Chương 149: Côn bàn long dưới váy.
Tặc Đạo Tam Si
06/02/2016
Mục Chân Chân đang đứng bên ngoài Tuý Liên lâu thì nhìn thấy cha nhảy lên con thuyền nọ, con thuyền cứ trôi theo dòng nước.
Mục Chân Chân cũng không để ý, thời gian cha nàng ở ngoài khá nhiều, ở nhà ít, nhưng lần này theo thiếu gia tới Thanh Phổ, thì cha con nàng mới có nhiều thời gian bên nhau hơn một chút.
Kỹ nữ trên lầu không biết đang hát khúc gì, chỉ nghe vọng lại tiếng cười lớn.
Mục Chân Chân lắng nghe, hình như không nghe thấy tiếng cười của thiếu gia. Mục Chân Chân thầm nghĩ:
- Nếu phu nhân biết chuyện thiếu gia uống rượu ở bên ngoài thế này, nhất định sẽ trách mắng thiếu gia.
Rồi nàng cười nhẹ, nghĩ bụng cô gia cũng ở bên ngoài đó thôi, đại tiểu thư biết chuyện cũng sẽ mắng cô gia ư?
Mấy người hầu của Phạm Văn Nhược và Kim Lang Chi của phòng xã núi Phất Thủy ăn cơm trưa ở dưới lầu, lúc này ra đứng bên sông nói chuyện, thấy một nữ tỳ xinh đẹp vóc dáng cao ráo đứng dưới bóng cây liễu liền lại gần.
Họ biết tỳ nữ xinh đẹp này là người của Trương công tử ở Sơn Âm, nhưng chỉ là đến gần để nói chuyện phiếm mà thôi chứ không đùa giỡn chêu trọc gì, chắc không đến nỗi vi phạm vương pháp.
Mục Chân Chân không để ý tới những người này, mấy tên kia thấy bẽ mặt liền lảng đi vài bước, cười đùa kể chuyện trong phủ có tỳ nữ lẳng lơ thế nào, quyến rũ bọn chúng ra sao. Mục Chân Chân nghe rất khó chịu, vội tránh ra xa vài bước.
Chính lúc này chợt thấy một mụ người hầu to khỏe hớt hải chạy tới, vừa nhìn thấy Mục Chân Chân liền vội chạy qua nói:
- Ai do, không xong rồi, cha cô khi xuống thuyền không may trượt chân rơi xuống nước rồi, đang mò vớt tìm kiếm kia kìa, cô mau đi theo ta!
Nói rồi mụ kéo Mục Chân Chân chạy đi.
Mục Chân Chân mới nghe cũng thấy hoang mang, luống cuống chạy theo mụ người hầu kia. Nàng chạy nhanh, mụ ta không theo kịp nhưng lại cứ bám tay nàng không chịu buông, nói:
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, để ta dẫn cô đi, tự cô tìm không thấy được đâu.
Mụ dẫn Mục Chân Chân chạy ven theo bờ hồ khoảng chừng hơn nửa dặm, thì nghe thấy có người trên một con thuyền ở bên sông nói:
- Bên này, bên này.
Mụ hầu kia liền kéo Mục Chân Chân lên thuyền. Mục Chân Chân cảm thấy không bình thường liền đứng lại hỏi:
- Cha ta đang ở đâu?
Mụ người hầu kia nói:
- Ở bờ sông bên kia, sắp tắt thở rồi, nếu không đi thì sẽ không được gặp mặt cha cô lần cuối đâu.
Rồi vừa nói mụ vừa dùng sức kéo Mục Chân Chân lên thuyền. Mục Chân Chân biết ngay có sự lừa dối, cha nàng sinh trưởng ở vùng sông nước Thiệu Hưng, ở trên mặt đất thì như hổ, dưới nước thì như cá. Đây lại chẳng phải con sông to lớn gì, dù có sẩy chân ngã xuống nước thì cũng nhanh chóng bơi được vào bờ. Nhưng Mục Chân Chân lại sợ ngộ nhỡ khi rơi xuống nước cha nàng bị va đầu phải đá, điều này rất khó nói. Bởi vậy nàng mới hốt hoảng chạy theo tới đây, nhưng thấy chỗ này có thuyền đợi sẵn, mụ hầu kia lại nói năng cường điệu, nãy thì nói là đang mò cứu, giờ lại nói là sắp tắt thở, hơn nữa lại cứ cố gắng kéo nàng lên thuyền. Thần sắc của thuyền nương ngồi ở mui thuyền trông cũng có vẻ quái dị, nàng nhất định không chịu lên thuyền, gọi to:
- Cha ơi, cha ơi…
Mục Chân Chân không chịu dịch bước, mụ người hầu kia kéo thế nào cũng không chuyển, liền đưa mắt về phía tên hầu khác đang ở mui thuyền. Mụ người hầu ở mui thuyền dậm chân, ván thuyền kêu ‘bong bong’, trong khoang liền nhảy ra hai tên ác nô, chúng nhảy lên bờ để bắt Mục Chân Chân.
Mục Chân Chân không chần chờ thêm, tung chân đá ngang làm mụ hầu đang kéo nàng ngã vật ra đất, rồi xoay người thò tay vào váy, tiếng lụa rách khe khẽ vang lên, khúc côn tiểu bàn long đã nằm trong tay, nàng không đứng thẳng người dậy, quăng trường côn ra, vụt vào đầu gối trái của tên ác nô đang lao tới. Tên ác nô kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra đất ôm gối lăn lộn kêu đau.
Tên ác nô phía sau còn chưa kịp định thần, Mục Chân Chân đã đứng thẳng người dậy, trường côn đoản côn trao đổi. Đoản côn như long xà uốn lượn, quật ngay vào trán tên ác nô phía sau, làm hắn ngã nhào ngay xuống đất. Trong nháy mắt, cả ba tên đã bị Chân Chân đánh cho ngã xoài trên mặt đất. Mục Chân Chân trong lòng rất sốt ruột. Đám người này dẫn cha nàng đi, rồi lừa nàng đến đây, chắc chắn là muốn đối phó với thiếu gia, thế là nàng cấp tốc chạy về Túy Liên lầu. Chạy được hai bước, nàng quay lại túm lấy thắt lưng mụ người hầu vẫn còn nằm ngã sóng xoài trên mặt đất chưa dậy được, vừa kéo vừa đẩy mụ chạy như bay. Mụ này nặng đến bảy tám chục cân, Chân Chân cứ thế lôi mụ chạy.
Lại nói chuyện mấy tên người hầu của Phạm Văn Nhược và Kim Lang Chi đứng nói chuyện phiếm bên ngoài Túy Liên lầu đột nhiên thấy tỳ nữ xinh đẹp của Sơn Âm Trương công tử hốt hoảng chạy theo một mụ người hầu béo ụ, không biết xảy ra chuyện gì, có hai tên nô bộc khác chạy nhanh đuổi theo, qua khúc quanh của sông thì lại thấy tỳ nữ xinh đẹp này một tay cầm đoản côn, một tay kéo theo mụ hầu kia quay trở lại, chạy băng băng tới gần, quăng mụ người hầu về phía hai người, nói:
- Đừng để mụ chạy thoát.
Nói rồi nàng chạy như bay về Túy Liên lầu. Hai tên nô bộc không hiểu ra sao, thấy bộ dạng dũng mãnh nhanh nhẹn của tỳ nữ xinh đẹp thì xuýt xoa thầm nghĩ:
- Thì ra ả ta có võ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. May mà vừa rồi không động vào ả.
Thấy mụ hầu ngọ nguậy muốn đứng dậy, mỗi tên nô bộc liền dẫm một chân, quát:
- Không được nhúc nhích.
Bọn chúng cố tình dẫm lên đùi của mụ, cứ nảy tưng tưng.
Mục Chân Chân lao nhanh như gió vào Túy Liên lầu, nhảy hai ba bước tới lầu hai, lại thấy trên lầu vẫn ăn uống linh đình, chư sinh hai xã ai cũng uống rượu mặt đỏ gay. Hai kỹ nữ một đang gảy đàn tam huyền, một đang hát. Mục Chân Chân không thấy Trương Nguyên đâu, bèn gọi to:
- Thiếu gia!
Trương Nguyên từ bàn bên trái đứng dậy, nhìn thấy Mục Chân Chân trong tay cầm côn tiểu bàn long, ngực phập phồng, thở hổn hển, dáng vẻ lo lắng, vội hỏi:
- Chân Chân, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay cả côn tiểu bàn long đã lấy ra rồi, chuyện này chắc không nhỏ.
Hai kỹ nữ đang đàn hát cũng dừng tiếng. Các chư sinh trên lầu cũng đều quay đầu lại nhìn cô gái hiên ngang này.
Mục Chân Chân thấy thiếu gia bình yên vô sự, lúc này mới thấy yên lòng, thấy đám người đang nhìn nàng chằm chằm, thoáng chốc mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:
- Thiếu gia, tỳ nữ, tỳ nữ đánh người ta bị thương rồi.
Trương Nguyên đi tới, hỏi:
- Là chuyện gì?
Mục Chân Chân nhớ ra vẫn chưa tìm thấy cha, lại lo lắng, nói:
- Mời thiếu gia xuống dưới xem, tra hỏi người hầu kia.
Nói rồi nàng chạy như bay xuống lầu. Chạy tới chỗ vừa vứt lại mụ hầu, nàng nhìn thấy hai nô bộc của phòng xã núi Phất Thủy vẫn đang dẫm lên đùi mụ, thấy nàng tới mới rút chân về.
Mục Chân Chân hỏi mụ hầu:
- Cha ta ở đâu?
Mụ hầu kêu đau rồi đáp:
- Lệnh tôn vẫn đang ở chỗ đó, sắp về tới rồi ạ.
Trương Nguyên chạy tới hỏi Mục Chân Chân sự tình câu chuyện, Lục Thao cũng tới theo.
Mụ người hầu vừa nhìn thấy Lục Thao vội vàng dán mặt xuống đất, không dám ngẩng đầu dậy. Nhưng gáy mụ trông rất quen,
Lục Thao quát:
- Ngẩng mặt lên!
Mụ người hầu liền kêu lên:
- Không liên quan đến nô tỳ, đều là do nhị thiếu gia chỉ bảo đấy ạ, nhị thiếu gia muốn lừa tỳ nữ này của Trương thiếu gia.
Lục Thao đã hiểu ra chuyện gì, tức giận đến mức cả người phát run, gã không ngờ đệ đệ của mình là Lục Dưỡng Phương lại làm chuyện bại hoại này.
Hôm trước đã cầu xin gã mở miệng nói với Trương Nguyên muốn mua Chân Chân không được, lại nảy ra trò cướp đoạt, thật không hề coi huynh trưởng như gã ra gì.
Lúc này đám Phạm Văn Nhược đã vây lại, dồn dập hỏi đã xảy ra chuyện gì. Lục Thao không muốn chuyện xấu trong nhà bị lộ ra ngoài, muốn giải quyết riêng cho êm thấm, nhưng Trương Nguyên lại nói to:
- Tỷ phu, cây ngay không sợ chết đứng, nếu cứ vì lợi ích toàn cục mà nhân nhượng thì ngược lại sẽ nuôi dưỡng tính ác cho Lục Dưỡng Phương kia, nếu giờ không trừng trị, cứ để hắn tự tung tự tác thì chính là hại hắn. Đến lúc đó tỷ phu sẽ khó tránh khỏi tiếng xấu là đã nuông chiều em trai.
Đệ đệ Lục Dưỡng Phương gây ra chuyện xấu xa như vậy, Lục Thao cảm thấy vô cùng xấu hổ với Trương Nguyên, nét mặt đầy hổ thẹn nói:
- Việc có liên quan đến tỳ nữ của đệ, đệ cứ xử trí đi.
Trương Nguyên đã sớm muốn xả giận cho tỷ phu và tỷ tỷ ở nhà Lục gia. Người lương thiện chất phác như tỷ phu hơi một tí là bị phụ thân quát mắng phạt quỳ, tỷ tỷ cũng thường bị giáo huấn khiển trách, mà ngược lại người như Lục Dưỡng Phương lại được song thân sủng ái.
Hôm nay hắn muốn mượn chuyện này để dạy cho Lục Dưỡng Phương một bài học, huống chi Mục Chân Chân lại là người mà hắn rất quan tâm, thiếu chút nữa thì bị cướp đi, sao có thể không giận.
Trương Nguyên chắp tay nói với đám Phạm Văn Nhược:
- Hôm nay ta tụ tập bàn chuyện văn chương tao nhã thì lại xảy ra chuyện xấu này. Chân Chân, ngươi nói đi….
Một giọng nói vang như chuông kêu lên:
- Chân Chân, sao thế, đã xảy ra chuyện gì?
Mục Kính Nham chạy nhanh tới, từ xa lão nhìn thấy một đám người đang vây quanh, chợt thấy chột dạ. Lẽ nào là Chân Chân hoặc Trương Nguyên thiếu gia đã xảy ra chuyện.
Mục Kính Nham lúc này mới ý thức được kẻ lúc trước mời lão xuống thuyền nói chuyện thật không bình thường, không phải do Mục Kính Nham ngu dốt, lão chỉ là một đọa dân quen bị người khác hô tới quát lui, lại không phải là hào khách giang hồ lúc nào cũng không đề cao cảnh giác, sao có thể nghĩ ra có người muốn lừa gạt lão.
Mục Chân Chân thấy cha đã trở lại, lúc này mới yên tâm, lập tức kể chuyện cha nàng bị kêu lên thuyền, sau đó là mụ hầu này, nói đến đây Chân Chân chỉ tay vào mụ người hầu vẫn nằm dưới đất:
- Mụ này lừa cha tỳ nữ nói rằng cha tỳ nữ bị sảy chân ngã xuống nước, dẫn tỳ nữ chạy xuôi theo dòng sông ép tỳ nữ lên thuyền, tỳ nữ đánh ngã hai người, bắt mụ về làm chứng.
Mục Kính Nham cũng kể chuyện vừa rồi trên thuyền. Trương Nguyên nói với mọi người:
- Nếu chẳng phải tỳ nữ của ta biết võ thì chắc chắn hôm nay đã bị bắt đi rồi. Dám cướp người giữa ban ngày ban mặt, ai mà lại to gan như thế?
Hắn đá vào vai mụ hầu, quát:
- Nói, nếu không lát nữa để cho quan đánh nát thịt ngươi ra.
Mụ hầu vốn đã sợ mất mật, run run nói:
- Đều là do nhị thiếu gia chỉ bảo đấy ạ, không liên quan gì đến nô tỳ.
Trương Nguyên hỏi:
- Cái gì nhị thiếu gia, ai mà biết nhị thiếu gia nhà ngươi là ai?
Mụ hầu nói:
- Chính là thiếu gia Lục Dưỡng Phương, nhị công tử của Lục lão gia.
Chư sinh xã Thanh Phổ và người bổn huyện đứng vây quanh xem đều ‘ồ’ lên một tiếng, Lục Dưỡng Phương chẳng phải là đệ đệ của Lục Thao hay sao. Đám Dương Thạch Dương lại biết Trương Nguyên là em vợ của Lục Thao.
Lục Thao đứng bên cạnh thấy rất xấu hổ vì đệ đệ Lục Dưỡng Phương.
Dương Thạch Hương nhỏ giọng hỏi Trương Nguyên:
- Trương công tử chuẩn bị xử trí vụ này thế nào?
Trương Nguyên nói:
- Đương nhiên là nhờ quan phủ xử lý, bắt được Lục Dưỡng Phương thì phải nghiêm trị không tha. Việc này phải nhờ Dương huynh và các chư vị giúp làm chứng cho đệ.
Nói rồi hắn nhìn quanh thở dài.
Dương Thạch Hương nhìn thoáng qua Lục Thao, thấy Lục Thao không có ý phản đối, liền nói:
- Được, ta đợi để làm chứng cho Trương công tử, đúng là bắt nạt người quá đáng mà.
Đám người Phạm Văn Nhược cũng không chịu lép vế, cùng muốn làm chứng cho Trương Nguyên.
Cha con Mục Kính Nham, Mục Chân Chân chạy tới chỗ Mục Chân Chân đánh ngã người lúc trước, hai tên ác nô đó tất nhiên đã chèo thuyền chạy mất, nhưng bắt được mụ người hầu thì đám người đó cũng chạy không thoát được, chỉ có điều đó chính là người của Lục gia, nhưng cha con Mục Chân Chân không nhận ra đó thôi.
Mục Chân Chân cũng không để ý, thời gian cha nàng ở ngoài khá nhiều, ở nhà ít, nhưng lần này theo thiếu gia tới Thanh Phổ, thì cha con nàng mới có nhiều thời gian bên nhau hơn một chút.
Kỹ nữ trên lầu không biết đang hát khúc gì, chỉ nghe vọng lại tiếng cười lớn.
Mục Chân Chân lắng nghe, hình như không nghe thấy tiếng cười của thiếu gia. Mục Chân Chân thầm nghĩ:
- Nếu phu nhân biết chuyện thiếu gia uống rượu ở bên ngoài thế này, nhất định sẽ trách mắng thiếu gia.
Rồi nàng cười nhẹ, nghĩ bụng cô gia cũng ở bên ngoài đó thôi, đại tiểu thư biết chuyện cũng sẽ mắng cô gia ư?
Mấy người hầu của Phạm Văn Nhược và Kim Lang Chi của phòng xã núi Phất Thủy ăn cơm trưa ở dưới lầu, lúc này ra đứng bên sông nói chuyện, thấy một nữ tỳ xinh đẹp vóc dáng cao ráo đứng dưới bóng cây liễu liền lại gần.
Họ biết tỳ nữ xinh đẹp này là người của Trương công tử ở Sơn Âm, nhưng chỉ là đến gần để nói chuyện phiếm mà thôi chứ không đùa giỡn chêu trọc gì, chắc không đến nỗi vi phạm vương pháp.
Mục Chân Chân không để ý tới những người này, mấy tên kia thấy bẽ mặt liền lảng đi vài bước, cười đùa kể chuyện trong phủ có tỳ nữ lẳng lơ thế nào, quyến rũ bọn chúng ra sao. Mục Chân Chân nghe rất khó chịu, vội tránh ra xa vài bước.
Chính lúc này chợt thấy một mụ người hầu to khỏe hớt hải chạy tới, vừa nhìn thấy Mục Chân Chân liền vội chạy qua nói:
- Ai do, không xong rồi, cha cô khi xuống thuyền không may trượt chân rơi xuống nước rồi, đang mò vớt tìm kiếm kia kìa, cô mau đi theo ta!
Nói rồi mụ kéo Mục Chân Chân chạy đi.
Mục Chân Chân mới nghe cũng thấy hoang mang, luống cuống chạy theo mụ người hầu kia. Nàng chạy nhanh, mụ ta không theo kịp nhưng lại cứ bám tay nàng không chịu buông, nói:
- Đừng nóng vội, đừng nóng vội, để ta dẫn cô đi, tự cô tìm không thấy được đâu.
Mụ dẫn Mục Chân Chân chạy ven theo bờ hồ khoảng chừng hơn nửa dặm, thì nghe thấy có người trên một con thuyền ở bên sông nói:
- Bên này, bên này.
Mụ hầu kia liền kéo Mục Chân Chân lên thuyền. Mục Chân Chân cảm thấy không bình thường liền đứng lại hỏi:
- Cha ta đang ở đâu?
Mụ người hầu kia nói:
- Ở bờ sông bên kia, sắp tắt thở rồi, nếu không đi thì sẽ không được gặp mặt cha cô lần cuối đâu.
Rồi vừa nói mụ vừa dùng sức kéo Mục Chân Chân lên thuyền. Mục Chân Chân biết ngay có sự lừa dối, cha nàng sinh trưởng ở vùng sông nước Thiệu Hưng, ở trên mặt đất thì như hổ, dưới nước thì như cá. Đây lại chẳng phải con sông to lớn gì, dù có sẩy chân ngã xuống nước thì cũng nhanh chóng bơi được vào bờ. Nhưng Mục Chân Chân lại sợ ngộ nhỡ khi rơi xuống nước cha nàng bị va đầu phải đá, điều này rất khó nói. Bởi vậy nàng mới hốt hoảng chạy theo tới đây, nhưng thấy chỗ này có thuyền đợi sẵn, mụ hầu kia lại nói năng cường điệu, nãy thì nói là đang mò cứu, giờ lại nói là sắp tắt thở, hơn nữa lại cứ cố gắng kéo nàng lên thuyền. Thần sắc của thuyền nương ngồi ở mui thuyền trông cũng có vẻ quái dị, nàng nhất định không chịu lên thuyền, gọi to:
- Cha ơi, cha ơi…
Mục Chân Chân không chịu dịch bước, mụ người hầu kia kéo thế nào cũng không chuyển, liền đưa mắt về phía tên hầu khác đang ở mui thuyền. Mụ người hầu ở mui thuyền dậm chân, ván thuyền kêu ‘bong bong’, trong khoang liền nhảy ra hai tên ác nô, chúng nhảy lên bờ để bắt Mục Chân Chân.
Mục Chân Chân không chần chờ thêm, tung chân đá ngang làm mụ hầu đang kéo nàng ngã vật ra đất, rồi xoay người thò tay vào váy, tiếng lụa rách khe khẽ vang lên, khúc côn tiểu bàn long đã nằm trong tay, nàng không đứng thẳng người dậy, quăng trường côn ra, vụt vào đầu gối trái của tên ác nô đang lao tới. Tên ác nô kêu thảm một tiếng, ngã lăn ra đất ôm gối lăn lộn kêu đau.
Tên ác nô phía sau còn chưa kịp định thần, Mục Chân Chân đã đứng thẳng người dậy, trường côn đoản côn trao đổi. Đoản côn như long xà uốn lượn, quật ngay vào trán tên ác nô phía sau, làm hắn ngã nhào ngay xuống đất. Trong nháy mắt, cả ba tên đã bị Chân Chân đánh cho ngã xoài trên mặt đất. Mục Chân Chân trong lòng rất sốt ruột. Đám người này dẫn cha nàng đi, rồi lừa nàng đến đây, chắc chắn là muốn đối phó với thiếu gia, thế là nàng cấp tốc chạy về Túy Liên lầu. Chạy được hai bước, nàng quay lại túm lấy thắt lưng mụ người hầu vẫn còn nằm ngã sóng xoài trên mặt đất chưa dậy được, vừa kéo vừa đẩy mụ chạy như bay. Mụ này nặng đến bảy tám chục cân, Chân Chân cứ thế lôi mụ chạy.
Lại nói chuyện mấy tên người hầu của Phạm Văn Nhược và Kim Lang Chi đứng nói chuyện phiếm bên ngoài Túy Liên lầu đột nhiên thấy tỳ nữ xinh đẹp của Sơn Âm Trương công tử hốt hoảng chạy theo một mụ người hầu béo ụ, không biết xảy ra chuyện gì, có hai tên nô bộc khác chạy nhanh đuổi theo, qua khúc quanh của sông thì lại thấy tỳ nữ xinh đẹp này một tay cầm đoản côn, một tay kéo theo mụ hầu kia quay trở lại, chạy băng băng tới gần, quăng mụ người hầu về phía hai người, nói:
- Đừng để mụ chạy thoát.
Nói rồi nàng chạy như bay về Túy Liên lầu. Hai tên nô bộc không hiểu ra sao, thấy bộ dạng dũng mãnh nhanh nhẹn của tỳ nữ xinh đẹp thì xuýt xoa thầm nghĩ:
- Thì ra ả ta có võ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được. May mà vừa rồi không động vào ả.
Thấy mụ hầu ngọ nguậy muốn đứng dậy, mỗi tên nô bộc liền dẫm một chân, quát:
- Không được nhúc nhích.
Bọn chúng cố tình dẫm lên đùi của mụ, cứ nảy tưng tưng.
Mục Chân Chân lao nhanh như gió vào Túy Liên lầu, nhảy hai ba bước tới lầu hai, lại thấy trên lầu vẫn ăn uống linh đình, chư sinh hai xã ai cũng uống rượu mặt đỏ gay. Hai kỹ nữ một đang gảy đàn tam huyền, một đang hát. Mục Chân Chân không thấy Trương Nguyên đâu, bèn gọi to:
- Thiếu gia!
Trương Nguyên từ bàn bên trái đứng dậy, nhìn thấy Mục Chân Chân trong tay cầm côn tiểu bàn long, ngực phập phồng, thở hổn hển, dáng vẻ lo lắng, vội hỏi:
- Chân Chân, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Ngay cả côn tiểu bàn long đã lấy ra rồi, chuyện này chắc không nhỏ.
Hai kỹ nữ đang đàn hát cũng dừng tiếng. Các chư sinh trên lầu cũng đều quay đầu lại nhìn cô gái hiên ngang này.
Mục Chân Chân thấy thiếu gia bình yên vô sự, lúc này mới thấy yên lòng, thấy đám người đang nhìn nàng chằm chằm, thoáng chốc mặt đỏ bừng, lắp bắp nói:
- Thiếu gia, tỳ nữ, tỳ nữ đánh người ta bị thương rồi.
Trương Nguyên đi tới, hỏi:
- Là chuyện gì?
Mục Chân Chân nhớ ra vẫn chưa tìm thấy cha, lại lo lắng, nói:
- Mời thiếu gia xuống dưới xem, tra hỏi người hầu kia.
Nói rồi nàng chạy như bay xuống lầu. Chạy tới chỗ vừa vứt lại mụ hầu, nàng nhìn thấy hai nô bộc của phòng xã núi Phất Thủy vẫn đang dẫm lên đùi mụ, thấy nàng tới mới rút chân về.
Mục Chân Chân hỏi mụ hầu:
- Cha ta ở đâu?
Mụ hầu kêu đau rồi đáp:
- Lệnh tôn vẫn đang ở chỗ đó, sắp về tới rồi ạ.
Trương Nguyên chạy tới hỏi Mục Chân Chân sự tình câu chuyện, Lục Thao cũng tới theo.
Mụ người hầu vừa nhìn thấy Lục Thao vội vàng dán mặt xuống đất, không dám ngẩng đầu dậy. Nhưng gáy mụ trông rất quen,
Lục Thao quát:
- Ngẩng mặt lên!
Mụ người hầu liền kêu lên:
- Không liên quan đến nô tỳ, đều là do nhị thiếu gia chỉ bảo đấy ạ, nhị thiếu gia muốn lừa tỳ nữ này của Trương thiếu gia.
Lục Thao đã hiểu ra chuyện gì, tức giận đến mức cả người phát run, gã không ngờ đệ đệ của mình là Lục Dưỡng Phương lại làm chuyện bại hoại này.
Hôm trước đã cầu xin gã mở miệng nói với Trương Nguyên muốn mua Chân Chân không được, lại nảy ra trò cướp đoạt, thật không hề coi huynh trưởng như gã ra gì.
Lúc này đám Phạm Văn Nhược đã vây lại, dồn dập hỏi đã xảy ra chuyện gì. Lục Thao không muốn chuyện xấu trong nhà bị lộ ra ngoài, muốn giải quyết riêng cho êm thấm, nhưng Trương Nguyên lại nói to:
- Tỷ phu, cây ngay không sợ chết đứng, nếu cứ vì lợi ích toàn cục mà nhân nhượng thì ngược lại sẽ nuôi dưỡng tính ác cho Lục Dưỡng Phương kia, nếu giờ không trừng trị, cứ để hắn tự tung tự tác thì chính là hại hắn. Đến lúc đó tỷ phu sẽ khó tránh khỏi tiếng xấu là đã nuông chiều em trai.
Đệ đệ Lục Dưỡng Phương gây ra chuyện xấu xa như vậy, Lục Thao cảm thấy vô cùng xấu hổ với Trương Nguyên, nét mặt đầy hổ thẹn nói:
- Việc có liên quan đến tỳ nữ của đệ, đệ cứ xử trí đi.
Trương Nguyên đã sớm muốn xả giận cho tỷ phu và tỷ tỷ ở nhà Lục gia. Người lương thiện chất phác như tỷ phu hơi một tí là bị phụ thân quát mắng phạt quỳ, tỷ tỷ cũng thường bị giáo huấn khiển trách, mà ngược lại người như Lục Dưỡng Phương lại được song thân sủng ái.
Hôm nay hắn muốn mượn chuyện này để dạy cho Lục Dưỡng Phương một bài học, huống chi Mục Chân Chân lại là người mà hắn rất quan tâm, thiếu chút nữa thì bị cướp đi, sao có thể không giận.
Trương Nguyên chắp tay nói với đám Phạm Văn Nhược:
- Hôm nay ta tụ tập bàn chuyện văn chương tao nhã thì lại xảy ra chuyện xấu này. Chân Chân, ngươi nói đi….
Một giọng nói vang như chuông kêu lên:
- Chân Chân, sao thế, đã xảy ra chuyện gì?
Mục Kính Nham chạy nhanh tới, từ xa lão nhìn thấy một đám người đang vây quanh, chợt thấy chột dạ. Lẽ nào là Chân Chân hoặc Trương Nguyên thiếu gia đã xảy ra chuyện.
Mục Kính Nham lúc này mới ý thức được kẻ lúc trước mời lão xuống thuyền nói chuyện thật không bình thường, không phải do Mục Kính Nham ngu dốt, lão chỉ là một đọa dân quen bị người khác hô tới quát lui, lại không phải là hào khách giang hồ lúc nào cũng không đề cao cảnh giác, sao có thể nghĩ ra có người muốn lừa gạt lão.
Mục Chân Chân thấy cha đã trở lại, lúc này mới yên tâm, lập tức kể chuyện cha nàng bị kêu lên thuyền, sau đó là mụ hầu này, nói đến đây Chân Chân chỉ tay vào mụ người hầu vẫn nằm dưới đất:
- Mụ này lừa cha tỳ nữ nói rằng cha tỳ nữ bị sảy chân ngã xuống nước, dẫn tỳ nữ chạy xuôi theo dòng sông ép tỳ nữ lên thuyền, tỳ nữ đánh ngã hai người, bắt mụ về làm chứng.
Mục Kính Nham cũng kể chuyện vừa rồi trên thuyền. Trương Nguyên nói với mọi người:
- Nếu chẳng phải tỳ nữ của ta biết võ thì chắc chắn hôm nay đã bị bắt đi rồi. Dám cướp người giữa ban ngày ban mặt, ai mà lại to gan như thế?
Hắn đá vào vai mụ hầu, quát:
- Nói, nếu không lát nữa để cho quan đánh nát thịt ngươi ra.
Mụ hầu vốn đã sợ mất mật, run run nói:
- Đều là do nhị thiếu gia chỉ bảo đấy ạ, không liên quan gì đến nô tỳ.
Trương Nguyên hỏi:
- Cái gì nhị thiếu gia, ai mà biết nhị thiếu gia nhà ngươi là ai?
Mụ hầu nói:
- Chính là thiếu gia Lục Dưỡng Phương, nhị công tử của Lục lão gia.
Chư sinh xã Thanh Phổ và người bổn huyện đứng vây quanh xem đều ‘ồ’ lên một tiếng, Lục Dưỡng Phương chẳng phải là đệ đệ của Lục Thao hay sao. Đám Dương Thạch Dương lại biết Trương Nguyên là em vợ của Lục Thao.
Lục Thao đứng bên cạnh thấy rất xấu hổ vì đệ đệ Lục Dưỡng Phương.
Dương Thạch Hương nhỏ giọng hỏi Trương Nguyên:
- Trương công tử chuẩn bị xử trí vụ này thế nào?
Trương Nguyên nói:
- Đương nhiên là nhờ quan phủ xử lý, bắt được Lục Dưỡng Phương thì phải nghiêm trị không tha. Việc này phải nhờ Dương huynh và các chư vị giúp làm chứng cho đệ.
Nói rồi hắn nhìn quanh thở dài.
Dương Thạch Hương nhìn thoáng qua Lục Thao, thấy Lục Thao không có ý phản đối, liền nói:
- Được, ta đợi để làm chứng cho Trương công tử, đúng là bắt nạt người quá đáng mà.
Đám người Phạm Văn Nhược cũng không chịu lép vế, cùng muốn làm chứng cho Trương Nguyên.
Cha con Mục Kính Nham, Mục Chân Chân chạy tới chỗ Mục Chân Chân đánh ngã người lúc trước, hai tên ác nô đó tất nhiên đã chèo thuyền chạy mất, nhưng bắt được mụ người hầu thì đám người đó cũng chạy không thoát được, chỉ có điều đó chính là người của Lục gia, nhưng cha con Mục Chân Chân không nhận ra đó thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.