Chương 16: Con bướm vỗ cánh
Tặc Đạo Tam Si
09/01/2014
Giới Viên nằm bên bờ hồ Bàng Công ở thành tây Long Sơn,
tục truyền hai nghìn năm trước Việt Vương Câu Tiễn luyện thủy quân tại
hồ Bàng Công này, nay trở thành hồ hoang không chủ, tổ phụ Trương Đại là Trương Nhữ Lâm mua hơn mười mẫu đất bên cạnh hồ, sai thợ thủ công bố
trí khéo léo, mượn thế Long Sơn, sử dụng nước hồ Bàng Công, khiến cho
lâm viên vẻn vẹn có mười mẫu đất mà dường như phảng phất có hơn mấy chục mẫu rộng lớn, đứng ở bờ phía đông Bàng Công nhìn ra, sông núi vây
quanh, đình đài lầu các, đúng như tiên cảnh.
Trương Nguyên để người hầu ở Tây Trương đi trước, hắn và Vũ Lăng đi theo sau, “ Mẫu Đơn Đình” (hay còn gọi là Hoàn hồn ký) còn chưa bắt đầu diễn, không vội, chậm rãi đi ven hồ Bàng Công, nhìn ngắm một chút.
Đang chậm rãi ngắm nhìn phong cảnh sông núi, chợt nghe có người kêu lên cách đó không xa:
- Giới tử, Giới Tử ca, mắt huynh khỏi chưa?
Trương Nguyên nhìn lại chỉ thấy một thiếu niên khoảng mười bốn mười năm tuổi chạy tới trước mặt, mặt tròn, mắt nhỏ, cười hì hì, Trương Nguyên nhớ rõ đây là em họ bên Đông Trương tên là Trương Định Nhất, bằng tuổi hắn, nhưng kém hắn ba tháng, học tập ở trường xã phía sau cung Phủ Học, trước kia hai người cũng thường chơi đùa cùng nhau.
Trương Định Nhất chạy tới, giơ tay đong đưa trước mặt Trương Nguyên, hỏi:
- Giới tử ca, ngươi có nhìn thấy ta không?
Trương Nguyên cười nói:
- Nhìn không thấy, ngươi học được thuật ẩn thân từ khi nào vậy?
Trương Định Nhất cũng cười, nói:
- Mắt của Giới Tử ca lành hẳn rồi, mừng quá à, mời tiểu đệ ăn kẹo quả đi.
Trước kia Trương Nguyên thích ăn kẹo quả, nên suy đoán là trong túi áo có món đồ ngọt này.
Trương Nguyên nói:
- Con mắt không tốt, không ăn kẹo quả được.
Trương Định Nhất “ Ồ “ một tiếng, hỏi:
- Giới tử ca đang đi đâu vậy?
Tiểu hề nô Vũ Lăng mau mồm mau miệng, đáp:
- Thiếu gia Tông tử bên Tây Trương và Yến Khách thiếu gia mời thiếu gia nhà ta đi dạo chơi công viên xem kịch vui.
Vũ Lăng có chút đắc ý, lúc nói chuyện còn không nhớ là bên hông đang cầm hai mươi lạng bạc, chẳng phải là Phạm Trân tặng thiếu gia hai mươi lạng bạc ấy ư, thiếu gia đem bạc giao cho thái thái, thái thái lại giữ lại cho thiếu gia năm lượng bạc tiêu vặt, Vũ Lăng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, trước kia tiền tiêu vặt một tháng của thiếu gia mới có nửa lạng bạc.
Trương Định Nhất nghe thấy đi dạo chơi công viên xem cuộc vui, lập tức đôi mắt nhỏ trừng lớn, kêu lên:
- Không có mời ta, ta cũng phải đi.
Trương Nguyên nói:
- Vậy cùng đi chứ.
Trương Định Nhất lại có chút bận tâm, nói:
- Trương Yến Khách không mời ta, gặp ta sẽ đuổi ta đi đấy.
Trương Ngạc không thích Trương Định Nhất, trước kia chỉ cần Trương Nguyên theo đuôi, chứ không thèm Trương Định Nhất.
Trương Nguyên nói:
- Không sao đâu, đều là huynh đệ cùng dòng họ, chỉ cần tới lâm vườn không đá cây hái hoa là được.
Trương Định Nhất đi từ từ theo Trương Nguyên, nghe thấy tiếng dây đàn ngân nga từ phía xa Giới Viên, Trương Định Nhất nôn nóng, nói:
- Giới Tử ca, nhanh lên đi, bắt đầu diễn rồi.
Không đợi Trương Nguyên bước nhanh hơn, y đã chạy trước, chỉ trong chốc lát đã đến bên ngoài Tiểu Mi Sơn.
Tiểu Mi Sơn chính là cánh cửa vào trong Giới Viên, cây trúc thấp thoáng, tường tre rào, Trương Đại, Trương Ngạc, Trương Trác Như của Tây Trương đang nghênh tiếp khách ở cửa vườn, Trương Ngạc phe phẩy quạt xếp, thoáng thấy Trương Định Nhất thò đầu nhìn ra, quát một tiếng:
- Làm gì vậy!
Trước kia Trương Định Nhất đã bị Trương Ngạc đánh, nên sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, chạy đến trước mặt Trương Nguyên cầu xin nói:
- Giới tử ca, Trương Yến Khách đáng ghét, không cho ta vào vườn.
Trương Nguyên nói:
- Không cho ngươi vào vườn vậy ngươi đi trở về đi nhé.
Đương nhiên Trương Định Nhất không chịu trở về, đi theo Trương Nguyên, Vũ Lăng đến cửa Tiểu Mi Sơn, thấy Trương Tông Tử, Trương Yến Khách đều chào hỏi Trương Nguyên rất nhiệt tình, Trương Ngạc phát hiện ra y rồi, lúc này chỉ trừng mắt nhìn y, không đuổi y đi.
Trương Đại nét mặt hớn hở, thoải mái cởi mở, dễ dàng kết giao bằng hữu, nhìn Trương Nguyên nói:
- Giới tử, ta giới thiệu cho ngươi mấy bạn cùng học sắp cùng ta thi hương, vị này chính là Thượng Ngu Nghê Nhữ Ngọc, thư họa thông suốt, là người thích sự thanh khiết, ngàn vạn lần không nên nhổ đờm trước mặt, ha ha.
Trương Nguyên nhìn Nghê Nhữ Ngọc, khoảng hai mươi tuổi, tơ đỏ buộc tóc, áo bào màu sáng, quả thực trang điểm đẹp giống như phái nữ, hắn biết cuộc sống của sĩ tử cuối đời Minh hào nhoáng phóng đãng, trang phục cũng thường hoa hòe rực rỡ như phái nữ, lúc đương thời có bài vè châm chọc việc này:
- Hôm qua đến thành Quách, về nước mắt đầy áo, người toàn thân nữ y, lộ vẻ người có học.
Cho nên bộ dạng Nghê Nhữ Ngọc cũng không gì là lạ.
Trương Đại lại chỉ vào một vị thanh niên sĩ tử hơn hai mươi tuổi nói:
- Vị này chính là Hộ Kê Diêu Giản Thúc, tinh thông văn bát cổ, kiêm sở trường vẽ tranh.
Cuối cùng Trương Đại giới thiệu Sơn Âm Trương Thị có quan hệ thông gia với con cháu bổn huyện Kỳ Thị, Kỳ Dịch Viễn và Kỳ Hổ Tử, hai người này là anh em họ, Kỳ Dịch Viễn mười tám tuổi, Kỳ Hổ Tử mới mười một tuổi.
Kỳ Hổ Tử tuổi còn nhỏ cũng đội khăn vuông, vẻ mặt thì nghiêm túc, Trương Đại kéo tay y và nhìn Trương Nguyên nói:
- Giới Tử, vị này Kỳ Hổ Tử thần đồng đệ nhất bổn huyện, năm trước chín tuổi đã liên tiếp thi hai ải thi huyện, thi đạo, vốn có thể qua kỳ thi đạo, nhưng quan Đề Học nói Hổ Tử tuổi còn nhỏ, cần rèn luyện thêm một chút, đồng ý khoa thi kế sẽ tuyển chọn y.
Đứng bên Kỳ Hổ Tử là đường huynh Kỳ Dịch Viễn cười nói:
- Hổ Tử là tiểu thần đồng, Tông Tử là đại thần đồng, hôm nay hai đại thần đồng tập trung ở bổn huyện, có thể nói là hội lớn rồi.
Mọi người đều cười, chỉ có Kỳ Hổ Tử nhỏ tuổi nhất là không cười.
Trương Nguyên quan sát Kỳ Hổ Tử, thầm nghĩ:
- Vị này chính là Kỳ Bưu Giai à, ta nhớ y là tiến sĩ trẻ tuổi nhất, mười bảy tuổi đã là tiến sĩ, mười bảy tuổi thì đọc được bao nhiêu sách, có bao nhiêu sự từng trải chứ, chỉ có thể nói là có thiên phú viết văn bát cổ hoặc là nói có bí quyết.
Trương Ngạc chỉ vào Trương Nguyên lớn tiếng nói:
- Chư vị, vị đệ cùng họ ta đây cũng là thần đồng, ba tháng trước bị đau mắt, không ngờ trong cái họa có cái may, sau giấc ngủ tự nhiên lại thông minh hẳn, hiện tại có thể nghe qua là thuộc, giờ còn có thể bịt mắt đánh cờ vua, chợi cờ vây , ngay cả Tông Tử đại huynh ta cũng không phải là đối thủ của hắn.
Đám người Nghê Nhữ Ngọc, Diêu Giản Thúc cũng biết không thể tin lời Trương Ngạc nói, cùng kêu lên hỏi Trương Đại:
- Tông tử huynh, chuyện này là sự thật sao?
Trương Đại cười gật đầu chứng thực:
- Đúng là có chuyện này.
Nghê Nhữ Ngọc nói:
- Tại hạ muốn thử một lần, không biết ý Giới Tử hiền đệ như thế nào?
Kỳ Dịch Viễn cũng nói phải thử đánh cờ mồm với Trương Nguyên một chút.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Các nhân huynh, hôm nay đến là để dạo chơi công viên nghe hát kịch, không phải cố tình đến để thi tài đánh cờ của ta mà.
Trương Đại cười to, nói:
- Trước tiên là dạo chơi công viên, sau đó là nghe nhạc, cuối cùng là chơi cờ.
Lập tức Trương Ngạc dẫn mọi người trèo lên Tiểu Mi Sơn, lên trên Vấn Đài, đi qua hành lang Lâm Thủy, vượt qua Cầu Khúc, ngồi ở Lư Hương Đình.
Bên trái Lư Hương Đình là một mảnh rừng trúc, rừng trúc có cả cây ô-liu, khi vào đầu thu, lá cây ô-liu bắt đầu ố vàng đỏ lên, xen kẽ với lá xanh trong rừng trúc trông rất là bắt mắt.
Nghê Nhữ Ngọc, Diệu Giản Thúc ngắm cảnh không thôi, ước hẹn phải dùng cảnh này để vẽ tranh.
Tiếng sáo du dương từ bên kia rừng trúc truyền đến, còn có tiếng tiêu nhịp trống, nghe như tiên nhạc mờ mịt.
Trương Đại đứng lên nói:
- Sắp bắt đầu mở màn kịch rồi, chúng ta đi qua đi.
Trương Nguyên cùng mọi người đi xuyên qua đường mòn ở rừng trúc, đi tới Hà Sảng Hiên.
Hà Sảng Hiên là nới được xây dựng khá tập trung trong Giới Viên này, nơi đây có Hà Sảng Hiên, Thọ Hoa Đường và sân khấu kịch, Hà Sảng Hiên có sức chứa khoảng hai ba mươi người, ngồi ở Hà Sảng Hiên là có thể nhìn thấy kịch diễn trên sân khấu cách xa cả một hồ nước xanh biếc.
Phan Tiểu Phi son phấn đầy mặt đi lại xin chỉ thị của Trương Đại xem đã bắt đầu diễn hay chưa, sau khi nhận được câu trả lời vội vàng quay lại sân khấu, rất nhanh, tiếng nhạc khúc, sanh, tiêu, đàn tam huyền, nhạc đệm tỳ bà trỗi lên, một lão bà lên đài khai xướng.
- Mang xử phao nhân nhàn xử trụ.
Bách kế tư lượng, một cá vi hoan xử.
Bạch nhật tiêu ma tràng đoạn cú,
Thế gian chích hữu tình nan tố.
Ngọc mính đường tiền triều phục mộ,
Hồng chúc nghênh nhân,
Tuấn đắc giang sơn trợ.
Đãn thị tương tư mạc tương phụ,
Mẫu đan đình thượng tam sinh lộ
Dịch ý:
-Rời khỏi quan trường tìm nhãn rỗi,
Trăm ngàn nghĩ suy, không trốn nào là vui,
Ban ngày đọc sách tình và ái
Thế gian chỉ mỗi tình khó nói
Trước Ngọc Mính đường ngày lại đêm,
Nến đỏ đón người,
Núi sông sinh giai nhân,
Thế nhưng ngày nhớ đêm mong
Đường tam sanh trên đình mẫu đơn (truyền thuyết có đá tam sanh: nam nữ khắc tên mình lên trên đá, tình yêu họ sẽ hẹn ước ba đời)
Khúc sáo thổi qua, nhịp trống vang vọng, lão bà thay đổi giọng điệu lại hát.
-Đỗ bảo hoàng đường, sinh lệ nương tiểu tả, ái đạp xuân dương.
Cảm mộng thư sinh chiết liễu, cánh vi tình thương.
Tả chân lưu ký, táng mai hoa đạo viện thê lương.
Tam niên thượng, hữu mộng mai liễu tử, vu thử phó cao đường
Dịch ý:
-Hoàng đường Đỗ Bảo, sinh tiểu thư Lệ Nương, yêu vườn xuân rực rỡ.
Xúc động trước giấc mộng chàng thư sinh hái liễu, không ngờ sinh tình thương cảm.
Từ đó đạo viên tang mai hoa thê lương. Trên ba năm, có giấc mộng mai liễu, bái cao đường tại nơi đây.
Trương Nguyên nhắm mắt lại, tĩnh tâm lắng nghe, tay phải đặt lên trên đùi, nhẹ nhàng gõ theo nhịp, trong lúc nhất thời mùi thơm hoa cỏ như mùi rượu.
Buổi sáng đầu thu, ánh nắng tươi sáng, gió mát thổi đến, nước hồ dậy sóng, thật sự là khoản thời gian nhàn nhã.
- Hiện tại vì chúng ta còn sống, vì lúc này còn sống, đây không phải là qua được ngày nào hay ngày đó, mà là cảm nhận hương vị thật sự của cuộc sống.
Lúc này Trương Nguyên cảm thấy mình cách xa mọi chuyện trong lịch sử, hắn không cần lo âu, không cần sốt ruột, chậm rãi thưởng thức, kiên trì một cách đơn giản, tin tưởng mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn, bởi vì con bướm vỗ cánh, đã đem cơn lốc đến.
Trương Nguyên để người hầu ở Tây Trương đi trước, hắn và Vũ Lăng đi theo sau, “ Mẫu Đơn Đình” (hay còn gọi là Hoàn hồn ký) còn chưa bắt đầu diễn, không vội, chậm rãi đi ven hồ Bàng Công, nhìn ngắm một chút.
Đang chậm rãi ngắm nhìn phong cảnh sông núi, chợt nghe có người kêu lên cách đó không xa:
- Giới tử, Giới Tử ca, mắt huynh khỏi chưa?
Trương Nguyên nhìn lại chỉ thấy một thiếu niên khoảng mười bốn mười năm tuổi chạy tới trước mặt, mặt tròn, mắt nhỏ, cười hì hì, Trương Nguyên nhớ rõ đây là em họ bên Đông Trương tên là Trương Định Nhất, bằng tuổi hắn, nhưng kém hắn ba tháng, học tập ở trường xã phía sau cung Phủ Học, trước kia hai người cũng thường chơi đùa cùng nhau.
Trương Định Nhất chạy tới, giơ tay đong đưa trước mặt Trương Nguyên, hỏi:
- Giới tử ca, ngươi có nhìn thấy ta không?
Trương Nguyên cười nói:
- Nhìn không thấy, ngươi học được thuật ẩn thân từ khi nào vậy?
Trương Định Nhất cũng cười, nói:
- Mắt của Giới Tử ca lành hẳn rồi, mừng quá à, mời tiểu đệ ăn kẹo quả đi.
Trước kia Trương Nguyên thích ăn kẹo quả, nên suy đoán là trong túi áo có món đồ ngọt này.
Trương Nguyên nói:
- Con mắt không tốt, không ăn kẹo quả được.
Trương Định Nhất “ Ồ “ một tiếng, hỏi:
- Giới tử ca đang đi đâu vậy?
Tiểu hề nô Vũ Lăng mau mồm mau miệng, đáp:
- Thiếu gia Tông tử bên Tây Trương và Yến Khách thiếu gia mời thiếu gia nhà ta đi dạo chơi công viên xem kịch vui.
Vũ Lăng có chút đắc ý, lúc nói chuyện còn không nhớ là bên hông đang cầm hai mươi lạng bạc, chẳng phải là Phạm Trân tặng thiếu gia hai mươi lạng bạc ấy ư, thiếu gia đem bạc giao cho thái thái, thái thái lại giữ lại cho thiếu gia năm lượng bạc tiêu vặt, Vũ Lăng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, trước kia tiền tiêu vặt một tháng của thiếu gia mới có nửa lạng bạc.
Trương Định Nhất nghe thấy đi dạo chơi công viên xem cuộc vui, lập tức đôi mắt nhỏ trừng lớn, kêu lên:
- Không có mời ta, ta cũng phải đi.
Trương Nguyên nói:
- Vậy cùng đi chứ.
Trương Định Nhất lại có chút bận tâm, nói:
- Trương Yến Khách không mời ta, gặp ta sẽ đuổi ta đi đấy.
Trương Ngạc không thích Trương Định Nhất, trước kia chỉ cần Trương Nguyên theo đuôi, chứ không thèm Trương Định Nhất.
Trương Nguyên nói:
- Không sao đâu, đều là huynh đệ cùng dòng họ, chỉ cần tới lâm vườn không đá cây hái hoa là được.
Trương Định Nhất đi từ từ theo Trương Nguyên, nghe thấy tiếng dây đàn ngân nga từ phía xa Giới Viên, Trương Định Nhất nôn nóng, nói:
- Giới Tử ca, nhanh lên đi, bắt đầu diễn rồi.
Không đợi Trương Nguyên bước nhanh hơn, y đã chạy trước, chỉ trong chốc lát đã đến bên ngoài Tiểu Mi Sơn.
Tiểu Mi Sơn chính là cánh cửa vào trong Giới Viên, cây trúc thấp thoáng, tường tre rào, Trương Đại, Trương Ngạc, Trương Trác Như của Tây Trương đang nghênh tiếp khách ở cửa vườn, Trương Ngạc phe phẩy quạt xếp, thoáng thấy Trương Định Nhất thò đầu nhìn ra, quát một tiếng:
- Làm gì vậy!
Trước kia Trương Định Nhất đã bị Trương Ngạc đánh, nên sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, chạy đến trước mặt Trương Nguyên cầu xin nói:
- Giới tử ca, Trương Yến Khách đáng ghét, không cho ta vào vườn.
Trương Nguyên nói:
- Không cho ngươi vào vườn vậy ngươi đi trở về đi nhé.
Đương nhiên Trương Định Nhất không chịu trở về, đi theo Trương Nguyên, Vũ Lăng đến cửa Tiểu Mi Sơn, thấy Trương Tông Tử, Trương Yến Khách đều chào hỏi Trương Nguyên rất nhiệt tình, Trương Ngạc phát hiện ra y rồi, lúc này chỉ trừng mắt nhìn y, không đuổi y đi.
Trương Đại nét mặt hớn hở, thoải mái cởi mở, dễ dàng kết giao bằng hữu, nhìn Trương Nguyên nói:
- Giới tử, ta giới thiệu cho ngươi mấy bạn cùng học sắp cùng ta thi hương, vị này chính là Thượng Ngu Nghê Nhữ Ngọc, thư họa thông suốt, là người thích sự thanh khiết, ngàn vạn lần không nên nhổ đờm trước mặt, ha ha.
Trương Nguyên nhìn Nghê Nhữ Ngọc, khoảng hai mươi tuổi, tơ đỏ buộc tóc, áo bào màu sáng, quả thực trang điểm đẹp giống như phái nữ, hắn biết cuộc sống của sĩ tử cuối đời Minh hào nhoáng phóng đãng, trang phục cũng thường hoa hòe rực rỡ như phái nữ, lúc đương thời có bài vè châm chọc việc này:
- Hôm qua đến thành Quách, về nước mắt đầy áo, người toàn thân nữ y, lộ vẻ người có học.
Cho nên bộ dạng Nghê Nhữ Ngọc cũng không gì là lạ.
Trương Đại lại chỉ vào một vị thanh niên sĩ tử hơn hai mươi tuổi nói:
- Vị này chính là Hộ Kê Diêu Giản Thúc, tinh thông văn bát cổ, kiêm sở trường vẽ tranh.
Cuối cùng Trương Đại giới thiệu Sơn Âm Trương Thị có quan hệ thông gia với con cháu bổn huyện Kỳ Thị, Kỳ Dịch Viễn và Kỳ Hổ Tử, hai người này là anh em họ, Kỳ Dịch Viễn mười tám tuổi, Kỳ Hổ Tử mới mười một tuổi.
Kỳ Hổ Tử tuổi còn nhỏ cũng đội khăn vuông, vẻ mặt thì nghiêm túc, Trương Đại kéo tay y và nhìn Trương Nguyên nói:
- Giới Tử, vị này Kỳ Hổ Tử thần đồng đệ nhất bổn huyện, năm trước chín tuổi đã liên tiếp thi hai ải thi huyện, thi đạo, vốn có thể qua kỳ thi đạo, nhưng quan Đề Học nói Hổ Tử tuổi còn nhỏ, cần rèn luyện thêm một chút, đồng ý khoa thi kế sẽ tuyển chọn y.
Đứng bên Kỳ Hổ Tử là đường huynh Kỳ Dịch Viễn cười nói:
- Hổ Tử là tiểu thần đồng, Tông Tử là đại thần đồng, hôm nay hai đại thần đồng tập trung ở bổn huyện, có thể nói là hội lớn rồi.
Mọi người đều cười, chỉ có Kỳ Hổ Tử nhỏ tuổi nhất là không cười.
Trương Nguyên quan sát Kỳ Hổ Tử, thầm nghĩ:
- Vị này chính là Kỳ Bưu Giai à, ta nhớ y là tiến sĩ trẻ tuổi nhất, mười bảy tuổi đã là tiến sĩ, mười bảy tuổi thì đọc được bao nhiêu sách, có bao nhiêu sự từng trải chứ, chỉ có thể nói là có thiên phú viết văn bát cổ hoặc là nói có bí quyết.
Trương Ngạc chỉ vào Trương Nguyên lớn tiếng nói:
- Chư vị, vị đệ cùng họ ta đây cũng là thần đồng, ba tháng trước bị đau mắt, không ngờ trong cái họa có cái may, sau giấc ngủ tự nhiên lại thông minh hẳn, hiện tại có thể nghe qua là thuộc, giờ còn có thể bịt mắt đánh cờ vua, chợi cờ vây , ngay cả Tông Tử đại huynh ta cũng không phải là đối thủ của hắn.
Đám người Nghê Nhữ Ngọc, Diêu Giản Thúc cũng biết không thể tin lời Trương Ngạc nói, cùng kêu lên hỏi Trương Đại:
- Tông tử huynh, chuyện này là sự thật sao?
Trương Đại cười gật đầu chứng thực:
- Đúng là có chuyện này.
Nghê Nhữ Ngọc nói:
- Tại hạ muốn thử một lần, không biết ý Giới Tử hiền đệ như thế nào?
Kỳ Dịch Viễn cũng nói phải thử đánh cờ mồm với Trương Nguyên một chút.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Các nhân huynh, hôm nay đến là để dạo chơi công viên nghe hát kịch, không phải cố tình đến để thi tài đánh cờ của ta mà.
Trương Đại cười to, nói:
- Trước tiên là dạo chơi công viên, sau đó là nghe nhạc, cuối cùng là chơi cờ.
Lập tức Trương Ngạc dẫn mọi người trèo lên Tiểu Mi Sơn, lên trên Vấn Đài, đi qua hành lang Lâm Thủy, vượt qua Cầu Khúc, ngồi ở Lư Hương Đình.
Bên trái Lư Hương Đình là một mảnh rừng trúc, rừng trúc có cả cây ô-liu, khi vào đầu thu, lá cây ô-liu bắt đầu ố vàng đỏ lên, xen kẽ với lá xanh trong rừng trúc trông rất là bắt mắt.
Nghê Nhữ Ngọc, Diệu Giản Thúc ngắm cảnh không thôi, ước hẹn phải dùng cảnh này để vẽ tranh.
Tiếng sáo du dương từ bên kia rừng trúc truyền đến, còn có tiếng tiêu nhịp trống, nghe như tiên nhạc mờ mịt.
Trương Đại đứng lên nói:
- Sắp bắt đầu mở màn kịch rồi, chúng ta đi qua đi.
Trương Nguyên cùng mọi người đi xuyên qua đường mòn ở rừng trúc, đi tới Hà Sảng Hiên.
Hà Sảng Hiên là nới được xây dựng khá tập trung trong Giới Viên này, nơi đây có Hà Sảng Hiên, Thọ Hoa Đường và sân khấu kịch, Hà Sảng Hiên có sức chứa khoảng hai ba mươi người, ngồi ở Hà Sảng Hiên là có thể nhìn thấy kịch diễn trên sân khấu cách xa cả một hồ nước xanh biếc.
Phan Tiểu Phi son phấn đầy mặt đi lại xin chỉ thị của Trương Đại xem đã bắt đầu diễn hay chưa, sau khi nhận được câu trả lời vội vàng quay lại sân khấu, rất nhanh, tiếng nhạc khúc, sanh, tiêu, đàn tam huyền, nhạc đệm tỳ bà trỗi lên, một lão bà lên đài khai xướng.
- Mang xử phao nhân nhàn xử trụ.
Bách kế tư lượng, một cá vi hoan xử.
Bạch nhật tiêu ma tràng đoạn cú,
Thế gian chích hữu tình nan tố.
Ngọc mính đường tiền triều phục mộ,
Hồng chúc nghênh nhân,
Tuấn đắc giang sơn trợ.
Đãn thị tương tư mạc tương phụ,
Mẫu đan đình thượng tam sinh lộ
Dịch ý:
-Rời khỏi quan trường tìm nhãn rỗi,
Trăm ngàn nghĩ suy, không trốn nào là vui,
Ban ngày đọc sách tình và ái
Thế gian chỉ mỗi tình khó nói
Trước Ngọc Mính đường ngày lại đêm,
Nến đỏ đón người,
Núi sông sinh giai nhân,
Thế nhưng ngày nhớ đêm mong
Đường tam sanh trên đình mẫu đơn (truyền thuyết có đá tam sanh: nam nữ khắc tên mình lên trên đá, tình yêu họ sẽ hẹn ước ba đời)
Khúc sáo thổi qua, nhịp trống vang vọng, lão bà thay đổi giọng điệu lại hát.
-Đỗ bảo hoàng đường, sinh lệ nương tiểu tả, ái đạp xuân dương.
Cảm mộng thư sinh chiết liễu, cánh vi tình thương.
Tả chân lưu ký, táng mai hoa đạo viện thê lương.
Tam niên thượng, hữu mộng mai liễu tử, vu thử phó cao đường
Dịch ý:
-Hoàng đường Đỗ Bảo, sinh tiểu thư Lệ Nương, yêu vườn xuân rực rỡ.
Xúc động trước giấc mộng chàng thư sinh hái liễu, không ngờ sinh tình thương cảm.
Từ đó đạo viên tang mai hoa thê lương. Trên ba năm, có giấc mộng mai liễu, bái cao đường tại nơi đây.
Trương Nguyên nhắm mắt lại, tĩnh tâm lắng nghe, tay phải đặt lên trên đùi, nhẹ nhàng gõ theo nhịp, trong lúc nhất thời mùi thơm hoa cỏ như mùi rượu.
Buổi sáng đầu thu, ánh nắng tươi sáng, gió mát thổi đến, nước hồ dậy sóng, thật sự là khoản thời gian nhàn nhã.
- Hiện tại vì chúng ta còn sống, vì lúc này còn sống, đây không phải là qua được ngày nào hay ngày đó, mà là cảm nhận hương vị thật sự của cuộc sống.
Lúc này Trương Nguyên cảm thấy mình cách xa mọi chuyện trong lịch sử, hắn không cần lo âu, không cần sốt ruột, chậm rãi thưởng thức, kiên trì một cách đơn giản, tin tưởng mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn, bởi vì con bướm vỗ cánh, đã đem cơn lốc đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.