Lặng Lẽ Rút Vòng Quay May Mắn Đợi Ngày Quẩy
Chương 79: Xui Xẻo Bạch Linh Ca
Lưu Tinh Mộng
09/08/2021
Nuốt xuống cánh tay xong, Tham Thực đứng lên từ từ duỗi lưng: “Cót két!”
“Ai nha! Thật là thoải mái a!” Hắn như thể nói một mình nhưng khi nhìn thấy đám người đằng xa đang ẩn nấp thăm dò bản thân thì trên mặt nạ bẻ ra một đường cong quỷ dị.
“Hắn nhìn thấy!” Một người sắc mặt trắng bệt nói.
Linh Lung Tử Trân lạnh nhạt nhắm mắt lại nói: “Hắn đằng nào cũng sẽ thấy chúng ta thôi...”
Nàng cả người phát ra một cổ khí tức lạnh nhạt như băng sơn, có thể nói là tâm bất biến trong dòng đời vạn biến...
Bất quá người khác lại không như vậy, có người trực tiếp hoảng loạn hét lên: “Chạy nhanh lên!!”
Hàng chục người không nói một lời chạy thẳng về phía con đường mà Tham Thực tạo ra.
Vài người đầu óc còn tỉnh táo một chút thì cáu gắt chửi: “Ngu ngốc!”
Nếu như chạy dễ dàng như vậy thì con quái vật đằng kia còn đứng đó làm gì?!
Tham Thực thấy đám người chạy tới cửa lại không chút hoảng loạn, ngược lại mặt nạ bình tĩnh đến quỷ dị.
Mái tóc dài của hắn hơi hơi run nhẹ...
Dưới cái nhìn của đám người, phía bên các vách tường đột nhiên có những cây cột màu đen kỳ lạ xuất hiện...
Quân Thiên Tú hai ánh mắt như chim ưng nhíu mày quan sát một hồi thì kinh ngạc nói: “Tóc?”
Còn đang chạy vội đám người sao lại lo những thứ này? Cứ gặp chướng ngại vật liền phá!
“Cút ra ngoài!” Một cái dáng người to con cầm lên chiến rìu ý định chém đứt những cái kia hợp thành cột tóc dài.
Bất quá trong tưởng tượng mảnh mai sợi tóc lại cứng rắn hơn hắn nghĩ nhiều.
Cái kia dáng người to con đánh tới 2 3 lần vẫn không thể chém đứt những sợi tóc này thì sắc mặt khó coi vô cùng.
Định từ bỏ, đi hướng khác thì những sợi tóc kia từ từ chuyển động, nó quấn lấy chiến rìu, mặc kệ thanh niên kia làm gì cũng kéo không ra.
“Lão tử không tin tà!” Trong tay hỏa diễm thiêu đốt, thanh niên cắn răng ném hỏa diễm vào trong đống tóc.
Tuy nhiên kết quả cũng chẳng ra gì, thử qua thử lại kết quả quá quỷ dị, thanh niên ý định từ bỏ mà chạy lấy người nhưng những sợi tóc kia lại không bỏ qua cho hắn...
Giống như độc xà một dạng từ từ trường bò lên phía cánh tay của thanh niên to con.
Cảm giác bất an hiện lên trong lòng, thanh niên thời khắc này đã hiểu thứ mình đang giằng co không an toàn tí nào...
Bất quá đã muộn...
“Phốc!” Những sợi tóc đâm thẳng qua gân mạch, chui vào trong người.
Ngay lúc dị vật xâm nhập, thanh niên cũng nhận ra được điều đó.
Nhìn cánh tay của mình những sợi tóc dài ẩn hiện dưới lớp da, thanh niên da đầu từ từ tê dại nhưng không biết nên làm gì.
Bất quá nghĩ tới đang bị đe dọa tính mạng, ánh mắt của hắn hung tợn hơn bao giờ hết, tay hóa đao, chém!
“Oanh!” Cảnh tượng đẫm máu không thấy, ngược lại có một cổ cảm giác vô lực đến đáng sợ.
— QUẢNG CÁO —
Trong người Chân Khí lặng lẽ không ngừng bị tầm ăn lúc nào không hay!
“Cứu! Cứu ta!” Thanh niên hét lên sợ hãi, hắn biết chính mình lúc này không thể làm gì ngoài việc kêu cứu.
Trong người năng lực ngày càng ít ỏi làm cho hắn sợ hãi, sớm hay muộn nếu cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ bị hút thành người khô!
Đột nhiên ở giữa ngực có một cảm giác nhói đau, những sợi tóc kia đâm xuyên qua tim của hắn!
Thanh niên nói không ra lời, chỉ có thể một tay ôm ngực rên rỉ điều gì đó.
Thân thể của hắn từ từ khô lại, ánh mắt trắng xám, đã chết...
Khi không còn gì để hút, trong người hắn những sợi tóc thoát xác bay ra ngoài.
Tham Thực từ trên không nắm lấy những sợi tóc này.
Dưới ánh nhìn có thể phát hiện, những sợi tóc trên tay hắn nhanh chóng bạc trắng, tóc trên đầu thì càng ngày càng bóng loáng, càng dài...
Cảm nhận năng lượng không ngừng thu về, tuy so ra kém với cái kia Quách Dạ nhưng số lượng bù chất lượng a~
Mái tóc của hắn như thể có linh tính một dạng bắt đầu tung bay, như đang thể hiện hưng phấn cũng như cơn thèm ăn của bản thân...
Tham Thực sờ sờ mái tóc, cười quỷ dị: “A khặc khặc! Đói nhanh như thế sao? Ngược lại tốt, còn có nhiều thức ăn chất lượng đợi ngoài kia!”
Vừa nói xong, mái tóc của hắn càng múa loạn lên, Tham Thực thì cười rất vui vẻ.
Tham Thực liếc về phía Linh Lung Tử Trân đám người, liếm liếm môi: “Khí tức rất mê người, là thiên kiêu! A khặc khặc!”
Linh Lung Tử Trân thấy Tham Thực đi lại gần thì đứng dậy, trong tay cầm lên sợi chỉ cũng như những cái lưỡi dao gắn trên đó.
Nàng không để ý đến đám người mà một mình tiến lên trước.
Tham Thực nhìn nàng thấy chết không sờn một mình đi ra ngoài thì sờ sờ cằm vui vẻ nói: “Tiểu mỹ nữ, ngươi mùi rất ngon a~”
Linh Lung Tử Trân không nói gì, có thể gọi là hoàn toàn không quan tâm!
Cả người nàng lạnh lùng lại thánh khiết như thể không ai có thể chạm vào!
Tham Thực ngẩn người, đồng tử có chút co lại.
“Tam Kiếp Hợp Thiên!” Linh Lung Tử Trân không quan tâm hắn, hai tay cùng kết ấn!
Phía sau nàng xuất hiện hai đóa thanh liên, trước ngực của nàng đồng thời cũng có một đóa thanh liên.
Dưới ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, trên hư không xuất hiện 3 chiếc hư ảnh!
1 hư ảnh nhìn vào không lẫn vào đâu được, đó chính là Linh Lung Tử Trân của bây giờ!
1 chiếc hư ảnh đế khí mông lung nhìn không rõ mặt, người mặc Long Bào, xem ra là cái Nữ Đế!
1 hư ảnh thì lại nửa người ma khí ngập trời nửa người tiên khí mông lung!
Cả 3 chồng chất lên nhau từ từ hợp lại thành 1! Khí tức của Linh Lung Tử Trân cũng không ngừng bốc lên cao!
— QUẢNG CÁO —
Sau toàn bộ quá trình, Linh Lung Tử Trần mở ra hai mắt, tràn ngập tang thương lại lạnh nhạt...
Tham Thực cũng không có cà rởn hay xem thường nàng, hắn lúc này rất nghiêm túc!
“Ngươi lúc trước thực lực chỉ sợ vượt qua cả Đại Đế!” Hắn tràn đầy khẳng định mà nói!
Linh Lung Tử Trân nghe những lời này không thấy kiêu ngạo hay vui vẻ tí nào, ngược lại tâm tình có chút đi xuống: “Vậy thì sao? Ta ước bản thân có thể sống một cuộc đời bình thường...”
Nhìn nàng không hề có tí nào giả trân, ngược lại còn có chút đau thương, Tham Thực lắc lắc đầu nói: “Nhân loại các ngươi thực sự rất phức tạp...”
Linh Lung Tử Trân nghe những lời cảm thán của Tham Thực, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng không cần tỏa vẻ, hôm nay ngươi chỉ sợ không thể ra khỏi đây...”
Tham Thực mỉm cười: “Nghe lời của ngươi xem, thật cuồng ngạo a? Chỉ sợ ngươi không biết, ta tồn tại còn trước cả khi ngươi lần đầu sinh ra.”
Linh Lung Tử Trân không nói gì, trong tay ám khí phóng nhanh về phía Tham Thực!
Tham Thực cầm lên trường kiếm màu đen, cả người hắc khí lẫm liệt chém về phía trước!
Cả hai không ai nhường ai, người tới ta đi, không ngừng công kích vào điểm chết.
Tham Thực cũng thấy có chút khó đánh, đối phương phong ấn Không Gian làm cho hắn không thể dùng ra Không Gian Dị Vực.
Đương nhiên Phàm Ăn Tội Vực vẫn còn đó, có thể không ngừng hấp thu năng lượng của đối phương, bất quá Phàm Ăn Tội Vực cũng có thời gian a!!
Không vật gì là hoàn hảo, ít nhất bọn chúng cũng có một điểm yếu chết người!
...
Ngũ Tà Môn đám người: “Má! Lão đại thế mà bị cái kia nữ nhân treo lên đánh!”
“Chưa đến mức treo lên đánh, bất quá là ở thế hạ phong, nếu như không có cách khác, hắn sẽ thua!” Triệu Vũ lắc đầu nói.
Quân Thiên Tú hai tay ôm đầu khó chịu nói: “Cái thế giới này là sao?! Tại sao lại có nhiều người mạnh như vậy a!!”
Hắn cảm thấy bản thân thật mềm yếu...
Phệ Thiên liếc qua liếc lại thì hỏi: “Bạch Linh Ca tiểu tử kia đâu?”
“Không biết!”
“Có thể là đi nơi nào vụng trộm đi?”
...
Bạch Linh Ca trốn trong đống đổ nát, trong lòng thầm cầu nguyện không ai nhìn thấy mình.
Ngay lúc đầu khi chia ra chạy hắn đã né vào nơi này, cho dù là Tội Chủng nổ cũng không lan tới hắn.
Bạch Linh Ca cầu nguyện cho bản thân có thể an toàn vượt qua.
Lúc đầu là Quách Dạ, giờ tới Tham Thực, tuyệt vọng a!
Nhìn qua khe hở nhỏ, Bạch Linh Ca thấy một bóng đen...
— QUẢNG CÁO —
“Ầm!” Tham Thực bị đánh văng vào vách tưởng, trong miệng không ngừng thổ huyết.
Âm thầm khó chịu, nếu như có thể giữ được sức mạnh lúc trước thì ta đâu có đến nông nỗi này!
“Khôi phục! Uhm? A khặc khặc! Đồ ăn tự tìm tới miệng a!” Tham Thực cười quỷ dị, bàn tay xuyên qua đống phế tích kẹp cổ Bạch Linh Ca lôi ra...
Bạch Linh Ca: “...”
...
Ngũ Tà Môn đám người: “Ách? Bạch Linh Ca kia có phải không?”
“Vãi! Hắn làm sao bị bắt được!”
“Mẹ nó! Dáng cầm chả khác nào cầm cổ gà! Thật đáng thương!”
...
Bạch Linh Ca mồ hôi lạnh chảy ra, van xin nhìn Tham Thực.
Tham Thực cười hắc hắc, mặt nạ ở dưới miệng bẻ ra làm cái nụ cười dữ tợn: “Sẽ không đau đâu!!”
Nhìn từ từ lại gần miệng rộng, Bạch Linh Ca sợ hãi kêu lên: “Lão đại tha mạng! Để ta nói cái này!”
Tham Thực nhíu mày: “Ngươi là trong ký ức của Nguyên Chủ cái gọi là Bạch Linh Ca?”
“Vâng! Vâng! Vâng! Không biết có thể hay không tha mạng cho ta?!” Bạch Linh Ca như kiếm được rơm rạ cứu mạng, nhanh chóng nói.
Đằng xa Linh Lung Tử Trân cũng dừng lại, từ từ xem hai người diễn trò.
“Hắc! Đương nhiên là không rồi! Bất quá xem ở Nguyên Chủ tình cũ, ta có thể cho ngươi làm vài điều trước khi chết!” Thả xuống Bạch Linh Ca, Tham Thực từ từ nói.
Bạch Linh Ca mặt trắng bệt, lần này xong rồi a!
Bất quá nhớ tới trước đó Lưu Tử Tinh có đưa giấy cứu mạng! Chẳng lẽ Lão Đại đoán được bản thân sẽ mất lý trí nên viết cho ta chỉ dẫn?!
Ánh mắt Bạch Linh Ca sáng lên, từ trong Túi Trữ Vật lấy ra cái hộp kia.
Mở ra, bên trong có một tấm giấy.
“Quỳ xuống?” Bạch Linh Ca khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Bạch Linh Ca hai đầu gối quỳ xuống trước mặt Tham Thực.
Tham Thực nhíu mày nói: “Ngươi không cần quỳ xuống cầu xin, ta không thể nào tha cho ngươi!”
“Khụ khụ! Đợi một chút! Đợi một chút!” Bạch Linh Ca gấp rút nói, kéo ra trang giấy thứ hai.
“Nếu quỳ xuống không tha, hãy đọc những câu thần chú như sau...”
Bạch Linh Ca cầm lên tấm giấy, ho khan một tiếng: “Anh bạn à...”
“Ai nha! Thật là thoải mái a!” Hắn như thể nói một mình nhưng khi nhìn thấy đám người đằng xa đang ẩn nấp thăm dò bản thân thì trên mặt nạ bẻ ra một đường cong quỷ dị.
“Hắn nhìn thấy!” Một người sắc mặt trắng bệt nói.
Linh Lung Tử Trân lạnh nhạt nhắm mắt lại nói: “Hắn đằng nào cũng sẽ thấy chúng ta thôi...”
Nàng cả người phát ra một cổ khí tức lạnh nhạt như băng sơn, có thể nói là tâm bất biến trong dòng đời vạn biến...
Bất quá người khác lại không như vậy, có người trực tiếp hoảng loạn hét lên: “Chạy nhanh lên!!”
Hàng chục người không nói một lời chạy thẳng về phía con đường mà Tham Thực tạo ra.
Vài người đầu óc còn tỉnh táo một chút thì cáu gắt chửi: “Ngu ngốc!”
Nếu như chạy dễ dàng như vậy thì con quái vật đằng kia còn đứng đó làm gì?!
Tham Thực thấy đám người chạy tới cửa lại không chút hoảng loạn, ngược lại mặt nạ bình tĩnh đến quỷ dị.
Mái tóc dài của hắn hơi hơi run nhẹ...
Dưới cái nhìn của đám người, phía bên các vách tường đột nhiên có những cây cột màu đen kỳ lạ xuất hiện...
Quân Thiên Tú hai ánh mắt như chim ưng nhíu mày quan sát một hồi thì kinh ngạc nói: “Tóc?”
Còn đang chạy vội đám người sao lại lo những thứ này? Cứ gặp chướng ngại vật liền phá!
“Cút ra ngoài!” Một cái dáng người to con cầm lên chiến rìu ý định chém đứt những cái kia hợp thành cột tóc dài.
Bất quá trong tưởng tượng mảnh mai sợi tóc lại cứng rắn hơn hắn nghĩ nhiều.
Cái kia dáng người to con đánh tới 2 3 lần vẫn không thể chém đứt những sợi tóc này thì sắc mặt khó coi vô cùng.
Định từ bỏ, đi hướng khác thì những sợi tóc kia từ từ chuyển động, nó quấn lấy chiến rìu, mặc kệ thanh niên kia làm gì cũng kéo không ra.
“Lão tử không tin tà!” Trong tay hỏa diễm thiêu đốt, thanh niên cắn răng ném hỏa diễm vào trong đống tóc.
Tuy nhiên kết quả cũng chẳng ra gì, thử qua thử lại kết quả quá quỷ dị, thanh niên ý định từ bỏ mà chạy lấy người nhưng những sợi tóc kia lại không bỏ qua cho hắn...
Giống như độc xà một dạng từ từ trường bò lên phía cánh tay của thanh niên to con.
Cảm giác bất an hiện lên trong lòng, thanh niên thời khắc này đã hiểu thứ mình đang giằng co không an toàn tí nào...
Bất quá đã muộn...
“Phốc!” Những sợi tóc đâm thẳng qua gân mạch, chui vào trong người.
Ngay lúc dị vật xâm nhập, thanh niên cũng nhận ra được điều đó.
Nhìn cánh tay của mình những sợi tóc dài ẩn hiện dưới lớp da, thanh niên da đầu từ từ tê dại nhưng không biết nên làm gì.
Bất quá nghĩ tới đang bị đe dọa tính mạng, ánh mắt của hắn hung tợn hơn bao giờ hết, tay hóa đao, chém!
“Oanh!” Cảnh tượng đẫm máu không thấy, ngược lại có một cổ cảm giác vô lực đến đáng sợ.
— QUẢNG CÁO —
Trong người Chân Khí lặng lẽ không ngừng bị tầm ăn lúc nào không hay!
“Cứu! Cứu ta!” Thanh niên hét lên sợ hãi, hắn biết chính mình lúc này không thể làm gì ngoài việc kêu cứu.
Trong người năng lực ngày càng ít ỏi làm cho hắn sợ hãi, sớm hay muộn nếu cứ tiếp tục như vậy hắn sẽ bị hút thành người khô!
Đột nhiên ở giữa ngực có một cảm giác nhói đau, những sợi tóc kia đâm xuyên qua tim của hắn!
Thanh niên nói không ra lời, chỉ có thể một tay ôm ngực rên rỉ điều gì đó.
Thân thể của hắn từ từ khô lại, ánh mắt trắng xám, đã chết...
Khi không còn gì để hút, trong người hắn những sợi tóc thoát xác bay ra ngoài.
Tham Thực từ trên không nắm lấy những sợi tóc này.
Dưới ánh nhìn có thể phát hiện, những sợi tóc trên tay hắn nhanh chóng bạc trắng, tóc trên đầu thì càng ngày càng bóng loáng, càng dài...
Cảm nhận năng lượng không ngừng thu về, tuy so ra kém với cái kia Quách Dạ nhưng số lượng bù chất lượng a~
Mái tóc của hắn như thể có linh tính một dạng bắt đầu tung bay, như đang thể hiện hưng phấn cũng như cơn thèm ăn của bản thân...
Tham Thực sờ sờ mái tóc, cười quỷ dị: “A khặc khặc! Đói nhanh như thế sao? Ngược lại tốt, còn có nhiều thức ăn chất lượng đợi ngoài kia!”
Vừa nói xong, mái tóc của hắn càng múa loạn lên, Tham Thực thì cười rất vui vẻ.
Tham Thực liếc về phía Linh Lung Tử Trân đám người, liếm liếm môi: “Khí tức rất mê người, là thiên kiêu! A khặc khặc!”
Linh Lung Tử Trân thấy Tham Thực đi lại gần thì đứng dậy, trong tay cầm lên sợi chỉ cũng như những cái lưỡi dao gắn trên đó.
Nàng không để ý đến đám người mà một mình tiến lên trước.
Tham Thực nhìn nàng thấy chết không sờn một mình đi ra ngoài thì sờ sờ cằm vui vẻ nói: “Tiểu mỹ nữ, ngươi mùi rất ngon a~”
Linh Lung Tử Trân không nói gì, có thể gọi là hoàn toàn không quan tâm!
Cả người nàng lạnh lùng lại thánh khiết như thể không ai có thể chạm vào!
Tham Thực ngẩn người, đồng tử có chút co lại.
“Tam Kiếp Hợp Thiên!” Linh Lung Tử Trân không quan tâm hắn, hai tay cùng kết ấn!
Phía sau nàng xuất hiện hai đóa thanh liên, trước ngực của nàng đồng thời cũng có một đóa thanh liên.
Dưới ánh nhìn kinh ngạc của mọi người, trên hư không xuất hiện 3 chiếc hư ảnh!
1 hư ảnh nhìn vào không lẫn vào đâu được, đó chính là Linh Lung Tử Trân của bây giờ!
1 chiếc hư ảnh đế khí mông lung nhìn không rõ mặt, người mặc Long Bào, xem ra là cái Nữ Đế!
1 hư ảnh thì lại nửa người ma khí ngập trời nửa người tiên khí mông lung!
Cả 3 chồng chất lên nhau từ từ hợp lại thành 1! Khí tức của Linh Lung Tử Trân cũng không ngừng bốc lên cao!
— QUẢNG CÁO —
Sau toàn bộ quá trình, Linh Lung Tử Trần mở ra hai mắt, tràn ngập tang thương lại lạnh nhạt...
Tham Thực cũng không có cà rởn hay xem thường nàng, hắn lúc này rất nghiêm túc!
“Ngươi lúc trước thực lực chỉ sợ vượt qua cả Đại Đế!” Hắn tràn đầy khẳng định mà nói!
Linh Lung Tử Trân nghe những lời này không thấy kiêu ngạo hay vui vẻ tí nào, ngược lại tâm tình có chút đi xuống: “Vậy thì sao? Ta ước bản thân có thể sống một cuộc đời bình thường...”
Nhìn nàng không hề có tí nào giả trân, ngược lại còn có chút đau thương, Tham Thực lắc lắc đầu nói: “Nhân loại các ngươi thực sự rất phức tạp...”
Linh Lung Tử Trân nghe những lời cảm thán của Tham Thực, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng không cần tỏa vẻ, hôm nay ngươi chỉ sợ không thể ra khỏi đây...”
Tham Thực mỉm cười: “Nghe lời của ngươi xem, thật cuồng ngạo a? Chỉ sợ ngươi không biết, ta tồn tại còn trước cả khi ngươi lần đầu sinh ra.”
Linh Lung Tử Trân không nói gì, trong tay ám khí phóng nhanh về phía Tham Thực!
Tham Thực cầm lên trường kiếm màu đen, cả người hắc khí lẫm liệt chém về phía trước!
Cả hai không ai nhường ai, người tới ta đi, không ngừng công kích vào điểm chết.
Tham Thực cũng thấy có chút khó đánh, đối phương phong ấn Không Gian làm cho hắn không thể dùng ra Không Gian Dị Vực.
Đương nhiên Phàm Ăn Tội Vực vẫn còn đó, có thể không ngừng hấp thu năng lượng của đối phương, bất quá Phàm Ăn Tội Vực cũng có thời gian a!!
Không vật gì là hoàn hảo, ít nhất bọn chúng cũng có một điểm yếu chết người!
...
Ngũ Tà Môn đám người: “Má! Lão đại thế mà bị cái kia nữ nhân treo lên đánh!”
“Chưa đến mức treo lên đánh, bất quá là ở thế hạ phong, nếu như không có cách khác, hắn sẽ thua!” Triệu Vũ lắc đầu nói.
Quân Thiên Tú hai tay ôm đầu khó chịu nói: “Cái thế giới này là sao?! Tại sao lại có nhiều người mạnh như vậy a!!”
Hắn cảm thấy bản thân thật mềm yếu...
Phệ Thiên liếc qua liếc lại thì hỏi: “Bạch Linh Ca tiểu tử kia đâu?”
“Không biết!”
“Có thể là đi nơi nào vụng trộm đi?”
...
Bạch Linh Ca trốn trong đống đổ nát, trong lòng thầm cầu nguyện không ai nhìn thấy mình.
Ngay lúc đầu khi chia ra chạy hắn đã né vào nơi này, cho dù là Tội Chủng nổ cũng không lan tới hắn.
Bạch Linh Ca cầu nguyện cho bản thân có thể an toàn vượt qua.
Lúc đầu là Quách Dạ, giờ tới Tham Thực, tuyệt vọng a!
Nhìn qua khe hở nhỏ, Bạch Linh Ca thấy một bóng đen...
— QUẢNG CÁO —
“Ầm!” Tham Thực bị đánh văng vào vách tưởng, trong miệng không ngừng thổ huyết.
Âm thầm khó chịu, nếu như có thể giữ được sức mạnh lúc trước thì ta đâu có đến nông nỗi này!
“Khôi phục! Uhm? A khặc khặc! Đồ ăn tự tìm tới miệng a!” Tham Thực cười quỷ dị, bàn tay xuyên qua đống phế tích kẹp cổ Bạch Linh Ca lôi ra...
Bạch Linh Ca: “...”
...
Ngũ Tà Môn đám người: “Ách? Bạch Linh Ca kia có phải không?”
“Vãi! Hắn làm sao bị bắt được!”
“Mẹ nó! Dáng cầm chả khác nào cầm cổ gà! Thật đáng thương!”
...
Bạch Linh Ca mồ hôi lạnh chảy ra, van xin nhìn Tham Thực.
Tham Thực cười hắc hắc, mặt nạ ở dưới miệng bẻ ra làm cái nụ cười dữ tợn: “Sẽ không đau đâu!!”
Nhìn từ từ lại gần miệng rộng, Bạch Linh Ca sợ hãi kêu lên: “Lão đại tha mạng! Để ta nói cái này!”
Tham Thực nhíu mày: “Ngươi là trong ký ức của Nguyên Chủ cái gọi là Bạch Linh Ca?”
“Vâng! Vâng! Vâng! Không biết có thể hay không tha mạng cho ta?!” Bạch Linh Ca như kiếm được rơm rạ cứu mạng, nhanh chóng nói.
Đằng xa Linh Lung Tử Trân cũng dừng lại, từ từ xem hai người diễn trò.
“Hắc! Đương nhiên là không rồi! Bất quá xem ở Nguyên Chủ tình cũ, ta có thể cho ngươi làm vài điều trước khi chết!” Thả xuống Bạch Linh Ca, Tham Thực từ từ nói.
Bạch Linh Ca mặt trắng bệt, lần này xong rồi a!
Bất quá nhớ tới trước đó Lưu Tử Tinh có đưa giấy cứu mạng! Chẳng lẽ Lão Đại đoán được bản thân sẽ mất lý trí nên viết cho ta chỉ dẫn?!
Ánh mắt Bạch Linh Ca sáng lên, từ trong Túi Trữ Vật lấy ra cái hộp kia.
Mở ra, bên trong có một tấm giấy.
“Quỳ xuống?” Bạch Linh Ca khó hiểu nhưng vẫn làm theo.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Bạch Linh Ca hai đầu gối quỳ xuống trước mặt Tham Thực.
Tham Thực nhíu mày nói: “Ngươi không cần quỳ xuống cầu xin, ta không thể nào tha cho ngươi!”
“Khụ khụ! Đợi một chút! Đợi một chút!” Bạch Linh Ca gấp rút nói, kéo ra trang giấy thứ hai.
“Nếu quỳ xuống không tha, hãy đọc những câu thần chú như sau...”
Bạch Linh Ca cầm lên tấm giấy, ho khan một tiếng: “Anh bạn à...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.