Chương 48: chó mèo không đi chung đường
Tặc Đạo Tam Si
24/08/2017
Tôn giáo dụ quát nói:
- Bên văn miếu, trong học thụ, không được hỗn láo... Diêu sinh, trò hôm nay đến đây có việc gì?
Diêu Phục nhìn Trương Nguyên với ánh mắt cực kỳ căm ghét, lão chẳng màng bản thân giúp gia nô kiện chủ thì khó coi đến cỡ nào, ngược lại lão cho rằng hành động của Trương Nguyên trên công đường ngày ấy đã khiến lão bị mất mặt, đã vậy lão còn bị huyện tôn chỉ trích nữa. Lão ôm hận trong lòng, nhất quyết phải trả thù băng được.
Hôm nay ma xui quỷ khiến Trương Nguyên để lão bắt gặp hắn khẩu xuất cuồng ngôn, dễ gì lão chịu bỏ qua. Tạm thời lão gạt chuyện xin phép sang một bên, nói:
- Hôm nay học trò đến chính là để được mở mang , xem tài nghệ của vị cao nhân có thể tinh thông văn bát cổ chỉ trong ba tháng. Nếu không phải ăn nói xằng bậy, vậy chắc là do Tôn giáo dụ dạy dễ tốt, huyện Son  m chúng ta có kỳ tài rồi!
Tuy lời nói của Diệu Phục đầy chất châm biếm, nhưng Tôn giáo dụ lại không trách mắng lão. Ngày thường Diệu Phục dâng biếu lễ vật cho ông không ít, tính ra một năm cũng có năm sáu lượng bạc, có thể nói là trong đám sinh đổ ông ta dạy, Diêu Phục là học trò hào phóng nhất rồi, “món hời này” không thể đắc tội được. Ông nói:
- Diêu sinh đừng trách cứ lời nói vị thiếu niên này làm gì?.
Diêu Phục bám lấy không thôi, buông lời nói:
- Vừa rồi không nghe thấy Trương thần đồng, nói gì sao, sau ba tháng nếu cậu ta không viết ra được văn bát cổ, lúc đây mới tính là nói xằng nói bậy, nếu viết được, thì xem như anh tài xuất chúng, thiên tài ngạo thế. Những lời lẽ này nào phải từ miệng một cậu bé thiếu suy nghĩ, rõ ràng là cậu ta rất có hoài bão đấy chứ.
Trương Nguyên nói:
– Ta chỉ nói một lời này, Khải Đông tiên sinh, và Tôn giáo dụ đều không ép buộc ta phải thực hiện theo đúng lời ta nói, nhưng Diêu tú tài người lại lần này đến lần khác đặt nặng vấn đề. Phải chắng ngươi muốn ép ta tiếp nhận thử thách ba tháng biết văn bát cổ này?
Diêu Phục nói:
- Một lời nói ra, bốn ngựa khó đuổi, nếu đã dám nói, sao không dám làm?
Diêu Phục dùng lời kích tướng Trương Nguyên.
Trương Nguyên đáp:
- Lời vừa rồi của ta chỉ thưa với hai vị thầy giáo trên sảnh đường, không phải nói với Diêu tụng sư người đâu. Nếu người một mục muốn ta nói phải giữ lời, được thôi, thế ta hỏi ngươi, viết ra một bài văn bát cổ chỉnh chu, vậy thì thế nào? Làm được thì tính sao hả?
- Chẳng phải ngươi đã nói từ trước đó rằng, mau quên thế, vậy để ta nhắc lại nhé. Nếu ngươi làm không được, ngươi sẽ không được phép tham gia kỳ thi huyện, thi phủ trong năm tới, nếu ngươi có làm được, thì cũng chẳng liên quan đến ta.
Trương Nguyên chính là muốn có liên quan đến gã, cậu ta nhanh miệng nói:
- Là ngươi "tế đoái” ta nói được làm được, ta...
- Khoan đã.
Người hay để ý lời nói, bắt bẻ câu từ người khác là Diêu Phục, bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang lời Trương Nguyên nói:
-"Tế đoái” có nghĩa là gì?
“Tế đoái” là thuật ngữ chuyên dụng để chỉ hiện tượng rút tiền mặt theo đúng thỏa ước, Diêu Phục đương nhiên nghe không hiêu rồi, Trương Nguyên phát lên tiếng " ờ” rồi nói :
- Từ này ngươi không hiểu à, để ta đổi từ khác cho, phải để ngươi nghe hiểu mới được----là ngươi dùng lời lẽ kích tướng ta trước, ép ta phải dám nói dám làm, vậy đương nhiên có liên quan ngươi rồi. Ba tháng sau nếu ta làm không ra bài văn bát cổ, suốt đời này ta sẽ không tham gia khoa cử nữa, còn nếu ta làm được, có sự công nhận của các thầy, lúc đó xin mời Diêu tụng sư trao trả chức vị sinh đề cho Đề học đạo. Nếu ngươi lo sợ không dám cược, vậy thì từ đây về sau đừng bao giờ nhắc tới bốn chữ "dám nói dám làm” ngay trước mặt ta nữa, vì ta dám nói, ngươi không dám làm.
Diêu Phục tức điên người, học biết bát cổ trong vòng ba tháng, là tự Trương Nguyên nói ra, liên quan gì đến lão, thề mà thằng nhóc này lại muốn lôi gã vào cuộc. Cược công danh sinh đổ của gã, đúng là quá quắt, Diêu xúi bẩy xưa nay luôn cãi lý với người khác, nay lại bị Trương Nguyên bắt bẻ trở lại, gã sôi máu kêu lên:
-Tôn giáo dụ, người nói câu công bằng xem.
Tôn giáo dụ ho khan một tiếng, nhìn sang Lưu Tông Chu bên cạnh, Lưu Tông Chu im re chẳng chút biến sắc, Tôn giáo dụ bối rối không biết phán xét thế nào, thầm nghĩ Lưu Tông Chu là tiến sĩ, còn mình chỉ là Cử Nhân, Trương Nguyên lại là đệ tử của Lưu Tông Chu, ông ta theo lẽ phải trưng cầu ý kiến của Lưu Tông Chu trước mới đúng, thế là ông thấp giọng nói:
- Khải Đông tiên sinh có ý kiến gì không?
Lưu Tông Chu vốn chúa ghét trò đánh cược tranh đấu, nay Trương Nguyên lại đánh cược với người khác ngay trên học đường này, tuổi trẻ thật nông nổi. Nhưng lời nói kia của Trương Nguyên trái lại đã làm ông lay động, Trương Nguyên nói nếu ba tháng sau không làm được bài văn bát cổ ra trò thì suốt đời này cậu ta sẽ không tham gia khoa cử nữa...
Lưu Tông Chu nghĩ bụng: “Thiếu niên thông minh từ nhỏ, khó tránh tâm khí cao ngạo, chi bằng dùng thử thách này thử nó một lần, thế gian mất đi một Trương Nguyên mưu cầu công danh, nhưng lại có thêm một vị thánh hiền thông thái, một đại nho uyên bác, thế có gì là không tốt nào.”
Lưu Tông Chu hành sự vô cùng cẩn trọng, một khi ông ta đã nhận định Trương Nguyên là hạt giống sách vở, chắc chắn ông ta sẽ dôc toàn lực bồi dưỡng cho y, thây Tôn giáo dụ hỏi vậy, ông ta liên nói :
- Đây cũng là chuyện tế nhị, nếu Diêu Tú tài đã không chịu, thế thì thôi đi.
Ông già cổ hủ này cũng biết kích tướng quá chứ, khiêu khích cả Diêu Phục nữa.
Tôn giáo dụ không ngờ Lưu Tông Chu lại nói như vậy, bàng hoàng trong giây lát, rồi ông quay đâu sang nói với Diêu Phục:
- Diêu sinh, nếu trò đã không đồng ý, thế thì trò lui xuống đi.
Diêu Phục suýt chút nữa tức ối máu, lão chưa bao giờ chịu thua thiệt kẻ khác, liền tức tối nói:
- Sao hai vị lại thiên vị cho Trương Nguyên vậy ? Cả hai đều giúp nó xỉ nhục ta.
Tôn giáo dụ không vui nói:
- Diêu sinh, sao lại nói là xỉ nhục, chịu hay không là do ngươi, không ai ép uổng ngươi cả.
Diêu Phục giận dữ, trong lòng suy nghĩ nhanh như chớp, thơ là tùy theo cảm nhận của mỗi người, văn là không theo quy luật nào, văn bát cổ có hợp lệ hay không, hoàn toàn năm trong cảm nhận và sở thích của người chấm bài, đến lúc đó lão chỉ cần dụng tâm châm chích vài chỗ, chỉ e lúc đó bài văn bát cổ của tên tiểu tử Trương Nguyên khó lòng qua vòng.
Diêu Phục cũng là kẻ đọc sách, lão thừa biết chỗ khó của văn bát cổ, tên Trương Nguyên này tuổi đời còn nhỏ, ngay cả trường xã cũng chưa từng học, ở Đông Trương chứ không phải Tây Trương, chẳng thể xem là thừa hưởng tư chất thông minh từ gia phong được. Trước kia cũng không nghe nói tên nhóc này thông minh hơn người, chỉ là gần đây đột nhiên có chút tiếng tăm, chắc toàn là lời đồn thổi thôi. Học bát cổ trong ba tháng à, quả là nực cười, cách hay nhất nó có thể làm, chắc là đi sao chép ăn trộm bài văn của người khác rồi chỉnh sửa lại thôi. Bởi thế mới nói khẩu xuất cuồng ngôn, lão cho ngươi biết tay. Ta không tin ta đấu không lại thằng nhãi này.
Nghĩ thông suốt một hồi, Diêu Phục nóng giận nói:
- Được thôi, nếu Khải Đông tiên sinh đã nói như vậy, học trò quyết định cược với Trương Nguyên một ván, chỉ có điều không biết đến lúc đó người chấm bài sẽ là ai?
Tôn giáo dụ nói: -Ta và Khải Đông tiên sinh sẽ bình phẩm tác phẩm ấy.
- Không được!
Diêu Phục nhất quyết cự tuyệt.
-Hai vị tiên sinh từ nãy đến giờ, rõ ràng là đang dung túng cho Trương Nguyên, để hai vị bình phẩm, không công băng tí nào.
Tôn giáo dụ tức đến cười rộ lên, nói với Lưu Tông Chu rằng:
-Khải Đông tiên sinh, tại hạ dạy dỗ không nghiêm, hổ thẹn, hổ thẹn!
Lưu Tông Chu mỉm cười không nói, nếu để ông bình phẩm, chắc chắn bài bát cổ kia của Trương Nguyên sẽ bị rà soát tỉ mỉ, nào ngờ tên Diêu Phục này ngu muội quá đỗi, thế thôi đành mặc cho lão muốn mời ai thì mời.
Tôn giáo dụ thấy Lưu Tông Chu không lên tiếng, ông đành hỏi ý kiến của Trương Nguyên và Diêu Phục nói:
-Thế cả hai ngươi cho rằng ai mới là người thích hợp bình phẩm cho các ngươi?
Trương Nguyên nói:
- Nguyện nghe cao kiến của Diêu Tú Tài. .
Mũi Diêu Phục phì ra hơi nóng, gã lạnh lùng “hừ” một tiếng nói:
- Để các sinh đồ thi hạng nhất nhì năm ngoái của bổn huyện bình phẩm đi, như vậy mới công bằng...Tôn giáo dụ, năm rồi không biết có bao nhiêu sinh đề đổ điểm cao nhỉ?
Tôn gião dụ nói:
– Hạng nhất có hai mươi người, hạng nhì có ba mươi bốn người.
Diêu Phục nói:
– Ta yêu cầu không khó, chỉ cần trong 54 người kia có 40 người nhận định bài văn bát cổ Trương Nguyên đạt yêu câu, vậy coi như hắn thắng.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Còn nói yêu cầu không khó, xác suất lên đến 75% rồi còn gì.
Trương Nguyên lên tiếng nói:
- Diêu Tú Tài là lão sinh đề rồi, mời Diêu Tú Tài viết một bài bát cổ để mọi người cùng bình phẩm, xem xem tỉ lệ có được 40/54 không nhé?
-Ngươi!
Diêu Phục tức điên người, trừng mắt nhìn Trương Nguyên.
Tôn giáo dụ nói:
-Yệu cầu này hơi khó một chút, thôi thì chỉ cần 36/54 thôi, 36 người thì thế nào?
Trương Nguyên nói: - Giáo dụ đại nhân công minh!
Diêu Phục thầm nghĩ:
"36 người à, cũng được, số này đã chiếm hơn nửa, Trương Nguyên tưởng bài bát cổ của nó, có thể được đại đa số người đông tình ư Hơ hơ...còn khó hơn lên trời nữa đó con!
Nghĩ vậy gã liền lên tiếng nói:
- Cứ theo lời của Tôn giáo dụ.
Trương Nguyên nói:
- Nếu giao kèo đã định, chúng ta hãy lập một khế ước, lòng người khó đoán, lập khế làm bằng đi.
Diêu Phục hăm hở nói:
-Ta cũng đang có ý này, phòng hờ đến chừng ngươi lật lọng.
Tôn giáo dụ lắc đầu liên tục, trong bụng thầm nghĩ: "Chẳng ra thể thống gì, chẳng ra thể thống gì, nhưng Lưu Tông Chu đã không lên tiếng, ta cũng mặc ngươi”.
Ông ta lệnh cho người lấy giấy bút ra, để Trương Nguyên và Diêu Phục lập khế ước giao kèo. Sau đó cho hai người lui, Lưu Tông Chu cũng cáo từ, nói là 29 tháng 10 sẽ tái ngộ.
Tôn giáo dụ tiễn Lưu Tông Chu ra cẳng, một mình đứng trước của viện lắc đầu, chuyện này thật hoang đường, nếu bị Đề Học cung biết được, chỉ sợ ông ta bị khiển trách, đến lúc đó chỉ còn cách đỗ lỗi cho Lưu Tông Chu, vì chuyện này cũng do ông ta mà ra đây thôi.
- Bên văn miếu, trong học thụ, không được hỗn láo... Diêu sinh, trò hôm nay đến đây có việc gì?
Diêu Phục nhìn Trương Nguyên với ánh mắt cực kỳ căm ghét, lão chẳng màng bản thân giúp gia nô kiện chủ thì khó coi đến cỡ nào, ngược lại lão cho rằng hành động của Trương Nguyên trên công đường ngày ấy đã khiến lão bị mất mặt, đã vậy lão còn bị huyện tôn chỉ trích nữa. Lão ôm hận trong lòng, nhất quyết phải trả thù băng được.
Hôm nay ma xui quỷ khiến Trương Nguyên để lão bắt gặp hắn khẩu xuất cuồng ngôn, dễ gì lão chịu bỏ qua. Tạm thời lão gạt chuyện xin phép sang một bên, nói:
- Hôm nay học trò đến chính là để được mở mang , xem tài nghệ của vị cao nhân có thể tinh thông văn bát cổ chỉ trong ba tháng. Nếu không phải ăn nói xằng bậy, vậy chắc là do Tôn giáo dụ dạy dễ tốt, huyện Son  m chúng ta có kỳ tài rồi!
Tuy lời nói của Diệu Phục đầy chất châm biếm, nhưng Tôn giáo dụ lại không trách mắng lão. Ngày thường Diệu Phục dâng biếu lễ vật cho ông không ít, tính ra một năm cũng có năm sáu lượng bạc, có thể nói là trong đám sinh đổ ông ta dạy, Diêu Phục là học trò hào phóng nhất rồi, “món hời này” không thể đắc tội được. Ông nói:
- Diêu sinh đừng trách cứ lời nói vị thiếu niên này làm gì?.
Diêu Phục bám lấy không thôi, buông lời nói:
- Vừa rồi không nghe thấy Trương thần đồng, nói gì sao, sau ba tháng nếu cậu ta không viết ra được văn bát cổ, lúc đây mới tính là nói xằng nói bậy, nếu viết được, thì xem như anh tài xuất chúng, thiên tài ngạo thế. Những lời lẽ này nào phải từ miệng một cậu bé thiếu suy nghĩ, rõ ràng là cậu ta rất có hoài bão đấy chứ.
Trương Nguyên nói:
– Ta chỉ nói một lời này, Khải Đông tiên sinh, và Tôn giáo dụ đều không ép buộc ta phải thực hiện theo đúng lời ta nói, nhưng Diêu tú tài người lại lần này đến lần khác đặt nặng vấn đề. Phải chắng ngươi muốn ép ta tiếp nhận thử thách ba tháng biết văn bát cổ này?
Diêu Phục nói:
- Một lời nói ra, bốn ngựa khó đuổi, nếu đã dám nói, sao không dám làm?
Diêu Phục dùng lời kích tướng Trương Nguyên.
Trương Nguyên đáp:
- Lời vừa rồi của ta chỉ thưa với hai vị thầy giáo trên sảnh đường, không phải nói với Diêu tụng sư người đâu. Nếu người một mục muốn ta nói phải giữ lời, được thôi, thế ta hỏi ngươi, viết ra một bài văn bát cổ chỉnh chu, vậy thì thế nào? Làm được thì tính sao hả?
- Chẳng phải ngươi đã nói từ trước đó rằng, mau quên thế, vậy để ta nhắc lại nhé. Nếu ngươi làm không được, ngươi sẽ không được phép tham gia kỳ thi huyện, thi phủ trong năm tới, nếu ngươi có làm được, thì cũng chẳng liên quan đến ta.
Trương Nguyên chính là muốn có liên quan đến gã, cậu ta nhanh miệng nói:
- Là ngươi "tế đoái” ta nói được làm được, ta...
- Khoan đã.
Người hay để ý lời nói, bắt bẻ câu từ người khác là Diêu Phục, bỗng nhiên lên tiếng cắt ngang lời Trương Nguyên nói:
-"Tế đoái” có nghĩa là gì?
“Tế đoái” là thuật ngữ chuyên dụng để chỉ hiện tượng rút tiền mặt theo đúng thỏa ước, Diêu Phục đương nhiên nghe không hiêu rồi, Trương Nguyên phát lên tiếng " ờ” rồi nói :
- Từ này ngươi không hiểu à, để ta đổi từ khác cho, phải để ngươi nghe hiểu mới được----là ngươi dùng lời lẽ kích tướng ta trước, ép ta phải dám nói dám làm, vậy đương nhiên có liên quan ngươi rồi. Ba tháng sau nếu ta làm không ra bài văn bát cổ, suốt đời này ta sẽ không tham gia khoa cử nữa, còn nếu ta làm được, có sự công nhận của các thầy, lúc đó xin mời Diêu tụng sư trao trả chức vị sinh đề cho Đề học đạo. Nếu ngươi lo sợ không dám cược, vậy thì từ đây về sau đừng bao giờ nhắc tới bốn chữ "dám nói dám làm” ngay trước mặt ta nữa, vì ta dám nói, ngươi không dám làm.
Diêu Phục tức điên người, học biết bát cổ trong vòng ba tháng, là tự Trương Nguyên nói ra, liên quan gì đến lão, thề mà thằng nhóc này lại muốn lôi gã vào cuộc. Cược công danh sinh đổ của gã, đúng là quá quắt, Diêu xúi bẩy xưa nay luôn cãi lý với người khác, nay lại bị Trương Nguyên bắt bẻ trở lại, gã sôi máu kêu lên:
-Tôn giáo dụ, người nói câu công bằng xem.
Tôn giáo dụ ho khan một tiếng, nhìn sang Lưu Tông Chu bên cạnh, Lưu Tông Chu im re chẳng chút biến sắc, Tôn giáo dụ bối rối không biết phán xét thế nào, thầm nghĩ Lưu Tông Chu là tiến sĩ, còn mình chỉ là Cử Nhân, Trương Nguyên lại là đệ tử của Lưu Tông Chu, ông ta theo lẽ phải trưng cầu ý kiến của Lưu Tông Chu trước mới đúng, thế là ông thấp giọng nói:
- Khải Đông tiên sinh có ý kiến gì không?
Lưu Tông Chu vốn chúa ghét trò đánh cược tranh đấu, nay Trương Nguyên lại đánh cược với người khác ngay trên học đường này, tuổi trẻ thật nông nổi. Nhưng lời nói kia của Trương Nguyên trái lại đã làm ông lay động, Trương Nguyên nói nếu ba tháng sau không làm được bài văn bát cổ ra trò thì suốt đời này cậu ta sẽ không tham gia khoa cử nữa...
Lưu Tông Chu nghĩ bụng: “Thiếu niên thông minh từ nhỏ, khó tránh tâm khí cao ngạo, chi bằng dùng thử thách này thử nó một lần, thế gian mất đi một Trương Nguyên mưu cầu công danh, nhưng lại có thêm một vị thánh hiền thông thái, một đại nho uyên bác, thế có gì là không tốt nào.”
Lưu Tông Chu hành sự vô cùng cẩn trọng, một khi ông ta đã nhận định Trương Nguyên là hạt giống sách vở, chắc chắn ông ta sẽ dôc toàn lực bồi dưỡng cho y, thây Tôn giáo dụ hỏi vậy, ông ta liên nói :
- Đây cũng là chuyện tế nhị, nếu Diêu Tú tài đã không chịu, thế thì thôi đi.
Ông già cổ hủ này cũng biết kích tướng quá chứ, khiêu khích cả Diêu Phục nữa.
Tôn giáo dụ không ngờ Lưu Tông Chu lại nói như vậy, bàng hoàng trong giây lát, rồi ông quay đâu sang nói với Diêu Phục:
- Diêu sinh, nếu trò đã không đồng ý, thế thì trò lui xuống đi.
Diêu Phục suýt chút nữa tức ối máu, lão chưa bao giờ chịu thua thiệt kẻ khác, liền tức tối nói:
- Sao hai vị lại thiên vị cho Trương Nguyên vậy ? Cả hai đều giúp nó xỉ nhục ta.
Tôn giáo dụ không vui nói:
- Diêu sinh, sao lại nói là xỉ nhục, chịu hay không là do ngươi, không ai ép uổng ngươi cả.
Diêu Phục giận dữ, trong lòng suy nghĩ nhanh như chớp, thơ là tùy theo cảm nhận của mỗi người, văn là không theo quy luật nào, văn bát cổ có hợp lệ hay không, hoàn toàn năm trong cảm nhận và sở thích của người chấm bài, đến lúc đó lão chỉ cần dụng tâm châm chích vài chỗ, chỉ e lúc đó bài văn bát cổ của tên tiểu tử Trương Nguyên khó lòng qua vòng.
Diêu Phục cũng là kẻ đọc sách, lão thừa biết chỗ khó của văn bát cổ, tên Trương Nguyên này tuổi đời còn nhỏ, ngay cả trường xã cũng chưa từng học, ở Đông Trương chứ không phải Tây Trương, chẳng thể xem là thừa hưởng tư chất thông minh từ gia phong được. Trước kia cũng không nghe nói tên nhóc này thông minh hơn người, chỉ là gần đây đột nhiên có chút tiếng tăm, chắc toàn là lời đồn thổi thôi. Học bát cổ trong ba tháng à, quả là nực cười, cách hay nhất nó có thể làm, chắc là đi sao chép ăn trộm bài văn của người khác rồi chỉnh sửa lại thôi. Bởi thế mới nói khẩu xuất cuồng ngôn, lão cho ngươi biết tay. Ta không tin ta đấu không lại thằng nhãi này.
Nghĩ thông suốt một hồi, Diêu Phục nóng giận nói:
- Được thôi, nếu Khải Đông tiên sinh đã nói như vậy, học trò quyết định cược với Trương Nguyên một ván, chỉ có điều không biết đến lúc đó người chấm bài sẽ là ai?
Tôn giáo dụ nói: -Ta và Khải Đông tiên sinh sẽ bình phẩm tác phẩm ấy.
- Không được!
Diêu Phục nhất quyết cự tuyệt.
-Hai vị tiên sinh từ nãy đến giờ, rõ ràng là đang dung túng cho Trương Nguyên, để hai vị bình phẩm, không công băng tí nào.
Tôn giáo dụ tức đến cười rộ lên, nói với Lưu Tông Chu rằng:
-Khải Đông tiên sinh, tại hạ dạy dỗ không nghiêm, hổ thẹn, hổ thẹn!
Lưu Tông Chu mỉm cười không nói, nếu để ông bình phẩm, chắc chắn bài bát cổ kia của Trương Nguyên sẽ bị rà soát tỉ mỉ, nào ngờ tên Diêu Phục này ngu muội quá đỗi, thế thôi đành mặc cho lão muốn mời ai thì mời.
Tôn giáo dụ thấy Lưu Tông Chu không lên tiếng, ông đành hỏi ý kiến của Trương Nguyên và Diêu Phục nói:
-Thế cả hai ngươi cho rằng ai mới là người thích hợp bình phẩm cho các ngươi?
Trương Nguyên nói:
- Nguyện nghe cao kiến của Diêu Tú Tài. .
Mũi Diêu Phục phì ra hơi nóng, gã lạnh lùng “hừ” một tiếng nói:
- Để các sinh đồ thi hạng nhất nhì năm ngoái của bổn huyện bình phẩm đi, như vậy mới công bằng...Tôn giáo dụ, năm rồi không biết có bao nhiêu sinh đề đổ điểm cao nhỉ?
Tôn gião dụ nói:
– Hạng nhất có hai mươi người, hạng nhì có ba mươi bốn người.
Diêu Phục nói:
– Ta yêu cầu không khó, chỉ cần trong 54 người kia có 40 người nhận định bài văn bát cổ Trương Nguyên đạt yêu câu, vậy coi như hắn thắng.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Còn nói yêu cầu không khó, xác suất lên đến 75% rồi còn gì.
Trương Nguyên lên tiếng nói:
- Diêu Tú Tài là lão sinh đề rồi, mời Diêu Tú Tài viết một bài bát cổ để mọi người cùng bình phẩm, xem xem tỉ lệ có được 40/54 không nhé?
-Ngươi!
Diêu Phục tức điên người, trừng mắt nhìn Trương Nguyên.
Tôn giáo dụ nói:
-Yệu cầu này hơi khó một chút, thôi thì chỉ cần 36/54 thôi, 36 người thì thế nào?
Trương Nguyên nói: - Giáo dụ đại nhân công minh!
Diêu Phục thầm nghĩ:
"36 người à, cũng được, số này đã chiếm hơn nửa, Trương Nguyên tưởng bài bát cổ của nó, có thể được đại đa số người đông tình ư Hơ hơ...còn khó hơn lên trời nữa đó con!
Nghĩ vậy gã liền lên tiếng nói:
- Cứ theo lời của Tôn giáo dụ.
Trương Nguyên nói:
- Nếu giao kèo đã định, chúng ta hãy lập một khế ước, lòng người khó đoán, lập khế làm bằng đi.
Diêu Phục hăm hở nói:
-Ta cũng đang có ý này, phòng hờ đến chừng ngươi lật lọng.
Tôn giáo dụ lắc đầu liên tục, trong bụng thầm nghĩ: "Chẳng ra thể thống gì, chẳng ra thể thống gì, nhưng Lưu Tông Chu đã không lên tiếng, ta cũng mặc ngươi”.
Ông ta lệnh cho người lấy giấy bút ra, để Trương Nguyên và Diêu Phục lập khế ước giao kèo. Sau đó cho hai người lui, Lưu Tông Chu cũng cáo từ, nói là 29 tháng 10 sẽ tái ngộ.
Tôn giáo dụ tiễn Lưu Tông Chu ra cẳng, một mình đứng trước của viện lắc đầu, chuyện này thật hoang đường, nếu bị Đề Học cung biết được, chỉ sợ ông ta bị khiển trách, đến lúc đó chỉ còn cách đỗ lỗi cho Lưu Tông Chu, vì chuyện này cũng do ông ta mà ra đây thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.