa có người gục ngã mà không biết vì sao lại như vậy, rõ ràng tuy hắn hoang mang như vẫn để ý kỹ đối phương mà, đối phương vẫn đứng im tại chỗ, có làm gì đâu, sao hắn lại chết, hự hự, không cam lòng...
Tiếp theo là trọng tài tuyên bố Lam Vũ thắng cuộc, vì đã 3 lần Lam Vũ "gặp người điên" liên tục nên người tham gia thi đấu ở dưới không ai còn cho rằng tên này gặp may nữa mà là một loại nguyền rủa gì đó khiến đối thủ phát điên, không thấy có người đánh điên cuồng vào kết giới vừa mắng chửi, có người sợ sệt té ngã không làm được gì, có người đập kết giới vài cái rồi lại liên tục húc đầu mình vào kết giới sao. Ai mà dám lên chứ, nếu có cơ hội tranh thủ tương lai cho bản thân, bọn họ còn liều chết lên khiêu chiến, thà như Tật Lôi hùng mạnh bọn họ vẫn còn dám khiêu chiến, chứ loại đối thủ mình không biết thủ đoạn thế nào mà chính mình bị điên rồi chết oan uổng không chút lợi lộc, không chút hi vọng thì ai mà dám lên chứ, dù sao không lên cũng không chết, thôi năm nay đen, ráng chờ 10 năm nữa vậy. Thế là từ lúc đó tới hết ngày Lam Vũ chả có ai khiêu chiến cả, anh thuận lợi vào vòng trong.
- Được rồi! Đã hết ngày thi đấu, xin mời các tiểu lôi đài chủ xuống đài! Đi đâu đó mặc các ngươi, 3 ngày sau tập hợp tại đây để nghe quy định vào vòng tiếp theo, diễn ra tại Điện Thờ Bóng Tối. - Nói xong hắn bay lên chỗ khán đài của trưởng lão Lam gia để báo cáo.
Lam Vũ nhàn nhã nhảy xuống đài, tiếp theo là tìm một nơi vắng vẻ chui vào hồn giới bàn kế với các anh em... Đi lang thang vài vòng để đánh lạc hướng mấy tên đi thu thập tin tức theo dõi mình, rồi kiếm một góc đẹp chuồn êm. Đang lúc tỏa tinh thần lực ra kiếm nơi vắng vẻ hoang vu thì thấy góc bên kia có ba người, đều là Nguyên Linh Đỉnh Phong. Nếu là 3 Nguyên Linh Đỉnh Phong bình thường thì Lam Vũ sẽ lờ đi, kiếm chỗ khác vậy, nhưng lần này anh có cảm giác 3 tên này còn mạnh hơn cả Địa Linh cảnh sơ kỳ nữa xấp sỉ trung kỳ rồi, bọn họ còn lén lút thì thầm cái gì đó. Anh nghe lén một lát...
- Này Lộc đường ca, nhiệm vụ gia chủ giao có thật không? Điện Thờ Bóng Tối ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thực sự tồn tại cấm khí của Tôn giả sao?
- Chuyện này đương nhiên là thật, thế nên gia chủ mới giao nhiệm vụ cho 3 huynh đệ chúng ta trà trộn vào cái cuộc thi điên rồ này của đám man nhân Lam gia, chứ không đệ nói xem con cháu dòng chính Tài gia chúng ta tại sao phải tham gia một cuộc thi tuyển hộ vệ của Lam gia nho nhỏ này. Cái này là do gia chủ trong một lần đấu giá hội đã mua được một bản đồ phần ngoại điện của Điện Thờ Bóng Tối, trong đó có đánh giá một cấm khí của cao thủ Linh Cảnh Tôn giả. - Linh cảnh là cảnh giới ngang cấp Thái Tôn đấy.
- Cái gì? Ngoại điện mà đã chứa bảo vật cấp Tôn giả rồi sao, vậy nội điện có gì?
- Ta không biết nữa! Có thể là cấp đại tiên chăng? Nghe nói ngày xưa Thế Giới Hỗn Loạn này có tên là Hắc Ám Thánh Vực, có tồn tại một vị đại tiên, không hiểu sao một ngày tự dưng trên trời một cái Ngôi Đền Thời Gian xuất hiện vô thanh vô tức trên Hắc Ám Thánh Vực, giây phút nó xuất hiện đã làm thời gian trên Hắc Ám Thánh Vực đảo lộn không ngừng, mọi thứ trên Hắc Ám Thánh Vực đều bị thời gian hỗn loạn làm tan biến vào hư vô, cư dân đều bị lão hóa nhanh chóng và tan thành cát bụi, vị đại tiên kia cũng không thoát khỏi số phận bị thời gian lu mờ tan biến trong lịch sử. Sau đó thì Hắc Ám Thánh Vực trở thành một vùng đất chết, các tiên lục thiên vực khác biết chuyện cũng không dám vào để điều tra, lâu dần chả ai quan tâm đến nơi này nữa và Hắc Ám Thánh Vực lừng danh thiên hạ nhanh chóng trở thành một thế giới không tên. Vì bị thời gian hỗn loạn tàn phá nên mọi thứ như thời tiết hay hiện tượng tự nhiên ở thế giới này cũng bị đảo lộn theo, hỗn loạn vô cùng, cuối cùng sau này thời gian hỗn loạn cũng thu gọn phạm vi từ toàn thế giới về chỉ còn quanh Đền Thời Gian, lúc đó thì người ta mới vào đây sinh sống được, nhưng vì bị thời gian tàn phá nên tài nguyên chẳng còn gì đáng giá thế nên người ở các vực cao cấp chả thèm để ý nơi này, từ đó về sau nó có tên Thế Giới Hỗn Loạn này đây. - Tên này rất hào hứng kể lại chuyện xưa tích cũ, Lam Vũ cũng rất hứng thú nghe.
- Thì ra là như thế! - Hai tên đường đệ còn lại gật gù.
- Nhưng mà ngoài chúng ta ra còn nhiều gia tộc khác ở Thánh Hoàng Vực nữa, nên chúng ta phải hết sức cẩn trọng, đám nhãi nhép bản địa thì không sợ, chúng tối đa chỉ là Nguyên Linh cảnh đỉnh phong, cho dù Lam gia trưởng lão cũng chỉ Địa Linh Hậu kỳ, không việc gì lo ngại. - Đương nhiên gia tộc bọn họ có Thiên Linh cảnh cao thủ, đâu coi Lam gia ra gì, bọn họ là gia tộc đến từ vực khác là Thánh Hoàng Vực, hiện tại Thánh Hoàng Vực vẫn chưa có gia tộc độc tôn mà có tới 4 gia tộc ngang cấp nhau.
- Nếu như lấy được cấm khí Tôn giả thì chắc chắn Đinh gia chúng ta sẽ trở thành gia tộc độc tôn, lúc đó sẽ không gọi là Thánh Hoàng Vực nữa mà là gọi là Đinh Thánh Vực. Gia chủ sẽ cho chúng ta vào đội ngũ bồi dưỡng trung tâm, lúc đó lên Thiên Linh cảnh không còn là giấc mộng nữa.
- Hahaha, vậy thì vì tương lai của Đinh gia, vì tương lai chúng ta, liều mạng, haha! - Bọn họ mãi mộng mơ mà không biết có người đang ở xa xa nghe lén, dù sao thì tinh thần lực của Lam Vũ cũng cao cấp hơn thần thức bọn họ nhiều, nên bọn họ không biết cũng phải.
Lam Vũ lẩm bẩm:
- Cấm khí của Tôn giả, chả phải là có lực công kích của Linh cảnh cao thủ sao? Haha! - Cười nhẹ, cuối cùng anh cùng tìm ra cách để đập cái vòng chết tiệt này rồi.
Tên mới lên đài là một người trung niên, mặt râu ria xồm xoàm, tay cầm khảm đao, xưng tên:
- Ta tên Đại Đao, Nguyên Linh Hậu Kỳ! Tiểu tử, biết điều thì mau chóng để im ta chém một đao, đảm bảo ngươi chết nhẹ nhàng nhất! Chống cự sẽ đau lắm đấy. - Còn bày đặt liếm lưỡi đao nữa chứ.
Lam Vũ há hốc mồm, có ai lại đi khuyên đối thủ sinh tử đứng im cho chém mà lại đứng im thật đâu, thằng này đúng là khoe mẽ. Tốt, ta đứng im. Cười cười mà không đáp lại, đôi mắt lại một lần nữa bị màu đen bao phủ. Tên kia cũng thấy mắt Lam Vũ tự dưng đen toàn phần như thế thì theo bản năng lui lại, hỏi:
- Mắt của ngươi... - Gã chỉ vào mặt Lam Vũ.
Trong nháy mắt cảnh tượng xung quanh đã thay đổi, hắn đã không còn thấy ai nữa, lôi đài đâu, khán giả đâu, đối thủ đâu, đều không thấy nữa. Trước mặt hắn là vùng đất hoang tàn trơ trụi, không cây cối, không cỏ không chim không thú, hắn chỉ thấy rất nhiều quái vật gớm giếc, nước dãi chảy đầy, rất nhiều quái vật từ xa xa đang hướng phía hắn chạy tới, bỗng dưng hắn cảm thấy một luồng sát khí kinh thiên thiên ở đằng đó bùng lên, khiến hắn sợ hãi run cầm cập, ngay lúc sát khí xuất hiện thì phía đó có một con quái vật khổng lồ khác đang. Không hắn muốn đính chính lại, đây không phải là quái vật mà là một con yêu thú khủng bố, một con cáo trắng như tuyết có 9 cái đuôi, mặt hung ác, sát khí kinh thiên phát ra từ nó, hình như nó đang lùa bọn quái vật chạy về phía hắn thì phải. Hắn run rẩy, đầu tiên muốn nhúc nhích cũng không được, nhưng vài giây sau lại có thể cử động, hắn muốn bỏ chạy, hắn ngay lập tức co giò lên cổ chạy, nhưng vừa chạy được vài bước thì hắn lại thấy con yêu thú khổng lồ kia vung 1 chân trước lên gõ mạnh xuống mặt đất một phát, mặt đất xung quanh hắn mọc lên 4 bức tường đất bao phủ hắn bên trong, vừa vặn 4 bức tường này tạo thành một hình vuông vừa bằng cái lôi đài, tình huống xảy ra quá nhanh khiến gã bỏ chạy đâm vào một bức tường sưng cả đầu bị bật lại lăn lóc trên mặt đất...
Ngoài thực tế, Lam Vũ chỉ cố gắng nặn ra chút sát khí của Bạch Hư Không chĩa vào mặt đối thủ, chỉ một tia sát khí nhỏ thôi, người ngoài kia sẽ không cảm nhận được chút kỳ lạ nào. Chỉ thấy tự dưng tên kia đang hùng hổ dọa tiểu tử Chân Linh cảnh trên đài, sau đó lại run rẩy một trận hoảng sợ bỏ chạy húc đầu vào kết giới té ra đất, khiến mọi người một phen cười vỡ bụng. Sau đó mọi người thấy một cảnh không thể tin nổi, tiểu tử kia từ bước về phía tên Đại Đao thì Đại Đao lập tức hoảng sợ lết lết lui dần về phía góc lôi đài hét lớn:
- Đừng, đừng tới đây! Cứu, ai cứu tôi với, aaaaaaaaaaa! - Gã sợ sệt như là thiếu nữ vô tội bị yêu râu xanh ép vào bức tường vậy.
Cười cợt nhã vài tiếng, Lam Vũ lấy trong nhẫn không gian của tên Ngân Trung công tử kia ra một chiếc kiếm cấp Nguyên Linh thôi. Đâm phập vào tim hắn, kết liễu đối thủ của mình, tên Đại Đao trước khi chết còn thấy yêu thú khủng bố kia dùng một móng vuốt đâm xuyên tim mình, chết không nhắm mắt. Trọng tài ngay lập tức mở kết giới mang xác tên Đại Đao đi, phục hồi lại lôi đài rồi tuyên bố Lam Vũ chiến thắng. Giờ thì không còn ai cho rằng tên tiểu tử Chân Linh cảnh này chỉ là may mắn nữa, 2 người đều mạnh hơn hắn một giai cấp lớn đều bị điên, đây không thể nào là trùng hợp. Chuyện tên Tật Lôi do đánh cả ngày mệt mỏi sinh thần kinh còn có thể chấp nhận đi, còn tên Đại Đao kia đã đánh trận nào đâu, trước khi lên đài còn sinh long hoạt hổ uy hiếp nữa mà, cuối cùng vẫn điên, nói chính xác hơn là hắn rất hoảng sợ, hắn đã nhìn thấy cái gì trước khi chết mà có thể khiến hắn không dám cử động phản kháng...
Đủ loại suy đoán xuất hiện trên khán đài, kể cả Lam gia quan sát đài. Nào là yêu thuật, tà thuật mê hoặc gì đó, nguyền rủa blabla đều được người ta suy đoán ra, nếu có người phản bác, bọn họ sẽ hét lại là vậy ngươi giải thích sao khi không tự dưng lên đài khiêu chiến thì đều bị điên hết. Trên đài Yêu trưởng lão phán một câu:
- Tiểu tử này quá tà! - Chính lão cũng không biết Lam Vũ làm gì bọn họ nữa, nhưng mà lão khác bọn khán giả hay người tham gia trong các lôi đài, lão lờ mờ cảm nhận được chút sát khí mờ nhạt mà kinh khủng, tuy chỉ là vô tình cảm nhận được và sát khí không hề tập trung vào lão nhưng cũng cho lão chảy mồ hôi hột, nhưng lão lại không cho là đúng, mặc dù có nghi ngờ nhưng dù sao Lam Vũ hiện tại cũng chỉ Chân Linh cảnh, có nghịch thiên bằng trời cũng không thể nào là đối thủ của một cao thủ Địa Linh cảnh như lão, sợ cái gì. Lão đã nắm chắc tùy thời có thể khống chế Lam Vũ trong tầm tay nên không vội, cứ chờ xem anh có mưu đồ gì, nếu không có thì cứ cho làm hộ vệ bình thường, lão chỉ có chút để ý thôi, dù sao thì vẫn là một tiểu tử cảnh giới thấp tẹt có muốn gây sự cũng chả gây được gì.
Vị tiểu thư bên cạnh thì không quan tâm, mắt vẫn hướng các lôi đài khác. Sau khi trận chiến thứ 2 của Lam Vũ xong thì người tham gia khác không nóng vội lao lên, ai nấy đều thận trọng quan sát kỹ xem cái tiểu tử này có chỗ nào kỳ lạ. Nhưng nhìn rụng mắt cũng không tìm ra được điểm nào khác biệt, tất nhiên bọn họ nếu chăm chú nhìn lúc Lam Vũ thi triển Huyễn Ảnh Thánh Đồng sẽ nhận ra đôi mắt Lam Vũ sẽ hóa đen hoàn toàn, dù chỉ trong chốc lát. Cuối cùng vì thời gian 1 ngày gần hết, cũng có người nhịn không được mặc kệ tất cả nhảy lên đài khiêu chiến, cơ hội không có nhiều, nếu 10 năm sau mà hắn vẫn không tiến bộ thì tuyệt đối sẽ thua, nói thẳng ra đây chính là kẻ hở duy nhất của cuộc thi đẫm máu này, nếu trong một ngày khiêu chiến lôi đài, trong 100 người đó ai không muốn chết thì đừng lên khiêu chiến. Tên này cầm côn dài, 2 đầu có đinh lổm chổm:
- Lang Ma! - Vừa xưng tên xong thì tên này rút kinh nghiệm với 2 tên đi trước, không dám nói nhiều, cũng không dám câu thời gian, sợ tự dưng bị điên giống bọn họ. Thông minh...
Lam Vũ cũng không ngờ tên này vừa lên đã đánh ngay mà không nói năng gì, làm anh không kịp dùng Huyễn Ảnh Thánh Đồng, đành phải lách thân mình để né côn. Tên này quả nhiên là rút được kinh nghiệm từ 2 thằng đi trước, ngay lập tức hắn tấn công liền mà không kịp cho Lam Vũ một giây suy nghĩ nào. Và hắn đã đúng, vì chênh lệch đẳng cấp nên Lam Vũ làm sao nhanh bằng hắn, bị quất trúng một côn bay thẳng vào kết giới, may mắn khựng lại được, may mắn Lam Vũ dùng tay đỡ đòn, đen một cái là tay phải, không phải tay trái có đeo vòng nên cái tay bị gãy cong queo, đặc biệt còn có vài lỗ thủng do gai nhọn đâm. Nghiến răng, đau chết đi được, vết thương tất nhiên là lành rất nhanh, chỉ cần hư hóa cơ thể rồi tái tạo lại thôi, vì đây chỉ là tổn thương vật lý, không có gì đáng ngại. Gã Lang Ma này biết chần chừ 2 giây thì lợi thế tiên hạ thủ vi cường đã qua, không thể tiếp tục bay lên đánh cận chiến để gây áp lực nữa, phải lấy ra chiêu thức linh kỹ thôi.
Một hư ảnh cây côn to lớn đập lên đầu Lam Vũ, anh đâu biết làm gì hơn, đành phải dùng chiêu "Phân Thân Bóng Tối", tách đôi bản thân ra 2 bên trái phải né cái côn ở giữa. Sau đó vừa nhập lại thì bị một côn khác quất ngang hông, văng đi một đoạn, Lang Ma mới cười to:
- Haha, thì ra tiểu tử này thật ra chỉ là may mắn, báo hại ta lo lắng gần chết, haha! - Cũng vì nãy giờ tâm lý căng cứng lo âu nên giờ thấy đối phương thật sự yếu ớt thì cảm thấy nhẹ nhõm hẳn, dừng lại vài giây mỉa mai đối phương cho đỡ ức.
Không phải Lam Vũ không có sức chống trả tên này mà do thằng này hạ thủ nhanh quá không cho Lam Vũ thời gian và cơ hội để phản kích! Anh còn tính nếu tiếp vài đòn mà vẫn còn ăn hành thế này thì nhất định dùng Cổng Không Gian bao phủ quanh mình để né chiêu rồi mới bắt đầu phản công, ai ngờ thằng này tự dưng đứng lại cười vào mặt anh, đúng là cơ hội trời cho. Anh sao bỏ qua được, lập tức nhân cơ hội kích hoạt Huyễn Ảnh Thánh Đồng tấn công vào mắt hắn ngay lúc hắn đang nhìn anh cười. Lúc hắn nhìn thấy đôi mắt đen của anh thì cũng giống như tên Đại Đao lúc trước, phát hiện ra sự kỳ lạ, chính giây phút đó hắn đã đoán ra thứ gì làm cho 2 tên trước bị điên rồi, nhưng mà đã muộn...ai bảo hắn nhìn vào rồi. Hắn tự dưng hoa mắt, hắn đang ở góc tây lôi đài tự dưng giờ lại thấy đang đứng ở giữa lôi đài, hắn nhắm mắt lại lắc lắc đầu mấy cái không tin được cái gì đang xảy ra trước mặt mình, hắn không hành động thiếu suy nghĩ như 2 tên trước, hắn trước giờ là người có đầu óc.
Lam Vũ lại sử dụng chiêu cũ lúc đối phó với Tật Lôi...
Chậm trễ không tấn công, Lang Ma nhìn chằm chằm đối thủ trước mặt, đang đánh giá phân tích tình huống xảy ra nãy giờ, thực ra bây giờ hắn đã nhìn về phía lôi đài rồi, không phải nhìn Lam Vũ nữa. Nhưng cuối cùng hắn cũng phải tấn công vì đối thủ của hắn không thấy động đậy gì, chỉ đứng đó cười, nếu hắn không chịu chủ động thì hắn nghĩ chắc tới hết ngày còn chưa phân thắng bại và lịch sử lặp lại, hắn lao tới tấn công đối thủ nhưng đối thủ lại tạo ra một cái tường ánh sáng bảo vệ gì đó, hắn cố đập cái tường đó tới 8 lần hết cả sức mà nó không suy yếu chút nào...
Trên khán đài lại một lần nữa kinh ngạc, vốn thấy tên tiểu tử Chân Linh cảnh lần này bị người ta đánh cho ngu người thì cho rằng 2 ván trước hắn gặp may, nãy giờ thì bàn luận chê cười đủ điều, nào là chỉ dựa vào may mắn thì không thể thành công được blabla. Còn đang hăng say thì tự dưng cảnh tượng kỳ lại đáp thẳng vào mặt bọn họ, tên "cao thủ" kia vốn đang hành tên tiểu tử "may mắn" thì lại bị giống như tên Tật Lôi, nổi khùng cái gì đó lao sang đánh đập kết giới.
- Một lần là may mắn, 2 lần có thể miễn cưỡng coi là trùng hợp, 3 lần thì không còn là ngẫu nhiên nữa mà tên tiểu kia thực sự có năng lực làm người khác phát điên! - Một khán giả trên đài phán chắc như đinh đóng cột.
- Chuẩn rồi! Ta cũng đoán như ngươi vậy, không thể may mắn hay trùng hợp 3 lần liên tiếp được. Hay là công pháp tu luyện của tiểu tử này đặc thù gì đó?..........
Lang Ma sau một hồi tấn công không có kết quả, hắn vẫn cho rằng tên tiểu tử này tuyệt đối không có năng lực tạo ra lá chắn hoàn hảo như vậy và điều hắn suy đoán là chính xác, Lam Vũ đâu thể nào tạo ra lá chắn mạnh mẽ như vậy khi mà bị cái vòng chết tiệt đó ép còn hơn vòng kim cô của Tôn Ngộ Không nữa. Sau đó hắn bình tĩnh lại, nhớ tới tình trạng của tên Tật Lôi đi trước và tình cảnh của mình trước khi nhìn vào mắt đối phương thì hắn đưa ra một suy đoán rằng mình nãy giờ đang tấn công kết giới lôi đài chứ không phải là lá chắn gì đó của đối phương. Nghĩ là thử nghiệm ngay suy nghĩ của mình liền, hắn nhớ lại vị ban đầu hắn đứng lúc nhìn vào mắt đối thủ rồi tính toán nãy giờ mình di chuyển thế nào rồi bất ngờ quay đầu ngược lại tấn công sang vị trí mà hắn tính là một kết giới lôi đài khác nếu suy đoán của hắn là đúng.
*BING* Một tiếng, đây không phải là lá chắn của đối phương mà mình vẫn bị cản, xem ra suy đoán của mình là đúng, hắn cười to:
- Hahahaha, thì ra là như vậy. Ta đã hiểu rồi, tất cả chỉ là ảo ảnh mà thôi, giờ để coi ngươi làm gì được ta. - Hắn nhấc côi lên múa may quay cuồng một lát.
Lam Vũ kinh ngạc, thằng này thông minh thế, chỉ một lát đã phát hiện ra mánh khóe của mình rồi. Xem ra thủ đoạn của mình còn quá sơ sài, phải kết hợp thêm ảo cảnh với cổng không gian mới được, tưởng mình mày thông minh sao. Anh cũng cười:
- Giỏi thật! Vậy ta cũng không giỡn nữa, từ giờ ngươi sẽ không chạm được ta. - Anh phất tay một cái, ảo ảnh biến mất, mọi thứ trở về như ban đầu, Lang Ma cũng thấy hắn đã đứng ở góc lôi đài, không còn ở giữa như hồi nãy nữa.
Lang Ma là một tên xảo quyệt và tinh ranh làm sao có thể lỡ mất cơ hội tấn công ngàn vàng này, gã lao lên tấn công Lam Vũ ngay mà né tránh ánh mắt của anh ra. Nhưng mà lần này hắn vừa lao tới thì không hiểu lại đâm trúng kết giới ngã lăn ra đất, hắn không hiểu điều gì xảy ra, sao có thể, chẳng lẽ đây lại là một ảo cảnh khác? Lại đứng lên dùng tật tốc lao về phía Lam Vũ một lần nữa, lịch sử lại tái hiện, chỉ vừa chạy được có 3 bước mà hắn đã đâm xầm vào kết giới muốn sưng cái đầu luôn... Hắn kinh sợ không biết chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng cho dù hắn đang ở góc lôi đài nào đi chăng nữa, ảo cảnh nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thể nào bước 3 bước mà đã đụng trúng một kết giới khác được, vô lý quá, tốc độ của hắn hắn tự biến, muốn từ góc kết giới này lao sang góc kết giới bên cạnh cũng phải cần tới 15 bước chứ đừng nói là kết giới đối diện, hắn bắt đầu hoang mang, mất tự tin vào bản thân.
Lam Vũ tất nhiên là không dùng ảo cảnh nữa, mà dùng cổng không gian, trực tiếp đặt trước mặt đối phương, một cổng ra đặt ngay một kết giới nào đó là được. Đối phương bị hố 2 phát liền thì ngay lập tức choáng, nhân cơ hội này anh quyết định giải quyết luôn đối thủ tinh ranh này, tránh cho đêm dài lắm mộng. Vẫn là sử dụng cổng không gian, anh không dùng kiếm của tên Ngân Trung mà dùng hẳn tinh thần lực tạo ra một con dao găm nhỏ, nắm trong tay rồi anh đâm về phía sau lưng mình, tránh cho đối thủ cảnh giác, ngay lúc đó tạo một Cổng Không Gian dẫn tới trái tim đối phương. Vì đang hoang mang và không thấy Lam Vũ tấn công nên Lang Ma không kịp đề phòng và *phập* một tiếng, máu phun ra như mưa, trái tim của hắn đã bị đâm xuyên... Lại một lần nữa có người gục ngã mà không biết vì sao lại như vậy, rõ ràng tuy hắn hoang mang như vẫn để ý kỹ đối phương mà, đối phương vẫn đứng im tại chỗ, có làm gì đâu, sao hắn lại chết, hự hự, không cam lòng...
Tiếp theo là trọng tài tuyên bố Lam Vũ thắng cuộc, vì đã 3 lần Lam Vũ "gặp người điên" liên tục nên người tham gia thi đấu ở dưới không ai còn cho rằng tên này gặp may nữa mà là một loại nguyền rủa gì đó khiến đối thủ phát điên, không thấy có người đánh điên cuồng vào kết giới vừa mắng chửi, có người sợ sệt té ngã không làm được gì, có người đập kết giới vài cái rồi lại liên tục húc đầu mình vào kết giới sao. Ai mà dám lên chứ, nếu có cơ hội tranh thủ tương lai cho bản thân, bọn họ còn liều chết lên khiêu chiến, thà như Tật Lôi hùng mạnh bọn họ vẫn còn dám khiêu chiến, chứ loại đối thủ mình không biết thủ đoạn thế nào mà chính mình bị điên rồi chết oan uổng không chút lợi lộc, không chút hi vọng thì ai mà dám lên chứ, dù sao không lên cũng không chết, thôi năm nay đen, ráng chờ 10 năm nữa vậy. Thế là từ lúc đó tới hết ngày Lam Vũ chả có ai khiêu chiến cả, anh thuận lợi vào vòng trong.
- Được rồi! Đã hết ngày thi đấu, xin mời các tiểu lôi đài chủ xuống đài! Đi đâu đó mặc các ngươi, 3 ngày sau tập hợp tại đây để nghe quy định vào vòng tiếp theo, diễn ra tại Điện Thờ Bóng Tối. - Nói xong hắn bay lên chỗ khán đài của trưởng lão Lam gia để báo cáo.
Lam Vũ nhàn nhã nhảy xuống đài, tiếp theo là tìm một nơi vắng vẻ chui vào hồn giới bàn kế với các anh em... Đi lang thang vài vòng để đánh lạc hướng mấy tên đi thu thập tin tức theo dõi mình, rồi kiếm một góc đẹp chuồn êm. Đang lúc tỏa tinh thần lực ra kiếm nơi vắng vẻ hoang vu thì thấy góc bên kia có ba người, đều là Nguyên Linh Đỉnh Phong. Nếu là 3 Nguyên Linh Đỉnh Phong bình thường thì Lam Vũ sẽ lờ đi, kiếm chỗ khác vậy, nhưng lần này anh có cảm giác 3 tên này còn mạnh hơn cả Địa Linh cảnh sơ kỳ nữa xấp sỉ trung kỳ rồi, bọn họ còn lén lút thì thầm cái gì đó. Anh nghe lén một lát...
- Này Lộc đường ca, nhiệm vụ gia chủ giao có thật không? Điện Thờ Bóng Tối ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thực sự tồn tại cấm khí của Tôn giả sao?
- Chuyện này đương nhiên là thật, thế nên gia chủ mới giao nhiệm vụ cho 3 huynh đệ chúng ta trà trộn vào cái cuộc thi điên rồ này của đám man nhân Lam gia, chứ không đệ nói xem con cháu dòng chính Tài gia chúng ta tại sao phải tham gia một cuộc thi tuyển hộ vệ của Lam gia nho nhỏ này. Cái này là do gia chủ trong một lần đấu giá hội đã mua được một bản đồ phần ngoại điện của Điện Thờ Bóng Tối, trong đó có đánh giá một cấm khí của cao thủ Linh Cảnh Tôn giả. - Linh cảnh là cảnh giới ngang cấp Thái Tôn đấy.
- Cái gì? Ngoại điện mà đã chứa bảo vật cấp Tôn giả rồi sao, vậy nội điện có gì?
- Ta không biết nữa! Có thể là cấp đại tiên chăng? Nghe nói ngày xưa Thế Giới Hỗn Loạn này có tên là Hắc Ám Thánh Vực, có tồn tại một vị đại tiên, không hiểu sao một ngày tự dưng trên trời một cái Ngôi Đền Thời Gian xuất hiện vô thanh vô tức trên Hắc Ám Thánh Vực, giây phút nó xuất hiện đã làm thời gian trên Hắc Ám Thánh Vực đảo lộn không ngừng, mọi thứ trên Hắc Ám Thánh Vực đều bị thời gian hỗn loạn làm tan biến vào hư vô, cư dân đều bị lão hóa nhanh chóng và tan thành cát bụi, vị đại tiên kia cũng không thoát khỏi số phận bị thời gian lu mờ tan biến trong lịch sử. Sau đó thì Hắc Ám Thánh Vực trở thành một vùng đất chết, các tiên lục thiên vực khác biết chuyện cũng không dám vào để điều tra, lâu dần chả ai quan tâm đến nơi này nữa và Hắc Ám Thánh Vực lừng danh thiên hạ nhanh chóng trở thành một thế giới không tên. Vì bị thời gian hỗn loạn tàn phá nên mọi thứ như thời tiết hay hiện tượng tự nhiên ở thế giới này cũng bị đảo lộn theo, hỗn loạn vô cùng, cuối cùng sau này thời gian hỗn loạn cũng thu gọn phạm vi từ toàn thế giới về chỉ còn quanh Đền Thời Gian, lúc đó thì người ta mới vào đây sinh sống được, nhưng vì bị thời gian tàn phá nên tài nguyên chẳng còn gì đáng giá thế nên người ở các vực cao cấp chả thèm để ý nơi này, từ đó về sau nó có tên Thế Giới Hỗn Loạn này đây. - Tên này rất hào hứng kể lại chuyện xưa tích cũ, Lam Vũ cũng rất hứng thú nghe.
- Thì ra là như thế! - Hai tên đường đệ còn lại gật gù.
- Nhưng mà ngoài chúng ta ra còn nhiều gia tộc khác ở Thánh Hoàng Vực nữa, nên chúng ta phải hết sức cẩn trọng, đám nhãi nhép bản địa thì không sợ, chúng tối đa chỉ là Nguyên Linh cảnh đỉnh phong, cho dù Lam gia trưởng lão cũng chỉ Địa Linh Hậu kỳ, không việc gì lo ngại. - Đương nhiên gia tộc bọn họ có Thiên Linh cảnh cao thủ, đâu coi Lam gia ra gì, bọn họ là gia tộc đến từ vực khác là Thánh Hoàng Vực, hiện tại Thánh Hoàng Vực vẫn chưa có gia tộc độc tôn mà có tới 4 gia tộc ngang cấp nhau.
- Nếu như lấy được cấm khí Tôn giả thì chắc chắn Đinh gia chúng ta sẽ trở thành gia tộc độc tôn, lúc đó sẽ không gọi là Thánh Hoàng Vực nữa mà là gọi là Đinh Thánh Vực. Gia chủ sẽ cho chúng ta vào đội ngũ bồi dưỡng trung tâm, lúc đó lên Thiên Linh cảnh không còn là giấc mộng nữa.
- Hahaha, vậy thì vì tương lai của Đinh gia, vì tương lai chúng ta, liều mạng, haha! - Bọn họ mãi mộng mơ mà không biết có người đang ở xa xa nghe lén, dù sao thì tinh thần lực của Lam Vũ cũng cao cấp hơn thần thức bọn họ nhiều, nên bọn họ không biết cũng phải.
Lam Vũ lẩm bẩm:
- Cấm khí của Tôn giả, chả phải là có lực công kích của Linh cảnh cao thủ sao? Haha! - Cười nhẹ, cuối cùng anh cùng tìm ra cách để đập cái vòng chết tiệt này rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.