Chương 75
Hoàng Vân Thiên Lí A
11/07/2023
Editor: boobannana
----
Mỗi lần Du Duyệt Duyệt nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Quý Lâm đều không kiềm được mà muốn chọc anh, khiến anh càng quẫn bách, càng xấu hổ thì cô càng vui.
Du Duyệt Duyệt không rút tay về mà dùng ngón tay cào cào lòng bàn tay của Quý Lâm.
Xúc cảm mềm mại cọ qua mang đến cảm giác ngứa ngáy.
Anh hơi nheo mắt, nhưng vẫn không buông tay cô ra.
Du Duyệt Duyệt khóa ngồi lên đùi Quý Lâm, cô cúi người thỏ thẻ bên tai anh: "Xin lỗi thì đã sao chứ, phải phạt!"
Giọng điệu mềm mại nhưng lại vô cùng giảo hoạt, nghe thôi đã khiến người ta ngứa ngáy.
Hai tai Quý Lâm đỏ lên, anh đang chờ đợi sự trừng phạt Du Duyệt Duyệt.
Du Duyệt Duyệt nháy mắt, làm bộ dạng như đang đùa giỡn phụ nữ nhà lành rồi cười vui vẻ nói:.
"Em phạt anh... Phạt anh vẽ một trăm bức tranh cho em, có thể trả góp, thế nào? Hình phạt này có thích đáng không?"
Đây không phải là thứ Quý Lâm đang nghĩ đến, anh có chút bất đắc dĩ mà bật cười, nghĩ lại thì cái này quả thật là phong cách đùa giỡn thường ngày của Du Duyệt Duyệt, luôn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, vì vậy không thể biết trước được là cô sẽ nói cái gì tiếp theo.
Quý Lâm đáp: "Được, anh chấp nhận hình phạt này."
Du Duyệt Duyệt đưa tay nhéo vành tai còn chưa hết ửng đỏ của Quý Lâm, rồi thì thầm: "Anh vừa nghĩ đến cái gì đó? Sao tai lại đỏ như này?"
Quý Lâm dời mắt, mím môi không trả lời.
Nếu là người khác thì hẳn đã bịa đại một cái gì đó cho qua chuyện nhưng Quý Lâm thì khác, thà rằng im lặng chứ không muốn trả lời vấn đề này.
Nhưng không nói không có nghĩa là Du Duyệt Duyệt không biết.
Cô sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để trêu ghẹo anh. Cô dùng tay sờ sờ tai Quý Lâm, hạ thân ngọ nguậy không ngừng.
"Chắc chắn là chẳng phải cái gì lành mạnh hết... Nếu anh muốn đổi hình phạt khác thì em có thể nghe theo anh." Du Duyệt Duyệt híp mắt, cô phát hiện thân thể của mình thật sự quá mẫn cảm rồi, chỉ mới cọ vài cái thôi đã có cảm giác.
Quý Lâm giữ người Du Duyệt Duyệt lại rồi nói: "Hôm nay chắc em đủ mệt rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi."
Nghe Quý Lâm nói như vậy, Du Duyệt Duyệt đột nhiên có chút tức giận, làm như cô gấp lắm vậy. Không biết ai mới là người mất khống chế mỗi lần lên giường, bây giờ mặc quần vào lại tỏ vẻ cấm dục.
Du Duyệt Duyệt biết Quý Lâm là kiểu người bướng bỉnh, những chuyện xảy ra hôm nay khiến anh không còn tâm trạng để vờn nhau với cô, dù có dụ dỗ thế nào cũng vô ích, thôi đành từ bỏ vậy.
Gần đây cô hơi tăng cân nhưng không hề có chút gánh nặng tâm lý nào mà dồn toàn bộ sức nặng cơ thể lên người anh, nhìn qua cứ như là đang giận dỗi.
"Em còn chưa hỏi anh, sao lúc đó anh không nghe máy?"
"Anh đang họp, điện thoại để ở chế độ im lặng. Sau khi kết thúc anh mới thấy cuộc gọi của em nhưng không gọi lại được."
Du Duyệt Duyệt lẩm bẩm: "Trùng hợp vậy sao? Bạn gái gặp nguy hiểm thì được người đàn ông khác giúp đỡ... Quý Lâm, anh nói xem người làm bạn trai như anh có xứng đáng không?"
Cô vừa nói vừa giận dỗi dùng ngón tay chọc chọc trên ngực anh.
Quý Lâm vẫn luôn tập thể dục, cơ ngực rất rắn chắc, điều này lại làm đầu ngón tay của Du Duyệt Duyệt hơi tê.
Anh vui vẻ thừa nhận, "Phải, em nói gì cũng đúng hết."
Quý Lâm nhận sai, Du Duyệt Duyệt ngược lại không hài lòng, cũng không chọc vào ngực anh nữa: "Sao anh nhận lỗi nhanh như vậy? Em còn muốn cãi nhau với anh."
Quý Lâm vòng tay qua ôm eo cô, "Cãi nhau chỉ làm tổn hại tình cảm thôi."
Du Duyệt Duyệt nói: "Nhưng hiện tại em chỉ muốn cãi nhau với anh phải làm sao bây giờ?"
Quý Lâm không biết cô là đang nói giỡn hay thật sự muốn cãi nhau với anh. Anh thở dài, cúi người hôn lên môi cô.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
----
Mỗi lần Du Duyệt Duyệt nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Quý Lâm đều không kiềm được mà muốn chọc anh, khiến anh càng quẫn bách, càng xấu hổ thì cô càng vui.
Du Duyệt Duyệt không rút tay về mà dùng ngón tay cào cào lòng bàn tay của Quý Lâm.
Xúc cảm mềm mại cọ qua mang đến cảm giác ngứa ngáy.
Anh hơi nheo mắt, nhưng vẫn không buông tay cô ra.
Du Duyệt Duyệt khóa ngồi lên đùi Quý Lâm, cô cúi người thỏ thẻ bên tai anh: "Xin lỗi thì đã sao chứ, phải phạt!"
Giọng điệu mềm mại nhưng lại vô cùng giảo hoạt, nghe thôi đã khiến người ta ngứa ngáy.
Hai tai Quý Lâm đỏ lên, anh đang chờ đợi sự trừng phạt Du Duyệt Duyệt.
Du Duyệt Duyệt nháy mắt, làm bộ dạng như đang đùa giỡn phụ nữ nhà lành rồi cười vui vẻ nói:.
"Em phạt anh... Phạt anh vẽ một trăm bức tranh cho em, có thể trả góp, thế nào? Hình phạt này có thích đáng không?"
Đây không phải là thứ Quý Lâm đang nghĩ đến, anh có chút bất đắc dĩ mà bật cười, nghĩ lại thì cái này quả thật là phong cách đùa giỡn thường ngày của Du Duyệt Duyệt, luôn luôn nằm ngoài dự đoán của mọi người, vì vậy không thể biết trước được là cô sẽ nói cái gì tiếp theo.
Quý Lâm đáp: "Được, anh chấp nhận hình phạt này."
Du Duyệt Duyệt đưa tay nhéo vành tai còn chưa hết ửng đỏ của Quý Lâm, rồi thì thầm: "Anh vừa nghĩ đến cái gì đó? Sao tai lại đỏ như này?"
Quý Lâm dời mắt, mím môi không trả lời.
Nếu là người khác thì hẳn đã bịa đại một cái gì đó cho qua chuyện nhưng Quý Lâm thì khác, thà rằng im lặng chứ không muốn trả lời vấn đề này.
Nhưng không nói không có nghĩa là Du Duyệt Duyệt không biết.
Cô sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để trêu ghẹo anh. Cô dùng tay sờ sờ tai Quý Lâm, hạ thân ngọ nguậy không ngừng.
"Chắc chắn là chẳng phải cái gì lành mạnh hết... Nếu anh muốn đổi hình phạt khác thì em có thể nghe theo anh." Du Duyệt Duyệt híp mắt, cô phát hiện thân thể của mình thật sự quá mẫn cảm rồi, chỉ mới cọ vài cái thôi đã có cảm giác.
Quý Lâm giữ người Du Duyệt Duyệt lại rồi nói: "Hôm nay chắc em đủ mệt rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi."
Nghe Quý Lâm nói như vậy, Du Duyệt Duyệt đột nhiên có chút tức giận, làm như cô gấp lắm vậy. Không biết ai mới là người mất khống chế mỗi lần lên giường, bây giờ mặc quần vào lại tỏ vẻ cấm dục.
Du Duyệt Duyệt biết Quý Lâm là kiểu người bướng bỉnh, những chuyện xảy ra hôm nay khiến anh không còn tâm trạng để vờn nhau với cô, dù có dụ dỗ thế nào cũng vô ích, thôi đành từ bỏ vậy.
Gần đây cô hơi tăng cân nhưng không hề có chút gánh nặng tâm lý nào mà dồn toàn bộ sức nặng cơ thể lên người anh, nhìn qua cứ như là đang giận dỗi.
"Em còn chưa hỏi anh, sao lúc đó anh không nghe máy?"
"Anh đang họp, điện thoại để ở chế độ im lặng. Sau khi kết thúc anh mới thấy cuộc gọi của em nhưng không gọi lại được."
Du Duyệt Duyệt lẩm bẩm: "Trùng hợp vậy sao? Bạn gái gặp nguy hiểm thì được người đàn ông khác giúp đỡ... Quý Lâm, anh nói xem người làm bạn trai như anh có xứng đáng không?"
Cô vừa nói vừa giận dỗi dùng ngón tay chọc chọc trên ngực anh.
Quý Lâm vẫn luôn tập thể dục, cơ ngực rất rắn chắc, điều này lại làm đầu ngón tay của Du Duyệt Duyệt hơi tê.
Anh vui vẻ thừa nhận, "Phải, em nói gì cũng đúng hết."
Quý Lâm nhận sai, Du Duyệt Duyệt ngược lại không hài lòng, cũng không chọc vào ngực anh nữa: "Sao anh nhận lỗi nhanh như vậy? Em còn muốn cãi nhau với anh."
Quý Lâm vòng tay qua ôm eo cô, "Cãi nhau chỉ làm tổn hại tình cảm thôi."
Du Duyệt Duyệt nói: "Nhưng hiện tại em chỉ muốn cãi nhau với anh phải làm sao bây giờ?"
Quý Lâm không biết cô là đang nói giỡn hay thật sự muốn cãi nhau với anh. Anh thở dài, cúi người hôn lên môi cô.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.