Chương 336: Long Sơn và Đào Am
Tặc Đạo Tam Si
26/04/2016
- Cửu huynh, rất xin lỗi huynh!
Uông Thủ Thái "bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, tay phải nắm tay dùng sức đấm vào sàn khoang thuyền.
Trạng Nguyên khoa Canh Tuất-Hàn Kính đi tới cau mày nói:
- Làm sao đến mức này!
Uông Nhữ Khiêm nâng Uông Thủ Thái dậy rồi ngồi xuống, xem dáng vẻ này của tộc đệ là biết sự tình không ổn, lúc này phải giả phong độ danh sĩ, kềm chế cảm xúc nôn nóng thong dong hỏi, nghe Uông Thủ Thái thuật lại chuyện đã xảy ra, Uông Nhữ Khiêm ngồi ở trên ghế một lúc lâu không hề nói gì.
Đằng trước nô bộc Uông thị vẻ mặt dữ tợn ác thanh ác khí nói:
- Trương Nguyên thật đáng ghét, dứt khoát phải tìm một bang lưu manh ở Hàng Châu đánh cho hắn tàn phế, nếu không tìm bọn cướp sông cướp biển kết liễu hắn, làm cho hắn không chết tử tế, xem hắn còn…
Hàn Kính cười lạnh, quay người trở lại khoang thuyền.
"BA~" một tiếng, Uông Nhữ Khiêm hung hăng vả một cái vào miệng tên nô bộc này, quát:
- Cút ra ngoài, còn dám nói xằng nói bậy ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Hàn Kính ở đây, tên gia nô không biết tốt xấu này lại nói những lời chém chém giết giết như vậy..., Uông Nhữ Khiêm sao có thể không giận, quát nô bộc này lui, cùng Uông Thủ Thái vào khoang thuyền, cười với Hàn Kính nói:
- Gia nô không biết, Hàn huynh đừng khiển trách.
Hàn Kính sa sầm mặt nói:
- Đây không phải ẩu đả đầu đường, sao có thể giải quyết sự tình bằng lưu manh vô lại đơn giản vậy, đã từng thấy vài quan thân Đại Minh triều bị kẻ thù mướn người giết chết? Nếu như vậy, các đảng tranh giành nhau đều không cần thiết, sai cướp sông cướp biển giải quyết hết đi, Hàn mỗ kiến thức nông cạn, chỉ biết là Tiết Độ Sứ đời Đường cầm giữ binh một phương dám sai người giết quan, bọn họ tạo phản cũng dám, đó là loạn thế.
Uông Nhữ Khiêm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, luôn miệng nói:
- Hàn huynh dạy rất đúng, Hàn huynh dạy rất đúng.
Hàn Kính nói:
- Trương Nguyên hiện giờ là nhân tài ẩn mới xuất hiện của đảng Đông Lâm, nhất định phải tấn công, nhưng cũng chỉ là tấn công danh dự, con đường làm quan của hắn, lấy tính mệnh của hắn không phải là chuyện của ta, đó là chưa kể đến hậu quả do cách làm của bọn lưu manh, đời ta cớ gì phải như vậy?
Uông Nhữ Khiêm vâng vâng.
Hàn Kính lại nói:
- Tuy rằng lần này đưa bạc lợn lành chữa thành lợn què, nhưng cũng không cần quá sầu lo, Minh huynh tạm lánh một chút, án này trước hết để cho Uông Lý Trực đỡ đòn, việc này không thể dựa vào ngươi và Đổng công tử, Trương Phân Thủ chút việc hương khói thì vẫn phải có.
Dừng lại một chút, lại nói:
- Tiền Khiêm Ích lần này ra Kinh, dọc đường khi qua Đông Lâm thư viện cũng đã gặp Trâu Nguyên Tiêu và Cao Phan Long. Lần này cử nhân Tiền Khiêm Ích chọn có nhiều người thường đến Đông Lâm nghe giảng, như Ngụy Đại Trung, Kỳ Bưu Giai hơn nữa họ còn là môn sinh của Cao Phan Long. Lúc Hàn Xã Sơn Âm tụ tập, cao nhị nhân ngàn dặm xa xôi đến không phải là để lôi kéo Trương Nguyên và Hàn Xã ư, lần này Hàn Xã lại có hai mươi tám người trúng cử, mặc kệ Tiền Khiêm Ích có bị mua chuộc hay không, chúng ta đều phải tóm lấy y, buộc tội y, nhất định phải làm cho y bị bãi quan cách chức.
Uông Nhữ Khiêm nói:
- Danh sách người trúng cử đã được dán lên, ta sai người đi xem, chế nghệ của Hàn Xã này rất đúng quy củ, không nên chỉ trích.
Hàn kính cười lạnh nói:
- Bài văn hay dở không giống như so tài võ nghệ , bài văn của ai có thể thuyết phục người trong thiên hạ? Ban Mã Âu Tô đều có người chỉ trích, huống chi bát cổ văn của những người này, chế nghệ của 120 người trung học này có thực sự tốt hơn so với người thi rớt kia, không chừng, bên trong rất có thể có lỗ hổng.
Uông Nhữ Khiêm chỉ muốn nhằm vào Trương Nguyên, còn đầu giáo của Hàn Kính nhằm vào Tiền Khiêm Ích, dường như hơi không đúng đường, tuy nhiên hiện tại Uông Nhữ Khiêm cũng chỉ nghe Hàn Kính, gật đầu nói:
- Mấy ngày nữa bài sẽ trả về cho thí sinh thi rớt, có thể liên hệ mấy người bát cổ văn tốt yêu cầu phúc khảo bài thi.
Hàn kính gật đầu mỉm cười, Uông Nhữ Khiêm tổn thất một vạn lượng bạc cũng không liên quan tới y.
Năm Vạn Lịch thứ bốn mươi ba là năm nhuận, có hai tháng tám, tục ngữ có câu " Nhuận thất bất nhuận bát, nhuận bát dụng đao sát", dường như những năm có nhuận tháng tám thiên tai tương đối nhiều hơn một chút, không nói đến tỉnh khác, năm nay riêng việc Hàng Châu thi hương lời đồn nổi lên bốn phía, phiền toái không ngừng, vốn quyết định ngày ba mươi tháng tám cử hành tân khoa cử nhân tụ hội ở Vọng Tiên tửu lầu, bởi vì trận phong ba chốn trường thi kia vào đêm ngày hai mươi chín kia mà phải đẩy lùi đến mùng hai tháng tám nhuận.
Buổi trưa ngày hôm đó, bên trong Triều Thiên môn đối diện Vọng Tiên tửu lầu, 120 tân khoa cử nhân tụ tập dưới một mái nhà, hàn huyên, bắt chuyện, kết bạn, náo nhiệt vô cùng. Đang buổi tiệc, có cử nhân nói hôm qua khi thí sinh thi rớt lúc lĩnh lại bài thi lại làm ầm ĩ nói chấm bài thi bất công yêu cầu phúc thẩm. Các tân khoa cử nhân đang ngồi đều châm chọc khiêu khích, các tân khoa đó đỗ hiệu Long Hổ bảng, nhìn lại cácsĩ tử thi rớttự nhiên có cảm giác kiêu hãnh thật lớn, có thể phúc hậu ôm lấy người thi rớt thương hại, thông cảm, nhưng nếu người thi rớt muốn dính líu tới bọn họ, muốn kéo bọn họ vào vũng bùn, thì nhất định là căm thù đến tận xương tuỷ.
Trương Đại cười lạnh nói:
- Phúc khảo bài thi cũng chỉ là đem bài thi của cử nhân trúng tuyển chúng ta đưa đến Hàn Lâm Viện để từ thần bình bác, ai phúc khảo bài thi trượt, làm gì có quy định đấy. Ta tam tràng chế nghệ đường đường chính chính, duyệt quyển quan, phòng quan, Phó chủ khảo, chủ khảo, từng tầng đề cử lên trên, thì sợ gì bị đâm!
Các cử nhân đều gật đầu đồng ý, lòng đầy căm phẫn khiển trách người bịa đặt sinh sự này.
Trương Nguyên thầm nghĩ: "Đây cũng là thế lực của Đổng, Uông từ trong cổ động, muốn chấm bài thi một lần nữa là si tâm vọng tưởng, triều đình vì giữ gìn tôn nghiêm của khảo quan, mặc dù xuất hiện tình huống bất công khi chấm bài thi, bình thường cũng sẽ không truy cứu, trừ phi xuất hiện chân tướng rộng rãi hành vi làm rối kỉ cương. Nói cách khác nếu người thi rớt cứ làm ầm ĩ một tí mà đã thi lại, phúc thẩm, như vậy sao có thể không loạn.
Theo Trương Nguyên biết, Vãn Minh đại sư bát cổ văn Ngải Nam Anh năm Sùng Trinh vào lúc tham gia thi hội, Hạng Dục phòng quan đó không có trách nhiệm, chỉ đem đầu tràng đầu nghệ của Ngải Nam Anh chấm bốn hàng rồi ném vào trong đống bài trượt. Sau khi Ngải Nam Anh lĩnh lại bài thấy Hạng Dục chấm bài thi qua loa như thế, rất tức giận. Lúc này y đem bài thi của mình khắc truyền cho thiên hạ, nói nỗi khổ ba năm của sĩ tử, đi ngàn dặm tới kinh sư, mà phòng quan chỉ chấm bốn hàng rồi để qua một bên không để ý, thế này là có lòng người ư?
Chế nghệ của Ngải Nam Anh rất tốt, phòng quan Hạng Dục chấm bài thi cũng qua loa thật. Nhưng triều đình vẫn không khiển trách trừng phạt Hạng Dục, chỉ có điều thanh danh của Hạng Dục vì chuyện như vậy nên bị hư tổn nhiều.
Tất cả cử nhân đều rất bất bình với những lời mà Đổng thị, Uông thị âm thầm bịa đặt bôi xấu bản khoa thi hương, lời đồn tuy nói là nhằm vào Trương Nguyên và Hàn Xã, nhưng đối với bọn họ những người trúng cử này đều có ảnh hưởng bất lợi. Hoa Đình Đổng thị, Huy Châu Uông thị xem như đều đắc tội với tất cả cử nhân khoa thi Ất Mão ở Chiết Giang.
Ngày hôm trước Uông Nhữ Khiêm đưa cho Trương Nguyên vạn lượng bạc trắng ra vẻ cầu xin tha thứ giải hòa kỳ thật rắp tâm hại người, lại bị Trương Nguyên lấy danh nghĩa của Hàn Xã qua tay tặng cho dưỡng tể viện phủ Hàng Châu. Việc này đã truyền đi ồn ào huyên náo, sĩ thứ Hàng thành đều khen Trương giải Nguyên thanh liêm nhân nghĩa duệ trí. Giờ Trương Nguyên danh vọng xa hơn trước khi thi hương rất nhiều. Trương Nguyên lấy việc Nguyên Liên Tiệp thứ tư và hai mươi tám tinh tú của Hàn Xã cùng đỗ Long Hổ bảng để chứng minh tài hoa của bản thân hắn và chứng minh việc Hàn Xã nhân tài đông đúc. Mọi người ở Hàn Xã lại chân thành ủng hộ Trương Nguyên, không nói suông về ảnh hưởng tinh thần của Hàn Xã, chỉ có nổi danh khoa cử thật sự mới có thể lan truyền quan niệm tinh thần của Hàn Xã xa hơn. Rất nhiều tân khoa cử mong muốn được tham gia Hàn Xã. Trương Nguyên lấy cớ hiện nay Hàn Xã bị lời đồn khó khăn khéo léo từ chối, thanh danh của Hàn Xã giờ đã lan truyền ra bên ngoài. Đối với việc lựa chọn xã viên phải thật cẩn thận, để tránh vàng thau lẫn lộn, bại hoại xã phong. Đương nhiên, những cử nhân này Trương Nguyên muốn dung nạp, lập tức ước hẹn khi đến kinh tham gia thi hội sẽ lại bàn việc tham gia Hàn Xã, hiện tại lời đồn đang lan tràn khắp nơi, nếu như lại cho những cử nhân này gia nhập Hàn Xã, vậy không phải là hai mươi tám tinh tú, mà là một trăm lẻ tám ngôi sao của chòm sao Bắc Đẩu địa sát rồi, như vậy đối với Hàn Xã ngược lại còn bất lợi.
Ngày hôm đó sau yến tiệc đồng niên, một đám cử nhân lại đến bên Vọng Tiên tửu lầu gần Vọng Tiên trà lâu nghe Liễu Kính Đình kể chuyện, bao hết cả quán, ba ngày trước đã đặt trước. Năm nay Liễu Kính Đình tăng giá, nếu không phải hẹn trước thì không thể mời được y, tiền thư mạt cũng tăng. Nhớ năm trước giá là tám tiền, bây giờ là một lượng. Trương Nguyên và Trương Đại trước một ngày cố ý đến thăm y, Liễu Kính Đình sớm nghe nói Trương Nguyên đỗ đầu, tưởng rằng Trương Nguyên thành đạt rồi, sẽ không thèm quan tâm đến bằng hữu phố phường như y, thấy Trương Nguyên huynh đệ đến thăm, tất nhiên rất vui mừng, nói đến việc đảo Đổng năm trước, vỗ tay cười to.
Mùng ba tháng tám, Uông Nhữ Khiêm chuyển ra khỏi Bất Hệ viên. Trương Nguyên lập tức phái người đi quyét dọn sạch sẽ một chút. Hoa cây đình đài trong viên vẫn tốt, chỉ có đồ đạc trong lầu đã đem đi. Trương Nguyên không có ý định ở đây, chỉ sai người đi đặt mua vài bộ bàn ghế, rượu và đồ nhắm từ trong thành chuyển ra. Ngày mùng 5, Trương Nguyên mời mọi người du ngoạn Bất Hệ viên.
Bất Hệ viên ở đường tây của Tây Hồ, giáp đê Dương Công, ở những chỗ cao trong vườn có thể nhìn thấy toàn bộ Tây Hồ, trong vườn có xây dựng bến tàu nhỏ, thuyền có thể từ Tây Hồ thẳng lái vào trong vườn. Danh tiếng của Bất Hệ viên nằm ở lá đỏ và hương thơm. Bên vườn giáp đê Dương Công có mấy ngàn gốc phong lá hình ngũ giác. Cuối thu mùa, lá phong đỏ, đứng ở Dũng Kim Môn thành lâu bên này có thể nhìn thấy một vùng rừng lá phong sáng như lửa diệm. Các cử nhân dạo chơi vườn trông thấy rừng lá phong đỏ như lửa xa xa, cũng không khỏi ồ một tiếng, Chu Mặc Nông cười nói:
- Về sau nếu như có cơ duyên, hàng năm du ngoạn mùa thu đều có thể tới đây, thế chấp vườn bảy mươi năm, ha ha, bảy mươi năm sau không biết chúng ta còn mấy người khoẻ mạnh?
Nhìn chung quanh tả hữu, nói:
- Có lẽ chỉ còn ba người Kỳ Hổ Tử và huynh đệ Trương Xã thủ thôi, còn lại người trẻ nhất cũng đã hơn hai mươi tuổi, muốn sống hơn chín mươi tuổi thậm chí hơn một trăm tuổi, vậy từ hôm nay phải vứt bỏ công danh đi tu tiên, Cát Lĩnh cũng cách nơi này không xa, ha ha.
Mọi người đều cười to.
...
Ngày mùng năm Trương Nguyên mời đồng niên dạo chơi hoa viên, ngày mùng bảy là Hàn Xã nhã tập. Hơn một trăm xã viên Hàn Xã đồng nhân dắt tay nhau đi qua Tô Đê, nghĩa khí ngất trời, hăng hái. Ngày hôm đó nhã tập chủ yếu là nhất trí bầu mười một Xã thủ và xã phó của Hàn Xã Chiết Giang do mọi người chọn, bởi vì có một vài xã viên trúng cử không thích hợp đảm nhiệm chức Xã thủ, xã phó, muốn rời quê vào kinh, không thể quản lý sự vụ của phân xã, chủ quản phân xã Xã thủ muốn lui, xã phó phải lên thay, còn có hội đồng xét duyệt tân hội viên, cho nên đều muốn chọn xã viên khác đảm nhiệm. Trương Nguyên trịnh trọng yêu cầu các phân xã Xã thủ, xã phó đối với việc xét duyệt tân xã viên phải nghiêm khắc, cẩn thận. Bất kể người nào cũng không được ỷ vào danh tiếng của Hàn Xã điều khiển việc tố tụng, làm hại xã, nếu như xảy ra chuyện này, hắn sẽ truyền thư tới các phân xã, xã viên làm trái với quy định sẽ bị loại ra khỏi Hàn Xã, người bị loại khi đó tiếng xấu lan xa sẽ hối hận không kịp.
Các xã viên lại thảo luận chuyện Hàn Xã trả phí dụng thường ngày sẽ do xã viên có gia cảnh giàu có quyên tặng, không thể toàn bộ do một mình Trương Xã thủ gánh vác được.
...
Chính bởi vì có tháng tám nhuận, cho nên các tân khoa cử nhân không cần phải gấp gáp chuẩn bị vào kinh thành đi thi, bọn họ còn muốn biên soạn" Ất Mão Chiết Giang thi hương đồng niên lục ", mời quan chủ khảo Tiền Khiêm Ích viết lời đề từ, đồng niên lục lấy thứ tự sắp hàng của xã bảng. Mỗi cử nhân một tờ, tính danh, tự hiệu, quê quán, vợ, con, tổ tông tam đại tính danh, khoa danh, chức quan của cử nhân này đều được ghi chép lại rõ ràng, so với kỉ yếu đại học đời sau tỉ mỉ hơn nhiều. "Đồng niên lục " này do chính tân khoa cử nhân biên tập, do bố chính Sứ ti nha môn trả tiền khắc ấn ba trăm quyển, mỗi cử nhân một quyển, các vị giám khảo cùng với các nha môn tỉnh, phủ, huyện cũng đều phải giữ.
Quan ở thư phường khắc ấn "Đồng niên lục" xe nhẹ, đường quen đi cực nhanh, ngày mười ba tháng tám nhuận ba trăm quyển "Ất Mão khoa Chiết Giang thi hương đồng năm lục" được khắc in ra rồi, 120 trang, trang giấy đẹp, đại danh Trương Nguyên đỗ giải Nguyên rõ ràng ở trang đầu, Trương Nguyên, tự Giới Tử, hiệu Long Sơn, hiệu này là Trương Nguyên lấy, có không ít kẻ sĩ ở Sơn Âm cũng muốn lấy Long sơn làm hiệu, nhưng Trương Nguyên đã lấy hiệu Long sơn rồi, những người khác về sau chỉ sợ phải sửa hiệu. Chọn tên hiệu là chí khí của Vãn Minh sĩ nhân. Bình thường bổ sinh đồ sẽ lấy tên hiệu, xưng hô lẫn nhau không dùng tên mà dùng tên hiệu, đây là tượng trưng cho thân phận, hiệu có thể đổi bất cứ lúc nào, cái này rất giống bút danh tác gia đời sau, có tác gia cả đời dùng một bút danh, có tác gia lại dùng nhiều bút danh.
Trương Đại cũng lấy hiệu cho mình là "Đào am", mẫu thân của Trương Đại họ Đào, khi Trương Đại còn bé hay mắc bệnh, thường ở nhà bên ngoại, giờ hoài niệm Đào đình viện, cho nên lấy tự là Đào Am. Trương Nguyên thấy Đại huynh viết hai chữ "Đào am", không khỏi nghĩ: "đào am mộng ức" tươi đẹp, nồng nàn kia còn có sao?
Ngày mười bốn, các phòng quan về bổn huyện, các cử nhân của các phòng đều đích thân đưa tiến các phòng sư của mình, cảm tưởng lúc sắp chia tay tình nghĩa thầy trò càng sâu đậm.
Đã có hai tháng tám thì phải có hai Trung thu, sau giờ Ngọ của tết Trung thu tháng tám nhuận chủ khảo quan Tiền Khiêm Ích cũng ở bến tàu Vận Hà tháo dây buộc thuyền, bước lên thuyền, rời khỏi Hàng Châu trở lại kinh thành. 120 vị tân khoa cử nhân đến tiễn tọa sư, Tiền Khiêm Ích tự nhiên khích lệ các môn sinh này nỗ lực chuẩn bị thi, tranh thủ sang năm thi hội tiếp tục chiến thắng.
Trương Nguyên cũng ở trong đoàn người đến tiễn, hắn thấy hai hàng lông mày của Tiền Khiêm Ích có vẻ ưu tư. Một ngày trước, Tiền Khiêm Ích phái người gọi hắn tới trường thi gặp, thầy trò hai người tất nhiên muốn nói đến chuyện Đổng, Uông bịa đặt. Tiền Khiêm Ích vốn định trước khi y rời khỏi Hàng Châu chấm dứt vụ án này, như vậy có thể thanh bạch, không có gánh nặng hồi kinh phục mệnh Lễ Bộ, lại không nghĩ vụ án này thẩm tra xử lí thật khó khăn, Uông Lý Trực kia không biết được ai dặn dò, không giống như ngày ấy ở trước trường thi kinh hoàng thất thố nhận toàn bộ tội, mà khai là chính bản thân gã tạo tin đồn nhảm, ngày ấy uống rượu quá nhiều, nên nói nhảm, không có bất kì quan hệ gì đến Đổng Tổ Nguyên và Uông Nhữ Khiêm cả. Án sát sứ Trương Kỳ Liêm tin lời khai này của Uông Lý Trực, còn lén khuyên Tiền Khiêm Ích không cần so thật giả với con sâu rượu hoang đường này, lời đồn dừng ở người khôn ngoan, truy cứu lời nói luyên thuyên triều đình và dân chúng biết ngược lại lại tổn hại đến danh dự.
Trương Nguyên trong lòng cười lạnh: “Lão hồ ly Trương Kỳ Liêm này và Đổng Kỳ Hưng có giao tình, lần này lại càng không biết chừng ưu đãi ít nhiều cho Uông Nhữ Khiêm, lại lừa gạt Tiền lão sư như vậy, vụ án bịa đặt này mặt ngoài như thế, bên trong có biết bao giao dịch, biết bao nhiêu tiền của được bỏ ra!”
Tiền Khiêm Ích không thể ở Hàng Châu đợi lâu hơn nữa, chuyện Trương Nguyên không truy cứu vụ án bịa đặt của Đổng, Uông nữa y cũng có chút tiếc nuối. Nếu như Trương Nguyên cùng với Hàn Xã đồng nhân theo dõi vụ án này, Án Sát tư cũng không dám trái pháp luật, tuy nhiên Tiền Khiêm Ích cũng biết Trương Nguyên lại sắp vào kinh thành dự thi, cũng không có thời gian và tinh lực để theo dõi vụ án này. Lời đồn vu cáo hãm hại lần này xem như cũng không giải quyết được gì, nhiều nhất cũng chỉ phán Uông Lý Trực đi lưu đày.
Trương Nguyên rất rõ Vãn Minh quan trường là nơi tranh luận, quan hệ, nơi nơi rắc rối khó gỡ, nếu như hắn toàn lực truy cứu án này, tất có lỗi với Trương Kỳ Liêm và những quan viên đã được hưởng lợi từ chỗ Đổng, Uông, hơn nữa truy cứu án này kết quả tốt thì phế bỏ công danh cử nhân của Đổng Tổ Nguyên, lưu đày Uông Nhữ Khiêm, căn bản không thể diệt trừ thế lực của Đổng, Uông, cho nên hắn vẫn quyết định tạm không truy cứu, toàn lực chuẩn bị cho tháng hai sang năm thi hội là trên hết.
Sau giờ Ngọ, ánh nắng chiều ấm áp từ bên kia dãy núi trải dài khắp Tây Hồ, thuyền bè tới lui tấp nập làm mặt nước gợn sóng ánh lên những tia sáng màu vàng kim rất đẹp.
Cuối thu hiu quạnh, hai bên bờ hồ cây mọc thưa thớt, lác đác vài lá cây héo vàng rơi rụng xuống hồ,theo con sóng trôi dạt lại ngay cạnh bờ hồ, nhìn từ xa hai mép nước cạnh bờ hồ như được khảm hai đường màu vàng úa.
Thuyền của Tiền Khiêm Ích đã đi xa, các tân khoa Cử Nhân đến đưa tiễn, sau khi ước hẹn sẽ gặp lại ở kinh thành thì tản đi, bọn họ phải về các châu, huyện, báo dự thi với các nha môn để nha môn các châu, huyện gửi công văn trình báo lên phủ, phủ lại trình lên tỉnh,xét duyệt rồi cấp “Công cứ” cùng lộ phí đi đường, cử nhân vào kinh thành có “Công cứ” có thể nghỉ ngơi tại dịch trạm, có xe thuyền cung ứng miễn phí, cái này gọi là xe công cộng, và dịch trạm sẽ căn cứ theo thân phận, địa vị để sắp xếp vị trí hợp lí.
Hôm nay là mười lăm tháng tám, Trương Đại đứng ở bờ kênh đào, nhìn lên trời cao, bùi ngùi nói:
-Năm nhuận mà có hai tết Trung thu hai mươi năm mới gặp một lần, hai mươi năm sau đời ta không biết lưu lạc tại phương nào, bằng hữu khó lòng tựu hợp lại, tối nay phải uống thật say, hai ngày sau chúng ta cũng phải quay lại Thiệu Hưng phủ rồi.
Chu Mặc Nông hưởng ứng đầu tiên, nói:
-Tốt lắm, tối nay phải mặc sức uống rượu ca hát, tìm hoa.
Chu Mặc Nông thời gian này luôn lui tới thanh lâu, tìm hoa túc liễu
Vương Bính Lân mỉm cười không nói.
Kỳ Bưu Giai nói thẳng:
-Ta không đi.
Y vốn thích sạch sẽ, lần trước ở kĩ viện bên sông Tần Hoài, y đã khiến một kĩ nữ phải tắm rửa bảy lần trong đêm, làm kĩ nữ đó sinh bệnh, cho nên y không bao giờ muốn tìm đến kĩ viện nữa.
Uông Thủ Thái "bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, tay phải nắm tay dùng sức đấm vào sàn khoang thuyền.
Trạng Nguyên khoa Canh Tuất-Hàn Kính đi tới cau mày nói:
- Làm sao đến mức này!
Uông Nhữ Khiêm nâng Uông Thủ Thái dậy rồi ngồi xuống, xem dáng vẻ này của tộc đệ là biết sự tình không ổn, lúc này phải giả phong độ danh sĩ, kềm chế cảm xúc nôn nóng thong dong hỏi, nghe Uông Thủ Thái thuật lại chuyện đã xảy ra, Uông Nhữ Khiêm ngồi ở trên ghế một lúc lâu không hề nói gì.
Đằng trước nô bộc Uông thị vẻ mặt dữ tợn ác thanh ác khí nói:
- Trương Nguyên thật đáng ghét, dứt khoát phải tìm một bang lưu manh ở Hàng Châu đánh cho hắn tàn phế, nếu không tìm bọn cướp sông cướp biển kết liễu hắn, làm cho hắn không chết tử tế, xem hắn còn…
Hàn Kính cười lạnh, quay người trở lại khoang thuyền.
"BA~" một tiếng, Uông Nhữ Khiêm hung hăng vả một cái vào miệng tên nô bộc này, quát:
- Cút ra ngoài, còn dám nói xằng nói bậy ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Hàn Kính ở đây, tên gia nô không biết tốt xấu này lại nói những lời chém chém giết giết như vậy..., Uông Nhữ Khiêm sao có thể không giận, quát nô bộc này lui, cùng Uông Thủ Thái vào khoang thuyền, cười với Hàn Kính nói:
- Gia nô không biết, Hàn huynh đừng khiển trách.
Hàn Kính sa sầm mặt nói:
- Đây không phải ẩu đả đầu đường, sao có thể giải quyết sự tình bằng lưu manh vô lại đơn giản vậy, đã từng thấy vài quan thân Đại Minh triều bị kẻ thù mướn người giết chết? Nếu như vậy, các đảng tranh giành nhau đều không cần thiết, sai cướp sông cướp biển giải quyết hết đi, Hàn mỗ kiến thức nông cạn, chỉ biết là Tiết Độ Sứ đời Đường cầm giữ binh một phương dám sai người giết quan, bọn họ tạo phản cũng dám, đó là loạn thế.
Uông Nhữ Khiêm mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, luôn miệng nói:
- Hàn huynh dạy rất đúng, Hàn huynh dạy rất đúng.
Hàn Kính nói:
- Trương Nguyên hiện giờ là nhân tài ẩn mới xuất hiện của đảng Đông Lâm, nhất định phải tấn công, nhưng cũng chỉ là tấn công danh dự, con đường làm quan của hắn, lấy tính mệnh của hắn không phải là chuyện của ta, đó là chưa kể đến hậu quả do cách làm của bọn lưu manh, đời ta cớ gì phải như vậy?
Uông Nhữ Khiêm vâng vâng.
Hàn Kính lại nói:
- Tuy rằng lần này đưa bạc lợn lành chữa thành lợn què, nhưng cũng không cần quá sầu lo, Minh huynh tạm lánh một chút, án này trước hết để cho Uông Lý Trực đỡ đòn, việc này không thể dựa vào ngươi và Đổng công tử, Trương Phân Thủ chút việc hương khói thì vẫn phải có.
Dừng lại một chút, lại nói:
- Tiền Khiêm Ích lần này ra Kinh, dọc đường khi qua Đông Lâm thư viện cũng đã gặp Trâu Nguyên Tiêu và Cao Phan Long. Lần này cử nhân Tiền Khiêm Ích chọn có nhiều người thường đến Đông Lâm nghe giảng, như Ngụy Đại Trung, Kỳ Bưu Giai hơn nữa họ còn là môn sinh của Cao Phan Long. Lúc Hàn Xã Sơn Âm tụ tập, cao nhị nhân ngàn dặm xa xôi đến không phải là để lôi kéo Trương Nguyên và Hàn Xã ư, lần này Hàn Xã lại có hai mươi tám người trúng cử, mặc kệ Tiền Khiêm Ích có bị mua chuộc hay không, chúng ta đều phải tóm lấy y, buộc tội y, nhất định phải làm cho y bị bãi quan cách chức.
Uông Nhữ Khiêm nói:
- Danh sách người trúng cử đã được dán lên, ta sai người đi xem, chế nghệ của Hàn Xã này rất đúng quy củ, không nên chỉ trích.
Hàn kính cười lạnh nói:
- Bài văn hay dở không giống như so tài võ nghệ , bài văn của ai có thể thuyết phục người trong thiên hạ? Ban Mã Âu Tô đều có người chỉ trích, huống chi bát cổ văn của những người này, chế nghệ của 120 người trung học này có thực sự tốt hơn so với người thi rớt kia, không chừng, bên trong rất có thể có lỗ hổng.
Uông Nhữ Khiêm chỉ muốn nhằm vào Trương Nguyên, còn đầu giáo của Hàn Kính nhằm vào Tiền Khiêm Ích, dường như hơi không đúng đường, tuy nhiên hiện tại Uông Nhữ Khiêm cũng chỉ nghe Hàn Kính, gật đầu nói:
- Mấy ngày nữa bài sẽ trả về cho thí sinh thi rớt, có thể liên hệ mấy người bát cổ văn tốt yêu cầu phúc khảo bài thi.
Hàn kính gật đầu mỉm cười, Uông Nhữ Khiêm tổn thất một vạn lượng bạc cũng không liên quan tới y.
Năm Vạn Lịch thứ bốn mươi ba là năm nhuận, có hai tháng tám, tục ngữ có câu " Nhuận thất bất nhuận bát, nhuận bát dụng đao sát", dường như những năm có nhuận tháng tám thiên tai tương đối nhiều hơn một chút, không nói đến tỉnh khác, năm nay riêng việc Hàng Châu thi hương lời đồn nổi lên bốn phía, phiền toái không ngừng, vốn quyết định ngày ba mươi tháng tám cử hành tân khoa cử nhân tụ hội ở Vọng Tiên tửu lầu, bởi vì trận phong ba chốn trường thi kia vào đêm ngày hai mươi chín kia mà phải đẩy lùi đến mùng hai tháng tám nhuận.
Buổi trưa ngày hôm đó, bên trong Triều Thiên môn đối diện Vọng Tiên tửu lầu, 120 tân khoa cử nhân tụ tập dưới một mái nhà, hàn huyên, bắt chuyện, kết bạn, náo nhiệt vô cùng. Đang buổi tiệc, có cử nhân nói hôm qua khi thí sinh thi rớt lúc lĩnh lại bài thi lại làm ầm ĩ nói chấm bài thi bất công yêu cầu phúc thẩm. Các tân khoa cử nhân đang ngồi đều châm chọc khiêu khích, các tân khoa đó đỗ hiệu Long Hổ bảng, nhìn lại cácsĩ tử thi rớttự nhiên có cảm giác kiêu hãnh thật lớn, có thể phúc hậu ôm lấy người thi rớt thương hại, thông cảm, nhưng nếu người thi rớt muốn dính líu tới bọn họ, muốn kéo bọn họ vào vũng bùn, thì nhất định là căm thù đến tận xương tuỷ.
Trương Đại cười lạnh nói:
- Phúc khảo bài thi cũng chỉ là đem bài thi của cử nhân trúng tuyển chúng ta đưa đến Hàn Lâm Viện để từ thần bình bác, ai phúc khảo bài thi trượt, làm gì có quy định đấy. Ta tam tràng chế nghệ đường đường chính chính, duyệt quyển quan, phòng quan, Phó chủ khảo, chủ khảo, từng tầng đề cử lên trên, thì sợ gì bị đâm!
Các cử nhân đều gật đầu đồng ý, lòng đầy căm phẫn khiển trách người bịa đặt sinh sự này.
Trương Nguyên thầm nghĩ: "Đây cũng là thế lực của Đổng, Uông từ trong cổ động, muốn chấm bài thi một lần nữa là si tâm vọng tưởng, triều đình vì giữ gìn tôn nghiêm của khảo quan, mặc dù xuất hiện tình huống bất công khi chấm bài thi, bình thường cũng sẽ không truy cứu, trừ phi xuất hiện chân tướng rộng rãi hành vi làm rối kỉ cương. Nói cách khác nếu người thi rớt cứ làm ầm ĩ một tí mà đã thi lại, phúc thẩm, như vậy sao có thể không loạn.
Theo Trương Nguyên biết, Vãn Minh đại sư bát cổ văn Ngải Nam Anh năm Sùng Trinh vào lúc tham gia thi hội, Hạng Dục phòng quan đó không có trách nhiệm, chỉ đem đầu tràng đầu nghệ của Ngải Nam Anh chấm bốn hàng rồi ném vào trong đống bài trượt. Sau khi Ngải Nam Anh lĩnh lại bài thấy Hạng Dục chấm bài thi qua loa như thế, rất tức giận. Lúc này y đem bài thi của mình khắc truyền cho thiên hạ, nói nỗi khổ ba năm của sĩ tử, đi ngàn dặm tới kinh sư, mà phòng quan chỉ chấm bốn hàng rồi để qua một bên không để ý, thế này là có lòng người ư?
Chế nghệ của Ngải Nam Anh rất tốt, phòng quan Hạng Dục chấm bài thi cũng qua loa thật. Nhưng triều đình vẫn không khiển trách trừng phạt Hạng Dục, chỉ có điều thanh danh của Hạng Dục vì chuyện như vậy nên bị hư tổn nhiều.
Tất cả cử nhân đều rất bất bình với những lời mà Đổng thị, Uông thị âm thầm bịa đặt bôi xấu bản khoa thi hương, lời đồn tuy nói là nhằm vào Trương Nguyên và Hàn Xã, nhưng đối với bọn họ những người trúng cử này đều có ảnh hưởng bất lợi. Hoa Đình Đổng thị, Huy Châu Uông thị xem như đều đắc tội với tất cả cử nhân khoa thi Ất Mão ở Chiết Giang.
Ngày hôm trước Uông Nhữ Khiêm đưa cho Trương Nguyên vạn lượng bạc trắng ra vẻ cầu xin tha thứ giải hòa kỳ thật rắp tâm hại người, lại bị Trương Nguyên lấy danh nghĩa của Hàn Xã qua tay tặng cho dưỡng tể viện phủ Hàng Châu. Việc này đã truyền đi ồn ào huyên náo, sĩ thứ Hàng thành đều khen Trương giải Nguyên thanh liêm nhân nghĩa duệ trí. Giờ Trương Nguyên danh vọng xa hơn trước khi thi hương rất nhiều. Trương Nguyên lấy việc Nguyên Liên Tiệp thứ tư và hai mươi tám tinh tú của Hàn Xã cùng đỗ Long Hổ bảng để chứng minh tài hoa của bản thân hắn và chứng minh việc Hàn Xã nhân tài đông đúc. Mọi người ở Hàn Xã lại chân thành ủng hộ Trương Nguyên, không nói suông về ảnh hưởng tinh thần của Hàn Xã, chỉ có nổi danh khoa cử thật sự mới có thể lan truyền quan niệm tinh thần của Hàn Xã xa hơn. Rất nhiều tân khoa cử mong muốn được tham gia Hàn Xã. Trương Nguyên lấy cớ hiện nay Hàn Xã bị lời đồn khó khăn khéo léo từ chối, thanh danh của Hàn Xã giờ đã lan truyền ra bên ngoài. Đối với việc lựa chọn xã viên phải thật cẩn thận, để tránh vàng thau lẫn lộn, bại hoại xã phong. Đương nhiên, những cử nhân này Trương Nguyên muốn dung nạp, lập tức ước hẹn khi đến kinh tham gia thi hội sẽ lại bàn việc tham gia Hàn Xã, hiện tại lời đồn đang lan tràn khắp nơi, nếu như lại cho những cử nhân này gia nhập Hàn Xã, vậy không phải là hai mươi tám tinh tú, mà là một trăm lẻ tám ngôi sao của chòm sao Bắc Đẩu địa sát rồi, như vậy đối với Hàn Xã ngược lại còn bất lợi.
Ngày hôm đó sau yến tiệc đồng niên, một đám cử nhân lại đến bên Vọng Tiên tửu lầu gần Vọng Tiên trà lâu nghe Liễu Kính Đình kể chuyện, bao hết cả quán, ba ngày trước đã đặt trước. Năm nay Liễu Kính Đình tăng giá, nếu không phải hẹn trước thì không thể mời được y, tiền thư mạt cũng tăng. Nhớ năm trước giá là tám tiền, bây giờ là một lượng. Trương Nguyên và Trương Đại trước một ngày cố ý đến thăm y, Liễu Kính Đình sớm nghe nói Trương Nguyên đỗ đầu, tưởng rằng Trương Nguyên thành đạt rồi, sẽ không thèm quan tâm đến bằng hữu phố phường như y, thấy Trương Nguyên huynh đệ đến thăm, tất nhiên rất vui mừng, nói đến việc đảo Đổng năm trước, vỗ tay cười to.
Mùng ba tháng tám, Uông Nhữ Khiêm chuyển ra khỏi Bất Hệ viên. Trương Nguyên lập tức phái người đi quyét dọn sạch sẽ một chút. Hoa cây đình đài trong viên vẫn tốt, chỉ có đồ đạc trong lầu đã đem đi. Trương Nguyên không có ý định ở đây, chỉ sai người đi đặt mua vài bộ bàn ghế, rượu và đồ nhắm từ trong thành chuyển ra. Ngày mùng 5, Trương Nguyên mời mọi người du ngoạn Bất Hệ viên.
Bất Hệ viên ở đường tây của Tây Hồ, giáp đê Dương Công, ở những chỗ cao trong vườn có thể nhìn thấy toàn bộ Tây Hồ, trong vườn có xây dựng bến tàu nhỏ, thuyền có thể từ Tây Hồ thẳng lái vào trong vườn. Danh tiếng của Bất Hệ viên nằm ở lá đỏ và hương thơm. Bên vườn giáp đê Dương Công có mấy ngàn gốc phong lá hình ngũ giác. Cuối thu mùa, lá phong đỏ, đứng ở Dũng Kim Môn thành lâu bên này có thể nhìn thấy một vùng rừng lá phong sáng như lửa diệm. Các cử nhân dạo chơi vườn trông thấy rừng lá phong đỏ như lửa xa xa, cũng không khỏi ồ một tiếng, Chu Mặc Nông cười nói:
- Về sau nếu như có cơ duyên, hàng năm du ngoạn mùa thu đều có thể tới đây, thế chấp vườn bảy mươi năm, ha ha, bảy mươi năm sau không biết chúng ta còn mấy người khoẻ mạnh?
Nhìn chung quanh tả hữu, nói:
- Có lẽ chỉ còn ba người Kỳ Hổ Tử và huynh đệ Trương Xã thủ thôi, còn lại người trẻ nhất cũng đã hơn hai mươi tuổi, muốn sống hơn chín mươi tuổi thậm chí hơn một trăm tuổi, vậy từ hôm nay phải vứt bỏ công danh đi tu tiên, Cát Lĩnh cũng cách nơi này không xa, ha ha.
Mọi người đều cười to.
...
Ngày mùng năm Trương Nguyên mời đồng niên dạo chơi hoa viên, ngày mùng bảy là Hàn Xã nhã tập. Hơn một trăm xã viên Hàn Xã đồng nhân dắt tay nhau đi qua Tô Đê, nghĩa khí ngất trời, hăng hái. Ngày hôm đó nhã tập chủ yếu là nhất trí bầu mười một Xã thủ và xã phó của Hàn Xã Chiết Giang do mọi người chọn, bởi vì có một vài xã viên trúng cử không thích hợp đảm nhiệm chức Xã thủ, xã phó, muốn rời quê vào kinh, không thể quản lý sự vụ của phân xã, chủ quản phân xã Xã thủ muốn lui, xã phó phải lên thay, còn có hội đồng xét duyệt tân hội viên, cho nên đều muốn chọn xã viên khác đảm nhiệm. Trương Nguyên trịnh trọng yêu cầu các phân xã Xã thủ, xã phó đối với việc xét duyệt tân xã viên phải nghiêm khắc, cẩn thận. Bất kể người nào cũng không được ỷ vào danh tiếng của Hàn Xã điều khiển việc tố tụng, làm hại xã, nếu như xảy ra chuyện này, hắn sẽ truyền thư tới các phân xã, xã viên làm trái với quy định sẽ bị loại ra khỏi Hàn Xã, người bị loại khi đó tiếng xấu lan xa sẽ hối hận không kịp.
Các xã viên lại thảo luận chuyện Hàn Xã trả phí dụng thường ngày sẽ do xã viên có gia cảnh giàu có quyên tặng, không thể toàn bộ do một mình Trương Xã thủ gánh vác được.
...
Chính bởi vì có tháng tám nhuận, cho nên các tân khoa cử nhân không cần phải gấp gáp chuẩn bị vào kinh thành đi thi, bọn họ còn muốn biên soạn" Ất Mão Chiết Giang thi hương đồng niên lục ", mời quan chủ khảo Tiền Khiêm Ích viết lời đề từ, đồng niên lục lấy thứ tự sắp hàng của xã bảng. Mỗi cử nhân một tờ, tính danh, tự hiệu, quê quán, vợ, con, tổ tông tam đại tính danh, khoa danh, chức quan của cử nhân này đều được ghi chép lại rõ ràng, so với kỉ yếu đại học đời sau tỉ mỉ hơn nhiều. "Đồng niên lục " này do chính tân khoa cử nhân biên tập, do bố chính Sứ ti nha môn trả tiền khắc ấn ba trăm quyển, mỗi cử nhân một quyển, các vị giám khảo cùng với các nha môn tỉnh, phủ, huyện cũng đều phải giữ.
Quan ở thư phường khắc ấn "Đồng niên lục" xe nhẹ, đường quen đi cực nhanh, ngày mười ba tháng tám nhuận ba trăm quyển "Ất Mão khoa Chiết Giang thi hương đồng năm lục" được khắc in ra rồi, 120 trang, trang giấy đẹp, đại danh Trương Nguyên đỗ giải Nguyên rõ ràng ở trang đầu, Trương Nguyên, tự Giới Tử, hiệu Long Sơn, hiệu này là Trương Nguyên lấy, có không ít kẻ sĩ ở Sơn Âm cũng muốn lấy Long sơn làm hiệu, nhưng Trương Nguyên đã lấy hiệu Long sơn rồi, những người khác về sau chỉ sợ phải sửa hiệu. Chọn tên hiệu là chí khí của Vãn Minh sĩ nhân. Bình thường bổ sinh đồ sẽ lấy tên hiệu, xưng hô lẫn nhau không dùng tên mà dùng tên hiệu, đây là tượng trưng cho thân phận, hiệu có thể đổi bất cứ lúc nào, cái này rất giống bút danh tác gia đời sau, có tác gia cả đời dùng một bút danh, có tác gia lại dùng nhiều bút danh.
Trương Đại cũng lấy hiệu cho mình là "Đào am", mẫu thân của Trương Đại họ Đào, khi Trương Đại còn bé hay mắc bệnh, thường ở nhà bên ngoại, giờ hoài niệm Đào đình viện, cho nên lấy tự là Đào Am. Trương Nguyên thấy Đại huynh viết hai chữ "Đào am", không khỏi nghĩ: "đào am mộng ức" tươi đẹp, nồng nàn kia còn có sao?
Ngày mười bốn, các phòng quan về bổn huyện, các cử nhân của các phòng đều đích thân đưa tiến các phòng sư của mình, cảm tưởng lúc sắp chia tay tình nghĩa thầy trò càng sâu đậm.
Đã có hai tháng tám thì phải có hai Trung thu, sau giờ Ngọ của tết Trung thu tháng tám nhuận chủ khảo quan Tiền Khiêm Ích cũng ở bến tàu Vận Hà tháo dây buộc thuyền, bước lên thuyền, rời khỏi Hàng Châu trở lại kinh thành. 120 vị tân khoa cử nhân đến tiễn tọa sư, Tiền Khiêm Ích tự nhiên khích lệ các môn sinh này nỗ lực chuẩn bị thi, tranh thủ sang năm thi hội tiếp tục chiến thắng.
Trương Nguyên cũng ở trong đoàn người đến tiễn, hắn thấy hai hàng lông mày của Tiền Khiêm Ích có vẻ ưu tư. Một ngày trước, Tiền Khiêm Ích phái người gọi hắn tới trường thi gặp, thầy trò hai người tất nhiên muốn nói đến chuyện Đổng, Uông bịa đặt. Tiền Khiêm Ích vốn định trước khi y rời khỏi Hàng Châu chấm dứt vụ án này, như vậy có thể thanh bạch, không có gánh nặng hồi kinh phục mệnh Lễ Bộ, lại không nghĩ vụ án này thẩm tra xử lí thật khó khăn, Uông Lý Trực kia không biết được ai dặn dò, không giống như ngày ấy ở trước trường thi kinh hoàng thất thố nhận toàn bộ tội, mà khai là chính bản thân gã tạo tin đồn nhảm, ngày ấy uống rượu quá nhiều, nên nói nhảm, không có bất kì quan hệ gì đến Đổng Tổ Nguyên và Uông Nhữ Khiêm cả. Án sát sứ Trương Kỳ Liêm tin lời khai này của Uông Lý Trực, còn lén khuyên Tiền Khiêm Ích không cần so thật giả với con sâu rượu hoang đường này, lời đồn dừng ở người khôn ngoan, truy cứu lời nói luyên thuyên triều đình và dân chúng biết ngược lại lại tổn hại đến danh dự.
Trương Nguyên trong lòng cười lạnh: “Lão hồ ly Trương Kỳ Liêm này và Đổng Kỳ Hưng có giao tình, lần này lại càng không biết chừng ưu đãi ít nhiều cho Uông Nhữ Khiêm, lại lừa gạt Tiền lão sư như vậy, vụ án bịa đặt này mặt ngoài như thế, bên trong có biết bao giao dịch, biết bao nhiêu tiền của được bỏ ra!”
Tiền Khiêm Ích không thể ở Hàng Châu đợi lâu hơn nữa, chuyện Trương Nguyên không truy cứu vụ án bịa đặt của Đổng, Uông nữa y cũng có chút tiếc nuối. Nếu như Trương Nguyên cùng với Hàn Xã đồng nhân theo dõi vụ án này, Án Sát tư cũng không dám trái pháp luật, tuy nhiên Tiền Khiêm Ích cũng biết Trương Nguyên lại sắp vào kinh thành dự thi, cũng không có thời gian và tinh lực để theo dõi vụ án này. Lời đồn vu cáo hãm hại lần này xem như cũng không giải quyết được gì, nhiều nhất cũng chỉ phán Uông Lý Trực đi lưu đày.
Trương Nguyên rất rõ Vãn Minh quan trường là nơi tranh luận, quan hệ, nơi nơi rắc rối khó gỡ, nếu như hắn toàn lực truy cứu án này, tất có lỗi với Trương Kỳ Liêm và những quan viên đã được hưởng lợi từ chỗ Đổng, Uông, hơn nữa truy cứu án này kết quả tốt thì phế bỏ công danh cử nhân của Đổng Tổ Nguyên, lưu đày Uông Nhữ Khiêm, căn bản không thể diệt trừ thế lực của Đổng, Uông, cho nên hắn vẫn quyết định tạm không truy cứu, toàn lực chuẩn bị cho tháng hai sang năm thi hội là trên hết.
Sau giờ Ngọ, ánh nắng chiều ấm áp từ bên kia dãy núi trải dài khắp Tây Hồ, thuyền bè tới lui tấp nập làm mặt nước gợn sóng ánh lên những tia sáng màu vàng kim rất đẹp.
Cuối thu hiu quạnh, hai bên bờ hồ cây mọc thưa thớt, lác đác vài lá cây héo vàng rơi rụng xuống hồ,theo con sóng trôi dạt lại ngay cạnh bờ hồ, nhìn từ xa hai mép nước cạnh bờ hồ như được khảm hai đường màu vàng úa.
Thuyền của Tiền Khiêm Ích đã đi xa, các tân khoa Cử Nhân đến đưa tiễn, sau khi ước hẹn sẽ gặp lại ở kinh thành thì tản đi, bọn họ phải về các châu, huyện, báo dự thi với các nha môn để nha môn các châu, huyện gửi công văn trình báo lên phủ, phủ lại trình lên tỉnh,xét duyệt rồi cấp “Công cứ” cùng lộ phí đi đường, cử nhân vào kinh thành có “Công cứ” có thể nghỉ ngơi tại dịch trạm, có xe thuyền cung ứng miễn phí, cái này gọi là xe công cộng, và dịch trạm sẽ căn cứ theo thân phận, địa vị để sắp xếp vị trí hợp lí.
Hôm nay là mười lăm tháng tám, Trương Đại đứng ở bờ kênh đào, nhìn lên trời cao, bùi ngùi nói:
-Năm nhuận mà có hai tết Trung thu hai mươi năm mới gặp một lần, hai mươi năm sau đời ta không biết lưu lạc tại phương nào, bằng hữu khó lòng tựu hợp lại, tối nay phải uống thật say, hai ngày sau chúng ta cũng phải quay lại Thiệu Hưng phủ rồi.
Chu Mặc Nông hưởng ứng đầu tiên, nói:
-Tốt lắm, tối nay phải mặc sức uống rượu ca hát, tìm hoa.
Chu Mặc Nông thời gian này luôn lui tới thanh lâu, tìm hoa túc liễu
Vương Bính Lân mỉm cười không nói.
Kỳ Bưu Giai nói thẳng:
-Ta không đi.
Y vốn thích sạch sẽ, lần trước ở kĩ viện bên sông Tần Hoài, y đã khiến một kĩ nữ phải tắm rửa bảy lần trong đêm, làm kĩ nữ đó sinh bệnh, cho nên y không bao giờ muốn tìm đến kĩ viện nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.