Chương 3
Một Cốc Sundae Thật Là Quý Giá
23/07/2020
Trong danh sách Group QQ của Tiểu Hòa có một hang ổ riêng của các tác giả, bên trong mọi người rất vui tính nhiệt tình, cũng không phải tất cả đều thuộc cấp bậc đại thần, thỉnh thoảng có một số tay mơ hăm hở xông vào học hỏi kinh nghiệm viết lách XD.
Ban đầu Tiểu Hòa tham gia group là vì cảm thấy bầu không khí trong này không tệ, mọi người tương thân tương ái, mặc dù số người không nhiều nhưng lại rất vui vẻ hòa thuận. Trong group, Tiểu Hòa thuộc loại không có nhiều tác phẩm lắm, nhưng bộ nào bộ nấy đều rất tuyệt vời. Còn Phong Kỳ, sở trường của anh là viết truyện ngắn, cả số lượng lẫn chất lượng đều không chê vào đâu được.
Trước khi biết Hứa Đình thích Phong Kỳ, Tiểu Hòa thật sự không mấy để ý đến anh. Thứ nhất, có vẻ anh thuộc phần tử lặn trường kỳ, chẳng mấy khi trồi lên chứ đừng nói tới việc tám chuyện. Thứ hai, khí phách của người này quá mạnh mẽ, Tiểu Hòa nhìn số QQ của anh giữa một bầy QQ cứ như nhìn thấy Alexander đại đế, không dám làm quen. (lầm to rồi cưng)
[Tiểu Hòa]: mấy hôm trước admin group nói muốn tổ chức một cuộc gặp mặt, phần lớn mọi người nói sẽ đi. Em hỏi riêng ad rồi, chị ấy nói Phong Kỳ cũng đồng ý.
[Giữa Trưa]: a…
[Tiểu Hòa]: anh muốn có ảnh của Phong Kỳ không? Oa ha ha ha cầu xin em đi xin đi xin đi < (︶)>
[Giữa Trưa]: anh biết mặt Phong Kỳ rồi
[Tiểu Hòa]: 0 0!!!!!
[Giữa Trưa]: hix.. anh ấy ở ngay trên lầu nhà anh
[Tiểu Hòa]:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
[Giữa Trưa]: … Tiểu Hòa?
[Tiểu Hòa]: đây là cái khỉ gió gì vậy… Phong Kỳ biết anh là fan của anh ta không?
[Giữa Trưa]: không biết
[Tiểu Hòa]: vậy ớ… trông anh ta thế nào?
[Giữa Trưa]: rất đẹp trai…
[Tiểu Hòa]: ( 一 一)
[Giữa Trưa]: lúc anh biết được anh ấy chính là Phong Kỳ, thật sự anh không biết phải làm sao… Chỉ đứng trước mặt thôi mà tay chân cũng không biết nên để vào đâu, rất hồi hộp, cũng rất sợ hãi
[Tiểu Hòa]: ấy ấy, tại sao sợ
[Giữa Trưa]: nếu em thích một người thật lâu thì sẽ hiểu cảm giác của anh. Lúc trước chỉ biết hắn trên mạng, ủng hộ hắn, khích lệ hắn, tưởng tượng ra gương mặt, giọng nói, từng cử chỉ của hắn. Có một ngày, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt em, nhất định em sẽ không biết phải làm thế nào. Anh lúc ấy rất chột dạ, rất sợ bị anh ấy chán ghét.
[Tiểu Hòa]: đồ ngốc
[Tiểu Hòa]: có điều, người ngốc cũng có cái phúc của người ngốc. Xin đừng xem nhẹ hạnh phúc cả đời của Buổi Trưa, cứ giao hết cho em đi! (^o^)/
[Giữa Trưa]: …
[Giữa Trưa]: ờm
Hứa Đình khẽ cười, cậu là người rất dễ dàng cảm động, giờ phút này cậu cảm thấy việc mình thầm mến Phong Kỳ thật sự không khổ sở chút nào. Thấy những dòng chữ nhiệt tình đầy khích lệ của Tiểu Hòa, đáy lòng cậu dần dần bừng sáng, cảm nhận được một cỗ tự tin trước nay chưa từng có.
[Tiểu Hòa]: ok, em yêu cứ chờ tin tốt đi, chị đây viết tiếp đã
[Giữa Trưa]: cố gắng lên (^o^)
Đóng khung chat lại, Hứa Đình liếc mắt nhìn đồng hồ, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo tới. Trước khi ngủ vẫn phải cố gắng làm việc đã… Nghĩ như vậy, Hứa Đình mở ngăn kéo, lôi mấy tờ bản thảo ra.
Cái đêm hôm nhận ra Tiếu tiên sinh chính là Phong Kỳ, Hứa Đình lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được. Trong đầu đầy ắp nụ cười của Tiếu tiên sinh khiến cho cậu đỏ bừng mặt, thầm mắng mình đúng là không có tiền đồ.
Bất đắc dĩ, cậu dứt khoát nhảy xuống giường, lôi giấy bút ra, nửa người trên nằm nhoài trên bàn, để cho cảm giác dẫn dắt bàn tay, chiếc bút vạch ra trên tờ giấy trắng những đường nét mảnh dẻ.
Hứa Đình quyết định, cậu phải vẽ tranh về Tiếu tiên sinh, chờ đến khi mình có đủ dũng khí sẽ đưa cho anh, thuận tiện chú thích thêm tình cảm của mình.
Hứa Đình vẽ tranh vô cùng nghiêm túc, phác thảo trước rồi mới cẩn thận tô lại. Trình độ vẽ vời của cậu không tệ, từng đường nét của tác phẩm vừa mềm mại vừa tinh tế.
Tối nay, phải xử lý xong các đường nét trên gương mặt Tiếu tiên sinh. Hứa Đình chăm chú nhìn bức tranh, khẽ mỉm cười.
Ban đầu Tiểu Hòa tham gia group là vì cảm thấy bầu không khí trong này không tệ, mọi người tương thân tương ái, mặc dù số người không nhiều nhưng lại rất vui vẻ hòa thuận. Trong group, Tiểu Hòa thuộc loại không có nhiều tác phẩm lắm, nhưng bộ nào bộ nấy đều rất tuyệt vời. Còn Phong Kỳ, sở trường của anh là viết truyện ngắn, cả số lượng lẫn chất lượng đều không chê vào đâu được.
Trước khi biết Hứa Đình thích Phong Kỳ, Tiểu Hòa thật sự không mấy để ý đến anh. Thứ nhất, có vẻ anh thuộc phần tử lặn trường kỳ, chẳng mấy khi trồi lên chứ đừng nói tới việc tám chuyện. Thứ hai, khí phách của người này quá mạnh mẽ, Tiểu Hòa nhìn số QQ của anh giữa một bầy QQ cứ như nhìn thấy Alexander đại đế, không dám làm quen. (lầm to rồi cưng)
[Tiểu Hòa]: mấy hôm trước admin group nói muốn tổ chức một cuộc gặp mặt, phần lớn mọi người nói sẽ đi. Em hỏi riêng ad rồi, chị ấy nói Phong Kỳ cũng đồng ý.
[Giữa Trưa]: a…
[Tiểu Hòa]: anh muốn có ảnh của Phong Kỳ không? Oa ha ha ha cầu xin em đi xin đi xin đi < (︶)>
[Giữa Trưa]: anh biết mặt Phong Kỳ rồi
[Tiểu Hòa]: 0 0!!!!!
[Giữa Trưa]: hix.. anh ấy ở ngay trên lầu nhà anh
[Tiểu Hòa]:!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
[Giữa Trưa]: … Tiểu Hòa?
[Tiểu Hòa]: đây là cái khỉ gió gì vậy… Phong Kỳ biết anh là fan của anh ta không?
[Giữa Trưa]: không biết
[Tiểu Hòa]: vậy ớ… trông anh ta thế nào?
[Giữa Trưa]: rất đẹp trai…
[Tiểu Hòa]: ( 一 一)
[Giữa Trưa]: lúc anh biết được anh ấy chính là Phong Kỳ, thật sự anh không biết phải làm sao… Chỉ đứng trước mặt thôi mà tay chân cũng không biết nên để vào đâu, rất hồi hộp, cũng rất sợ hãi
[Tiểu Hòa]: ấy ấy, tại sao sợ
[Giữa Trưa]: nếu em thích một người thật lâu thì sẽ hiểu cảm giác của anh. Lúc trước chỉ biết hắn trên mạng, ủng hộ hắn, khích lệ hắn, tưởng tượng ra gương mặt, giọng nói, từng cử chỉ của hắn. Có một ngày, hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt em, nhất định em sẽ không biết phải làm thế nào. Anh lúc ấy rất chột dạ, rất sợ bị anh ấy chán ghét.
[Tiểu Hòa]: đồ ngốc
[Tiểu Hòa]: có điều, người ngốc cũng có cái phúc của người ngốc. Xin đừng xem nhẹ hạnh phúc cả đời của Buổi Trưa, cứ giao hết cho em đi! (^o^)/
[Giữa Trưa]: …
[Giữa Trưa]: ờm
Hứa Đình khẽ cười, cậu là người rất dễ dàng cảm động, giờ phút này cậu cảm thấy việc mình thầm mến Phong Kỳ thật sự không khổ sở chút nào. Thấy những dòng chữ nhiệt tình đầy khích lệ của Tiểu Hòa, đáy lòng cậu dần dần bừng sáng, cảm nhận được một cỗ tự tin trước nay chưa từng có.
[Tiểu Hòa]: ok, em yêu cứ chờ tin tốt đi, chị đây viết tiếp đã
[Giữa Trưa]: cố gắng lên (^o^)
Đóng khung chat lại, Hứa Đình liếc mắt nhìn đồng hồ, cơn buồn ngủ chậm rãi kéo tới. Trước khi ngủ vẫn phải cố gắng làm việc đã… Nghĩ như vậy, Hứa Đình mở ngăn kéo, lôi mấy tờ bản thảo ra.
Cái đêm hôm nhận ra Tiếu tiên sinh chính là Phong Kỳ, Hứa Đình lăn qua lăn lại mãi vẫn không ngủ được. Trong đầu đầy ắp nụ cười của Tiếu tiên sinh khiến cho cậu đỏ bừng mặt, thầm mắng mình đúng là không có tiền đồ.
Bất đắc dĩ, cậu dứt khoát nhảy xuống giường, lôi giấy bút ra, nửa người trên nằm nhoài trên bàn, để cho cảm giác dẫn dắt bàn tay, chiếc bút vạch ra trên tờ giấy trắng những đường nét mảnh dẻ.
Hứa Đình quyết định, cậu phải vẽ tranh về Tiếu tiên sinh, chờ đến khi mình có đủ dũng khí sẽ đưa cho anh, thuận tiện chú thích thêm tình cảm của mình.
Hứa Đình vẽ tranh vô cùng nghiêm túc, phác thảo trước rồi mới cẩn thận tô lại. Trình độ vẽ vời của cậu không tệ, từng đường nét của tác phẩm vừa mềm mại vừa tinh tế.
Tối nay, phải xử lý xong các đường nét trên gương mặt Tiếu tiên sinh. Hứa Đình chăm chú nhìn bức tranh, khẽ mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.