Chương 280: Giá họa đại danh sĩ
Tặc Đạo Tam Si
15/02/2016
Trương Nguyên nói:
- Ngâm tụng thơ cổ hay là làm thơ phú đều không cần thiết. Ta với ngươi không làm thơ mà chỉ luận thơ thôi. Ngươi nói ngươi được Viên Trung Lang khen ngợi, vậy chúng ta lấy thơ bảy chữ của Công An và Cánh Lăng để luận đề, xem kiến thức của ai cao minh hơn, nhờ Vương Vi cô nương làm trọng tài, được chứ?
Trong lòng Vương Vi rất xúc động, nàng rất thích nghe Trương Nguyên bình luận thơ của các học giả nổi tiếng, liền hỏi Uông Nhữ Khiêm:
- Uông tiên sinh?
Uông Nhữ Khiêm cười nói:
- Luận thơ thì luận thơ, Tu Vi cô nương không thiên vị là tốt rồi.
Trương Nguyên nói ngay:
- Huy Châu danh sĩ Uông tiên sinh nói vậy không đúng rồi. Vương Tu Vi cũng là một nhà thơ có tiếng, lại là người rất phóng khoáng công bằng, sao ngươi lại nhắc nhở nàng không nên thiên vị, không nên lấy dạ tiểu nhân mà so lòng quân tử!
Uông Nhữ Khiêm đỏ mặt nói:
- Bớt nói nhảm đi, mời luận thơ.
Trương Đại cười lạnh nói:
- Coi thường người khác như vậy cũng biết được cách làm thơ? Cũng tầm thường thôi. Ngươi nói Viên Thạch Công đã từng khen ngươi nhưng người đã qua đời rồi, cái này gọi là chết nên không có đối chứng.
Trương Ngạc cười to:
- Đúng đúng đúng, Lý Thái Bạch, Đỗ Tử Mỹ cũng đã từng khen Trương Yến Khách ta làm thơ xuất chúng, hay tuyệt, không tin xin mời Uông danh sĩ cứ đi hỏi họ xem.
Trương Nguyên nói chuyện còn khách khí một chút nhưng Trương Đại, Trương Ngạc tính cách còn trẻ con nên nói ra từ nào cũng đều là châm chọc Uông Nhữ Khiêm. Uông Nhữ Khiêm thẹn quá nên giận dữ, đứng dậy nói:
- Cuối cùng nơi đây là luận thơ hay chửi bóng chửi gió như những người đàn bà đanh đá, hay là vô cớ gây rối?
Đúng lúc này, chợt nghe pngoài cửa có tiếng đập cửa" Bang bang", có người la to:
- Ta thấy con tiện tỳ kia ở trong Tương Chân Quán, mau giao con tiện tỳ trộm đồ của Thái tổ Hoàng đế ra đây, hôm nay nếu không giao ra, ta sẽ đi báo quan.
Tiếng rầm, rầm, rầm vẫn vang dội ở cửa .
Lúc này Uông Nhữ Khiêm đang giận dữ muốn rời khỏi Tương Chân Quán, lại nghe tiếng đập phá cửa, tiếng quát mắng liền dừng bước đứng lại, nghiêng đầu nhìn Trương Nguyên, cười lạnh nói:
- Vương Vi cô nương mời được vị cứu tinh lớn đến đây, lúc này nên ra ngoài cửa đấu trí so dũng khí với kẻ ác ở ngoài cửa, sẽ vui hơn nhiều khi luận thơ đấy, ha ha.
- Uông tiên sinh, người có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa!
Vương Vi nổi giận đùng đùng, nàng và Uông Nhữ Khiêm quen biết nhau ở Tây Hồ, cảm thấy Uông Nhữ Khiêm là người lịch sự nhã nhặn nên nghĩ rằng y là một danh sĩ có khí phách. Nào ngờ, hôm nay bị ba huynh đệ Trương Nguyên chọc giận một chút liền lộ ra bộ mặt xấu xa bỉ ổi mà nàng chưa thấy được, thế mới biết lòng người thật nham hiểm.
Danh sĩ Huy Châu Uông Nhữ Khiêm bị nữ lang Vương Vi trực tiếp chỉ trích. Y giận dữ, không còn để ý đến phong độ, thẳng tay chỉ chỏ, mắng mỏ Vương Vi:
- Ta là danh sĩ phong lưu, tao nhã, không thô tục như những người tiểu thương, không dùng sự thấp hèn để đối đãi với ngươi. Ngươi tưởng mình là tài nữ được vạn người mê sao? Ngươi cho rằng ngươi theo Trần Kế Nho, Đàm Hữu Hạ học vẽ tranh, học làm thơ thì thân phận ngươi sẽ đổi khác ư. Ngươi đừng quên, ngươi xuất thân là ca kỹ, chỉ là con tiện tỳ mua vui cho người khác!
Tên Uông Nhữ Khiêm này đã quên mình cũng chỉ là con cháu thương tịch, thuộc một trong bốn loại người thấp hèn, lại tự cho mình là người cao thượng, nhưng thực tế lại giống như một đứa trẻ không cam lòng khi bị một nữ tử mắng.
Uông Nhữ Khiêm nghĩ Vương Vi bị nhục mạ một cách thậm tệ như vậy, nàng sẽ hoảng hốt, sẽ tự ti mà rơi lệ nhưng ngược lại nàng rất trầm tĩnh. Lần trước ở hồ Huyền Vũ nàng nghĩ Trương Nguyên cố ý nhục mạ mình, nên nàng rất kích động, vì Trương Nguyên là người nàng thích. Còn Uông Nhữ Khiêm chỉ làm cho Vương Vi kết luận một chuyện: Cái gọi danh sĩ, phong nhã chỉ là cái áo khoác dùng để che giấu con người xấu xa mà thôi!
Trương Ngạc đứng bật lên định mắng Uông Nhữ Khiêm nhưng Trương Nguyên ngăn lại nói:
- Tam huynh không nên chấp nhất một người như y, hãy để y cho đệ....
Nói rồi Trương Nguyên xoay người nhìn thẳng Uông Nhữ Khiêm hỏi:
-Uông tiên sinh không cảm thấy mình rất xấu xa sao? Ngươi dùng thân phận cao thấp để mắng chửi một cô gái, ngươi không biết như vậy là hèn kém lắm sao? Đúng vậy, con người sinh ra giàu nghèo thế nào đã được định đoạt cả rồi, không phải mình muốn là được. Nhưng những chuyện này chỉ là mặt ngoài của con người, không phải giàu có mà ti tiện chính là nghèo hèn về phẩm chất sao? Uông tiên sinh tự xưng là danh sĩ mà không biết câu nói của dân chúng hằng ngày "Mỗi người đều có thể vì thánh hiền". Cho dù là người buôn bán nhỏ, hay là kỹ nữ, nô lệ thì cũng không đáng khinh bằng ngươi, ngươi mang danh là một danh sĩ nhưng lại tỏ ra vui sướng khi thấy họ gặp họa, ngươi không thấy đó là một việc đáng khinh sao?
Cô nàng Vương Vi nước mắt tuôn tràn mi, hai mắt nàng đẫm lệ, thần trí lảo đảo, đột nhiên quỳ xuống đất hướng phía Trương Nguyên thi lễ. Sau đó, nàng liền đứng dậy thật nhanh, gương mặt tỏa sáng, từ giờ phút này nàng không nhìn Trương Nguyên bằng ánh mắt bất đồng nữa.
Uông Nhữ Khiêm cũng cười lạnh nói:
- Hay, chỉ vài lời nói đã khiến cho danh kỹ phải quỳ xuống mà bái lạy, ta thật sự khâm phục, thật sự khâm phục!
Sau khi châm biếm hai câu, y lại hỏi:
- Nếu Trương Công Tử cho rằng người buôn bán nhỏ, kỹ nữ, nô lệ đều có vị thế cao thì ngài cần gì phải khổ luyện đọc bát cổ, cần gì nóng vội tiến thân lên làm quan, không phải ngài cũng mong đạt công danh phú quý sao, cầu tài trí hơn người đấy sao, cần gì mà ngài làm bộ làm tịch giả vờ nói như thế!
Trương Nguyên thản nhiên nói:
- Yến tước an tri hồng hộc chi chí. (chí lớn của chim khổng tước An Tri)
Khi nói câu này, có một loại cảm giác cô độc đột nhiên nảy lên trong suy nghĩ. Con đường phía trước thật mênh mông, luôn tồn tại những gian nan mà nhất định hắn sẽ phải trải qua. Trong khi những người bên cạnh hắn đuổi theo cuộc sống phồn hoa, sống không mục đích. Những người giống như Uông Nhữ Khiêm khiêu khích châm chọc hắn không ít, có lẽ trên đời này ai cũng say chỉ có mình hắn tỉnh nên cảm giác thật cô độc.
Phía trước viện, tiếng chửi bậy càng lúc càng nhiều hơn, Uông Nhữ Khiêm đùa cợt nói:
- Trương Công Tử có chí lớn như vậy, trước tiên ngươi hãy đuổi những kẻ ác kia đi, Trương Công Tử có thể nói về cái đạo của kẻ thánh hiền với bọn chúng, có lẽ khi nghe được bọn chúng sẽ hoàn toàn hối cãi, vui mừng tán thưởng, dập đầu bái lạy cũng nên.
Trương Nguyên cười lạnh một tiếng nói:
- Để rồi xem.
Nhìn Lý Tuyết Y nói:
- Tụ tập hết tất cả các người hầu lại, mang gậy gộc chờ hiệu lệnh của ta.
Lý Tuyết Y biết Trương Nguyên và Nam Kinh Thủ Bị Hình Thái giám có mối giao tình, có Trương Nguyên ra mặt, muốn đánh vậy cứ đánh nên ra lệnh người hầu đi tìm gậy gộc.
Mục Chân Chân đi theo thiếu gia không nói nửa lời còn Phùng Hổ, Năng Trụ đều kêu ầm lên:
- Chúng ta cũng tìm côn bổng gậy gộc đi, lấy loại thật to và dài í.
Tiết Đồng nhanh nhạy nói:
- Giới Tử tướng công, đệ có thể dùng cung bắn bọn họ không?
Trương Nguyên biết Tiết Đồng tuy nhỏ tuổi nhưng có chút võ nghệ, bắn cung rất chính xác nên nói:
- Cứ việc đánh chỉ cần không đánh mù mắt là được.
Tiết Đồng mừng rỡ, nhìn thoáng qua Vi Cô, Vi Cô cũng không phản đối.
Uông Nhữ Khiêm phát ra âm thanh "Xuy xuy" rồi cười khẩy nói:
- Hóa ra là cậy mạnh đánh nhau, ta còn tưởng Trương Công Tử có kế gì hay có thể đẩy lùi quân địch chứ!
Trương Ngạc cả giận nói:
- Uông Nhiên Minh, ngươi là đồ hèn hạ, chỉ lo cho cuộc sống phóng túng của ngươi mà thôi. Đã vậy khi người ta gặp họa ngươi còn châm chọc khiêu khích, ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn nói nhăng nói cuội ta sẽ đánh ngươi trước đó.
Vừa nghe tam thiếu gia nói như vậy, Phùng Hổ và Năng Trụ hai tay nắm chặt côn, trừng mắt nhìn Uông Nhữ Khiêm. Chỉ cần tam thiếu gia ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ xông lên đánh liền.
Uông Nhữ Khiêm bên người chỉ có hai người hầu và một đồng tử. Sợ anh em Trương thị người đông thế mạnh nên y không tiếp tục nhiều chuyện nữa. Y chỉ cười lạnh, hậm hực bước vào nhà ra lệnh cho nô bộc chuẩn bị rời khỏi đây.
Trương Nguyên nói:
- Uông tiên sinh không nên gấp gáp, nhỡ bị kẻ ác ngộ thương thì không tốt đâu.
Hắn chắp tay hỏi:
- Xin Uông tiên sinh cho tại hạ được biết danh hiệu được không?
Uông Nhữ Khiêm thấy Trương Nguyên hình như có ý tốt, liền đáp lễ nói:
- Tại hạ Tân An Uông Nhữ Khiêm, tự Nhiên Minh, hiệu Tây Hồ Ngư Ẩn.
Vừa nói xong trong lòng y có chút đắc ý, nghĩ Trương Nguyên dù sao cũng không dám đắc tội với chính mình.
Không ngờ Trương Nguyên lại không hề để ý gì đến Uông Nhữ Khiêm, thấy sáu tên người làm nam của Tương Chân Quán đã đến đầy đủ. Bên này bọn họ có Năng Trụ, Phùng Hổ bốn người tổng cộng được mười người, à còn có Tiết Đồng. Tiết Đồng mang một cây cung vải bố ở trên tường viện, chuẩn bị bắn tên nào phá cửa xông vào.
Trương Nguyên vung tay nói:
- Đi theo ta, cứ việc đánh, ta Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm đang tìm hoa hỏi liễu, người nào dám đến quấy rầy, đều bắn đánh cho ta.
Trương Đại, Trương Ngạc thoạt đầu đều sửng sốt, sau đó liền cười ha hả dẫn người hầu ra trước viện kêu to:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây.
Tên Uông Nhữ Khiêm kia vừa vội vừa giận, luôn miệng nói:
- Thật buồn cười, buồn cười quá. Trương Giới Tử ngươi thật hèn hạ, mới vừa rồi còn nói đạo thánh hiền, vừa chớp mắt liền hãm hại ta, đồ đê tiện vô sĩ! Vô sĩ!
Vũ Lăng đi phía sau, quay đầu lại mắng:
- Ngươi mới là kẻ đê tiện, kẻ nhát gan, đồ rùa đen rút đầu!
Uông Nhữ Khiêm thấy không làm gì được huynh đệ Trương Nguyên, liền cười lạnh nói với Lý Tuyết Y:
- Trương thị huynh đệ gọi đây là hỗ trợ sao? Ha ha, bọn chúng mượn tên của ta đánh người, nghĩ có thể vu cáo hãm hại ta sao? Không được đâu. Ta về Tân An, huynh đệ Trương thị đánh người rồi trở về Quốc Tử Giám. Những tên hậu duệ của Tề Vương đồng ý bỏ qua như thế ư, chúng sẽ gây phiền phức cho các ngươi, các ngươi gặp đại họa đến nơi rồi!
Lý Tuyết Y nghe Uông Nhữ Khiêm nói cũng rất có lý, liền có chút bận tâm, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại nhìn Vương Vi nói:
- Tu Vi, hay khuyên Trương Nguyên không cần đánh người nữa có được không?
Vương Vi nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, Giới Tử không phải là người chỉ biết nhìn trước mà không ngó sau đâu, nếu hắn đồng ý giúp ta nhất định sẽ giúp tới cùng, cho dù có gặp phiền toái gì cũng không lùi bước để chúng ta bị ức hiếp đâu.
Uông Nhữ Khiêm làm vẻ hết giận nói:
- Tu Vi cô nương, cô thật sự là hồng nhan tri kỉ của hắn, tốt lắm, tốt lắm, đúng là mỏi mắt mong chờ.
Cảnh chiều hôm thâm trầm, mai trúc sum suê tươi tốt, Tiết Đồng tay cầm cung đứng trên thang ở cạnh tường, một tay đè cành trúc thăm dò xem trước sân có bao nhiêu kẻ đầu gấu đang đập cửa, hận đến mức ngứa cả răng muốn lấy cung bắn cho chúng một phát, quay đầu lại thấy nhóm người Trương tướng công đã đến, lúc này người hầu hô lớn:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây.
Nhìn thấy một đám người cầm côn bổng trong tay đi ra, Tiết Đồng rốt cục cũng không nhẫn nại nỗi nữ, lấy ra một viên đá nhỏ nhằm thẳng bắn "Băng" một tiếng trúng ngay đầu của một tên đầu gấu.
Kẻ đầu gấu kia chỉ cảm thấy đầu đau nhức, choáng váng một lát, đưa tay lên sờ thử, đưa ra thấy có máu tươi chảy ra, vừa sợ vừa giận kêu to lên:
- Ai đánh ta? Ai dám đánh ông nội các ngươi?
Một tiếng "Băng" lại vang lên, một hòn đá rơi từ trên rơi xuống trúng ngay mu bàn tay trái của tên đầu gấu hung hăng kia. Y đau đến nỗi vừa nhảy vừa xoa vừa kêu oai oái.
Liền có một tên giận dữ kêu lên:
- Phản thật rồi, bọn kỹ nữ các ngươi mà dám đánh hậu duệ hoàng thất bọn ta ư.
Gã chưa nói hết một câu, cửa sân đột nhiên mở ra, một vài thanh niên trai tráng từ trong vọt ra tay cầm côn bổng vừa đánh tới tấp vừa hô to:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây, Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây....
Chỉ trong chốc lát, mười mấy tên rãnh rỗi kia toàn bộ bị đánh ngã nhào trên mặt đất. Năng Trụ, Phùng Hổ cùng vài người còn lại kêu to:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây.
Trương Nguyên cùng mấy người đi ra, Trương Ngạc lớn tiếng nói:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây, mà các ngươi còn dám đến gây chuyện, thật sự là không biết sống chết, đánh chết bọn chúng, đánh chết cho ta.
Năng Trụ, Phùng Hổ và vài người không khách khí, tay cầm côn đánh kêu " Lốp bốp, cách cách", đánh đến khi bọn chúng kêu lên cầu xin tha thứ.
Trương Nguyên nói:
- Các ngươi hãy nói rõ danh tính, để đưa lên cho quan trên xử theo pháp luật.
Phùng Hổ, Năng Trụ cả hai liền mang gậy đến hỏi tên. Những kẻ này rất tự hào về tên thật của mình, chúng là hậu duệ Hoàng thất mà lại. Chúng đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, một người trong bọn chúng nói:
- Chu An Khôn.
- Chu Lão Hâm.
- Chu Đại Quân.
- Chu Do Giáo.
- Chu Hậu Chiếu.
Con cháu của Chu Nguyên Chương là những người cuối cùng trong ngũ hành bộ thủ đây. Lấy năm sinh làm tên gọi, giống như Vĩnh Lạc đế Chu Lệ, chữ Lệ trong chữ Mộc sẽ mang chữ Hỏa. Ví như trong một thế hệ, họ Chu sinh ra hơn mười vạn người, nếu muốn làm như vậy thì việc đặt tên sẽ vô cùng khó khăn vì Ngũ Hành bộ thủ không có nhiều chữ như vậy, tất nhiên sẽ không được lặp lại nếu không sẽ phạm húy. Còn nếu đặt tên mà không có trong Ngũ Hành bộ thủ kia, Mà Tề Vương lại bị phế thì con cháu đời sau sẽ không thuộc sự quản lý của Tông nhân phủ, danh tính sẽ không được ghi trong gia phả của Hoàng đế " Thiên Hoàng ngọc điệp". Nếu không có ai giúp bọn chúng tạo ra tên chữ trong Ngũ Hành thì hậu duệ của Tề vương sẽ bị lặp tên, phạm húy ngay.
Trương Nguyên nghe tên " Chu Đại Quân,Chu Do Giáo, Chu Hậu Chiếu", nên hỏi để xác nhận lại:
- Hóa ra là hậu duệ của tôn thất à, thật là thất kính thất kính quá, thật là đánh sai rồi, người không biết không có tội đúng không, xin mời các vị đi đi ạ.
Nói xong hắn phất tay, một đám người rất nhanh lui về Tương Chân quán đóng cửa trước lại.
Mười mấy hậu duệ của phế Vương ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đồng loạt giận dữ. Bọn họ bị đánh người nào người nấy mặt mũi bầm dập, người dính đầy bùn đất không lẽ chỉ nói " Người không biết không có tội" rồi đuổi đi là xong sao. Những tên thủ hạ của Huy Châu danh sĩ Uông Nhữ Khiêm thật ác. Nhất thời họ không dám gõ cửa quấy rầy, nhưng lúc này bọn chúng phân ra hai người ở lại canh chừng, những người còn lại đi triệu tập thêm đồng bọn, mang gậy gộc côn bổng đến.
Tám tên đầu gấu này vừa đi vừa xoa mặt nhăn nhó, chịu đựng sự đau đớn vô cùng rời khỏi Cựu Viện. Hai người khác ẩn núp ở chỗ tối canh giữ cửa chính của Tương Chân quán. Thời gian không quá một canh giờ, liền thấy cửa lớn mở ra có bốn người nghiêng ngả lảo đảo bước ra, trong viện có người lớn giọng tiễn khách nói:
- Uông Nhữ Khiêm tiên sinh, tạm biệt, tạm biệt. Tối nay ánh trăng rất đẹp, Uông tiên sinh là Huy Châu danh sĩ ngại gì không nói lớn mà đi, Uông tiên sinh ngày mai lại đến nha.
Hai tên giữ nhiệm vụ ở lại này thầm nghĩ:
- Đánh chúng ta rồi muốn đi sao, không dễ dàng vậy đâu.
Sau khi Uông Nhữ Khiêm vừa bước ra khỏi cửa, cửa lớn “rầm” một tiếng, nhanh chóng đóng lại phía sau y, tiếng động làm rơi vài chiếc lá cây dính lên chiếc khăn trên đầu y.
Trời bắt đầu tối, xa xa có ánh trăng chiếu rọi rất đẹp, trong Cựu Viện ánh đèn sáng chói tỏa ra thật huy hoàng rực rỡ như ban ngày. Bắt đầu từ Võ Định Kiều, đến Sao Khố Nhai thì kết thúc, giống nhưu một con rồng lửa uốn lượn chiếu sáng cả trời đất. Buổi tối chính là thời điểm sông Tần Hoài phồn hoa nhộn nhip đông người qua lại nhất. Họ tụ họp qua lại trên dòng sông thâu đêm suốt sáng trò chuyện rì rầm không khi nào là yên tĩnh cả.
Tuy nhiên lúc này Uông Nhữ Khiêm không còn lòng dạ nào suy nghĩ đến chuyện vui chơi hưởng lạc nữa, bốn người chủ tớ bọn họ vừa bị đuổi ra khỏi Tương Chân Quán điều đầu tiên y sợ chính là bị đánh. Uông Nhữ Khiêm đưa ánh mắt nhìn qua nhìn lại, nhưng vô cùng may mắn bọn hậu duệ của Tề Vương đều đi cả, lúc này liền ba chân bốn cẳng hướng Võ Định Kiều chạy tới. Y có thuyền đang neo đậu ở đó, lúc này đang hy vọng được mau chóng rời khỏi chỗ thị phi này. Tên tiểu tử Trương Nguyên kia thật thâm độc, đánh người lại lấy danh nghĩa của y mà đánh. Nhưng trong đêm tối không thể nào giải bày được. Thế lực của Hậu duệ Tề Vương lại không nhỏ, sau này sợ không thể nào đến Kim Lăng được.
Y vô cùng vui mừng khi chủ tớ bốn người thuận lợi đến được chỗ chiếc thuyền ở sông Võ Định Kiều. Uông Nhữ Khiêm thở phào nhẹ nhõm, y rửa mặt, đám tùy tùng pha trà, y uống vào lấy lại tinh thần để bình tĩnh hơn. Y còn nghĩ nên làm thế nào để trả thù anh em Trương thị, nhất là Trương Nguyên và cả con tiện tỳ Vương Vi kia nữa, dám đối mặt chỉ trích y, thù này không báo y thề không phải là quân tử nữa.
Ngồi thuyền rời Võ Định Kiều, xuôi theo dòng nước, chậm rãi đi tới đối diện trường thi, nhìn thấy trên bờ phải trường thi có vài ánh đèn dầu thưa thớt. Khu kiến trúc khổng lồ vắng vẻ không một tiếng động, bên bờ tả ngạn Cựu Viện đèn đuốc sáng trưng chiếu đến cùng với tiếng đàn du dương sôi nổi, có rất nhiều du khách dạo chơi ở thuyền hoa Tần Hoài trên bờ hồ này. Thuyền nàng Trung Mỹ Cơ diễm lệ cùng chiếc quạt tròn và mái tóc búi nghiêng nàng đang ngồi trên thuyền thổi tiêu hoặc đánh đàn để thu hút khách.
Uông Nhữ Khiêm quyết định đêm nay sẽ tìm một Mỹ Cơ trên thuyền hoa, sẽ cùng nàng thức suốt đêm nay để chính mình được an ủi. Vì thế y ra lệnh cho thuyền chèo ghé sát một phòng gần bờ sông, vừa lúc ấy có người kêu lên:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm có thể ở trên thuyền này?
Uông Nhữ Khiêm tự hào cảm thấy “danh tính của ta đúng là không nhỏ”, đang hắng giọng định trả lời đột nhiên y cảnh giác, ra lệnh cho người chèo thuyền không được lên tiếng. Y nhướn người ra phía trái cửa buồm nhìn lên bờ, chỉ thấy trên bờ một đám người cao thấp đứng tụ lại một đám. Y liền có cảm giác không ổn vội vàng ra lệnh cho người chèo thuyền mau chèo nhanh rời khỏi bờ.
Trên bờ nghe một tiếng quát mắng:
- Chính là chiếc thuyền kia!
- Đúng vậy, chúng ta nhanh theo chân tên cẩu tặc họ Uông kia đến cùng, phải đánh chết y.
- Phải đánh tên cẩu tặc...
Vừa dứt lời, ngói, gạch đá bay như mưa tới thuyền của y , Uông Nhữ Khiêm vội vàng ra lệnh người hầu nhanh tay đóng cửa khoang thuyền lại nhưng không kịp, cũng có vài cục đá bay vào khoang thuyền trong đó một cục rơi ngay vào trán y, lập tức máu tươi phun ra. Uông Nhữ Khiêm vội vàng nằm xuống, vừa để người hầu băng bó, vừa ra lệnh cho người chèo thuyền hô to:
- Người đánh các người chính là Trương Nguyên ở Sơn Âm còn Huy Châu Uông Nhữ Khiêm ta không liên quan gì cả.
�i Tử ngươi thật hèn hạ, mới vừa rồi còn nói đạo thánh hiền, vừa chớp mắt liền hãm hại ta, đồ đê tiện vô sĩ! Vô sĩ!
- Ngâm tụng thơ cổ hay là làm thơ phú đều không cần thiết. Ta với ngươi không làm thơ mà chỉ luận thơ thôi. Ngươi nói ngươi được Viên Trung Lang khen ngợi, vậy chúng ta lấy thơ bảy chữ của Công An và Cánh Lăng để luận đề, xem kiến thức của ai cao minh hơn, nhờ Vương Vi cô nương làm trọng tài, được chứ?
Trong lòng Vương Vi rất xúc động, nàng rất thích nghe Trương Nguyên bình luận thơ của các học giả nổi tiếng, liền hỏi Uông Nhữ Khiêm:
- Uông tiên sinh?
Uông Nhữ Khiêm cười nói:
- Luận thơ thì luận thơ, Tu Vi cô nương không thiên vị là tốt rồi.
Trương Nguyên nói ngay:
- Huy Châu danh sĩ Uông tiên sinh nói vậy không đúng rồi. Vương Tu Vi cũng là một nhà thơ có tiếng, lại là người rất phóng khoáng công bằng, sao ngươi lại nhắc nhở nàng không nên thiên vị, không nên lấy dạ tiểu nhân mà so lòng quân tử!
Uông Nhữ Khiêm đỏ mặt nói:
- Bớt nói nhảm đi, mời luận thơ.
Trương Đại cười lạnh nói:
- Coi thường người khác như vậy cũng biết được cách làm thơ? Cũng tầm thường thôi. Ngươi nói Viên Thạch Công đã từng khen ngươi nhưng người đã qua đời rồi, cái này gọi là chết nên không có đối chứng.
Trương Ngạc cười to:
- Đúng đúng đúng, Lý Thái Bạch, Đỗ Tử Mỹ cũng đã từng khen Trương Yến Khách ta làm thơ xuất chúng, hay tuyệt, không tin xin mời Uông danh sĩ cứ đi hỏi họ xem.
Trương Nguyên nói chuyện còn khách khí một chút nhưng Trương Đại, Trương Ngạc tính cách còn trẻ con nên nói ra từ nào cũng đều là châm chọc Uông Nhữ Khiêm. Uông Nhữ Khiêm thẹn quá nên giận dữ, đứng dậy nói:
- Cuối cùng nơi đây là luận thơ hay chửi bóng chửi gió như những người đàn bà đanh đá, hay là vô cớ gây rối?
Đúng lúc này, chợt nghe pngoài cửa có tiếng đập cửa" Bang bang", có người la to:
- Ta thấy con tiện tỳ kia ở trong Tương Chân Quán, mau giao con tiện tỳ trộm đồ của Thái tổ Hoàng đế ra đây, hôm nay nếu không giao ra, ta sẽ đi báo quan.
Tiếng rầm, rầm, rầm vẫn vang dội ở cửa .
Lúc này Uông Nhữ Khiêm đang giận dữ muốn rời khỏi Tương Chân Quán, lại nghe tiếng đập phá cửa, tiếng quát mắng liền dừng bước đứng lại, nghiêng đầu nhìn Trương Nguyên, cười lạnh nói:
- Vương Vi cô nương mời được vị cứu tinh lớn đến đây, lúc này nên ra ngoài cửa đấu trí so dũng khí với kẻ ác ở ngoài cửa, sẽ vui hơn nhiều khi luận thơ đấy, ha ha.
- Uông tiên sinh, người có vẻ vui sướng khi người khác gặp họa!
Vương Vi nổi giận đùng đùng, nàng và Uông Nhữ Khiêm quen biết nhau ở Tây Hồ, cảm thấy Uông Nhữ Khiêm là người lịch sự nhã nhặn nên nghĩ rằng y là một danh sĩ có khí phách. Nào ngờ, hôm nay bị ba huynh đệ Trương Nguyên chọc giận một chút liền lộ ra bộ mặt xấu xa bỉ ổi mà nàng chưa thấy được, thế mới biết lòng người thật nham hiểm.
Danh sĩ Huy Châu Uông Nhữ Khiêm bị nữ lang Vương Vi trực tiếp chỉ trích. Y giận dữ, không còn để ý đến phong độ, thẳng tay chỉ chỏ, mắng mỏ Vương Vi:
- Ta là danh sĩ phong lưu, tao nhã, không thô tục như những người tiểu thương, không dùng sự thấp hèn để đối đãi với ngươi. Ngươi tưởng mình là tài nữ được vạn người mê sao? Ngươi cho rằng ngươi theo Trần Kế Nho, Đàm Hữu Hạ học vẽ tranh, học làm thơ thì thân phận ngươi sẽ đổi khác ư. Ngươi đừng quên, ngươi xuất thân là ca kỹ, chỉ là con tiện tỳ mua vui cho người khác!
Tên Uông Nhữ Khiêm này đã quên mình cũng chỉ là con cháu thương tịch, thuộc một trong bốn loại người thấp hèn, lại tự cho mình là người cao thượng, nhưng thực tế lại giống như một đứa trẻ không cam lòng khi bị một nữ tử mắng.
Uông Nhữ Khiêm nghĩ Vương Vi bị nhục mạ một cách thậm tệ như vậy, nàng sẽ hoảng hốt, sẽ tự ti mà rơi lệ nhưng ngược lại nàng rất trầm tĩnh. Lần trước ở hồ Huyền Vũ nàng nghĩ Trương Nguyên cố ý nhục mạ mình, nên nàng rất kích động, vì Trương Nguyên là người nàng thích. Còn Uông Nhữ Khiêm chỉ làm cho Vương Vi kết luận một chuyện: Cái gọi danh sĩ, phong nhã chỉ là cái áo khoác dùng để che giấu con người xấu xa mà thôi!
Trương Ngạc đứng bật lên định mắng Uông Nhữ Khiêm nhưng Trương Nguyên ngăn lại nói:
- Tam huynh không nên chấp nhất một người như y, hãy để y cho đệ....
Nói rồi Trương Nguyên xoay người nhìn thẳng Uông Nhữ Khiêm hỏi:
-Uông tiên sinh không cảm thấy mình rất xấu xa sao? Ngươi dùng thân phận cao thấp để mắng chửi một cô gái, ngươi không biết như vậy là hèn kém lắm sao? Đúng vậy, con người sinh ra giàu nghèo thế nào đã được định đoạt cả rồi, không phải mình muốn là được. Nhưng những chuyện này chỉ là mặt ngoài của con người, không phải giàu có mà ti tiện chính là nghèo hèn về phẩm chất sao? Uông tiên sinh tự xưng là danh sĩ mà không biết câu nói của dân chúng hằng ngày "Mỗi người đều có thể vì thánh hiền". Cho dù là người buôn bán nhỏ, hay là kỹ nữ, nô lệ thì cũng không đáng khinh bằng ngươi, ngươi mang danh là một danh sĩ nhưng lại tỏ ra vui sướng khi thấy họ gặp họa, ngươi không thấy đó là một việc đáng khinh sao?
Cô nàng Vương Vi nước mắt tuôn tràn mi, hai mắt nàng đẫm lệ, thần trí lảo đảo, đột nhiên quỳ xuống đất hướng phía Trương Nguyên thi lễ. Sau đó, nàng liền đứng dậy thật nhanh, gương mặt tỏa sáng, từ giờ phút này nàng không nhìn Trương Nguyên bằng ánh mắt bất đồng nữa.
Uông Nhữ Khiêm cũng cười lạnh nói:
- Hay, chỉ vài lời nói đã khiến cho danh kỹ phải quỳ xuống mà bái lạy, ta thật sự khâm phục, thật sự khâm phục!
Sau khi châm biếm hai câu, y lại hỏi:
- Nếu Trương Công Tử cho rằng người buôn bán nhỏ, kỹ nữ, nô lệ đều có vị thế cao thì ngài cần gì phải khổ luyện đọc bát cổ, cần gì nóng vội tiến thân lên làm quan, không phải ngài cũng mong đạt công danh phú quý sao, cầu tài trí hơn người đấy sao, cần gì mà ngài làm bộ làm tịch giả vờ nói như thế!
Trương Nguyên thản nhiên nói:
- Yến tước an tri hồng hộc chi chí. (chí lớn của chim khổng tước An Tri)
Khi nói câu này, có một loại cảm giác cô độc đột nhiên nảy lên trong suy nghĩ. Con đường phía trước thật mênh mông, luôn tồn tại những gian nan mà nhất định hắn sẽ phải trải qua. Trong khi những người bên cạnh hắn đuổi theo cuộc sống phồn hoa, sống không mục đích. Những người giống như Uông Nhữ Khiêm khiêu khích châm chọc hắn không ít, có lẽ trên đời này ai cũng say chỉ có mình hắn tỉnh nên cảm giác thật cô độc.
Phía trước viện, tiếng chửi bậy càng lúc càng nhiều hơn, Uông Nhữ Khiêm đùa cợt nói:
- Trương Công Tử có chí lớn như vậy, trước tiên ngươi hãy đuổi những kẻ ác kia đi, Trương Công Tử có thể nói về cái đạo của kẻ thánh hiền với bọn chúng, có lẽ khi nghe được bọn chúng sẽ hoàn toàn hối cãi, vui mừng tán thưởng, dập đầu bái lạy cũng nên.
Trương Nguyên cười lạnh một tiếng nói:
- Để rồi xem.
Nhìn Lý Tuyết Y nói:
- Tụ tập hết tất cả các người hầu lại, mang gậy gộc chờ hiệu lệnh của ta.
Lý Tuyết Y biết Trương Nguyên và Nam Kinh Thủ Bị Hình Thái giám có mối giao tình, có Trương Nguyên ra mặt, muốn đánh vậy cứ đánh nên ra lệnh người hầu đi tìm gậy gộc.
Mục Chân Chân đi theo thiếu gia không nói nửa lời còn Phùng Hổ, Năng Trụ đều kêu ầm lên:
- Chúng ta cũng tìm côn bổng gậy gộc đi, lấy loại thật to và dài í.
Tiết Đồng nhanh nhạy nói:
- Giới Tử tướng công, đệ có thể dùng cung bắn bọn họ không?
Trương Nguyên biết Tiết Đồng tuy nhỏ tuổi nhưng có chút võ nghệ, bắn cung rất chính xác nên nói:
- Cứ việc đánh chỉ cần không đánh mù mắt là được.
Tiết Đồng mừng rỡ, nhìn thoáng qua Vi Cô, Vi Cô cũng không phản đối.
Uông Nhữ Khiêm phát ra âm thanh "Xuy xuy" rồi cười khẩy nói:
- Hóa ra là cậy mạnh đánh nhau, ta còn tưởng Trương Công Tử có kế gì hay có thể đẩy lùi quân địch chứ!
Trương Ngạc cả giận nói:
- Uông Nhiên Minh, ngươi là đồ hèn hạ, chỉ lo cho cuộc sống phóng túng của ngươi mà thôi. Đã vậy khi người ta gặp họa ngươi còn châm chọc khiêu khích, ta cảnh cáo ngươi, ngươi còn nói nhăng nói cuội ta sẽ đánh ngươi trước đó.
Vừa nghe tam thiếu gia nói như vậy, Phùng Hổ và Năng Trụ hai tay nắm chặt côn, trừng mắt nhìn Uông Nhữ Khiêm. Chỉ cần tam thiếu gia ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ xông lên đánh liền.
Uông Nhữ Khiêm bên người chỉ có hai người hầu và một đồng tử. Sợ anh em Trương thị người đông thế mạnh nên y không tiếp tục nhiều chuyện nữa. Y chỉ cười lạnh, hậm hực bước vào nhà ra lệnh cho nô bộc chuẩn bị rời khỏi đây.
Trương Nguyên nói:
- Uông tiên sinh không nên gấp gáp, nhỡ bị kẻ ác ngộ thương thì không tốt đâu.
Hắn chắp tay hỏi:
- Xin Uông tiên sinh cho tại hạ được biết danh hiệu được không?
Uông Nhữ Khiêm thấy Trương Nguyên hình như có ý tốt, liền đáp lễ nói:
- Tại hạ Tân An Uông Nhữ Khiêm, tự Nhiên Minh, hiệu Tây Hồ Ngư Ẩn.
Vừa nói xong trong lòng y có chút đắc ý, nghĩ Trương Nguyên dù sao cũng không dám đắc tội với chính mình.
Không ngờ Trương Nguyên lại không hề để ý gì đến Uông Nhữ Khiêm, thấy sáu tên người làm nam của Tương Chân Quán đã đến đầy đủ. Bên này bọn họ có Năng Trụ, Phùng Hổ bốn người tổng cộng được mười người, à còn có Tiết Đồng. Tiết Đồng mang một cây cung vải bố ở trên tường viện, chuẩn bị bắn tên nào phá cửa xông vào.
Trương Nguyên vung tay nói:
- Đi theo ta, cứ việc đánh, ta Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm đang tìm hoa hỏi liễu, người nào dám đến quấy rầy, đều bắn đánh cho ta.
Trương Đại, Trương Ngạc thoạt đầu đều sửng sốt, sau đó liền cười ha hả dẫn người hầu ra trước viện kêu to:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây.
Tên Uông Nhữ Khiêm kia vừa vội vừa giận, luôn miệng nói:
- Thật buồn cười, buồn cười quá. Trương Giới Tử ngươi thật hèn hạ, mới vừa rồi còn nói đạo thánh hiền, vừa chớp mắt liền hãm hại ta, đồ đê tiện vô sĩ! Vô sĩ!
Vũ Lăng đi phía sau, quay đầu lại mắng:
- Ngươi mới là kẻ đê tiện, kẻ nhát gan, đồ rùa đen rút đầu!
Uông Nhữ Khiêm thấy không làm gì được huynh đệ Trương Nguyên, liền cười lạnh nói với Lý Tuyết Y:
- Trương thị huynh đệ gọi đây là hỗ trợ sao? Ha ha, bọn chúng mượn tên của ta đánh người, nghĩ có thể vu cáo hãm hại ta sao? Không được đâu. Ta về Tân An, huynh đệ Trương thị đánh người rồi trở về Quốc Tử Giám. Những tên hậu duệ của Tề Vương đồng ý bỏ qua như thế ư, chúng sẽ gây phiền phức cho các ngươi, các ngươi gặp đại họa đến nơi rồi!
Lý Tuyết Y nghe Uông Nhữ Khiêm nói cũng rất có lý, liền có chút bận tâm, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại nhìn Vương Vi nói:
- Tu Vi, hay khuyên Trương Nguyên không cần đánh người nữa có được không?
Vương Vi nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, Giới Tử không phải là người chỉ biết nhìn trước mà không ngó sau đâu, nếu hắn đồng ý giúp ta nhất định sẽ giúp tới cùng, cho dù có gặp phiền toái gì cũng không lùi bước để chúng ta bị ức hiếp đâu.
Uông Nhữ Khiêm làm vẻ hết giận nói:
- Tu Vi cô nương, cô thật sự là hồng nhan tri kỉ của hắn, tốt lắm, tốt lắm, đúng là mỏi mắt mong chờ.
Cảnh chiều hôm thâm trầm, mai trúc sum suê tươi tốt, Tiết Đồng tay cầm cung đứng trên thang ở cạnh tường, một tay đè cành trúc thăm dò xem trước sân có bao nhiêu kẻ đầu gấu đang đập cửa, hận đến mức ngứa cả răng muốn lấy cung bắn cho chúng một phát, quay đầu lại thấy nhóm người Trương tướng công đã đến, lúc này người hầu hô lớn:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây.
Nhìn thấy một đám người cầm côn bổng trong tay đi ra, Tiết Đồng rốt cục cũng không nhẫn nại nỗi nữ, lấy ra một viên đá nhỏ nhằm thẳng bắn "Băng" một tiếng trúng ngay đầu của một tên đầu gấu.
Kẻ đầu gấu kia chỉ cảm thấy đầu đau nhức, choáng váng một lát, đưa tay lên sờ thử, đưa ra thấy có máu tươi chảy ra, vừa sợ vừa giận kêu to lên:
- Ai đánh ta? Ai dám đánh ông nội các ngươi?
Một tiếng "Băng" lại vang lên, một hòn đá rơi từ trên rơi xuống trúng ngay mu bàn tay trái của tên đầu gấu hung hăng kia. Y đau đến nỗi vừa nhảy vừa xoa vừa kêu oai oái.
Liền có một tên giận dữ kêu lên:
- Phản thật rồi, bọn kỹ nữ các ngươi mà dám đánh hậu duệ hoàng thất bọn ta ư.
Gã chưa nói hết một câu, cửa sân đột nhiên mở ra, một vài thanh niên trai tráng từ trong vọt ra tay cầm côn bổng vừa đánh tới tấp vừa hô to:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây, Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây....
Chỉ trong chốc lát, mười mấy tên rãnh rỗi kia toàn bộ bị đánh ngã nhào trên mặt đất. Năng Trụ, Phùng Hổ cùng vài người còn lại kêu to:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây.
Trương Nguyên cùng mấy người đi ra, Trương Ngạc lớn tiếng nói:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây, mà các ngươi còn dám đến gây chuyện, thật sự là không biết sống chết, đánh chết bọn chúng, đánh chết cho ta.
Năng Trụ, Phùng Hổ và vài người không khách khí, tay cầm côn đánh kêu " Lốp bốp, cách cách", đánh đến khi bọn chúng kêu lên cầu xin tha thứ.
Trương Nguyên nói:
- Các ngươi hãy nói rõ danh tính, để đưa lên cho quan trên xử theo pháp luật.
Phùng Hổ, Năng Trụ cả hai liền mang gậy đến hỏi tên. Những kẻ này rất tự hào về tên thật của mình, chúng là hậu duệ Hoàng thất mà lại. Chúng đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, một người trong bọn chúng nói:
- Chu An Khôn.
- Chu Lão Hâm.
- Chu Đại Quân.
- Chu Do Giáo.
- Chu Hậu Chiếu.
Con cháu của Chu Nguyên Chương là những người cuối cùng trong ngũ hành bộ thủ đây. Lấy năm sinh làm tên gọi, giống như Vĩnh Lạc đế Chu Lệ, chữ Lệ trong chữ Mộc sẽ mang chữ Hỏa. Ví như trong một thế hệ, họ Chu sinh ra hơn mười vạn người, nếu muốn làm như vậy thì việc đặt tên sẽ vô cùng khó khăn vì Ngũ Hành bộ thủ không có nhiều chữ như vậy, tất nhiên sẽ không được lặp lại nếu không sẽ phạm húy. Còn nếu đặt tên mà không có trong Ngũ Hành bộ thủ kia, Mà Tề Vương lại bị phế thì con cháu đời sau sẽ không thuộc sự quản lý của Tông nhân phủ, danh tính sẽ không được ghi trong gia phả của Hoàng đế " Thiên Hoàng ngọc điệp". Nếu không có ai giúp bọn chúng tạo ra tên chữ trong Ngũ Hành thì hậu duệ của Tề vương sẽ bị lặp tên, phạm húy ngay.
Trương Nguyên nghe tên " Chu Đại Quân,Chu Do Giáo, Chu Hậu Chiếu", nên hỏi để xác nhận lại:
- Hóa ra là hậu duệ của tôn thất à, thật là thất kính thất kính quá, thật là đánh sai rồi, người không biết không có tội đúng không, xin mời các vị đi đi ạ.
Nói xong hắn phất tay, một đám người rất nhanh lui về Tương Chân quán đóng cửa trước lại.
Mười mấy hậu duệ của phế Vương ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đồng loạt giận dữ. Bọn họ bị đánh người nào người nấy mặt mũi bầm dập, người dính đầy bùn đất không lẽ chỉ nói " Người không biết không có tội" rồi đuổi đi là xong sao. Những tên thủ hạ của Huy Châu danh sĩ Uông Nhữ Khiêm thật ác. Nhất thời họ không dám gõ cửa quấy rầy, nhưng lúc này bọn chúng phân ra hai người ở lại canh chừng, những người còn lại đi triệu tập thêm đồng bọn, mang gậy gộc côn bổng đến.
Tám tên đầu gấu này vừa đi vừa xoa mặt nhăn nhó, chịu đựng sự đau đớn vô cùng rời khỏi Cựu Viện. Hai người khác ẩn núp ở chỗ tối canh giữ cửa chính của Tương Chân quán. Thời gian không quá một canh giờ, liền thấy cửa lớn mở ra có bốn người nghiêng ngả lảo đảo bước ra, trong viện có người lớn giọng tiễn khách nói:
- Uông Nhữ Khiêm tiên sinh, tạm biệt, tạm biệt. Tối nay ánh trăng rất đẹp, Uông tiên sinh là Huy Châu danh sĩ ngại gì không nói lớn mà đi, Uông tiên sinh ngày mai lại đến nha.
Hai tên giữ nhiệm vụ ở lại này thầm nghĩ:
- Đánh chúng ta rồi muốn đi sao, không dễ dàng vậy đâu.
Sau khi Uông Nhữ Khiêm vừa bước ra khỏi cửa, cửa lớn “rầm” một tiếng, nhanh chóng đóng lại phía sau y, tiếng động làm rơi vài chiếc lá cây dính lên chiếc khăn trên đầu y.
Trời bắt đầu tối, xa xa có ánh trăng chiếu rọi rất đẹp, trong Cựu Viện ánh đèn sáng chói tỏa ra thật huy hoàng rực rỡ như ban ngày. Bắt đầu từ Võ Định Kiều, đến Sao Khố Nhai thì kết thúc, giống nhưu một con rồng lửa uốn lượn chiếu sáng cả trời đất. Buổi tối chính là thời điểm sông Tần Hoài phồn hoa nhộn nhip đông người qua lại nhất. Họ tụ họp qua lại trên dòng sông thâu đêm suốt sáng trò chuyện rì rầm không khi nào là yên tĩnh cả.
Tuy nhiên lúc này Uông Nhữ Khiêm không còn lòng dạ nào suy nghĩ đến chuyện vui chơi hưởng lạc nữa, bốn người chủ tớ bọn họ vừa bị đuổi ra khỏi Tương Chân Quán điều đầu tiên y sợ chính là bị đánh. Uông Nhữ Khiêm đưa ánh mắt nhìn qua nhìn lại, nhưng vô cùng may mắn bọn hậu duệ của Tề Vương đều đi cả, lúc này liền ba chân bốn cẳng hướng Võ Định Kiều chạy tới. Y có thuyền đang neo đậu ở đó, lúc này đang hy vọng được mau chóng rời khỏi chỗ thị phi này. Tên tiểu tử Trương Nguyên kia thật thâm độc, đánh người lại lấy danh nghĩa của y mà đánh. Nhưng trong đêm tối không thể nào giải bày được. Thế lực của Hậu duệ Tề Vương lại không nhỏ, sau này sợ không thể nào đến Kim Lăng được.
Y vô cùng vui mừng khi chủ tớ bốn người thuận lợi đến được chỗ chiếc thuyền ở sông Võ Định Kiều. Uông Nhữ Khiêm thở phào nhẹ nhõm, y rửa mặt, đám tùy tùng pha trà, y uống vào lấy lại tinh thần để bình tĩnh hơn. Y còn nghĩ nên làm thế nào để trả thù anh em Trương thị, nhất là Trương Nguyên và cả con tiện tỳ Vương Vi kia nữa, dám đối mặt chỉ trích y, thù này không báo y thề không phải là quân tử nữa.
Ngồi thuyền rời Võ Định Kiều, xuôi theo dòng nước, chậm rãi đi tới đối diện trường thi, nhìn thấy trên bờ phải trường thi có vài ánh đèn dầu thưa thớt. Khu kiến trúc khổng lồ vắng vẻ không một tiếng động, bên bờ tả ngạn Cựu Viện đèn đuốc sáng trưng chiếu đến cùng với tiếng đàn du dương sôi nổi, có rất nhiều du khách dạo chơi ở thuyền hoa Tần Hoài trên bờ hồ này. Thuyền nàng Trung Mỹ Cơ diễm lệ cùng chiếc quạt tròn và mái tóc búi nghiêng nàng đang ngồi trên thuyền thổi tiêu hoặc đánh đàn để thu hút khách.
Uông Nhữ Khiêm quyết định đêm nay sẽ tìm một Mỹ Cơ trên thuyền hoa, sẽ cùng nàng thức suốt đêm nay để chính mình được an ủi. Vì thế y ra lệnh cho thuyền chèo ghé sát một phòng gần bờ sông, vừa lúc ấy có người kêu lên:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm có thể ở trên thuyền này?
Uông Nhữ Khiêm tự hào cảm thấy “danh tính của ta đúng là không nhỏ”, đang hắng giọng định trả lời đột nhiên y cảnh giác, ra lệnh cho người chèo thuyền không được lên tiếng. Y nhướn người ra phía trái cửa buồm nhìn lên bờ, chỉ thấy trên bờ một đám người cao thấp đứng tụ lại một đám. Y liền có cảm giác không ổn vội vàng ra lệnh cho người chèo thuyền mau chèo nhanh rời khỏi bờ.
Trên bờ nghe một tiếng quát mắng:
- Chính là chiếc thuyền kia!
- Đúng vậy, chúng ta nhanh theo chân tên cẩu tặc họ Uông kia đến cùng, phải đánh chết y.
- Phải đánh tên cẩu tặc...
Vừa dứt lời, ngói, gạch đá bay như mưa tới thuyền của y , Uông Nhữ Khiêm vội vàng ra lệnh người hầu nhanh tay đóng cửa khoang thuyền lại nhưng không kịp, cũng có vài cục đá bay vào khoang thuyền trong đó một cục rơi ngay vào trán y, lập tức máu tươi phun ra. Uông Nhữ Khiêm vội vàng nằm xuống, vừa để người hầu băng bó, vừa ra lệnh cho người chèo thuyền hô to:
- Người đánh các người chính là Trương Nguyên ở Sơn Âm còn Huy Châu Uông Nhữ Khiêm ta không liên quan gì cả.
�i Tử ngươi thật hèn hạ, mới vừa rồi còn nói đạo thánh hiền, vừa chớp mắt liền hãm hại ta, đồ đê tiện vô sĩ! Vô sĩ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.