Chương 104: Ai hiểu phong tình?
Tặc Đạo Tam Si
13/06/2014
Cơ chân của
hai phu kiệu rất khỏe, khuân kiệu đi như bay, thiếu chút Thạch Song chạy theo không kịp. Mùa đông, ngày ngắn đêm dài, bầu trời tối đen nhanh
hơn, bọn họ vừa đến chùa Hạnh Hoa mà bầu trời đã sập tối. Hơn nữa giờ
lại là cuối tháng mười nên trời đêm không một ánh trăng. Trên trời có
mây mù nên cũng không nhìn thấy cả sao. Cỗ kiệu dừng lại trước phủ của
Vương Tư Nhâm. Tường cửa bốn phía đóng chặt. Trương Nguyên xuống kiệu đi đến gõ cửa. Bên trong cánh cửa có người nghe thấy liền lên tiếng hỏi:
-Ai đó?
Trương Nguyên nói:
-Vương đại thúc, là ta, Trương Nguyên.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra. Ông lão canh cửa nhà họ Vương cầm chiếc đèn lồng ra đón, nói:
-Trương công tử à, sao ban đêm lại đến đây. Có việc gì gấp à?
Trương Nguyên nói:
-Lão sư có ở trong phủ chứ? Ta có việc phải bẩm báo.
-Lão gia ở trong nhà đó. Chạng vạng người mới trở về từ sơn viên Hội Kê.
Ông lão canh cửa vội bảo một người hầu nam trẻ tuổi đi vào nội viện bẩm báo, nói là có Trương công tử đến, một mặt mời Trương Nguyên đi vào và bảo Thạch Song cùng hai kiệu phu ngồi ở cửa sảnh nhĩ phòng ** nghỉ ngơi uống trà nóng.
** Nhĩ phòng: ngay góc giữa hai gian phòng chính, có một căn phòng nhỏ có độ cao thấp và bé, hình dạng trông giống hai tai của phòng chính, nên gọi là nhĩ phòng.
Trương Nguyên ở đây khoảng hai tháng, mọi nẻo ngách đều đã quen thuộc. Mỗi lần hắn tới đều tự mình đi vào, không có thị đồng người hầu họ Vương nào dẫn đường cho hắn cả, mọi người cũng xem hắn như người trong nhà. Trương Nguyên một mình đi qua cửa sảnh có đèn lồng. Khi bước vào trong sân chính sảnh, bước chân hắn hơi nặng trĩu, cảm giác mình thẹn với sự vun đắp của Vương lão sư. Nhưng sự tình đã như vậy, hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn, càng cần phải có dũng khí để từ chối.
Trước sân phòng khách còn chưa thắp đèn thì bên trong thư phòng đèn đã sáng trưng. Trương Nguyên cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ Vương lão sư ở trong này? Hắn đi tới bên cửa thì thấy Vương Anh Tư tiểu thư khoác áo lông ngồi ở bàn ghi chép, nàng ta đang cầm bút lông cừu chăm chú viết gì đó. Trương Nguyên không dám kinh động. Đang lúc hắn muốn lui về cửa sảnh thì lúc này Vương Anh Tư trong thư phòng đặt bút xuống, để tay lên bếp lò bằng đồng bên cạnh nghiên mực, liếc mắt qua thì nhìn thấy một bóng người đi qua trước cửa, liền hỏi:
-Là ai?
Trương Nguyên liền quay lại, đứng trước cửa thư phòng, dưới ánh đèn, thở dài nói:
-Anh Tư tiểu thư, là ta.
Vương Anh Tư “a” lên một tiếng, đứng lên nói:
-Sao huynh lại tới đây, có chuyện gì sao?
Trương Nguyên thấy thần sắc Vương Anh Tư như thường lệ, biết chắc rằng lão sư vẫn chưa đem chuyện nhờ Hầu Chi Hàn cầu hôn nói cho nàng biết. Hắn yên tâm một chút, mỉm cười nói:
-Ta có chuyện muốn bẩm báo với lão sư. Anh Tư tiểu thư viết gì vậy?
Vương Anh Tư mỉm cười nói:
-Ta đang làm bát cổ. Nhàm chán quá. Nên làm bát cổ cho qua thời gian. Tốt nhất huynh nên vào nhà đi, đừng đứng bên ngoài làm gì, lạnh đấy.
Trương Nguyên nói:
-Ta đang đợi lão sư đi ra.
Vương Anh Tư nói:
-Có chuyện quan trọng ư? Để ta đi gọi phụ thân giúp huynh.
Nàng cầm bếp lò ấm đưa đến trước ngực của Trương Nguyên, nói:
-Huynh cầm lấy trước đi.
Trương Nguyên giơ tay nhận lấy. Vương Anh Tư khẽ mỉm cười rồi đi về hướng nội viện.
Trương Nguyên cầm bếp lò bằng đồng thau ấm áp đứng ngẩn tò te. Sư muội thật tốt làm sao. Tại sao phải để hắn lựa chọn chứ? Ông trời này đúng là thích trêu cợt người mà. Bỗng nhiên hắn nghe thấy từng tiếng ho khan từ phía sau vọng tới, quay lưng lại thì thấy Vương Tư Nhâm đang thong thả bước ra.
-Trương Nguyên, đã muộn thế này, ngươi tới có chuyện gì?
Trương Nguyên thầm nghĩ: “Vương lão sư đến từ sớm rồi mà không chịu xuất hiện, lặng lẽ nhìn ta và Vương Anh Tư nói chuyện. Ôi, đúng là làm người thật khó, lúc nào cũng phải cẩn trọng cả.”
Rồi hắn vội vàng đặt bếp lò xuống đất, chắp tay trước ngực thi lễ nói:
-Lão sư, học trò có chuyện quan trọng cần bẩm báo. Xin lão sư nhất định tha thứ cho học trò.
Vương Tư Nhâm “ồ” một tiếng rồi tiến đến thư phòng, nhìn Trương Nguyên nói:
-Vào nói chuyện đi.
Trương Nguyên nâng bếp lò ấm đi vào thư phòng, đặt bếp lò lên bàn sách rồi lui ra phía sau hai bước khoanh tay cung kính. Vương Tư Nhâm nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Trương Nguyên. Vương Tư Nhâm là người vô cùng thông minh, ánh mắt tinh tường lợi hại. Từ động tác đơn giản mà ông ta có thể phát hiện ra Trương Nguyên dường như đang lo lắng điều gì đó. Nhưng chắc đây là Trương Nguyên cố ý biểu hiện tâm trạng ra đây mà, bèn thấp giọng hỏi:
-Ngươi đã gặp qua Hầu huyện lệnh rồi chứ?
Trương Nguyên khom người cúi đầu nói:
-Lão sư, học trò thật sự hổ thẹn. Sáng sớm hôm nay học trò đi đến quý phủ của Thương Chu Đức tiên sinh ở Hội Kê, bàn về hôn ước của học trò và em gái của Thương Chu Đức tiên sinh, chạng vạng trở về mới đi gặp Hầu huyện tôn. Xin lão sư nhất định tha thứ cho học trò. Ân đức của lão sư, cả đời học trò không dám quên.
Vương Tư Nhâm đứng sững, một hồi lâu cũng không nói gì.
Trương Nguyên không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy cả tòa nhà bỗng chốc trở nên yên lặng như tờ. Dường như tất cả mọi người đều nín thở ngưng đọng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phá vỡ không gian nặng nề này. Tiểu thư Vương Anh Tư xuất hiện trước thư phòng, thấy phụ thân Vương Tư Nhâm đang trong thư phòng thì mở to mắt cười nói:
-Phụ thân ra đây khi nào vậy, con không thấy.
Vương Tư Nhâm nhìn người con gái ông luôn yêu thương từ trước đến nay, trong lòng thở dài, nói:
-Không có chuyện của con, con trở về phòng đi.
Vương Anh Tư đáp một tiếng “vâng ạ” rồi lui đi. Vương Tư Nhâm nói:
-Con đem lò sưởi của con ôm trở về đi. Trương Nguyên không ở lâu, y cũng sẽ về ngay thôi.
Vương Anh Tư “ồ” một tiếng, đi đến lấy bếp lò. Khi nàng đi qua bên cạnh Trương Nguyên, thì cúi thấp liếc mắt nhìn Trương Nguyên một cái, thấy mắt Trương Nguyên ngấn lệ, Vương Anh Tư giật mình kinh hãi, xoay người nói:
-Phụ thân, sao người lại quở trách Trương Giới Tử?
Vương Tư Nhâm nói:
-Nói bậy, ta nào có quở trách nó.
Vương Anh Tư lại cúi đầu liếc nhìn Trương Nguyên một cái, nói:
-Phụ thân mắng huynh ấy đến khóc, còn nói là không có.
Trương Nguyên miễn cưỡng cười nói:
-Lão sư không quở trách huynh. Là huynh tự mình nhớ tới chuyện thương tâm thôi.
Vương Anh Tư dùng ánh mắt hoài nghi nhìn phụ thân, rồi lại nhìn Trương Nguyên, ôm lò sưởi đi ra.
Vương Anh Tư đi rồi, Vương Tư Nhâm mới mở miệng nói:
-Bây giờ ta gọi nó bằng tên Vương Đoan Thục. Anh Tư chỉ là nhũ danh của nó. Bởi vì khi nó còn nhỏ, khi cười hai con mắt mở to, hết sức có anh khí, nên gọi nó là Anh Tư. Bây giờ nó đã đến tuổi cập kê, nên có một cái tên cho đúng nghĩa, hy vọng về sau nó có thể đoan trang hiền thục, không còn tính tình trẻ con giống như trước kia nữa. Ta tiễn ngươi ra ngoài, về sớm một chút đi, chớ để mẫu thân ngươi lo lắng.
Dứt lời ông liền đưa Trương Nguyên ra cửa.
Trương Nguyên vội quỳ xuống, nói:
-Anh Tư tiểu thư tốt lắm. Là học trò không có phúc phận này thôi, xin lão sư ngàn vạn lần tha thứ cho học trò.
Vương Tư Nhâm dừng bước, đưa tay kéo Trương Nguyên lên, nói:
-Nói chuyện lúc Anh Tư còn nhỏ cho ngươi nghe, ta cũng không có dụng ý khác, chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến nên kể vậy thôi. Cũng giống như việc ngâm thơ viết văn vậy, cảm hứng bộc phát ra ngoài nên mới viết được những dòng thơ văn hay, ta cũng không trách ngươi. Cũng không có cách nào khác.
Trương Nguyên nói:
-Về sau học trò có thể đến vấn an thỉnh giáo lão sư nữa không ạ?
Vương Tư Nhâm nhìn hắn, mỉm cười nói:
-Vương Tư Nhâm ta là người tâm tính hẹp hòi như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không làm con rể ta được thì ngay cả học trò ta cũng không cho ngươi làm nữa sao?
Trương Nguyên cúi mình thi lễ:
-Đa tạ lão sư, đa tạ lão sư.
Vương Tư Nhâm đưa Trương Nguyên ra ngoài, bảo người canh cửa mang một chiếc đèn lồng đưa cho Thạch Song. Nhìn Trương Nguyên lên kiệu ra về rồi, lúc này ông mới quay người trở vào. Tạm thời không muốn về nội viện nên ông ra thư phòng ở tiền viện ngồi một hồi. Ông nhìn bát cổ mà con gái viết lúc nãy, lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ: “Con gái làm văn bát cổ có hay đi chăng nữa thì đã sao, nào có ai công nhận cơ chứ, thật sự là tiêu tốn thời gian. Nếu con là con trai thì lúc này hẳn đã đỗ tú tài chứ chẳng chơi.”
Nghe tiếng bước chân vọng đến, Vương Tư Nhâm không ngẩng đầu lên, nói:
-Sao con lại ra đây?
Vương Anh Tư ôm bếp lò nóng, đầu hướng vào trong thư phòng tìm kiếm, hỏi:
-Phụ thân, Trương Giới Tử đã đi rồi sao?
Vương Tư Nhâm “ừ” một tiếng.
Vương Anh Tư đi đến, lại hỏi:
-Trương Giới Tử đêm nay thật kỳ lạ. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Vương Tư Nhâm nói:
-Trương Nguyên nói hắn đã đính hôn với em gái của Thương Chu Đức, đặc biệt đến báo cho lão sư ta biết.
Thiếu chút nữa Anh Tư làm rớt bếp lò đồng trong tay xuống đất, sửng sốt một hồi mới lên tiếng:
-Trương Giới Tử đã đính hôn rồi, vội vã như vậy sao?
Nàng thì thào nói xong thì quay người đi, bước tới cửa thì lại quay đầu lại hỏi:
-Vậy về sau huynh ấy sẽ không trở lại đây nữa sao?
Vương Tư Nhâm nói:
-Vẫn sẽ đến chứ. Trương Nguyên vẫn là học trò của Vương Tư Nhâm ta.
Nhìn bóng dáng nữ nhi biến mất trước cửa, Vương Tư Nhâm thất vọng ngồi tựa vào ghế. Bình thường ông không biết, cứ nghĩ là con gái tuổi nhỏ ngây thơ không hiểu phong tình. Nhưng trước khi đi, câu nói cuối cùng khi nàng quay đầu dựa cửa có chút si tình, rõ ràng là tình cảm đã nảy nở trong lòng. Như thế nào cho phải đây?
Trương Nguyên về đến nhà đã gần đến giờ hợi. Trương mẫu Lã thị ngồi chờ con ở trước sân. Nghe thấy cửa hàng rào trúc mở, bà liền khẩn trương đi đến cổng lớn, đón con hỏi:
-Con ta, tiên sinh không trách cứ con chứ?
Trương Nguyên nói:
-Tiên sinh đối đãi với con như cũ, tốt lắm. Chỉ là con tự thấy áy náy trong lòng.
Trương mẫu Lã thị nắm tay con trai đi vào trong nội viện, thấy bộ dạng con trai rầu rĩ không vui, liền an ủi:
-Con ta chớ nên áy náy. Đây cũng không phải là lỗi của con. Vương tiểu thư kia cũng có thể tìm mối lương duyên khác xứng đáng hơn.
Buổi sáng hôm sau, Trương Nguyên đi sang Tây Trương gặp tộc thúc tổ Trương Nhữ Sương nói về chuyện gặp Vương lão sư tối hôm qua. Trương Nhữ Sương gật đầu nói :
-Sự việc êm xuôi như vậy cũng tốt. Hước Am đúng là người sảng khoái rộng rãi, ông ta sẽ không oán trách con. Con phải thường xuyên đến chỗ của ông ta. Tình nghĩa thầy trò không thể để phai nhạt như vậy. Việc hôn nhân ở bên Thương thị kia cũng phải nhanh chóng tiến hành.
Sau khi gặp tộc thúc tổ Trương Nhữ Sương, Trương Nguyên lại đi huyện nha gặp Hầu huyện lệnh. Hầu huyện lệnh vừa mới dừng việc xử lý công vụ trong công đường, ngồi bên cạnh chậu than ấm sưởi ấm. Sau khi nghe Trương Nguyên nói lời tạ lỗi xong, thì ông nói:
-Lão sư đã không trách ngươi thì sao ta có thể trách ngươi. Trương Nguyên à, ngươi phải tiếp tục chăm chỉ đọc sách, sớm trúng cử Trạng Nguyên, chức to thành danh, báo đáp ơn sư. Ngươi luôn có cơ hội để báo đáp mà, không cần thiết phải cưới con gái lão sư mới là gọi là báo ân đâu.
Nói tới đây, Hầu huyện lệnh lại mỉm cười, nói:
-Việc này ngươi cũng không cần lo lắng nhiều, hãy chuyên tâm đọc sách. Ba tháng nữa sẽ có kỳ thi huyện. Hiện tại danh tiếng của ngươi đã có, nhưng ánh mắt mọi người cũng đang dõi theo nhất cử nhất động của ngươi. Bát cổ cho kỳ thi huyện của ngươi nhất định phải viết cho thật tốt, không thể kém hơn bài đấu với Diêu Phục ở Minh Luân đường được. Ngươi hiểu ý bổn huyện chứ?
Trương Nguyên khom người nói:
-Học trò hiểu, một ngày hai quyển sách chế nghệ, không dám buông thả.
Thấy Hầu huyện tôn không còn gì dặn dò thì hắn liền đứng dậy cáo từ.
Hầu huyệnh lệnh nói:
-Đã là buổi trưa rồi. Ngươi hãy ở lại dùng cơm trưa, uống mấy chén với bổn huyện. Hôm nay thật sự là lạnh, chắc là sẽ có tuyết rơi đấy.
Vừa nhìn ra ngoài cửa sổ thì ông mơ hồ nhìn thấy một con bươm bướm trắng nhỏ đang bay, lập tức nghe được tiếng người gần xa hô lên :
-Tuyết rơi rồi !
-Tuyết rơi rồi!
“…”
Hầu Chi Hàn đứng dậy đi đến dưới mái hiên, nhìn tuyết rơi xuống ngày một dày, lẩm bẩm: “Tuyết rơi đúng năm được mùa. Chỉ trông mong năm nay mưa thuận gió hòa, trăm họ an cư lạc nghiệp. Nếu như là một năm tai ương, chức quan này thật sự khó làm đây.
-Ai đó?
Trương Nguyên nói:
-Vương đại thúc, là ta, Trương Nguyên.
Cánh cửa nhanh chóng mở ra. Ông lão canh cửa nhà họ Vương cầm chiếc đèn lồng ra đón, nói:
-Trương công tử à, sao ban đêm lại đến đây. Có việc gì gấp à?
Trương Nguyên nói:
-Lão sư có ở trong phủ chứ? Ta có việc phải bẩm báo.
-Lão gia ở trong nhà đó. Chạng vạng người mới trở về từ sơn viên Hội Kê.
Ông lão canh cửa vội bảo một người hầu nam trẻ tuổi đi vào nội viện bẩm báo, nói là có Trương công tử đến, một mặt mời Trương Nguyên đi vào và bảo Thạch Song cùng hai kiệu phu ngồi ở cửa sảnh nhĩ phòng ** nghỉ ngơi uống trà nóng.
** Nhĩ phòng: ngay góc giữa hai gian phòng chính, có một căn phòng nhỏ có độ cao thấp và bé, hình dạng trông giống hai tai của phòng chính, nên gọi là nhĩ phòng.
Trương Nguyên ở đây khoảng hai tháng, mọi nẻo ngách đều đã quen thuộc. Mỗi lần hắn tới đều tự mình đi vào, không có thị đồng người hầu họ Vương nào dẫn đường cho hắn cả, mọi người cũng xem hắn như người trong nhà. Trương Nguyên một mình đi qua cửa sảnh có đèn lồng. Khi bước vào trong sân chính sảnh, bước chân hắn hơi nặng trĩu, cảm giác mình thẹn với sự vun đắp của Vương lão sư. Nhưng sự tình đã như vậy, hắn nhất định phải đưa ra lựa chọn, càng cần phải có dũng khí để từ chối.
Trước sân phòng khách còn chưa thắp đèn thì bên trong thư phòng đèn đã sáng trưng. Trương Nguyên cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ Vương lão sư ở trong này? Hắn đi tới bên cửa thì thấy Vương Anh Tư tiểu thư khoác áo lông ngồi ở bàn ghi chép, nàng ta đang cầm bút lông cừu chăm chú viết gì đó. Trương Nguyên không dám kinh động. Đang lúc hắn muốn lui về cửa sảnh thì lúc này Vương Anh Tư trong thư phòng đặt bút xuống, để tay lên bếp lò bằng đồng bên cạnh nghiên mực, liếc mắt qua thì nhìn thấy một bóng người đi qua trước cửa, liền hỏi:
-Là ai?
Trương Nguyên liền quay lại, đứng trước cửa thư phòng, dưới ánh đèn, thở dài nói:
-Anh Tư tiểu thư, là ta.
Vương Anh Tư “a” lên một tiếng, đứng lên nói:
-Sao huynh lại tới đây, có chuyện gì sao?
Trương Nguyên thấy thần sắc Vương Anh Tư như thường lệ, biết chắc rằng lão sư vẫn chưa đem chuyện nhờ Hầu Chi Hàn cầu hôn nói cho nàng biết. Hắn yên tâm một chút, mỉm cười nói:
-Ta có chuyện muốn bẩm báo với lão sư. Anh Tư tiểu thư viết gì vậy?
Vương Anh Tư mỉm cười nói:
-Ta đang làm bát cổ. Nhàm chán quá. Nên làm bát cổ cho qua thời gian. Tốt nhất huynh nên vào nhà đi, đừng đứng bên ngoài làm gì, lạnh đấy.
Trương Nguyên nói:
-Ta đang đợi lão sư đi ra.
Vương Anh Tư nói:
-Có chuyện quan trọng ư? Để ta đi gọi phụ thân giúp huynh.
Nàng cầm bếp lò ấm đưa đến trước ngực của Trương Nguyên, nói:
-Huynh cầm lấy trước đi.
Trương Nguyên giơ tay nhận lấy. Vương Anh Tư khẽ mỉm cười rồi đi về hướng nội viện.
Trương Nguyên cầm bếp lò bằng đồng thau ấm áp đứng ngẩn tò te. Sư muội thật tốt làm sao. Tại sao phải để hắn lựa chọn chứ? Ông trời này đúng là thích trêu cợt người mà. Bỗng nhiên hắn nghe thấy từng tiếng ho khan từ phía sau vọng tới, quay lưng lại thì thấy Vương Tư Nhâm đang thong thả bước ra.
-Trương Nguyên, đã muộn thế này, ngươi tới có chuyện gì?
Trương Nguyên thầm nghĩ: “Vương lão sư đến từ sớm rồi mà không chịu xuất hiện, lặng lẽ nhìn ta và Vương Anh Tư nói chuyện. Ôi, đúng là làm người thật khó, lúc nào cũng phải cẩn trọng cả.”
Rồi hắn vội vàng đặt bếp lò xuống đất, chắp tay trước ngực thi lễ nói:
-Lão sư, học trò có chuyện quan trọng cần bẩm báo. Xin lão sư nhất định tha thứ cho học trò.
Vương Tư Nhâm “ồ” một tiếng rồi tiến đến thư phòng, nhìn Trương Nguyên nói:
-Vào nói chuyện đi.
Trương Nguyên nâng bếp lò ấm đi vào thư phòng, đặt bếp lò lên bàn sách rồi lui ra phía sau hai bước khoanh tay cung kính. Vương Tư Nhâm nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Trương Nguyên. Vương Tư Nhâm là người vô cùng thông minh, ánh mắt tinh tường lợi hại. Từ động tác đơn giản mà ông ta có thể phát hiện ra Trương Nguyên dường như đang lo lắng điều gì đó. Nhưng chắc đây là Trương Nguyên cố ý biểu hiện tâm trạng ra đây mà, bèn thấp giọng hỏi:
-Ngươi đã gặp qua Hầu huyện lệnh rồi chứ?
Trương Nguyên khom người cúi đầu nói:
-Lão sư, học trò thật sự hổ thẹn. Sáng sớm hôm nay học trò đi đến quý phủ của Thương Chu Đức tiên sinh ở Hội Kê, bàn về hôn ước của học trò và em gái của Thương Chu Đức tiên sinh, chạng vạng trở về mới đi gặp Hầu huyện tôn. Xin lão sư nhất định tha thứ cho học trò. Ân đức của lão sư, cả đời học trò không dám quên.
Vương Tư Nhâm đứng sững, một hồi lâu cũng không nói gì.
Trương Nguyên không dám nhúc nhích, chỉ cảm thấy cả tòa nhà bỗng chốc trở nên yên lặng như tờ. Dường như tất cả mọi người đều nín thở ngưng đọng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên phá vỡ không gian nặng nề này. Tiểu thư Vương Anh Tư xuất hiện trước thư phòng, thấy phụ thân Vương Tư Nhâm đang trong thư phòng thì mở to mắt cười nói:
-Phụ thân ra đây khi nào vậy, con không thấy.
Vương Tư Nhâm nhìn người con gái ông luôn yêu thương từ trước đến nay, trong lòng thở dài, nói:
-Không có chuyện của con, con trở về phòng đi.
Vương Anh Tư đáp một tiếng “vâng ạ” rồi lui đi. Vương Tư Nhâm nói:
-Con đem lò sưởi của con ôm trở về đi. Trương Nguyên không ở lâu, y cũng sẽ về ngay thôi.
Vương Anh Tư “ồ” một tiếng, đi đến lấy bếp lò. Khi nàng đi qua bên cạnh Trương Nguyên, thì cúi thấp liếc mắt nhìn Trương Nguyên một cái, thấy mắt Trương Nguyên ngấn lệ, Vương Anh Tư giật mình kinh hãi, xoay người nói:
-Phụ thân, sao người lại quở trách Trương Giới Tử?
Vương Tư Nhâm nói:
-Nói bậy, ta nào có quở trách nó.
Vương Anh Tư lại cúi đầu liếc nhìn Trương Nguyên một cái, nói:
-Phụ thân mắng huynh ấy đến khóc, còn nói là không có.
Trương Nguyên miễn cưỡng cười nói:
-Lão sư không quở trách huynh. Là huynh tự mình nhớ tới chuyện thương tâm thôi.
Vương Anh Tư dùng ánh mắt hoài nghi nhìn phụ thân, rồi lại nhìn Trương Nguyên, ôm lò sưởi đi ra.
Vương Anh Tư đi rồi, Vương Tư Nhâm mới mở miệng nói:
-Bây giờ ta gọi nó bằng tên Vương Đoan Thục. Anh Tư chỉ là nhũ danh của nó. Bởi vì khi nó còn nhỏ, khi cười hai con mắt mở to, hết sức có anh khí, nên gọi nó là Anh Tư. Bây giờ nó đã đến tuổi cập kê, nên có một cái tên cho đúng nghĩa, hy vọng về sau nó có thể đoan trang hiền thục, không còn tính tình trẻ con giống như trước kia nữa. Ta tiễn ngươi ra ngoài, về sớm một chút đi, chớ để mẫu thân ngươi lo lắng.
Dứt lời ông liền đưa Trương Nguyên ra cửa.
Trương Nguyên vội quỳ xuống, nói:
-Anh Tư tiểu thư tốt lắm. Là học trò không có phúc phận này thôi, xin lão sư ngàn vạn lần tha thứ cho học trò.
Vương Tư Nhâm dừng bước, đưa tay kéo Trương Nguyên lên, nói:
-Nói chuyện lúc Anh Tư còn nhỏ cho ngươi nghe, ta cũng không có dụng ý khác, chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến nên kể vậy thôi. Cũng giống như việc ngâm thơ viết văn vậy, cảm hứng bộc phát ra ngoài nên mới viết được những dòng thơ văn hay, ta cũng không trách ngươi. Cũng không có cách nào khác.
Trương Nguyên nói:
-Về sau học trò có thể đến vấn an thỉnh giáo lão sư nữa không ạ?
Vương Tư Nhâm nhìn hắn, mỉm cười nói:
-Vương Tư Nhâm ta là người tâm tính hẹp hòi như vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không làm con rể ta được thì ngay cả học trò ta cũng không cho ngươi làm nữa sao?
Trương Nguyên cúi mình thi lễ:
-Đa tạ lão sư, đa tạ lão sư.
Vương Tư Nhâm đưa Trương Nguyên ra ngoài, bảo người canh cửa mang một chiếc đèn lồng đưa cho Thạch Song. Nhìn Trương Nguyên lên kiệu ra về rồi, lúc này ông mới quay người trở vào. Tạm thời không muốn về nội viện nên ông ra thư phòng ở tiền viện ngồi một hồi. Ông nhìn bát cổ mà con gái viết lúc nãy, lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ: “Con gái làm văn bát cổ có hay đi chăng nữa thì đã sao, nào có ai công nhận cơ chứ, thật sự là tiêu tốn thời gian. Nếu con là con trai thì lúc này hẳn đã đỗ tú tài chứ chẳng chơi.”
Nghe tiếng bước chân vọng đến, Vương Tư Nhâm không ngẩng đầu lên, nói:
-Sao con lại ra đây?
Vương Anh Tư ôm bếp lò nóng, đầu hướng vào trong thư phòng tìm kiếm, hỏi:
-Phụ thân, Trương Giới Tử đã đi rồi sao?
Vương Tư Nhâm “ừ” một tiếng.
Vương Anh Tư đi đến, lại hỏi:
-Trương Giới Tử đêm nay thật kỳ lạ. Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Vương Tư Nhâm nói:
-Trương Nguyên nói hắn đã đính hôn với em gái của Thương Chu Đức, đặc biệt đến báo cho lão sư ta biết.
Thiếu chút nữa Anh Tư làm rớt bếp lò đồng trong tay xuống đất, sửng sốt một hồi mới lên tiếng:
-Trương Giới Tử đã đính hôn rồi, vội vã như vậy sao?
Nàng thì thào nói xong thì quay người đi, bước tới cửa thì lại quay đầu lại hỏi:
-Vậy về sau huynh ấy sẽ không trở lại đây nữa sao?
Vương Tư Nhâm nói:
-Vẫn sẽ đến chứ. Trương Nguyên vẫn là học trò của Vương Tư Nhâm ta.
Nhìn bóng dáng nữ nhi biến mất trước cửa, Vương Tư Nhâm thất vọng ngồi tựa vào ghế. Bình thường ông không biết, cứ nghĩ là con gái tuổi nhỏ ngây thơ không hiểu phong tình. Nhưng trước khi đi, câu nói cuối cùng khi nàng quay đầu dựa cửa có chút si tình, rõ ràng là tình cảm đã nảy nở trong lòng. Như thế nào cho phải đây?
Trương Nguyên về đến nhà đã gần đến giờ hợi. Trương mẫu Lã thị ngồi chờ con ở trước sân. Nghe thấy cửa hàng rào trúc mở, bà liền khẩn trương đi đến cổng lớn, đón con hỏi:
-Con ta, tiên sinh không trách cứ con chứ?
Trương Nguyên nói:
-Tiên sinh đối đãi với con như cũ, tốt lắm. Chỉ là con tự thấy áy náy trong lòng.
Trương mẫu Lã thị nắm tay con trai đi vào trong nội viện, thấy bộ dạng con trai rầu rĩ không vui, liền an ủi:
-Con ta chớ nên áy náy. Đây cũng không phải là lỗi của con. Vương tiểu thư kia cũng có thể tìm mối lương duyên khác xứng đáng hơn.
Buổi sáng hôm sau, Trương Nguyên đi sang Tây Trương gặp tộc thúc tổ Trương Nhữ Sương nói về chuyện gặp Vương lão sư tối hôm qua. Trương Nhữ Sương gật đầu nói :
-Sự việc êm xuôi như vậy cũng tốt. Hước Am đúng là người sảng khoái rộng rãi, ông ta sẽ không oán trách con. Con phải thường xuyên đến chỗ của ông ta. Tình nghĩa thầy trò không thể để phai nhạt như vậy. Việc hôn nhân ở bên Thương thị kia cũng phải nhanh chóng tiến hành.
Sau khi gặp tộc thúc tổ Trương Nhữ Sương, Trương Nguyên lại đi huyện nha gặp Hầu huyện lệnh. Hầu huyện lệnh vừa mới dừng việc xử lý công vụ trong công đường, ngồi bên cạnh chậu than ấm sưởi ấm. Sau khi nghe Trương Nguyên nói lời tạ lỗi xong, thì ông nói:
-Lão sư đã không trách ngươi thì sao ta có thể trách ngươi. Trương Nguyên à, ngươi phải tiếp tục chăm chỉ đọc sách, sớm trúng cử Trạng Nguyên, chức to thành danh, báo đáp ơn sư. Ngươi luôn có cơ hội để báo đáp mà, không cần thiết phải cưới con gái lão sư mới là gọi là báo ân đâu.
Nói tới đây, Hầu huyện lệnh lại mỉm cười, nói:
-Việc này ngươi cũng không cần lo lắng nhiều, hãy chuyên tâm đọc sách. Ba tháng nữa sẽ có kỳ thi huyện. Hiện tại danh tiếng của ngươi đã có, nhưng ánh mắt mọi người cũng đang dõi theo nhất cử nhất động của ngươi. Bát cổ cho kỳ thi huyện của ngươi nhất định phải viết cho thật tốt, không thể kém hơn bài đấu với Diêu Phục ở Minh Luân đường được. Ngươi hiểu ý bổn huyện chứ?
Trương Nguyên khom người nói:
-Học trò hiểu, một ngày hai quyển sách chế nghệ, không dám buông thả.
Thấy Hầu huyện tôn không còn gì dặn dò thì hắn liền đứng dậy cáo từ.
Hầu huyệnh lệnh nói:
-Đã là buổi trưa rồi. Ngươi hãy ở lại dùng cơm trưa, uống mấy chén với bổn huyện. Hôm nay thật sự là lạnh, chắc là sẽ có tuyết rơi đấy.
Vừa nhìn ra ngoài cửa sổ thì ông mơ hồ nhìn thấy một con bươm bướm trắng nhỏ đang bay, lập tức nghe được tiếng người gần xa hô lên :
-Tuyết rơi rồi !
-Tuyết rơi rồi!
“…”
Hầu Chi Hàn đứng dậy đi đến dưới mái hiên, nhìn tuyết rơi xuống ngày một dày, lẩm bẩm: “Tuyết rơi đúng năm được mùa. Chỉ trông mong năm nay mưa thuận gió hòa, trăm họ an cư lạc nghiệp. Nếu như là một năm tai ương, chức quan này thật sự khó làm đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.