Chương 41
Hoàng Vân Thiên Lí A
28/02/2022
Du Duyệt Duyệt lui về phía sau hai bước, sau đó bắt đầu cởi áo choàng
tắm trên người xuống, động tác cực kỳ chậm rãi, hệt như là đang cố ý
khiêu khích.
Quý Lâm là một người đàn ông bình thường, mỗi khi ngủ dậy vẫn thường xuyên cương cứng, hiện tại lại nhìn cô cởi đồ, đồ vật dưới háng càng lúc càng ngẩng cao đầu, cương cứng đến mức phát đau.
Áo ngủ rơi xuống đất, thân hình hoàn mỹ không tì vết của cô lộ ra.
Bầu ngực tròn trịa, bụng nhỏ phẳng lì, dưới vòng eo thon thả là cặp mông đào cong vểnh cùng đôi chân dài trắng nõn, tuy không quá mảnh mai nhưng lại mang đến một cảm giác vô cùng quyến rũ.
Du Duyệt Duyệt khom lưng, hai luồng nhũ thịt hơi hơi biến dạng, đầu v* phấn nộn càng lộ ra rõ hơn.
"Anh có chuẩn bị nội y cho em không?" Cô vờ buồn rầu nói.
Một lúc sau Quý Lâm mới mở miệng, "Xin lỗi, anh quên mất."
"Chậc! Xem ra em phải thả rông rồi."
Cô mặc váy vào, đầu v* mẫn cảm vì bị cọ xát với vải dệt cọ xát mà nhô lên tạo thành hai cái chấm nhỏ nổi bật.
Màu xanh da trời tượng trưng cho sự ngây thơ thuần khiết, nhưng khi một thân hình gợi cảm khoác lên chiếc váy này, sự tinh khiết và quyến rũ đan xen vào nhau tạo nên một sức hút kỳ lạ.
Du Duyệt Duyệt còn đứng trước mặt Quý Lâm xoay vài vòng, "Anh thấy sao? Đẹp không?"
Quý Lâm nhìn cô không hề chớp mắt, người trước mặt anh bây giờ và người của 5 năm trước như thể đang chồng lên nhau.
5 năm trước, Du Duyệt Duyệt vừa trắng mềm vừa đáng yêu, chiếc váy tôn lên dáng người tròn trịa, màu xanh da trời làm nổi bật làn da trắng nõn, thoạt nhìn cô như được làm từ kẹo bông gòn, mời gọi người ta đến hôn đến ôm một cái.
"Duyệt Duyệt, anh muốn hôn em."
Du Duyệt Duyệt xoa xoa eo rồi hừ một tiếng, "Nếu anh không trả lời em vấn đề kia thì không được hôn."
Khát vọng muốn hôn cô của anh cuối cùng cũng chiến thắng sự khó xử không nói nên lời ở trong lòng, "Là từ lần đầu tiên gặp em."
"Hả?!" Thậm chí Du Duyệt Duyệt còn đang tưởng mình nghe nhầm, cô liên tục chớp mắt để xác định người đứng trước mặt mình có phải là Quý Lâm hay không.
"Thật không đó? Anh nói vậy chỉ để dỗ em thôi đúng không? Tuy rằng nghe anh nói vậy em rất vui nhưng em vẫn muốn biết câu trả lời thật sự. Hơn nữa em cũng tự biết mình biết ta mà. Đúng là em có tự tin thật, nhưng trong mắt những người khác thì vẫn là một kẻ béo ú, mà đã béo ú thì chẳng khác nào là xấu xí hết."
Quý Lâm bất ngờ ôm chầm lấy cô, "Em không xấu, anh thật sự thích em."
"Nói dễ nghe ghê." Du Duyệt Duyệt cực kỳ cao hứng.
Trên mặt Quý Lâm lộ rõ vẻ bất lực, "Anh không có lừa em. Cái nhìn của người khác không liên quan đến anh, anh chỉ thích một mình em mà thôi."
Du Duyệt Duyệt vươn tay ôm lấy eo người đàn ông, "Vậy anh nói xem, tại sao anh lại thích em? Nếu anh thật sự thích em từ cái nhìn đầu tiên, vậy sao lại không chủ động tiếp cận em?"
Quý Lâm mỉm cười vui vẻ, "Em còn nhớ cái dù kia không?"
"Đương nhiên là nhớ chứ! Chẳng lẽ anh đem theo nó chỉ để cho em mượn sao?"
"Đúng vậy" Anh gật đầu.
Cô lại nói: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi tại sao anh lại thích em? Đừng có đánh trống lảng!"
"Bởi vì anh rất thích nhìn em cười, mỗi khi em cười, anh cảm thấy bầu trời hôm đó rất đẹp, rất quang đãng."
Lời âu yếm của anh khiến cô có chút thẹn thùng mà lẩm bẩm, "Càng ngày càng dẻo miệng."
Quý Lâm cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Anh đã trả lời hết câu hỏi của em rồi, vậy giờ anh có thể hôn em được chưa?"
Du Duyệt Duyệt đương nhiên nói được làm được, cô nhón chân chủ động hôn lên môi Quý Lâm, đầu lưỡi chui vào trong khoang miệng của anh, không kiêng nể gì mà bắt đầu đốt lửa, khơi dậy dục vọng
Vốn dĩ chỉ là một cái hôn nhẹ nhàng nhưng bởi vì cô đấu đá lung tung, trần trụi kích thích mà hai người dần hôn đến trên giường.
Quý Lâm là một người đàn ông bình thường, mỗi khi ngủ dậy vẫn thường xuyên cương cứng, hiện tại lại nhìn cô cởi đồ, đồ vật dưới háng càng lúc càng ngẩng cao đầu, cương cứng đến mức phát đau.
Áo ngủ rơi xuống đất, thân hình hoàn mỹ không tì vết của cô lộ ra.
Bầu ngực tròn trịa, bụng nhỏ phẳng lì, dưới vòng eo thon thả là cặp mông đào cong vểnh cùng đôi chân dài trắng nõn, tuy không quá mảnh mai nhưng lại mang đến một cảm giác vô cùng quyến rũ.
Du Duyệt Duyệt khom lưng, hai luồng nhũ thịt hơi hơi biến dạng, đầu v* phấn nộn càng lộ ra rõ hơn.
"Anh có chuẩn bị nội y cho em không?" Cô vờ buồn rầu nói.
Một lúc sau Quý Lâm mới mở miệng, "Xin lỗi, anh quên mất."
"Chậc! Xem ra em phải thả rông rồi."
Cô mặc váy vào, đầu v* mẫn cảm vì bị cọ xát với vải dệt cọ xát mà nhô lên tạo thành hai cái chấm nhỏ nổi bật.
Màu xanh da trời tượng trưng cho sự ngây thơ thuần khiết, nhưng khi một thân hình gợi cảm khoác lên chiếc váy này, sự tinh khiết và quyến rũ đan xen vào nhau tạo nên một sức hút kỳ lạ.
Du Duyệt Duyệt còn đứng trước mặt Quý Lâm xoay vài vòng, "Anh thấy sao? Đẹp không?"
Quý Lâm nhìn cô không hề chớp mắt, người trước mặt anh bây giờ và người của 5 năm trước như thể đang chồng lên nhau.
5 năm trước, Du Duyệt Duyệt vừa trắng mềm vừa đáng yêu, chiếc váy tôn lên dáng người tròn trịa, màu xanh da trời làm nổi bật làn da trắng nõn, thoạt nhìn cô như được làm từ kẹo bông gòn, mời gọi người ta đến hôn đến ôm một cái.
"Duyệt Duyệt, anh muốn hôn em."
Du Duyệt Duyệt xoa xoa eo rồi hừ một tiếng, "Nếu anh không trả lời em vấn đề kia thì không được hôn."
Khát vọng muốn hôn cô của anh cuối cùng cũng chiến thắng sự khó xử không nói nên lời ở trong lòng, "Là từ lần đầu tiên gặp em."
"Hả?!" Thậm chí Du Duyệt Duyệt còn đang tưởng mình nghe nhầm, cô liên tục chớp mắt để xác định người đứng trước mặt mình có phải là Quý Lâm hay không.
"Thật không đó? Anh nói vậy chỉ để dỗ em thôi đúng không? Tuy rằng nghe anh nói vậy em rất vui nhưng em vẫn muốn biết câu trả lời thật sự. Hơn nữa em cũng tự biết mình biết ta mà. Đúng là em có tự tin thật, nhưng trong mắt những người khác thì vẫn là một kẻ béo ú, mà đã béo ú thì chẳng khác nào là xấu xí hết."
Quý Lâm bất ngờ ôm chầm lấy cô, "Em không xấu, anh thật sự thích em."
"Nói dễ nghe ghê." Du Duyệt Duyệt cực kỳ cao hứng.
Trên mặt Quý Lâm lộ rõ vẻ bất lực, "Anh không có lừa em. Cái nhìn của người khác không liên quan đến anh, anh chỉ thích một mình em mà thôi."
Du Duyệt Duyệt vươn tay ôm lấy eo người đàn ông, "Vậy anh nói xem, tại sao anh lại thích em? Nếu anh thật sự thích em từ cái nhìn đầu tiên, vậy sao lại không chủ động tiếp cận em?"
Quý Lâm mỉm cười vui vẻ, "Em còn nhớ cái dù kia không?"
"Đương nhiên là nhớ chứ! Chẳng lẽ anh đem theo nó chỉ để cho em mượn sao?"
"Đúng vậy" Anh gật đầu.
Cô lại nói: "Anh còn chưa trả lời câu hỏi tại sao anh lại thích em? Đừng có đánh trống lảng!"
"Bởi vì anh rất thích nhìn em cười, mỗi khi em cười, anh cảm thấy bầu trời hôm đó rất đẹp, rất quang đãng."
Lời âu yếm của anh khiến cô có chút thẹn thùng mà lẩm bẩm, "Càng ngày càng dẻo miệng."
Quý Lâm cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Anh đã trả lời hết câu hỏi của em rồi, vậy giờ anh có thể hôn em được chưa?"
Du Duyệt Duyệt đương nhiên nói được làm được, cô nhón chân chủ động hôn lên môi Quý Lâm, đầu lưỡi chui vào trong khoang miệng của anh, không kiêng nể gì mà bắt đầu đốt lửa, khơi dậy dục vọng
Vốn dĩ chỉ là một cái hôn nhẹ nhàng nhưng bởi vì cô đấu đá lung tung, trần trụi kích thích mà hai người dần hôn đến trên giường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.