Chương 192: Giận con không biết tranh giành
Tặc Đạo Tam Si
12/02/2016
- Thường Nhi, chớ tức giận quá mà làm hại đến cơ thể, cứ từ từ nói, cha
nhất định sẽ làm chủ cho con, con nói xem tại sao tên Trương Nguyên kia
lại tìm đến Hàng Châu để đánh con?
Đổng Kỳ Hưng nén giận hỏi.
Đổng Tổ Thường nói:
- Ngày mùng 5 tháng này, con vừa đi ra từ chùa Tịnh Từ, chuẩn bị đến học đường nghe giảng thì gặp mấy người chủ tớ Trương Nguyên, trong đó còn có người của Chức Tạo thự, đều là cùng đồng bọn với Trương Nguyên. Con được phụ thân dạy bảo, phải dàn xếp ổn thỏa, vốn không muốn dây vào hắn, nhưng Trương Nguyên lại nhận ra Trần Minh, muốn bắt Trần Minh, con dựa vào lý để tranh cãi, bị hắn ỷ người đông thế mạnh ẩu đả, Trần Minh cũng bị bắt đi rồi, nghe nói là bị áp giải đi nha phủ Hàng Châu.
- Từ từ đã.
Đổng Kỳ Hưng hỏi:
- Trương Nguyên nhận ra Trần Minh, cái này là ý gì?
Đổng Tổ Thường nói:
- Phụ thân không biết sao, Trương Nguyên có một chị gái gả cho Thanh Phổ Lục thị, Trương Nguyên đánh con rồi bắt Trần Minh đi là vì muốn xả giận cho anh rể hắn.
Đổng Kỳ Hưng giận dữ, nô bộc Lục thị là Trần Minh phản bội chạy đến môn hạ Đổng thị thì lão có biết, Trần Minh là vì vợ bị con nhà Lục thị cưỡng hiếp nên mới phản bội. Nô bộc phản bội mà Đổng thị thu nạp không phải chỉ có một mình Trần Minh, bởi vậy Đổng Kỳ Hưng không để tâm, những việc lặt vặt này thường ngày lão cũng không quản, mấy đứa con trai xử sự đều khôn khéo thích đáng, không cần lão phải quan tâm nhiều. Lão cũng không biết Thanh Phổ Lục thị là thông gia với Sơn Âm Trương thị, con trai Đổng Tổ Thường trước đây cũng không nói cho lão biết.
- Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!
Đổng Kỳ Hưng vỗ vào tay vịn ghế cao sĩ giận dữ quát hỏi Đổng Tổ Thường:
- Vậy con cứ thế mà quay về ư? Con có công danh sinh đồ, nó đánh con, con không biết đường đi kiện nó ư, hơn nữa Trần Minh lại không phải là nô bộc của Trương gia, Trương Nguyên làm sao có thể bắt Trần Minh được, thật vô lý, Tổ Thường, làm sao mà con lại yếu đuối như thế?
Đổng Kỳ Hưng giận con trai đã không tranh giành, cảm thấy đứa con trai của lão thực sự rất lương thiện.
Đổng Tổ Thường nói:
- Phụ nhân đại nhân có điều không biết đấy thôi, tên Trương Nguyên đó có Chung thái giám ở Chức Tạo thự là chỗ dựa, ngay cả Hoàng Nhữ Hanh cũng đều bênh Trương Nguyên, chỉ trích con, cậy thế đè nén, con làm sao mà tranh được.
Đổng Kỳ Hưng tức giận đến mức hai tay run run, nói không ra lời. Con trai của Đổng Kỳ Hưng lão bị ức hiếp ẩu đả ở Hàng Châu, lại không có người coi trọng nghĩa khí giúp đỡ sao? Lão ở nhà nhàn rỗi vài năm, quan lại Hàng Châu cũng không còn coi Đổng Kỳ Hưng lão này ra gì sao?
Hoa Đình danh y Liễu Bát Lang chạy đến, xem mạch khám bệnh cho Đổng Tổ Thường, nói không có gì đáng ngại, chỉ có điều phải tĩnh tâm điều dưỡng, chớ để nổi nóng, sắc ba thang thuốc uống là khỏi, nói rồi lập tức viết một đơn thuốc, thu dọn đồ nghề rồi cáo từ ra về.
Đổng Tổ Thường nói:
- Phụ thân, con không thể nuốt trôi cục tức này được, bệnh này cũng không thể khỏi được.
Đổng Kỳ Hưng nói:
- Con cứ nghỉ ngơi dưỡng thương, việc này cha sẽ đứng ra làm chủ cho con.
Con trưởng của Đổng Kỳ Hưng là Đổng Tổ Nguyên nghe chuyện chạy tới, vợ của Đổng Tổ Nguyên là cháu ngoại của Thử Phụ Thân Thời Hành, có công danh cử nhân, nghe nói nhị đệ bị đánh trọng thương ở Hàng Châu, gã vô cùng phẫn nộ, nói với phụ thân Đổng Kỳ Hưng:
- Phụ thân, việc này mà truyền ra ngoài thì sẽ cực kỳ bất lợi cho Đổng thị ta, mảnh đất ở cầu Trường Sinh Đổng thị ta đã mua lại rồi, nhưng những điêu dân ở đó vẫn không chịu rời đi, khiến dinh thự của ta khó xây dựng. Nếu biết nhị đệ bị đánh thì Đổng thị ta càng không làm gì được, vậy thì sau này con cháu Đổng thị còn làm sao sống yên ổn ở Hoa Đình, các hộ tá điền kháng tô cũng sẽ nổi lên ùn ùn, những người trước kia có hiềm khích với Đổng thị cũng sẽ bắt nạt ta vì cho rằng Đổng thị đã bị thất thế, sẽ kiện đến tận cửa đó.
Đổng Kỳ Hưng lạnh mặt nói:
- Quyết không nhẹ nhàng tha thứ cho tên Trương Nguyên kia, Lý Đình Cơ hiện không còn là đại thần nội các nữa rồi, Trương Túc Chi không thể bắt nạt ta được.
Lý Đình Cơ là người Phúc Kiến, năm Vạn Lịch thứ 11 thi đình bảng nhãn, là tọa sư của Trương Nhữ Sương, lại có quan hệ thân thiết với nhạc phụ của Trương Nhữ Sương là Chu Tái. Năm Vạn Lịch thứ 35 vào nội các tham gia chính sự, bị cho là cùng đảng phái Chiết Giang với Chu Tái. Sau khi Chu Tái qua đời, Lý Đình Cơ bị quan giám sát buộc tội nên phẫn uất từ quan, hoàng đế xuống chiếu giữ lão lại nhưng quan giám sát của phe phái Đông Lâm cho rằng Lý Đình Cơ từ quan là làm bộ làm tịch, hàng chục người tấn công phê phán. Lý Đình Cơ là người vô cùng giữ thể diện, xin hoàng đế từ quan không được, lão kiên quyết dọn từ quan thự đến miếu hoang để ở, năm năm liên tiếp dâng lên hơn một trăm lá sớ xin từ chức. Mãi đến đầu năm ngoái mới được phê chuẩn nghỉ về quê hương. Cái gọi là phe phái Chiết Giang cũng không gượng dậy nổi.
Không còn tâm trạng vẽ tranh, Đổng Kỳ Hưng không đến họa thiền thất nữa, lão đến Cúc viên của Huyền Thưởng Trai đi tản bộ, trong lòng nghĩ mưu làm thế nào để giải oan cho con trai. Lão có quan hệ khá thân với Hàng Châu tri phủ Ân Đình Trụ, nên phái người cầm thư của lão đi Hàng Châu đòi Trần Minh về. Phía Hoàng Nhữ Hanh lão cũng muốn viết thư hỏi han rằng, lão cho con trai đến học ở môn hạ của Hoàng Nhữ Hanh, nhưng lại bị người ta đánh, Hoàng Nhữ Hanh không những không làm chủ cho con trai lão mà lại còn bênh vực giúp đỡ Trương Nguyên, là ra thể thống gì? Lão biết Hoàng Nhữ Hanh có quan hệ rất tốt với Trương Nhữ Sương nhưng như vậy rõ ràng là ức hiếp con trai Đổng Tổ Thường của lão, liệu có ép người quá đáng?
Ngày 16 tháng 9, Đổng Kỳ Hưng ngồi ở Huyền Thưởng Trai viết hơn mười lá thư. Những quan chức quan trọng như quan Tam ti Hàng Châu lão đều phái người mang thư tới. Lão được biết Trương Nguyên đã là đồng sinh, sang năm sẽ tham gia đạo thí, cho nên càng cố ý viết một bức thư cho Đề Học Triết Giang là Vương Biên, hạ thấp nhân phẩm của Trương Nguyên, khôn khéo bày tỏ hi vọng rằng Vương đề học sẽ đánh rớt Trương Nguyên vào kỳ thi đạo sang năm. Nói nghe có vẻ hay ho thì là đối với Trương Nguyên tuổi nhỏ tài cao, nếu khoa cử quá thuận lợi thì sẽ dễ sinh kiêu ngạo, ngông cuồng.
Ngày 17 tháng 9, vài nô bộc đi Hàng Châu đưa thư bắt đầu xuất phát. Đổng Kỳ Hưng ngồi đợi hồi đáp. Lão tin rằng thanh danh của lão thì Trương Túc Chi không thể bì được, lần này nhất định phải nghiêm trị Trương Nguyên, ít nhất cũng phải khiến cho Trương Nguyên không thể bổ sinh đồ được vào sang năm.
Ngày thứ 4 sau khi người đưa thư lên đường, cũng tức là ngày 21 tháng 9, Đổng Kỳ Hưng nhận được thư của Tiêu Pháp và Hoàng Nhữ Hanh. Vừa giở thư ra xem, lão trợn mắt há mồm, vội vàng ra lệnh cho tỳ nữ gọi Đổng Tổ Thường tới Huyền Thưởng Trai, phủ đầu hỏi ngay:
- Tông Dực Thiện chưa cùng con về Hoa Đình ư?
Đổng Tổ Thường nói:
- Ngày hôm đó con gấp gáp trở về, không có nhìn thấy y, phỏng đoán qua vài ngày y sẽ tự về, cha mẹ của Tông Dực Thiện còn đang ở Đổng phủ, sợ y trốn đi nơi nào được!
Đổng Kỳ Hưng sa sầm mặt đưa thư của Tiêu Pháp và Hoàng Nhữ Hanh cho con trai xem, Đổng Tổ Thường vừa nhìn, vội kêu lên:
- Đây nhất định là âm mưu của Trương Nguyên, đây nhất định là âm mưu của Trương Nguyên!
Đổng Kỳ Hưng chậm rãi hỏi:
- Đây rốt cục là chuyện gì?
Đổng Tổ Thường trong lòng biết không thể gạt được nữa, bèn hạ giọng nói:
- Tông Dực Thiện cũng không biết tại sao mà quen biết Trương Nguyên, Trương Nguyên liền lợi dụng Tông Dực Thiện để làm nhục con.
- Tiêu Pháp và Hoàng Nhữ Hanh đều biết chuyện Tông Dực Thiện thi tú tài thay cho con rồi ư!
Đổng Kỳ Hưng giận đến mức chân tay lạnh như băng.
Đổng Tổ Thường chột dạ nói:
- Việc thi hộ chắc là Tông Dực Thiện không dám nói ra đâu, Hoàng Nhữ Hanh chỉ biết bài tập của con ở thảo đường là do y làm hộ thôi.
Đổng Kỳ Hưng ngồi liệt ở trên túy ông, lắc đầu liên tục. Lão vốn còn trông chờ Tông Dực Thiện sẽ thi hương hộ cho Đổng Tổ Thường, lão sẽ thu xếp để Tông Dực Thiện đi làm sai dịch ở trường thi Nam Kinh, lúc đó Đổng Tổ Thường đi thi, Tông Dực Thiện có thể ngấm ngầm đến tráo bài cho Tổ Thường, nhưng giờ quậy đến mức này rồi, thanh danh hỏng rồi, tiền đồ của con trai Đổng Tổ Thường coi như phế rồi.
Đổng Tổ Thường nói:
- Phụ thân, tên Trương Nguyên kia là trăm phương ngàn kế để hại con, Tiêu thái sử nhận Tông Dực Thiện làm đệ tử cũng chắc chắn là do Trương Nguyên giật dây.
- Khẩn trương phái người đi đuổi theo những tên nô bộc đưa thư bắt chúng quay về ngay.
Đổng Kỳ Hưng đột nhiên kêu lên vội vã, thư lão viết cho Chiết Giang Tam Tư Sử còn ca ngợi con trai hết lời, giờ lộ ra vụ nhờ làm bài hộ, coi như Tông Dực Thiện không dám nói ra chuyện đi thi hộ sinh đồ, thì thanh danh con trai Đổng Tổ Thường của lão cũng đã bị bại hoại rồi. Từ thư của Tiêu Pháp có thể thấy rằng, tên nô tài Tông Dực Thiện đã khoe khoang tài học khắp nơi rồi, nếu không Tiêu Pháp cũng không bao giờ thu nạp y là đệ tử. Việc này chắc chắn đã lan truyền đến Hàng Châu, giờ lão viết thư đi há chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này ư, sẽ tổn hại lớn đến danh dự, phải lập tức đưa thư về ngay.
Đổng Tổ Thường nói:
- Phụ thân, nô bộc đưa thư đi đã bốn ngày rồi, trước khi đi lại còn dặn dò bọn họ phải cố gắng đưa thư thật nhanh, hiện giờ e là đã sắp tới Hàng Châu rồi.
Đổng Kỳ Hưng nén giận hỏi.
Đổng Tổ Thường nói:
- Ngày mùng 5 tháng này, con vừa đi ra từ chùa Tịnh Từ, chuẩn bị đến học đường nghe giảng thì gặp mấy người chủ tớ Trương Nguyên, trong đó còn có người của Chức Tạo thự, đều là cùng đồng bọn với Trương Nguyên. Con được phụ thân dạy bảo, phải dàn xếp ổn thỏa, vốn không muốn dây vào hắn, nhưng Trương Nguyên lại nhận ra Trần Minh, muốn bắt Trần Minh, con dựa vào lý để tranh cãi, bị hắn ỷ người đông thế mạnh ẩu đả, Trần Minh cũng bị bắt đi rồi, nghe nói là bị áp giải đi nha phủ Hàng Châu.
- Từ từ đã.
Đổng Kỳ Hưng hỏi:
- Trương Nguyên nhận ra Trần Minh, cái này là ý gì?
Đổng Tổ Thường nói:
- Phụ thân không biết sao, Trương Nguyên có một chị gái gả cho Thanh Phổ Lục thị, Trương Nguyên đánh con rồi bắt Trần Minh đi là vì muốn xả giận cho anh rể hắn.
Đổng Kỳ Hưng giận dữ, nô bộc Lục thị là Trần Minh phản bội chạy đến môn hạ Đổng thị thì lão có biết, Trần Minh là vì vợ bị con nhà Lục thị cưỡng hiếp nên mới phản bội. Nô bộc phản bội mà Đổng thị thu nạp không phải chỉ có một mình Trần Minh, bởi vậy Đổng Kỳ Hưng không để tâm, những việc lặt vặt này thường ngày lão cũng không quản, mấy đứa con trai xử sự đều khôn khéo thích đáng, không cần lão phải quan tâm nhiều. Lão cũng không biết Thanh Phổ Lục thị là thông gia với Sơn Âm Trương thị, con trai Đổng Tổ Thường trước đây cũng không nói cho lão biết.
- Khinh người quá đáng, khinh người quá đáng!
Đổng Kỳ Hưng vỗ vào tay vịn ghế cao sĩ giận dữ quát hỏi Đổng Tổ Thường:
- Vậy con cứ thế mà quay về ư? Con có công danh sinh đồ, nó đánh con, con không biết đường đi kiện nó ư, hơn nữa Trần Minh lại không phải là nô bộc của Trương gia, Trương Nguyên làm sao có thể bắt Trần Minh được, thật vô lý, Tổ Thường, làm sao mà con lại yếu đuối như thế?
Đổng Kỳ Hưng giận con trai đã không tranh giành, cảm thấy đứa con trai của lão thực sự rất lương thiện.
Đổng Tổ Thường nói:
- Phụ nhân đại nhân có điều không biết đấy thôi, tên Trương Nguyên đó có Chung thái giám ở Chức Tạo thự là chỗ dựa, ngay cả Hoàng Nhữ Hanh cũng đều bênh Trương Nguyên, chỉ trích con, cậy thế đè nén, con làm sao mà tranh được.
Đổng Kỳ Hưng tức giận đến mức hai tay run run, nói không ra lời. Con trai của Đổng Kỳ Hưng lão bị ức hiếp ẩu đả ở Hàng Châu, lại không có người coi trọng nghĩa khí giúp đỡ sao? Lão ở nhà nhàn rỗi vài năm, quan lại Hàng Châu cũng không còn coi Đổng Kỳ Hưng lão này ra gì sao?
Hoa Đình danh y Liễu Bát Lang chạy đến, xem mạch khám bệnh cho Đổng Tổ Thường, nói không có gì đáng ngại, chỉ có điều phải tĩnh tâm điều dưỡng, chớ để nổi nóng, sắc ba thang thuốc uống là khỏi, nói rồi lập tức viết một đơn thuốc, thu dọn đồ nghề rồi cáo từ ra về.
Đổng Tổ Thường nói:
- Phụ thân, con không thể nuốt trôi cục tức này được, bệnh này cũng không thể khỏi được.
Đổng Kỳ Hưng nói:
- Con cứ nghỉ ngơi dưỡng thương, việc này cha sẽ đứng ra làm chủ cho con.
Con trưởng của Đổng Kỳ Hưng là Đổng Tổ Nguyên nghe chuyện chạy tới, vợ của Đổng Tổ Nguyên là cháu ngoại của Thử Phụ Thân Thời Hành, có công danh cử nhân, nghe nói nhị đệ bị đánh trọng thương ở Hàng Châu, gã vô cùng phẫn nộ, nói với phụ thân Đổng Kỳ Hưng:
- Phụ thân, việc này mà truyền ra ngoài thì sẽ cực kỳ bất lợi cho Đổng thị ta, mảnh đất ở cầu Trường Sinh Đổng thị ta đã mua lại rồi, nhưng những điêu dân ở đó vẫn không chịu rời đi, khiến dinh thự của ta khó xây dựng. Nếu biết nhị đệ bị đánh thì Đổng thị ta càng không làm gì được, vậy thì sau này con cháu Đổng thị còn làm sao sống yên ổn ở Hoa Đình, các hộ tá điền kháng tô cũng sẽ nổi lên ùn ùn, những người trước kia có hiềm khích với Đổng thị cũng sẽ bắt nạt ta vì cho rằng Đổng thị đã bị thất thế, sẽ kiện đến tận cửa đó.
Đổng Kỳ Hưng lạnh mặt nói:
- Quyết không nhẹ nhàng tha thứ cho tên Trương Nguyên kia, Lý Đình Cơ hiện không còn là đại thần nội các nữa rồi, Trương Túc Chi không thể bắt nạt ta được.
Lý Đình Cơ là người Phúc Kiến, năm Vạn Lịch thứ 11 thi đình bảng nhãn, là tọa sư của Trương Nhữ Sương, lại có quan hệ thân thiết với nhạc phụ của Trương Nhữ Sương là Chu Tái. Năm Vạn Lịch thứ 35 vào nội các tham gia chính sự, bị cho là cùng đảng phái Chiết Giang với Chu Tái. Sau khi Chu Tái qua đời, Lý Đình Cơ bị quan giám sát buộc tội nên phẫn uất từ quan, hoàng đế xuống chiếu giữ lão lại nhưng quan giám sát của phe phái Đông Lâm cho rằng Lý Đình Cơ từ quan là làm bộ làm tịch, hàng chục người tấn công phê phán. Lý Đình Cơ là người vô cùng giữ thể diện, xin hoàng đế từ quan không được, lão kiên quyết dọn từ quan thự đến miếu hoang để ở, năm năm liên tiếp dâng lên hơn một trăm lá sớ xin từ chức. Mãi đến đầu năm ngoái mới được phê chuẩn nghỉ về quê hương. Cái gọi là phe phái Chiết Giang cũng không gượng dậy nổi.
Không còn tâm trạng vẽ tranh, Đổng Kỳ Hưng không đến họa thiền thất nữa, lão đến Cúc viên của Huyền Thưởng Trai đi tản bộ, trong lòng nghĩ mưu làm thế nào để giải oan cho con trai. Lão có quan hệ khá thân với Hàng Châu tri phủ Ân Đình Trụ, nên phái người cầm thư của lão đi Hàng Châu đòi Trần Minh về. Phía Hoàng Nhữ Hanh lão cũng muốn viết thư hỏi han rằng, lão cho con trai đến học ở môn hạ của Hoàng Nhữ Hanh, nhưng lại bị người ta đánh, Hoàng Nhữ Hanh không những không làm chủ cho con trai lão mà lại còn bênh vực giúp đỡ Trương Nguyên, là ra thể thống gì? Lão biết Hoàng Nhữ Hanh có quan hệ rất tốt với Trương Nhữ Sương nhưng như vậy rõ ràng là ức hiếp con trai Đổng Tổ Thường của lão, liệu có ép người quá đáng?
Ngày 16 tháng 9, Đổng Kỳ Hưng ngồi ở Huyền Thưởng Trai viết hơn mười lá thư. Những quan chức quan trọng như quan Tam ti Hàng Châu lão đều phái người mang thư tới. Lão được biết Trương Nguyên đã là đồng sinh, sang năm sẽ tham gia đạo thí, cho nên càng cố ý viết một bức thư cho Đề Học Triết Giang là Vương Biên, hạ thấp nhân phẩm của Trương Nguyên, khôn khéo bày tỏ hi vọng rằng Vương đề học sẽ đánh rớt Trương Nguyên vào kỳ thi đạo sang năm. Nói nghe có vẻ hay ho thì là đối với Trương Nguyên tuổi nhỏ tài cao, nếu khoa cử quá thuận lợi thì sẽ dễ sinh kiêu ngạo, ngông cuồng.
Ngày 17 tháng 9, vài nô bộc đi Hàng Châu đưa thư bắt đầu xuất phát. Đổng Kỳ Hưng ngồi đợi hồi đáp. Lão tin rằng thanh danh của lão thì Trương Túc Chi không thể bì được, lần này nhất định phải nghiêm trị Trương Nguyên, ít nhất cũng phải khiến cho Trương Nguyên không thể bổ sinh đồ được vào sang năm.
Ngày thứ 4 sau khi người đưa thư lên đường, cũng tức là ngày 21 tháng 9, Đổng Kỳ Hưng nhận được thư của Tiêu Pháp và Hoàng Nhữ Hanh. Vừa giở thư ra xem, lão trợn mắt há mồm, vội vàng ra lệnh cho tỳ nữ gọi Đổng Tổ Thường tới Huyền Thưởng Trai, phủ đầu hỏi ngay:
- Tông Dực Thiện chưa cùng con về Hoa Đình ư?
Đổng Tổ Thường nói:
- Ngày hôm đó con gấp gáp trở về, không có nhìn thấy y, phỏng đoán qua vài ngày y sẽ tự về, cha mẹ của Tông Dực Thiện còn đang ở Đổng phủ, sợ y trốn đi nơi nào được!
Đổng Kỳ Hưng sa sầm mặt đưa thư của Tiêu Pháp và Hoàng Nhữ Hanh cho con trai xem, Đổng Tổ Thường vừa nhìn, vội kêu lên:
- Đây nhất định là âm mưu của Trương Nguyên, đây nhất định là âm mưu của Trương Nguyên!
Đổng Kỳ Hưng chậm rãi hỏi:
- Đây rốt cục là chuyện gì?
Đổng Tổ Thường trong lòng biết không thể gạt được nữa, bèn hạ giọng nói:
- Tông Dực Thiện cũng không biết tại sao mà quen biết Trương Nguyên, Trương Nguyên liền lợi dụng Tông Dực Thiện để làm nhục con.
- Tiêu Pháp và Hoàng Nhữ Hanh đều biết chuyện Tông Dực Thiện thi tú tài thay cho con rồi ư!
Đổng Kỳ Hưng giận đến mức chân tay lạnh như băng.
Đổng Tổ Thường chột dạ nói:
- Việc thi hộ chắc là Tông Dực Thiện không dám nói ra đâu, Hoàng Nhữ Hanh chỉ biết bài tập của con ở thảo đường là do y làm hộ thôi.
Đổng Kỳ Hưng ngồi liệt ở trên túy ông, lắc đầu liên tục. Lão vốn còn trông chờ Tông Dực Thiện sẽ thi hương hộ cho Đổng Tổ Thường, lão sẽ thu xếp để Tông Dực Thiện đi làm sai dịch ở trường thi Nam Kinh, lúc đó Đổng Tổ Thường đi thi, Tông Dực Thiện có thể ngấm ngầm đến tráo bài cho Tổ Thường, nhưng giờ quậy đến mức này rồi, thanh danh hỏng rồi, tiền đồ của con trai Đổng Tổ Thường coi như phế rồi.
Đổng Tổ Thường nói:
- Phụ thân, tên Trương Nguyên kia là trăm phương ngàn kế để hại con, Tiêu thái sử nhận Tông Dực Thiện làm đệ tử cũng chắc chắn là do Trương Nguyên giật dây.
- Khẩn trương phái người đi đuổi theo những tên nô bộc đưa thư bắt chúng quay về ngay.
Đổng Kỳ Hưng đột nhiên kêu lên vội vã, thư lão viết cho Chiết Giang Tam Tư Sử còn ca ngợi con trai hết lời, giờ lộ ra vụ nhờ làm bài hộ, coi như Tông Dực Thiện không dám nói ra chuyện đi thi hộ sinh đồ, thì thanh danh con trai Đổng Tổ Thường của lão cũng đã bị bại hoại rồi. Từ thư của Tiêu Pháp có thể thấy rằng, tên nô tài Tông Dực Thiện đã khoe khoang tài học khắp nơi rồi, nếu không Tiêu Pháp cũng không bao giờ thu nạp y là đệ tử. Việc này chắc chắn đã lan truyền đến Hàng Châu, giờ lão viết thư đi há chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này ư, sẽ tổn hại lớn đến danh dự, phải lập tức đưa thư về ngay.
Đổng Tổ Thường nói:
- Phụ thân, nô bộc đưa thư đi đã bốn ngày rồi, trước khi đi lại còn dặn dò bọn họ phải cố gắng đưa thư thật nhanh, hiện giờ e là đã sắp tới Hàng Châu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.